Tác Đồng
Chương 112
Nhiễm Mặc Phong quỳ đứng ở bên giường, tháo búi tóc của phụ vương ra, rồi gội đầu cho phụ vương. Nó gội rất cẩn thận, từng cọng từng cọng tóc bạc trên đầu phụ vương, là từng sự từng sự quan tâm của phụ vương đối với nó. Năm nó 5 tuổi, đã khiến cho phụ vương chỉ qua một đêm tóc trở nên bạc trắng. Và bây giờ nó mới phát giác, tóc bạc trên đầu phụ vương so với nó tưởng tượng còn nhiều hơn.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong gội tóc cho phụ vương xong, nó cầm lấy khăn vải lau khô tóc cho phụ vương, sau đó nó dịch chuyển thân mình của phụ vương ngay ngắn lại, rồi thay một chậu nước ấm sạch sẽ khác. Gió xuân se lạnh, mặc dù đã sắp vào tháng tư, thế nhưng trời vẫn có chút lạnh. Chậu than trong phòng đốt cháy rực, nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn rất lo lắng, nó lại bỏ thêm than vào chậu than, đến lúc này mới yên tâm mà cởi vạt áo của phụ vương ra.
Nhẹ nhàng chà lau thân thể của phụ vương, khi lau đến hai miệng vết thương ở trước ngực phụ vương thì nó ngừng lại. Miệng vết thương không có thối rữa, nhưng là cũng không có dấu hiệu lành lại. Thân mình phụ vương tựa như dừng lại ở một khắc gặp chuyện kia, tựa như vĩnh viễn ngủ say. Nhiễm Mặc Phong khẽ hôn lên hai miệng vết thương ở trước ngực phụ vương, rồi tiếp tục chà lau cho phụ vương. Sau khi lau xong, nó thay cho phụ vương một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc này mới phát hiện trời đã gần sáng.
Từ sau khi phụ vương “ngủ say”, Nhiễm Mặc Phong chưa từng ngủ. Mỗi lần nó nhắm mắt lại, là trong đầu nó lại hiện lên một màn khi phụ vương gặp chuyện, ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh khi phụ vương và nó ở cùng với nhau, tất cả đều khiến nó không ngủ được. Nhiễm Mặc Phong đem chậu nước ra ngoài, rồi cởi xiêm y ra, leo lên giường, chui vào trong chăn của phụ vương, đem cánh tay của phụ vương khoát lên trên lưng mình, rồi ôm sát phụ vương, tiếp đó rút thật sâu vào trong lòng phụ vương.
“Phụ vương.” Một lần hôn lên đôi môi lạnh lẻo của phụ vương, là một lần nó thấp giọng gọi. Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ hận mình như thế, nó không chỉ không bảo hộ được phụ vương, mà thậm chí không thể cứu phụ vương. Nó không thể xâm nhập vào Diêm La điện để cướp lại hồn phách của phụ vương, thậm chí nó cũng không biết làm sao để tiến vào địa phủ. Tranh từng cướp lại hồn phách của Nhiễm Lạc Nhân từ trong tay Diêm La, nhưng còn nó thì chỉ có thể nhìn phụ vương “ngủ say” mà bất lực.
“Phụ vương.” Cái gì thiên giới, cái gì cứu thế, đều chẳng liên quan đến nó. Trời cướp đi mạng sống của phụ vương, và nó cũng không còn là Nanh. Bên người Tranh có bốn người, nhưng bên người nó chỉ có một mình phụ vương. Nó vừa liếm vừa hôn lên đôi môi của phụ vương, cho đến khi phụ vương có một chút nhiệt độ, thì nó mới thối lui.
“Phụ vương.” Chờ nó giết hết những người đáng chết, thì nó và phụ vương sẽ rời đi nơi này vĩnh viễn, không ai có thể tách rời bọn họ, cho dù là trời, mặc dù là Tranh.
Nhiễm Mặc Phong cứ như vậy ôm phụ vương nằm một lúc lâu, rồi ngồi dậy, xuống giường, mặc áo vào. Sau đó nó buông màn xuống, để cho phụ vương yên tĩnh “nghỉ ngơi”, rồi nó cầm lấy “Quỷ Khiếu” đi ra ngoài.
“Tướng quân.” Trú đang canh giữ ở bên ngoài, lên tiếng gọi. Nhiễm Mục Kì vẫn không tha thứ cho hắn, cho nên hắn vẫn canh giữ ở trước cửa Vô Tam điện.
“Kì đã vào triều.” Trú lên tiếng, “Ta ở đây trông chừng Nhiễm Mục Lân.”
Nhiễm Mặc Phong “Ân” một tiếng, rồi rời khỏi Vô Tam điện. Chuyện giữa hoàng bá và Trú, nó không có sức để quan tâm, mà cũng không có thời gian để quan tâm.
Nhiễm Mục Kì đã lâu không vào triều, hiện giờ đang ngồi ở trên ngai vàng giữa đại điện, thân mình vì bệnh lâu ngày nên cực kỳ gầy yếu, sắc mặt cũng rất xấu, nhưng ánh mắt lại dị cực kỳ trong suốt, vừa nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy tinh thần của y đã khôi phục rất nhiều. Nhiễm Mục Lân chết đi đã khiến cho hai người hắn yêu nhất bị đả kích trầm trọng.
Nhiễm Mục Kì ngồi ở phía trên, nhìn người đang ngồi ở ghế thủ vị phía bên phải. Mái tóc đỏ thẩm được cột tùy ý thả ở phía sau lưng, con mắt giữa nhắm chặt, chỉ còn là một vệt màu xám, đôi mắt vốn hai màu, giờ đây chỉ còn một màu đỏ thẩm tựa như màu tóc của nó, màu đỏ thẩm làm cho người ta sợ hãi. Trong lòng Nhiễm Mục Kì phát ra từng trận đau đớn, y nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi đau không chịu nổi kia xuống đáy lòng. Mục Lân, đệ thực sự cứ như vậy mà bỏ rơi huynh và Mặc Phong sao?
“Chư vị ái khanh, các tướng lãnh của Bắc Uyên ta bất khuất kháng địch, khiến cho binh lính của bốn nước kia không thể bước vào Bắc Uyên ta, dù chỉ một tấc đất, trẫm rất là vui mừng. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, quốc thái dân an, dân chúng an cư. Đối nội có các vị ái khanh hết lòng trung tâm vì nước, đối ngoại có Lân vương tướng quân dũng mãnh vô địch.” Nhiễm Mục Kì nghẹn ngào vài tiếng, ngừng lại, y cố áp chế nước mắt trong mắt xuống, tiếp tục nói: “Mục Lân...... do là sơ suất của trẫm......”
