Tà Y Độc Phi
Chương 73: Thân phận khác của Dạ Huyền Diệp
Chuyển ngữ: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Không có khăn che mặt giấu đi dung nhan tuyệt mỹ, vào lúc này, ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi xuống, hiện ra trước mắt Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu.
Đôi mắt đẹp đẽ rất giống Vũ Nhược Phiêu, một dung nhan tuyệt mỹ có ba phần giống với Dạ Huyền Diệp, còn có một đóa hoa mạn châu sa chướng mắt ở xương quai xanh.
Con gái của bọn họ.
Không cần phải xác nhận, chỉ liếc mắt, bọn họ cũng đủ đoán được, thiếu nữ trước mắt chính là con gái của bọn họ.
Mười lăm năm trước, bọn họ không bảo vệ tốt con gái.
Mười lăm năm trước, con gái bị toàn bộ gia tộc đối xử tàn nhẫn.
Hôm nay cứ như vậy sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, tất cả những điều muốn nói đều nghẹn trong cổ, lúc nhìn thấy dung nhan này tất cả mọi nghi vấn đều biến mất không thấy nữa.
“Cha, mẹ.” Thì ra tưởng rằng hai chữ này sẽ không dễ dàng gọi như vậy, nhưng giờ khắc này, giờ khắc nhìn thấy cha mẹ này, một tiếng cha, một tiếng mẹ, liền như vậy thốt ra.
Ràng buộc huyết thống, đôi khi thật sự rất thần kỳ.
Nghe được một tiếng gọi của Dạ Nhiễm, hốc mắt của Vũ Nhược Phiêu cùng Dạ Huyền Diệp liền ẩm ướt.
“Con ơi . . Con của ta. . .” Vũ Nhược Phiêu khẽ vươn tay ôm Dạ Nhiễm vào lòng, cao giọng khóc nấc lên.
Trong tiếng khóc, có sám hối của bà, có không cam lòng của bà, có ủy khuất của bà, càng nhiều hơn là vui đến phát khóc của một mẫu thân vì gặp được con gái mà.
Dạ Huyền Diệp hơi quay mặt đi, dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Dạ Nhiễm không nói gì, chỉ đưa tay ôm chặt Vũ Nhược Phiêu, để bà ấy phát tiết tất cả, những năm này, vì ức chế tử độc cho nàng, Vũ Nhược Phiêu và Dạ Huyền Diệp bỏ ra bao nhiêu, bây giờ nàng không biết, nhưng nàng hiểu rõ, đời này của nàng, có phụ thân, mẫu thân thật vĩ đại.
“Con gái, nhanh, nhanh vào nhà, để cho cha mẹ nhìn thật kỹ.” Vũ Nhược Phiêu khóc đủ, khóc mệt rồi, mới nhớ là bây giờ còn đứng trong sân, một tay lôi kéo Dạ Nhiễm, một tay kéo Dạ Huyền Diệp, đi vào gian phòng nghỉ bên trong.
Dạ Nhiễm nhìn về phía không trung, Tạp Tạp cùng La Lỵ đều phất phất tay với Dạ Nhiễm, ra hiệu nàng mau vào đi, giờ khắc người một nhà đoàn tụ, hai người bọn họ nhất định sẽ thủ hộ thật tốt.
Tuy Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu ở trong tiểu viện cũ nhất của Dạ thị gia tộc, nhưng “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ”, Dạ Huyền Diệp ngồi trên ghế, uống từng ngụm trà, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra người phụ thân này hôm nay không biết phải làm sao, áy này tự trách.
Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Nhiễm ngồi lên giường, đôi tay với những nốt chai vuốt vuốt má Dạ Nhiễm, cuối cùng dừng lại ở đóa mạn châu sa trên xương quai xanh của Dạ Nhiễm, Vũ Nhược Phiêu bỗng dưng rơi nước mắt: “Đau không?”
Dạ Nhiễm lắc đầu, “Không đau, những năm này vất vả nhất chính là cha và mẹ.”
Đúng vậy, những năm này nàng không khổ cũng không đau, Ngân Vũ lão cha luôn đối với nàng như con gái ruột, Tạp Tạp luôn như hình với bóng, bọn linh thú ở núi Hắc Chỉ đều là bạn tốt, là trưởng bối tốt của nàng. Còn có năm đó ở cùng với các vị ở Bá Quyền Chi Địa.
Sau khi ra khỏi sơn mạch, đã có Mặc Hoàng, đã có đoàn đội sống chết không bỏ, đã có Thiên Tứ bà bà làm lão sư, đã có che chở của Học Viện Quân Sự.
So với cha mẹ, nàng thật sự không chịu khổ, một chút cũng không có.
“Thật xin lỗi.” Thanh âm hơi khàn khàn, đến từ Dạ Huyền Diệp.
“Con gái, thật xin lỗi.” Thanh âm dịu dàng tự trách, đến từ Vũ Nhược Phiêu.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi lúc trước cha mẹ không thể bảo vệ con.
Thật xin lỗi lúc trước chỉ có thể trơ mắt ra nhìn những người này tiễn con đến địa ngục mà không thể làm được gì.
Ánh mắt của Dạ Nhiễm ẩm ướt, nhắm mắt lại, tiểu gia hỏa, ngươi thấy không? Đây là ba chữ mà cha mẹ đã luôn kìm nén trong hơn mười năm qua.
“Cha, mẹ, từ nay về sau, con sẽ không để cho hai người chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa, không bao giờ.” Dạ Nhiễm đứng lên, cúi đầu thật sâu với Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu, phụ thân, mẫu thân, thời gian chịu khổ đã qua rồi, từ nay về sau, cha, mẹ cùng gia đình này, để nàng bảo vệ!
“Con gái, con không có việc gì là tốt rồi.” Một cái ôm ôn hòa cứng rắn, cái ôm thuộc về phụ thân.
“Cha.” Dạ Nhiễm đưa tay ôm Dạ Huyền Diệp, người phụ thân này, rất kiên cường, rất vĩ đại.
“Con gái. . .” Bàn tay thô ráp to lớn của Dạ Huyền Diệp xoa đầu Dạ Nhiễm, lời vừa nói ra, đã bị Dạ Nhiễm cắt đứt.
“Cha mẹ, tên của con là Dạ Nhiễm.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt vui vẻ.
“Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, Tiểu Nhiễm. Những năm này một mình con sống như thế nào. . .” Thời điểm Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Nhiễm, trong lòng mặc niệm tên Dạ Nhiễm rất nhiều lần, nghĩ đến một màn mười lăm năm trước, nghĩ đến một thân Dạ Nhiễm trúng kịch độc mười lăm năm qua, vượt qua cả ngày lẫn đêm như thế nào, nước mắt Vũ Nhược Phiêu liền ngăn không được lại rơi xuống.
Ánh mắt Dạ Huyền Diệp rời đi, không muốn Dạ Nhiễm nhìn thấy nước mắt của ông.
“Những năm này, trải qua rất tốt, thật sự rất tốt.” Dạ Nhiễm lau nước mắt trên gương mặt Vũ Nhược Phiêu, nghĩ đến mười lăm năm ở trong núi Hắc Chỉ, độ ấm trong mắt ngày càng tăng.
Dạ Nhiễm im im lặng lặng kể lại những việc đã trải qua trong mười lăm năm này, kể lại những chuyện lý thú ở trong sơn mạch, kể về hồ ly lão cha một bụng phúc hắc, kể về Tạp Tạp đáng yêu hung hăng càn quấy, kể về Tử Liên thúc thúc suất khí ưu nhã, kể về Tiểu Bạch Hổ thích ăn kẹo sữa, Tiểu Phượng Hoàng tự kỷ lại chán ghét những nữ nhân xinh đẹp. . .
