Tác Tử (Tìm Đường Chết)
Chương 4: Tình cảm
Vì hai mắt sưng đến thê thảm nên Thẩm Xán thực sự không muốn ngồi trong phòng học để bị người người vây quanh “hỏi han ân cần” mà trốn vào hội sinh viên.
“Vừa khóc đấy à?” Úc Vệ Hằng đẩy cửa vào thì thấy thành viên cũng thưa thớt, Thẩm Xán đang ngồi dựa vào một chiếc ghế da, đầu ngẩng lên, trên mắt còn đắp khăn mặt, hắn tiến đến lấy khăn ra, quả nhiên sưng đỏ như vừa ngâm trong nước nở ra.
“Ai nói khóc, tại tối hôm qua ngủ không ngon.” Thẩm Xán túm lấy chiếc khăn trong tay Úc Vệ Hằng tiếp tục xoa xoa mắt.
“Được được, thì ngủ không ngon. Khăn lạnh không hiệu quả đâu, để anh ngâm nóng cho chú.” Nói xong hắn bóc khăn ra lần thứ hai. Thậm Xán sợ bị phát hiện nên cứ nhắm tịt hai mắt không chịu mở.
Chiếc khăn ấm nóng một lần nữa được đắp lên mặt, cậu cảm thấy mắt bớt thốn rất nhiều, cực thoải mái.
“Cảm ơn.” Thẩm Xán nói cảm ơn với Úc Vệ Hằng, tay đỡ lấy khăn mặt lại tránh tiếp xúc với tay của đối phương.
“Không có chuyện gì thì cậu ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Úc Vệ Hằng từ nơi khác truyền đến.
Thẩm Xán lấy làm kinh hãi kéo khăn xuống, chỉ trông thấy một khuôn mặt xa lạ ở trên đỉnh đầu.
“Hội trưởng khỏe không, tôi là Hà Khải Nhuệ năm hai.” Cậu sinh viên dường như nhận ra sự nghi hoặc của Thẩm Xán, bèn tự giới thiệu mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Sắc mặt Thẩm Xán không vui, cậu rất ghét nếu có ai xâm phạm lãnh địa của riêng mình, càng ghét hơn khi có người xa lạ tiếp xúc thân cận.
“Lúc anh đi ngâm khăn thì gặp phải giáo viên hướng dẫn rồi nói chuyện một lát, anh mới nhờ hắn đem khăn cho chú trước.” Úc Vệ Hằng đáp, nhưng hắn không ngờ là Hà Khải Nhuệ trực tiếp đắp khăn cho Thẩm Xán luôn.
“Ra ngoài dùm đi, sau này nếu có vào thì nhớ gõ cửa.” Thẩm Xán phất tay một cái như ra lệnh người kia phải đi.
“Xin lỗi, lần sau nhất định chú ý.” Hà Khải Nhuệ xin lỗi rồi cũng đi.
Chuyện như thế làm Thẩm Xán mất hứng, liệng cái khăn vô thùng rác, nghĩ đến người kia cậu cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Xin lỗi, anh không ngờ thằng đó thích xáp vô người ta như vậy.” Bên ngoài nhiều người đi tới đi lui, hiếm khi nào trong hội sinh viên cùng lúc có hai vị trưởng phó nên bọn họ không nhịn được mà cứ nghía vào phòng, Úc Vệ Hằng bèn đóng cửa lại ngăn trở hết tầm mắt bên ngoài.
“Miệng ông bị gì thế?” Thẩm Xán lúc này mới phát hiện môi Úc Vệ Hằng có vết trầy, giống như bị cắn nát.
Úc Vệ Hằng sờ sờ vết thương trên môi nói: “Bị chó điên cắn.”
“Bạn gái ông dữ dội thật, chừng nào giới thiệu đây?”
“Anh mày không có bạn gái.”
“Bạn trai?”
“Càng không thể.”
Thẩm Xán khinh thường nhìn hắn kiểu có quỷ mới tin, suốt ngày cắm mặt vào điện thoại di động lén la lén lút nhắn tin, miệng thì tủm tỉm cười, cứ có tiếng chuông reo là trốn qua một bên, buổi tối còn không hẹn giờ mà tắt máy, thấy thế nào cũng giống như trộm tình ấy. Nghĩ như vậy Thẩm Xán có chút tò mò, loại người gì mới có thể làm cho Úc Vệ Hằng lưu tâm rồi không muốn công khai với mọi người?
