Tác Đồng
Chương 111
Tả Ti Tự là nơi chuyên giam giữ hoàng thất và trọng thần, từ sau khi Nhiễm Mục Kì đăng cơ, nơi này giam giữ không quá mười người. Hiện giờ, bên trong lẫn bên ngoài Tả Ti Tự đều đứng đầy thủ vệ, bởi vì nơi này hiện đang giam giữ Thái úy Trương Chiêu Xương và Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín với tội danh mưu đồ tạo phản. Bởi vì không biết còn có đồng đảng nào nữa không, cho nên mặc dù thời tiết cực kỳ rét lạnh, nhóm cấm quân phụ trách canh giữ cũng không dám lơ là, cố gắng giữ vững tinh thần mà tuần tra chung quanh.
Tiếng vó ngựa thuận theo chiều gió truyền vào trong tai thủ vệ một cách rõ ràng, bọn họ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, giơ cao cây đuốc lên. Sau khi phát hiện người đang phóng nhanh tới chỉ có một người, thì thuộc hạ của Xa Kim Hoàn – Lí Mãng phụ trách canh giữ ở Tả Ti Tự tiến lên trước, giơ tay phải lên. “Người tới là ai?!” Ý bảo đối phương dừng lại.
Nhiễm Mặc Phong vẫn không giảm tốc độ, khi sắp tông vào Lí Mãng thì nó nhảy xuống ngựa, Tướng Quân hí lên hai tiếng vang dội. Đám thủ vệ đã nhận ra bất ổn, mười mấy người nhanh chóng tiến lên vây quanh.
“Người tới là ai?! Không có ý chỉ của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào!” Mái tóc Nhiễm Mặc Phong bị gió thổi rối loạn, cho nên Lí Mãng không nhìn thấy rõ nó, gã rút bội kiếm ra, hét to.
Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ Tướng Quân, ra hiệu cho nó chờ ở bên ngoài, nó cầm lấy “Quỷ Khiếu” bước ra nửa bước chân. “Tránh ra.”
Một trận gió thổi qua, thổi tung những loạn tóc che khuất gương mặt Nhiễm Mặc Phong, khi mặt nó hiện ra dưới ánh lửa, bốn phía liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, thanh kiếm trong tay Lí Mãng thiếu chút nữa là rơi trên mặt đất.
“Tránh ra.” Nó không muốn giết người vô tội.
“Ngươi, ngươi......” Đối với Lí Mãng chỉ nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong vài lần mà nói, gã căn bản không nhận ra được người trước mặt này chính là thế tử tướng quân Nhiễm Mặc Phong tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Uyên. Gã rất muốn lớn tiếng nói “Không được tiến thêm một bước nào nữa”, thế nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng căn bản không phát ra được, gã duy nhất có thể làm chính là nắm chặt thanh kiếm đang run rẩy, bước từng bước về sau.
“Tránh ra.” Thanh âm giảm xuống vài phần.
Lí Mãng nuốt nuốt nước miếng, lập lại câu nói ban nãy: “Không có, ý chỉ của bệ hạ, bất luận kẻ nào, cũng, không được, đi vào.”
Nhiễm Mặc Phong giơ tay trái lên, liền thấy Lí Mãng bay lên, đánh mạnh vào trên tường. Sau khi vang lên hai tiếng “thùng thùng”, Lí Mãng rơi xuống mặt đất, lâm vào hôn mê. Đám thủ vệ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người cực kỳ kinh dị trước mặt, bọn họ tụ lại thành một đoàn, nắm chặt vũ khí đang run rẩy kịch liệt.
“Tránh ra.”
Đám thủ vệ nhanh chóng tránh ra. Đối mặt với quái vật ba mắt này, bọn họ không dám làm ra bất kỳ chống cự nào. Nhiễm Mặc Phong đạp tung cánh cửa Tả Ti Tự ra, bước vào trong, đám thủ vệ ở trong viện cũng đều tránh ra, không dám ngăn trở.
“Nhiễm Lạc Tín ở đâu?”
Con mắt giữa đảo qua một người, đối phương lập tức té ngã xuống đất, vươn tay chỉ chỉ dãy nhà tường trắng ngói xanh ở phía bên tay phải.
“Ở, ở bên trong......”
Nhiễm Mặc Phong nắm chặt “Quỷ Khiếu”, bước đi tới.
Một cước đá văng cửa nhà giam ra, Nhiễm Mặc Phong đi từng bước xuống cầu thang. Không trung tràn ngập mùi vị mốc meo, nó cầm lấy một cây đuốc treo ở trên tường, dưới ánh lửa, hai tròng mắt màu đỏ là quỷ, con mắt màu xanh ở giữa là ma.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân vang lên cực kỳ rõ ràng, Nhiễm Lạc Tín nằm ở trên giường gỗ mở to hai mắt, sau khi hắn xác định được thanh âm đó đang đi về phía hắn, thì hắn liền ngồi dậy. Rất nhanh, có người đứng ở trước cửa phòng giam hắn, rồi từ từ quay người qua.
“A!” Nhiễm Lạc Tín vội vàng lui đến góc tường, nghĩ rằng mình đang gặp ác mộng.
