Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 383: Tân Phiên thôn cùng Nội Phiên thôn ẩu đả tranh nguồn nước!
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh vẫn là lần thứ nhất chạy gấp như vậy. Đan điền trong cơ thể như động cơ xoay tròn kịch liệt, nhờ lực đẩy huyền khí, đem lực nhảy của thân thể phát huy đến mức độ cực đại.
Nhảy một cái bảy tám mét, cảnh vật nhanh chóng trôi về phía sau, bên tai là tiếng xé gió vù vù.
Khà khà, ta cũng có cảm giác cao thủ rồi! Ngô Minh thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng.
“Oa! Bay lên rồi!” Ngả Nha Đầu hoan hô.
Ngô Minh cười nói: “Cái này so với phi hành nhưng còn kém xa.”
“Nghe nói đến nguyệt giai thánh giả, liền có năng lực phi hành rồi!”
“Hình như là có thể ngưng kết không gian mà đứng chứ?” Ngô Minh cũng không quá chắc chắn.
“Ngưng kết không gian mà đứng? Vậy coi như là biết bay rồi?” Ngả Nha Đầu tự nói với giọng điệu không dám chắc.
Bất kể nói thế nào, có năng lực phi hành đều là phi thường làm người ngóng trông.
Ngô Minh cùng nàng nói chuyện, phía trước đã xuất hiện thôn xóm.
Đại thể là những ngôi nhà xây bằng đá và gỗ, cũng có nhà lá tương đối cũ nát, hiển nhiên là mức độ giàu nghèo của làng tổng thể không bằng nhau.
“Về nhà rồi ————!” Ngả Nha Đầu vung vẩy cánh tay hoan hô một tiếng, suýt nữa từ trong vòng tay Ngô Minh lọt ra ngoài.
Ngô Minh đều thấy nơi khóe mắt nàng mang lệ quang.
Cũng khó trách, tiểu nha đầu mới mười bốn tuổi, xa xứ đến Trượng Kiếm Tông, sinh hoạt không quen. Tuy rằng vui mừng vì được gia nhập Nguyên Liệu Điện, nhưng vẫn gặp phải tầng tầng khó khăn. Mặc dù được sự giúp đỡ của mình kích phát tư chất nguyên liệu rồi, nhưng vẫn như cũ vì thiên phú có hạn nên phải đối mặt với tiền cảnh đau thương bị đào thải.
Ngô Minh mang theo nàng mới vừa tới gần thôn làng, Ngả Nha Đầu kinh ngạc nói: “Làm sao đều không có ai a? Chó đâu? Cũng không thấy?”
Trong thôn im lặng như tờ, một chút động tĩnh cũng đều không có.
“Quái, hiện tại là thời gian buổi chiều, chí ít mấy người già nên ở nhà a.” Ngả Nha Đầu cùng Ngô Minh tìm trong rất nhiều căn nhà.
Không thấy một bóng người, ngoại trừ mấy con gà con vịt đi loanh quanh ở ngoài. Không còn gặp vật nào còn sống.
Cửa phòng đều không khóa lại, thậm chí số ít nhà có cổng sân đều không đóng, thật giống như đều cùng nhau vội vàng rời đi.
“Đây là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Là có tặc nhân tàn sát thôn?” Ngả Nha Đầu gấp đến sắp khóc lên.
“Đừng nóng vội, không có vết máu, cũng không có dấu vết chiến đấu. Nhất định không có đại sự gì.” Ngô Minh an ủi nàng, chính mình thả người lên một cái mái nhà cao, nhìn quanh bốn phía.
Ngả Nha Đầu sốt sắng mà ngửa đầu nhìn Ngô Minh.
Xa xa có con sông, bờ sông tựa hồ có chút gì… Nhìn không rõ lắm, Ngô Minh lại nhảy lên nơi thật cao, lần này có thể nhìn thấy được. Tựa hồ có rất nhiều người tụ tập ở bờ sông.
“Bọn họ hình như đều ở bờ sông a!” Ngô Minh vội vã nhảy xuống, nói với Ngả Nha Đầu: “Chúng ta mau chóng chạy tới.”
