Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 5: Cuối cùng cũng có một nơi ở
Nhìn phía xa, các tu sĩ đang đi lại một cách vội vàng, nhìn thấy các đệ tử mới đến mà mắt cũng chỉ liếc qua rồi lại cắm đầu đi tiếp.
Đi một vòng hỏi thăm, cuối cùng Lâm Khinh cũng gặp được vị đại sư huynh tên Trương Quân, hắn dẫn Lâm Khinh đến trước một toà lầu các chuyên môn để đăng ký và an bài đệ tử.
Người ra đón tiếp là một trung niên râu rậm, hắn hỏi tên, tuổi, cân nhắc và xem xét Linh căn của Lâm Khinh mãi rồi cuối cùng cũng phân cho y một động phủ ở lưng chừng núi thuộc Hoả Đan phong.
Hoả Đan phong, là một phong mà chủ yếu liên quan đến trồng linh dược và luyện đan.
Hiện tại Lâm Khinh chưa cân nhắc đến việc ấy, y bây giờ chỉ cần có một nơi để ngủ là đã tốt lắm rồi.
Đừng nhìn y bây giờ đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám mà tưởng nhầm, thực ra bây giờ thân thể này chỉ mạnh hơn thường nhân một chút thôi, bao giờ qua Ngưng mạch rồi Trúc Cơ thành công thì mới được coi là tu sĩ.
Nghe đồn tu sĩ Trúc Cơ sẽ có được hai trăm năm tuổi thọ, đây thực ra là điều mà Lâm Khinh cảm thấy hài lòng nhất từ khi xuyên qua đến nay, còn khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thì dung mạo về sau sẽ được giữ nguyên như lúc đó.
Tức là nếu ngươi trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ năm mười tám tuổi, dung mạo của ngươi sẽ bảo trì hình dáng mười tám tuổi cho đến khi chết đi.
Nhưng Kim Đan kỳ mười tám tuổi. Điều này thật sự rất khó.
Ở Nhật Nguyệt đại lục đã từng có một tiền lệ duy nhất trong vòng một ngàn năm trở lại đây, đó chính là tông chủ của Thiên Huyền Tông. Hắn chính là một truyền kỳ của tu chân giới. Mười tám tuổi Kết đan. Bốn mươi tuổi Nguyên Anh, là người duy nhất dùng bốn trăm năm để đi đến đỉnh cao của đại lục, hình như hắn cũng là biến dị Lôi linh căn...
Nhắc tới làm Lâm Khinh lại nhớ đến người tên Lam Túc kia, cũng là biến dị Lôi linh căn. Nhưng để so sánh thì... Người trước mười tám tuổi đã Kết đan, vang danh khắp tu chân giới. Còn người sau cũng mười tám tuổi nhưng mà mới bắt đầu nhập môn.
Người với người không thể đem ra so sánh được.
Mà y nghe nói Huyền Phong môn này cũng chỉ là một trong những môn phái phụ thuộc vào Thiên Huyền Tông, vậy thì căn cơ của những Tông môn lớn kia còn đến mức nào nữa?
Lại nói tiếp, trưởng môn của Huyền Phong Môn này nghe đồn cũng mới chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ thôi... Còn cách Đại thừa kỳ bao xa.
Lâm Khinh tiếc nuối thế thôi nhưng cũng không để trong lòng. Nhân vật như vậy chỉ có thể từ xa xa nhìn lén và ngưỡng mộ. Y cũng tự biết mình là ai.
Cầm theo mấy bộ y phục mà trung niên râu rậm lúc nãy phát cho, Lâm Khinh bước chân vào động phủ của mình. Vừa vào đến nơi y không kịp quan sát gì đã nằm vật ra giường, lúc này thần tiên cũng không cản được hắn đánh một giấc thật ngon lành.
Dù sao thân thể này mới chỉ mười ba tuổi. Chịu đựng mấy ngày không ngủ đã là cực hạn rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Khinh mới có dịp đi xem xét động phủ của chính mình. Nếu không có gì xảy ra, đây chính là địa bàn của y ở Huyền Phong Môn này, trừ khi y từ bỏ thân phận đệ tử, rời khỏi tông môn.
Khác hẳn động phủ đi thuê ở dưới chân núi, nơi này được bố trí đầy đủ hơn nhiều. Bên trong bao gồm hai phòng liền kề nhau.
