Tại Hạ Là Hệ Thống
Chương 113: Hình như đùa hơi lớn
Cho tới tận lúc Cao Lãng đi xuống đài, mọi người xung quanh vây xem vẫn còn duy trì im lặng, không tin nổi những gì mà mình vừa mới nhìn thấy.
Nhất là khi Cao Lãng cắt đứt gân tay và gân chân của A Lôi, rất nhiều thiếu niên sắc mặt xanh xám, ánh mắt nhìn về phía Cao Lãng tràn đầy vẻ e ngại.
Cả đám thiếu nữ vây xem xung quanh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Thủ đoạn huyết tinh của Cao Lãng, các nàng có chút không chịu được, lập tức có cái nhìn khác về Cao Lãng.
Từ một thiếu niên tuấn lãng, phong độ mang dáng vẻ lạnh lùng đầy bí ẩn. Trở thành một kẻ tàn khốc hung ác với ánh mắt giết chóc lạnh như băng giá.
Tuy nhiên mất đi người hâm mô này, Cao Lãng lại có thêm những người hâm mộ khác. Những kẻ già dặn trải qua nhiều giết chóc cùng kinh nghiệm lâu năm, ánh mắt nhìn về Cao Lãng mang theo vẻ thưởng thức.
Thế giới này luôn tôn trọng cường giả, không quản ngươi là ác hay xấu. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ nhận được sự tôn trọng từ người khác.
" Không có gì. Trận đánh này làm ta tiêu hao rất nhiều sức lực đâu." Cao Lãng lắc đầu mỉm cười, đáp lại Vân Hi.
Vân Hi cười mỉm, khoé miệng kéo căng, một mặt ta không tin ngươi bộ dáng.
Nhìn ngươi hành hạ A Lôi thê thảm như thế, thậm chí đỡ lấy đong đánh của hắn mà không bị hề hấn gì, bây giờ xong trận còn đang nhảy nhót trước mặt ta.
Ngươi bảo ngươi tiêu hao sức lực? Ta tin ngươi cái quỷ.
Ngươi ẩn giấu rất sâu đâu?
Vân Hi trong lòng bất đắc dĩ, hắn cho rằng Cao Lãng chính là ẩn dấu đi thực lực thật sự của mình, không bao giờ bộc lộ hết ra.
Chỉ đến ngày hôm nay khi bị A Lôi đánh bại, Cao Lãng mới không thể làm gì khác hơn là bộc lộ thực lực thật sự của hắn.
Không những Vân Hi, mà hầu như tất cả những người đang xem trận đánh này đều nghĩ như thế.
Nếu Cao Lãng sử dụng đan dược hoặc trận pháp nhanh chóng tăng lên thực lực, khí thế bên ngoài chắc chắn sẽ bị biến đổi, có thể dễ dàng nhận ra.
Thế nhưng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc trận đấu, linh khí của Cao Lãng vẫn duy trì như thế không hề bị thay đổi.
Huống chi tăng cường nhanh chóng thực lực của mình, nhất định sẽ có phản ứng tác dụng phụ do di chứng thực lực tăng lên đột ngột làm cơ thể không phản ứng kịp thời.
Nhưng đến bây giờ nhìn thấy Cao Lãng vẫn không thấy có điểm gì khác thường. Không có bằng chứng cụ thể, nên không ai dám tự ý mở miệng kêu rằng Cao Lãng phá vỡ quy tắc thi đấu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Hi, Cao Lãng im lặng, có chút không biết giải thích làm sao. Sau đó lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi. Kệ đi.
" Chúc mừng ngươi." Chung Linh từ đằng sau đi tới, khuôn mặt lạnh như băng của nàng hơi hiện lên nụ cười nhạt, nói.
" Oa, lạ nha... Băng sơn hôm nay biết tan chảy." Vân Hi khoa trương một tiếng kêu to, hai tay giơ lên vẻ hài hước.