“Bệ hạ......” Quần thần dập đầu hô lớn, không muốn bệ hạ tự trách như thế.
Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn về phía hoàng bá, đỏ ửng xoay tròn.
“Trẫm suy nghĩ rất nhiều. Mục Lân vì trẫm, vì giang sơn Bắc Uyên trả giá rất nhiều. Trẫm đây làm hoàng huynh cũng thấy thẹn ở trong lòng. Lần này bốn nước liên minh tấn công Bắc Uyên, trẫm quyết định, ngự giá thân chinh.”
“Bệ hạ!”
“Phụ hoàng!”
Nhiễm Mục Kì vừa nói xong, triều đình liền sôi trào. Ngũ Vũ Khôn quỳ ra giữa, dập đầu nói: “Bệ hạ! Cựu thần phản đối!”
“Phụ hoàng, nhi thần phản đối.” Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa lập tức đi ra giữa, quỳ xuống.
“Bệ hạ! Thần phản đối!” Tả Trung Tường cũng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống. Tiếp theo các quan viên khác đều bước ra khỏi hàng yêu cầu Hoàng Thượng thay đổi chủ ý.
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong đứng lên, “Bắc Uyên không cần ngài tự mình ra trận.”
“Phong Nhi, hoàng bá đã quyết định.” Nhiễm Mục Kì nói, khóe miệng mang nụ cười mỉm, “Trẫm, chưa bao giờ ra trận giết địch, trẫm muốn trải qua một lần.”
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong cũng không nhượng bộ, tiến lên vài bước nói, “Ngài không biết đánh giặc, đi cũng vô dụng.” Những lời này vô cùng vô lễ, vô lễ đến nổi Nhiễm Mục Kì nghẹn họng, nói không nên lời phản bác.
“Hoàng bá, trước đây đều là do phụ vương dẫn binh xuất chinh, lần này thì đến phiên con dẫn binh. Hơn nữa, bọn họ là nhắm vào con, cho nên con sẽ không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến sự thanh tịnh của phụ vương.”
Con mắt giữa từ từ mở ra, Nhiễm Mục Kì há miệng thở dốc, bất đắc dĩ lại ngậm lại. Nhìn thiếu niên người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến cho trái tim y như đang bị dao cắt. Mục Lân, đệ nhất định là vì không thể yên lòng Mặc Phong, cho nên mới như đang ngủ say đi? Mục Lân, nếu đệ có thể nghe được lời nói của hoàng huynh thì đệ hãy tỉnh lại đi, đệ thật sự nhẫn tâm bỏ rơi Mặc Phong, bỏ rơi hoàng huynh sao?
“Đúng vậy, trẫm, quả thật không biết đánh giặc, ra trận ngược lại chỉ gây thêm phiền toái.” Qua thật lâu, Nhiễm Mục Kì thở dài, buồn bả nói. Mọi người vừa nghe như thế, liền thở phào một hơi.
Đúng lúc này, ngoại điện đột nhiên truyền đến tiếng thủ vệ quát to. “Thích khách! Có thích khách! Mau bảo hộ bệ hạ!”
Nhiễm Mục Kì đứng lên, mọi người quỳ ở dưới vội vàng đứng dậy chắn ở trước người y. Nhiễm Mặc Phong xoay người, đỏ ửng xoay tròn, cầm lấy “Quỷ Khiếu” chưa bao giờ rời khỏi người, vọt ra ngoài điện. Mà làm cho người ta kinh ngạc chính là – Nhiễm Mặc Phong vừa mới lao ra liền lập tức lui trở về, biểu tình lộ vẻ phòng bị. Thích khách mặc xiêm y màu trắng, mang mũ có màn che cực kỳ thong dong đi từ ngoài điện vào, Nhiễm Mặc Phong buông “Quỷ Khiếu” ra, thụt lùi từng bước về sau.
“Tranh, ta không quay về.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, mọi người trong điện đều kinh ngạc. Mà Nhiễm Mục Kì sau khi kinh ngạc qua đi, liền bình tĩnh ngồi xuống.
“Nanh, ta không muốn giết người, bảo bọn họ lui ra.” Thanh âm của thích khách vừa vang lên, thì bốn phía liền vang lên tiếng hút không khí. Thanh âm tựa như tiếng suối chảy, lại như tiếng mưa trên trời.
“Các ngươi lui ra, Tranh không phải thích khách.” Nhiễm Mặc Phong vừa khẩn trương nhìn Tranh, vừa ra lệnh cho thủ vệ vây quanh Tranh lui ra.
Vừa nghe nó nói như thế, đám thủ vệ cũng đã nếm qua sự lợi hại của thích khách nhìn nhìn nó, rồi lại nhìn nhìn Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng gật đầu, đám thủ vệ cẩn thận lui ra sau mấy bước.
Tranh đi đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong thì ngừng lại, vươn tay tháo mũ xuống, lần này bốn phía trong điện lại vang lên tiếng hô kinh ngạc, mà ngay cả Nhiễm Mục Kì cũng trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào dung mạo của người này, ánh mắt củangười này. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế đó mang theo những đường hoa văn, nhìn tổng thể tựa như một yêu tinh. Mơ hồ ở trong mắt Nhiễm Mục Kì biến mất, y hơi hơi nhíu mi. Tranh, Nanh, chẳng lẽ đây mới là thân phận thật sự của Mặc Phong?
“Tranh, ta không quay về.” Nhiễm Mặc Phong quì xuống một gối, xung quanh lại vang lên tiếng hô kinh ngạc. (tám tè =.=)
Đôi mắt bảy màu của Tranh hiện lên đỏ ửng, chỉ thấy thân mình hắn khẽ nhúc nhích, Nhiễm Mặc Phong đang quỳ ở trên mặt đất liền bay vèo một cái, đánh mạnh lên cột trụ ở trong điện, rồi rơi “phịch” xuống mặt đất.
“Phong Nhi!”
“Mặc Phong!”
“Điện hạ!”
Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nghĩa cùng vài vị đại thần hét lên, lập tức muốn lao tới.
“Đừng tới đây!” Nhiễm Mặc Phong từ trên mặt đất bò dậy, lau lau máu ở khóe miệng, giọng nói khàn khàn, “Đừng tới đây.” Nó nhìn người đang đi về phía mình, vẫn lập lại câu nói kia: “Tranh, ta không quay về.”
Nhiễm Lạc Nhân gấp muốn chết, không biết người đột nhiên xuất hiện này rột cuộc là người phương nào. Cho tới bây giờ nó cũng không từng nghe Mặc Phong nói qua là mình có quen một người tên Tranh. Hơn nữa nhìn qua, Mặc Phong rất sợ người này, điều này làm cho nó vô cùng kinh ngạc.
