Ta Xuyên Không Thành Tà Thần
Chương 44: Một đấu tất cả!
Sáng hôm sau.
- Đây là lần thứ hai ta ngất vì bị cạn sạch hồn lực rồi. – Quân Huyền ngồi trên giường nhìn qua cửa sổ mà nói.
- Hết thảy cũng là do ta quá yếu. – Quân Huyền thở dài một cái rồi bước xuống giường nhìn xung quanh thử.
Hắn lần này tỉnh dậy không còn ngạc nhiên, hỏi vội xem đây là phòng ai vì hắn đã quá quen thuộc nơi đây, hằng ngày hắn thường đến đây tu luyện không quen thuộc sao được, là phòng của phó viện trưởng.
- Tỉnh rồi thì ra ăn sáng đi. – Thanh âm từ trong mật đạo vang ra. Ngay sau thanh âm đó cũng là thân ảnh tuyệt vời của một mỹ nữ bước ra, Vân Lam hôm nay ăn mặc có chút khác hẳn, trên người nàng điểm trang phục màu vàng nhạt tinh tế, điều đặc biệt hôm nay nàng có động qua chút son phấn khiển gương mặt của nàng càng trở lên thanh tú, diễm lệ hơn bao giờ hết.
Quân Huyền hắn có chút ngất ngây trước vẻ đẹp của nàng, trong chốc lát hắn mới bừng tỉnh nhớ ra chính sự liền vội vàng nói:
- Lão sư, ta còn phải về luyện đan đã.
Đúng lúc Quân Huyền định vội vàng chạy đi thì Vân Lam lại điềm đạm đáp:
- Không cần về luyện đan môn đâu, ta đã xin Linh Mộng bảy ngày tiếp theo ngươi theo ta tu luyện rồi.
- Lão sư người xin nghỉ cho ta làm gì vậy? Mà tận những một tuần a. – Quân Huyền hắn đang tính đến những viên đan dược trong một tuần này hắn có thể luyện ra liền cảm thấy xót xa.
Vân Lam ngồi xuống điềm đạm nói:
- Tuần tới học viện sẽ mở Huyền Cảnh và chỉ tân sinh mới được tham gia và ngươi là đại diện cho hồn hệ tham gia nên đừng để ta và khoa thất vọng.
Quân Huyền nghe thấy nàng nói vậy liền tò mò hỏi tiếp: “Vậy khoa Huyền hệ ai đại diện?”
Nghĩ đến người đại diện một khoa vào huyền cảnh hắn là có tu vi cao nhất trong tân sinh, mắt Quân Huyền sáng rực lên chiến ý, hắn lâu lắm rồi chưa đánh một trận đã tay.
Vân Lam thấy vậy liền cười cười đáp nhẹ nhàng: “Tất cả tân sinh huyền hệ.”
- Tất…tất cả? Không phải người nói đại diện thôi sao? – Quân Huyền lắp ba lắp bắp hỏi lại, chiến ý kia bỗng chốc hụt tắt, nếu là một đấu một còn được đây là cân cả tân sinh một khoa sao hắn ho he nổi.
- À ta nói đại diện cho sang thôi, chứ tân sinh hồn hệ năm nay chỉ có mình ngươi nên mình ngươi tham gia huyền cảnh thôi. Còn huyền hệ họ bao nhiêu tân sinh thì ngần ấy người tham gia. – Vân Lam vẫn nhẹ nhàng đáp, có lẽ nàng đã quá quen với sự nhanh chóng nhụt chí của tân sinh hồn hệ khi nghe đối diện với tất cẩ huyền hệ.
- Ực… - Quân Huyền nuốt nước miếng xuống, hắn không dám nghĩ tới thảm cảnh khi đối diện với tất cả tân sinh khoa huyền hệ a.
- Yên tâm, huyền cảnh không được sát hại đồng môn… - Vân Lam nói đến đây Quân Huyền sắc mặt mới biến chuyển tốt lên hơn một chút. Nếu như vậy hắn không lo chết nữa rồi.
- Cùng lắm ngươi tàn phế thôi! – Vân Lam để hắn thở thoải mái rồi mới dứt lời.
Sắc mặt Quân Huyền vừa mới tốt lên liền xám xịt lại. Hai đánh một không chột cũng què…đây là cả đám bu vào đánh a, tàn phế không thể tu luyện là chắc chắn.
Quân Huyền sau hai lần bị chấn nhiếp tinh thần liền nghĩ cách thoát khỏi nguy nan, hắn vội hỏi:
- Lão sư, huyền cảnh này ta không đi có được không?
- Được… - Vân Lam nói đến đây nàng lại cười cười.
Quân Huyền nhận ra nụ cười này giống lần trước, mang đến cho hắn sự nguy hiểm không hề nhẹ, mà lại nàng hình như chưa nói hoàn chỉnh vế sau nếu như phật ý nàng hắn sẽ còn thảm hơn nữa a.