“Hôm nay Giáng Sinh không biết tôi có được hân hạnh cùng hội trưởng đại nhân ăn cơm tối không?” Úc Vệ Hằng đánh trống lãng.
“Sao cơ? Ông không sợ bị cắn nữa à?” Thẩm Xán dè bỉu.
“Sợ chứ, nhưng sợ chú cô đơn chốn khuê phòng nhiều hơn.” Chưa dứt lời một cuốn tự điển đã bay đến.
Thẩm Xán đã sớm gọi điện thoại cho bác Tường báo đừng nấu cơm, vì đi ăn ở ngoài với bạn, bác Tường cả giận nói rằng sao ai cũng đi mất biệt, Tiểu Húc hôm qua không thấy đâu hôm nay vẫn chẳng về nhà. Trong nháy mắt, tâm trạng Thẩm Xán bỗng tụt dốc không phanh, lại biến mất? Vẫn đi cùng Đường Tiêu Vân ư?
Gần nhá nhem tối, mắt Thẩm Xán đã bớt sưng nhiều, khôi phục lại vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái. Thẩm Xán mơ mơ màng màng bị Úc Vệ Hằng kéo đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ở trung tâm thành phố, lễ Giáng Sinh nên đông khách, người người chật ních bên trong, phía ngoài cửa người ta đứng xếp hàng dài, có điều Úc Vệ Hằng là khách VIP nên được đối xử đặc biệt.
“Chào ngài Úc tiên sinh, phòng ngài đặt trước đã được chuẩn bị sẵn, mời đến bên này.” Nhân viên phục vụ ân cần chào đón, dẫn đường cho Úc Vệ Hằng cùng Thẩm Xán.
Thẩm Xán bất chợt đứng chôn chân ở đại sảnh không nhúc nhích, Úc Vệ Hằng nhìn theo ánh mắt Thẩm Xán, huyệt Thái Dương giật giật, trong phòng lớn kia không phải Quý Quân Húc ngồi đó chứ còn ai nữa? Đường Tiêu Vân dính sát bên cạnh Quý Quân Húc cùng xem thực đơn, đối diện có hai cậu trai chắc là bạn bè họ.
“Hay là bọn mình đổi…” Úc Vệ Hằng chưa nói hết câu thì Thẩm Xán đã nhanh chân đi về phía trước thẳng đến bàn Quý Quân Húc: “Trùng hợp thật? Phiền phục vụ ghép hai bàn lại rồi mang thêm hai bộ chén dĩa nữa nhé.”
Úc Vệ Hằng bất đắc dĩ phải đi theo: “Ha ha, đúng dịp ghê.”
Bữa ăn tự nhiên cảm giác rất gượng gạo, Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân coi như hoàn toàn không thấy Thẩm Xán, mạnh ai nấy ăn.
“Quân Húc, anh thích ăn đầu cá băm tiêu, ở đây nấu món này rất chuẩn, nếm thử đi.” Đường Tiêu Vân lóc hết xương đi đem miếng cá gắp cho Quý Quân Húc.
“Anh ta có bị tàn phế đâu, sao cô không mớm từ miệng qua miệng luôn đi.” Thẩm Xán chán chường nói.
“Ý kiến hay, dùng miệng có vẻ được hơn.” Nói xong Đường Tiêu Vân liền tiến lại gần mà cong miệng lên.
“Cô!” Thẩm Xán chau mày, nhìn chằm chặp hai người, nắm chặt đôi đũa trong tay.
“Thôi thôi được rồi, nhiều người nhìn như vậy, hai đứa không biết mắc cỡ à, tôi còn xấu hổ dùm đây.” Phú Phàm ngồi đối diện Quý Quân Húc đưa tay cắt ngang màn ân ái buồn nôn của cặp uyên ương.
Thẩm Xán không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn chăm chú dán chặt mắt vào hai người, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Úc Vệ Hằng thì chỉ lo vùi đầu vào ăn uống, vừa thò đũa sang đĩa rau định gắp thì bị người bên cạnh đè lại, Úc Vệ Hằng ngẩng đầu nhìn Phú Phàm, mấy người khác cũng tò mò nhìn theo.