Hai tròng mắt của Tranh cơ hồ giống Nhiễm Mặc Phong như đúc, đỏ tựa như máu. Ngay sau đó, Nhiễm Mặc Phong lại bay ra ngoài, ngã xuống ở bên chân Nhiễm Mục Kì. Nó không có bất kỳ chống cự gì, nó biết nó đã chọc giận Tranh, biết Tranh đang trừng phạt nó. Nhưng cho dù Tranh đánh chết nó, nó cũng tuyệt đối không trở về.
“Đủ liễu!” Nhiễm Mục Kì giang rộng hai tay che chở cho Nhiễm Mặc Phong, lạnh lùng nói, “Trẫm mặc kệ ngươi và Phong Nhi có ân oán gì, hai cước này cũng đủ cho các hạ ngài hết giận rồi.”
“Tránh ra!” Tranh tiến lên, đỏ thẩm ở trong mắt giảm đi một ít.
“Ngươi muốn giết nó, thì giết trẫm trước đã.” Nhiễm Mục Kì không chút lùi bước.
Tranh ngừng lại, màu đỏ trong mắt biến trở lại bảy màu nguyên thủy. Nhiễm Mục Kì nhìn thấy như thế, liền có chút hoảng hốt, thế nhưng y lập tức trở nên bình tĩnh, nhìn Tranh đầy phòng bị. Nhiễm Lạc Nhân cũng lấy hết dũng khí chạy tới, che ở trước mặt Nhiễm Mặc Phong, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, không được giết đệ ấy!”
Nhiễm Mặc Phong ôm bụng từ từ đứng lên, Tranh đá nó hai cước này không chút lưu tình. Nó nuốt máu ở trong miệng xuống, rồi bước lên trước mặt hoàng bá và Nhiễm Lạc Nhân, nhìn hai người đang lo lắng lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ yên tâm, tiếp đó nó nhìn về phía Tranh: “Tranh, ta không quay về.” Tiếp theo, nó lại quỳ một gối xuống, “Ta nói sai, ngài cứ đánh ta.” Từ khi nó sinh ra, đây là lần đầu tiên Tranh đánh nó.
Tất cả mọi người hiểu biết Nhiễm Mặc Phong đều trừng lớn hai mắt, ánh mắt nhìn Tranh cũng thay đổi. Người này có thể làm cho Nhiễm Mặc Phong quỳ xuống hai lần!
“Nếu trời đất không tồn tại, cho dù ngươi tìm được hồn phách của hắn, thì có tác dụng gì?” Hàn khí ở trên người Tranh biến mất, hắn nhẹ giọng nói. Tiếp theo, trên tay hắn từ từ xuất hiện một quả cầu, trong quả cầu phát ra ánh sáng bảy màu.
Nhiễm Mặc Phong nhìn quả cầu trong suốt kia, trong mắt nó dần dần xuất hiện ánh sáng, nó không thể tin được mà nhìn về phía Tranh, thân mình căng cứng. Này, này là..... Nhưng sao Tranh lại......
“Nanh, ta dùng nỗi khổ trải qua thiêu đốt để được cùng bọn họ gần nhau, còn ngươi thì ngay cả hồn phách của hắn cũng không thể tìm về, ngươi như vậy có tư cách gì nói vĩnh viễn không rời xa hắn?” Giao quả cầu cho Nhiễm Mặc Phong, Tranh xoay người muốn rời đi.
“Tranh!” Giữ chặt Tranh, con mắt trái của Nhiễm Mặc Phong biến thành màu đen, ánh mắt tán loạn.
“Nanh, lần này ta có thể giúp ngươi tìm về hồn phách của hắn. Lần sau ngươi còn muốn ta ra tay?” Tranh xoay người đối diện với người đang quỳ gối bên chân hắn.
“Tranh, ” Nhiễm Mặc Phong nắm chặt Tranh, trong đôi mắt dị sắc là sự kiên định đã biến mất từ lâu, “Sẽ không có lần sau. Tranh, ta là vì ngài mà sinh ra, cho nên ta sẽ không để cho ngài thất vọng lần nữa.”
“Còn muốn vứt bỏ thân phận của mình?” Tranh kéo người đang quỳ đứng lên, rồi kéo tay đối phương ra khỏi người mình, cho dù là Nanh, hắn cũng không thích đụng chạm, có thể chạm hắn cũng chỉ có mấy người kia.
“Không, Tranh, ngài nói đúng, ta ngay cả phụ vương cũng không thể bảo hộ, không thể cứu người, thì lấy tư cách gì nói chuyện trọn đời?” Cẩn thận nuốt hồn phách của phụ vương vào trong bụng, Nhiễm Mặc Phong giác ngộ, nói.
Tranh vươn tay ra, đặt lên trên trán của Nhiễm Mặc Phong, giải trừ đi phong ấn của nó, một đạo ánh sáng trắng xâm nhập vào trong đỉnh đầu của Nhiễm Mặc Phong, một lát sau, Tranh buông tay ra. Trên trán Nhiễm Mặc Phong xuất hiện một cái mặt hổ trắng. Đôi mắt dị sắc cũng biến hóa, phát ra ánh sáng nhạt, còn con mắt ở giữa tựa như cái miệng há lớn của con hổ trắng. Máu tóc đỏ thẩm biến thành màu đỏ, đây mới là bộ dáng thật sự của Tranh.
“Nanh, bọn họ không phải là công cụ giảm đau của ta, bọn họ là người mà ta thích, không được có lần sau.” Ngay khi mọi người ở đây đối với sự biến hóa của Nhiễm Mặc Phong mà cực kỳ kinh ngạc, thì Tranh đột nhiên nói ra một câu.
Nhiễm Mặc Phong sửng sốt, nó kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người ở trong trí nhớ của nó rất ít khi lộ ra cảm xúc giao động, không xác định hỏi: “Tranh, ngài có biết như thế nào là thích không?” Thích...... Mỗi khi cùng phụ vương thân cận, phụ vương đều bắt nó nói thích. Hoan ái rốt cuộc là cái gì?
“Ân.” Tranh thản nhiên đáp, ánh sáng bảy màu lấp lánh, khiến cho mọi người ở đây nhìn thấy, liền đánh mất tâm hồn.
Tranh cực kỳ không thích ánh mắt của những người này nhìn mình, nên đội mũ lên.”Ta phải trở về, chuyện nơi này ngươi không được kéo dài quá lâu.” Nói xong, Tranh bước xuống bậc thang, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn quay đầu lại, “Nanh, chuẩn bị cho ta một bộ hỉ phục (áo cưới).”