Một phòng để ở bố trí khá đơn giản nhưng rất rộng rãi, cũng một cái giường, một cái bồ đoàn, chỉ khác là trên vách đá khảm tận bốn viên dạ minh châu làm cho động phủ lúc nào cũng sáng sủa.
Bên cạnh đó làm Lâm Khinh ngạc nhiên lại là đan phòng bên cạnh, ở đây có bố trí đan lô, dù là hạ phẩm nhưng có đan lô tức là ở đây có bố trí Địa hoả.
Lâm Khinh lập tức đi kiểm tra.
Quả nhiên là có bố trí Địa hoả, dù là loại kém nhất thì cũng khá là có ích!
Bên cạnh đan lô còn có một giá đựng Linh dược khá cao đã chia sẵn nhiều ô. Đáng tiếc ở trên trống không, chưa đựng thứ gì.
Lâm Khinh vui vẻ cực kỳ. Mấy thứ này nhìn qua là thấy tốn tiền, miễn phí được cái gì thì hay cái đó.
Dù chưa biết mình có tư chất luyện đan hay không. Chỉ với Mộc, Thuỷ song linh căn, Lâm Khinh cũng đã đoán chắc cuộc đời mình sẽ liên quan nhiều đến linh dược, bởi vì Mộc linh căn phụ trợ khá nhiều cho khả năng thành đan của Luyện Đan sư...
Tiếp tục đi xung quanh động phủ, Lâm Khinh cảm thấy như đi trên mây, ở đây không chỉ có hai mảnh Linh điền trung phẩm mà còn có một Linh tuyền nho nhỏ. Nhìn mặt nước bốc lên linh khí mù mịt, y khiếp sợ nghĩ: "Đãi ngộ cho đệ tử mới tới lại cao như thế này sao?"
Nhưng mà không ảnh hưởng, dù sao tốt còn hơn xấu.
Trở về phòng. Ngồi trên bồ đoàn và cảm nhận Linh lực trong cơ thể, đọc khẩu quyết quen thuộc, cơ thể Lâm Khinh tự động hấp thu linh khí, rất tiếc cho đến lúc này y vẫn chưa cảm nhận được tia linh khí nào thuộc tính Mộc, Thuỷ.
Chắc có lẽ là do từ trước tới nay, y chưa từng luyện công pháp chủ đạo nào mà mới chỉ tu luyện khẩu quyết dẫn khí nhập thể thông thường, hoặc là kinh mạch vẫn chưa đến cực hạn nên cơ thể y vẫn có thể hấp thu linh khí.
Tu luyện bậy bạ vậy mà cũng có thể lên được Luyện Khí kỳ tầng tám hẳn là do song linh căn của y không có gì khắc nhau mà lại còn bổ trợ cho nhau.
Y tin rằng, sau này có công pháp, việc tu luyện của y sẽ còn nhanh hơn nữa.
Bây giờ thì cứ từ từ không cần vội vàng sẽ hỏng chuyện.
Mà Lâm Khinh còn đang đắn đo không biết nên luyện công pháp mà Huyền Phong Môn sau này cấp cho hay là luyện luôn bộ công pháp cha mẹ y để lại.
Bộ công pháp Mộc hệ này là bộ công pháp duy nhất được đặt ở môt cái hộp gỗ được để trong túi trữ vật. Là một bộ Hoàng cấp cao giai công pháp. Có tên là Ám mộc bồi thiên quyết.
Ngoài cái tên và ngọc giản ra thì chẳng có giới thiệu gì về nó cả nên Lâm Khinh cũng không dám chọn bừa.
Theo trí nhớ khối thân thể này để lại, đại lục này phân chia thành Nhân tu, Ma tu và Yêu tu. Ba tộc này phân chia lãnh thổ thành ba vùng và không hề đụng chạm đến nhau.
Trong có cấp bậc của nhân tu là Ngưng Mạch \- Trúc Cơ \- Kim Đan \- Nguyên Anh \- Phân Thần \- Luyện Hư \- Hợp Thể \- Độ Kiếp \- Đại Thừa chín bậc, mỗi bậc lại chia thành ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Cấp bậc của ma tu là Luyện Thể \- Ngưng Nguyên \- Ma Anh \- Xuất Khiếu \- Ly Thức \- Hợp Thể \- Toái Hư \- Độ Kiếp \- Đại Thừa.
