Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 293: Chuyện làm ăn không tốt? Ta tìm kẻ lừa gạt a!
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Tông Trí Liên nói đến cái từ khai trương này, tự nhiên không phải nói chuyện đốt pháo treo bảng hiệu khai trương, mà là ám chỉ chuyện làm ăn không có sinh ý.
Nhìn dáng dấp khuếch đại của Tông Trí Liên, Ngô Minh nói: “Đội trưởng ngươi là đang muốn khóc sao. Nếu ngươi thật có thể khóc lên, bản ông chủ liền khen thưởng ngươi hai lượng bạc.”
Tông Trí Liên biến trở về khuôn mặt tươi cười: “Ông chủ, tự chúng ta có thể chịu được, nhưng trong lòng bọn tiểu nhị lại không chắc chắn. Nếu là để một cổ sĩ khí nóng hổi qua đi, trái lại bất lợi cho chuyện làm ăn.”
Ngô Minh liếc mắt nhìn đám người vây xem bên ngoài: “Yên tâm, sự bất quá tam, ngày hôm nay ta chuẩn bị một chút, ngày mai ta liền chuẩn xác có thể khai trương. Chuyện làm ăn không được suôn sẻ, ta có thể tìm chim mồi* a!” (*nguyên gốc là 托儿 – có nghĩa là kẻ lừa gạt)
“Tìm kẻ lừa gạt?” Mọi người nhất thời chưa kịp hiểu.
Buổi chiều, vẫn cứ không có bất kỳ vị khách nào tới cửa.
Không có ai vào cửa, tự nhiên không có bán đấu giá.
Lấy bán đấu giá làm sinh ý, hơn nữa là một ngày nhiều nhất chỉ có ba cọc. Tất cả mọi người đều đang quan sát cái trang phấn lâu mới mẻ này.
Lần này giữa trưa Ngô Minh cũng không có nhàn rỗi.
Nàng ở phía sau hậu đường đang huấn luyện nhân thủ.
Chuyên môn thuê người tìm một đám phụ nhân biết ăn nói, đặc biệt ưu tiên đã làm qua bà mối, lấy giá tiền không thấp mời đến đảm đương… Chim mồi!
Sau đó, Ngô Minh lại tìm một cô nương quá lứa lỡ thì không ai thèm lấy, còn có một vị đại thẩm hơi hung hãn, hai người đồng thời đến làm một cặp mẹ con chim mồi…
Ròng rã một buổi trưa, Ngô Minh đều đang bận rộn với chuyện thả mồi nhử.
Buổi tối, nàng lại tìm mấy cái cô nương sáng dạ nhanh mồm nhanh miệng, huấn luyện cũng nhanh đến canh ba.
“Nhược Dao là đang làm gì đấy?” Hỗ Vân Thương không hiểu.
Tông Trí Liên liếc nhìn một lát: “Tựa hồ là một loại thủ pháp Thiên* Môn?” (*nghĩa là ngàn, trong ngàn vạn biến hóa chứ không phải chữ thiên trong bầu trời)
Hỗ Vân Thương nghĩ đến nghĩ đi cũng không nghĩ ra: “Chuyện làm ăn đối với Thiên Môn có quan hệ gì?”
Hộ Vân Kiều cũng là không hiểu, chỉ có thể nhìn náo nhiệt: “Nhược Dao nói việc huấn luyện này tên là gì, thật giống như là đang làm cho các nàng luyện tập nói một chút câu thoại gì a?”
Hỗ Vân Thương gật đầu: “Có chút như là dàn dựng kịch?”
Mục Thanh Nhã vung vung tay, ra hiệu bọn họ không nên quấy rầy Ngô Minh, tận lực tin tưởng nàng.
Mấy người thấy không có gì có thể hỗ trợ. Cũng là rút đi hết tu luyện huyền khí một thoáng.