Hỉ phục? Nhiễm Mặc Phong vẫn còn đang đắm chìm trong sự hâm mộ – Tranh đã biết như thế nào là thích, thì nghe Tranh nói như thế, nó liền ngơ ngác giương mắt nhìn Tranh, tiếp theo thân mình nó chấn động, rồi nó quay đầu hỏi: “Hoàng bá, có thể tìm tới một bộ hỉ phục không?” Tranh muốn hỉ phục, là cùng với bọn họ sao? Đột nhiên Nhiễm Mặc Phong nghĩ tới phụ vương.
Nhiễm Mục Kì dùng nụ cười để che dấu kinh ngạc cùng nghi hoặc đầy một bụng của mình, sờ lên cái mặt hổ trắng ở trên trán Nhiễm Mặc Phong, nói: “Hỉ phục a, đâu chỉ là một bộ, ngay cả một trăm bộ cũng không thành vấn đề.”
“Hỉ Nhạc.”
“Có, có nô tài.”
“Lập tức đi tìm hỉ phục, càng nhiều càng tốt.”
“Dạ, dạ, nô tài, lập tức, đi ngay.” Hỉ Nhạc nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
“Tranh.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, “Ta cũng sẽ biết như thế nào là thích.”
“Ân.” Đôi mắt của Tranh sau lớp màn che phát sáng.
.........
Sau khi bỏ công lựa chọn rất lâu, Tranh mặc vào người bộ hỉ phục mà hắn ưng ý nhất, sau đó đứng ở trước gương đồng nhìn một hồi, rồi mới khoát áo choàng của mình lên, đội mũ vào. “Nanh, nếu sau khi Nhiễm Mục Lân tỉnh lại, mà hắn đối với ngươi có một chút khác thường, thì ta sẽ làm cho hắn hồn phi phách tán, đến lúc đó, ta sẽ tự mình mang ngươi về Chung Sơn.” Hắn không phải không nhận ra sự e ngại của những người xung quanh đối với Nanh, nhưng Nanh không thèm để ý, thì hắn cũng sẽ không để ý, nhưng Nhiễm Mục Lân thì khác, hắn sẽ không tha thứ.
“Tranh, sẽ không, cho dù tất cả người trong thiên hạ đều sợ ta, nhưng phụ vương sẽ không như vậy.” Nhiễm Mặc Phong vô cùng khẳng định nói. Tranh, ngài thay đổi, ngài thật sự đã biết như thế nào là thích. Một ngày nào đó, nó cũng sẽ biết.
“Ân.” Sương trắng hiện lên, một lát sau trong phòng đã không còn thân ảnh của Tranh.
“Phong Nhi, con làm hoàng bá thật thương tâm, hoàng bá cũng chưa bao giờ sợ Phong Nhi a.” Nhiễm Mục Kì bước ra từ sau bình phong, cực kỳ không vui mà gõ lên đầu Nhiễm Mặc Phong đầu một cái, sau đó lại ôm lấy nó.
“Mặc Phong, huynh cũng chưa bao giờ sợ đệ a.” Nhiễm Lạc Nhân núp ở sau bình phong nhìn lén, cũng bước ra, chu chu miệng nói, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Ta, ta cũng, cái kia......” Nhiễm Lạc Nghĩa ngượng ngùng đi theo sát ở phía sau Nhiễm Lạc Nhân, hắn đã từng sợ qua.
“Hoàng bá.”Ôm lấy người cũng giống như phụ vương chưa bao giờ sợ nó, Nhiễm Mặc Phong nhìn Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa, khàn khàn lên tiếng, “Tranh mang hồn phách của phụ vương đến đây, phụ vương đã ngủ rất lâu rồi, ngài và con cùng đi đánh thức phụ vương dậy đi.”
Thân mình Nhiễm Mục Kì run rẩy kịch liệt, nghẹn ngào hỏi: “Mục Lân, có thể, có thể tỉnh lại?”
Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa vừa nghe thế, nước mắt liền rơi xuống.
“Ân. Phụ vương, có thể tỉnh lại.”
Nhiễm Mục Kì nhanh chóng thối lui, cực kỳ kích động, vươn tay lau đi nước mắt, túm lấy tay Nhiễm Mặc Phong, kéo nó đi về phía căn phòng cách: “Chúng ta mau đi thôi! Mau đi đánh thức đệ ấy dậy!”
Xung quanh giường của Nhiễm Mục Lân đứng rất nhiều người – Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nghĩa, Trú, Uyên, Dịch, Tiết Kì, còn có Nhiễm Lạc Thành ngồi ở trên xe lăn. Nhiễm Mặc Phong ngồi ở bên người phụ vương, nhìn chăm chú vào phụ vương một lúc lâu, rồi cúi đầu xuống, hôn lên môi của phụ vương. Tất cả những người ở đây, ngoại trừ Tiết Kì và Dịch ra, đều cực kỳ khiếp sợ. Sau khi đưa hồn phách của phụ vương vào trong cơ thể của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong liền điều động dương khí của mình rót từng chút từng chút vào trong cơ thể phụ vương, con mắt ở giữa mở ra, phát ra ánh sáng màu xanh thản nhiên mang theo hơi thở của sự sống, rồi từ từ xâm nhập vào trong thân thể đã “ngủ say” lâu ngày
Cứ như vậy cùng phụ vương liên kết với nhau qua chừng hai khắc (30’), thì Nhiễm Mặc Phong mới ngẩng đầu lên, sau đó khẩn trương theo dõi sự biến hóa của phụ vương.
“Mặc Phong.” Tiết Kì lên tiếng, những người khác còn đang choáng váng lập tức nín thở nhìn chằm chằm qua, liền thấy sắc mặt của người nằm trên giường dần dần hồng nhuận lên, tiếp theo trạng huống làm cho mọi người kích động xuất hiện – ***g ngực của Nhiễm Mục Lân vẫn luôn yên lặng trở nên hơi hơi chấn động.
“Mục Lân......” Hai chân Nhiễm Mục Kì như nhũn ra, ngay khi y xém té xuống đất, thì được một người ôm chặt vào trong lòng. Y không rảnh để đi đẩy cái người mà y cực kỳ oán giận ra, trong mắt y tràn đầy nước mắt. “Mục Lân, đệ mau tỉnh lại a.”
“Phụ vương.” Thấp giọng kêu lên, Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương, vùi đầu xuống. “Phụ vương......” Hai vai Nhiễm Mặc Phong run run, tiếp theo cả thân mình nó trở nên run rẩy kịch liệt.