“Thiên Hàng Hà sao? Chúng ta nhanh đi!” Ngả Nha Đầu kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ lại muốn cùng Nội Phiên thôn đánh tới nơi rồi?”
Nội Phiên thôn? Còn không phải Lý Phiên* thôn a? (*là Refan trong tiếng Nhật nói tới nhóm phim anime người lớn, còn Tân Phiên thôn – Tân Phiên nghĩa là Xinfan nói về các bộ phim anime mới ra mắt)
Tên hai thôn này thật kỳ hoa, phỏng chừng gia hỏa đặt tên cũng là cái kỳ hoa. Bất quá vì sao không trực tiếp gọi là Lý Phiên thôn? Cũng sợ bị cua đồng cùng gió to* cuốn đi sao? (*một ngôn ngữ mạng ám chỉ việc bị chính quyền dọn dẹp bởi chứa nội dung không lành mạnh)
Ngô Minh bốc lên ý nghĩ kỳ quái kể trên, trong lòng hiếu kỳ nhưng không dám hỏi, chỉ là vừa mang theo Ngả Nha Đầu chạy gấp, vừa ba phải nói rằng: “Đánh thì đánh. Đừng chết người là tốt rồi.”
“Làm sao không có khả năng chết người a! Đại hạn mười năm trước, hai thôn cũng vì tranh đoạt nguồn nước, tử thương thật là nhiều người a. Ca của ta tựa là vào lúc ấy bị đánh vỡ đầu, trở lại nhà được hai ngày liền không xong rồi…” Ngả Nha Đầu trong mắt lệ quang doanh doanh.
Ngô Minh lặng lẽ, toàn lực vận lên huyền khí chạy gấp.
Xung đột tài nguyên nước, vẫn luôn là nguyên do trọng yếu khiến người dân nông thôn quần ẩu.
Một khi hai cái làng phát sinh xung đột, sẽ có rất nhiêu người bị đả thương. Bởi vì nguồn nước liên quan đến sản lượng thu hoạch của cả một cái làng. Đã ở khu vực thiếu nước, mà còn vì nguyên nhân thời tiết dẫn đến lượng nước không đủ, đây là tình huống thường sẽ phát sinh.
Năm nay mùa màng lại không tốt, mùa đông ấm hơn, xa xa trên núi tuyết đọng ít, cuối mùa xuân đầu mùa hè mực nước dòng sông liền ít đi rất nhiều, việc tưới tiêu cho hai cái thôn liền thành vấn đề.
Hai thôn gần đây bởi vì tranh cướp nguồn nước đã cãi nhau không ngừng, ngày hôm nay vừa vặn bạo phát ở trên một cái điểm mấu chốt. Bởi vì sáng sớm có hai nhà nông hộ ở bờ sông phát sinh xung đột, đem tất cả thôn dân hai bên gọi ra.
Vào buổi trưa, thôn trưởng hai thôn mỗi người đều khẩn cấp triệu tập nhân thủ. Song phương điều động tất cả nhân thủ. Mặc kệ là người già trẻ nhỏ đều kéo tới muốn liều mạng giằng co, liền cả chó đều mang theo.
Người của Tân Phiên thôn đông đảo, nhưng Nội Phiên thôn so ra giàu có hơn, tựa hồ có mời ngoại viện.
Chừng năm mươi người tụ tập ở trên sông, tại giữa dòng nước cạn chỉ đến ngang đầu gối. Tất cả mọi người nói nhao nhao ồn ào giằng co.
“Con sông này dựa vào cái gì chỉ có Nội Phiên thôn các ngươi là có thể sử dụng?!”
“Chúng ta lúc nào đoạt lấy nguồn nước?!”
“Hôm qua trong lúc nửa đêm, không phải chính là các ngươi người đào trộm mương máng?”
“Là các ngươi đem mương máng càng đào lại càng gần thượng du, còn không thấy ngại nói chúng ta?!”