Kể về năm đó ở trong Bá Quyền Chi Địa, quen biết mấy lão gia hỏa khó tính đáng yêu, còn có một đám yêu nghiệt là thiên tài trong tam tộc kia.
Tiếp theo kể về cuộc sống sau khi vào Học Viện Quân Sự, kể về bốn đồng đội ở bên cạnh mình, kể về những chuyện từng ly từng tý phát sinh cùng Mặc Hoàng.
Nhìn thần sắc nhập thần của cha mẹ, Dạ Nhiễm nở nụ cười ôn hòa, nàng không muốn cha mẹ kiếp này bởi vì chuyện lúc trước mà áy náy với nàng, không muốn cha mẹ lại phải sống trong thống khổ, cho nên, cuộc sống mười lăm năm qua bọn họ không được tham dự, nàng liền kể lại từng ly từng tý cho bọn họ nghe.
Bất tri bất giác, một buổi tối, cứ như vậy trôi qua.
Bên trong tiểu viện là một nhà ba người, lời nói ra không hết, khoảng trống suốt mười lăm năm, chỉ trong một đêm, đương nhiên không có khả năng lấp đầy hoàn toàn, nhưng là trong sân lại thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui vẻ, làm cho người khác nghe được liền cảm thấy hạnh phúc.
“Tiểu Nhiễm, con mới mười lăm tuổi.” Dạ Huyền Diệp nói như vậy, một đôi tinh mâu híp lại, con gái của mình vừa trở về bên cạnh, sao có thể bị một nam nhân khác cướp đi.
Nhưng lại không thể phủ nhận, phụ thân như ông, trong cuộc đời của con gái lại xuất hiện muộn mất mười lăm năm.
“Quân Mặc Hoàng sao? Theo như lời đồn cao ngạo lãnh khốc, đối với nữ nhân vô cùng chán ghét. Tiểu Nhiễm, hắn đối với con thật sự rất tốt sao?” Vũ Nhược Phiêu dịu dàng nhìn con gái bảo bối của mình, nghĩ đến những lời đồn đãi về Quân Mặc Hoàng, không khỏi có chút bận tâm.
“Hắn đối với con rất tốt.” Dạ Nhiễm cười nhẹ, Quân Mặc Hoàng đối với nàng không phải chỉ là rất tốt, xác thật chính là nâng trong lòng bàn tay rồi.
“Nam nhân như Quân Mặc Hoàng, nếu là đã ưa thích thật sư, nhất định dốc toàn lực sở hữu tất cả.” Dạ Huyền Diệp đã gặp qua Quân Mặc Hoàng, hơn nữa ấn tượng đối với Quân Mặc Hoàng là phi thường sâu sắc, nhất là hai con ngươi màu đen thâm thúy như bầu trời sao làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà ————————-
Nghĩ đến thiếu niên sẽ cướp đi con gái của mình, lại còn là con gái vừa mới tìm được, trong nội tâm vị phụ thân này bắt đầu vẽ vòng tròn.
“Tiểu Nhiễm làm sao tìm thấy chúng ta?” Đối mắt đẹp của Vũ Nhược Phiêu hơi nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm.
“Là Mặc Hoàng giúp con tra được.” Dạ Nhiễm nói.
Lại là Quân Mặc Hoàng, trong nội tâm Dạ Huyền Diệp có chút cảm kích, sau đó lại nghĩ đến con gái đã bị người ta bắt đi, trong nội tâm lại tiếp tục làm tiểu nhân vẽ vòng tròn.
“Cha, mẹ, con. . .” Dạ Nhiễm vừa định muốn nói cho bọn họ biết, độc hoa mạn châu sa có thể giải được rồi, đan điền của phụ thân cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng bỗng dưng lại bị một âm thanh vừa sốt ruột vừa phẫn nộ đánh gãy!
“Chết tiệt, là ai? Đến tột cùng là ai? Là ai làm con của ta bị thương?!” Thanh âm sốt ruột, phẫn nộ, quả thực giống như muốn đem tất cả mọi người nuốt xuống.
Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, đưa tay ngăn Dạ Huyền Diệp nghe thấy tiếng nói muốn ra cửa, “ Con còn chưa đi tìm bọn họ, ngược lại bọn họ lại tự mình đến thăm!”
“Ngoan, bây giờ cha có thể vì conđứng chắn ở đầu ngọn gió.” Dạ Huyền Diệp vỗ nhè nhẹ đầu Dạ Nhiễm, dáng tươi cười thật ấm áp, hắn bây giờ đã có thể vì con gái đứng che chắn chút ít mưa gió rồi.
Trong nội tâm Dạ Nhiễm lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, đây là cảm giác được phụ thân bảo vệ sao?
Nhưng mà ——————-
“Cha, cái này đợi sau khi đan điền của cha chữa trị thật tốt, rồi lại vì con gái che gió che mưa được không?” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm với phụ thân đẹp trai của mình, xác thực thấy được biểu lộ ngu ngơ của cha mình, sau đó lại nháy mắt với mẹ mấy cái, giơ chân bước ra cửa.
“Ha!!! Không biết là con rùa đen nào dám ở trước mặt bổn cô nương nói xằng nói bậy?” Dạ Nhiễm ra khỏi phòng, lười biếng dựa trên vách tường, nụ cười ở khóe miệng giơ lên vô cùng xinh đẹp.
Nhìn một nam một nữ ở trước mặt, khóe miệng vui vẻ của Dạ Nhiễm lại càng thêm xinh đẹp, cha mẹ của thiếu niên hôm qua bị phế?
“Ngươi. . . Tiện nhân ngươi từ đâu chạy đến đây?” Thanh âm bén nhọn của nữ tử hướng Dạ Nhiễm hét lớn.
Dạ Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, trong con ngươi màu đen xẹt qua một tia lạnh băng, cười tà mị: “Dám mắng bổn cô nương là tiện nhân, ngươi là người đầu tiên, Tạp Tạp.”
Tạp Tạp nghe tiếng lập tức từ không trung xuất hiện, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang lên.
“Nhổ lưỡi rồi mà vẫn ồn như vậy.” Dạ Nhiễm câu dẫn ra khóe môi, chán ghét ngoáy ngoáy lỗ tai.
Tạp Tạp cười híp mắt, trực tiếp giơ móng vuốt lên đem đầu của nữ nhân kia tát vỡ vụn.
“Dám mắng Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia, thật là, muốn chết cũng không cần phải gấp gáp như vậy chứ!” Giọng Tạp Tạp lạnh như băng, Manh Tạp Tạp hắn nâng tiểu công chúa của toàn bộ núi Hăc Chỉ, của toàn bộ Bá Quyền Chi Địa trong lòng bàn tay, vậy mà có người dám mở miệng mắng?
Khóe miệng Dạ Nhiễm co lại, Tạp Tạp ơi Tạp Tạp, mặc dù đến Dạ gia, cần phải ra oai phủ đầu, nhưng cũng phải lưu lại toàn thây cho người khác chứ.
Tạp Tạp cảm nhận được suy nghĩ của Dạ Nhiễm, hừ lạnh một tiếng, toàn thây? Hắn còn chưa đem nàng lúc còn sống ném vào hố Thiên Trùng và động Vạn Xà là may rồi!
“Các ngươi. . .” Nam nhân này vừa đến đã bị làm cho sợ choáng váng!
Hắn có thể nào cũng không thể ngờ được sẽ có người dám ở trên địa bàn của Dạ gia hắn giết người? Lại còn giết người của hắn?! Hơn nữa người này còn là vợ của hắn! Còn có thiếu niên bị phế sạch đang nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, chính là con của hắn!