Người ở trên giường cũng chưa mở mắt ra, vẫn đang ngủ say giống như trước, chính là hô hấp của hắn càng ngày càng nặng. Qua một lúc thật lâu, trong miệng hắn phát ra một đạo thanh âm cực suy yếu. “Phong Nhi......” Tựa hồ đang là điều mà ngay khi hắn “chết” đã muốn kêu lên.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong gội tóc cho phụ vương xong, nó cầm lấy khăn vải lau khô tóc cho phụ vương, sau đó nó dịch chuyển thân mình của phụ vương ngay ngắn lại, rồi thay một chậu nước ấm sạch sẽ khác. Gió xuân se lạnh, mặc dù đã sắp vào tháng tư, thế nhưng trời vẫn có chút lạnh. Chậu than trong phòng đốt cháy rực, nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn rất lo lắng, nó lại bỏ thêm than vào chậu than, đến lúc này mới yên tâm mà cởi vạt áo của phụ vương ra.
Nhẹ nhàng chà lau thân thể của phụ vương, khi lau đến hai miệng vết thương ở trước ngực phụ vương thì nó ngừng lại. Miệng vết thương không có thối rữa, nhưng là cũng không có dấu hiệu lành lại. Thân mình phụ vương tựa như dừng lại ở một khắc gặp chuyện kia, tựa như vĩnh viễn ngủ say. Nhiễm Mặc Phong khẽ hôn lên hai miệng vết thương ở trước ngực phụ vương, rồi tiếp tục chà lau cho phụ vương. Sau khi lau xong, nó thay cho phụ vương một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc này mới phát hiện trời đã gần sáng.
Từ sau khi phụ vương “ngủ say”, Nhiễm Mặc Phong chưa từng ngủ. Mỗi lần nó nhắm mắt lại, là trong đầu nó lại hiện lên một màn khi phụ vương gặp chuyện, ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh khi phụ vương và nó ở cùng với nhau, tất cả đều khiến nó không ngủ được. Nhiễm Mặc Phong đem chậu nước ra ngoài, rồi cởi xiêm y ra, leo lên giường, chui vào trong chăn của phụ vương, đem cánh tay của phụ vương khoát lên trên lưng mình, rồi ôm sát phụ vương, tiếp đó rút thật sâu vào trong lòng phụ vương.
“Phụ vương.” Một lần hôn lên đôi môi lạnh lẻo của phụ vương, là một lần nó thấp giọng gọi. Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ hận mình như thế, nó không chỉ không bảo hộ được phụ vương, mà thậm chí không thể cứu phụ vương. Nó không thể xâm nhập vào Diêm La điện để cướp lại hồn phách của phụ vương, thậm chí nó cũng không biết làm sao để tiến vào địa phủ. Tranh từng cướp lại hồn phách của Nhiễm Lạc Nhân từ trong tay Diêm La, nhưng còn nó thì chỉ có thể nhìn phụ vương “ngủ say” mà bất lực.
“Phụ vương.” Cái gì thiên giới, cái gì cứu thế, đều chẳng liên quan đến nó. Trời cướp đi mạng sống của phụ vương, và nó cũng không còn là Nanh. Bên người Tranh có bốn người, nhưng bên người nó chỉ có một mình phụ vương. Nó vừa liếm vừa hôn lên đôi môi của phụ vương, cho đến khi phụ vương có một chút nhiệt độ, thì nó mới thối lui.
“Phụ vương.” Chờ nó giết hết những người đáng chết, thì nó và phụ vương sẽ rời đi nơi này vĩnh viễn, không ai có thể tách rời bọn họ, cho dù là trời, mặc dù là Tranh.
Nhiễm Mặc Phong cứ như vậy ôm phụ vương nằm một lúc lâu, rồi ngồi dậy, xuống giường, mặc áo vào. Sau đó nó buông màn xuống, để cho phụ vương yên tĩnh “nghỉ ngơi”, rồi nó cầm lấy “Quỷ Khiếu” đi ra ngoài.
“Tướng quân.” Trú đang canh giữ ở bên ngoài, lên tiếng gọi. Nhiễm Mục Kì vẫn không tha thứ cho hắn, cho nên hắn vẫn canh giữ ở trước cửa Vô Tam điện.
“Kì đã vào triều.” Trú lên tiếng, “Ta ở đây trông chừng Nhiễm Mục Lân.”
Nhiễm Mặc Phong “Ân” một tiếng, rồi rời khỏi Vô Tam điện. Chuyện giữa hoàng bá và Trú, nó không có sức để quan tâm, mà cũng không có thời gian để quan tâm.
Nhiễm Mục Kì đã lâu không vào triều, hiện giờ đang ngồi ở trên ngai vàng giữa đại điện, thân mình vì bệnh lâu ngày nên cực kỳ gầy yếu, sắc mặt cũng rất xấu, nhưng ánh mắt lại dị cực kỳ trong suốt, vừa nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy tinh thần của y đã khôi phục rất nhiều. Nhiễm Mục Lân chết đi đã khiến cho hai người hắn yêu nhất bị đả kích trầm trọng.
Nhiễm Mục Kì ngồi ở phía trên, nhìn người đang ngồi ở ghế thủ vị phía bên phải. Mái tóc đỏ thẩm được cột tùy ý thả ở phía sau lưng, con mắt giữa nhắm chặt, chỉ còn là một vệt màu xám, đôi mắt vốn hai màu, giờ đây chỉ còn một màu đỏ thẩm tựa như màu tóc của nó, màu đỏ thẩm làm cho người ta sợ hãi. Trong lòng Nhiễm Mục Kì phát ra từng trận đau đớn, y nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi đau không chịu nổi kia xuống đáy lòng. Mục Lân, đệ thực sự cứ như vậy mà bỏ rơi huynh và Mặc Phong sao?
“Chư vị ái khanh, các tướng lãnh của Bắc Uyên ta bất khuất kháng địch, khiến cho binh lính của bốn nước kia không thể bước vào Bắc Uyên ta, dù chỉ một tấc đất, trẫm rất là vui mừng. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, quốc thái dân an, dân chúng an cư. Đối nội có các vị ái khanh hết lòng trung tâm vì nước, đối ngoại có Lân vương tướng quân dũng mãnh vô địch.” Nhiễm Mục Kì nghẹn ngào vài tiếng, ngừng lại, y cố áp chế nước mắt trong mắt xuống, tiếp tục nói: “Mục Lân...... do là sơ suất của trẫm......”
“Bệ hạ......” Quần thần dập đầu hô lớn, không muốn bệ hạ tự trách như thế.
Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn về phía hoàng bá, đỏ ửng xoay tròn.
