Tác Đồng
Chương 21
Bắc Uyên – kinh đô Giáng Đan.
Khi ba nước – Vệ, Kim, Nam – đánh bất ngờ Bắc Uyên được 20 ngày, ngày 7 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, Nhiễm Mục Kì cuối cùng nhận được tin tức từ Nhân Xương. Ở trong tiếng ồn ào của quần thần, Triệu Hiền trong bốn ngày ba đêm một đường chạy về kinh thành, được người nâng đỡ đi vào Thừa Minh điện.
“Bệ hạ, ” Triệu Hiền đã mỏi mệt tới cực điểm, cố giữ vững tinh thần, nói, “Vương gia tự mình mang binh trợ giúp thần phá vây, Vương gia mệnh thần bẩm báo bệ hạ – không cần lo cho Nhân Xương, thỉnh bệ hạ lập tức phái binh đi Hòe Bình trước, Sở Quốc chắc chắn sẽ đối với Bắc Uyên ta xuất binh.”
“Rầm rì” Trong đại điện vang lên tiếng sợ hãi.
Nhiễm Mục Kì lại cực kỳ trấn định mà nhìn Triệu Hiền đang thuật lại lời của Nhiễm Mục Lân, gã vừa nói được một nữa, lại thấy Nhiễm Mục Kì như thế, liền ngậm miệng.
“Trẫm đã biết. Triệu tướng quân một đường vất vả, đưa Triệu tướng quân lui xuống nghỉ ngơi.”
Triệu Hiền mang thâm ý mà nhìn nhìn bệ hạ, được người nâng đỡ lui xuống.
“Bệ hạ! binh mã của Xa tướng quân còn chưa tới Nhân Xương, hiện tại phái người đuổi theo nhất định vẫn kịp.”
Ngũ Vũ Khôn lập tức khải tấu, Trương Chiêu Xương cũng tiến lên phụ họa. Các đại thần kinh hoảng mà thỉnh cầu bệ hạ phái người đi thông tri Xa Kim Hoàn đang trên đường đi tới Nhân Xương.
Nhiễm Mục Kì lại nói: “Đợi trẫm hỏi rõ tình hình chiến đấu của Nhân Xương, rổi phái người đi cũng chưa muộn. Bãi triều đi, các ngươi tùy thời chờ trẫm sai phái.”
“...... Dạ” Các đại thần giương mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao bệ hạ chẳng khẩn trương chút nào, chỉ đành phải lui ra.
“Bệ hạ!” Ngũ Vũ Khôn còn chưa nói gì, đã thấy Hoàng Thượng rời đi khỏi, gã im lặng xoay người. Mới vừa đi ra Thừa Minh điện, một tiểu thái giám chạy tiến lên, thấp giọng nói: “Tể tướng đại nhân, bệ hạ mệnh ngài đến Sùng Hoa các.”
Ngũ Vũ Khôn vừa nghe, hai tròng mắt tỏa sáng, vội vàng đi theo qua.
Trong Sùng Hoa các, Ngũ Vũ Khôn, Trương Chiêu Xương, Ngự Sử thần y Diệp Trung Tường đang quỳ trước mặt hoàng thượng, đối với việc bệ hạ chỉ triệu ba người bọn họ tiến đến, ba người hiểu được, bệ hạ có một số việc không thể nói thẳng trên triều.
Đợi trong chốc lát, lại có người tiến vào, ba người nhìn lại, chính là Triệu Hiền lui xuống nghỉ ngơi. Tuy gã tiều tụy như trước, nhưng đã thay đổi thân xiêm y mới, rửa mặt chải đầu một phen, thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều.
Vừa tiến đến, Triệu Hiền liền quỳ xuống nói: “Bệ hạ, theo Giao Dương đi tới vùng núi Đại Quy có thể trực tiếp tiến vào lãnh thổ Kim Quốc. Vương gia phái thần trở về còn có một cái mục – chính là dẫn người tiến vào vùng núi Đại Quy, rồi xâm nhập vào Kim Quốc, như vậy quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương chắc chắn phải rút lui, nguy hiểm ở Nhân Xương cũng có thể hóa giải. Nhưng vùng núi Đại Quy địa thế hiểm trở, con đường đó cực kỳ nguy hiểm, cho nên Vương gia phái mạt tướng trở về.”
“Bệ hạ!”
Ba người khác vừa nghe thế, liền vạn phần kích động, giống như vừa được uống dược an thần. Bọn họ nhìn về phía Hoàng Thượng, chỉ thấy đối phương vẫn như cũ hờ hững lạnh nhạt.
Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, tiếp theo, y nhìn về phía Triệu Hiền: “Vì sao ngươi không trở về sớm một chút? Trẫm đã phái Xa Kim Hoàn dẫn theo bốn ngàn binh mã tiến đến núi Đại Quy.”
Bốn người trong phòng giật mình chấn kinh, Triệu Hiền nhìn bệ hạ, rùng mình một cái.
“Bệ...... Bệ hạ...... Chẳng lẽ thế tử điện hạ......”
Nhiễm Mục Kì thống khổ nói: “Chuyện này trẫm không giấu được, Phong Nhi nó đã biết. Chín ngày trước, Phong Nhi thừa dịp đêm khuya ra cung, trước khi đi nó để lại cho trẫm một phong thư, nói trẫm đem mười vạn Ngự lâm quân phái đến Hòe Bình. Cũng nói về núi Đại Quy, còn để lại một tấm bản đồ, trên đó vẽ rất rõ ràng đường đi của vùng núi đó, thậm chí còn ghi rõ những nơi có hiểm trở. Trẫm sợ trong triều có nội gian, cho nên âm thầm mệnh Xa Kim Hoàn dẫn người đi núi Đại Quy. Các ngươi vẫn cứ nghĩ hắn mang bảy vạn binh mã đi Nhân Xương, kỳ thật ở nửa đường hắn liền đi vòng qua Giao Dương. Còn bảy vạn binh mã kia được Phan Việt đưa đến Hòe Bình.”
Lời Kì đế nói ra nghe vào trong tai ba người khác lại như một đạo sấm rền, tên quỷ kia luôn làm cho người ta e ngại, chỉ mới năm tuổi, thế nhưng đã sớm nghĩ tới những điều này!
Mà Triệu Hiền cũng là xụi lơ trên mặt đất: “Bệ hạ...... Tướng quân mệnh mạt tướng trở về còn có một việc......” Triệu Hiền mặt như đưa tang, nói, “Mệnh thần đi thăm thế tử, bảo nó phải nghe lời.” Xong rồi, toàn bộ xong rồi.
“Trẫm đã phái người đi dọc theo con đường đến Nhân Xương tìm kiếm nó, Phong Nhi nhất định là đi tìm Lân.” Nhiễm Mục Kì ôm một tia hy vọng nói ra, thì đã thấy Triệu Hiền lắc đầu.
“Bệ hạ, Tiểu Phong nhất định sẽ không đi Nhân Xương.” Gã rất hiểu đứa nhỏ kia, “Nó sẽ đi Tây Bá hoặc Chiết Côn, nếu không cũng là đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, nó chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giải vây cho Nhân Xương.” Triệu Hiền đứng lên, quỳ nói, “Bệ hạ, thỉnh cho phép thần dẫn người đi tìm thế tử.”
Nhiễm Mục Kì nghĩ nghĩ nói: “Ngươi vừa trở về, vẫn là ở kinh thành nghỉ ngơi đi, trẫm lập tức phái người đi.”
Nửa canh giờ sau, Triệu Hiền cùng Phó thống lĩnh thị vệ Dung Châu, mang theo mấy trăm cấm quân cưỡi ngựa phóng nhanh ra kinh. Đối với Triệu Hiền mà nói, cho dù mệt chết cũng còn hơn nằm ở trên giường lo lắng hãi hùng, vạn nhất Vương gia biết được việc này, không chỉ mông của tiểu Phong bị xưng phù, mà gã cũng không có đường sống.
—-
Đêm khuya, bên trong thành Chiết Côn – trừ bỏ quân doanh của quân Nam cùng với những nơi bị bọn chúng chiếm giữ có tiếng động phát ra, còn lại những nơi khác cực kỳ yên tĩnh. Sau khi quân Nam đánh hạ Chiết Côn cùng Tây Bá, liền đốt giết đánh cướp, sau đó hướng theo phía bắc tiếp tục tấn công Lạc Bắc cùng Quan Ti. Bọn chúng để lại Chiết Côn gần hai vạn binh mã, còn hai vạn binh mã của Tây Bá đang ngăn cản viện quân đến Nhân Xương. Vào lúc này, trừ bỏ các binh sĩ đang tuần tra ra, các tướng lãnh cùng các quân lính khác đều đi ngủ. Một bóng đen nho nhỏ ở khi đám lính tuần tra vừa xoay người, liền nhanh chóng nhảy sang bên kia, lặng yên không một tiếng động, không ai có thể phát giác, chỉ có cây đuốc hơi hơi lay động một chút. Trong bóng đêm chỉ thấy hai điểm đỏ sáng lòe lòe đang từng chút di chuyển tới gần kho lúa.