Nhiễm Mặc Phong cắm cây đuốc lên trước cửa phòng giam, một tay nắm lấy dây xích đang khóa cửa phòng giam lại, dùng sức một chút, dây xích liền bị bứt đứt.
“Ngươi là ai! Đừng tới đây! Cút! Cút ngay! Đừng tới đây!”
Ngay khi đối phương mở cửa phòng giam ra, Nhiễm Lạc Tín sợ tới mức lăn từ trên giường xuống dưới. Hắn kích động cầm lấy ghế, che ở trước ngực, lui vào góc tường.
“Đừng tới đây! A!! Ngươi đừng lại đây!”
“Lạc Tín? Lạc Tín? Xảy ra chuyện gì? Là ai? Ai tới?!” Trương Chiêu Xương bị nhốt ở chỗ khác nghe thấy tiếng hét đầy kinh sợ của Nhiễm Lạc Tín, liền bổ nhào tới trước cửa phòng giam, lớn tiếng hỏi.
Nhiễm Mặc Phong hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi đỏ ửng xoay tròn, nó ngừng một lúc, rồi tiếp tục bước về phía Nhiễm Lạc Tín.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây! Người đâu! Người đâu!”
Nhiễm Lạc Tín ném ghế gỗ trong tay qua, chỉ thấy đối phương dễ dàng đỡ lấy, ghế gỗ vỡ nát.
“Đừng tới đây! A a a!!!” Ngay sau đó, Nhiễm Lạc Tín bị người túm lấy vạt áo, kéo đứng lên. Cùng đối phương mặt đối mặt, hắn càng thêm thấy rõ mặt của đối phương, cả người hắn lâm vào cực độ sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.
“Lạc Tín! Lạc Tín, con xảy ra chuyện gì?! Lạc Tín! Người tới a, người mau tới a!” Không ai để ý đến tiếng rống to của Trương Chiêu Xương, người bên ngoài đều nghe rõ động tĩnh trong nhà giam, nhưng không ai dám tiến vào.
Nhiễm Mặc Phong kề sát vào gương mặt xanh trắng của Nhiễm Lạc Tín, con mắt màu xanh hoàn toàn mở ra, nó lên tiếng: “Vì sao muốn giết phụ vương của ta.”
Nhiễm Lạc Tín ngừng giãy dụa, hoảng sợ nhìn đối phương.
“Vì sao, muốn giết phụ vương của ta.” Nhiễm Mặc Phong giống như Diêm La Vương vừa từ địa phủ đến, nó ném “Quỷ Khiếu”, cầm lấy cánh tay trái của Nhiễm Lạc Tín.
“Mặc, Mặc Phong?” Nhiễm Lạc Tín sợ hãi, lúc này hắn mới kịp nhận ra người này có thể là ai.
“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.” Vẫn là câu hỏi kia, tay phải Nhiễm Mặc Phong dùng sức.
“A!!!!” Nhiễm Lạc Tín kêu lên thảm thiết, cánh tay trái của hắn bị Nhiễm Mặc Phong bóp nát.
“Lạc Tín! Lạc Tín!” Trương Chiêu Xương ở bên kia liều mạng đập cửa, chính là không ai có thể cứu được bọn họ.
“A!! A a!! Không, không! A!!”
Trong nhà giam, tiếng kêu thảm thiết của Nhiễm Lạc Tín khiến cho kẻ khác ớn lạnh đến tận xương. Bình thường Nhiễm Mặc Phong đều là trực tiếp chém đứt đầu của kẻ thù, nhưng giờ đây nó lại từng chút từng chút bóp nát xương cốt của Nhiễm Lạc Tín.
“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.”
Vì sao muốn giết phụ vương của nó. Trên cõi đời này, phụ vương là người thân cận nhất của nó, là người quan trọng nhất của nó. Nếu giết nó, nó sẽ nể tình hoàng bá mà tha cho Nhiễm Lạc Tín một mạng, thế nhưng, vì sao hắn muốn giết phụ vương?
“A!! Không, không......” Máu từ khóe miệng Nhiễm Lạc Tín chảy xuống, nó buông cánh tay trái đã hoàn toàn vỡ nát của hắn ra, rồi chuyển sang tay phải giữ lấy hắn.
“Mặc Phong!”
Ngay khi tay trái của Nhiễm Mặc Phong nắm lấy cánh tay phải của Nhiễm Lạc Tín, thì nó bị một người ôm lấy từ phía sau. Là Nhiễm Lạc Nhân khi nghe được tin liền vội vã chạy tới, phía sau Nhiễm Lạc Nhân là Xa Kim Hoàn và Nhiễm Lạc Nghĩa. Bộ dáng của Nhiễm Lạc Tín làm cho bọn họ kinh hãi, nhưng ở trong này, ngoại trừ Nhiễm Lạc Nhân ra, không ai có đủ dũng khí để đi qua ngăn cản.
“Mặc Phong, Mặc Phong.” Tay phải Nhiễm Lạc Nhân ôm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, một trái thì đè bàn tay của nó lại, “Mặc Phong, tội Nhị ca đáng chết vạn lần, nhưng hiện tại đệ giết nhị ca, sẽ chết không đối chứng. Mặc Phong, huynh hứa với đệ, nhất định sẽ báo thù cho đệ, nhưng trước khi tìm ra chứng cứ phạm tội của Nhị ca, thì nhị ca không thể chết được. Mặc Phong, nghe lời huynh, buông nhị ca ra, theo huynh trở về.”