“Trẫm suy nghĩ rất nhiều. Mục Lân vì trẫm, vì giang sơn Bắc Uyên trả giá rất nhiều. Trẫm đây làm hoàng huynh cũng thấy thẹn ở trong lòng. Lần này bốn nước liên minh tấn công Bắc Uyên, trẫm quyết định, ngự giá thân chinh.”
“Bệ hạ!”
“Phụ hoàng!”
Nhiễm Mục Kì vừa nói xong, triều đình liền sôi trào. Ngũ Vũ Khôn quỳ ra giữa, dập đầu nói: “Bệ hạ! Cựu thần phản đối!”
“Phụ hoàng, nhi thần phản đối.” Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa lập tức đi ra giữa, quỳ xuống.
“Bệ hạ! Thần phản đối!” Tả Trung Tường cũng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống. Tiếp theo các quan viên khác đều bước ra khỏi hàng yêu cầu Hoàng Thượng thay đổi chủ ý.
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong đứng lên, “Bắc Uyên không cần ngài tự mình ra trận.”
“Phong Nhi, hoàng bá đã quyết định.” Nhiễm Mục Kì nói, khóe miệng mang nụ cười mỉm, “Trẫm, chưa bao giờ ra trận giết địch, trẫm muốn trải qua một lần.”
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong cũng không nhượng bộ, tiến lên vài bước nói, “Ngài không biết đánh giặc, đi cũng vô dụng.” Những lời này vô cùng vô lễ, vô lễ đến nổi Nhiễm Mục Kì nghẹn họng, nói không nên lời phản bác.
“Hoàng bá, trước đây đều là do phụ vương dẫn binh xuất chinh, lần này thì đến phiên con dẫn binh. Hơn nữa, bọn họ là nhắm vào con, cho nên con sẽ không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến sự thanh tịnh của phụ vương.”
Con mắt giữa từ từ mở ra, Nhiễm Mục Kì há miệng thở dốc, bất đắc dĩ lại ngậm lại. Nhìn thiếu niên người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến cho trái tim y như đang bị dao cắt. Mục Lân, đệ nhất định là vì không thể yên lòng Mặc Phong, cho nên mới như đang ngủ say đi? Mục Lân, nếu đệ có thể nghe được lời nói của hoàng huynh thì đệ hãy tỉnh lại đi, đệ thật sự nhẫn tâm bỏ rơi Mặc Phong, bỏ rơi hoàng huynh sao?
“Đúng vậy, trẫm, quả thật không biết đánh giặc, ra trận ngược lại chỉ gây thêm phiền toái.” Qua thật lâu, Nhiễm Mục Kì thở dài, buồn bả nói. Mọi người vừa nghe như thế, liền thở phào một hơi.
Đúng lúc này, ngoại điện đột nhiên truyền đến tiếng thủ vệ quát to. “Thích khách! Có thích khách! Mau bảo hộ bệ hạ!”
Nhiễm Mục Kì đứng lên, mọi người quỳ ở dưới vội vàng đứng dậy chắn ở trước người y. Nhiễm Mặc Phong xoay người, đỏ ửng xoay tròn, cầm lấy “Quỷ Khiếu” chưa bao giờ rời khỏi người, vọt ra ngoài điện. Mà làm cho người ta kinh ngạc chính là – Nhiễm Mặc Phong vừa mới lao ra liền lập tức lui trở về, biểu tình lộ vẻ phòng bị. Thích khách mặc xiêm y màu trắng, mang mũ có màn che cực kỳ thong dong đi từ ngoài điện vào, Nhiễm Mặc Phong buông “Quỷ Khiếu” ra, thụt lùi từng bước về sau.
“Tranh, ta không quay về.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, mọi người trong điện đều kinh ngạc. Mà Nhiễm Mục Kì sau khi kinh ngạc qua đi, liền bình tĩnh ngồi xuống.
“Nanh, ta không muốn giết người, bảo bọn họ lui ra.” Thanh âm của thích khách vừa vang lên, thì bốn phía liền vang lên tiếng hút không khí. Thanh âm tựa như tiếng suối chảy, lại như tiếng mưa trên trời.
“Các ngươi lui ra, Tranh không phải thích khách.” Nhiễm Mặc Phong vừa khẩn trương nhìn Tranh, vừa ra lệnh cho thủ vệ vây quanh Tranh lui ra.
Vừa nghe nó nói như thế, đám thủ vệ cũng đã nếm qua sự lợi hại của thích khách nhìn nhìn nó, rồi lại nhìn nhìn Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng gật đầu, đám thủ vệ cẩn thận lui ra sau mấy bước.
Tranh đi đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong thì ngừng lại, vươn tay tháo mũ xuống, lần này bốn phía trong điện lại vang lên tiếng hô kinh ngạc, mà ngay cả Nhiễm Mục Kì cũng trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào dung mạo của người này, ánh mắt củangười này. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế đó mang theo những đường hoa văn, nhìn tổng thể tựa như một yêu tinh. Mơ hồ ở trong mắt Nhiễm Mục Kì biến mất, y hơi hơi nhíu mi. Tranh, Nanh, chẳng lẽ đây mới là thân phận thật sự của Mặc Phong?
“Tranh, ta không quay về.” Nhiễm Mặc Phong quì xuống một gối, xung quanh lại vang lên tiếng hô kinh ngạc. (tám tè =.=)
Đôi mắt bảy màu của Tranh hiện lên đỏ ửng, chỉ thấy thân mình hắn khẽ nhúc nhích, Nhiễm Mặc Phong đang quỳ ở trên mặt đất liền bay vèo một cái, đánh mạnh lên cột trụ ở trong điện, rồi rơi “phịch” xuống mặt đất.
“Phong Nhi!”
“Mặc Phong!”
“Điện hạ!”
Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nghĩa cùng vài vị đại thần hét lên, lập tức muốn lao tới.
“Đừng tới đây!” Nhiễm Mặc Phong từ trên mặt đất bò dậy, lau lau máu ở khóe miệng, giọng nói khàn khàn, “Đừng tới đây.” Nó nhìn người đang đi về phía mình, vẫn lập lại câu nói kia: “Tranh, ta không quay về.”
Nhiễm Lạc Nhân gấp muốn chết, không biết người đột nhiên xuất hiện này rột cuộc là người phương nào. Cho tới bây giờ nó cũng không từng nghe Mặc Phong nói qua là mình có quen một người tên Tranh. Hơn nữa nhìn qua, Mặc Phong rất sợ người này, điều này làm cho nó vô cùng kinh ngạc.