Xoẹt.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chung Linh sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn về Vân Hi ẩn chứa sát khí:
" Ngươi vừa nói cái gì?"
Nói chậm từng chữ, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, rất có thể một lời không hợp liền đánh nhau.
" Khụ, Vân Hi. Ngươi tại sao không mặc đồng phục Đệ tử ngoại môn Linh Hoàng Tông? Ta thấy mọi người xung quanh đều mặc nó, chỉ có mình ngươi là không mặc."
Khẽ kêu một tiếng phá vỡ bầu không khí, Cao Lãng vờ như không thấy ánh mắt Chung Linh lạnh lẽo liếc sang bên này, giả bộ tò mò hỏi Vân Hi.
" Ta cảm thấy nó không hợp với ta, trang phục trên người ta nó phải cao cấp hơn."
Vân Hi khoát tay nói, chỉ là ngữ khí có hơi quái lạ.
Cao Lãng nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vân Hi.
" Đúng rồi Chung Linh, sao ta lại không gặp Chung Thy tiền bối?" Vân Hi cười khẽ một tiếng, liền quay sang hỏi Chung Linh.
Chung Linh đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn:" Cô cô ta vẫn luôn ngồi trên sân khấu, chỗ khu vực các Trưởng lão nội môn, ngươi không nhìn thấy sao?"
" Ta tất nhiên là nhìn thấy nha. A ha ha ha ~, ý ta là các ngươi và Chung Thy tiền bối bao giờ gặp nhau?"
Vân Hi đảo mắt nhìn sang bên khác, sau đó thu lại, cười to nói ra, giọng nói có chút lấp liếm.
" Ừm. Sau khi trận thi đấu kết thúc hoàn toàn, chúng ta sẽ được cô cô đưa đi."
Chung Linh suy nghĩ một chút, liền nói ra, không có nghi ngờ gì cả.
" Vậy sao? Thật tốt nha. Cao Lãng, tối qua ngươi ngủ mơ không có gặp ác mộng nào đi?"
Vân Hi mỉm cười nói ra, sau đó liền quay sang hỏi Cao Lãng.
" Ồ, ta không ngủ mơ, tối qua ngươi là gặp ác mộng sao?" Cao Lãng hơi sửng sốt, liền lấy lại tinh thần đáp.
" Ta mơ thấy một cái bóng đen nuốt lấy cả hai chúng ta." Vân Hi nhỏ giọng nói, ánh mắt nghiêm túc.
" Ha ha ~, Vân Hi, giấc mơ này cũng quá kỳ lạ nha, ta phải hỏi thêm người khác mới được?" Cao Lãng im lặng một lúc, liền cười to nói ra.
" Phải nha. Được rồi, ta còn có chút chuyện, các ngươi tiếp tục, ta sẽ không làm phiền."
Vân Hi vội vàng nói, liền rời đi, trước khi đi còn quay đầu nháy mắt với Chung Linh một cái, ánh mắt trêu tức khiến nàng nghiến răng nghiến lợi.
" Các ngươi là vừa nói chuyện gì đâu? Thần thần bí bí?" Chung Linh hơi tiến sát về phía Cao Lãng, nói nhỏ với hắn.
Trong lòng Chung Linh cảm thấy khó hiểu, từ lúc nàng vừa đến, sắc mặt Vân Hi lập tức liền thay đổi, sau đó thì nói loạn một trận nào là cô cô của nàng xong đến ác mộng. Rốt cuộc hắn đang muốn nói đến cái gì?
" Vân Hi muốn theo đuổi ngươi a." Cao Lãng cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng đáp lại.
Nghe lời của Cao Lãng, sắc mặt Chung Linh lập tức liền lạnh xuống, trầm giọng:" Ta đang hỏi thật."
" Ta cũng nói thật nha."
