Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 148: Tiến hóa khung máy móc tẩy tủy dịch kinh?
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
( năng lượng phân tích hoàn tất! Định danh là huyền khí.)
( đối với bất kỳ thuộc tính huyền khí nào, khung máy móc ở sau khi trả một cái giá nhất định để tẩy tủy dịch kinh, đều có thể học tập! Nhưng ở dưới tình huống không có driver chịu tải, không được lặp lại chủng loại, một lần chỉ có thể tu luyện đồng nhất một loại huyền khí. Tức người trước tu tập huyền khí gì, ở sau phương thức trùng tu huyền khí liền sẽ bị xóa bỏ.)
( xin mau sớm tìm tới driver chiến đấu.)
Âm thanh hệ thống kim loại trợ giúp trong đầu Ngô Minh đưa ra giải thích giống như sách hướng dẫn.
Đánh đổi để tẩy tủy dịch kinh? Driver chiến đấu?
Ngô Minh nghe mà như rơi vào trong sương mù. Đánh đổi cái gì? Driver chiến đấu tới chỗ nào tìm?
Nhưng cái khung máy móc này không có cho ra hồi đáp gì, hoàn toàn làm ra vẻ bí hiểm như là để cho người ta tự đoán vậy.
( phát hiện bạo dương huyền khí, độ khó khi mô phỏng cực thấp, có tu luyện hay không?)
Trong đầu đột nhiên có câu hỏi tương tự với lựa chọn hạng mục.
Đương nhiên học! Ngô Minh không thể chờ đợi được nữa suy nghĩ liền làm ra quyết định.
Chờ chút! Ngô Minh đột nhiên nhớ tới, hình như Bạch trưởng lão bọn họ có đề cập tới: 《 tự tại thần công 》 Mà tông chủ có khả năng sẽ truyền thụ cho mình, nhưng là không thể có cơ sở huyền khí trước đó nào khác.
Nói như vậy, hiện tại chỉ có thể lựa chọn… Không học tập.
Ngô Minh trong lòng rơi lệ.
Đây là bị bức bách lựa chọn.
Cái cảm giác này quả thực cùng tương tự như ở trên người Hoàng công tử trước đó, chính là có tảng mỡ dày nhưng không thể ăn đến trong miệng.
( hiện tại xác nhận, khung máy móc tạm thời không học tập Huyền khí. Thay đổi thành cơ sở học tập vạn năng, khung máy móc đang trong quá trình cách thức hóa kinh mạch tu luyện huyền khí… 1… 2…)
Trong đầu không hiểu sao liền từ từ có một mức độ hiểu rõ cơ bản về huyền khí, tuy rằng vẫn chưa thể bắt đầu học tập hay khởi động huyền khí, nhưng có cái lý giải cơ bản này, đã đủ để Ngô Minh có thể khống chế và giúp ổn định huyền khí Vương Đại Chùy thông qua thân thể mình, dần dần đem tốc độ huyền khí dâng trào chậm lại.
Khi tiến độ cách thức hóa đạt đến 30, Ngô Minh cảm giác nơi bụng ấm áp dễ chịu, có cảm giác hơi đau.
Là huyền khí ngưng tụ ở đan điền sao?! Ngô Minh có chút mừng rỡ, bộ thân thể này bắt đầu chế tạo đan điền cùng kinh mạch có thể tu luyện mọi loại huyền khí, quả thực tựa là gây dựng cơ sở trở thành đại cao thủ.
Lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, huyền khí loạn lưu bị Ngô Minh dần dần hấp thu khống chế, bốn người dần dần bắt đầu bình phục khí tức.
Ngô Minh cơ bản không có gì biến hóa.
Quần áo sau lưng Hỗ Vân Thương cùng Tông Trí Liên nhưng hoàn toàn ướt đẫm, hiển nhiên tốn tâm sức khá lớn.
Thợ rèn Vương Đại Chùy mồ hôi tuôn như nước, bắp thịt cả người xuất hiện một loại run nhè nhẹ không theo khống chế, hiển nhiên là phun trào huyền khí quá lâu tạo thành tiêu hao thể lực nghiêm trọng.
Hắn hiện tại hai mắt khép kín, mệt đến khó có thể mở, hô hấp tuy suy yếu nhưng may là bình ổn, người ngoài nghề vừa nhìn cũng biết chí ít không còn lo đến tính mạng.