Hai tròng mắt của Tranh cơ hồ giống Nhiễm Mặc Phong như đúc, đỏ tựa như máu. Ngay sau đó, Nhiễm Mặc Phong lại bay ra ngoài, ngã xuống ở bên chân Nhiễm Mục Kì. Nó không có bất kỳ chống cự gì, nó biết nó đã chọc giận Tranh, biết Tranh đang trừng phạt nó. Nhưng cho dù Tranh đánh chết nó, nó cũng tuyệt đối không trở về.
“Đủ liễu!” Nhiễm Mục Kì giang rộng hai tay che chở cho Nhiễm Mặc Phong, lạnh lùng nói, “Trẫm mặc kệ ngươi và Phong Nhi có ân oán gì, hai cước này cũng đủ cho các hạ ngài hết giận rồi.”
“Tránh ra!” Tranh tiến lên, đỏ thẩm ở trong mắt giảm đi một ít.
“Ngươi muốn giết nó, thì giết trẫm trước đã.” Nhiễm Mục Kì không chút lùi bước.
Tranh ngừng lại, màu đỏ trong mắt biến trở lại bảy màu nguyên thủy. Nhiễm Mục Kì nhìn thấy như thế, liền có chút hoảng hốt, thế nhưng y lập tức trở nên bình tĩnh, nhìn Tranh đầy phòng bị. Nhiễm Lạc Nhân cũng lấy hết dũng khí chạy tới, che ở trước mặt Nhiễm Mặc Phong, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, không được giết đệ ấy!”
Nhiễm Mặc Phong ôm bụng từ từ đứng lên, Tranh đá nó hai cước này không chút lưu tình. Nó nuốt máu ở trong miệng xuống, rồi bước lên trước mặt hoàng bá và Nhiễm Lạc Nhân, nhìn hai người đang lo lắng lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ yên tâm, tiếp đó nó nhìn về phía Tranh: “Tranh, ta không quay về.” Tiếp theo, nó lại quỳ một gối xuống, “Ta nói sai, ngài cứ đánh ta.” Từ khi nó sinh ra, đây là lần đầu tiên Tranh đánh nó.
Tất cả mọi người hiểu biết Nhiễm Mặc Phong đều trừng lớn hai mắt, ánh mắt nhìn Tranh cũng thay đổi. Người này có thể làm cho Nhiễm Mặc Phong quỳ xuống hai lần!
“Nếu trời đất không tồn tại, cho dù ngươi tìm được hồn phách của hắn, thì có tác dụng gì?” Hàn khí ở trên người Tranh biến mất, hắn nhẹ giọng nói. Tiếp theo, trên tay hắn từ từ xuất hiện một quả cầu, trong quả cầu phát ra ánh sáng bảy màu.
Nhiễm Mặc Phong nhìn quả cầu trong suốt kia, trong mắt nó dần dần xuất hiện ánh sáng, nó không thể tin được mà nhìn về phía Tranh, thân mình căng cứng. Này, này là..... Nhưng sao Tranh lại......
“Nanh, ta dùng nỗi khổ trải qua thiêu đốt để được cùng bọn họ gần nhau, còn ngươi thì ngay cả hồn phách của hắn cũng không thể tìm về, ngươi như vậy có tư cách gì nói vĩnh viễn không rời xa hắn?” Giao quả cầu cho Nhiễm Mặc Phong, Tranh xoay người muốn rời đi.
“Tranh!” Giữ chặt Tranh, con mắt trái của Nhiễm Mặc Phong biến thành màu đen, ánh mắt tán loạn.
“Nanh, lần này ta có thể giúp ngươi tìm về hồn phách của hắn. Lần sau ngươi còn muốn ta ra tay?” Tranh xoay người đối diện với người đang quỳ gối bên chân hắn.
“Tranh, ” Nhiễm Mặc Phong nắm chặt Tranh, trong đôi mắt dị sắc là sự kiên định đã biến mất từ lâu, “Sẽ không có lần sau. Tranh, ta là vì ngài mà sinh ra, cho nên ta sẽ không để cho ngài thất vọng lần nữa.”
“Còn muốn vứt bỏ thân phận của mình?” Tranh kéo người đang quỳ đứng lên, rồi kéo tay đối phương ra khỏi người mình, cho dù là Nanh, hắn cũng không thích đụng chạm, có thể chạm hắn cũng chỉ có mấy người kia.
“Không, Tranh, ngài nói đúng, ta ngay cả phụ vương cũng không thể bảo hộ, không thể cứu người, thì lấy tư cách gì nói chuyện trọn đời?” Cẩn thận nuốt hồn phách của phụ vương vào trong bụng, Nhiễm Mặc Phong giác ngộ, nói.
Tranh vươn tay ra, đặt lên trên trán của Nhiễm Mặc Phong, giải trừ đi phong ấn của nó, một đạo ánh sáng trắng xâm nhập vào trong đỉnh đầu của Nhiễm Mặc Phong, một lát sau, Tranh buông tay ra. Trên trán Nhiễm Mặc Phong xuất hiện một cái mặt hổ trắng. Đôi mắt dị sắc cũng biến hóa, phát ra ánh sáng nhạt, còn con mắt ở giữa tựa như cái miệng há lớn của con hổ trắng. Máu tóc đỏ thẩm biến thành màu đỏ, đây mới là bộ dáng thật sự của Tranh.
“Nanh, bọn họ không phải là công cụ giảm đau của ta, bọn họ là người mà ta thích, không được có lần sau.” Ngay khi mọi người ở đây đối với sự biến hóa của Nhiễm Mặc Phong mà cực kỳ kinh ngạc, thì Tranh đột nhiên nói ra một câu.
Nhiễm Mặc Phong sửng sốt, nó kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người ở trong trí nhớ của nó rất ít khi lộ ra cảm xúc giao động, không xác định hỏi: “Tranh, ngài có biết như thế nào là thích không?” Thích...... Mỗi khi cùng phụ vương thân cận, phụ vương đều bắt nó nói thích. Hoan ái rốt cuộc là cái gì?
“Ân.” Tranh thản nhiên đáp, ánh sáng bảy màu lấp lánh, khiến cho mọi người ở đây nhìn thấy, liền đánh mất tâm hồn.
Tranh cực kỳ không thích ánh mắt của những người này nhìn mình, nên đội mũ lên.”Ta phải trở về, chuyện nơi này ngươi không được kéo dài quá lâu.” Nói xong, Tranh bước xuống bậc thang, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn quay đầu lại, “Nanh, chuẩn bị cho ta một bộ hỉ phục (áo cưới).”