“Năm đó đã nói cẩn thận mỗi bên năm phần, là các ngươi muốn ham nhiều!”
“Rõ ràng là các ngươi muốn ham nhiều!”
Giằng co, cãi tới cãi lui, kỳ thực cũng không nói ra được cái đạo lý nào.
Nhưng thà rằng mặt đỏ cổ họng khô, cũng tuyệt không thể yếu thế.
Mặc dù thảm án mười năm trước vẫn còn đau âm ỉ ở trong lòng, nhưng tưới tiêu là vấn đề lớn liên quan đến khẩu phần lương thực. Mặc dù là mỗi người sợ xung đột lên sẽ có người chết, nhưng trên điểm mấu chốt ai cũng không thể yếu thế. Đây là việc sống còn của cả thôn, bằng không sau đó đều sẽ bị thôn bên cạnh đè lên không nhấc đầu dậy nổi, không còn quả ngon để ăn.
Giờ khắc này, dấu hiệu cho thấy Tân Phiên thôn cùng Nội Phiên thôn sắp quần ẩu đã lên tới đỉnh điểm. Nếu không phải là người hai bên đều khiếp đảm thảm án xảy ra năm đó, chỉ sợ hiện tại đã sớm đánh nhau rồi.
Bên Tân Phiên thôn, cha mẹ cùng muội muội Ngô Minh, còn có cha mẹ Ngả Nha Đầu, cũng đều cầm bổng gỗ những vật này.
Bọn họ tuy rằng đều là người đàng hoàng, sợ đến có chút run rẩy. Nhưng vấn đề liên quan đến khẩu phần lương thực của cả làng, không thể để cho người trong thôn đơn độc ra mặt, nhắm mắt bọn họ cũng phải lên.
“Lão đầu Tân Phiên thôn! Ngươi đừng ỷ vào thôn các ngươi nhiều người!” Trưởng thôn Nội Phiên thôn tuổi hơn bốn mươi chút, so với Tân Phiên thôn trẻ hơn không ít, vung vẫy cái cuốc kêu lên: “Nếu thật sự phải đánh, cẩn thận ta hạ thủ vô tình, gõ nát sọ não của ngươi xuống!”
“Phi —— ta cái thân xương già này liền phơi thây ở chỗ này cũng không sợ ngươi!” Trưởng thôn Tân Phiên thôn râu tóc bạc trắng, cả người run run còn muốn vung vẫy cái cây đao đốn củi: “Cẩn thận ta liều mạng cùng đồng quy vu tận, đưa đầu ngươi chặt bỏ đi mất!”
Song phương không ngừng cãi lộn, đang lúc này, con trai của thôn trưởng Nội Phiên thôn mang theo mấy người cưỡi ngựa đến rồi.
“Cha, chớ nói nhiều với bọn họ!” Nhi tử thông trưởng Nội Phiên thôn kêu lớn: “Ta mời người tới giúp đỡ! Là huyền khí võ giả, cái tên nào dám hung hăng nữa, chúng ta liền đánh hắn!”
Mấy thớt ngựa phía sau hắn, có hai vị huyền khí võ giả, đều đang hờ hững ngạo thị một đám thôn dân.
Con trai của thôn trưởng Nội Phiên thôn ở bên ngoài kinh thương, mấy năm qua thu hoạch không nhỏ. Lần này nhịn đau dốc hết vốn liếng, mời tới một đôi huynh đệ huyền khí võ giả.
Thôn dân ẩu đả, đều là dùng cái cuốc dao bổ củi đánh lung tung một trận, khi nào có cái võ giả gì gia nhập qua?
Vừa nghe có huyền khí võ giả, Tân Phiên thôn bên này nhất thời yên tĩnh lại.
Các thôn dân đình chỉ ồn ào, cẩn thận từng li từng tí một đánh giá viện quân của Nội Phiên thôn.
Chỉ thấy đối phương cưỡi ngựa, trang phục trên người vừa giống như là võ giả, đặc biệt bên hông hai người vắt chéo đao cùng bảo kiếm…
Các thôn dân Tân Phiên thôn, từng cái từng cái đến thở mạnh cũng không dám.