“Đại ân của các vị, Thúy Hoa cùng Đại Chùy suốt đời không quên!” Thúy Hoa phốc một tiếng quỳ xuống đất, hướng về Ngô Minh ba người dập đầu.
Dáng vẻ hai vị nam tử mồ hôi thấm ướt lưng hết sức rõ ràng, tất nhiên là cạn kiệt toàn lực mới cứu được Vương Đại Chùy. Đối với một vị thôn nữ tới nói, chỉ có như thế mới có thể biểu thị lòng cảm kích của mình.
Mục Thanh Nhã vội vàng kéo nàng lên, nhưng Thúy Hoa cứng rắn kiên trì dập đầu lạy ba cái.
Bụng dưới Ngô Minh có chút cảm giác không thoải mái, đồng thời chỉ cảm thấy eo lưng thật giống có chút đau nhức. Nhưng thấy Thúy Hoa dập đầu, cũng vội vã đứng dậy đi đỡ.
“Ai nha?” Thúy Hoa đột nhiên nhìn trên người Ngô Minh, che miệng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mục Thanh Nhã không cách nào phát ra tiếng, nhưng trên vẻ mặt cũng phi thường hoảng hốt.
Làm sao?
Ngô Minh cúi đầu xem trên người mình.
Lúc này mới phát hiện, trên váy xanh dưới hạ thân nhiễm một mảnh đỏ hồng.
Hả? Thật giống như là huyết? Ngô Minh thử dùng tay sờ sờ.
Quả đúng là máu, từ nơi nào đến?
Ngô Minh trước sau lặng lẽ, phát hiện trên chỗ tảng đá đặt mông ngồi tĩnh tọa cũng có in ra một ít hồng ngân.
Cái vết máu trên tảng đá càng lớn hơn.
“Ta bị thương?” Ngô Minh buồn bực: “Vừa nãy có thích khách?”
Mục Thanh Nhã phản ứng đầu tiên, lắc đầu kéo Ngô Minh qua khắp quanh người, liên tiếp xua tay ra hiệu để cho nàng đừng lên tiếng.
Thúy Hoa vội vã lấy ra một cái khăn trắng, đem vết máu Ngô Minh lưu lại ở trên tảng đá lau sạch sẽ. Quả thực có cảm giác khá là giống tiêu hủy chứng cứ tại hiện trường gây án.
Hai nữ tử lôi lôi kéo kéo mà đem Ngô Minh kéo vào rừng cây mặt sau tảng đá lớn.
“Các ngươi làm cái gì a?” Ngô Minh không hiểu ra sao: “Là muốn ở đây trị thương cho ta?”
Kỳ quái a, không có cái cảm giác gì giống như là bị thương a. Chỉ có trong người có chút khác thường, thế nhưng…
Hả?! Bên trong?
Ngô Minh trong lòng run lên bần bật. Chẳng lẽ nói…
Mục Thanh Nhã thấy dáng vẻ Ngô Minh từ vừa nãy đến giờ vẫn ngơ ngác, không khỏi trợn tròn mắt đẹp, nghi hoặc mà dùng tay ngữ hỏi: “Sao vậy? Ngươi không biết quỳ thủy* tới sao?” (*tới tháng)
A? Quỳ thủy? Ngô Minh sửng sốt một lát, trong lòng mơ hồ suy đoán ý nghĩa phù hợp cái từ thuật ngữ này.
A ——————
Không thể nào?! Ngô Minh ôm đầu gần như muốn gào lên giận dữ.
Tiến hóa khung máy móc tại sao có thể có tình huống như thế?!
Khung máy móc tu tập cách thức hóa huyền khí, hóa ra là đem tạp chất thân thể sau khi tẩy tủy dịch cân, thông qua loại phương thức đặc thù này bài tiết ra ngoài thân thể sao?!
Thế này sao gọi là tẩy tủy dịch cân cái gì a?! Vốn là [ tẩy tủy dịch kinh ]! Nhưng không phải gân cốt, mà chính là hành kinh.
Tẩy tủy là sáng tạo kinh lạc*, dịch kinh (易) đọc gần giống với kinh dịch, trên dưới tách ra là chữ nhật (日) và chữ chớ (勿), không (chớ) muốn nhật thì chính là nguyệt a! (*tên gọi chung của kinh mạch và lạc mạch trong cơ thể)
Nguyên lai hậu quả đặc biệt khi tiến hóa khung máy móc tẩy tủy, tựa là đến cái kinh nguyệt kia?