Hỉ phục? Nhiễm Mặc Phong vẫn còn đang đắm chìm trong sự hâm mộ – Tranh đã biết như thế nào là thích, thì nghe Tranh nói như thế, nó liền ngơ ngác giương mắt nhìn Tranh, tiếp theo thân mình nó chấn động, rồi nó quay đầu hỏi: “Hoàng bá, có thể tìm tới một bộ hỉ phục không?” Tranh muốn hỉ phục, là cùng với bọn họ sao? Đột nhiên Nhiễm Mặc Phong nghĩ tới phụ vương.
Nhiễm Mục Kì dùng nụ cười để che dấu kinh ngạc cùng nghi hoặc đầy một bụng của mình, sờ lên cái mặt hổ trắng ở trên trán Nhiễm Mặc Phong, nói: “Hỉ phục a, đâu chỉ là một bộ, ngay cả một trăm bộ cũng không thành vấn đề.”
“Hỉ Nhạc.”
“Có, có nô tài.”
“Lập tức đi tìm hỉ phục, càng nhiều càng tốt.”
“Dạ, dạ, nô tài, lập tức, đi ngay.” Hỉ Nhạc nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
“Tranh.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, “Ta cũng sẽ biết như thế nào là thích.”
“Ân.” Đôi mắt của Tranh sau lớp màn che phát sáng.
.........
Sau khi bỏ công lựa chọn rất lâu, Tranh mặc vào người bộ hỉ phục mà hắn ưng ý nhất, sau đó đứng ở trước gương đồng nhìn một hồi, rồi mới khoát áo choàng của mình lên, đội mũ vào. “Nanh, nếu sau khi Nhiễm Mục Lân tỉnh lại, mà hắn đối với ngươi có một chút khác thường, thì ta sẽ làm cho hắn hồn phi phách tán, đến lúc đó, ta sẽ tự mình mang ngươi về Chung Sơn.” Hắn không phải không nhận ra sự e ngại của những người xung quanh đối với Nanh, nhưng Nanh không thèm để ý, thì hắn cũng sẽ không để ý, nhưng Nhiễm Mục Lân thì khác, hắn sẽ không tha thứ.
“Tranh, sẽ không, cho dù tất cả người trong thiên hạ đều sợ ta, nhưng phụ vương sẽ không như vậy.” Nhiễm Mặc Phong vô cùng khẳng định nói. Tranh, ngài thay đổi, ngài thật sự đã biết như thế nào là thích. Một ngày nào đó, nó cũng sẽ biết.
“Ân.” Sương trắng hiện lên, một lát sau trong phòng đã không còn thân ảnh của Tranh.
“Phong Nhi, con làm hoàng bá thật thương tâm, hoàng bá cũng chưa bao giờ sợ Phong Nhi a.” Nhiễm Mục Kì bước ra từ sau bình phong, cực kỳ không vui mà gõ lên đầu Nhiễm Mặc Phong đầu một cái, sau đó lại ôm lấy nó.
“Mặc Phong, huynh cũng chưa bao giờ sợ đệ a.” Nhiễm Lạc Nhân núp ở sau bình phong nhìn lén, cũng bước ra, chu chu miệng nói, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Ta, ta cũng, cái kia......” Nhiễm Lạc Nghĩa ngượng ngùng đi theo sát ở phía sau Nhiễm Lạc Nhân, hắn đã từng sợ qua.
“Hoàng bá.”Ôm lấy người cũng giống như phụ vương chưa bao giờ sợ nó, Nhiễm Mặc Phong nhìn Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa, khàn khàn lên tiếng, “Tranh mang hồn phách của phụ vương đến đây, phụ vương đã ngủ rất lâu rồi, ngài và con cùng đi đánh thức phụ vương dậy đi.”
Thân mình Nhiễm Mục Kì run rẩy kịch liệt, nghẹn ngào hỏi: “Mục Lân, có thể, có thể tỉnh lại?”
Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa vừa nghe thế, nước mắt liền rơi xuống.
“Ân. Phụ vương, có thể tỉnh lại.”
Nhiễm Mục Kì nhanh chóng thối lui, cực kỳ kích động, vươn tay lau đi nước mắt, túm lấy tay Nhiễm Mặc Phong, kéo nó đi về phía căn phòng cách: “Chúng ta mau đi thôi! Mau đi đánh thức đệ ấy dậy!”
Xung quanh giường của Nhiễm Mục Lân đứng rất nhiều người – Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nghĩa, Trú, Uyên, Dịch, Tiết Kì, còn có Nhiễm Lạc Thành ngồi ở trên xe lăn. Nhiễm Mặc Phong ngồi ở bên người phụ vương, nhìn chăm chú vào phụ vương một lúc lâu, rồi cúi đầu xuống, hôn lên môi của phụ vương. Tất cả những người ở đây, ngoại trừ Tiết Kì và Dịch ra, đều cực kỳ khiếp sợ. Sau khi đưa hồn phách của phụ vương vào trong cơ thể của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong liền điều động dương khí của mình rót từng chút từng chút vào trong cơ thể phụ vương, con mắt ở giữa mở ra, phát ra ánh sáng màu xanh thản nhiên mang theo hơi thở của sự sống, rồi từ từ xâm nhập vào trong thân thể đã “ngủ say” lâu ngày
Cứ như vậy cùng phụ vương liên kết với nhau qua chừng hai khắc (30’), thì Nhiễm Mặc Phong mới ngẩng đầu lên, sau đó khẩn trương theo dõi sự biến hóa của phụ vương.
“Mặc Phong.” Tiết Kì lên tiếng, những người khác còn đang choáng váng lập tức nín thở nhìn chằm chằm qua, liền thấy sắc mặt của người nằm trên giường dần dần hồng nhuận lên, tiếp theo trạng huống làm cho mọi người kích động xuất hiện – ***g ngực của Nhiễm Mục Lân vẫn luôn yên lặng trở nên hơi hơi chấn động.
“Mục Lân......” Hai chân Nhiễm Mục Kì như nhũn ra, ngay khi y xém té xuống đất, thì được một người ôm chặt vào trong lòng. Y không rảnh để đi đẩy cái người mà y cực kỳ oán giận ra, trong mắt y tràn đầy nước mắt. “Mục Lân, đệ mau tỉnh lại a.”
“Phụ vương.” Thấp giọng kêu lên, Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương, vùi đầu xuống. “Phụ vương......” Hai vai Nhiễm Mặc Phong run run, tiếp theo cả thân mình nó trở nên run rẩy kịch liệt.
Người ở trên giường cũng chưa mở mắt ra, vẫn đang ngủ say giống như trước, chính là hô hấp của hắn càng ngày càng nặng. Qua một lúc thật lâu, trong miệng hắn phát ra một đạo thanh âm cực suy yếu. “Phong Nhi......” Tựa hồ đang là điều mà ngay khi hắn “chết” đã muốn kêu lên.
Tác giả :
Neleta