“Các ngươi để mạng lại cho ta!” Nam tử điên cuồng bất chấp tiếng hô của hộ vệ, trực tiếp xông lên!
Dạ Nhiễm nhướng mày cười lạnh, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo khát máu cùng vui vẻ: “Ngu xuẩn!”
Nam tử vừa mới xông lên, Dạ Nhiễm với xu thế sét đánh không kịp bưng tai đem một viên đan dược nhét vào miệng nam tử.
“Thực lực của bổn cô nương hoàn toàn chính xác chỉ là thất giai võ giả, nhưng mà võ công cũng không phải thứ ta am hiểu nhất.” Nhìn nam nhân kia không cam lòng ngã xuống, trong thanh âm trêu tức của Dạ Nhiễm mang theo khát máu.
Trước đó truyền đi nhiều tiếng kêu thảm thiết như vậy, cơ hồ đã phá vỡ bầu không khí yên lặng, Dạ gia này sao có thể không chạy đến được?
Sau khi một đám người chạy vào, nhìn ba người ở trước mặt máu tươi đầm đìa ngã xuống, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trực tiếp hô to một tiếng: “Chuyện gì xảy ra? Người đâu, bao vây lại cho ta!”
“Ah. . . Là ngươi!” Một giọng nói chợt vang lên từ trong đám người, nhìn thấy thiếu niên kia, nàng cười khẽ: “Dạ Tam thiếu, lại gặp mặt rồi.”
Cho dù là bây giờ, ánh mắt của Dạ Tam thiếu vẫn vô cùng hoảng sợ nhìn Dạ Nhiễm như cũ, nữ nhân La Sát này thật sự dám xuất hiện ở Dạ gia!
“Giết nàng cho ta! Giết nàng! Tay của bổn thiếu gia chính là bị nàng ta phế bỏ!” Giọng nói của thiếu niên mang theo hoảng sợ cùng hận ý vô tận.
Ánh mắt của lão giả trên không trung bỗng dưng lạnh băng, lại không lập tức hạ lệnh, mà là nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Ngươi có thể giải thích một chút chuyện này là thế nào không?”
Dạ Nhiễm nhìn lướt qua lão giả kia, ánh mắt giống như giả ngốc: “Chính là như ngươi nhìn thấy, người của Dạ thị gia tộc đáng chết, một người cũng trốn không thoát.”
Đúng vậy! Những người đáng chết, ai cũng đều trốn không thoát!
“Rất tốt, lá gan rất lớn! Cũng dám gây chuyện ở Dạ gia ta! Trói lại cho ta!” Lão giả trực tiếp chỉ huy một đám hộ vệ ở sau lưng, thanh âm lạnh như băng!
“Gây chuyện?” Dạ Nhiễm không nhịn được cười khẽ một tiếng, trả thù? Gây chuyện? À không, nàng hôm nay tới là để giết người!
Tới để bức vị kia phải đi ra, tộc trưởng của Dạ thị gia tộc!
“Trói lại?” Thân ảnh của Dạ Huyền Diệp bỗng dưng xuất hiện, ngăn ở trước người Dạ Nhiễm, nhìn lão giả ở trên không trung, âm thanh lạnh lẻo.
Hắn ẩn nhẫn cho tới bây giờ là vì một ngày nào đó có thể biết được tin tức của con gái, hôm nay, nhìn thấy con gái đã trở về, Dạ Huyền Diệp không cho là mình cần thiết phải nhịn nữa!
“Dạ Huyền Diệp, đừng tưởng rằng có gia chủ che chở thì ngươi liền càn rỡ không biết mình là ai? Bây giờ lập tức tránh ra cho ta!” Lão giả dùng giọng điệu ra lệnh, ánh mắt khinh thường thẳng hướng Dạ Huyền Diệp.
Khóe môi Dạ Huyền Diệp kéo lên nụ cười tà mị không mấy khác biệt với Dạ Nhiễm, lúc này, Dạ Nhiễm không biết sao, nuốt nuốt nước miếng, có vẻ như phụ thân nhà mình rất là không đơn giản.
Chỉ là, trong tình huống bây giờ, Dạ Nhiễm không thể để phụ thân nhà mình mình động thủ, bởi vì ——
Dạ Nhiễm huýt sáo một tiếng, trên không trung bỗng dưng xuất hiện mấy trăm con Tử Kim điêu cấp bậc thất giai trở lên! Tử Kim điêu với lực công kích rất mạnh!
Dạ Nhiễm hai tay nắm lấy phụ thân đẹp trai cùng mẫu thân xinh đẹp, dưới chân điểm một cái, trực tiếp phi thân lên lưng một con Tử Kim điêu. Hai tay Dạ Nhiễm khoanh sau lưng nhìn bao quát đám người Dạ thị gia tộc: “Các ngươi nói xem, bây giờ nếu ta ra lệnh một tiếng, Dạ thị gia tộc, có thể bảo vệ được cái gì đây?”
Dạ Nhiễm từ trước khi Dạ thị gia tộc đến đây, đã sớm suy nghĩ kỹ hết thảy kế sách, một mình nàng chưa đủ làm họ sợ hãi, một tiểu đội bọn họ cũng không đủ làm cho Dạ gia sợ hãi, nhưng nếu như tăng thêm một trăm con Tử Kim điêu cấp bậc thất giai trở lên này thì sao?
Hơn nữa ba Tử Kim điêu dẫn đầu, lại là linh thú cấp bậc Tiên Thiên!
“Cô gái, ba người Dạ gia kia nếu có chỗ nào đắc tội, ngươi cũng đã trừng phạt rồi, hãy gọi bầy Tử Kim điêu này tản đi.” Thanh âm uy nghiêm hùng hậu truyền trong không khí vào trong tai tất cả mọi người.
Dạ Nhiễm nghe thấy âm thanh này, khóe miệng giương lên, tộc trưởng của Dạ thị gia tộc, ngươi xuất hiện cũng rất đúng lúc, nhưng mà ————
Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua cha mẹ ở bên cạnh, nháy mắt với hai người mấy cái, trực tiếp ngồi xuống lưng Tư Kim điêu, “Lão đầu, mười lăm năm trước, người con trai nào đó của ngươi, vì vị trí của ngươi, phế nát đan điền của Dạ Huyền Diệp, mười lăm năm trước, người con dâu nào đó của ngươi, đưa một ly rượu tử mẫu song độc hoa mạn châu sa cho Vũ Nhược Phiêu một thân mang thai 6 tháng.”
Sau hai câu nói, toàn bộ Dạ thị gia tộc lâm vào yên lặng.
Thanh âm của Dạ Nhiễm tiếp tục từ không trung Dạ gia vang lên: “Mười lăm năm trước, một hài nhi vừa mới chào đời một tháng, bởi vì thân trúng tử độc, bị chính gia gia ruột tàn nhẫn hạ lệnh, ép uống hết mười mấy loại độc dược. Gia chủ Dạ gia, buổi tối ngươi có nghe thấy tiếng khóc bi thương thống hận của một đứa bé hay không?”
Yên tĩnh, sau một hồi yên tĩnh, thanh âm của gia chủ Dạ gia mới xuất hiện lần nữa: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ta. . . Chính là hài nhi kia. Chính là hài nhi thân trúng phải mười mấy loại độc dược.” Ánh mắt Dạ Nhiễm hướng lên trời, nếu như ngươi có thể suy nghĩ, vậy có hận không? Sinh ra gần được một tháng, đã bị thân nhân tàn nhẫn sát hại, ngươi có hận không?