Mỗi cấp cũng chia thành ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Còn về Luyện Khí kỳ. Lại là cấp bậc nhập môn mà nhân tu và ma tu bắt buộc phải đi qua, Luyện Khí kỳ gồm chín tầng, mà Lâm Khinh hiện đang ở tầng tám.
Còn yêu tu thì chia cấp khá đơn giản là: Thải Linh \- Hoá Hình \- Kết Đan \- Thành Anh \- Đại Yêu \- Thiên Yêu.
Nhưng yêu tu lại lên cấp cực khó, ví dụ như một yêu tu từ cấp Thải Linh đến Hoá Hình có khi mất đến vài trăm năm, đổi lại yêu tu có tuổi thọ rất cao. Gần như tiếp cận vô hạn.
Vậy còn công pháp thì sao?
Công pháp trên Nhật Nguyệt đại lục cũng chia làm bốn bậc: Thiên \- Địa \- Huyền \- Hoàng. Trong đó Thiên cấp công pháp là ngàn vàng khó cầu. Những người tu luyện Thiên cấp công pháp có tốc độ hấp thu linh khí gấp năm lần bình thường.
Nếu để cho một người có Đơn linh căn tu luyện Thiên cấp công pháp thì tốc độ phải nhanh đến mức nào cơ chứ? Rất tiếc, công pháp này phải đến Kim Đan kỳ mới có thể tu luyện, như Lâm Khinh bây giờ mà đụng vào chỉ có nước tan xác mà chết.
Thôi kệ đi. Hiện giờ thân thể và kinh mạch của y vẫn đủ để chứa đựng linh khí thì cứ tu luyện khẩu quyết nhập môn đã, sau này nhỡ lấy được công pháp mạnh hơn thì tính sau.
Lâm Khinh đành tự an ủi mình vậy.
Phải biết rằng tu sĩ nhập môn chỉ có thể tu luyện được Hoàng cấp công pháp, mà việc lựa chọn công pháp lại quyết định đến căn cơ. Y có thể tu luyện đến độ cao như thế nào đều là do công pháp, vì vậy việc này phải cần cân nhắc thật kỹ.
Mấy ngày sau đó Lâm Khinh không ra ngoài mà ở trong động phủ của mình nghỉ ngơi và tu luyện. Một tuần sau, trời vừa tờ mờ sáng, động phủ của Lâm Khinh đã nghênh đón vị khách đầu tiên đến thăm.
Kết giới ngoài cửa vừa lay động y đã mở mắt rồi, vừa bước ra đã thấy Tiêu Nam đang ngó nghiêng bên ngoài. Nhìn sắc mặt thì một tuần qua có lẽ hắn sống cũng khá lắm.
"Lâm Khinh, tại sao động phủ của ngươi lại to đẹp thế này, đây là cái gì, Linh tuyền???"
"Ôi lại còn có hai mảnh Linh điền nữa chứ???"
"Tại sao động phủ của ta đến một cọng cỏ cũng không có? ta nhớ là hôm trước ta đã leo lên núi trước cả ngươi cơ mà!!!" Tiêu Nam vừa đi vòng quanh động phủ của Lâm Khinh vừa kêu gào.
Lâm Khinh tu luyện cả đêm nhưng không hề mệt mỏi, chỉ cảm thấy hơi đói, y hơi uể oải nói:
"Ta không biết, ngươi được phân đến phong nào?"
"Haha, ta được phân đến Cực Kiếm phong. Ngươi biết không, vừa đến là ta đã phải đi làm cu li rồi." Tiêu Nam ghen tị một lúc liền trở lại với vẻ mặt vênh váo.
"Cu li? Sao ta thấy ngươi có phần đắc ý thì đúng hơn!" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi lại.
"Chứ sao nữa! ta đã được phân cho nhiệm vụ trông coi ba mảnh Linh điền, lại còn được dạy cho Thổ Tập thuật, ngày ngày đập đất bắt sâu. Từ hôm lên núi đến giờ ta đã kiếm được ba Linh thạch và mười lăm điểm cống hiến rồi."
Tiêu Nam nói làm Lâm Khinh càng thêm mờ mịt. Y có nghe nhầm không? Nhiệm vụ? Đập đất? Bắt sâu? Lại còn điểm cống hiến nữa?
Chúng ta đi tu tiên hay là đi làm ruộng vậy?
"Điểm cống hiến, điểm cống hiến là gì? Có tác dụng gì cơ?" Cuối cùng Lâm Khinh quyết định hỏi điều cơ bản nhất.
