Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
Chương 54: Tuyệt không thủ hạ lưu tình
Tuyệt không thủ hạ lưu tình.
Kim châm đâm vào lòng bàn chân, từ từ có máu chảy ra, bắt đầu đau, đau vào tận nội tâm.
Bắp chân bắt đầu phát run, từ từ không chịu đựng nổi.
Thân thể mềm nhũn, phịch một tiếng té xuống đất, bị té rất nặng.
Cũng không dám kêu đau.
Nhưng gần như trong nháy mắt, một bóng dáng màu đỏ lạnh lùng, đi qua trước mặt nàng, ôm một bóng dáng màu đỏ giống vậy, đi sang một bên ngồi xuống ghế, giọng nói dịu dàng hỏi.
"Ưu nhi, có khỏe không, có đau hay không, có muốn bôi thuốc hay không?"
Mà nàng, không người nào quan tâm.
Bởi vì nàng thua, trận thứ ba, so hay không so, cũng thua.
Lại thấy ca ca của nàng, thần dân của nàng, tỷ muội, bằng hữu, đều lạnh lùng nhìn nàng.
Không có ai tiến lên đỡ nàng.
Cố gắng bò dậy, từng bước từng bước khó khăn đi về phía trước.
Đứng bên cạnh Cô Vân Sở, Cô Vân Yên Nhiên thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."
Cô Vân Sở lạnh lùng nhìn Cô Vân Yên Nhiên, "Ván thứ ba, bất luận như thế nào cũng phải thắng!"
Nếu trận thứ ba cũng thua, Nam quốc còn mặt mũi nào mà tồn tại.
Cô Vân Yên Nhiên điều chỉnh hơi thở, chân đã bị thương, trận thứ ba, làm sao có thể thắng?
"Ca ca. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên vốn muốn nói mấy câu, nhưng mà, Cô Vân Sở lạnh lùng liếc mắt một cái, cực kỳ vô tình, lời của Cô Vân Yên Nhiên, toàn bộ đều nghẹn ở cổ họng.
Trận thứ ba bắt đầu. %l^ê& q#ý đ(ô)n
Đi dây thép.
Một sợi dây thép bắt ngang giữa không trung, trên giây thép, quấn hai con rắn độc đang khạc lưỡi, là rắn độc chân chân chính chính.
Vô Ưu mang giày, nhanh nhẹn, thân thể ổn định đứng ở trên giây thép, dây thép bất động.
Hai con rắn độc, sau khi nhìn thấy Vô Ưu, bị dọa sợ đến mức soạt soạt lui về phía sau, đó là sự sợ hãi, sinh ra từ trong xương tủy.
Mọi người khiếp sợ.
Phong Thành Quang hì hì cười ra tiếng.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn, Phong Thành Quang cười rất vui vẻ, giả bộ không chút để ý nhỏ giọng nói với Cung Ly Lạc, "Lúc trước, nha đầu này vào xà hang (hang rắn), bị mấy ngàn con rắn độc cắn, những con rắn độc bên trong hang, dần dần, đều bị nàng một con lại một con nấu canh hiếu kính lão già ta rồi, ha ha, ha ha!"
Mấy câu nói đơn giản, lại khiến tim Cung Ly Lạc đau đớn vô cùng.
Nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, lại nhìn Cô Vân Yên Nhiên, lạnh giọng nói, "Nam thái tử, mặc dù các ngươi đã thua, nhưng mà, vẫn còn một ván cuối cùng, không phải sao?"
Cô Vân Sở nhìn Cô Vân Yên Nhiên, sau khi Cô Vân Yên Nhiên do dự một chút, phi người lên, đứng trên giây thép, nhìn hai con rắn độc, cả kinh đổ mồ hôi hột.
Dây thép động một cái, lòng bàn chân lại bị thương, thân thể lắc lư, té xuống đất.
"A. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Nhất là con rắn kia, treo ngược ở trên giây thép, khạc lưỡi rắn với nàng.
Cô Vân Yên Nhiên cầu cứu nhìn Cô Vân Sở, Cô Vân Sở xoay đầu đi, Cô Vân Yên Nhiên há miệng thở dốc, nhưng trong lòng biết rõ, nàng đã là một món đồ bỏ đi.