Vũ Nhược Phiêu cùng Dạ Huyền Diệp cố gắng buộc chính mình không được rơi nước mắt, chỉ là, toàn bộ Dạ gia, bọn họ lại không thể tìm được bất kỳ một ký ức tốt đẹp nào để nhớ lại.
Trù tính hãm hại rồi hủy đan điền của Dạ Huyền Diệp, hủy cả cuộc đời của hắn.
Dùng độc hãm hại rồi phá hỏng thân thể của Vũ Nhược Phiêu, hủy đi sức khỏe của nàng.
Dùng phương thức tàn nhẫn hủy đi con gái của bọn họ, con gái chưa đến một tháng tuổi.
“Nếu đã không còn là phế vật, liền khôi phục lại thân phận Dạ thị gia tộc chính thống.” Trong không khí lại truyền đến giọng nói của gia chủ Dạ gia, làm cho Dạ Nhiễm nở nụ cười.
“Ha ha ha. . . Lão thất phu, thân phận Dạ thị gia tộc chính thống là cái cọng lông gì! Nếu bổn đại gia muốn, ra lệnh một tiếng cũng đủ để cho toàn bộ Dạ gia các ngươi trong vòng một đêm trắng tay!” Đây là Tạp Tạp càn rỡ, đứng trên đầu vai Dạ Nhiễm hung hăng cuồng vọng phát ngôn bừa bãi!
“Đội trưởng của Vô Địch thần đội chúng ta, không thèm cái thân phận chính thống bỏ đi kia.” Cách đó không xa sau lưng Dạ Nhiễm, xuất hiện thanh âm của Tập Diệt Nguyệt!
Dạ Nhiễm quay đầu lại, liền nhìn thấy năm người Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ, năm người phi thân một cái, liền đứng trên lưng một con Tử Kim điêu bên cạnh Dạ Nhiễm.
“Song Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự năm nay đến, Dạ thị gia tộc, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi?” Khóe môi Liễu Phi Tiếu nhếch lên, nhưng trong đôi mắt lại lạnh như băng.
“Ah, là bọn họ! Vô Địch tiểu đội của Học Viện Quân Sự!” Bên dưới có một đệ tử của Học Viện Hoàng Gia, khi nhìn thấy bọn người Dạ Nhiễm, nhịn không được hô lên!
Đoạt ngôi Thần đội của Học Viện Quân Sự năm nay? Hơn nữa lại còn có hai Tân Nhân Vương là đội viên, Vô Địch thần đội?!
“Dạ Huyền Diệp, mang con gái của ngươi theo ta đến thư phòng.” Gia chủ giống như không nghe thấy lời nói của mấy người Liễu Phi Tiếu, thản nhiên lên tiếng.
Khóe miệng Dạ Huyền Diệp treo lên một nụ cười tùy tiện: “Ta cùng Phiêu nhi ở lại Dạ gia, cũng chỉ là vì một ngày nào đó có thể tìm thấy con gái, hôm nay, ngươi cho rằng ta vẫn sẽ ở lại Dạ thị gia tộc hay sao?”
“Ai da, đúng vậy đúng vậy, đại ca của bổn thiếu gia còn có thể ở lại Dạ thị gia tộc nhỏ bé này hay sao?” Lại là một giọng nói vô cùng càn rỡ truyền đến từ không trung.
Dạ Nhiễm quay đầu lại, đập vào mắt là một nam nhân mặc áo màu xanh nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ là đôi mắt hoa đào lúc nào cũng đầy ý cười, môi mỏng là nụ cười có chút lưu manh vô lại, toàn thân tản ra khí chất bất cần đời.
Chỉ là, khí chất này, Dạ Nhiễm sao lại thấy quen như vậy?
“Ai uy!!! Thiếu nữ áo đỏ xấu xí, tiểu tử cao gầy, mấy vị đội viên Vô Địch không chịu nổi, đã lâu không gặp.” Thiếu niên cười híp mắt nhìn năm người Dạ Nhiễm, một câu nói, lập tức làm cho năm người Dạ Nhiễm dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa rớt từ trên không xuống.
Giọng điệu này, thanh âm này. . .
Không phải Quái đại thúc lôi tha lôi thôi kia thì là ai?
Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, “Quái đại thúc. . .?”
“Là đại ca! Đã nói bổn thiếu gia mới mười tám tuổi!” Quả nhiên, ánh mắt nam nhân kia lần nữa lạnh như băng! Sát khí như có như không bao phủ bên người Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai: “Được, được, là Quái đại ca.”
Sát khí ở đáy mắt thiếu niên lập tức biến mất vô tung vô ảnh, cười híp mắt nhìn Vô Địch tiểu dội đã hóa đá từ nãy, vung vung móng vuốt: “Bổn thiếu gia biết hôm nay ăn mặc rất khó coi, các ngươi cũng đừng làm như không biết lão tử ta được không?”
Mấy người Liễu Phi Tiếu ngay ngắn quay mặt đi, không biết! Bọn họ không quen biết người này!
Lúc này, đã không còn ai tiếp tục hoài nghi nam nhân tuấn mỹ này là lôi tha lôi thôi đại thúc nữa! Tính cách ác liệt cực độ này, mắt thẩm mỹ làm cho người khác phải chảy nước mắt này, còn có thể là người nào khác?
“Nhất Minh.” Dạ Huyền Diệp chau mày, Nhất Minh biết con gái bảo bối của ông sao?
Nhất Minh nhìn ra nghi vấn của Dạ Huyền Diệp, cũng không phủ nhận, chỉ là nghiêng nghiêng đầu: “Đệ điều tra con gái của đại ca được một thời gian rồi, vừa mới có được đáp án chính xác là con gái của đại ca.”
Dạ Huyền Diệp nghe vậy, thật muốn một cước trực tiếp đạp bay hắn luôn!
Tiểu tử này điều tra bảo bối được một thời gian ngắn rồi, vậy mà đến tận sau khi bảo bối trở về mới nói cho ông biết?
“Được rồi được rồi, đại ca, huynh đã tìm được con gái, liền tranh thủ thời gian mang theo chị dâu quay lại Tầm Bảo Môn đi! Xem như ta cầu ngài được không. . .” Nam nhân tuấn mỹ khóc lóc thảm thiết, đại ca ơi đại ca, huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy không phải là vì muốn tìm con gái sao? Nay con gái cũng tìm được rồi, còn là thiên tài làm cho mọi người ghen tị căm tức, ngài trở về tiếp nhận Tầm Bảo Môn được không vậy?
Tầm Bảo Môn?!
Nghe thấy ba chữ kia không ai là không trợn mắt một phen!
Tầm Bảo Môn là cái gì?
Ai biết rõ nhất? Khúc Thừa Trạch chứ còn ai!
Tiểu tử này thế nhưng lại biết rõ về Tầm Bảo Môn nhất, đó là thương đoàn duy nhất trên đại lục này vượt qua Khúc gia bọn họ!
Tầm Bảo Môn, đệ nhất thương đoàn của Thương Minh đại lục! Giàu có đến mức làm cho người khác khiếp sợ – Tầm Bảo Môn, chẳng lẽ là của người từ thiên tài biến thành phế vật bị Dạ thị gia tộc giam lỏng mười lăm năm – Dạ Huyền Diệp?
Dạ Huyền Diệp nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của con gái bảo bối nhà mình, sờ sờ mũi: “Mười bảy năm trước, còn trẻ không hiểu chuyện, hình như là sau khi đánh một trận mạc danh kỳ diệu thì được cái ghế môn chủ của Tầm Bảo Môn đó.”
Khúc Thừa Trạch nghe thấy lời nói của Dạ Huyền Diệp, giờ phút này chỉ muốn đại biểu cho tất cả mọi người chỉ lên trời, mắng to một câu: Ta kháo(*)! Trên đời còn thiên lý hay không!