“Cậu đang gắp ớt đấy, để ý một chút, ăn phải khéo lại đau dạ dày.” Phú Phàm gạt miếng ớt trên đũa Úc Vệ Hằng xuống, rồi đẩy trứng hầm đến trước mặt hắn.
“Hai cậu thân thiết nhau nhỉ?” Đường Tiêu Vân hỏi.
“Phó…”
“Học chung cấp ba, học chung cấp ba!” Úc Vệ Hằng không đợi Phú Phạm mở miệng đã giành trả lời trước.
Đường Tiêu Vân bán tín bán nghi nhìn về phía Phú Phảm để xác thực.
“Ừ, bạn học cũ.” Phú Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh Phàm, đây có phải là bạn học của anh không?” Nam sinh ngồi bên cạnh Phú Phàm bộ dáng vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn.
“Vâng, Úc đại công tử.”
Hắn quét mắt một vòng lên người Úc Vệ Hằng, không có mấy thiện ý.
“Còn vị này là?” Úc Vệ Hằng hỏi.
“Nhân tiện, đây cũng là bạn cũ chung lớp của tôi từ tiểu học lên trung học cơ sở, Trang Hành. Nhìn đi nhìn lại thì những người ngồi chung bàn này đều là bạn học nhau cả, cùng cấp một, cùng cấp hai cấp ba, học chung đại học, nguyên đám bạn học.” Giọng điệu Phú Phàm khá gắt gỏng.
Quý Quân Húc nhìn ba người, rồi quay sang Đường Tiêu Vân trao đổi ánh mắt, đoạn anh gọi nhân viên phục vụ tính tiền để kết thúc sớm buổi họp mặt không được tự nhiên này.
Nhìn thấy Quý Quân Húc đứng dậy, Thẩm Xán cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi mà bám theo sát sau lưng anh.
“Để anh đưa em về trường trước.” Quý Quân Húc quàng một chiếc khăn lên cổ Đường Tiêu Vân.
“Em muốn về nhà.” Thẩm Xán đề nghị.
Lúc này Quý Quân Húc mới để ý thấy sau lưng mình có người, anh đảo mắt nhìn cậu một lượt, Đường Tiêu Vân kéo cánh tay của Quý Quân Húc nói: “Vậy anh cứ đưa cậu ấy về nhà đi, rồi sau đó hai đứa mình sẽ về lại ký túc xá.”
“Không được! Đưa cô qua trường trước!” Thẩm Xán lập tức đổi giọng.
Đường Tiêu Vân trộm cười.
Thẩm Xán theo thói quen mở cửa bên phải chỗ ngồi sau xe, còn Đường Tiêu Vân thì rất tùy tiện ngồi lên ghế phụ kế bên tài xế, Thẩm Xán kinh ngạc, hành động của Đường Tiêu Vân quá tự nhiên, cứ như cô ấy là bà chủ vậy còn bản thân mình chẳng khác nào khách không mời mà đến.
Trên đường đi, Đường Tiêu Vân cười nói rôm rả với Quý Quân Húc, Thẩm Xán ngồi phía sau ánh mắt bốc lửa nhìn hai người: “Lo tập trung lái xe, đừng nói chuyện nữa!”
Nghe vậy, Đường Tiêu Vân càng cười lớn hơn, cô vuốt vuốt đùi Quý Quân Húc: “Húc nè, anh lái chậm một chút, người ta không muốn tách anh ra sớm quá đâu.”
Quý Quân Húc liền nghe lời giảm tốc độ xe ngay.
Đường về trường học cũng không dài lắm, Thẩm Xán sốt ruột như đứng đống lửa ngồi đống than, một giây mà dài tựa cả năm trời, cậu nóng lòng thiếu điều muốn đạp Quý Quân Húc ra khỏi ghế lái mà tự mình lái xe.
Rốt cục cũng về được đến cổng trường, Thẩm Xán âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xe vừa mới dừng lại cậu đã nhảy vọt xuống chạy qua chỗ ghế phụ mở cửa liền: “Xuống đi, tới rồi.”