Khổ sở nhắm mắt lại.
Cái gì thương yêu, cái gì cưng chiều, vào giờ phút này, đều không đáng nhắc tới.
Nhìn Vô Ưu từ trên giây thép bay xuống, "Vô Ưu Quận chúa, ta thua!"
Vô Ưu nghe vậy, nhíu mày, "Nếu thua, công chúa, là tự mình động thủ, hay là Vô Ưu tiễn ngươi lên đường?"
"Ngươi. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên kinh ngạc.
Không phải Vô Ưu nên, vì danh tiếng, mà nói, chuyện này đến đây thôi.
"Xem ra, công chúa đang hy vọng Vô Ưu tiễn ngươi một đoạn rồi!" Ngay khi Vô Ưu vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy một bộ Hồng Y nhanh chóng bay đến bên cạnh Cung Ly Lạc, sau đó nhanh chóng trở về.
"A. . . . . ." Sau một tiếng kêu, Cô Vân Yên Nhiên giơ tay lên, che cổ bị cắt đứt.
Kinh ngạc nhìn Vô Ưu.
Nàng động thủ.
Nàng lại có thể tự thân động thủ.
Mọi người khiếp sợ.
Vô Ưu lại thu kiếm, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, "Có chơi có chịu!"
Sau đó lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Tiên, dùng môi không tiếng động nói, "Tiếp theo, chính là ngươi!"
Hoàn Nhan Tiên hiểu.
Tâm, khẽ nhíu chặt.
Lại cố gắng cười một tiếng, đứng lên, "Vô Ưu Quận chúa, xin mời!"
Tiên Lễ Hậu Binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực).
Vô Ưu cười lạnh
"Công chúa không cần đa lễ, một lát nữa, ta quyết định tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi!"
Phách lối cuồng vọng, Hoàn Nhan Tiên cười lạnh, "Vậy chúng ta cứ chờ xem!"
Kim châm đâm vào lòng bàn chân, từ từ có máu chảy ra, bắt đầu đau, đau vào tận nội tâm.
Bắp chân bắt đầu phát run, từ từ không chịu đựng nổi.
Thân thể mềm nhũn, phịch một tiếng té xuống đất, bị té rất nặng.
Cũng không dám kêu đau.
Nhưng gần như trong nháy mắt, một bóng dáng màu đỏ lạnh lùng, đi qua trước mặt nàng, ôm một bóng dáng màu đỏ giống vậy, đi sang một bên ngồi xuống ghế, giọng nói dịu dàng hỏi.
"Ưu nhi, có khỏe không, có đau hay không, có muốn bôi thuốc hay không?"
Mà nàng, không người nào quan tâm.
Bởi vì nàng thua, trận thứ ba, so hay không so, cũng thua.
Lại thấy ca ca của nàng, thần dân của nàng, tỷ muội, bằng hữu, đều lạnh lùng nhìn nàng.
Không có ai tiến lên đỡ nàng.
Cố gắng bò dậy, từng bước từng bước khó khăn đi về phía trước.
Đứng bên cạnh Cô Vân Sở, Cô Vân Yên Nhiên thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."
Cô Vân Sở lạnh lùng nhìn Cô Vân Yên Nhiên, "Ván thứ ba, bất luận như thế nào cũng phải thắng!"
Nếu trận thứ ba cũng thua, Nam quốc còn mặt mũi nào mà tồn tại.
Cô Vân Yên Nhiên điều chỉnh hơi thở, chân đã bị thương, trận thứ ba, làm sao có thể thắng?
"Ca ca. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên vốn muốn nói mấy câu, nhưng mà, Cô Vân Sở lạnh lùng liếc mắt một cái, cực kỳ vô tình, lời của Cô Vân Yên Nhiên, toàn bộ đều nghẹn ở cổ họng.
Trận thứ ba bắt đầu. %l^ê& q#ý đ(ô)n
Đi dây thép.