Beta: Nhã Vy
Không có khăn che mặt giấu đi dung nhan tuyệt mỹ, vào lúc này, ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi xuống, hiện ra trước mắt Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu.
Đôi mắt đẹp đẽ rất giống Vũ Nhược Phiêu, một dung nhan tuyệt mỹ có ba phần giống với Dạ Huyền Diệp, còn có một đóa hoa mạn châu sa chướng mắt ở xương quai xanh.
Con gái của bọn họ.
Không cần phải xác nhận, chỉ liếc mắt, bọn họ cũng đủ đoán được, thiếu nữ trước mắt chính là con gái của bọn họ.
Mười lăm năm trước, bọn họ không bảo vệ tốt con gái.
Mười lăm năm trước, con gái bị toàn bộ gia tộc đối xử tàn nhẫn.
Hôm nay cứ như vậy sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, tất cả những điều muốn nói đều nghẹn trong cổ, lúc nhìn thấy dung nhan này tất cả mọi nghi vấn đều biến mất không thấy nữa.
“Cha, mẹ.” Thì ra tưởng rằng hai chữ này sẽ không dễ dàng gọi như vậy, nhưng giờ khắc này, giờ khắc nhìn thấy cha mẹ này, một tiếng cha, một tiếng mẹ, liền như vậy thốt ra.
Ràng buộc huyết thống, đôi khi thật sự rất thần kỳ.
Nghe được một tiếng gọi của Dạ Nhiễm, hốc mắt của Vũ Nhược Phiêu cùng Dạ Huyền Diệp liền ẩm ướt.
“Con ơi . . Con của ta. . .” Vũ Nhược Phiêu khẽ vươn tay ôm Dạ Nhiễm vào lòng, cao giọng khóc nấc lên.
Trong tiếng khóc, có sám hối của bà, có không cam lòng của bà, có ủy khuất của bà, càng nhiều hơn là vui đến phát khóc của một mẫu thân vì gặp được con gái mà.
Dạ Huyền Diệp hơi quay mặt đi, dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Dạ Nhiễm không nói gì, chỉ đưa tay ôm chặt Vũ Nhược Phiêu, để bà ấy phát tiết tất cả, những năm này, vì ức chế tử độc cho nàng, Vũ Nhược Phiêu và Dạ Huyền Diệp bỏ ra bao nhiêu, bây giờ nàng không biết, nhưng nàng hiểu rõ, đời này của nàng, có phụ thân, mẫu thân thật vĩ đại.
“Con gái, nhanh, nhanh vào nhà, để cho cha mẹ nhìn thật kỹ.” Vũ Nhược Phiêu khóc đủ, khóc mệt rồi, mới nhớ là bây giờ còn đứng trong sân, một tay lôi kéo Dạ Nhiễm, một tay kéo Dạ Huyền Diệp, đi vào gian phòng nghỉ bên trong.
Dạ Nhiễm nhìn về phía không trung, Tạp Tạp cùng La Lỵ đều phất phất tay với Dạ Nhiễm, ra hiệu nàng mau vào đi, giờ khắc người một nhà đoàn tụ, hai người bọn họ nhất định sẽ thủ hộ thật tốt.
Tuy Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu ở trong tiểu viện cũ nhất của Dạ thị gia tộc, nhưng “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ”, Dạ Huyền Diệp ngồi trên ghế, uống từng ngụm trà, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra người phụ thân này hôm nay không biết phải làm sao, áy này tự trách.
Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Nhiễm ngồi lên giường, đôi tay với những nốt chai vuốt vuốt má Dạ Nhiễm, cuối cùng dừng lại ở đóa mạn châu sa trên xương quai xanh của Dạ Nhiễm, Vũ Nhược Phiêu bỗng dưng rơi nước mắt: “Đau không?”
Dạ Nhiễm lắc đầu, “Không đau, những năm này vất vả nhất chính là cha và mẹ.”
Đúng vậy, những năm này nàng không khổ cũng không đau, Ngân Vũ lão cha luôn đối với nàng như con gái ruột, Tạp Tạp luôn như hình với bóng, bọn linh thú ở núi Hắc Chỉ đều là bạn tốt, là trưởng bối tốt của nàng. Còn có năm đó ở cùng với các vị ở Bá Quyền Chi Địa.
Sau khi ra khỏi sơn mạch, đã có Mặc Hoàng, đã có đoàn đội sống chết không bỏ, đã có Thiên Tứ bà bà làm lão sư, đã có che chở của Học Viện Quân Sự.
So với cha mẹ, nàng thật sự không chịu khổ, một chút cũng không có.
“Thật xin lỗi.” Thanh âm hơi khàn khàn, đến từ Dạ Huyền Diệp.
“Con gái, thật xin lỗi.” Thanh âm dịu dàng tự trách, đến từ Vũ Nhược Phiêu.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi lúc trước cha mẹ không thể bảo vệ con.
Thật xin lỗi lúc trước chỉ có thể trơ mắt ra nhìn những người này tiễn con đến địa ngục mà không thể làm được gì.
Ánh mắt của Dạ Nhiễm ẩm ướt, nhắm mắt lại, tiểu gia hỏa, ngươi thấy không? Đây là ba chữ mà cha mẹ đã luôn kìm nén trong hơn mười năm qua.
“Cha, mẹ, từ nay về sau, con sẽ không để cho hai người chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa, không bao giờ.” Dạ Nhiễm đứng lên, cúi đầu thật sâu với Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu, phụ thân, mẫu thân, thời gian chịu khổ đã qua rồi, từ nay về sau, cha, mẹ cùng gia đình này, để nàng bảo vệ!
“Con gái, con không có việc gì là tốt rồi.” Một cái ôm ôn hòa cứng rắn, cái ôm thuộc về phụ thân.
“Cha.” Dạ Nhiễm đưa tay ôm Dạ Huyền Diệp, người phụ thân này, rất kiên cường, rất vĩ đại.
“Con gái. . .” Bàn tay thô ráp to lớn của Dạ Huyền Diệp xoa đầu Dạ Nhiễm, lời vừa nói ra, đã bị Dạ Nhiễm cắt đứt.
“Cha mẹ, tên của con là Dạ Nhiễm.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt vui vẻ.
“Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, Tiểu Nhiễm. Những năm này một mình con sống như thế nào. . .” Thời điểm Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Nhiễm, trong lòng mặc niệm tên Dạ Nhiễm rất nhiều lần, nghĩ đến một màn mười lăm năm trước, nghĩ đến một thân Dạ Nhiễm trúng kịch độc mười lăm năm qua, vượt qua cả ngày lẫn đêm như thế nào, nước mắt Vũ Nhược Phiêu liền ngăn không được lại rơi xuống.
Ánh mắt Dạ Huyền Diệp rời đi, không muốn Dạ Nhiễm nhìn thấy nước mắt của ông.
“Những năm này, trải qua rất tốt, thật sự rất tốt.” Dạ Nhiễm lau nước mắt trên gương mặt Vũ Nhược Phiêu, nghĩ đến mười lăm năm ở trong núi Hắc Chỉ, độ ấm trong mắt ngày càng tăng.
Dạ Nhiễm im im lặng lặng kể lại những việc đã trải qua trong mười lăm năm này, kể lại những chuyện lý thú ở trong sơn mạch, kể về hồ ly lão cha một bụng phúc hắc, kể về Tạp Tạp đáng yêu hung hăng càn quấy, kể về Tử Liên thúc thúc suất khí ưu nhã, kể về Tiểu Bạch Hổ thích ăn kẹo sữa, Tiểu Phượng Hoàng tự kỷ lại chán ghét những nữ nhân xinh đẹp. . .