Ngày thứ hai lên, Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương đặc biệt chờ Ngô Minh cùng đi tới cửa hàng.
Lúc đến trước cửa tiệm Trường Hận Các ở đông phố lớn, quả nhiên là giống như ngày hôm qua người vây xem vẫn cứ đông đảo, nhưng lại vẫn không có người tới cửa.
Ngô Minh ở bên trong tiếng bàn luận vây xem lại tiến vào cửa hàng.
Tất cả vẫn cứ lặng lẽ.
“Ta nói, chuyện làm ăn của cái Trường Hận Các này sợ là không được.”
“Theo ta thấy. Cái chiêu bài phấn lâu của tiểu nha đầu này căn bản không phải để làm ăn!”
“Sẽ không phải là giả danh lừa bịp chứ?”
“Cái cửa hàng này căn bản không giống như là để làm ăn a.”
Gần buổi trưa, khi đám người vây xem bắt đầu có chút không chịu được mà sắp giải tán, phụ cận đông phố lớn truyền đến âm thanh đùa giỡn.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi lại gả không được, lão nương không nuôi ngươi!” Một cái đại tẩu loại hình hãn phụ đuổi đánh một cô nương hướng về bên này.
Cô nương bị đuổi đánh ôm đầu, hầu như là khóc sướt mướt che mặt mà chạy.
Cô nương tuổi chừng hai mươi lăm tuổi, nếu là dựa theo lời nói của đại tẩu kia. Còn không xuất giá được, ở làng quê có thể nói là gái lỡ thì.
Đến gần đoàn người, nhất thời có người kêu lên: “Là Vương đại tẩu tây trấn, nha đầu nhà nàng bởi vì tướng mạo kém chút, vẫn không có ai thèm lấy.”
“Chà? Mẹ nàng hung hãn như vậy, ta cảm thấy khó gả a.”
“Kỳ thực then chốt vẫn là cô nương kia. Cô nương nếu là lớn lên xing đẹp. Luôn có thể dễ dàng gả đi.”
Khi Vương đại tẩu đuổi đánh đến phụ cận Trường Hận Các, xe lăn Ngô Minh xuất hiện ở vị trí bậc thang lối vào, cao giọng nói: “Vị đại tẩu này không cần loạn đánh người, có thật là dáng dấp con gái ngươi không tốt? Hãy để cho ta tới nhìn một cái.”
Ở sau một lần lên tiếng, Ngô Minh đem trận đuổi đánh này ngăn đi.
Đám người vây xem cũng nhìn thấy dáng vẻ cô nương nhà họ Vương này.
Giống y như dự liệu vậy, lớn lên trông khá xấu.
Mọi người nhìn thấy liền minh bạch, cái ngũ quan này sai lệch so với bình thường. Đặc biệt mắt nhỏ híp híp, bên trên lại có cái hung nương quả thật là không dễ gả cho lắm. Nhưng nếu nói quá xấu, cũng không đến nỗi.
“Cô nương ngươi là trên mặt không có trang điểm đúng không. Nếu là ở Trường Hận Các ta mua một suất dịch vụ trang điểm, tuyệt đối có thể rực rỡ tân sinh. Chỉ là…” Ngô Minh vừa mới nói có cách cứu vãn, nhưng rất nhanh chuyển đề tài: “Vương gia đại tẩu, phía ta bên này là mở cửa làm ăn. Mặc dù có lòng giúp đỡ, nhưng chung quy phải lấy tiền.”
“Lấy tiền? Lấy tiền thì ta lại không làm! Ai biết thật hay giả!” Vương đại tẩu liều mạng lắc đầu.
Bên trong đám đông có người nhẹ bật cười, cái Vương đại tẩu này cũng là keo kiệt.
Có người trước đó thận trọng cho rằng đây là diễn kịch, nghe xong lời này cũng có chút lay động. Nếu là diễn kịch, sẽ không có cảnh đối thoại không nên như vậy chứ?