Đường Tiêu Vân làm như không thấy Thẩm Xán, cô nghiêng người qua ôm lấy Quý Quân Húc: “Giáng Sinh vui vẻ nhé anh!”
“Giáng Sinh vui vẻ, em ngủ ngon.” Quý Quân Húc cũng ôm ghì lấy cô gái.
“Anh không hôn em chúc ngủ ngon thì em ngủ không được đâu.” Đường Tiêu Vân chu miệng lên.
Quý Quân Húc bất đắc dĩ cười cười nghiêng mình về phía trước.
“Ê! Anh định làm gì?” Thẩm Xán không để hai người chạm vào nhau mà nhanh tay kéo tuột Đường Tiêu Vân ra khỏi xe, cậu nổi cơn tam bành, “Bị khùng hả!”
Thẩm Xán không để ý tới cô gái, tống cô ra ngoài xong thì ngồi luôn lên ghế phụ, sau đó đóng cửa!
Quý Quân Húc vội xuống xe đi đến bên Đường Tiêu Vân mà an ủi, hai người đứng sát rạt không biết nói gì với nhau, thỉnh thoảng Đường Tiêu Vân nhìn qua Thẩm Xán. Thẩm Xán sắp không nhịn được liền đi tới tách đôi nam nữ ra, Đường Tiêu Vân rốt cục bật cười, nhón chân lên ôm Quý Quân Húc một cái rồi vẫy tay đi mất.
Đến trường thì chạy chậm rì, về nhà lại vọt như tên bắn.
Thẩm Xán ngồi bên ghế phụ nghiêng đầu nhìn Quý Quân Húc, cậu cứ bất động nhìn anh như vậy, dường như ánh mắt cậu chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, với tâm tình bốn bề dậy sóng.
Thật ra Thẩm Khang Viễn không hề buộc Thẩm Xán về nhà ngủ hằng ngày, chỉ là đòi hỏi Quý Quân Húc nhất định phải về mỗi tối. Lúc Thẩm Xán nghe được yêu cầu có vẻ vô lý ấy của Thẩm Khang Viễn, cậu rất không vui, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều mà ngày ngày đều đương nhiên theo Quý Quân Húc cùng về. Thời gian sau Quý Quân Húc công khai cặp bồ thì Thẩm Xán thậm chí còn cám ơn quyết định ngày trước của Thẩm Khang Viễn, như vậy chí ít bọn họ còn có thể bên nhau dưới một mái nhà mỗi đêm.
Khoảng thời gian hai người cùng đi học là lúc hạnh phúc nhất đối với Thẩm Xán, khi ấy chỉ hai người bọn họ, không có Đường Tiêu Vân, không có ai khác làm chướng ngại vật, thành thử cậu luôn thích ngồi băng ghế sau xe hơn là bên phải của Quý Quân Húc, bởi vì… cậu có thể vụng trộm nhìn ngắm Quý Quân Húc thỏa thích, soi kỹ từng lỗ chân lông của anh. Cũng chỉ có Thẩm Xán biết rõ là cậu muốn ở bên cạnh Quý Quân Húc, cậu thích anh, không muốn xa anh. Cậu hay nói lời cay nghiệt, đối chọi gay gắt tất cả cũng chỉ vì cậu thích anh, cậu phát ghen lên, nói cậu ấu trĩ cũng được, cực đoan cũng được, thích là thích làm sao có thể thay đổi, giống như bản tính cậu đã vậy rồi.
Xe đậu vào gara, Quý Quân Húc tắt máy mở cửa chuẩn bị rời ghế thì Thẩm Xán bất thình lình ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Tại sao? Tại sao hai chúng ta lại lâm vào tình cảnh này? Rõ ràng anh rất thích em mà, không phải ư?”
Cánh tay ôm chặt Quý Quân Húc bị anh gỡ bỏ, sau đó giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Tôi không muốn vấp té hai lần ở cùng một nơi.”
Cửa xe đóng rầm một phát, để lại Thẩm Xán ngồi một mình trên ghế phụ, tràn ngập suy tư.
