Tạc Niên
Chương 19: Tìm người
Thiếu niên đứng giữa bọn họ mặt vô biểu tình, đôi mắt quét bốn phía, hơi thở hổn hển, cho dù cách thật xa vẫn làm Tô Nhan kinh ngạc. Âu Dương Lam thế nào lại xuất hiện ở thanh lâu?
Âu Dương Lam trước giờ luôn khiết phích. Trước khi hai người họ bên nhau trong phủ cũng dưỡng vài nam sủng, ngày thường đều ở biệt viện phụ cận phủ hoàng tử. Chỉ khi Âu Dương Lam có hứng thú bọn họ mới được đưa tới. Âu Dương Lam là một tình nhân hào phóng, cho dù là thích nam sủng nhưng nếu đối phương muốn đi hắn cũng sẽ không do dự mà đáp ứng. Chỉ là sau khi mình cùng Âu Dương Lam bên nhau, những nam sủng đó đều được trả tự do, giống như nhiều năm về sau, bên người Âu Dương Lam chỉ có một người, là mình.
Hiện giờ Âu Dương Lam đột nhiên xuất hiện khiến Tô Nhan có chút giật mình.
Tô Nhan vừa chuyển tầm mắt lại thấy Nam Cẩm vừa rời đi không lâu cũng ở trong đó. Trong lòng thấy không ổn, đành phải lặng lẽ lui về phía sau. Những cô nương sớm đã nhìn đến ngốc giờ phút này cũng phục hồi tinh thần, sôi nổi hướng Tô Nhan với ánh mắt nghi hoặc: “Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu a?”
Thanh âm kia cũng không lớn, lại vì toàn bộ lâu nãy giờ vẫn an tĩnh trở nên đặc biệt phóng đại. Khiến cho Âu Dương Lam nhanh chóng nhìn đến hang rào lầu hai, sau đó liền thấy một vòng tròn các cô nương vây quanh ở giữa là một thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh.
Âu Dương Lam sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt cất giấu chút không rõ lãnh quanh, thẳng tắp đi lên lầu hai, lời nói lại là hướng Nam Cẩm: “Ta bảo ngươi đi theo y, ngươi thế nhưng dám để y một mình chạy đến thanh lâu!” Thanh âm của hắn bất giác cao hơn vài phần chắc là thật sự tức giận. Nam Cẩm cúi đầu xuống đất, thanh âm lại ngoài dự đoán nhẹ nhàng, còn lộ ra một chút ý cười: “Là thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt.”
Tả Kỳ thấy, trên mặt lập tức hiện ra một mạt nôn nóng: “Thiếu gia, Nam Cẩm hắn không phải cố ý.”
“Hừ! Chở ta trở về chậm rãi tính sổ với hắn!” Âu Dương Lam không quay đầu nói. Trên mặt Nam Cẩm vẫn nhẹ nhàng như trước, chụp bả vai Tả Kỳ vỗ nhẹ, ý bảo hắn không nên gấp gáp.
Âu Dương Lam không để ý Nam Cẩm cùng Tả Kỳ phía sau, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn Tô Nhan đang đứng trên lầu hai. Tô Nhan biểu tình có thể nói là bình tĩnh phi thường, ngay cả khi thấy hắn cũng không một tia dao động, trên mặt vẫn đạm nhiên như cũ phảng phất trên đời này không có gì có thể khiến y biểu lộ kinh ngạc. Nghĩ đến đây, Âu Dương Lam liền nhắc chân bước nhanh hơn về phía cửa lầu thang, Tả Kỳ cùng Nam Cẩm vội theo sát hắn, ba người dưới ánh mắt mọi người đi vào lầu hai.
Vì thế, khách nhân Bách Hoa Lâu liền thấy được cảnh một cẩm phục thiếu niên diện mạo tuyệt mỹ vẻ mặt hung ác đem quang ảnh hài tử chừng mười ba mười bốn tuổi dồn ép vào trong phòng, hai tùy tùng của hắn bình tĩnh đem cửa đóng lại sau đó nhắm chặt mắt đứng canh hai bên, mặt vô biểu tình.