Tránh ở trong một góc tối âm u, nó cẩn thận quan sát mười mấy thủ vệ đang canh giữa ở phía trước cửa kho lúa, còn có vài đội binh lính tuần tra đi qua đi lại. Nó cẩn thận xem xét bốn phía một hồi, rồi lặng lẽ lui rút lui.
Phóng lên nóc nhà, nó tìm được trù phòng của quân Nam, xốc mái ngói lên, khi thấy trong trù phòng không có ai, nó liền nhảy xuống. Sau khi ăn một ít cơm thừa canh cạnh, nó đẩy ngã thùng dầu, từ trong ngực lấy ra một cái mồi lửa.
Chỉ chốc lát sau, khói đặc cuồn cuộn theo trong trù phòng bốc ra ngoài, vừa lúc đêm nay có phong, ngọn lửa lủi đi cực nhanh. Nhóm vệ binh vừa mới phát hiện tại trù phòng bị cháy, thì ngọn lửa đã lan tới chỗ các đầu bếp nghỉ ngơi, rồi tiếp theo là phòng ốc của quân Nam nghỉ ngơi, chuồng trại…. Trong thành Chiết Côn yên tĩnh – ngọn lửa bổ vây bốn phía, mọi người đang ngủ đều phải thức dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó tướng của Nam Quốc đóng ở Chiết Côn khoát ngoại sam từ trong lều đi ra.
“Bẩm tướng quân, có người ở trong thành phóng hỏa. Đốt mấy chục nơi của chúng ta.” Một gã thị vệ đã chạy tới nói.
“Lương thảo thế nào?”
“Thỉnh tướng quân yên tâm, lương thảo vô sự. Có thể là loạn dân của Bắc Uyên.”
“Mau chóng bắt được những người này.”
“Dạ, tướng quân.”
Phó tướng nhìn nhìn ngọn lửa cách đó không xa đang bốc lên tận trờo, nhíu mày quay trở về trong quân trướng.
“Sưu!”
“Bính!”
Một tiếng trầm đục vang lên, phó tướng vừa mới tiến vào quân trướng, liền ngã ngưỡng mặt ra bên ngoài, trên cổ xuyên qua một mũi tên, đã tắt thở.
“Thích khách! Có thích khách!”
Các nhóm binh sĩ chung quanh loạn cả lên, có người vọt vào trong lều trại, nhưng không thấy bất kỳ ai, chỉ thấy trên lều trại có một lỗ hổng to, thích khách thừa dịp phó tướng đi ra, cùng bọn thị vệ bị lửa cháy dẫn đi sự chú ý, liền rạch lều trại chui tiến vào.
Lập tức, Chiết Côn loạn cả lên, khắp nơi đều là binh sĩ dập lửa cùng bắt thích khách. Thủ lĩnh vừa chết, quân tâm đại loạn. Ngay tại lúc bọn lính xôn xao chạy loạn bốn phía tróc nã thích khách cùng loạn dân, thì một đứa bé quần áo tả tơi cuộn mình trong một góc tối, cách kho lúa không xa, nằm ngủ cùng với mấy tên khất cái, đôi mắt bị miếng vải lớn che khuất hơi hơi mở ra, bên trong ánh sáng đỏ hiện ra.
Đợi thật lâu, một đội nhân mã đi vào kho lúa, mang đến tin tức thủ lĩnh bị giết. Quân Nam quyết định đem lương thảo dời đi, để tránh đêm dài lắm mộng. Ngay tại lúc đội nhân mã này cùng thủ vệ kho lúa bàn bạc đối sách, thì trong đám khất cái ngủ say thiếu đi một người.
Quân Nam suốt đêm đem toàn bộ lương thảo vận chuyển ra ngoài thành, bên trong Chiết Côn thành rắn mất đầu, quân tâm hỗn loạn, bởi vì vẫn chưa bắt được thích khách cùng loạn dân, nên tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, nhất là vài tên tiểu tướng còn lại. Mà ngay tại lúc bọn họ thần hồn nát thần tính, thì ngoài thành truyền đến tin tức làm cho bọn họ hoàn toàn đánh mất quân tâm ── lương thảo được chuyển dời ra ngoại thành, ở buổi tối ngày thứ hai bị đốt trụi. Không ai ngờ được, có đứa nhỏ trốn ở dưới xe lương thảo, theo xe lương thảo cùng nhau tiến nhập vào trong kho lúa chung. Trời khô nóng, chỉ cần một miếng vải tẩm dầu là có thể thiêu hủy cả kho lúa.