Không trách âm thanh kim loại hóa sẽ nói cái gì [ trả giá nhất định đê đánh đổi tẩy tủy dịch cân ], nguyên lai đánh đổi là dẫn đến cái sự tình mã tự* này?! (*code word – từ mật mã, ý nói quá trình Ngô Minh đã phải động não để hiểu cái cụm từ “tẩy tủy dịch kinh” thành “kinh nguyệt”)
Ngô Minh tuy rằng luôn luôn thần kinh thép, nhưng tâm thái trạnh nam đụng phải chuyện như vậy vẫn sẽ là luống cuống tay chân.
Dần dần khôi phục như cũ Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương, cũng chú ý tới Ngô Minh bên kia phát sinh dị dạng.
Lúc hai người mệt nhọc đứng dậy, chỉ nhìn thấy bóng người Ngô Minh bị hai nữ tử hốt hoảng kéo vào rừng cây.
Hỗ Vân Thương quan tâm quá mức cần thiết, mắt sắc nhìn thấy chút đầu mối, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao thế này? Nhược Dao bị thương?”
“Bị thương?” Tông Trí Liên không nhìn thấy.
Hỗ Vân Thương cau mày lo lắng nói: “Ta thấy quần sau Nhược Dao có chút vết máu, sợ là bị cái ám khí gì gây thương tích…”
“…” Tông Trí Liên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười: “Ha ha, ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Hả?” Hỗ Vân Thương tự nhiên không hiểu, vội hỏi: “Hay là là vừa nãy trợ giúp trấn áp huyền khí phun trào, lại khiến nàng bị nội thương?”
“Cái gì đối với cái gì a.” Tông Trí Liên lắc cây quạt hừ nhẹ: “Đó là sự tình con gái. Tự mình dùng đầu óc suy nghĩ thật kỹ chút đi!”
Hắn tự đến xem thợ rèn khôi phục, không phản ứng cái tên khờ này.
“Hả?” Hỗ Vân Thương vẫn là không hiểu. Ở thế giới thiếu thốn tri thức, vị ngốc ca này không có trải qua khóa sinh lý, lại là một tên nhàm chán say mê võ học khó có thể biết đến thế giới đồi trụy, không hiểu vẫn cứ không hiểu a…
Ở nơi yên lặng trong rừng.
Sau khi hai nữ tử giúp Ngô Minh xử lý một phen, Mục Thanh Nhã thẳng thắn từ trong cái túi thiếp thân lấy ra một bộ váy, vì Ngô Minh chụp vào váy xanh nguyên bản bên ngoài, che đi chỗ có một mảnh vết máu đó.
Tựa hồ thân thể của chính mình vào lúc này biểu hiện cùng nữ tử hoàn toàn tương tự? Các nàng một điểm đều không có cảm thấy không giống sao. Ngô Minh phỏng đoán.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Bụng dưới có phải rất khó chịu không? Nếu như có nước nóng, xoa một thoáng sẽ dễ chịu đi rất nhiều.”
“Đừng sợ đừng sợ, ta lần đầu tiên tới thời điểm ấy cũng hoảng hốt giống như ngươi vậy. Lúc đó ta còn tưởng rằng bị bệnh, lén lút trốn đi khóc đây.” Thúy Hoa đối với Ngô Minh an ủi đủ các loại. Đối với loại chuyện này, trong lòng nàng liền đem thân phận mình cùng hai tiểu nữ san bằng.
Dằn vặt một phen, Ngô Minh lảo đảo đi ra rừng cây, một lần nữa cùng ba nam tử ngoài rừng hội hợp.
Hỗ Vân Thương nhất thời EQ tăng cao đột xuất chạy vội tới, hỏi: “Thế nào? Vết thương cầm máu rồi sao? Nếu không để ta hỗ trợ nhìn thương thế?”
Ngô Minh trợn tròn mắt to nhìn vẻ mặt thân thiết si nhân của Hỗ Vân Thương, đại não một trận chết máy trạng thái kéo dài.
Mục Thanh Nhã cùng Thúy Hoa biểu hiện bắp thịt trên cơ mặt đều có chút co giật.
Tông Trí Liên bước nhanh đi tới, vỗ vỗ một cái vào trên đầu Hỗ Vân Thương: “Ngu ngốc! Về nhà hỏi em gái ngươi đi!”