Một lát sau, trong phòng không có truyền đến tranh đấu kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, vì thế mọi người đều khôi phục tinh thần lại, tiếp tục ăn ăn uống uống.
Tô Nhan không dự đoán được Âu Dương Lam sẽ động thủ với mình, hơn nữa lực đạo vô cùng lớn thiếu chút nữa đem Tô Nhan ngã nằm lên bàn.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Âu Dương Lam thanh âm thực bình tĩnh, bình tĩnh kia lại cất dấu không biết bao nhiêu tức giận. Tô Nhan chống tay xoay người lại nhìn hắn: “Vi thần chỉ tùy tiện đi một chút thì thấy Bách Hoa Lâu sinh ý khá tốt nên ghé vào xem thử. Lục hoàng tử lại là tới đây định làm gì?” Y biết rõ chính mình không nên sinh khí nhưng vừa thấy lãnh quang trong mắt Âu Dương Lam vẫn không thể nhịn được, không biết sống chết liền buột miệng thốt ra.
“Tô Nhan, ngươi có thật là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào?” Âu Dương Lam bước đến gần, ngón tay thon dài nắm lấy cằm người trước mặt, trong thanh âm hỗn loạn lãnh ngạnh.
Tô Nhan bị bắt ép phải ngước mặt, biểu tình Âu Dương Lam tức giận liền thu hết vào mắt, y lại câu môi cười với hắn: “Thiếu gia nếu muốn giết ta, hiện tại có thể động thủ.”
Âu Dương Lam bị lời này kích động lực đạo dưới tay lại mạnh thêm một chút, Tô Nhan có loại ảo giác nếu hắn lại dùng lực thêm một chút, cằm của mình đại khái sẽ lập tức vỡ vụn. Cũng may Âu Dương Lam mau chóng khôi phục lý trí, vội đem ngón tay rút lại, đôi mắt tối tăm vẫn nhìn trên người Tô Nhan, phun ra hai chữ: “Hồi phủ.”
Tô Nhan giật mình nhìn Âu Dương Lam đi đến mở cửa phòng, thân ảnh nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt, sau đó Nam Cẩm đi đến vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tô Nhan: “Vốn dĩ thiếu gia định đi đến phủ Thừa tướng, ở nửa đường gặp được, Tả Kỳ đuổi theo ta truy hỏi…”
Kế tiếp không nói mà do dự, cho nên Âu Dương Lam xuất hiện ở chỗ này, mục tiêu chính là mình?
Loại ý tưởng này rất quái dị, nhưng Tô Nhan cũng không bài xích.
Tâm tình khó hiểu vừa tích tụ đã giãn ra một ít, nhìn Nam Cẩm cười nói: “Không có việc gì, nếu thiếu gia đi rồi chúng ta cũng hồi phủ đi.”
“Không cần đi tìm người sao?” Nam Cẩm không nhúc nhích, nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan bước chân cứng lại, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc lại nhẹ giọng nói: “Ngươi biết?”
“Chúng ta vừa đi ngang qua nơi này, biểu tình ngươi lúc nãy cũng giống như bây giờ. Sau đó ngươi làm ta ly khai, cho nên ta đoán ngươi vào trong này là muốn tìm người.”
Nam Cẩm này, thật không thể xem thường.
Tô Nhan trong lòng khẽ đánh giá một phen, biết có giấu hắn nữa cũng vô ích, thành thật nói: “Tạ Nhiễm ngươi nhận thức đi.”
Thấy Nam Cẩm gật đầu mới nói tiếp: “Ta nghĩ hắn đang ở nơi này, hắn đi theo thiếu gia không phải mới ngày một ngày hai. Ta không tin hắn thật sự đâm bị thương thiếu gia rồi bỏ trốn, cho nên chỉ cần tìm được hắn là có thể biết rõ sự thật.”
Nam Cẩm nghe xong trầm mặt trong chốc lát, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Tạ Nhiễm đã mắc bệnh.”