Cao Lãng vô tội đáp, cười khẽ:" Vân Hi bản thân không thể cùng ngươi trở thành đệ tử Nội môn, trong lòng có khúc mắc muốn tìm cô cô của ngươi cho hắn một cơ hội."
" Nói hươu nói vượn." Chung Linh hơi gắt một tiếng, liền vội vàng nói ra:" Thế còn ác mộng là sao?"
" Hắn là sợ ngươi và hắn cách nhau quá xa, tình cảm liền phai nhạt, ngươi không còn nhớ đến hắn, tâm can trong lòng hắn sẽ bị bóng đen nuốt mất nha."
Cao Lãng một trận hồ ngôn loạn ngữ, thật thật giả giả, ánh mắt quái dị nhìn Chung Linh.
Ta đang nói đùa đâu, ngươi mẹ nó vậy mà cũng tin.
" Vậy sao? Lần sau bảo hắn chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở thành đệ tử nội môn, đi vào gặp ta, đừng suy nghĩ mấy cái lung tung này."
Chung Linh im lặng một hồi lâu, liền lạnh nhạt nói.
Nghe được lời Chung Linh, Cao Lãng không biết làm gì hơn ngoài việc im lặng.
Hình như đùa hơi lớn rồi.
" Sao ngươi không tự bảo hắn a." Cao Lãng một mặt vô tội nói ra.
" Ngươi thân thiết với hắn hơn ta. Nếu ngươi không muốn bảo, cũng không cần bảo." Chung Linh lạnh lùng nói, sau đó bỏ đi.
Cao Lãng khinh thường quay sang bên nhổ một cái nước bọt.
Đã ế còn chảnh chó. Ta phi.
Trong lòng điên cuồng cười trộm. Bản thân hắn biến từ giả thành thật, Cao Lãng quả thật rất muốn kéo xem, chuyện này sẽ tiếp tục đi tới đâu đâu?
Thật đáng để chờ mong nha.
(≧▽≦)
Sau một hồi tự sướng, Cao Lãng trở lại vẻ bình tĩnh của mình, trong lòng nghiêm túc.
Câu nói của Vân Hi vừa nãy hiển nhiên có ý định khác, hắn đang ngầm ám chỉ Cao Lãng, về mối đe doạ của bóng đen kia.
Nhìn vẻ mặt lúc đấy của Vân Hi, chắc hẳn bóng đen đang trong bóng tối theo dõi hắn, nên không thể trực tiếp nói thẳng ra, mà biến thành cách nói vòng vo như vậy.
Nghe trong lời nói của Vân Hi có nhắc đến Chung Thy trưởng lão, xem ra phải tìm gặp nàng để hỏi thêm ý kiến.
Với thực lực của Cao Lãng và Vân Hi, không đủ để đối phó với bóng đen đó, việc này vẫn nên để cường giả mạnh hơn ra tay giải quyết đi.
Khẽ lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, Cao Lãng bình tĩnh đứng xem các trận đấu tiếp theo.
Bên trên sàn đấu, là Chung Linh và một tên thiếu nữ song sinh kia, trên người mặc lấy bộ quần áo xanh thuần khiết, tên là Trúc Tử.
Trúc Tử mang dáng vẻ thanh thoát, vóc người nhỏ nhắn, trông vô cùng đáng yêu.
Trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm màu xanh lục, bề ngoài thiết kế tinh xảo, bắt mắt.
Trận đánh này, rất được nhiều người chú ý đến.
Nữ nhân xinh đẹp, ai cũng thích. Đặc biệt là hai nữ nhân xinh đẹp.
Do sân thi đấu trận trước đã bị A Lôi phá hủy, thế nên lần này trận đấu đã được chuyển sang một sân thi đấu khác, nằm ngay bên cạnh sân thi đấu cũ.
Trận đấu lần này, vô cùng đẹp mắt, xung quanh sàn đấu, đều là kiếm khí từ hai người gây ra.