Edit: Bồng Bồng
( năng lượng phân tích hoàn tất! Định danh là huyền khí.)
( đối với bất kỳ thuộc tính huyền khí nào, khung máy móc ở sau khi trả một cái giá nhất định để tẩy tủy dịch kinh, đều có thể học tập! Nhưng ở dưới tình huống không có driver chịu tải, không được lặp lại chủng loại, một lần chỉ có thể tu luyện đồng nhất một loại huyền khí. Tức người trước tu tập huyền khí gì, ở sau phương thức trùng tu huyền khí liền sẽ bị xóa bỏ.)
( xin mau sớm tìm tới driver chiến đấu.)
Âm thanh hệ thống kim loại trợ giúp trong đầu Ngô Minh đưa ra giải thích giống như sách hướng dẫn.
Đánh đổi để tẩy tủy dịch kinh? Driver chiến đấu?
Ngô Minh nghe mà như rơi vào trong sương mù. Đánh đổi cái gì? Driver chiến đấu tới chỗ nào tìm?
Nhưng cái khung máy móc này không có cho ra hồi đáp gì, hoàn toàn làm ra vẻ bí hiểm như là để cho người ta tự đoán vậy.
( phát hiện bạo dương huyền khí, độ khó khi mô phỏng cực thấp, có tu luyện hay không?)
Trong đầu đột nhiên có câu hỏi tương tự với lựa chọn hạng mục.
Đương nhiên học! Ngô Minh không thể chờ đợi được nữa suy nghĩ liền làm ra quyết định.
Chờ chút! Ngô Minh đột nhiên nhớ tới, hình như Bạch trưởng lão bọn họ có đề cập tới: 《 tự tại thần công 》 Mà tông chủ có khả năng sẽ truyền thụ cho mình, nhưng là không thể có cơ sở huyền khí trước đó nào khác.
Nói như vậy, hiện tại chỉ có thể lựa chọn… Không học tập.
Ngô Minh trong lòng rơi lệ.
Đây là bị bức bách lựa chọn.
Cái cảm giác này quả thực cùng tương tự như ở trên người Hoàng công tử trước đó, chính là có tảng mỡ dày nhưng không thể ăn đến trong miệng.
( hiện tại xác nhận, khung máy móc tạm thời không học tập Huyền khí. Thay đổi thành cơ sở học tập vạn năng, khung máy móc đang trong quá trình cách thức hóa kinh mạch tu luyện huyền khí… 1… 2…)
Trong đầu không hiểu sao liền từ từ có một mức độ hiểu rõ cơ bản về huyền khí, tuy rằng vẫn chưa thể bắt đầu học tập hay khởi động huyền khí, nhưng có cái lý giải cơ bản này, đã đủ để Ngô Minh có thể khống chế và giúp ổn định huyền khí Vương Đại Chùy thông qua thân thể mình, dần dần đem tốc độ huyền khí dâng trào chậm lại.
Khi tiến độ cách thức hóa đạt đến 30, Ngô Minh cảm giác nơi bụng ấm áp dễ chịu, có cảm giác hơi đau.
Là huyền khí ngưng tụ ở đan điền sao?! Ngô Minh có chút mừng rỡ, bộ thân thể này bắt đầu chế tạo đan điền cùng kinh mạch có thể tu luyện mọi loại huyền khí, quả thực tựa là gây dựng cơ sở trở thành đại cao thủ.
Lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, huyền khí loạn lưu bị Ngô Minh dần dần hấp thu khống chế, bốn người dần dần bắt đầu bình phục khí tức.
Ngô Minh cơ bản không có gì biến hóa.
Quần áo sau lưng Hỗ Vân Thương cùng Tông Trí Liên nhưng hoàn toàn ướt đẫm, hiển nhiên tốn tâm sức khá lớn.
Thợ rèn Vương Đại Chùy mồ hôi tuôn như nước, bắp thịt cả người xuất hiện một loại run nhè nhẹ không theo khống chế, hiển nhiên là phun trào huyền khí quá lâu tạo thành tiêu hao thể lực nghiêm trọng.
Hắn hiện tại hai mắt khép kín, mệt đến khó có thể mở, hô hấp tuy suy yếu nhưng may là bình ổn, người ngoài nghề vừa nhìn cũng biết chí ít không còn lo đến tính mạng.