“Ta biết.” Tô Nhan cúi đầu, nói xong mới phát hiện lời này của mình kỳ quái đến cực điểm. Ở trong mắt người khác mình rõ ràng không quen biết Tạ Nhiễm ngay cả mặt hắn cũng chưa từng gặp qua, càng miễn bàn đến việc biết hắn sinh bệnh, vì thế nhẹ nhàng dời đi đề tài: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nam Cẩm nhìn hắn, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Bị bệnh sẽ thỉnh đại phu.”
Tô Nhan trong đầu vừa chuyển, lập tức minh bạch ý tứ của hắn.
Tạ Nhiễm, cái tên này cơ hồ qua một đêm toàn bộ người kinh thành đều biết hắn, bởi vì hắn có gan đâm Lục hoàng tử bị thương rồi bỏ trốn. Cho nên đại phu trong kinh thành sợ là nghe hắn muốn chẩn bệnh sẽ lập tức chạy trối chết, nhưng có một người sẽ không.
Hắn nếu thật sự thấy Tạ Nhiễm, không những không chạy lại còn phi thường vui vẻ chẩn bệnh cho hắn.
——Tiêu Tuyệt.
Trừ bỏ hắn, Tô Nhan không thể nghĩ đến người nào khác.
Một đời Tạ Nhiễm đều là do Tiêu Tuyệt chữa bệnh, nếu không phải Tạ Nhiễm không yêu quý thân thể của mình có lẽ hắn sẽ không chết sớm nhưu vậy. Bởi vì y thuật của Tiêu Tuyệt không thể nào ngoài nghi, cũng bởi vậy, rất nhiều năm sau Tiêu Tuyệt cũng sẽ không cứu chữa cho bất cứ người nào muốn tìm đến cái chết.
Nam Cẩm thấy vẻ mặt Tô Nhan liền biết trong lòng người này đã có đáp án, nên quy củ đứng ở một bên không nói chuyện nữa.
Nếu đã nhận định Tiêu Tuyệt, sẽ không sợ không tìm thấy Tạ Nhiễm. Tô Nhan liễm trụ nỗi lòng, mang theo Nam Cẩm xuống lầu.
Mới vừa ra ngoài liền thấy một chiếc xe ngựa bá đạo ngừng ngay giữa đại môn, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ đại môn. Tả Kỳ an tĩnh đứng bên cạnh xe ngựa, thấy bọn họ ra tới ánh mắt liền lộ ra một tia vui sướng, tựa hồ đã ở trong lòng chờ đợi thật lâu.
Tô Nhan dừng bước, đột nhiên không biết nên thế nào cho phải.
Không dự đoán được Âu Dương Lam thế nhưng còn ở nơi này, càng không đoán được, người này, tựa hồ như đang đợi mình.
“Thiếu gia đang đợi ngươi.” Nam Cẩm đứng ở phía sau nói nhỏ với Tô Nhan, Tô Nhan chớp chớp mắt khóe miệng hàm chứa ý cười. Giờ phút này, màn xe bị xốc lên từ bên trong. Gương mặt không vui của Âu Dương Lam lập tức xuất hiện trong tầm mắt, hắn nhìn Tô Nhan rồi dùng giọng điệu lạnh băng nói: “Lên xe!”
Không gian trong xe ngựa rất lớn, Tô Nhan vừa lên xe liền chọn vị trí cách xa Âu Dương Lam nhất mà ngồi xuống, hai người đều không nói lời nào, không khí có vẻ có chút áp lực.
Đoạn đường từ Bách Hoa Lâu về phủ Lục hoàng tử từ trước đến nay đều bình thản thuận lợi, hôm nay cũng không biết làm sao lại thế này. Xe ngựa xóc nảy điên cuồng, Tô Nhan cảm thấy xương cốt trong người mình rất nhanh sẽ bị tán nhuyễn, bất đắc dĩ thân mình này thật sự yếu ớt quá cô phụ linh hồn cường đại bên trong.