Ngô Minh: “Như vậy đi. Coi như là cuộc làm ăn đầu tiên giảm nửa giá. Tranh giá khởi điểm là một lượng bạc, nhưng ta trước tiên chỉ làm trang điểm một nửa mặt, cái này là miễn phí. Nếu là không được, ngài đi liền đi, không ai đuổi theo ngăn cản. Còn ngược lại nếu ngươi cảm thấy được rồi. Lại bỏ ra năm lượng bạc, ta liền hoàn thành toàn bộ, được chứ?”
Vương đại tẩu nghe là được làm miễn phí, nhất thời có chút động lòng.
Trong đám đông có người kêu lên: “Dù sao trước đó cũng không cần bỏ tiền ra, sao không làm xem thử một chút? Cũng không biết cái gì là một nửa, nếu là được rồi, ngươi làm tiếp nửa kia là được mà!”
Vương đại thẩm nghe xong, lúc này mới đồng ý: “Ngươi nha đầu này không thể lừa người, làm một nửa, nói không cần tiền liền không cần tiền.”
Ngô Minh bắt chuyện gọi con gái họ Vương lại đây, lại để cho Hỗ Vân Thương đưa đến một cái ghế: “Ra giá trên trăm lạng bạc mới có thể tiến lên tầng hai lầu khách quý. Lần này lại là nửa giá, chỉ có thể làm trang điểm nửa cái mặt phục vụ cho mọi người xem.”
Cô nương họ Vương còn có chút dáng vẻ ngượng ngùng, Ngô Minh mọi người khuyên bảo một phen sau cũng là ngồi xuống.
Liền tiếp đó, Ngô Minh lấy ra lông mi giả, bút kẻ mắt, son môi, phấn mắt, phấn lót cùng các loại đồ trang điểm, bắt đầu vì cô nương họ Vương hoá trang trước mặt mọi người.
Hai tay Ngô Minh như phi hành, ở dưới sự điều khiển của tiến hóa khung máy móc, không chút tỳ vết nào mà hoàn thành dịch vụ trang điểm mặt cho con gái nhà họ Vương.
Ách… Nói một cách chính xác, là phục vụ trang điểm nửa khuôn mặt.
Ở trước mắt bao người, cô nương họ Vương má trái là được trang điểm lên, má phải là để mặt mộc.
Lần này, sự chênh lệch hết sức rõ ràng.
Má trái con mắt có vẻ lớn lên. Lông mi thật dài, vụt chớp vụt chớp, lại có đường kẻ mắt cùng đáy mắt làm nổi bật, cả người thật giống như đều trở nên hoạt bát sinh động.
Còn có son môi cùng phấn lót bên cạnh, đem gương mặt chia làm hai nửa ấm lạnh rõ ràng.
Nếu là trang điểm lên toàn bộ gương mặt, việc so sánh còn không hiện ra rõ. Nhưng hiện tại Ngô Minh cố ý phân rõ ranh giới hai bên, cũng là làm cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua hoá trang như thay đổi thành một người khác như vậy a!
Rất nhiều phụ nhân, cô nương đều trợn tròn cặp mắt.
Bắt đầu có phụ nhân làm chim mồi kêu loạn: “Không được rồi! Cái thủ pháp trang điểm này lại khéo léo tuyệt vời đến như vậy sao?”
“May là có sự đối lập như vậy. Nếu không ta sợ là đã cho rằng cô nương nhà họ Vương là bị hồ tiên nhập thể, thay đổi một tầng diện mạo đây!”
Các loại lời nói ca ngợi không dứt bên tai.
Vương đại thẩm móc ra vừa đúng năm lạng bạc, xin Ngô Minh lại vì con gái của nàng hoàn thiện trang điểm.
Một lát sau, cả khuôn mặt Vương cô nương đều được trang điểm.