“Đại ân của các vị, Thúy Hoa cùng Đại Chùy suốt đời không quên!” Thúy Hoa phốc một tiếng quỳ xuống đất, hướng về Ngô Minh ba người dập đầu.
Dáng vẻ hai vị nam tử mồ hôi thấm ướt lưng hết sức rõ ràng, tất nhiên là cạn kiệt toàn lực mới cứu được Vương Đại Chùy. Đối với một vị thôn nữ tới nói, chỉ có như thế mới có thể biểu thị lòng cảm kích của mình.
Mục Thanh Nhã vội vàng kéo nàng lên, nhưng Thúy Hoa cứng rắn kiên trì dập đầu lạy ba cái.
Bụng dưới Ngô Minh có chút cảm giác không thoải mái, đồng thời chỉ cảm thấy eo lưng thật giống có chút đau nhức. Nhưng thấy Thúy Hoa dập đầu, cũng vội vã đứng dậy đi đỡ.
“Ai nha?” Thúy Hoa đột nhiên nhìn trên người Ngô Minh, che miệng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mục Thanh Nhã không cách nào phát ra tiếng, nhưng trên vẻ mặt cũng phi thường hoảng hốt.
Làm sao?
Ngô Minh cúi đầu xem trên người mình.
Lúc này mới phát hiện, trên váy xanh dưới hạ thân nhiễm một mảnh đỏ hồng.
Hả? Thật giống như là huyết? Ngô Minh thử dùng tay sờ sờ.
Quả đúng là máu, từ nơi nào đến?
Ngô Minh trước sau lặng lẽ, phát hiện trên chỗ tảng đá đặt mông ngồi tĩnh tọa cũng có in ra một ít hồng ngân.
Cái vết máu trên tảng đá càng lớn hơn.
“Ta bị thương?” Ngô Minh buồn bực: “Vừa nãy có thích khách?”
Mục Thanh Nhã phản ứng đầu tiên, lắc đầu kéo Ngô Minh qua khắp quanh người, liên tiếp xua tay ra hiệu để cho nàng đừng lên tiếng.
Thúy Hoa vội vã lấy ra một cái khăn trắng, đem vết máu Ngô Minh lưu lại ở trên tảng đá lau sạch sẽ. Quả thực có cảm giác khá là giống tiêu hủy chứng cứ tại hiện trường gây án.
Hai nữ tử lôi lôi kéo kéo mà đem Ngô Minh kéo vào rừng cây mặt sau tảng đá lớn.
“Các ngươi làm cái gì a?” Ngô Minh không hiểu ra sao: “Là muốn ở đây trị thương cho ta?”
Kỳ quái a, không có cái cảm giác gì giống như là bị thương a. Chỉ có trong người có chút khác thường, thế nhưng…
Hả?! Bên trong?
Ngô Minh trong lòng run lên bần bật. Chẳng lẽ nói…
Mục Thanh Nhã thấy dáng vẻ Ngô Minh từ vừa nãy đến giờ vẫn ngơ ngác, không khỏi trợn tròn mắt đẹp, nghi hoặc mà dùng tay ngữ hỏi: “Sao vậy? Ngươi không biết quỳ thủy* tới sao?” (*tới tháng)
A? Quỳ thủy? Ngô Minh sửng sốt một lát, trong lòng mơ hồ suy đoán ý nghĩa phù hợp cái từ thuật ngữ này.
A ——————
Không thể nào?! Ngô Minh ôm đầu gần như muốn gào lên giận dữ.
Tiến hóa khung máy móc tại sao có thể có tình huống như thế?!
Khung máy móc tu tập cách thức hóa huyền khí, hóa ra là đem tạp chất thân thể sau khi tẩy tủy dịch cân, thông qua loại phương thức đặc thù này bài tiết ra ngoài thân thể sao?!
Thế này sao gọi là tẩy tủy dịch cân cái gì a?! Vốn là [ tẩy tủy dịch kinh ]! Nhưng không phải gân cốt, mà chính là hành kinh.
Tẩy tủy là sáng tạo kinh lạc*, dịch kinh (易) đọc gần giống với kinh dịch, trên dưới tách ra là chữ nhật (日) và chữ chớ (勿), không (chớ) muốn nhật thì chính là nguyệt a! (*tên gọi chung của kinh mạch và lạc mạch trong cơ thể)
Nguyên lai hậu quả đặc biệt khi tiến hóa khung máy móc tẩy tủy, tựa là đến cái kinh nguyệt kia?