Chung Linh mang trong mình Băng thuộc tính, lại thêm công pháp của nàng duyên cớ, mỗi lần xuất kiếm ra, xung quanh đều xuất hiện từng tia sương lạnh.
Trúc Tử bản thân nàng vốn là Thủy thuộc tính, về bản chất bên trên đã thua kém một bậc, càng về sau nàng càng bị thua thiệt.
Mỗi lần Trúc Tử xung quanh xuất hiện hơi nước, ngay lập tức bị Chung Linh đóng băng chỗ đó lại, khiến cho Trúc Tử bối rối, không thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình.
Không bao lâu sau đó, Trúc Tử hoàn toàn bị dồn vào thế bí, đến khi Chung Linh cầm thanh trường kiếm gác lên cổ nàng, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt thất lạc chịu thua cuộc.
Cao Lãng nhìn thấy Chung Linh dễ dàng vào được vòng trong như vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn sao lại không thể gặp may mắn như vậy đâu? Gặp được thuộc tính bản thân khắc chế, đơn giản đến nhường nào a.
Phần thắng hầu như là nghiêng về một phía.
Thật đúng là quá xui xẻo khi vừa vào trận đã gặp A Lôi.
Thêm hai trận đánh nữa, vòng thi kết thúc, trận đấu bước vào trong vòng tứ kết.
Bốn người phân biệt là Cao Lãng, Chung Linh, A Phong và Hạo Mãng.
A Phong tầm mắt nhìn sang Cao Lãng, khuôn mặt trầm xuống, trên người toả ra một cỗ khí thế hung hãn.
" Ngươi tốt nhất nên mong mình không gặp được ta, mối thù của A Lôi, ta sẽ giúp hắn lấy lại." Đè ép khí thế của mình lên người Cao Lãng, A Phong trầm giọng nói.
Bên cạnh A Phong, Hạo Mãng vẻ mặt hứng thú liếc nhìn toàn thân Cao Lãng, hài hước nói:
" A Phong, có cần trận sau nếu ta gặp được hắn. Ta giúp ngươi giải hận không?"
Nhất là khi Cao Lãng cắt đứt gân tay và gân chân của A Lôi, rất nhiều thiếu niên sắc mặt xanh xám, ánh mắt nhìn về phía Cao Lãng tràn đầy vẻ e ngại.
Cả đám thiếu nữ vây xem xung quanh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Thủ đoạn huyết tinh của Cao Lãng, các nàng có chút không chịu được, lập tức có cái nhìn khác về Cao Lãng.
Từ một thiếu niên tuấn lãng, phong độ mang dáng vẻ lạnh lùng đầy bí ẩn. Trở thành một kẻ tàn khốc hung ác với ánh mắt giết chóc lạnh như băng giá.
Tuy nhiên mất đi người hâm mô này, Cao Lãng lại có thêm những người hâm mộ khác. Những kẻ già dặn trải qua nhiều giết chóc cùng kinh nghiệm lâu năm, ánh mắt nhìn về Cao Lãng mang theo vẻ thưởng thức.
Thế giới này luôn tôn trọng cường giả, không quản ngươi là ác hay xấu. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ nhận được sự tôn trọng từ người khác.
" Không có gì. Trận đánh này làm ta tiêu hao rất nhiều sức lực đâu." Cao Lãng lắc đầu mỉm cười, đáp lại Vân Hi.
Vân Hi cười mỉm, khoé miệng kéo căng, một mặt ta không tin ngươi bộ dáng.
Nhìn ngươi hành hạ A Lôi thê thảm như thế, thậm chí đỡ lấy đong đánh của hắn mà không bị hề hấn gì, bây giờ xong trận còn đang nhảy nhót trước mặt ta.
Ngươi bảo ngươi tiêu hao sức lực? Ta tin ngươi cái quỷ.
Ngươi ẩn giấu rất sâu đâu?