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh vẫn là lần thứ nhất chạy gấp như vậy. Đan điền trong cơ thể như động cơ xoay tròn kịch liệt, nhờ lực đẩy huyền khí, đem lực nhảy của thân thể phát huy đến mức độ cực đại.
Nhảy một cái bảy tám mét, cảnh vật nhanh chóng trôi về phía sau, bên tai là tiếng xé gió vù vù.
Khà khà, ta cũng có cảm giác cao thủ rồi! Ngô Minh thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng.
“Oa! Bay lên rồi!” Ngả Nha Đầu hoan hô.
Ngô Minh cười nói: “Cái này so với phi hành nhưng còn kém xa.”
“Nghe nói đến nguyệt giai thánh giả, liền có năng lực phi hành rồi!”
“Hình như là có thể ngưng kết không gian mà đứng chứ?” Ngô Minh cũng không quá chắc chắn.
“Ngưng kết không gian mà đứng? Vậy coi như là biết bay rồi?” Ngả Nha Đầu tự nói với giọng điệu không dám chắc.
Bất kể nói thế nào, có năng lực phi hành đều là phi thường làm người ngóng trông.
Ngô Minh cùng nàng nói chuyện, phía trước đã xuất hiện thôn xóm.
Đại thể là những ngôi nhà xây bằng đá và gỗ, cũng có nhà lá tương đối cũ nát, hiển nhiên là mức độ giàu nghèo của làng tổng thể không bằng nhau.
“Về nhà rồi ————!” Ngả Nha Đầu vung vẩy cánh tay hoan hô một tiếng, suýt nữa từ trong vòng tay Ngô Minh lọt ra ngoài.
Ngô Minh đều thấy nơi khóe mắt nàng mang lệ quang.
Cũng khó trách, tiểu nha đầu mới mười bốn tuổi, xa xứ đến Trượng Kiếm Tông, sinh hoạt không quen. Tuy rằng vui mừng vì được gia nhập Nguyên Liệu Điện, nhưng vẫn gặp phải tầng tầng khó khăn. Mặc dù được sự giúp đỡ của mình kích phát tư chất nguyên liệu rồi, nhưng vẫn như cũ vì thiên phú có hạn nên phải đối mặt với tiền cảnh đau thương bị đào thải.
Ngô Minh mang theo nàng mới vừa tới gần thôn làng, Ngả Nha Đầu kinh ngạc nói: “Làm sao đều không có ai a? Chó đâu? Cũng không thấy?”
Trong thôn im lặng như tờ, một chút động tĩnh cũng đều không có.
“Quái, hiện tại là thời gian buổi chiều, chí ít mấy người già nên ở nhà a.” Ngả Nha Đầu cùng Ngô Minh tìm trong rất nhiều căn nhà.
Không thấy một bóng người, ngoại trừ mấy con gà con vịt đi loanh quanh ở ngoài. Không còn gặp vật nào còn sống.
Cửa phòng đều không khóa lại, thậm chí số ít nhà có cổng sân đều không đóng, thật giống như đều cùng nhau vội vàng rời đi.
“Đây là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Là có tặc nhân tàn sát thôn?” Ngả Nha Đầu gấp đến sắp khóc lên.
“Đừng nóng vội, không có vết máu, cũng không có dấu vết chiến đấu. Nhất định không có đại sự gì.” Ngô Minh an ủi nàng, chính mình thả người lên một cái mái nhà cao, nhìn quanh bốn phía.
Ngả Nha Đầu sốt sắng mà ngửa đầu nhìn Ngô Minh.
Xa xa có con sông, bờ sông tựa hồ có chút gì… Nhìn không rõ lắm, Ngô Minh lại nhảy lên nơi thật cao, lần này có thể nhìn thấy được. Tựa hồ có rất nhiều người tụ tập ở bờ sông.
“Bọn họ hình như đều ở bờ sông a!” Ngô Minh vội vã nhảy xuống, nói với Ngả Nha Đầu: “Chúng ta mau chóng chạy tới.”