Nhiễm Mặc Phong cưỡi con ngựa vừa trộm được, dựa theo bản đồ ghi nhớ trong đầu mà chạy tới Nhân Xương. Nó không sợ nguy hiểm, không sợ khổ, nhưng nó tuyệt đối sẽ không cùng phụ vương tách ra, tuyệt đối không thể nghe lời phụ vương nói.
Vào thu, gió lạnh thổi tới trên người Nhiễm Mặc Phong ăn mặc đơn bạc, nó một đường cũng chưa ngừng lại, trên lưng là kiếm gỗ phụ vương làm cho nó, cùng ‘Mặc Kim’ hoàng bá cho, còn có cung tiễn cùng chủy thủ ở chỗ quân Nam trộm được, nó muốn chạy đến phía ngoài Nhân Xương để nhiễu loạn, nơi đó có bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc.
—
Ngày 15 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, ở khi trăng tròn vừa mới xuất hiện, Nhiễm Mục Kì lục tục thu được chiến báo của các biên quan.
“Chiết Côn, Tây Bá đại thắng! Thủ lĩnh Chiết Côn bị giết, lương thảo ở đó bị đốt, ngay cả lương thảo ở Tây Bá cũng bị đốt, quân Nam rút khỏi.”
“Báo ~~ Hoắc tướng quân dẫn quân đánh vào thủ đô Thanh Thành của Yến Quốc, quân Sở rút quân mặc kệ Yến Quốc, Hoắc tướng quân đã lui về thủ ở Hòe Bình, Hòe Bình an toàn.”
“Báo ~~ Xa tướng quân mang quân đánh vào Kim Quốc, Vương tướng quân dẫn năm vạn binh mã cùng Xa tướng quân nội ứng ngoại hợp, đánh vào Kim Quốc, Kim Quốc đại loạn, quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương đều lui binh.”
Ba ngày sau, Bắc Uyên quốc lại thu được một đạo tin tức phấn chấn lòng người từ biên quan truyền đến. Nhiễm Mục Lân không còn bị vây hãm, phái ra năm vạn binh mã trợ giúp Lạc Bắc cùng Quan Ti, thu hồi Chiết Côn cùng Tây Bá. Lạc Bắc Quan Ti tạm thời an toàn.
“Ba!”
Một chưởng đánh ở trên bàn, Nhiễm Mục Lân giận dữ mà trừng mắt nhìn phong thư trong tay do hoàng huynh phái người đưa tới, ở thời điểm hắn đang suy nghĩ làm sao đánh lui quân Vệ, thì gia khỏa này lại nói cho hắn biết – đứa con bảo bối của hắn mất tích.
“Vương gia?” Quân sư Vương Phủ Khâu hỏi.
Đem thư xé tan nát, Nhiễm Mục Lân hung hăng nói: “Truyền lệnh của ta! Ngày mai giờ Thìn, bổn vương quyết định cùng quân Vệ tử chiến!”
“Vương gia! Trăm triệu không thể!” Vương Phủ Khâu vội la lên, “Vương gia vừa mới phái ra năm vạn binh mã đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, trước mắt Nhân Xương còn lại chỉ có mười bốn vạn binh mã, Vệ Quốc mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có hơn ba mươi vạn binh mã, lúc này không phải là lúc có thể xuất binh, chúng ta nhất định phải đợi quân Nam rút khỏi Lạc Bắc cùng Quan Ti, rồi mới có thể tấn công Vệ Quốc.”
“Không đợi!” Nhiễm Mục Lân quát, “Phong Nhi mất tích! Người đánh lén Chiết Côn cùng Tây Bá nhất định là nó! Nó nhất định sẽ đi tìm quân Vệ, tiếp tục đợi nữa, con ta sẽ không còn. Xuất binh!”
“......” Vương Phủ Khâu kinh hãi.
Nhiễm Mặc Phong! Con tốt nhất cầu nguyện phụ vương đã đoán sai đi, bằng không...... Nhiễm Mục Lân ở trong phòng đi qua đi lại, tóc mai chỉ trong một đêm đã bạc trắng rất nhiều.
—-
Ở bên cạnh doạnh địa do Vệ Quốc đóng quân, có một đứa nhỏ đã ở trong bụi cỏ nằm úp sấp hai ngày. Khát, nó liền liếm sương sớm trên lá, đói bụng liền ăn rau dại. Chính những người này đã làm cho nó không thể ở cùng với phụ vương, nó phải giúp phụ vương, nó muốn phụ vương không còn lý do gì để đem một mình nó bỏ lại kinh thành.