Vân Hi trong lòng bất đắc dĩ, hắn cho rằng Cao Lãng chính là ẩn dấu đi thực lực thật sự của mình, không bao giờ bộc lộ hết ra.
Chỉ đến ngày hôm nay khi bị A Lôi đánh bại, Cao Lãng mới không thể làm gì khác hơn là bộc lộ thực lực thật sự của hắn.
Không những Vân Hi, mà hầu như tất cả những người đang xem trận đánh này đều nghĩ như thế.
Nếu Cao Lãng sử dụng đan dược hoặc trận pháp nhanh chóng tăng lên thực lực, khí thế bên ngoài chắc chắn sẽ bị biến đổi, có thể dễ dàng nhận ra.
Thế nhưng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc trận đấu, linh khí của Cao Lãng vẫn duy trì như thế không hề bị thay đổi.
Huống chi tăng cường nhanh chóng thực lực của mình, nhất định sẽ có phản ứng tác dụng phụ do di chứng thực lực tăng lên đột ngột làm cơ thể không phản ứng kịp thời.
Nhưng đến bây giờ nhìn thấy Cao Lãng vẫn không thấy có điểm gì khác thường. Không có bằng chứng cụ thể, nên không ai dám tự ý mở miệng kêu rằng Cao Lãng phá vỡ quy tắc thi đấu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Hi, Cao Lãng im lặng, có chút không biết giải thích làm sao. Sau đó lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi. Kệ đi.
" Chúc mừng ngươi." Chung Linh từ đằng sau đi tới, khuôn mặt lạnh như băng của nàng hơi hiện lên nụ cười nhạt, nói.
" Oa, lạ nha... Băng sơn hôm nay biết tan chảy." Vân Hi khoa trương một tiếng kêu to, hai tay giơ lên vẻ hài hước.
Xoẹt.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chung Linh sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn về Vân Hi ẩn chứa sát khí:
" Ngươi vừa nói cái gì?"
Nói chậm từng chữ, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, rất có thể một lời không hợp liền đánh nhau.
" Khụ, Vân Hi. Ngươi tại sao không mặc đồng phục Đệ tử ngoại môn Linh Hoàng Tông? Ta thấy mọi người xung quanh đều mặc nó, chỉ có mình ngươi là không mặc."
Khẽ kêu một tiếng phá vỡ bầu không khí, Cao Lãng vờ như không thấy ánh mắt Chung Linh lạnh lẽo liếc sang bên này, giả bộ tò mò hỏi Vân Hi.
" Ta cảm thấy nó không hợp với ta, trang phục trên người ta nó phải cao cấp hơn."
Vân Hi khoát tay nói, chỉ là ngữ khí có hơi quái lạ.
Cao Lãng nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Vân Hi.
" Đúng rồi Chung Linh, sao ta lại không gặp Chung Thy tiền bối?" Vân Hi cười khẽ một tiếng, liền quay sang hỏi Chung Linh.
Chung Linh đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn:" Cô cô ta vẫn luôn ngồi trên sân khấu, chỗ khu vực các Trưởng lão nội môn, ngươi không nhìn thấy sao?"
" Ta tất nhiên là nhìn thấy nha. A ha ha ha ~, ý ta là các ngươi và Chung Thy tiền bối bao giờ gặp nhau?"
Vân Hi đảo mắt nhìn sang bên khác, sau đó thu lại, cười to nói ra, giọng nói có chút lấp liếm.
" Ừm. Sau khi trận thi đấu kết thúc hoàn toàn, chúng ta sẽ được cô cô đưa đi."
Chung Linh suy nghĩ một chút, liền nói ra, không có nghi ngờ gì cả.
" Vậy sao? Thật tốt nha. Cao Lãng, tối qua ngươi ngủ mơ không có gặp ác mộng nào đi?"
Vân Hi mỉm cười nói ra, sau đó liền quay sang hỏi Cao Lãng.