Một sợi dây thép bắt ngang giữa không trung, trên giây thép, quấn hai con rắn độc đang khạc lưỡi, là rắn độc chân chân chính chính.
Vô Ưu mang giày, nhanh nhẹn, thân thể ổn định đứng ở trên giây thép, dây thép bất động.
Hai con rắn độc, sau khi nhìn thấy Vô Ưu, bị dọa sợ đến mức soạt soạt lui về phía sau, đó là sự sợ hãi, sinh ra từ trong xương tủy.
Mọi người khiếp sợ.
Phong Thành Quang hì hì cười ra tiếng.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu nhìn, Phong Thành Quang cười rất vui vẻ, giả bộ không chút để ý nhỏ giọng nói với Cung Ly Lạc, "Lúc trước, nha đầu này vào xà hang (hang rắn), bị mấy ngàn con rắn độc cắn, những con rắn độc bên trong hang, dần dần, đều bị nàng một con lại một con nấu canh hiếu kính lão già ta rồi, ha ha, ha ha!"
Mấy câu nói đơn giản, lại khiến tim Cung Ly Lạc đau đớn vô cùng.
Nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, lại nhìn Cô Vân Yên Nhiên, lạnh giọng nói, "Nam thái tử, mặc dù các ngươi đã thua, nhưng mà, vẫn còn một ván cuối cùng, không phải sao?"
Cô Vân Sở nhìn Cô Vân Yên Nhiên, sau khi Cô Vân Yên Nhiên do dự một chút, phi người lên, đứng trên giây thép, nhìn hai con rắn độc, cả kinh đổ mồ hôi hột.
Dây thép động một cái, lòng bàn chân lại bị thương, thân thể lắc lư, té xuống đất.
"A. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Nhất là con rắn kia, treo ngược ở trên giây thép, khạc lưỡi rắn với nàng.
Cô Vân Yên Nhiên cầu cứu nhìn Cô Vân Sở, Cô Vân Sở xoay đầu đi, Cô Vân Yên Nhiên há miệng thở dốc, nhưng trong lòng biết rõ, nàng đã là một món đồ bỏ đi.
Khổ sở nhắm mắt lại.
Cái gì thương yêu, cái gì cưng chiều, vào giờ phút này, đều không đáng nhắc tới.
Nhìn Vô Ưu từ trên giây thép bay xuống, "Vô Ưu Quận chúa, ta thua!"
Vô Ưu nghe vậy, nhíu mày, "Nếu thua, công chúa, là tự mình động thủ, hay là Vô Ưu tiễn ngươi lên đường?"
"Ngươi. . . . . ."
Cô Vân Yên Nhiên kinh ngạc.
Không phải Vô Ưu nên, vì danh tiếng, mà nói, chuyện này đến đây thôi.
"Xem ra, công chúa đang hy vọng Vô Ưu tiễn ngươi một đoạn rồi!" Ngay khi Vô Ưu vừa dứt lời, mọi người chỉ thấy một bộ Hồng Y nhanh chóng bay đến bên cạnh Cung Ly Lạc, sau đó nhanh chóng trở về.
"A. . . . . ." Sau một tiếng kêu, Cô Vân Yên Nhiên giơ tay lên, che cổ bị cắt đứt.
Kinh ngạc nhìn Vô Ưu.
Nàng động thủ.
Nàng lại có thể tự thân động thủ.
Mọi người khiếp sợ.
Vô Ưu lại thu kiếm, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, "Có chơi có chịu!"
Sau đó lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Tiên, dùng môi không tiếng động nói, "Tiếp theo, chính là ngươi!"
Hoàn Nhan Tiên hiểu.
Tâm, khẽ nhíu chặt.
Lại cố gắng cười một tiếng, đứng lên, "Vô Ưu Quận chúa, xin mời!"
Tiên Lễ Hậu Binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực).
Vô Ưu cười lạnh
"Công chúa không cần đa lễ, một lát nữa, ta quyết định tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi!"
Phách lối cuồng vọng, Hoàn Nhan Tiên cười lạnh, "Vậy chúng ta cứ chờ xem!"
Tác giả :
Tiêu Tùy Duyên