Nhiễm Lạc Nhân chỉ nói ra một phần trong đó, mặc kệ Nhiễm Lạc Tín có bao nhiêu tội ác tày trời, thì đây cũng là hoàng huynh lớn lên cùng nó. Nhiễm Lạc Tín nhất định sẽ chết, nhưng nó không thể nhìn hắn chết như thế này.
“Phụ vương bị giết.” Nhiễm Mặc Phong không bị thuyết phục, tay trái dùng sức.
“Ngô!” Nhiễm Lạc Tín đau đến trợn lớn hai mắt.
Nhiễm Lạc Nhân dùng sức mở tay của nó ra, vội vàng nói: “Mặc Phong, huynh cầu đệ, theo huynh trở về được không? Mặc Phong, mặc kệ nói cái gì, thì nhị ca, nhị ca cũng là hoàng huynh của huynh, là hoàng tử. Đệ cứ như vậy giết chết nhị ca, sẽ làm mất lòng dân. Mặc Phong, theo huynh trở về, huynh cam đoan, nhất định sẽ sớm ngày tìm ra tất cả chứng cớ phạm tội mưu phản của nhị ca. Đến lúc đó cả thiên hạ đều biết tội lỗi của nhị ca, cho dù đệ không giết nhị ca, thì dân chúng và quan viên của Bắc Uyên cũng sẽ không tha cho nhị ca.”
“Thế tử điện hạ, Vương gia gặp chuyện rủi ro, bệ hạ thương tâm so với điện hạ cũng không ít. Chuyện này bệ hạ tuyệt đối sẽ không thiên vị nhị điện hạ, nhưng nếu ngài cứ như vậy giết chết nhị điện hạ, bệ hạ nhất định sẽ càng thêm đau lòng. Thế tử điện hạ, ngài nghe lời quận vương về cung trước đi.” Xa Kim Hoàn lấy hết dũng khí nói.
“Mặc Phong...... Chúng ta trở về đi...... Không phải đệ nói hoàng thúc đang ngủ sao? Hoàng thúc không có chết, hoàng thúc vẫn chưa chết.” Nhiễm Lạc Nhân áp chế nước mắt, nói. Nó đã sớm nhận ra dã tâm của Nhị ca, cho nên ở trong cung, nó tìm mọi cách né tránh nhị ca, làm ra một bộ dáng chỉ thích chơi đùa, chính là không muốn để cho Nhị ca kiêng kị nó, thế nhưng nó không ngờ rằng – dã tâm của Nhị ca lại dẫn đến kết cục đau thương như thế này.
Nhiễm Mặc Phong từ từ buông cánh tay Nhiễm Lạc Tín ra, Nhiễm Lạc Nghĩa nhanh tay lẹ mắt đỡ được thân mình đang ngã xuống của Nhiễm Lạc Tín, sau đó nhỏ giọng ra lệnh cho nha dịch: “Nhanh đi gọi thái y!”
“Mặc Phong..... huynh đã, huynh đã rất sợ..... Mặc Phong, đừng bỏ rơi huynh, đừng bỏ rơi huynh, đừng..... không để ý tới huynh..... Đệ hứa với huynh đi, Mặc Phong.....” Mấy ngày nay chịu nhiều thương tâm và ủy khuất, làm cho Nhiễm Lạc Nhân cuối cùng nhịn không được mà ôm lấy Nhiễm Mặc Phong khóc lên. Nhiễm Mặc Phong hờ hững nhìn Nhiễm Lạc Tín đã hôn mê, con mắt giữa từ từ nhắm lại.
“Mặc Phong, huynh không tin hoàng thúc đã chết...... Hoàng thúc, hoàng thúc nhất định còn sống...... Hoàng thúc chỉ là, chỉ là đang ngủ......” Nước mắt của Nhiễm Lạc Nhân thấp ướt xiêm y đơn bạc của Nhiễm Mặc Phong.
Qua một lúc lâu, Nhiễm Mặc Phong kéo bàn tay Nhiễm Lạc Nhân đang ôm nó ra, khom người cầm “Quỷ Khiếu” lên, rồi kéo Nhiễm Lạc Nhân đi ra khỏi nhà giam.
“Mặc Phong......” Nhiễm Lạc Nhân nắm chặt tay nó, khóc lớn hơn nữa. Trong tiếng khóc bao hàm cả sự kích động.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong mang Nhiễm Lạc Nhân rời đi, thì đám thủ vệ Tả Ti Tự liền thở phài một hơi. Bất quá bọn họ cũng không dám lơ là, vội vàng cứu chữa cho Nhiễm Lạc Tín, mặc kệ sau này hắn sẽ bị xử tử như thế nào, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể chết.