Khi ba nước – Vệ, Kim, Nam – đánh bất ngờ Bắc Uyên được 20 ngày, ngày 7 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, Nhiễm Mục Kì cuối cùng nhận được tin tức từ Nhân Xương. Ở trong tiếng ồn ào của quần thần, Triệu Hiền trong bốn ngày ba đêm một đường chạy về kinh thành, được người nâng đỡ đi vào Thừa Minh điện.
“Bệ hạ, ” Triệu Hiền đã mỏi mệt tới cực điểm, cố giữ vững tinh thần, nói, “Vương gia tự mình mang binh trợ giúp thần phá vây, Vương gia mệnh thần bẩm báo bệ hạ – không cần lo cho Nhân Xương, thỉnh bệ hạ lập tức phái binh đi Hòe Bình trước, Sở Quốc chắc chắn sẽ đối với Bắc Uyên ta xuất binh.”
“Rầm rì” Trong đại điện vang lên tiếng sợ hãi.
Nhiễm Mục Kì lại cực kỳ trấn định mà nhìn Triệu Hiền đang thuật lại lời của Nhiễm Mục Lân, gã vừa nói được một nữa, lại thấy Nhiễm Mục Kì như thế, liền ngậm miệng.
“Trẫm đã biết. Triệu tướng quân một đường vất vả, đưa Triệu tướng quân lui xuống nghỉ ngơi.”
Triệu Hiền mang thâm ý mà nhìn nhìn bệ hạ, được người nâng đỡ lui xuống.
“Bệ hạ! binh mã của Xa tướng quân còn chưa tới Nhân Xương, hiện tại phái người đuổi theo nhất định vẫn kịp.”
Ngũ Vũ Khôn lập tức khải tấu, Trương Chiêu Xương cũng tiến lên phụ họa. Các đại thần kinh hoảng mà thỉnh cầu bệ hạ phái người đi thông tri Xa Kim Hoàn đang trên đường đi tới Nhân Xương.
Nhiễm Mục Kì lại nói: “Đợi trẫm hỏi rõ tình hình chiến đấu của Nhân Xương, rổi phái người đi cũng chưa muộn. Bãi triều đi, các ngươi tùy thời chờ trẫm sai phái.”
“...... Dạ” Các đại thần giương mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao bệ hạ chẳng khẩn trương chút nào, chỉ đành phải lui ra.
“Bệ hạ!” Ngũ Vũ Khôn còn chưa nói gì, đã thấy Hoàng Thượng rời đi khỏi, gã im lặng xoay người. Mới vừa đi ra Thừa Minh điện, một tiểu thái giám chạy tiến lên, thấp giọng nói: “Tể tướng đại nhân, bệ hạ mệnh ngài đến Sùng Hoa các.”
Ngũ Vũ Khôn vừa nghe, hai tròng mắt tỏa sáng, vội vàng đi theo qua.
Trong Sùng Hoa các, Ngũ Vũ Khôn, Trương Chiêu Xương, Ngự Sử thần y Diệp Trung Tường đang quỳ trước mặt hoàng thượng, đối với việc bệ hạ chỉ triệu ba người bọn họ tiến đến, ba người hiểu được, bệ hạ có một số việc không thể nói thẳng trên triều.
Đợi trong chốc lát, lại có người tiến vào, ba người nhìn lại, chính là Triệu Hiền lui xuống nghỉ ngơi. Tuy gã tiều tụy như trước, nhưng đã thay đổi thân xiêm y mới, rửa mặt chải đầu một phen, thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều.
Vừa tiến đến, Triệu Hiền liền quỳ xuống nói: “Bệ hạ, theo Giao Dương đi tới vùng núi Đại Quy có thể trực tiếp tiến vào lãnh thổ Kim Quốc. Vương gia phái thần trở về còn có một cái mục – chính là dẫn người tiến vào vùng núi Đại Quy, rồi xâm nhập vào Kim Quốc, như vậy quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương chắc chắn phải rút lui, nguy hiểm ở Nhân Xương cũng có thể hóa giải. Nhưng vùng núi Đại Quy địa thế hiểm trở, con đường đó cực kỳ nguy hiểm, cho nên Vương gia phái mạt tướng trở về.”
“Bệ hạ!”
Ba người khác vừa nghe thế, liền vạn phần kích động, giống như vừa được uống dược an thần. Bọn họ nhìn về phía Hoàng Thượng, chỉ thấy đối phương vẫn như cũ hờ hững lạnh nhạt.
Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, tiếp theo, y nhìn về phía Triệu Hiền: “Vì sao ngươi không trở về sớm một chút? Trẫm đã phái Xa Kim Hoàn dẫn theo bốn ngàn binh mã tiến đến núi Đại Quy.”
Bốn người trong phòng giật mình chấn kinh, Triệu Hiền nhìn bệ hạ, rùng mình một cái.
“Bệ...... Bệ hạ...... Chẳng lẽ thế tử điện hạ......”
Nhiễm Mục Kì thống khổ nói: “Chuyện này trẫm không giấu được, Phong Nhi nó đã biết. Chín ngày trước, Phong Nhi thừa dịp đêm khuya ra cung, trước khi đi nó để lại cho trẫm một phong thư, nói trẫm đem mười vạn Ngự lâm quân phái đến Hòe Bình. Cũng nói về núi Đại Quy, còn để lại một tấm bản đồ, trên đó vẽ rất rõ ràng đường đi của vùng núi đó, thậm chí còn ghi rõ những nơi có hiểm trở. Trẫm sợ trong triều có nội gian, cho nên âm thầm mệnh Xa Kim Hoàn dẫn người đi núi Đại Quy. Các ngươi vẫn cứ nghĩ hắn mang bảy vạn binh mã đi Nhân Xương, kỳ thật ở nửa đường hắn liền đi vòng qua Giao Dương. Còn bảy vạn binh mã kia được Phan Việt đưa đến Hòe Bình.”
Lời Kì đế nói ra nghe vào trong tai ba người khác lại như một đạo sấm rền, tên quỷ kia luôn làm cho người ta e ngại, chỉ mới năm tuổi, thế nhưng đã sớm nghĩ tới những điều này!
Mà Triệu Hiền cũng là xụi lơ trên mặt đất: “Bệ hạ...... Tướng quân mệnh mạt tướng trở về còn có một việc......” Triệu Hiền mặt như đưa tang, nói, “Mệnh thần đi thăm thế tử, bảo nó phải nghe lời.” Xong rồi, toàn bộ xong rồi.
“Trẫm đã phái người đi dọc theo con đường đến Nhân Xương tìm kiếm nó, Phong Nhi nhất định là đi tìm Lân.” Nhiễm Mục Kì ôm một tia hy vọng nói ra, thì đã thấy Triệu Hiền lắc đầu.
“Bệ hạ, Tiểu Phong nhất định sẽ không đi Nhân Xương.” Gã rất hiểu đứa nhỏ kia, “Nó sẽ đi Tây Bá hoặc Chiết Côn, nếu không cũng là đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, nó chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giải vây cho Nhân Xương.” Triệu Hiền đứng lên, quỳ nói, “Bệ hạ, thỉnh cho phép thần dẫn người đi tìm thế tử.”
Nhiễm Mục Kì nghĩ nghĩ nói: “Ngươi vừa trở về, vẫn là ở kinh thành nghỉ ngơi đi, trẫm lập tức phái người đi.”
Nửa canh giờ sau, Triệu Hiền cùng Phó thống lĩnh thị vệ Dung Châu, mang theo mấy trăm cấm quân cưỡi ngựa phóng nhanh ra kinh. Đối với Triệu Hiền mà nói, cho dù mệt chết cũng còn hơn nằm ở trên giường lo lắng hãi hùng, vạn nhất Vương gia biết được việc này, không chỉ mông của tiểu Phong bị xưng phù, mà gã cũng không có đường sống.
—-
Đêm khuya, bên trong thành Chiết Côn – trừ bỏ quân doanh của quân Nam cùng với những nơi bị bọn chúng chiếm giữ có tiếng động phát ra, còn lại những nơi khác cực kỳ yên tĩnh. Sau khi quân Nam đánh hạ Chiết Côn cùng Tây Bá, liền đốt giết đánh cướp, sau đó hướng theo phía bắc tiếp tục tấn công Lạc Bắc cùng Quan Ti. Bọn chúng để lại Chiết Côn gần hai vạn binh mã, còn hai vạn binh mã của Tây Bá đang ngăn cản viện quân đến Nhân Xương. Vào lúc này, trừ bỏ các binh sĩ đang tuần tra ra, các tướng lãnh cùng các quân lính khác đều đi ngủ. Một bóng đen nho nhỏ ở khi đám lính tuần tra vừa xoay người, liền nhanh chóng nhảy sang bên kia, lặng yên không một tiếng động, không ai có thể phát giác, chỉ có cây đuốc hơi hơi lay động một chút. Trong bóng đêm chỉ thấy hai điểm đỏ sáng lòe lòe đang từng chút di chuyển tới gần kho lúa.