Kể về năm đó ở trong Bá Quyền Chi Địa, quen biết mấy lão gia hỏa khó tính đáng yêu, còn có một đám yêu nghiệt là thiên tài trong tam tộc kia.
Tiếp theo kể về cuộc sống sau khi vào Học Viện Quân Sự, kể về bốn đồng đội ở bên cạnh mình, kể về những chuyện từng ly từng tý phát sinh cùng Mặc Hoàng.
Nhìn thần sắc nhập thần của cha mẹ, Dạ Nhiễm nở nụ cười ôn hòa, nàng không muốn cha mẹ kiếp này bởi vì chuyện lúc trước mà áy náy với nàng, không muốn cha mẹ lại phải sống trong thống khổ, cho nên, cuộc sống mười lăm năm qua bọn họ không được tham dự, nàng liền kể lại từng ly từng tý cho bọn họ nghe.
Bất tri bất giác, một buổi tối, cứ như vậy trôi qua.
Bên trong tiểu viện là một nhà ba người, lời nói ra không hết, khoảng trống suốt mười lăm năm, chỉ trong một đêm, đương nhiên không có khả năng lấp đầy hoàn toàn, nhưng là trong sân lại thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui vẻ, làm cho người khác nghe được liền cảm thấy hạnh phúc.
“Tiểu Nhiễm, con mới mười lăm tuổi.” Dạ Huyền Diệp nói như vậy, một đôi tinh mâu híp lại, con gái của mình vừa trở về bên cạnh, sao có thể bị một nam nhân khác cướp đi.
Nhưng lại không thể phủ nhận, phụ thân như ông, trong cuộc đời của con gái lại xuất hiện muộn mất mười lăm năm.
“Quân Mặc Hoàng sao? Theo như lời đồn cao ngạo lãnh khốc, đối với nữ nhân vô cùng chán ghét. Tiểu Nhiễm, hắn đối với con thật sự rất tốt sao?” Vũ Nhược Phiêu dịu dàng nhìn con gái bảo bối của mình, nghĩ đến những lời đồn đãi về Quân Mặc Hoàng, không khỏi có chút bận tâm.
“Hắn đối với con rất tốt.” Dạ Nhiễm cười nhẹ, Quân Mặc Hoàng đối với nàng không phải chỉ là rất tốt, xác thật chính là nâng trong lòng bàn tay rồi.
“Nam nhân như Quân Mặc Hoàng, nếu là đã ưa thích thật sư, nhất định dốc toàn lực sở hữu tất cả.” Dạ Huyền Diệp đã gặp qua Quân Mặc Hoàng, hơn nữa ấn tượng đối với Quân Mặc Hoàng là phi thường sâu sắc, nhất là hai con ngươi màu đen thâm thúy như bầu trời sao làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà ————————-
Nghĩ đến thiếu niên sẽ cướp đi con gái của mình, lại còn là con gái vừa mới tìm được, trong nội tâm vị phụ thân này bắt đầu vẽ vòng tròn.
“Tiểu Nhiễm làm sao tìm thấy chúng ta?” Đối mắt đẹp của Vũ Nhược Phiêu hơi nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm.
“Là Mặc Hoàng giúp con tra được.” Dạ Nhiễm nói.
Lại là Quân Mặc Hoàng, trong nội tâm Dạ Huyền Diệp có chút cảm kích, sau đó lại nghĩ đến con gái đã bị người ta bắt đi, trong nội tâm lại tiếp tục làm tiểu nhân vẽ vòng tròn.
“Cha, mẹ, con. . .” Dạ Nhiễm vừa định muốn nói cho bọn họ biết, độc hoa mạn châu sa có thể giải được rồi, đan điền của phụ thân cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng bỗng dưng lại bị một âm thanh vừa sốt ruột vừa phẫn nộ đánh gãy!
“Chết tiệt, là ai? Đến tột cùng là ai? Là ai làm con của ta bị thương?!” Thanh âm sốt ruột, phẫn nộ, quả thực giống như muốn đem tất cả mọi người nuốt xuống.
Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, đưa tay ngăn Dạ Huyền Diệp nghe thấy tiếng nói muốn ra cửa, “ Con còn chưa đi tìm bọn họ, ngược lại bọn họ lại tự mình đến thăm!”
“Ngoan, bây giờ cha có thể vì conđứng chắn ở đầu ngọn gió.” Dạ Huyền Diệp vỗ nhè nhẹ đầu Dạ Nhiễm, dáng tươi cười thật ấm áp, hắn bây giờ đã có thể vì con gái đứng che chắn chút ít mưa gió rồi.
Trong nội tâm Dạ Nhiễm lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, đây là cảm giác được phụ thân bảo vệ sao?
Nhưng mà ——————-
“Cha, cái này đợi sau khi đan điền của cha chữa trị thật tốt, rồi lại vì con gái che gió che mưa được không?” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm với phụ thân đẹp trai của mình, xác thực thấy được biểu lộ ngu ngơ của cha mình, sau đó lại nháy mắt với mẹ mấy cái, giơ chân bước ra cửa.
“Ha!!! Không biết là con rùa đen nào dám ở trước mặt bổn cô nương nói xằng nói bậy?” Dạ Nhiễm ra khỏi phòng, lười biếng dựa trên vách tường, nụ cười ở khóe miệng giơ lên vô cùng xinh đẹp.
Nhìn một nam một nữ ở trước mặt, khóe miệng vui vẻ của Dạ Nhiễm lại càng thêm xinh đẹp, cha mẹ của thiếu niên hôm qua bị phế?
“Ngươi. . . Tiện nhân ngươi từ đâu chạy đến đây?” Thanh âm bén nhọn của nữ tử hướng Dạ Nhiễm hét lớn.
Dạ Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, trong con ngươi màu đen xẹt qua một tia lạnh băng, cười tà mị: “Dám mắng bổn cô nương là tiện nhân, ngươi là người đầu tiên, Tạp Tạp.”
Tạp Tạp nghe tiếng lập tức từ không trung xuất hiện, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang lên.
“Nhổ lưỡi rồi mà vẫn ồn như vậy.” Dạ Nhiễm câu dẫn ra khóe môi, chán ghét ngoáy ngoáy lỗ tai.
Tạp Tạp cười híp mắt, trực tiếp giơ móng vuốt lên đem đầu của nữ nhân kia tát vỡ vụn.
“Dám mắng Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia, thật là, muốn chết cũng không cần phải gấp gáp như vậy chứ!” Giọng Tạp Tạp lạnh như băng, Manh Tạp Tạp hắn nâng tiểu công chúa của toàn bộ núi Hăc Chỉ, của toàn bộ Bá Quyền Chi Địa trong lòng bàn tay, vậy mà có người dám mở miệng mắng?
Khóe miệng Dạ Nhiễm co lại, Tạp Tạp ơi Tạp Tạp, mặc dù đến Dạ gia, cần phải ra oai phủ đầu, nhưng cũng phải lưu lại toàn thây cho người khác chứ.
Tạp Tạp cảm nhận được suy nghĩ của Dạ Nhiễm, hừ lạnh một tiếng, toàn thây? Hắn còn chưa đem nàng lúc còn sống ném vào hố Thiên Trùng và động Vạn Xà là may rồi!
“Các ngươi. . .” Nam nhân này vừa đến đã bị làm cho sợ choáng váng!
Hắn có thể nào cũng không thể ngờ được sẽ có người dám ở trên địa bàn của Dạ gia hắn giết người? Lại còn giết người của hắn?! Hơn nữa người này còn là vợ của hắn! Còn có thiếu niên bị phế sạch đang nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, chính là con của hắn!