Sau khi trở lại hoàng cung, Nhiễm Mặc Phong không còn rời khỏi Vô Tam điện nữa, nó vẫn luôn canh giữ ở bên người phụ vương. Sau khi Nhiễm Mục Kì biết được chuyện xảy ra ở Tả Ti Tự, chỉ thản nhiên nói một câu – “Trẫm đã biết”, cũng không hỏi thương thế của Nhiễm Lạc Tín thế nào, càng không có ý tứ trách cứ Nhiễm Mặc Phong. Các đại thần cũng biết, giữa đệ đệ và nhi tử, bệ hạ của bọn họ quan tâm nhất chính là đệ đệ.
Cái chết của Nhiễm Mục Lân gây cho Nhiễm Mục Kì một sự đả kích cực kỳ trầm trọng, y không hề vào triều, mỗi ngày chỉ ở trong Vô Tam điện, mọi việc triều chính đều dồn hết lên trên vai Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa. Mỗi ngày Nhiễm Lạc Nhân chỉ ngủ được 2 canh giờ. Nhiễm Lạc Nghĩa không an hiểu chuyện triều chính nên chẳng giúp được gì, vì vậy hắn ra sức cố gắng bảo vệ kinh thành, chung sức với Xa Kim Hoàn và các võ tướng khác hoàn thành chuyện đổi nơi đóng quân mà khi hoàng thúc còn sống muốn làm.
Khi bốn Đại tướng quân đóng ở đông tây nam bắc nhận được tin tức Nhiễm Mục Lân đã chết, thì dâng đống tấu chương tựa như nạn tuyết về kinh thành, yêu cầu xử tử Trương Chiêu Xương và Nhiễm Lạc Tín. Hoắc Bang dẫn dắt quân đội chiếm gần hết Yến Quốc cũ, cùng với sự giúp đỡ của thái tử Yến Quốc cũ, các cựu thần của Yến Quốc cũ tự mình dẫn thuộc hạ tìm đến Hoắc Bang xin nương tựa, Yến Quốc cũ tuyên bố thoát khỏi Sở Quốc, quy thuận Bắc Uyên. Trong lúc nhất thời, thiên hạ lại xoay chuyển một bước thật lớn.
Sau khi Triệu Hiền được cứu trở về, gã ra sức quét sạch đám nội gián mà Nhiễm Lạc Tín và Trương Chiêu Xương đã xếp vào trong quân doanh. Sau khi Nhiễm Mục Lân quay về kinh được nửa tháng, thì Triệu Hiền nhận được thư của Nhiễm Mặc Phong, gã lãnh binh tấn công vào Vệ Quốc, trên đầu của tất cả tướng lãnh đều mang khăn tang. Hơn nữa không chỉ có Triệu Hiền, mà Hoắc Bang, Mạch Khiêm, Quế Vưu và tất cả các tướng lãnh Bắc Uyên đều bịt khăn tang trên đầu. Bọn họ liên tiếp gửi tấu chương về kinh thành, thỉnh cầu được tấn công vào các nước xung quanh, bởi vì tâm nguyện lớn nhất khi Nhiễm Mục Lân còn sống chính là thống nhất thiên hạ, từ nay về sau Bắc Uyên không còn phải chịu bất kỳ uy hiếp nào nữa. Mà trước khi chiếm được cả thiên hạ này, thì bọn họ vẫn sẽ mang khăn tang.
Triệu Hiền nghẹn một bụng uất khí, nên càng thêm dốc sức đánh vào Vệ Quốc. Nam Quốc ngồi không yên, Kim Quốc ngồi không yên, Sở Quốc càng ngồi không yên. Ngày 8 tháng 3, Sở Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc cùng Vệ Quốc kết thành đồng minh, cùng nhau chóng lại Bắc Uyên. Bốn nước phái ra tổng cộng một trăm vạn đại quân, tấn công vào Bắc Uyên.
Cùng lúc đó, Nhiễm Mục Kì bị phong hàn đã hơn hai tháng, mà chưa có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hạ chỉ:
• Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín cấu kết Sở Quốc, Vệ Quốc, ám sát thái tử, Lân vương, và Hoàng Thượng, đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời, xử lăng trì.
• Thái úy Trương Chiêu Xương, giúp kẻ xấu làm bậy, nói lời cuồng vọng, chửi bới hoàng thất, xử lăng trì.
• Trương phi không biết cách dạy con, biếm lãnh cung, vĩnh viễn không được ra cung.
Bọn quan viên, gồm cả Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa đều ra sức khẩn cầu Nhiễm Mục Kì có thể miễn cho Nhiễm Lạc Tín bị xử lăng trì. Dù sao Nhiễm Lạc Tín cũng là hoàng tử, hình phạt đó quá nặng. Nếu ban thưởng chết, cũng chỉ dùng độc rượu, dãi lụa trắng hoặc là chủy thủ, trên sử sách chưa bao giờ có ai đối với thành viên hoàng thất dùng lăng trì, càng đừng nói là đối với hoàng tử.
Nhưng Nhiễm Mục Kì đã quyết ý, y lại ban ra một đạo thánh chỉ, ba ngày sau hành hình.
Trên pháp trường, dân chúng vây xem không dám thở mạnh, người hành hình có ba con mắt, tựa như Diêm La Vương. Nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, người này chỉ cắt trên người Nhiễm Lạc Tín hai khối thịt, liền một đao chém chết hắn, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng. Mà Trương Chiêu Xương, lại bị cắt từng miếng từng miếng thịt cho đến chết.