Tránh ở trong một góc tối âm u, nó cẩn thận quan sát mười mấy thủ vệ đang canh giữa ở phía trước cửa kho lúa, còn có vài đội binh lính tuần tra đi qua đi lại. Nó cẩn thận xem xét bốn phía một hồi, rồi lặng lẽ lui rút lui.
Phóng lên nóc nhà, nó tìm được trù phòng của quân Nam, xốc mái ngói lên, khi thấy trong trù phòng không có ai, nó liền nhảy xuống. Sau khi ăn một ít cơm thừa canh cạnh, nó đẩy ngã thùng dầu, từ trong ngực lấy ra một cái mồi lửa.
Chỉ chốc lát sau, khói đặc cuồn cuộn theo trong trù phòng bốc ra ngoài, vừa lúc đêm nay có phong, ngọn lửa lủi đi cực nhanh. Nhóm vệ binh vừa mới phát hiện tại trù phòng bị cháy, thì ngọn lửa đã lan tới chỗ các đầu bếp nghỉ ngơi, rồi tiếp theo là phòng ốc của quân Nam nghỉ ngơi, chuồng trại…. Trong thành Chiết Côn yên tĩnh – ngọn lửa bổ vây bốn phía, mọi người đang ngủ đều phải thức dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó tướng của Nam Quốc đóng ở Chiết Côn khoát ngoại sam từ trong lều đi ra.
“Bẩm tướng quân, có người ở trong thành phóng hỏa. Đốt mấy chục nơi của chúng ta.” Một gã thị vệ đã chạy tới nói.
“Lương thảo thế nào?”
“Thỉnh tướng quân yên tâm, lương thảo vô sự. Có thể là loạn dân của Bắc Uyên.”
“Mau chóng bắt được những người này.”
“Dạ, tướng quân.”
Phó tướng nhìn nhìn ngọn lửa cách đó không xa đang bốc lên tận trờo, nhíu mày quay trở về trong quân trướng.
“Sưu!”
“Bính!”
Một tiếng trầm đục vang lên, phó tướng vừa mới tiến vào quân trướng, liền ngã ngưỡng mặt ra bên ngoài, trên cổ xuyên qua một mũi tên, đã tắt thở.
“Thích khách! Có thích khách!”
Các nhóm binh sĩ chung quanh loạn cả lên, có người vọt vào trong lều trại, nhưng không thấy bất kỳ ai, chỉ thấy trên lều trại có một lỗ hổng to, thích khách thừa dịp phó tướng đi ra, cùng bọn thị vệ bị lửa cháy dẫn đi sự chú ý, liền rạch lều trại chui tiến vào.
Lập tức, Chiết Côn loạn cả lên, khắp nơi đều là binh sĩ dập lửa cùng bắt thích khách. Thủ lĩnh vừa chết, quân tâm đại loạn. Ngay tại lúc bọn lính xôn xao chạy loạn bốn phía tróc nã thích khách cùng loạn dân, thì một đứa bé quần áo tả tơi cuộn mình trong một góc tối, cách kho lúa không xa, nằm ngủ cùng với mấy tên khất cái, đôi mắt bị miếng vải lớn che khuất hơi hơi mở ra, bên trong ánh sáng đỏ hiện ra.
Đợi thật lâu, một đội nhân mã đi vào kho lúa, mang đến tin tức thủ lĩnh bị giết. Quân Nam quyết định đem lương thảo dời đi, để tránh đêm dài lắm mộng. Ngay tại lúc đội nhân mã này cùng thủ vệ kho lúa bàn bạc đối sách, thì trong đám khất cái ngủ say thiếu đi một người.
Quân Nam suốt đêm đem toàn bộ lương thảo vận chuyển ra ngoài thành, bên trong Chiết Côn thành rắn mất đầu, quân tâm hỗn loạn, bởi vì vẫn chưa bắt được thích khách cùng loạn dân, nên tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, nhất là vài tên tiểu tướng còn lại. Mà ngay tại lúc bọn họ thần hồn nát thần tính, thì ngoài thành truyền đến tin tức làm cho bọn họ hoàn toàn đánh mất quân tâm ── lương thảo được chuyển dời ra ngoại thành, ở buổi tối ngày thứ hai bị đốt trụi. Không ai ngờ được, có đứa nhỏ trốn ở dưới xe lương thảo, theo xe lương thảo cùng nhau tiến nhập vào trong kho lúa chung. Trời khô nóng, chỉ cần một miếng vải tẩm dầu là có thể thiêu hủy cả kho lúa.