“Thiên Hàng Hà sao? Chúng ta nhanh đi!” Ngả Nha Đầu kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ lại muốn cùng Nội Phiên thôn đánh tới nơi rồi?”
Nội Phiên thôn? Còn không phải Lý Phiên* thôn a? (*là Refan trong tiếng Nhật nói tới nhóm phim anime người lớn, còn Tân Phiên thôn – Tân Phiên nghĩa là Xinfan nói về các bộ phim anime mới ra mắt)
Tên hai thôn này thật kỳ hoa, phỏng chừng gia hỏa đặt tên cũng là cái kỳ hoa. Bất quá vì sao không trực tiếp gọi là Lý Phiên thôn? Cũng sợ bị cua đồng cùng gió to* cuốn đi sao? (*một ngôn ngữ mạng ám chỉ việc bị chính quyền dọn dẹp bởi chứa nội dung không lành mạnh)
Ngô Minh bốc lên ý nghĩ kỳ quái kể trên, trong lòng hiếu kỳ nhưng không dám hỏi, chỉ là vừa mang theo Ngả Nha Đầu chạy gấp, vừa ba phải nói rằng: “Đánh thì đánh. Đừng chết người là tốt rồi.”
“Làm sao không có khả năng chết người a! Đại hạn mười năm trước, hai thôn cũng vì tranh đoạt nguồn nước, tử thương thật là nhiều người a. Ca của ta tựa là vào lúc ấy bị đánh vỡ đầu, trở lại nhà được hai ngày liền không xong rồi…” Ngả Nha Đầu trong mắt lệ quang doanh doanh.
Ngô Minh lặng lẽ, toàn lực vận lên huyền khí chạy gấp.
Xung đột tài nguyên nước, vẫn luôn là nguyên do trọng yếu khiến người dân nông thôn quần ẩu.
Một khi hai cái làng phát sinh xung đột, sẽ có rất nhiêu người bị đả thương. Bởi vì nguồn nước liên quan đến sản lượng thu hoạch của cả một cái làng. Đã ở khu vực thiếu nước, mà còn vì nguyên nhân thời tiết dẫn đến lượng nước không đủ, đây là tình huống thường sẽ phát sinh.
Năm nay mùa màng lại không tốt, mùa đông ấm hơn, xa xa trên núi tuyết đọng ít, cuối mùa xuân đầu mùa hè mực nước dòng sông liền ít đi rất nhiều, việc tưới tiêu cho hai cái thôn liền thành vấn đề.
Hai thôn gần đây bởi vì tranh cướp nguồn nước đã cãi nhau không ngừng, ngày hôm nay vừa vặn bạo phát ở trên một cái điểm mấu chốt. Bởi vì sáng sớm có hai nhà nông hộ ở bờ sông phát sinh xung đột, đem tất cả thôn dân hai bên gọi ra.
Vào buổi trưa, thôn trưởng hai thôn mỗi người đều khẩn cấp triệu tập nhân thủ. Song phương điều động tất cả nhân thủ. Mặc kệ là người già trẻ nhỏ đều kéo tới muốn liều mạng giằng co, liền cả chó đều mang theo.
Người của Tân Phiên thôn đông đảo, nhưng Nội Phiên thôn so ra giàu có hơn, tựa hồ có mời ngoại viện.
Chừng năm mươi người tụ tập ở trên sông, tại giữa dòng nước cạn chỉ đến ngang đầu gối. Tất cả mọi người nói nhao nhao ồn ào giằng co.
“Con sông này dựa vào cái gì chỉ có Nội Phiên thôn các ngươi là có thể sử dụng?!”
“Chúng ta lúc nào đoạt lấy nguồn nước?!”
“Hôm qua trong lúc nửa đêm, không phải chính là các ngươi người đào trộm mương máng?”
“Là các ngươi đem mương máng càng đào lại càng gần thượng du, còn không thấy ngại nói chúng ta?!”
“Năm đó đã nói cẩn thận mỗi bên năm phần, là các ngươi muốn ham nhiều!”