“Các ngươi để mạng lại cho ta!” Nam tử điên cuồng bất chấp tiếng hô của hộ vệ, trực tiếp xông lên!
Dạ Nhiễm nhướng mày cười lạnh, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo khát máu cùng vui vẻ: “Ngu xuẩn!”
Nam tử vừa mới xông lên, Dạ Nhiễm với xu thế sét đánh không kịp bưng tai đem một viên đan dược nhét vào miệng nam tử.
“Thực lực của bổn cô nương hoàn toàn chính xác chỉ là thất giai võ giả, nhưng mà võ công cũng không phải thứ ta am hiểu nhất.” Nhìn nam nhân kia không cam lòng ngã xuống, trong thanh âm trêu tức của Dạ Nhiễm mang theo khát máu.
Trước đó truyền đi nhiều tiếng kêu thảm thiết như vậy, cơ hồ đã phá vỡ bầu không khí yên lặng, Dạ gia này sao có thể không chạy đến được?
Sau khi một đám người chạy vào, nhìn ba người ở trước mặt máu tươi đầm đìa ngã xuống, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trực tiếp hô to một tiếng: “Chuyện gì xảy ra? Người đâu, bao vây lại cho ta!”
“Ah. . . Là ngươi!” Một giọng nói chợt vang lên từ trong đám người, nhìn thấy thiếu niên kia, nàng cười khẽ: “Dạ Tam thiếu, lại gặp mặt rồi.”
Cho dù là bây giờ, ánh mắt của Dạ Tam thiếu vẫn vô cùng hoảng sợ nhìn Dạ Nhiễm như cũ, nữ nhân La Sát này thật sự dám xuất hiện ở Dạ gia!
“Giết nàng cho ta! Giết nàng! Tay của bổn thiếu gia chính là bị nàng ta phế bỏ!” Giọng nói của thiếu niên mang theo hoảng sợ cùng hận ý vô tận.
Ánh mắt của lão giả trên không trung bỗng dưng lạnh băng, lại không lập tức hạ lệnh, mà là nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Ngươi có thể giải thích một chút chuyện này là thế nào không?”
Dạ Nhiễm nhìn lướt qua lão giả kia, ánh mắt giống như giả ngốc: “Chính là như ngươi nhìn thấy, người của Dạ thị gia tộc đáng chết, một người cũng trốn không thoát.”
Đúng vậy! Những người đáng chết, ai cũng đều trốn không thoát!
“Rất tốt, lá gan rất lớn! Cũng dám gây chuyện ở Dạ gia ta! Trói lại cho ta!” Lão giả trực tiếp chỉ huy một đám hộ vệ ở sau lưng, thanh âm lạnh như băng!
“Gây chuyện?” Dạ Nhiễm không nhịn được cười khẽ một tiếng, trả thù? Gây chuyện? À không, nàng hôm nay tới là để giết người!
Tới để bức vị kia phải đi ra, tộc trưởng của Dạ thị gia tộc!
“Trói lại?” Thân ảnh của Dạ Huyền Diệp bỗng dưng xuất hiện, ngăn ở trước người Dạ Nhiễm, nhìn lão giả ở trên không trung, âm thanh lạnh lẻo.
Hắn ẩn nhẫn cho tới bây giờ là vì một ngày nào đó có thể biết được tin tức của con gái, hôm nay, nhìn thấy con gái đã trở về, Dạ Huyền Diệp không cho là mình cần thiết phải nhịn nữa!
“Dạ Huyền Diệp, đừng tưởng rằng có gia chủ che chở thì ngươi liền càn rỡ không biết mình là ai? Bây giờ lập tức tránh ra cho ta!” Lão giả dùng giọng điệu ra lệnh, ánh mắt khinh thường thẳng hướng Dạ Huyền Diệp.
Khóe môi Dạ Huyền Diệp kéo lên nụ cười tà mị không mấy khác biệt với Dạ Nhiễm, lúc này, Dạ Nhiễm không biết sao, nuốt nuốt nước miếng, có vẻ như phụ thân nhà mình rất là không đơn giản.
Chỉ là, trong tình huống bây giờ, Dạ Nhiễm không thể để phụ thân nhà mình mình động thủ, bởi vì ——
Dạ Nhiễm huýt sáo một tiếng, trên không trung bỗng dưng xuất hiện mấy trăm con Tử Kim điêu cấp bậc thất giai trở lên! Tử Kim điêu với lực công kích rất mạnh!
Dạ Nhiễm hai tay nắm lấy phụ thân đẹp trai cùng mẫu thân xinh đẹp, dưới chân điểm một cái, trực tiếp phi thân lên lưng một con Tử Kim điêu. Hai tay Dạ Nhiễm khoanh sau lưng nhìn bao quát đám người Dạ thị gia tộc: “Các ngươi nói xem, bây giờ nếu ta ra lệnh một tiếng, Dạ thị gia tộc, có thể bảo vệ được cái gì đây?”
Dạ Nhiễm từ trước khi Dạ thị gia tộc đến đây, đã sớm suy nghĩ kỹ hết thảy kế sách, một mình nàng chưa đủ làm họ sợ hãi, một tiểu đội bọn họ cũng không đủ làm cho Dạ gia sợ hãi, nhưng nếu như tăng thêm một trăm con Tử Kim điêu cấp bậc thất giai trở lên này thì sao?
Hơn nữa ba Tử Kim điêu dẫn đầu, lại là linh thú cấp bậc Tiên Thiên!
“Cô gái, ba người Dạ gia kia nếu có chỗ nào đắc tội, ngươi cũng đã trừng phạt rồi, hãy gọi bầy Tử Kim điêu này tản đi.” Thanh âm uy nghiêm hùng hậu truyền trong không khí vào trong tai tất cả mọi người.
Dạ Nhiễm nghe thấy âm thanh này, khóe miệng giương lên, tộc trưởng của Dạ thị gia tộc, ngươi xuất hiện cũng rất đúng lúc, nhưng mà ————
Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua cha mẹ ở bên cạnh, nháy mắt với hai người mấy cái, trực tiếp ngồi xuống lưng Tư Kim điêu, “Lão đầu, mười lăm năm trước, người con trai nào đó của ngươi, vì vị trí của ngươi, phế nát đan điền của Dạ Huyền Diệp, mười lăm năm trước, người con dâu nào đó của ngươi, đưa một ly rượu tử mẫu song độc hoa mạn châu sa cho Vũ Nhược Phiêu một thân mang thai 6 tháng.”
Sau hai câu nói, toàn bộ Dạ thị gia tộc lâm vào yên lặng.
Thanh âm của Dạ Nhiễm tiếp tục từ không trung Dạ gia vang lên: “Mười lăm năm trước, một hài nhi vừa mới chào đời một tháng, bởi vì thân trúng tử độc, bị chính gia gia ruột tàn nhẫn hạ lệnh, ép uống hết mười mấy loại độc dược. Gia chủ Dạ gia, buổi tối ngươi có nghe thấy tiếng khóc bi thương thống hận của một đứa bé hay không?”
Yên tĩnh, sau một hồi yên tĩnh, thanh âm của gia chủ Dạ gia mới xuất hiện lần nữa: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ta. . . Chính là hài nhi kia. Chính là hài nhi thân trúng phải mười mấy loại độc dược.” Ánh mắt Dạ Nhiễm hướng lên trời, nếu như ngươi có thể suy nghĩ, vậy có hận không? Sinh ra gần được một tháng, đã bị thân nhân tàn nhẫn sát hại, ngươi có hận không?
Vũ Nhược Phiêu cùng Dạ Huyền Diệp cố gắng buộc chính mình không được rơi nước mắt, chỉ là, toàn bộ Dạ gia, bọn họ lại không thể tìm được bất kỳ một ký ức tốt đẹp nào để nhớ lại.