Nhiễm Mặc Phong cưỡi con ngựa vừa trộm được, dựa theo bản đồ ghi nhớ trong đầu mà chạy tới Nhân Xương. Nó không sợ nguy hiểm, không sợ khổ, nhưng nó tuyệt đối sẽ không cùng phụ vương tách ra, tuyệt đối không thể nghe lời phụ vương nói.
Vào thu, gió lạnh thổi tới trên người Nhiễm Mặc Phong ăn mặc đơn bạc, nó một đường cũng chưa ngừng lại, trên lưng là kiếm gỗ phụ vương làm cho nó, cùng ‘Mặc Kim’ hoàng bá cho, còn có cung tiễn cùng chủy thủ ở chỗ quân Nam trộm được, nó muốn chạy đến phía ngoài Nhân Xương để nhiễu loạn, nơi đó có bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc.
—
Ngày 15 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, ở khi trăng tròn vừa mới xuất hiện, Nhiễm Mục Kì lục tục thu được chiến báo của các biên quan.
“Chiết Côn, Tây Bá đại thắng! Thủ lĩnh Chiết Côn bị giết, lương thảo ở đó bị đốt, ngay cả lương thảo ở Tây Bá cũng bị đốt, quân Nam rút khỏi.”
“Báo ~~ Hoắc tướng quân dẫn quân đánh vào thủ đô Thanh Thành của Yến Quốc, quân Sở rút quân mặc kệ Yến Quốc, Hoắc tướng quân đã lui về thủ ở Hòe Bình, Hòe Bình an toàn.”
“Báo ~~ Xa tướng quân mang quân đánh vào Kim Quốc, Vương tướng quân dẫn năm vạn binh mã cùng Xa tướng quân nội ứng ngoại hợp, đánh vào Kim Quốc, Kim Quốc đại loạn, quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương đều lui binh.”
Ba ngày sau, Bắc Uyên quốc lại thu được một đạo tin tức phấn chấn lòng người từ biên quan truyền đến. Nhiễm Mục Lân không còn bị vây hãm, phái ra năm vạn binh mã trợ giúp Lạc Bắc cùng Quan Ti, thu hồi Chiết Côn cùng Tây Bá. Lạc Bắc Quan Ti tạm thời an toàn.
“Ba!”
Một chưởng đánh ở trên bàn, Nhiễm Mục Lân giận dữ mà trừng mắt nhìn phong thư trong tay do hoàng huynh phái người đưa tới, ở thời điểm hắn đang suy nghĩ làm sao đánh lui quân Vệ, thì gia khỏa này lại nói cho hắn biết – đứa con bảo bối của hắn mất tích.
“Vương gia?” Quân sư Vương Phủ Khâu hỏi.
Đem thư xé tan nát, Nhiễm Mục Lân hung hăng nói: “Truyền lệnh của ta! Ngày mai giờ Thìn, bổn vương quyết định cùng quân Vệ tử chiến!”
“Vương gia! Trăm triệu không thể!” Vương Phủ Khâu vội la lên, “Vương gia vừa mới phái ra năm vạn binh mã đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, trước mắt Nhân Xương còn lại chỉ có mười bốn vạn binh mã, Vệ Quốc mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có hơn ba mươi vạn binh mã, lúc này không phải là lúc có thể xuất binh, chúng ta nhất định phải đợi quân Nam rút khỏi Lạc Bắc cùng Quan Ti, rồi mới có thể tấn công Vệ Quốc.”
“Không đợi!” Nhiễm Mục Lân quát, “Phong Nhi mất tích! Người đánh lén Chiết Côn cùng Tây Bá nhất định là nó! Nó nhất định sẽ đi tìm quân Vệ, tiếp tục đợi nữa, con ta sẽ không còn. Xuất binh!”
“......” Vương Phủ Khâu kinh hãi.
Nhiễm Mặc Phong! Con tốt nhất cầu nguyện phụ vương đã đoán sai đi, bằng không...... Nhiễm Mục Lân ở trong phòng đi qua đi lại, tóc mai chỉ trong một đêm đã bạc trắng rất nhiều.
—-
Ở bên cạnh doạnh địa do Vệ Quốc đóng quân, có một đứa nhỏ đã ở trong bụi cỏ nằm úp sấp hai ngày. Khát, nó liền liếm sương sớm trên lá, đói bụng liền ăn rau dại. Chính những người này đã làm cho nó không thể ở cùng với phụ vương, nó phải giúp phụ vương, nó muốn phụ vương không còn lý do gì để đem một mình nó bỏ lại kinh thành.
Tác giả :
Neleta