“Rõ ràng là các ngươi muốn ham nhiều!”
Giằng co, cãi tới cãi lui, kỳ thực cũng không nói ra được cái đạo lý nào.
Nhưng thà rằng mặt đỏ cổ họng khô, cũng tuyệt không thể yếu thế.
Mặc dù thảm án mười năm trước vẫn còn đau âm ỉ ở trong lòng, nhưng tưới tiêu là vấn đề lớn liên quan đến khẩu phần lương thực. Mặc dù là mỗi người sợ xung đột lên sẽ có người chết, nhưng trên điểm mấu chốt ai cũng không thể yếu thế. Đây là việc sống còn của cả thôn, bằng không sau đó đều sẽ bị thôn bên cạnh đè lên không nhấc đầu dậy nổi, không còn quả ngon để ăn.
Giờ khắc này, dấu hiệu cho thấy Tân Phiên thôn cùng Nội Phiên thôn sắp quần ẩu đã lên tới đỉnh điểm. Nếu không phải là người hai bên đều khiếp đảm thảm án xảy ra năm đó, chỉ sợ hiện tại đã sớm đánh nhau rồi.
Bên Tân Phiên thôn, cha mẹ cùng muội muội Ngô Minh, còn có cha mẹ Ngả Nha Đầu, cũng đều cầm bổng gỗ những vật này.
Bọn họ tuy rằng đều là người đàng hoàng, sợ đến có chút run rẩy. Nhưng vấn đề liên quan đến khẩu phần lương thực của cả làng, không thể để cho người trong thôn đơn độc ra mặt, nhắm mắt bọn họ cũng phải lên.
“Lão đầu Tân Phiên thôn! Ngươi đừng ỷ vào thôn các ngươi nhiều người!” Trưởng thôn Nội Phiên thôn tuổi hơn bốn mươi chút, so với Tân Phiên thôn trẻ hơn không ít, vung vẫy cái cuốc kêu lên: “Nếu thật sự phải đánh, cẩn thận ta hạ thủ vô tình, gõ nát sọ não của ngươi xuống!”
“Phi —— ta cái thân xương già này liền phơi thây ở chỗ này cũng không sợ ngươi!” Trưởng thôn Tân Phiên thôn râu tóc bạc trắng, cả người run run còn muốn vung vẫy cái cây đao đốn củi: “Cẩn thận ta liều mạng cùng đồng quy vu tận, đưa đầu ngươi chặt bỏ đi mất!”
Song phương không ngừng cãi lộn, đang lúc này, con trai của thôn trưởng Nội Phiên thôn mang theo mấy người cưỡi ngựa đến rồi.
“Cha, chớ nói nhiều với bọn họ!” Nhi tử thông trưởng Nội Phiên thôn kêu lớn: “Ta mời người tới giúp đỡ! Là huyền khí võ giả, cái tên nào dám hung hăng nữa, chúng ta liền đánh hắn!”
Mấy thớt ngựa phía sau hắn, có hai vị huyền khí võ giả, đều đang hờ hững ngạo thị một đám thôn dân.
Con trai của thôn trưởng Nội Phiên thôn ở bên ngoài kinh thương, mấy năm qua thu hoạch không nhỏ. Lần này nhịn đau dốc hết vốn liếng, mời tới một đôi huynh đệ huyền khí võ giả.
Thôn dân ẩu đả, đều là dùng cái cuốc dao bổ củi đánh lung tung một trận, khi nào có cái võ giả gì gia nhập qua?
Vừa nghe có huyền khí võ giả, Tân Phiên thôn bên này nhất thời yên tĩnh lại.
Các thôn dân đình chỉ ồn ào, cẩn thận từng li từng tí một đánh giá viện quân của Nội Phiên thôn.
Chỉ thấy đối phương cưỡi ngựa, trang phục trên người vừa giống như là võ giả, đặc biệt bên hông hai người vắt chéo đao cùng bảo kiếm…
Các thôn dân Tân Phiên thôn, từng cái từng cái đến thở mạnh cũng không dám.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tiểu Dương