Vấp té hai lần ở cùng một nơi? Cũng đúng thôi, có ai ngu ngốc như vậy, đã từng trải qua đau khổ còn muốn lặp đi lặp lại nhiều lần? Thế nhưng lần này là em nghiêm túc, em không lừa anh, thật sự không hề gạt anh…
“Vừa khóc đấy à?” Úc Vệ Hằng đẩy cửa vào thì thấy thành viên cũng thưa thớt, Thẩm Xán đang ngồi dựa vào một chiếc ghế da, đầu ngẩng lên, trên mắt còn đắp khăn mặt, hắn tiến đến lấy khăn ra, quả nhiên sưng đỏ như vừa ngâm trong nước nở ra.
“Ai nói khóc, tại tối hôm qua ngủ không ngon.” Thẩm Xán túm lấy chiếc khăn trong tay Úc Vệ Hằng tiếp tục xoa xoa mắt.
“Được được, thì ngủ không ngon. Khăn lạnh không hiệu quả đâu, để anh ngâm nóng cho chú.” Nói xong hắn bóc khăn ra lần thứ hai. Thậm Xán sợ bị phát hiện nên cứ nhắm tịt hai mắt không chịu mở.
Chiếc khăn ấm nóng một lần nữa được đắp lên mặt, cậu cảm thấy mắt bớt thốn rất nhiều, cực thoải mái.
“Cảm ơn.” Thẩm Xán nói cảm ơn với Úc Vệ Hằng, tay đỡ lấy khăn mặt lại tránh tiếp xúc với tay của đối phương.
“Không có chuyện gì thì cậu ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Úc Vệ Hằng từ nơi khác truyền đến.
Thẩm Xán lấy làm kinh hãi kéo khăn xuống, chỉ trông thấy một khuôn mặt xa lạ ở trên đỉnh đầu.
“Hội trưởng khỏe không, tôi là Hà Khải Nhuệ năm hai.” Cậu sinh viên dường như nhận ra sự nghi hoặc của Thẩm Xán, bèn tự giới thiệu mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Sắc mặt Thẩm Xán không vui, cậu rất ghét nếu có ai xâm phạm lãnh địa của riêng mình, càng ghét hơn khi có người xa lạ tiếp xúc thân cận.
“Lúc anh đi ngâm khăn thì gặp phải giáo viên hướng dẫn rồi nói chuyện một lát, anh mới nhờ hắn đem khăn cho chú trước.” Úc Vệ Hằng đáp, nhưng hắn không ngờ là Hà Khải Nhuệ trực tiếp đắp khăn cho Thẩm Xán luôn.
“Ra ngoài dùm đi, sau này nếu có vào thì nhớ gõ cửa.” Thẩm Xán phất tay một cái như ra lệnh người kia phải đi.
“Xin lỗi, lần sau nhất định chú ý.” Hà Khải Nhuệ xin lỗi rồi cũng đi.
Chuyện như thế làm Thẩm Xán mất hứng, liệng cái khăn vô thùng rác, nghĩ đến người kia cậu cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Xin lỗi, anh không ngờ thằng đó thích xáp vô người ta như vậy.” Bên ngoài nhiều người đi tới đi lui, hiếm khi nào trong hội sinh viên cùng lúc có hai vị trưởng phó nên bọn họ không nhịn được mà cứ nghía vào phòng, Úc Vệ Hằng bèn đóng cửa lại ngăn trở hết tầm mắt bên ngoài.
“Miệng ông bị gì thế?” Thẩm Xán lúc này mới phát hiện môi Úc Vệ Hằng có vết trầy, giống như bị cắn nát.
Úc Vệ Hằng sờ sờ vết thương trên môi nói: “Bị chó điên cắn.”
“Bạn gái ông dữ dội thật, chừng nào giới thiệu đây?”
“Anh mày không có bạn gái.”
“Bạn trai?”
“Càng không thể.”
Thẩm Xán khinh thường nhìn hắn kiểu có quỷ mới tin, suốt ngày cắm mặt vào điện thoại di động lén la lén lút nhắn tin, miệng thì tủm tỉm cười, cứ có tiếng chuông reo là trốn qua một bên, buổi tối còn không hẹn giờ mà tắt máy, thấy thế nào cũng giống như trộm tình ấy. Nghĩ như vậy Thẩm Xán có chút tò mò, loại người gì mới có thể làm cho Úc Vệ Hằng lưu tâm rồi không muốn công khai với mọi người?