" Ồ, ta không ngủ mơ, tối qua ngươi là gặp ác mộng sao?" Cao Lãng hơi sửng sốt, liền lấy lại tinh thần đáp.
" Ta mơ thấy một cái bóng đen nuốt lấy cả hai chúng ta." Vân Hi nhỏ giọng nói, ánh mắt nghiêm túc.
" Ha ha ~, Vân Hi, giấc mơ này cũng quá kỳ lạ nha, ta phải hỏi thêm người khác mới được?" Cao Lãng im lặng một lúc, liền cười to nói ra.
" Phải nha. Được rồi, ta còn có chút chuyện, các ngươi tiếp tục, ta sẽ không làm phiền."
Vân Hi vội vàng nói, liền rời đi, trước khi đi còn quay đầu nháy mắt với Chung Linh một cái, ánh mắt trêu tức khiến nàng nghiến răng nghiến lợi.
" Các ngươi là vừa nói chuyện gì đâu? Thần thần bí bí?" Chung Linh hơi tiến sát về phía Cao Lãng, nói nhỏ với hắn.
Trong lòng Chung Linh cảm thấy khó hiểu, từ lúc nàng vừa đến, sắc mặt Vân Hi lập tức liền thay đổi, sau đó thì nói loạn một trận nào là cô cô của nàng xong đến ác mộng. Rốt cuộc hắn đang muốn nói đến cái gì?
" Vân Hi muốn theo đuổi ngươi a." Cao Lãng cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng đáp lại.
Nghe lời của Cao Lãng, sắc mặt Chung Linh lập tức liền lạnh xuống, trầm giọng:" Ta đang hỏi thật."
" Ta cũng nói thật nha."
Cao Lãng vô tội đáp, cười khẽ:" Vân Hi bản thân không thể cùng ngươi trở thành đệ tử Nội môn, trong lòng có khúc mắc muốn tìm cô cô của ngươi cho hắn một cơ hội."
" Nói hươu nói vượn." Chung Linh hơi gắt một tiếng, liền vội vàng nói ra:" Thế còn ác mộng là sao?"
" Hắn là sợ ngươi và hắn cách nhau quá xa, tình cảm liền phai nhạt, ngươi không còn nhớ đến hắn, tâm can trong lòng hắn sẽ bị bóng đen nuốt mất nha."
Cao Lãng một trận hồ ngôn loạn ngữ, thật thật giả giả, ánh mắt quái dị nhìn Chung Linh.
Ta đang nói đùa đâu, ngươi mẹ nó vậy mà cũng tin.
" Vậy sao? Lần sau bảo hắn chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở thành đệ tử nội môn, đi vào gặp ta, đừng suy nghĩ mấy cái lung tung này."
Chung Linh im lặng một hồi lâu, liền lạnh nhạt nói.
Nghe được lời Chung Linh, Cao Lãng không biết làm gì hơn ngoài việc im lặng.
Hình như đùa hơi lớn rồi.
" Sao ngươi không tự bảo hắn a." Cao Lãng một mặt vô tội nói ra.
" Ngươi thân thiết với hắn hơn ta. Nếu ngươi không muốn bảo, cũng không cần bảo." Chung Linh lạnh lùng nói, sau đó bỏ đi.
Cao Lãng khinh thường quay sang bên nhổ một cái nước bọt.
Đã ế còn chảnh chó. Ta phi.
Trong lòng điên cuồng cười trộm. Bản thân hắn biến từ giả thành thật, Cao Lãng quả thật rất muốn kéo xem, chuyện này sẽ tiếp tục đi tới đâu đâu?
Thật đáng để chờ mong nha.
(≧▽≦)
Sau một hồi tự sướng, Cao Lãng trở lại vẻ bình tĩnh của mình, trong lòng nghiêm túc.
Câu nói của Vân Hi vừa nãy hiển nhiên có ý định khác, hắn đang ngầm ám chỉ Cao Lãng, về mối đe doạ của bóng đen kia.