Nghĩ đến đấy, Quân Huyền liền toát mồ hôi hột liên tục, tay hắn gãi gãi đầu nói:
- Ta hỏi vậy thôi nhưng vì vinh quang của hồn hệ, sao ta có thể bỏ chứ?
- Đúng là tiểu tử ngoan mà. – Vân Lam nghe vậy liền cười cười.
- Nhưng lão sư, người có thể cho ta mấy bảo vật để giữ được cái mạng tàn này không? – Quân Huyền ánh mắt năn nỉ, động tác như thuần thục từ lâu liền tụt xuống giường, chạy…chạy tới gần chân nàng, ngồi xuống ôm chân nàng năn nỉ.
Ôm chân thần chiêu.
- Chân của Vân Lam lão sư đúng là êm a. – Quân Huyền không quên cảm nhận thử.
Còn Vân Lam nàng thấy hắn như vậy liền bật cười thành tiếng.
- Tiểu tử này…vậy mà bị dọa đến mức này. – Vân Lam thầm nghĩ: “Trêu hắn thêm một chút!”
- Mấy bảo vật sao? Không được! – Gương mặt Vân Lam cương quyết.
Quân Huyền thấy nàng vô tình như vậy liền nói:
- Lão sư, người xem…ta bỏ luyện đan một tuần theo người luyện tập để đại diện hồn hệ vào huyền cảnh nguy hiểm, sợ là còn tay trắng đi ra. Nếu ta chuyên tâm luyện đan đã kiếm được chút đỉnh mà học viện cũng sẽ không hy sinh một luyện đan sư xuất sắc như ta đâu, đúng không?
Quân Huyền vừa nói vừa ôm chân nàng chặt hơn một chút.
Vân Lam nghe hắn nói vậy liền cũng thấy hắn nói có chút hợp lí, nếu hắn là luyện đan sư thì hắn không muốn đi nàng cũng không thể bắt ép, mà lại hắn 16 tuổi đã luyện được đan dược chạm tới nhị phẩm nếu hội đồng luyện đan biết được cũng sẽ trọng dụng. Nàng cười mỉm, nhìn Quân Huyền nói:
- Ta quên chưa nói với ngươi, huyền cảnh này như một cổ lâm vậy, khi tiến vào liền sẽ nhanh chóng bị cổ lâm tách đoàn ra, cũng vì thế mà ngươi giả bộ làm một học viên huyền hệ cũng không ai hay biết đâu. Mà vào huyền cảnh vừa là cơ hội, vừa là thách thức.
Vân Lam nói đến đây làm Quân Huyền tò mò liền hỏi lại:
- Vừa là cơ hội, vừa là thách thức?
- Đúng vậy, khi ngươi tiến vào huyền cảnh có thể kiếm được nguyên liệu luyện đan hoặc nguyên liệu có lợi cho tu luyện đẳng cấp cao cũng có. Ngoài ra còn có thể giết được yêu thú thì kiếm được yêu đan càng lợi cho tu luyện hơn, không thì bán đi, giá thành cũng không thấp. Đấy là cơ hội.
- Còn thách thức, ngươi có thể gặp yêu thú cấp cao, hoặc là những đối thủ muốn cướp đồ của ngươi sẽ xảy ra chiến đấu, mà tại chiến đâu nơi nhiều ngươi là không hẳn khôn ngoan vì sẽ dẫn tới nhiều ánh mắt nhòm ngó hơn. – Sau một thời thần, Vân Lam đã giải thích xong.
- Ra vậy, thế cũng không hẳn là nguy hiểm lắm a. – Quân Huyền sau khi được Vân Lam lí giải liền cười cười, hắn bây giờ mới buông ôm chân nàng ra, năm ngón nắm lại thành nắm đấm dơ lên, nhìn vào Vân Lam nói:
- Lão sư yên tâm, ta sẽ cố gắng chiếm hết tài nguyên trong đó cho người xem. – Vừa nói, Quân Huyền vừa cười một cách tự tin.
- Tốt, ý chí này được rồi đi tu luyện thôi.
Dứt lời, Vân Lam không chờ Quân Huyền đồng ý hay không liền lấy tay túm áo hắn, cấp tốc tiến tới mật đạo.
- A! Lão sư, ta còn ăn sáng đã. – Quân Huyền hắn than lên khi bị kéo đi bất ngờ.
- Không cần thiết nữa, tu luyện sẽ bổ sung năng lượng cho ngươi. – Vân Lam dứt lời mới quyết tâm kéo hắn hẳn vào trong mật đạo tu luyện.
Quân Huyền nghe vậy cũng chỉ biết méo mặt, mang theo bụng đói vào mật đạo tu luyện.