So với Tô Nhan chật vật, Âu Dương Lam tắc có vẻ thong dong hơn nhiều, chỉ thấy hắn nhàn nhã nhắm mắt lại, tựa như đối với xóc nảy dưới thân không hề nhận ra.
Lúc Tô Nhan sắp bị xóc nảy tán cho thành nước, Âu Dương Lam chậm rãi mở mắt, mở miệng nói: “Lại đây.”
Thanh âm rất nhẹ chui vào lỗ tai lại trở nên nặng hơn, Tô Nhan tuy không muốn nhưng bất đắc dĩ thân thể ăn không tiêu cái sự xóc nảy này đành phải dịch qua cạnh Âu Dương Lam nhưng vẫn duy trì chút khoảng cách. Âu Dương Lam không kiên nhẫn liếc một cái, cánh tay vung lên liền dễ dàng đem người kéo đến bên cạnh. Tô Nhan cũng không lên tiếng, nếu Âu Dương Lam bắt mình ngồi nơi này mình cũng mặc kệ luôn.
Chỉ là xe ngựa vẫn tiếp tục xóc nảy cũng không vì Tô Nhan xê dịch vị trí mà thay đổi. Nhưng Âu Dương Lam đột nhiên gõ gõ cửa sổ, xe ngựa vốn đang chạy nhanh lập tức dừng lại. Nam Cẩm vén rèm lên, nghi hoặc nhìn hắn. Âu Dương Lam cúi đầu nhìn Tô Nhan vẫn đang quy quy củ củ ngồi cạnh, nói: “Đổi đường thuận lợi mà đi.”
Nam Cẩm hiểu ý liếc Tô Nhan một cái rồi đem màn xe buông xuống.
Kế tiếp, xe ngựa quả thực đi thoải mái hơn rất nhiều, Tô Nhan tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều cả đêm cũng chưa ngủ, giờ phút này bị xe ngựa lay động lay động thế nên liền bị diêu vào mộng đẹp.
Âu Dương Lam chỉ thấy bả vai trầm xuống, vừa quay đầu liền thấy một cái đầu nho nhỏ gối lên vai chính mình. Hắn nhìn sườn mặt người đang ngủ sai, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu.
Âu Dương Lam trước giờ luôn khiết phích. Trước khi hai người họ bên nhau trong phủ cũng dưỡng vài nam sủng, ngày thường đều ở biệt viện phụ cận phủ hoàng tử. Chỉ khi Âu Dương Lam có hứng thú bọn họ mới được đưa tới. Âu Dương Lam là một tình nhân hào phóng, cho dù là thích nam sủng nhưng nếu đối phương muốn đi hắn cũng sẽ không do dự mà đáp ứng. Chỉ là sau khi mình cùng Âu Dương Lam bên nhau, những nam sủng đó đều được trả tự do, giống như nhiều năm về sau, bên người Âu Dương Lam chỉ có một người, là mình.
Hiện giờ Âu Dương Lam đột nhiên xuất hiện khiến Tô Nhan có chút giật mình.
Tô Nhan vừa chuyển tầm mắt lại thấy Nam Cẩm vừa rời đi không lâu cũng ở trong đó. Trong lòng thấy không ổn, đành phải lặng lẽ lui về phía sau. Những cô nương sớm đã nhìn đến ngốc giờ phút này cũng phục hồi tinh thần, sôi nổi hướng Tô Nhan với ánh mắt nghi hoặc: “Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu a?”
Thanh âm kia cũng không lớn, lại vì toàn bộ lâu nãy giờ vẫn an tĩnh trở nên đặc biệt phóng đại. Khiến cho Âu Dương Lam nhanh chóng nhìn đến hang rào lầu hai, sau đó liền thấy một vòng tròn các cô nương vây quanh ở giữa là một thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh.
Âu Dương Lam sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt cất giấu chút không rõ lãnh quanh, thẳng tắp đi lên lầu hai, lời nói lại là hướng Nam Cẩm: “Ta bảo ngươi đi theo y, ngươi thế nhưng dám để y một mình chạy đến thanh lâu!” Thanh âm của hắn bất giác cao hơn vài phần chắc là thật sự tức giận. Nam Cẩm cúi đầu xuống đất, thanh âm lại ngoài dự đoán nhẹ nhàng, còn lộ ra một chút ý cười: “Là thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt.”