Đi một vòng hỏi thăm, cuối cùng Lâm Khinh cũng gặp được vị đại sư huynh tên Trương Quân, hắn dẫn Lâm Khinh đến trước một toà lầu các chuyên môn để đăng ký và an bài đệ tử.
Người ra đón tiếp là một trung niên râu rậm, hắn hỏi tên, tuổi, cân nhắc và xem xét Linh căn của Lâm Khinh mãi rồi cuối cùng cũng phân cho y một động phủ ở lưng chừng núi thuộc Hoả Đan phong.
Hoả Đan phong, là một phong mà chủ yếu liên quan đến trồng linh dược và luyện đan.
Hiện tại Lâm Khinh chưa cân nhắc đến việc ấy, y bây giờ chỉ cần có một nơi để ngủ là đã tốt lắm rồi.
Đừng nhìn y bây giờ đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám mà tưởng nhầm, thực ra bây giờ thân thể này chỉ mạnh hơn thường nhân một chút thôi, bao giờ qua Ngưng mạch rồi Trúc Cơ thành công thì mới được coi là tu sĩ.
Nghe đồn tu sĩ Trúc Cơ sẽ có được hai trăm năm tuổi thọ, đây thực ra là điều mà Lâm Khinh cảm thấy hài lòng nhất từ khi xuyên qua đến nay, còn khi bước vào cảnh giới Kim Đan, thì dung mạo về sau sẽ được giữ nguyên như lúc đó.
Tức là nếu ngươi trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ năm mười tám tuổi, dung mạo của ngươi sẽ bảo trì hình dáng mười tám tuổi cho đến khi chết đi.
Nhưng Kim Đan kỳ mười tám tuổi. Điều này thật sự rất khó.
Ở Nhật Nguyệt đại lục đã từng có một tiền lệ duy nhất trong vòng một ngàn năm trở lại đây, đó chính là tông chủ của Thiên Huyền Tông. Hắn chính là một truyền kỳ của tu chân giới. Mười tám tuổi Kết đan. Bốn mươi tuổi Nguyên Anh, là người duy nhất dùng bốn trăm năm để đi đến đỉnh cao của đại lục, hình như hắn cũng là biến dị Lôi linh căn...
Nhắc tới làm Lâm Khinh lại nhớ đến người tên Lam Túc kia, cũng là biến dị Lôi linh căn. Nhưng để so sánh thì... Người trước mười tám tuổi đã Kết đan, vang danh khắp tu chân giới. Còn người sau cũng mười tám tuổi nhưng mà mới bắt đầu nhập môn.
Người với người không thể đem ra so sánh được.
Mà y nghe nói Huyền Phong môn này cũng chỉ là một trong những môn phái phụ thuộc vào Thiên Huyền Tông, vậy thì căn cơ của những Tông môn lớn kia còn đến mức nào nữa?
Lại nói tiếp, trưởng môn của Huyền Phong Môn này nghe đồn cũng mới chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ thôi... Còn cách Đại thừa kỳ bao xa.
Lâm Khinh tiếc nuối thế thôi nhưng cũng không để trong lòng. Nhân vật như vậy chỉ có thể từ xa xa nhìn lén và ngưỡng mộ. Y cũng tự biết mình là ai.
Cầm theo mấy bộ y phục mà trung niên râu rậm lúc nãy phát cho, Lâm Khinh bước chân vào động phủ của mình. Vừa vào đến nơi y không kịp quan sát gì đã nằm vật ra giường, lúc này thần tiên cũng không cản được hắn đánh một giấc thật ngon lành.
Dù sao thân thể này mới chỉ mười ba tuổi. Chịu đựng mấy ngày không ngủ đã là cực hạn rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Khinh mới có dịp đi xem xét động phủ của chính mình. Nếu không có gì xảy ra, đây chính là địa bàn của y ở Huyền Phong Môn này, trừ khi y từ bỏ thân phận đệ tử, rời khỏi tông môn.
Khác hẳn động phủ đi thuê ở dưới chân núi, nơi này được bố trí đầy đủ hơn nhiều. Bên trong bao gồm hai phòng liền kề nhau.
Một phòng để ở bố trí khá đơn giản nhưng rất rộng rãi, cũng một cái giường, một cái bồ đoàn, chỉ khác là trên vách đá khảm tận bốn viên dạ minh châu làm cho động phủ lúc nào cũng sáng sủa.