“Hôm nay Giáng Sinh không biết tôi có được hân hạnh cùng hội trưởng đại nhân ăn cơm tối không?” Úc Vệ Hằng đánh trống lãng.
“Sao cơ? Ông không sợ bị cắn nữa à?” Thẩm Xán dè bỉu.
“Sợ chứ, nhưng sợ chú cô đơn chốn khuê phòng nhiều hơn.” Chưa dứt lời một cuốn tự điển đã bay đến.
Thẩm Xán đã sớm gọi điện thoại cho bác Tường báo đừng nấu cơm, vì đi ăn ở ngoài với bạn, bác Tường cả giận nói rằng sao ai cũng đi mất biệt, Tiểu Húc hôm qua không thấy đâu hôm nay vẫn chẳng về nhà. Trong nháy mắt, tâm trạng Thẩm Xán bỗng tụt dốc không phanh, lại biến mất? Vẫn đi cùng Đường Tiêu Vân ư?
Gần nhá nhem tối, mắt Thẩm Xán đã bớt sưng nhiều, khôi phục lại vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái. Thẩm Xán mơ mơ màng màng bị Úc Vệ Hằng kéo đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ở trung tâm thành phố, lễ Giáng Sinh nên đông khách, người người chật ních bên trong, phía ngoài cửa người ta đứng xếp hàng dài, có điều Úc Vệ Hằng là khách VIP nên được đối xử đặc biệt.
“Chào ngài Úc tiên sinh, phòng ngài đặt trước đã được chuẩn bị sẵn, mời đến bên này.” Nhân viên phục vụ ân cần chào đón, dẫn đường cho Úc Vệ Hằng cùng Thẩm Xán.
Thẩm Xán bất chợt đứng chôn chân ở đại sảnh không nhúc nhích, Úc Vệ Hằng nhìn theo ánh mắt Thẩm Xán, huyệt Thái Dương giật giật, trong phòng lớn kia không phải Quý Quân Húc ngồi đó chứ còn ai nữa? Đường Tiêu Vân dính sát bên cạnh Quý Quân Húc cùng xem thực đơn, đối diện có hai cậu trai chắc là bạn bè họ.
“Hay là bọn mình đổi…” Úc Vệ Hằng chưa nói hết câu thì Thẩm Xán đã nhanh chân đi về phía trước thẳng đến bàn Quý Quân Húc: “Trùng hợp thật? Phiền phục vụ ghép hai bàn lại rồi mang thêm hai bộ chén dĩa nữa nhé.”
Úc Vệ Hằng bất đắc dĩ phải đi theo: “Ha ha, đúng dịp ghê.”
Bữa ăn tự nhiên cảm giác rất gượng gạo, Quý Quân Húc và Đường Tiêu Vân coi như hoàn toàn không thấy Thẩm Xán, mạnh ai nấy ăn.
“Quân Húc, anh thích ăn đầu cá băm tiêu, ở đây nấu món này rất chuẩn, nếm thử đi.” Đường Tiêu Vân lóc hết xương đi đem miếng cá gắp cho Quý Quân Húc.
“Anh ta có bị tàn phế đâu, sao cô không mớm từ miệng qua miệng luôn đi.” Thẩm Xán chán chường nói.
“Ý kiến hay, dùng miệng có vẻ được hơn.” Nói xong Đường Tiêu Vân liền tiến lại gần mà cong miệng lên.
“Cô!” Thẩm Xán chau mày, nhìn chằm chặp hai người, nắm chặt đôi đũa trong tay.
“Thôi thôi được rồi, nhiều người nhìn như vậy, hai đứa không biết mắc cỡ à, tôi còn xấu hổ dùm đây.” Phú Phàm ngồi đối diện Quý Quân Húc đưa tay cắt ngang màn ân ái buồn nôn của cặp uyên ương.
Thẩm Xán không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn chăm chú dán chặt mắt vào hai người, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Úc Vệ Hằng thì chỉ lo vùi đầu vào ăn uống, vừa thò đũa sang đĩa rau định gắp thì bị người bên cạnh đè lại, Úc Vệ Hằng ngẩng đầu nhìn Phú Phàm, mấy người khác cũng tò mò nhìn theo.