Tả Kỳ thấy, trên mặt lập tức hiện ra một mạt nôn nóng: “Thiếu gia, Nam Cẩm hắn không phải cố ý.”
“Hừ! Chở ta trở về chậm rãi tính sổ với hắn!” Âu Dương Lam không quay đầu nói. Trên mặt Nam Cẩm vẫn nhẹ nhàng như trước, chụp bả vai Tả Kỳ vỗ nhẹ, ý bảo hắn không nên gấp gáp.
Âu Dương Lam không để ý Nam Cẩm cùng Tả Kỳ phía sau, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn Tô Nhan đang đứng trên lầu hai. Tô Nhan biểu tình có thể nói là bình tĩnh phi thường, ngay cả khi thấy hắn cũng không một tia dao động, trên mặt vẫn đạm nhiên như cũ phảng phất trên đời này không có gì có thể khiến y biểu lộ kinh ngạc. Nghĩ đến đây, Âu Dương Lam liền nhắc chân bước nhanh hơn về phía cửa lầu thang, Tả Kỳ cùng Nam Cẩm vội theo sát hắn, ba người dưới ánh mắt mọi người đi vào lầu hai.
Vì thế, khách nhân Bách Hoa Lâu liền thấy được cảnh một cẩm phục thiếu niên diện mạo tuyệt mỹ vẻ mặt hung ác đem quang ảnh hài tử chừng mười ba mười bốn tuổi dồn ép vào trong phòng, hai tùy tùng của hắn bình tĩnh đem cửa đóng lại sau đó nhắm chặt mắt đứng canh hai bên, mặt vô biểu tình.
Một lát sau, trong phòng không có truyền đến tranh đấu kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, vì thế mọi người đều khôi phục tinh thần lại, tiếp tục ăn ăn uống uống.
Tô Nhan không dự đoán được Âu Dương Lam sẽ động thủ với mình, hơn nữa lực đạo vô cùng lớn thiếu chút nữa đem Tô Nhan ngã nằm lên bàn.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Âu Dương Lam thanh âm thực bình tĩnh, bình tĩnh kia lại cất dấu không biết bao nhiêu tức giận. Tô Nhan chống tay xoay người lại nhìn hắn: “Vi thần chỉ tùy tiện đi một chút thì thấy Bách Hoa Lâu sinh ý khá tốt nên ghé vào xem thử. Lục hoàng tử lại là tới đây định làm gì?” Y biết rõ chính mình không nên sinh khí nhưng vừa thấy lãnh quang trong mắt Âu Dương Lam vẫn không thể nhịn được, không biết sống chết liền buột miệng thốt ra.
“Tô Nhan, ngươi có thật là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào?” Âu Dương Lam bước đến gần, ngón tay thon dài nắm lấy cằm người trước mặt, trong thanh âm hỗn loạn lãnh ngạnh.
Tô Nhan bị bắt ép phải ngước mặt, biểu tình Âu Dương Lam tức giận liền thu hết vào mắt, y lại câu môi cười với hắn: “Thiếu gia nếu muốn giết ta, hiện tại có thể động thủ.”
Âu Dương Lam bị lời này kích động lực đạo dưới tay lại mạnh thêm một chút, Tô Nhan có loại ảo giác nếu hắn lại dùng lực thêm một chút, cằm của mình đại khái sẽ lập tức vỡ vụn. Cũng may Âu Dương Lam mau chóng khôi phục lý trí, vội đem ngón tay rút lại, đôi mắt tối tăm vẫn nhìn trên người Tô Nhan, phun ra hai chữ: “Hồi phủ.”