Trường Hận Các, sắp bùng nổ! (chưa xong còn tiếp…)
Edit: Bồng Bồng
Tông Trí Liên nói đến cái từ khai trương này, tự nhiên không phải nói chuyện đốt pháo treo bảng hiệu khai trương, mà là ám chỉ chuyện làm ăn không có sinh ý.
Nhìn dáng dấp khuếch đại của Tông Trí Liên, Ngô Minh nói: “Đội trưởng ngươi là đang muốn khóc sao. Nếu ngươi thật có thể khóc lên, bản ông chủ liền khen thưởng ngươi hai lượng bạc.”
Tông Trí Liên biến trở về khuôn mặt tươi cười: “Ông chủ, tự chúng ta có thể chịu được, nhưng trong lòng bọn tiểu nhị lại không chắc chắn. Nếu là để một cổ sĩ khí nóng hổi qua đi, trái lại bất lợi cho chuyện làm ăn.”
Ngô Minh liếc mắt nhìn đám người vây xem bên ngoài: “Yên tâm, sự bất quá tam, ngày hôm nay ta chuẩn bị một chút, ngày mai ta liền chuẩn xác có thể khai trương. Chuyện làm ăn không được suôn sẻ, ta có thể tìm chim mồi* a!” (*nguyên gốc là 托儿 – có nghĩa là kẻ lừa gạt)
“Tìm kẻ lừa gạt?” Mọi người nhất thời chưa kịp hiểu.
Buổi chiều, vẫn cứ không có bất kỳ vị khách nào tới cửa.
Không có ai vào cửa, tự nhiên không có bán đấu giá.
Lấy bán đấu giá làm sinh ý, hơn nữa là một ngày nhiều nhất chỉ có ba cọc. Tất cả mọi người đều đang quan sát cái trang phấn lâu mới mẻ này.
Lần này giữa trưa Ngô Minh cũng không có nhàn rỗi.
Nàng ở phía sau hậu đường đang huấn luyện nhân thủ.
Chuyên môn thuê người tìm một đám phụ nhân biết ăn nói, đặc biệt ưu tiên đã làm qua bà mối, lấy giá tiền không thấp mời đến đảm đương… Chim mồi!
Sau đó, Ngô Minh lại tìm một cô nương quá lứa lỡ thì không ai thèm lấy, còn có một vị đại thẩm hơi hung hãn, hai người đồng thời đến làm một cặp mẹ con chim mồi…
Ròng rã một buổi trưa, Ngô Minh đều đang bận rộn với chuyện thả mồi nhử.
Buổi tối, nàng lại tìm mấy cái cô nương sáng dạ nhanh mồm nhanh miệng, huấn luyện cũng nhanh đến canh ba.
“Nhược Dao là đang làm gì đấy?” Hỗ Vân Thương không hiểu.
Tông Trí Liên liếc nhìn một lát: “Tựa hồ là một loại thủ pháp Thiên* Môn?” (*nghĩa là ngàn, trong ngàn vạn biến hóa chứ không phải chữ thiên trong bầu trời)
Hỗ Vân Thương nghĩ đến nghĩ đi cũng không nghĩ ra: “Chuyện làm ăn đối với Thiên Môn có quan hệ gì?”
Hộ Vân Kiều cũng là không hiểu, chỉ có thể nhìn náo nhiệt: “Nhược Dao nói việc huấn luyện này tên là gì, thật giống như là đang làm cho các nàng luyện tập nói một chút câu thoại gì a?”
Hỗ Vân Thương gật đầu: “Có chút như là dàn dựng kịch?”
Mục Thanh Nhã vung vung tay, ra hiệu bọn họ không nên quấy rầy Ngô Minh, tận lực tin tưởng nàng.
Mấy người thấy không có gì có thể hỗ trợ. Cũng là rút đi hết tu luyện huyền khí một thoáng.
Ngày thứ hai lên, Tông Trí Liên, Hỗ Vân Thương đặc biệt chờ Ngô Minh cùng đi tới cửa hàng.