Bên cạnh đó làm Lâm Khinh ngạc nhiên lại là đan phòng bên cạnh, ở đây có bố trí đan lô, dù là hạ phẩm nhưng có đan lô tức là ở đây có bố trí Địa hoả.
Lâm Khinh lập tức đi kiểm tra.
Quả nhiên là có bố trí Địa hoả, dù là loại kém nhất thì cũng khá là có ích!
Bên cạnh đan lô còn có một giá đựng Linh dược khá cao đã chia sẵn nhiều ô. Đáng tiếc ở trên trống không, chưa đựng thứ gì.
Lâm Khinh vui vẻ cực kỳ. Mấy thứ này nhìn qua là thấy tốn tiền, miễn phí được cái gì thì hay cái đó.
Dù chưa biết mình có tư chất luyện đan hay không. Chỉ với Mộc, Thuỷ song linh căn, Lâm Khinh cũng đã đoán chắc cuộc đời mình sẽ liên quan nhiều đến linh dược, bởi vì Mộc linh căn phụ trợ khá nhiều cho khả năng thành đan của Luyện Đan sư...
Tiếp tục đi xung quanh động phủ, Lâm Khinh cảm thấy như đi trên mây, ở đây không chỉ có hai mảnh Linh điền trung phẩm mà còn có một Linh tuyền nho nhỏ. Nhìn mặt nước bốc lên linh khí mù mịt, y khiếp sợ nghĩ: "Đãi ngộ cho đệ tử mới tới lại cao như thế này sao?"
Nhưng mà không ảnh hưởng, dù sao tốt còn hơn xấu.
Trở về phòng. Ngồi trên bồ đoàn và cảm nhận Linh lực trong cơ thể, đọc khẩu quyết quen thuộc, cơ thể Lâm Khinh tự động hấp thu linh khí, rất tiếc cho đến lúc này y vẫn chưa cảm nhận được tia linh khí nào thuộc tính Mộc, Thuỷ.
Chắc có lẽ là do từ trước tới nay, y chưa từng luyện công pháp chủ đạo nào mà mới chỉ tu luyện khẩu quyết dẫn khí nhập thể thông thường, hoặc là kinh mạch vẫn chưa đến cực hạn nên cơ thể y vẫn có thể hấp thu linh khí.
Tu luyện bậy bạ vậy mà cũng có thể lên được Luyện Khí kỳ tầng tám hẳn là do song linh căn của y không có gì khắc nhau mà lại còn bổ trợ cho nhau.
Y tin rằng, sau này có công pháp, việc tu luyện của y sẽ còn nhanh hơn nữa.
Bây giờ thì cứ từ từ không cần vội vàng sẽ hỏng chuyện.
Mà Lâm Khinh còn đang đắn đo không biết nên luyện công pháp mà Huyền Phong Môn sau này cấp cho hay là luyện luôn bộ công pháp cha mẹ y để lại.
Bộ công pháp Mộc hệ này là bộ công pháp duy nhất được đặt ở môt cái hộp gỗ được để trong túi trữ vật. Là một bộ Hoàng cấp cao giai công pháp. Có tên là Ám mộc bồi thiên quyết.
Ngoài cái tên và ngọc giản ra thì chẳng có giới thiệu gì về nó cả nên Lâm Khinh cũng không dám chọn bừa.
Theo trí nhớ khối thân thể này để lại, đại lục này phân chia thành Nhân tu, Ma tu và Yêu tu. Ba tộc này phân chia lãnh thổ thành ba vùng và không hề đụng chạm đến nhau.
Trong có cấp bậc của nhân tu là Ngưng Mạch \- Trúc Cơ \- Kim Đan \- Nguyên Anh \- Phân Thần \- Luyện Hư \- Hợp Thể \- Độ Kiếp \- Đại Thừa chín bậc, mỗi bậc lại chia thành ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Cấp bậc của ma tu là Luyện Thể \- Ngưng Nguyên \- Ma Anh \- Xuất Khiếu \- Ly Thức \- Hợp Thể \- Toái Hư \- Độ Kiếp \- Đại Thừa.
Mỗi cấp cũng chia thành ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Còn về Luyện Khí kỳ. Lại là cấp bậc nhập môn mà nhân tu và ma tu bắt buộc phải đi qua, Luyện Khí kỳ gồm chín tầng, mà Lâm Khinh hiện đang ở tầng tám.