Tô Nhan giật mình nhìn Âu Dương Lam đi đến mở cửa phòng, thân ảnh nhanh chóng biết mất khỏi tầm mắt, sau đó Nam Cẩm đi đến vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tô Nhan: “Vốn dĩ thiếu gia định đi đến phủ Thừa tướng, ở nửa đường gặp được, Tả Kỳ đuổi theo ta truy hỏi…”
Kế tiếp không nói mà do dự, cho nên Âu Dương Lam xuất hiện ở chỗ này, mục tiêu chính là mình?
Loại ý tưởng này rất quái dị, nhưng Tô Nhan cũng không bài xích.
Tâm tình khó hiểu vừa tích tụ đã giãn ra một ít, nhìn Nam Cẩm cười nói: “Không có việc gì, nếu thiếu gia đi rồi chúng ta cũng hồi phủ đi.”
“Không cần đi tìm người sao?” Nam Cẩm không nhúc nhích, nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan bước chân cứng lại, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc lại nhẹ giọng nói: “Ngươi biết?”
“Chúng ta vừa đi ngang qua nơi này, biểu tình ngươi lúc nãy cũng giống như bây giờ. Sau đó ngươi làm ta ly khai, cho nên ta đoán ngươi vào trong này là muốn tìm người.”
Nam Cẩm này, thật không thể xem thường.
Tô Nhan trong lòng khẽ đánh giá một phen, biết có giấu hắn nữa cũng vô ích, thành thật nói: “Tạ Nhiễm ngươi nhận thức đi.”
Thấy Nam Cẩm gật đầu mới nói tiếp: “Ta nghĩ hắn đang ở nơi này, hắn đi theo thiếu gia không phải mới ngày một ngày hai. Ta không tin hắn thật sự đâm bị thương thiếu gia rồi bỏ trốn, cho nên chỉ cần tìm được hắn là có thể biết rõ sự thật.”
Nam Cẩm nghe xong trầm mặt trong chốc lát, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Tạ Nhiễm đã mắc bệnh.”
“Ta biết.” Tô Nhan cúi đầu, nói xong mới phát hiện lời này của mình kỳ quái đến cực điểm. Ở trong mắt người khác mình rõ ràng không quen biết Tạ Nhiễm ngay cả mặt hắn cũng chưa từng gặp qua, càng miễn bàn đến việc biết hắn sinh bệnh, vì thế nhẹ nhàng dời đi đề tài: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nam Cẩm nhìn hắn, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Bị bệnh sẽ thỉnh đại phu.”
Tô Nhan trong đầu vừa chuyển, lập tức minh bạch ý tứ của hắn.
Tạ Nhiễm, cái tên này cơ hồ qua một đêm toàn bộ người kinh thành đều biết hắn, bởi vì hắn có gan đâm Lục hoàng tử bị thương rồi bỏ trốn. Cho nên đại phu trong kinh thành sợ là nghe hắn muốn chẩn bệnh sẽ lập tức chạy trối chết, nhưng có một người sẽ không.
Hắn nếu thật sự thấy Tạ Nhiễm, không những không chạy lại còn phi thường vui vẻ chẩn bệnh cho hắn.
——Tiêu Tuyệt.
Trừ bỏ hắn, Tô Nhan không thể nghĩ đến người nào khác.
Một đời Tạ Nhiễm đều là do Tiêu Tuyệt chữa bệnh, nếu không phải Tạ Nhiễm không yêu quý thân thể của mình có lẽ hắn sẽ không chết sớm nhưu vậy. Bởi vì y thuật của Tiêu Tuyệt không thể nào ngoài nghi, cũng bởi vậy, rất nhiều năm sau Tiêu Tuyệt cũng sẽ không cứu chữa cho bất cứ người nào muốn tìm đến cái chết.
Nam Cẩm thấy vẻ mặt Tô Nhan liền biết trong lòng người này đã có đáp án, nên quy củ đứng ở một bên không nói chuyện nữa.
Nếu đã nhận định Tiêu Tuyệt, sẽ không sợ không tìm thấy Tạ Nhiễm. Tô Nhan liễm trụ nỗi lòng, mang theo Nam Cẩm xuống lầu.