Không trách âm thanh kim loại hóa sẽ nói cái gì [ trả giá nhất định đê đánh đổi tẩy tủy dịch cân ], nguyên lai đánh đổi là dẫn đến cái sự tình mã tự* này?! (*code word – từ mật mã, ý nói quá trình Ngô Minh đã phải động não để hiểu cái cụm từ “tẩy tủy dịch kinh” thành “kinh nguyệt”)
Ngô Minh tuy rằng luôn luôn thần kinh thép, nhưng tâm thái trạnh nam đụng phải chuyện như vậy vẫn sẽ là luống cuống tay chân.
Dần dần khôi phục như cũ Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương, cũng chú ý tới Ngô Minh bên kia phát sinh dị dạng.
Lúc hai người mệt nhọc đứng dậy, chỉ nhìn thấy bóng người Ngô Minh bị hai nữ tử hốt hoảng kéo vào rừng cây.
Hỗ Vân Thương quan tâm quá mức cần thiết, mắt sắc nhìn thấy chút đầu mối, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao thế này? Nhược Dao bị thương?”
“Bị thương?” Tông Trí Liên không nhìn thấy.
Hỗ Vân Thương cau mày lo lắng nói: “Ta thấy quần sau Nhược Dao có chút vết máu, sợ là bị cái ám khí gì gây thương tích…”
“…” Tông Trí Liên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười: “Ha ha, ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Hả?” Hỗ Vân Thương tự nhiên không hiểu, vội hỏi: “Hay là là vừa nãy trợ giúp trấn áp huyền khí phun trào, lại khiến nàng bị nội thương?”
“Cái gì đối với cái gì a.” Tông Trí Liên lắc cây quạt hừ nhẹ: “Đó là sự tình con gái. Tự mình dùng đầu óc suy nghĩ thật kỹ chút đi!”
Hắn tự đến xem thợ rèn khôi phục, không phản ứng cái tên khờ này.
“Hả?” Hỗ Vân Thương vẫn là không hiểu. Ở thế giới thiếu thốn tri thức, vị ngốc ca này không có trải qua khóa sinh lý, lại là một tên nhàm chán say mê võ học khó có thể biết đến thế giới đồi trụy, không hiểu vẫn cứ không hiểu a…
Ở nơi yên lặng trong rừng.
Sau khi hai nữ tử giúp Ngô Minh xử lý một phen, Mục Thanh Nhã thẳng thắn từ trong cái túi thiếp thân lấy ra một bộ váy, vì Ngô Minh chụp vào váy xanh nguyên bản bên ngoài, che đi chỗ có một mảnh vết máu đó.
Tựa hồ thân thể của chính mình vào lúc này biểu hiện cùng nữ tử hoàn toàn tương tự? Các nàng một điểm đều không có cảm thấy không giống sao. Ngô Minh phỏng đoán.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Bụng dưới có phải rất khó chịu không? Nếu như có nước nóng, xoa một thoáng sẽ dễ chịu đi rất nhiều.”
“Đừng sợ đừng sợ, ta lần đầu tiên tới thời điểm ấy cũng hoảng hốt giống như ngươi vậy. Lúc đó ta còn tưởng rằng bị bệnh, lén lút trốn đi khóc đây.” Thúy Hoa đối với Ngô Minh an ủi đủ các loại. Đối với loại chuyện này, trong lòng nàng liền đem thân phận mình cùng hai tiểu nữ san bằng.
Dằn vặt một phen, Ngô Minh lảo đảo đi ra rừng cây, một lần nữa cùng ba nam tử ngoài rừng hội hợp.
Hỗ Vân Thương nhất thời EQ tăng cao đột xuất chạy vội tới, hỏi: “Thế nào? Vết thương cầm máu rồi sao? Nếu không để ta hỗ trợ nhìn thương thế?”
Ngô Minh trợn tròn mắt to nhìn vẻ mặt thân thiết si nhân của Hỗ Vân Thương, đại não một trận chết máy trạng thái kéo dài.
Mục Thanh Nhã cùng Thúy Hoa biểu hiện bắp thịt trên cơ mặt đều có chút co giật.
Tông Trí Liên bước nhanh đi tới, vỗ vỗ một cái vào trên đầu Hỗ Vân Thương: “Ngu ngốc! Về nhà hỏi em gái ngươi đi!”
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tiểu Dương