“Cậu đang gắp ớt đấy, để ý một chút, ăn phải khéo lại đau dạ dày.” Phú Phàm gạt miếng ớt trên đũa Úc Vệ Hằng xuống, rồi đẩy trứng hầm đến trước mặt hắn.
“Hai cậu thân thiết nhau nhỉ?” Đường Tiêu Vân hỏi.
“Phó…”
“Học chung cấp ba, học chung cấp ba!” Úc Vệ Hằng không đợi Phú Phạm mở miệng đã giành trả lời trước.
Đường Tiêu Vân bán tín bán nghi nhìn về phía Phú Phảm để xác thực.
“Ừ, bạn học cũ.” Phú Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh Phàm, đây có phải là bạn học của anh không?” Nam sinh ngồi bên cạnh Phú Phàm bộ dáng vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn.
“Vâng, Úc đại công tử.”
Hắn quét mắt một vòng lên người Úc Vệ Hằng, không có mấy thiện ý.
“Còn vị này là?” Úc Vệ Hằng hỏi.
“Nhân tiện, đây cũng là bạn cũ chung lớp của tôi từ tiểu học lên trung học cơ sở, Trang Hành. Nhìn đi nhìn lại thì những người ngồi chung bàn này đều là bạn học nhau cả, cùng cấp một, cùng cấp hai cấp ba, học chung đại học, nguyên đám bạn học.” Giọng điệu Phú Phàm khá gắt gỏng.
Quý Quân Húc nhìn ba người, rồi quay sang Đường Tiêu Vân trao đổi ánh mắt, đoạn anh gọi nhân viên phục vụ tính tiền để kết thúc sớm buổi họp mặt không được tự nhiên này.
Nhìn thấy Quý Quân Húc đứng dậy, Thẩm Xán cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi mà bám theo sát sau lưng anh.
“Để anh đưa em về trường trước.” Quý Quân Húc quàng một chiếc khăn lên cổ Đường Tiêu Vân.
“Em muốn về nhà.” Thẩm Xán đề nghị.
Lúc này Quý Quân Húc mới để ý thấy sau lưng mình có người, anh đảo mắt nhìn cậu một lượt, Đường Tiêu Vân kéo cánh tay của Quý Quân Húc nói: “Vậy anh cứ đưa cậu ấy về nhà đi, rồi sau đó hai đứa mình sẽ về lại ký túc xá.”
“Không được! Đưa cô qua trường trước!” Thẩm Xán lập tức đổi giọng.
Đường Tiêu Vân trộm cười.
Thẩm Xán theo thói quen mở cửa bên phải chỗ ngồi sau xe, còn Đường Tiêu Vân thì rất tùy tiện ngồi lên ghế phụ kế bên tài xế, Thẩm Xán kinh ngạc, hành động của Đường Tiêu Vân quá tự nhiên, cứ như cô ấy là bà chủ vậy còn bản thân mình chẳng khác nào khách không mời mà đến.
Trên đường đi, Đường Tiêu Vân cười nói rôm rả với Quý Quân Húc, Thẩm Xán ngồi phía sau ánh mắt bốc lửa nhìn hai người: “Lo tập trung lái xe, đừng nói chuyện nữa!”
Nghe vậy, Đường Tiêu Vân càng cười lớn hơn, cô vuốt vuốt đùi Quý Quân Húc: “Húc nè, anh lái chậm một chút, người ta không muốn tách anh ra sớm quá đâu.”
Quý Quân Húc liền nghe lời giảm tốc độ xe ngay.
Đường về trường học cũng không dài lắm, Thẩm Xán sốt ruột như đứng đống lửa ngồi đống than, một giây mà dài tựa cả năm trời, cậu nóng lòng thiếu điều muốn đạp Quý Quân Húc ra khỏi ghế lái mà tự mình lái xe.
Rốt cục cũng về được đến cổng trường, Thẩm Xán âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xe vừa mới dừng lại cậu đã nhảy vọt xuống chạy qua chỗ ghế phụ mở cửa liền: “Xuống đi, tới rồi.”
Đường Tiêu Vân làm như không thấy Thẩm Xán, cô nghiêng người qua ôm lấy Quý Quân Húc: “Giáng Sinh vui vẻ nhé anh!”