Mới vừa ra ngoài liền thấy một chiếc xe ngựa bá đạo ngừng ngay giữa đại môn, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ đại môn. Tả Kỳ an tĩnh đứng bên cạnh xe ngựa, thấy bọn họ ra tới ánh mắt liền lộ ra một tia vui sướng, tựa hồ đã ở trong lòng chờ đợi thật lâu.
Tô Nhan dừng bước, đột nhiên không biết nên thế nào cho phải.
Không dự đoán được Âu Dương Lam thế nhưng còn ở nơi này, càng không đoán được, người này, tựa hồ như đang đợi mình.
“Thiếu gia đang đợi ngươi.” Nam Cẩm đứng ở phía sau nói nhỏ với Tô Nhan, Tô Nhan chớp chớp mắt khóe miệng hàm chứa ý cười. Giờ phút này, màn xe bị xốc lên từ bên trong. Gương mặt không vui của Âu Dương Lam lập tức xuất hiện trong tầm mắt, hắn nhìn Tô Nhan rồi dùng giọng điệu lạnh băng nói: “Lên xe!”
Không gian trong xe ngựa rất lớn, Tô Nhan vừa lên xe liền chọn vị trí cách xa Âu Dương Lam nhất mà ngồi xuống, hai người đều không nói lời nào, không khí có vẻ có chút áp lực.
Đoạn đường từ Bách Hoa Lâu về phủ Lục hoàng tử từ trước đến nay đều bình thản thuận lợi, hôm nay cũng không biết làm sao lại thế này. Xe ngựa xóc nảy điên cuồng, Tô Nhan cảm thấy xương cốt trong người mình rất nhanh sẽ bị tán nhuyễn, bất đắc dĩ thân mình này thật sự yếu ớt quá cô phụ linh hồn cường đại bên trong.
So với Tô Nhan chật vật, Âu Dương Lam tắc có vẻ thong dong hơn nhiều, chỉ thấy hắn nhàn nhã nhắm mắt lại, tựa như đối với xóc nảy dưới thân không hề nhận ra.
Lúc Tô Nhan sắp bị xóc nảy tán cho thành nước, Âu Dương Lam chậm rãi mở mắt, mở miệng nói: “Lại đây.”
Thanh âm rất nhẹ chui vào lỗ tai lại trở nên nặng hơn, Tô Nhan tuy không muốn nhưng bất đắc dĩ thân thể ăn không tiêu cái sự xóc nảy này đành phải dịch qua cạnh Âu Dương Lam nhưng vẫn duy trì chút khoảng cách. Âu Dương Lam không kiên nhẫn liếc một cái, cánh tay vung lên liền dễ dàng đem người kéo đến bên cạnh. Tô Nhan cũng không lên tiếng, nếu Âu Dương Lam bắt mình ngồi nơi này mình cũng mặc kệ luôn.
Chỉ là xe ngựa vẫn tiếp tục xóc nảy cũng không vì Tô Nhan xê dịch vị trí mà thay đổi. Nhưng Âu Dương Lam đột nhiên gõ gõ cửa sổ, xe ngựa vốn đang chạy nhanh lập tức dừng lại. Nam Cẩm vén rèm lên, nghi hoặc nhìn hắn. Âu Dương Lam cúi đầu nhìn Tô Nhan vẫn đang quy quy củ củ ngồi cạnh, nói: “Đổi đường thuận lợi mà đi.”
Nam Cẩm hiểu ý liếc Tô Nhan một cái rồi đem màn xe buông xuống.
Kế tiếp, xe ngựa quả thực đi thoải mái hơn rất nhiều, Tô Nhan tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều cả đêm cũng chưa ngủ, giờ phút này bị xe ngựa lay động lay động thế nên liền bị diêu vào mộng đẹp.
Âu Dương Lam chỉ thấy bả vai trầm xuống, vừa quay đầu liền thấy một cái đầu nho nhỏ gối lên vai chính mình. Hắn nhìn sườn mặt người đang ngủ sai, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu.
Tác giả :
Tố Phi Liễu