Nhìn vẻ mặt lúc đấy của Vân Hi, chắc hẳn bóng đen đang trong bóng tối theo dõi hắn, nên không thể trực tiếp nói thẳng ra, mà biến thành cách nói vòng vo như vậy.
Nghe trong lời nói của Vân Hi có nhắc đến Chung Thy trưởng lão, xem ra phải tìm gặp nàng để hỏi thêm ý kiến.
Với thực lực của Cao Lãng và Vân Hi, không đủ để đối phó với bóng đen đó, việc này vẫn nên để cường giả mạnh hơn ra tay giải quyết đi.
Khẽ lắc đầu loại bỏ suy nghĩ, Cao Lãng bình tĩnh đứng xem các trận đấu tiếp theo.
Bên trên sàn đấu, là Chung Linh và một tên thiếu nữ song sinh kia, trên người mặc lấy bộ quần áo xanh thuần khiết, tên là Trúc Tử.
Trúc Tử mang dáng vẻ thanh thoát, vóc người nhỏ nhắn, trông vô cùng đáng yêu.
Trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm màu xanh lục, bề ngoài thiết kế tinh xảo, bắt mắt.
Trận đánh này, rất được nhiều người chú ý đến.
Nữ nhân xinh đẹp, ai cũng thích. Đặc biệt là hai nữ nhân xinh đẹp.
Do sân thi đấu trận trước đã bị A Lôi phá hủy, thế nên lần này trận đấu đã được chuyển sang một sân thi đấu khác, nằm ngay bên cạnh sân thi đấu cũ.
Trận đấu lần này, vô cùng đẹp mắt, xung quanh sàn đấu, đều là kiếm khí từ hai người gây ra.
Chung Linh mang trong mình Băng thuộc tính, lại thêm công pháp của nàng duyên cớ, mỗi lần xuất kiếm ra, xung quanh đều xuất hiện từng tia sương lạnh.
Trúc Tử bản thân nàng vốn là Thủy thuộc tính, về bản chất bên trên đã thua kém một bậc, càng về sau nàng càng bị thua thiệt.
Mỗi lần Trúc Tử xung quanh xuất hiện hơi nước, ngay lập tức bị Chung Linh đóng băng chỗ đó lại, khiến cho Trúc Tử bối rối, không thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình.
Không bao lâu sau đó, Trúc Tử hoàn toàn bị dồn vào thế bí, đến khi Chung Linh cầm thanh trường kiếm gác lên cổ nàng, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt thất lạc chịu thua cuộc.
Cao Lãng nhìn thấy Chung Linh dễ dàng vào được vòng trong như vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hắn sao lại không thể gặp may mắn như vậy đâu? Gặp được thuộc tính bản thân khắc chế, đơn giản đến nhường nào a.
Phần thắng hầu như là nghiêng về một phía.
Thật đúng là quá xui xẻo khi vừa vào trận đã gặp A Lôi.
Thêm hai trận đánh nữa, vòng thi kết thúc, trận đấu bước vào trong vòng tứ kết.
Bốn người phân biệt là Cao Lãng, Chung Linh, A Phong và Hạo Mãng.
A Phong tầm mắt nhìn sang Cao Lãng, khuôn mặt trầm xuống, trên người toả ra một cỗ khí thế hung hãn.
" Ngươi tốt nhất nên mong mình không gặp được ta, mối thù của A Lôi, ta sẽ giúp hắn lấy lại." Đè ép khí thế của mình lên người Cao Lãng, A Phong trầm giọng nói.
Bên cạnh A Phong, Hạo Mãng vẻ mặt hứng thú liếc nhìn toàn thân Cao Lãng, hài hước nói:
" A Phong, có cần trận sau nếu ta gặp được hắn. Ta giúp ngươi giải hận không?"
Tác giả :
Kiếm Vô Tà