Ngày 15 tháng 3, một đêm trăng tròn, Nhiễm Lạc Thành mang theo Quốc quân Yến Quốc cũ – Hoài Tắc, thái tử Hoài Đông Li, và thần y Lục U, cùng với vật đính ước mà Hoắc Bang đưa cho hắn về tới kinh thành.
Tiếng vó ngựa thuận theo chiều gió truyền vào trong tai thủ vệ một cách rõ ràng, bọn họ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, giơ cao cây đuốc lên. Sau khi phát hiện người đang phóng nhanh tới chỉ có một người, thì thuộc hạ của Xa Kim Hoàn – Lí Mãng phụ trách canh giữ ở Tả Ti Tự tiến lên trước, giơ tay phải lên. “Người tới là ai?!” Ý bảo đối phương dừng lại.
Nhiễm Mặc Phong vẫn không giảm tốc độ, khi sắp tông vào Lí Mãng thì nó nhảy xuống ngựa, Tướng Quân hí lên hai tiếng vang dội. Đám thủ vệ đã nhận ra bất ổn, mười mấy người nhanh chóng tiến lên vây quanh.
“Người tới là ai?! Không có ý chỉ của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào!” Mái tóc Nhiễm Mặc Phong bị gió thổi rối loạn, cho nên Lí Mãng không nhìn thấy rõ nó, gã rút bội kiếm ra, hét to.
Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ Tướng Quân, ra hiệu cho nó chờ ở bên ngoài, nó cầm lấy “Quỷ Khiếu” bước ra nửa bước chân. “Tránh ra.”
Một trận gió thổi qua, thổi tung những loạn tóc che khuất gương mặt Nhiễm Mặc Phong, khi mặt nó hiện ra dưới ánh lửa, bốn phía liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi, thanh kiếm trong tay Lí Mãng thiếu chút nữa là rơi trên mặt đất.
“Tránh ra.” Nó không muốn giết người vô tội.
“Ngươi, ngươi......” Đối với Lí Mãng chỉ nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong vài lần mà nói, gã căn bản không nhận ra được người trước mặt này chính là thế tử tướng quân Nhiễm Mặc Phong tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Uyên. Gã rất muốn lớn tiếng nói “Không được tiến thêm một bước nào nữa”, thế nhưng lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng căn bản không phát ra được, gã duy nhất có thể làm chính là nắm chặt thanh kiếm đang run rẩy, bước từng bước về sau.
“Tránh ra.” Thanh âm giảm xuống vài phần.
Lí Mãng nuốt nuốt nước miếng, lập lại câu nói ban nãy: “Không có, ý chỉ của bệ hạ, bất luận kẻ nào, cũng, không được, đi vào.”
Nhiễm Mặc Phong giơ tay trái lên, liền thấy Lí Mãng bay lên, đánh mạnh vào trên tường. Sau khi vang lên hai tiếng “thùng thùng”, Lí Mãng rơi xuống mặt đất, lâm vào hôn mê. Đám thủ vệ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người cực kỳ kinh dị trước mặt, bọn họ tụ lại thành một đoàn, nắm chặt vũ khí đang run rẩy kịch liệt.
“Tránh ra.”
Đám thủ vệ nhanh chóng tránh ra. Đối mặt với quái vật ba mắt này, bọn họ không dám làm ra bất kỳ chống cự nào. Nhiễm Mặc Phong đạp tung cánh cửa Tả Ti Tự ra, bước vào trong, đám thủ vệ ở trong viện cũng đều tránh ra, không dám ngăn trở.
“Nhiễm Lạc Tín ở đâu?”
Con mắt giữa đảo qua một người, đối phương lập tức té ngã xuống đất, vươn tay chỉ chỉ dãy nhà tường trắng ngói xanh ở phía bên tay phải.
“Ở, ở bên trong......”
Nhiễm Mặc Phong nắm chặt “Quỷ Khiếu”, bước đi tới.
Một cước đá văng cửa nhà giam ra, Nhiễm Mặc Phong đi từng bước xuống cầu thang. Không trung tràn ngập mùi vị mốc meo, nó cầm lấy một cây đuốc treo ở trên tường, dưới ánh lửa, hai tròng mắt màu đỏ là quỷ, con mắt màu xanh ở giữa là ma.
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân vang lên cực kỳ rõ ràng, Nhiễm Lạc Tín nằm ở trên giường gỗ mở to hai mắt, sau khi hắn xác định được thanh âm đó đang đi về phía hắn, thì hắn liền ngồi dậy. Rất nhanh, có người đứng ở trước cửa phòng giam hắn, rồi từ từ quay người qua.
“A!” Nhiễm Lạc Tín vội vàng lui đến góc tường, nghĩ rằng mình đang gặp ác mộng.
Nhiễm Mặc Phong cắm cây đuốc lên trước cửa phòng giam, một tay nắm lấy dây xích đang khóa cửa phòng giam lại, dùng sức một chút, dây xích liền bị bứt đứt.
“Ngươi là ai! Đừng tới đây! Cút! Cút ngay! Đừng tới đây!”
Ngay khi đối phương mở cửa phòng giam ra, Nhiễm Lạc Tín sợ tới mức lăn từ trên giường xuống dưới. Hắn kích động cầm lấy ghế, che ở trước ngực, lui vào góc tường.