- Đây là lần thứ hai ta ngất vì bị cạn sạch hồn lực rồi. – Quân Huyền ngồi trên giường nhìn qua cửa sổ mà nói.
- Hết thảy cũng là do ta quá yếu. – Quân Huyền thở dài một cái rồi bước xuống giường nhìn xung quanh thử.
Hắn lần này tỉnh dậy không còn ngạc nhiên, hỏi vội xem đây là phòng ai vì hắn đã quá quen thuộc nơi đây, hằng ngày hắn thường đến đây tu luyện không quen thuộc sao được, là phòng của phó viện trưởng.
- Tỉnh rồi thì ra ăn sáng đi. – Thanh âm từ trong mật đạo vang ra. Ngay sau thanh âm đó cũng là thân ảnh tuyệt vời của một mỹ nữ bước ra, Vân Lam hôm nay ăn mặc có chút khác hẳn, trên người nàng điểm trang phục màu vàng nhạt tinh tế, điều đặc biệt hôm nay nàng có động qua chút son phấn khiển gương mặt của nàng càng trở lên thanh tú, diễm lệ hơn bao giờ hết.
Quân Huyền hắn có chút ngất ngây trước vẻ đẹp của nàng, trong chốc lát hắn mới bừng tỉnh nhớ ra chính sự liền vội vàng nói:
- Lão sư, ta còn phải về luyện đan đã.
Đúng lúc Quân Huyền định vội vàng chạy đi thì Vân Lam lại điềm đạm đáp:
- Không cần về luyện đan môn đâu, ta đã xin Linh Mộng bảy ngày tiếp theo ngươi theo ta tu luyện rồi.
- Lão sư người xin nghỉ cho ta làm gì vậy? Mà tận những một tuần a. – Quân Huyền hắn đang tính đến những viên đan dược trong một tuần này hắn có thể luyện ra liền cảm thấy xót xa.
Vân Lam ngồi xuống điềm đạm nói:
- Tuần tới học viện sẽ mở Huyền Cảnh và chỉ tân sinh mới được tham gia và ngươi là đại diện cho hồn hệ tham gia nên đừng để ta và khoa thất vọng.
Quân Huyền nghe thấy nàng nói vậy liền tò mò hỏi tiếp: “Vậy khoa Huyền hệ ai đại diện?”
Nghĩ đến người đại diện một khoa vào huyền cảnh hắn là có tu vi cao nhất trong tân sinh, mắt Quân Huyền sáng rực lên chiến ý, hắn lâu lắm rồi chưa đánh một trận đã tay.
Vân Lam thấy vậy liền cười cười đáp nhẹ nhàng: “Tất cả tân sinh huyền hệ.”
- Tất…tất cả? Không phải người nói đại diện thôi sao? – Quân Huyền lắp ba lắp bắp hỏi lại, chiến ý kia bỗng chốc hụt tắt, nếu là một đấu một còn được đây là cân cả tân sinh một khoa sao hắn ho he nổi.
- À ta nói đại diện cho sang thôi, chứ tân sinh hồn hệ năm nay chỉ có mình ngươi nên mình ngươi tham gia huyền cảnh thôi. Còn huyền hệ họ bao nhiêu tân sinh thì ngần ấy người tham gia. – Vân Lam vẫn nhẹ nhàng đáp, có lẽ nàng đã quá quen với sự nhanh chóng nhụt chí của tân sinh hồn hệ khi nghe đối diện với tất cẩ huyền hệ.
- Ực… - Quân Huyền nuốt nước miếng xuống, hắn không dám nghĩ tới thảm cảnh khi đối diện với tất cả tân sinh khoa huyền hệ a.
- Yên tâm, huyền cảnh không được sát hại đồng môn… - Vân Lam nói đến đây Quân Huyền sắc mặt mới biến chuyển tốt lên hơn một chút. Nếu như vậy hắn không lo chết nữa rồi.
- Cùng lắm ngươi tàn phế thôi! – Vân Lam để hắn thở thoải mái rồi mới dứt lời.
Sắc mặt Quân Huyền vừa mới tốt lên liền xám xịt lại. Hai đánh một không chột cũng què…đây là cả đám bu vào đánh a, tàn phế không thể tu luyện là chắc chắn.
Quân Huyền sau hai lần bị chấn nhiếp tinh thần liền nghĩ cách thoát khỏi nguy nan, hắn vội hỏi:
- Lão sư, huyền cảnh này ta không đi có được không?
- Được… - Vân Lam nói đến đây nàng lại cười cười.
Quân Huyền nhận ra nụ cười này giống lần trước, mang đến cho hắn sự nguy hiểm không hề nhẹ, mà lại nàng hình như chưa nói hoàn chỉnh vế sau nếu như phật ý nàng hắn sẽ còn thảm hơn nữa a.