Lúc đến trước cửa tiệm Trường Hận Các ở đông phố lớn, quả nhiên là giống như ngày hôm qua người vây xem vẫn cứ đông đảo, nhưng lại vẫn không có người tới cửa.
Ngô Minh ở bên trong tiếng bàn luận vây xem lại tiến vào cửa hàng.
Tất cả vẫn cứ lặng lẽ.
“Ta nói, chuyện làm ăn của cái Trường Hận Các này sợ là không được.”
“Theo ta thấy. Cái chiêu bài phấn lâu của tiểu nha đầu này căn bản không phải để làm ăn!”
“Sẽ không phải là giả danh lừa bịp chứ?”
“Cái cửa hàng này căn bản không giống như là để làm ăn a.”
Gần buổi trưa, khi đám người vây xem bắt đầu có chút không chịu được mà sắp giải tán, phụ cận đông phố lớn truyền đến âm thanh đùa giỡn.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi lại gả không được, lão nương không nuôi ngươi!” Một cái đại tẩu loại hình hãn phụ đuổi đánh một cô nương hướng về bên này.
Cô nương bị đuổi đánh ôm đầu, hầu như là khóc sướt mướt che mặt mà chạy.
Cô nương tuổi chừng hai mươi lăm tuổi, nếu là dựa theo lời nói của đại tẩu kia. Còn không xuất giá được, ở làng quê có thể nói là gái lỡ thì.
Đến gần đoàn người, nhất thời có người kêu lên: “Là Vương đại tẩu tây trấn, nha đầu nhà nàng bởi vì tướng mạo kém chút, vẫn không có ai thèm lấy.”
“Chà? Mẹ nàng hung hãn như vậy, ta cảm thấy khó gả a.”
“Kỳ thực then chốt vẫn là cô nương kia. Cô nương nếu là lớn lên xing đẹp. Luôn có thể dễ dàng gả đi.”
Khi Vương đại tẩu đuổi đánh đến phụ cận Trường Hận Các, xe lăn Ngô Minh xuất hiện ở vị trí bậc thang lối vào, cao giọng nói: “Vị đại tẩu này không cần loạn đánh người, có thật là dáng dấp con gái ngươi không tốt? Hãy để cho ta tới nhìn một cái.”
Ở sau một lần lên tiếng, Ngô Minh đem trận đuổi đánh này ngăn đi.
Đám người vây xem cũng nhìn thấy dáng vẻ cô nương nhà họ Vương này.
Giống y như dự liệu vậy, lớn lên trông khá xấu.
Mọi người nhìn thấy liền minh bạch, cái ngũ quan này sai lệch so với bình thường. Đặc biệt mắt nhỏ híp híp, bên trên lại có cái hung nương quả thật là không dễ gả cho lắm. Nhưng nếu nói quá xấu, cũng không đến nỗi.
“Cô nương ngươi là trên mặt không có trang điểm đúng không. Nếu là ở Trường Hận Các ta mua một suất dịch vụ trang điểm, tuyệt đối có thể rực rỡ tân sinh. Chỉ là…” Ngô Minh vừa mới nói có cách cứu vãn, nhưng rất nhanh chuyển đề tài: “Vương gia đại tẩu, phía ta bên này là mở cửa làm ăn. Mặc dù có lòng giúp đỡ, nhưng chung quy phải lấy tiền.”
“Lấy tiền? Lấy tiền thì ta lại không làm! Ai biết thật hay giả!” Vương đại tẩu liều mạng lắc đầu.
Bên trong đám đông có người nhẹ bật cười, cái Vương đại tẩu này cũng là keo kiệt.
Có người trước đó thận trọng cho rằng đây là diễn kịch, nghe xong lời này cũng có chút lay động. Nếu là diễn kịch, sẽ không có cảnh đối thoại không nên như vậy chứ?