“Đừng tới đây! A!! Ngươi đừng lại đây!”
“Lạc Tín? Lạc Tín? Xảy ra chuyện gì? Là ai? Ai tới?!” Trương Chiêu Xương bị nhốt ở chỗ khác nghe thấy tiếng hét đầy kinh sợ của Nhiễm Lạc Tín, liền bổ nhào tới trước cửa phòng giam, lớn tiếng hỏi.
Nhiễm Mặc Phong hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi đỏ ửng xoay tròn, nó ngừng một lúc, rồi tiếp tục bước về phía Nhiễm Lạc Tín.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây! Người đâu! Người đâu!”
Nhiễm Lạc Tín ném ghế gỗ trong tay qua, chỉ thấy đối phương dễ dàng đỡ lấy, ghế gỗ vỡ nát.
“Đừng tới đây! A a a!!!” Ngay sau đó, Nhiễm Lạc Tín bị người túm lấy vạt áo, kéo đứng lên. Cùng đối phương mặt đối mặt, hắn càng thêm thấy rõ mặt của đối phương, cả người hắn lâm vào cực độ sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.
“Lạc Tín! Lạc Tín, con xảy ra chuyện gì?! Lạc Tín! Người tới a, người mau tới a!” Không ai để ý đến tiếng rống to của Trương Chiêu Xương, người bên ngoài đều nghe rõ động tĩnh trong nhà giam, nhưng không ai dám tiến vào.
Nhiễm Mặc Phong kề sát vào gương mặt xanh trắng của Nhiễm Lạc Tín, con mắt màu xanh hoàn toàn mở ra, nó lên tiếng: “Vì sao muốn giết phụ vương của ta.”
Nhiễm Lạc Tín ngừng giãy dụa, hoảng sợ nhìn đối phương.
“Vì sao, muốn giết phụ vương của ta.” Nhiễm Mặc Phong giống như Diêm La Vương vừa từ địa phủ đến, nó ném “Quỷ Khiếu”, cầm lấy cánh tay trái của Nhiễm Lạc Tín.
“Mặc, Mặc Phong?” Nhiễm Lạc Tín sợ hãi, lúc này hắn mới kịp nhận ra người này có thể là ai.
“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.” Vẫn là câu hỏi kia, tay phải Nhiễm Mặc Phong dùng sức.
“A!!!!” Nhiễm Lạc Tín kêu lên thảm thiết, cánh tay trái của hắn bị Nhiễm Mặc Phong bóp nát.
“Lạc Tín! Lạc Tín!” Trương Chiêu Xương ở bên kia liều mạng đập cửa, chính là không ai có thể cứu được bọn họ.
“A!! A a!! Không, không! A!!”
Trong nhà giam, tiếng kêu thảm thiết của Nhiễm Lạc Tín khiến cho kẻ khác ớn lạnh đến tận xương. Bình thường Nhiễm Mặc Phong đều là trực tiếp chém đứt đầu của kẻ thù, nhưng giờ đây nó lại từng chút từng chút bóp nát xương cốt của Nhiễm Lạc Tín.
“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.”
Vì sao muốn giết phụ vương của nó. Trên cõi đời này, phụ vương là người thân cận nhất của nó, là người quan trọng nhất của nó. Nếu giết nó, nó sẽ nể tình hoàng bá mà tha cho Nhiễm Lạc Tín một mạng, thế nhưng, vì sao hắn muốn giết phụ vương?
“A!! Không, không......” Máu từ khóe miệng Nhiễm Lạc Tín chảy xuống, nó buông cánh tay trái đã hoàn toàn vỡ nát của hắn ra, rồi chuyển sang tay phải giữ lấy hắn.
“Mặc Phong!”
Ngay khi tay trái của Nhiễm Mặc Phong nắm lấy cánh tay phải của Nhiễm Lạc Tín, thì nó bị một người ôm lấy từ phía sau. Là Nhiễm Lạc Nhân khi nghe được tin liền vội vã chạy tới, phía sau Nhiễm Lạc Nhân là Xa Kim Hoàn và Nhiễm Lạc Nghĩa. Bộ dáng của Nhiễm Lạc Tín làm cho bọn họ kinh hãi, nhưng ở trong này, ngoại trừ Nhiễm Lạc Nhân ra, không ai có đủ dũng khí để đi qua ngăn cản.
“Mặc Phong, Mặc Phong.” Tay phải Nhiễm Lạc Nhân ôm chặt lấy Nhiễm Mặc Phong, một trái thì đè bàn tay của nó lại, “Mặc Phong, tội Nhị ca đáng chết vạn lần, nhưng hiện tại đệ giết nhị ca, sẽ chết không đối chứng. Mặc Phong, huynh hứa với đệ, nhất định sẽ báo thù cho đệ, nhưng trước khi tìm ra chứng cứ phạm tội của Nhị ca, thì nhị ca không thể chết được. Mặc Phong, nghe lời huynh, buông nhị ca ra, theo huynh trở về.”
Nhiễm Lạc Nhân chỉ nói ra một phần trong đó, mặc kệ Nhiễm Lạc Tín có bao nhiêu tội ác tày trời, thì đây cũng là hoàng huynh lớn lên cùng nó. Nhiễm Lạc Tín nhất định sẽ chết, nhưng nó không thể nhìn hắn chết như thế này.