“Giáng Sinh vui vẻ, em ngủ ngon.” Quý Quân Húc cũng ôm ghì lấy cô gái.
“Anh không hôn em chúc ngủ ngon thì em ngủ không được đâu.” Đường Tiêu Vân chu miệng lên.
Quý Quân Húc bất đắc dĩ cười cười nghiêng mình về phía trước.
“Ê! Anh định làm gì?” Thẩm Xán không để hai người chạm vào nhau mà nhanh tay kéo tuột Đường Tiêu Vân ra khỏi xe, cậu nổi cơn tam bành, “Bị khùng hả!”
Thẩm Xán không để ý tới cô gái, tống cô ra ngoài xong thì ngồi luôn lên ghế phụ, sau đó đóng cửa!
Quý Quân Húc vội xuống xe đi đến bên Đường Tiêu Vân mà an ủi, hai người đứng sát rạt không biết nói gì với nhau, thỉnh thoảng Đường Tiêu Vân nhìn qua Thẩm Xán. Thẩm Xán sắp không nhịn được liền đi tới tách đôi nam nữ ra, Đường Tiêu Vân rốt cục bật cười, nhón chân lên ôm Quý Quân Húc một cái rồi vẫy tay đi mất.
Đến trường thì chạy chậm rì, về nhà lại vọt như tên bắn.
Thẩm Xán ngồi bên ghế phụ nghiêng đầu nhìn Quý Quân Húc, cậu cứ bất động nhìn anh như vậy, dường như ánh mắt cậu chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, với tâm tình bốn bề dậy sóng.
Thật ra Thẩm Khang Viễn không hề buộc Thẩm Xán về nhà ngủ hằng ngày, chỉ là đòi hỏi Quý Quân Húc nhất định phải về mỗi tối. Lúc Thẩm Xán nghe được yêu cầu có vẻ vô lý ấy của Thẩm Khang Viễn, cậu rất không vui, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều mà ngày ngày đều đương nhiên theo Quý Quân Húc cùng về. Thời gian sau Quý Quân Húc công khai cặp bồ thì Thẩm Xán thậm chí còn cám ơn quyết định ngày trước của Thẩm Khang Viễn, như vậy chí ít bọn họ còn có thể bên nhau dưới một mái nhà mỗi đêm.
Khoảng thời gian hai người cùng đi học là lúc hạnh phúc nhất đối với Thẩm Xán, khi ấy chỉ hai người bọn họ, không có Đường Tiêu Vân, không có ai khác làm chướng ngại vật, thành thử cậu luôn thích ngồi băng ghế sau xe hơn là bên phải của Quý Quân Húc, bởi vì… cậu có thể vụng trộm nhìn ngắm Quý Quân Húc thỏa thích, soi kỹ từng lỗ chân lông của anh. Cũng chỉ có Thẩm Xán biết rõ là cậu muốn ở bên cạnh Quý Quân Húc, cậu thích anh, không muốn xa anh. Cậu hay nói lời cay nghiệt, đối chọi gay gắt tất cả cũng chỉ vì cậu thích anh, cậu phát ghen lên, nói cậu ấu trĩ cũng được, cực đoan cũng được, thích là thích làm sao có thể thay đổi, giống như bản tính cậu đã vậy rồi.
Xe đậu vào gara, Quý Quân Húc tắt máy mở cửa chuẩn bị rời ghế thì Thẩm Xán bất thình lình ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Tại sao? Tại sao hai chúng ta lại lâm vào tình cảnh này? Rõ ràng anh rất thích em mà, không phải ư?”
Cánh tay ôm chặt Quý Quân Húc bị anh gỡ bỏ, sau đó giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Tôi không muốn vấp té hai lần ở cùng một nơi.”
Cửa xe đóng rầm một phát, để lại Thẩm Xán ngồi một mình trên ghế phụ, tràn ngập suy tư.
Vấp té hai lần ở cùng một nơi? Cũng đúng thôi, có ai ngu ngốc như vậy, đã từng trải qua đau khổ còn muốn lặp đi lặp lại nhiều lần? Thế nhưng lần này là em nghiêm túc, em không lừa anh, thật sự không hề gạt anh…
Tác giả :
Thủy Phương Vưu