Còn yêu tu thì chia cấp khá đơn giản là: Thải Linh \- Hoá Hình \- Kết Đan \- Thành Anh \- Đại Yêu \- Thiên Yêu.
Nhưng yêu tu lại lên cấp cực khó, ví dụ như một yêu tu từ cấp Thải Linh đến Hoá Hình có khi mất đến vài trăm năm, đổi lại yêu tu có tuổi thọ rất cao. Gần như tiếp cận vô hạn.
Vậy còn công pháp thì sao?
Công pháp trên Nhật Nguyệt đại lục cũng chia làm bốn bậc: Thiên \- Địa \- Huyền \- Hoàng. Trong đó Thiên cấp công pháp là ngàn vàng khó cầu. Những người tu luyện Thiên cấp công pháp có tốc độ hấp thu linh khí gấp năm lần bình thường.
Nếu để cho một người có Đơn linh căn tu luyện Thiên cấp công pháp thì tốc độ phải nhanh đến mức nào cơ chứ? Rất tiếc, công pháp này phải đến Kim Đan kỳ mới có thể tu luyện, như Lâm Khinh bây giờ mà đụng vào chỉ có nước tan xác mà chết.
Thôi kệ đi. Hiện giờ thân thể và kinh mạch của y vẫn đủ để chứa đựng linh khí thì cứ tu luyện khẩu quyết nhập môn đã, sau này nhỡ lấy được công pháp mạnh hơn thì tính sau.
Lâm Khinh đành tự an ủi mình vậy.
Phải biết rằng tu sĩ nhập môn chỉ có thể tu luyện được Hoàng cấp công pháp, mà việc lựa chọn công pháp lại quyết định đến căn cơ. Y có thể tu luyện đến độ cao như thế nào đều là do công pháp, vì vậy việc này phải cần cân nhắc thật kỹ.
Mấy ngày sau đó Lâm Khinh không ra ngoài mà ở trong động phủ của mình nghỉ ngơi và tu luyện. Một tuần sau, trời vừa tờ mờ sáng, động phủ của Lâm Khinh đã nghênh đón vị khách đầu tiên đến thăm.
Kết giới ngoài cửa vừa lay động y đã mở mắt rồi, vừa bước ra đã thấy Tiêu Nam đang ngó nghiêng bên ngoài. Nhìn sắc mặt thì một tuần qua có lẽ hắn sống cũng khá lắm.
"Lâm Khinh, tại sao động phủ của ngươi lại to đẹp thế này, đây là cái gì, Linh tuyền???"
"Ôi lại còn có hai mảnh Linh điền nữa chứ???"
"Tại sao động phủ của ta đến một cọng cỏ cũng không có? ta nhớ là hôm trước ta đã leo lên núi trước cả ngươi cơ mà!!!" Tiêu Nam vừa đi vòng quanh động phủ của Lâm Khinh vừa kêu gào.
Lâm Khinh tu luyện cả đêm nhưng không hề mệt mỏi, chỉ cảm thấy hơi đói, y hơi uể oải nói:
"Ta không biết, ngươi được phân đến phong nào?"
"Haha, ta được phân đến Cực Kiếm phong. Ngươi biết không, vừa đến là ta đã phải đi làm cu li rồi." Tiêu Nam ghen tị một lúc liền trở lại với vẻ mặt vênh váo.
"Cu li? Sao ta thấy ngươi có phần đắc ý thì đúng hơn!" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi lại.
"Chứ sao nữa! ta đã được phân cho nhiệm vụ trông coi ba mảnh Linh điền, lại còn được dạy cho Thổ Tập thuật, ngày ngày đập đất bắt sâu. Từ hôm lên núi đến giờ ta đã kiếm được ba Linh thạch và mười lăm điểm cống hiến rồi."
Tiêu Nam nói làm Lâm Khinh càng thêm mờ mịt. Y có nghe nhầm không? Nhiệm vụ? Đập đất? Bắt sâu? Lại còn điểm cống hiến nữa?
Chúng ta đi tu tiên hay là đi làm ruộng vậy?
"Điểm cống hiến, điểm cống hiến là gì? Có tác dụng gì cơ?" Cuối cùng Lâm Khinh quyết định hỏi điều cơ bản nhất.
Tác giả :
Hắc Miêu Vô Miên