“Phụ vương bị giết.” Nhiễm Mặc Phong không bị thuyết phục, tay trái dùng sức.
“Ngô!” Nhiễm Lạc Tín đau đến trợn lớn hai mắt.
Nhiễm Lạc Nhân dùng sức mở tay của nó ra, vội vàng nói: “Mặc Phong, huynh cầu đệ, theo huynh trở về được không? Mặc Phong, mặc kệ nói cái gì, thì nhị ca, nhị ca cũng là hoàng huynh của huynh, là hoàng tử. Đệ cứ như vậy giết chết nhị ca, sẽ làm mất lòng dân. Mặc Phong, theo huynh trở về, huynh cam đoan, nhất định sẽ sớm ngày tìm ra tất cả chứng cớ phạm tội mưu phản của nhị ca. Đến lúc đó cả thiên hạ đều biết tội lỗi của nhị ca, cho dù đệ không giết nhị ca, thì dân chúng và quan viên của Bắc Uyên cũng sẽ không tha cho nhị ca.”
“Thế tử điện hạ, Vương gia gặp chuyện rủi ro, bệ hạ thương tâm so với điện hạ cũng không ít. Chuyện này bệ hạ tuyệt đối sẽ không thiên vị nhị điện hạ, nhưng nếu ngài cứ như vậy giết chết nhị điện hạ, bệ hạ nhất định sẽ càng thêm đau lòng. Thế tử điện hạ, ngài nghe lời quận vương về cung trước đi.” Xa Kim Hoàn lấy hết dũng khí nói.
“Mặc Phong...... Chúng ta trở về đi...... Không phải đệ nói hoàng thúc đang ngủ sao? Hoàng thúc không có chết, hoàng thúc vẫn chưa chết.” Nhiễm Lạc Nhân áp chế nước mắt, nói. Nó đã sớm nhận ra dã tâm của Nhị ca, cho nên ở trong cung, nó tìm mọi cách né tránh nhị ca, làm ra một bộ dáng chỉ thích chơi đùa, chính là không muốn để cho Nhị ca kiêng kị nó, thế nhưng nó không ngờ rằng – dã tâm của Nhị ca lại dẫn đến kết cục đau thương như thế này.
Nhiễm Mặc Phong từ từ buông cánh tay Nhiễm Lạc Tín ra, Nhiễm Lạc Nghĩa nhanh tay lẹ mắt đỡ được thân mình đang ngã xuống của Nhiễm Lạc Tín, sau đó nhỏ giọng ra lệnh cho nha dịch: “Nhanh đi gọi thái y!”
“Mặc Phong..... huynh đã, huynh đã rất sợ..... Mặc Phong, đừng bỏ rơi huynh, đừng bỏ rơi huynh, đừng..... không để ý tới huynh..... Đệ hứa với huynh đi, Mặc Phong.....” Mấy ngày nay chịu nhiều thương tâm và ủy khuất, làm cho Nhiễm Lạc Nhân cuối cùng nhịn không được mà ôm lấy Nhiễm Mặc Phong khóc lên. Nhiễm Mặc Phong hờ hững nhìn Nhiễm Lạc Tín đã hôn mê, con mắt giữa từ từ nhắm lại.
“Mặc Phong, huynh không tin hoàng thúc đã chết...... Hoàng thúc, hoàng thúc nhất định còn sống...... Hoàng thúc chỉ là, chỉ là đang ngủ......” Nước mắt của Nhiễm Lạc Nhân thấp ướt xiêm y đơn bạc của Nhiễm Mặc Phong.
Qua một lúc lâu, Nhiễm Mặc Phong kéo bàn tay Nhiễm Lạc Nhân đang ôm nó ra, khom người cầm “Quỷ Khiếu” lên, rồi kéo Nhiễm Lạc Nhân đi ra khỏi nhà giam.
“Mặc Phong......” Nhiễm Lạc Nhân nắm chặt tay nó, khóc lớn hơn nữa. Trong tiếng khóc bao hàm cả sự kích động.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong mang Nhiễm Lạc Nhân rời đi, thì đám thủ vệ Tả Ti Tự liền thở phài một hơi. Bất quá bọn họ cũng không dám lơ là, vội vàng cứu chữa cho Nhiễm Lạc Tín, mặc kệ sau này hắn sẽ bị xử tử như thế nào, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể chết.
Sau khi trở lại hoàng cung, Nhiễm Mặc Phong không còn rời khỏi Vô Tam điện nữa, nó vẫn luôn canh giữ ở bên người phụ vương. Sau khi Nhiễm Mục Kì biết được chuyện xảy ra ở Tả Ti Tự, chỉ thản nhiên nói một câu – “Trẫm đã biết”, cũng không hỏi thương thế của Nhiễm Lạc Tín thế nào, càng không có ý tứ trách cứ Nhiễm Mặc Phong. Các đại thần cũng biết, giữa đệ đệ và nhi tử, bệ hạ của bọn họ quan tâm nhất chính là đệ đệ.