Trù tính hãm hại rồi hủy đan điền của Dạ Huyền Diệp, hủy cả cuộc đời của hắn.
Dùng độc hãm hại rồi phá hỏng thân thể của Vũ Nhược Phiêu, hủy đi sức khỏe của nàng.
Dùng phương thức tàn nhẫn hủy đi con gái của bọn họ, con gái chưa đến một tháng tuổi.
“Nếu đã không còn là phế vật, liền khôi phục lại thân phận Dạ thị gia tộc chính thống.” Trong không khí lại truyền đến giọng nói của gia chủ Dạ gia, làm cho Dạ Nhiễm nở nụ cười.
“Ha ha ha. . . Lão thất phu, thân phận Dạ thị gia tộc chính thống là cái cọng lông gì! Nếu bổn đại gia muốn, ra lệnh một tiếng cũng đủ để cho toàn bộ Dạ gia các ngươi trong vòng một đêm trắng tay!” Đây là Tạp Tạp càn rỡ, đứng trên đầu vai Dạ Nhiễm hung hăng cuồng vọng phát ngôn bừa bãi!
“Đội trưởng của Vô Địch thần đội chúng ta, không thèm cái thân phận chính thống bỏ đi kia.” Cách đó không xa sau lưng Dạ Nhiễm, xuất hiện thanh âm của Tập Diệt Nguyệt!
Dạ Nhiễm quay đầu lại, liền nhìn thấy năm người Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ, năm người phi thân một cái, liền đứng trên lưng một con Tử Kim điêu bên cạnh Dạ Nhiễm.
“Song Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự năm nay đến, Dạ thị gia tộc, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi?” Khóe môi Liễu Phi Tiếu nhếch lên, nhưng trong đôi mắt lại lạnh như băng.
“Ah, là bọn họ! Vô Địch tiểu đội của Học Viện Quân Sự!” Bên dưới có một đệ tử của Học Viện Hoàng Gia, khi nhìn thấy bọn người Dạ Nhiễm, nhịn không được hô lên!
Đoạt ngôi Thần đội của Học Viện Quân Sự năm nay? Hơn nữa lại còn có hai Tân Nhân Vương là đội viên, Vô Địch thần đội?!
“Dạ Huyền Diệp, mang con gái của ngươi theo ta đến thư phòng.” Gia chủ giống như không nghe thấy lời nói của mấy người Liễu Phi Tiếu, thản nhiên lên tiếng.
Khóe miệng Dạ Huyền Diệp treo lên một nụ cười tùy tiện: “Ta cùng Phiêu nhi ở lại Dạ gia, cũng chỉ là vì một ngày nào đó có thể tìm thấy con gái, hôm nay, ngươi cho rằng ta vẫn sẽ ở lại Dạ thị gia tộc hay sao?”
“Ai da, đúng vậy đúng vậy, đại ca của bổn thiếu gia còn có thể ở lại Dạ thị gia tộc nhỏ bé này hay sao?” Lại là một giọng nói vô cùng càn rỡ truyền đến từ không trung.
Dạ Nhiễm quay đầu lại, đập vào mắt là một nam nhân mặc áo màu xanh nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ là đôi mắt hoa đào lúc nào cũng đầy ý cười, môi mỏng là nụ cười có chút lưu manh vô lại, toàn thân tản ra khí chất bất cần đời.
Chỉ là, khí chất này, Dạ Nhiễm sao lại thấy quen như vậy?
“Ai uy!!! Thiếu nữ áo đỏ xấu xí, tiểu tử cao gầy, mấy vị đội viên Vô Địch không chịu nổi, đã lâu không gặp.” Thiếu niên cười híp mắt nhìn năm người Dạ Nhiễm, một câu nói, lập tức làm cho năm người Dạ Nhiễm dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa rớt từ trên không xuống.
Giọng điệu này, thanh âm này. . .
Không phải Quái đại thúc lôi tha lôi thôi kia thì là ai?
Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, “Quái đại thúc. . .?”
“Là đại ca! Đã nói bổn thiếu gia mới mười tám tuổi!” Quả nhiên, ánh mắt nam nhân kia lần nữa lạnh như băng! Sát khí như có như không bao phủ bên người Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai: “Được, được, là Quái đại ca.”
Sát khí ở đáy mắt thiếu niên lập tức biến mất vô tung vô ảnh, cười híp mắt nhìn Vô Địch tiểu dội đã hóa đá từ nãy, vung vung móng vuốt: “Bổn thiếu gia biết hôm nay ăn mặc rất khó coi, các ngươi cũng đừng làm như không biết lão tử ta được không?”
Mấy người Liễu Phi Tiếu ngay ngắn quay mặt đi, không biết! Bọn họ không quen biết người này!
Lúc này, đã không còn ai tiếp tục hoài nghi nam nhân tuấn mỹ này là lôi tha lôi thôi đại thúc nữa! Tính cách ác liệt cực độ này, mắt thẩm mỹ làm cho người khác phải chảy nước mắt này, còn có thể là người nào khác?
“Nhất Minh.” Dạ Huyền Diệp chau mày, Nhất Minh biết con gái bảo bối của ông sao?
Nhất Minh nhìn ra nghi vấn của Dạ Huyền Diệp, cũng không phủ nhận, chỉ là nghiêng nghiêng đầu: “Đệ điều tra con gái của đại ca được một thời gian rồi, vừa mới có được đáp án chính xác là con gái của đại ca.”
Dạ Huyền Diệp nghe vậy, thật muốn một cước trực tiếp đạp bay hắn luôn!
Tiểu tử này điều tra bảo bối được một thời gian ngắn rồi, vậy mà đến tận sau khi bảo bối trở về mới nói cho ông biết?
“Được rồi được rồi, đại ca, huynh đã tìm được con gái, liền tranh thủ thời gian mang theo chị dâu quay lại Tầm Bảo Môn đi! Xem như ta cầu ngài được không. . .” Nam nhân tuấn mỹ khóc lóc thảm thiết, đại ca ơi đại ca, huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy không phải là vì muốn tìm con gái sao? Nay con gái cũng tìm được rồi, còn là thiên tài làm cho mọi người ghen tị căm tức, ngài trở về tiếp nhận Tầm Bảo Môn được không vậy?
Tầm Bảo Môn?!
Nghe thấy ba chữ kia không ai là không trợn mắt một phen!
Tầm Bảo Môn là cái gì?
Ai biết rõ nhất? Khúc Thừa Trạch chứ còn ai!
Tiểu tử này thế nhưng lại biết rõ về Tầm Bảo Môn nhất, đó là thương đoàn duy nhất trên đại lục này vượt qua Khúc gia bọn họ!
Tầm Bảo Môn, đệ nhất thương đoàn của Thương Minh đại lục! Giàu có đến mức làm cho người khác khiếp sợ – Tầm Bảo Môn, chẳng lẽ là của người từ thiên tài biến thành phế vật bị Dạ thị gia tộc giam lỏng mười lăm năm – Dạ Huyền Diệp?
Dạ Huyền Diệp nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của con gái bảo bối nhà mình, sờ sờ mũi: “Mười bảy năm trước, còn trẻ không hiểu chuyện, hình như là sau khi đánh một trận mạc danh kỳ diệu thì được cái ghế môn chủ của Tầm Bảo Môn đó.”
Khúc Thừa Trạch nghe thấy lời nói của Dạ Huyền Diệp, giờ phút này chỉ muốn đại biểu cho tất cả mọi người chỉ lên trời, mắng to một câu: Ta kháo(*)! Trên đời còn thiên lý hay không!
Tác giả :
Mặc Tà Trần