Ngô Minh: “Như vậy đi. Coi như là cuộc làm ăn đầu tiên giảm nửa giá. Tranh giá khởi điểm là một lượng bạc, nhưng ta trước tiên chỉ làm trang điểm một nửa mặt, cái này là miễn phí. Nếu là không được, ngài đi liền đi, không ai đuổi theo ngăn cản. Còn ngược lại nếu ngươi cảm thấy được rồi. Lại bỏ ra năm lượng bạc, ta liền hoàn thành toàn bộ, được chứ?”
Vương đại tẩu nghe là được làm miễn phí, nhất thời có chút động lòng.
Trong đám đông có người kêu lên: “Dù sao trước đó cũng không cần bỏ tiền ra, sao không làm xem thử một chút? Cũng không biết cái gì là một nửa, nếu là được rồi, ngươi làm tiếp nửa kia là được mà!”
Vương đại thẩm nghe xong, lúc này mới đồng ý: “Ngươi nha đầu này không thể lừa người, làm một nửa, nói không cần tiền liền không cần tiền.”
Ngô Minh bắt chuyện gọi con gái họ Vương lại đây, lại để cho Hỗ Vân Thương đưa đến một cái ghế: “Ra giá trên trăm lạng bạc mới có thể tiến lên tầng hai lầu khách quý. Lần này lại là nửa giá, chỉ có thể làm trang điểm nửa cái mặt phục vụ cho mọi người xem.”
Cô nương họ Vương còn có chút dáng vẻ ngượng ngùng, Ngô Minh mọi người khuyên bảo một phen sau cũng là ngồi xuống.
Liền tiếp đó, Ngô Minh lấy ra lông mi giả, bút kẻ mắt, son môi, phấn mắt, phấn lót cùng các loại đồ trang điểm, bắt đầu vì cô nương họ Vương hoá trang trước mặt mọi người.
Hai tay Ngô Minh như phi hành, ở dưới sự điều khiển của tiến hóa khung máy móc, không chút tỳ vết nào mà hoàn thành dịch vụ trang điểm mặt cho con gái nhà họ Vương.
Ách… Nói một cách chính xác, là phục vụ trang điểm nửa khuôn mặt.
Ở trước mắt bao người, cô nương họ Vương má trái là được trang điểm lên, má phải là để mặt mộc.
Lần này, sự chênh lệch hết sức rõ ràng.
Má trái con mắt có vẻ lớn lên. Lông mi thật dài, vụt chớp vụt chớp, lại có đường kẻ mắt cùng đáy mắt làm nổi bật, cả người thật giống như đều trở nên hoạt bát sinh động.
Còn có son môi cùng phấn lót bên cạnh, đem gương mặt chia làm hai nửa ấm lạnh rõ ràng.
Nếu là trang điểm lên toàn bộ gương mặt, việc so sánh còn không hiện ra rõ. Nhưng hiện tại Ngô Minh cố ý phân rõ ranh giới hai bên, cũng là làm cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua hoá trang như thay đổi thành một người khác như vậy a!
Rất nhiều phụ nhân, cô nương đều trợn tròn cặp mắt.
Bắt đầu có phụ nhân làm chim mồi kêu loạn: “Không được rồi! Cái thủ pháp trang điểm này lại khéo léo tuyệt vời đến như vậy sao?”
“May là có sự đối lập như vậy. Nếu không ta sợ là đã cho rằng cô nương nhà họ Vương là bị hồ tiên nhập thể, thay đổi một tầng diện mạo đây!”
Các loại lời nói ca ngợi không dứt bên tai.
Vương đại thẩm móc ra vừa đúng năm lạng bạc, xin Ngô Minh lại vì con gái của nàng hoàn thiện trang điểm.
Một lát sau, cả khuôn mặt Vương cô nương đều được trang điểm.
Trường Hận Các, sắp bùng nổ! (chưa xong còn tiếp…)
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tiểu Dương