Cái chết của Nhiễm Mục Lân gây cho Nhiễm Mục Kì một sự đả kích cực kỳ trầm trọng, y không hề vào triều, mỗi ngày chỉ ở trong Vô Tam điện, mọi việc triều chính đều dồn hết lên trên vai Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa. Mỗi ngày Nhiễm Lạc Nhân chỉ ngủ được 2 canh giờ. Nhiễm Lạc Nghĩa không an hiểu chuyện triều chính nên chẳng giúp được gì, vì vậy hắn ra sức cố gắng bảo vệ kinh thành, chung sức với Xa Kim Hoàn và các võ tướng khác hoàn thành chuyện đổi nơi đóng quân mà khi hoàng thúc còn sống muốn làm.
Khi bốn Đại tướng quân đóng ở đông tây nam bắc nhận được tin tức Nhiễm Mục Lân đã chết, thì dâng đống tấu chương tựa như nạn tuyết về kinh thành, yêu cầu xử tử Trương Chiêu Xương và Nhiễm Lạc Tín. Hoắc Bang dẫn dắt quân đội chiếm gần hết Yến Quốc cũ, cùng với sự giúp đỡ của thái tử Yến Quốc cũ, các cựu thần của Yến Quốc cũ tự mình dẫn thuộc hạ tìm đến Hoắc Bang xin nương tựa, Yến Quốc cũ tuyên bố thoát khỏi Sở Quốc, quy thuận Bắc Uyên. Trong lúc nhất thời, thiên hạ lại xoay chuyển một bước thật lớn.
Sau khi Triệu Hiền được cứu trở về, gã ra sức quét sạch đám nội gián mà Nhiễm Lạc Tín và Trương Chiêu Xương đã xếp vào trong quân doanh. Sau khi Nhiễm Mục Lân quay về kinh được nửa tháng, thì Triệu Hiền nhận được thư của Nhiễm Mặc Phong, gã lãnh binh tấn công vào Vệ Quốc, trên đầu của tất cả tướng lãnh đều mang khăn tang. Hơn nữa không chỉ có Triệu Hiền, mà Hoắc Bang, Mạch Khiêm, Quế Vưu và tất cả các tướng lãnh Bắc Uyên đều bịt khăn tang trên đầu. Bọn họ liên tiếp gửi tấu chương về kinh thành, thỉnh cầu được tấn công vào các nước xung quanh, bởi vì tâm nguyện lớn nhất khi Nhiễm Mục Lân còn sống chính là thống nhất thiên hạ, từ nay về sau Bắc Uyên không còn phải chịu bất kỳ uy hiếp nào nữa. Mà trước khi chiếm được cả thiên hạ này, thì bọn họ vẫn sẽ mang khăn tang.
Triệu Hiền nghẹn một bụng uất khí, nên càng thêm dốc sức đánh vào Vệ Quốc. Nam Quốc ngồi không yên, Kim Quốc ngồi không yên, Sở Quốc càng ngồi không yên. Ngày 8 tháng 3, Sở Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc cùng Vệ Quốc kết thành đồng minh, cùng nhau chóng lại Bắc Uyên. Bốn nước phái ra tổng cộng một trăm vạn đại quân, tấn công vào Bắc Uyên.
Cùng lúc đó, Nhiễm Mục Kì bị phong hàn đã hơn hai tháng, mà chưa có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hạ chỉ:
• Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín cấu kết Sở Quốc, Vệ Quốc, ám sát thái tử, Lân vương, và Hoàng Thượng, đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời, xử lăng trì.
• Thái úy Trương Chiêu Xương, giúp kẻ xấu làm bậy, nói lời cuồng vọng, chửi bới hoàng thất, xử lăng trì.
• Trương phi không biết cách dạy con, biếm lãnh cung, vĩnh viễn không được ra cung.
Bọn quan viên, gồm cả Nhiễm Lạc Nhân và Nhiễm Lạc Nghĩa đều ra sức khẩn cầu Nhiễm Mục Kì có thể miễn cho Nhiễm Lạc Tín bị xử lăng trì. Dù sao Nhiễm Lạc Tín cũng là hoàng tử, hình phạt đó quá nặng. Nếu ban thưởng chết, cũng chỉ dùng độc rượu, dãi lụa trắng hoặc là chủy thủ, trên sử sách chưa bao giờ có ai đối với thành viên hoàng thất dùng lăng trì, càng đừng nói là đối với hoàng tử.
Nhưng Nhiễm Mục Kì đã quyết ý, y lại ban ra một đạo thánh chỉ, ba ngày sau hành hình.
Trên pháp trường, dân chúng vây xem không dám thở mạnh, người hành hình có ba con mắt, tựa như Diêm La Vương. Nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, người này chỉ cắt trên người Nhiễm Lạc Tín hai khối thịt, liền một đao chém chết hắn, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng. Mà Trương Chiêu Xương, lại bị cắt từng miếng từng miếng thịt cho đến chết.
Ngày 15 tháng 3, một đêm trăng tròn, Nhiễm Lạc Thành mang theo Quốc quân Yến Quốc cũ – Hoài Tắc, thái tử Hoài Đông Li, và thần y Lục U, cùng với vật đính ước mà Hoắc Bang đưa cho hắn về tới kinh thành.
Tác giả :
Neleta