Nghĩ đến đấy, Quân Huyền liền toát mồ hôi hột liên tục, tay hắn gãi gãi đầu nói:
- Ta hỏi vậy thôi nhưng vì vinh quang của hồn hệ, sao ta có thể bỏ chứ?
- Đúng là tiểu tử ngoan mà. – Vân Lam nghe vậy liền cười cười.
- Nhưng lão sư, người có thể cho ta mấy bảo vật để giữ được cái mạng tàn này không? – Quân Huyền ánh mắt năn nỉ, động tác như thuần thục từ lâu liền tụt xuống giường, chạy…chạy tới gần chân nàng, ngồi xuống ôm chân nàng năn nỉ.
Ôm chân thần chiêu.
- Chân của Vân Lam lão sư đúng là êm a. – Quân Huyền không quên cảm nhận thử.
Còn Vân Lam nàng thấy hắn như vậy liền bật cười thành tiếng.
- Tiểu tử này…vậy mà bị dọa đến mức này. – Vân Lam thầm nghĩ: “Trêu hắn thêm một chút!”
- Mấy bảo vật sao? Không được! – Gương mặt Vân Lam cương quyết.
Quân Huyền thấy nàng vô tình như vậy liền nói:
- Lão sư, người xem…ta bỏ luyện đan một tuần theo người luyện tập để đại diện hồn hệ vào huyền cảnh nguy hiểm, sợ là còn tay trắng đi ra. Nếu ta chuyên tâm luyện đan đã kiếm được chút đỉnh mà học viện cũng sẽ không hy sinh một luyện đan sư xuất sắc như ta đâu, đúng không?
Quân Huyền vừa nói vừa ôm chân nàng chặt hơn một chút.
Vân Lam nghe hắn nói vậy liền cũng thấy hắn nói có chút hợp lí, nếu hắn là luyện đan sư thì hắn không muốn đi nàng cũng không thể bắt ép, mà lại hắn 16 tuổi đã luyện được đan dược chạm tới nhị phẩm nếu hội đồng luyện đan biết được cũng sẽ trọng dụng. Nàng cười mỉm, nhìn Quân Huyền nói:
- Ta quên chưa nói với ngươi, huyền cảnh này như một cổ lâm vậy, khi tiến vào liền sẽ nhanh chóng bị cổ lâm tách đoàn ra, cũng vì thế mà ngươi giả bộ làm một học viên huyền hệ cũng không ai hay biết đâu. Mà vào huyền cảnh vừa là cơ hội, vừa là thách thức.
Vân Lam nói đến đây làm Quân Huyền tò mò liền hỏi lại:
- Vừa là cơ hội, vừa là thách thức?
- Đúng vậy, khi ngươi tiến vào huyền cảnh có thể kiếm được nguyên liệu luyện đan hoặc nguyên liệu có lợi cho tu luyện đẳng cấp cao cũng có. Ngoài ra còn có thể giết được yêu thú thì kiếm được yêu đan càng lợi cho tu luyện hơn, không thì bán đi, giá thành cũng không thấp. Đấy là cơ hội.
- Còn thách thức, ngươi có thể gặp yêu thú cấp cao, hoặc là những đối thủ muốn cướp đồ của ngươi sẽ xảy ra chiến đấu, mà tại chiến đâu nơi nhiều ngươi là không hẳn khôn ngoan vì sẽ dẫn tới nhiều ánh mắt nhòm ngó hơn. – Sau một thời thần, Vân Lam đã giải thích xong.
- Ra vậy, thế cũng không hẳn là nguy hiểm lắm a. – Quân Huyền sau khi được Vân Lam lí giải liền cười cười, hắn bây giờ mới buông ôm chân nàng ra, năm ngón nắm lại thành nắm đấm dơ lên, nhìn vào Vân Lam nói:
- Lão sư yên tâm, ta sẽ cố gắng chiếm hết tài nguyên trong đó cho người xem. – Vừa nói, Quân Huyền vừa cười một cách tự tin.
- Tốt, ý chí này được rồi đi tu luyện thôi.
Dứt lời, Vân Lam không chờ Quân Huyền đồng ý hay không liền lấy tay túm áo hắn, cấp tốc tiến tới mật đạo.
- A! Lão sư, ta còn ăn sáng đã. – Quân Huyền hắn than lên khi bị kéo đi bất ngờ.
- Không cần thiết nữa, tu luyện sẽ bổ sung năng lượng cho ngươi. – Vân Lam dứt lời mới quyết tâm kéo hắn hẳn vào trong mật đạo tu luyện.
Quân Huyền nghe vậy cũng chỉ biết méo mặt, mang theo bụng đói vào mật đạo tu luyện.
Tác giả :
An Nhân Đạo Tiên