Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 4: Súc sinh
Hoa Kinh Vũ nhìn nữ tử này, từ trong trí nhớ lục lọi, nữ tử này chính là nha hoàn bên người nàng, tên Nhan Băng.
Nhan Băng là một nha hoàn trung thành.
Người trước kia có thể sống tốt, đó là vì hai người, một người là Nhan Băng trước mắt, một người khác chính là nghĩa huynh Hoa Thiên Tầm của người này.
Chỉ có điều từ tối đến đêm nay, Nhan Băng bị người điều đến trong phòng bếp phía sau giúp đỡ, mà Hoa Thiên Tầm hai năm trước đã đi rèn luyện trong quân đội rồi.
Chính vì nguyên nhân hai người này không ở bên cạnh, cho nên Hoa Kinh Vũ liền xảy ra chuyện.
Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nhan Băng, thản nhiên nói.
“Không sao, chỉ là bị một con sói cắn bị thương.”
“Có phải là Tam tiểu thư, nàng khi dễ người? Để con sói sám kia cắn người rồi?”
Nhan Băng cắn răng, hận không thể lập tức đi tìm Hoa Lạc Y tính sổ, sao lại có thể khi dễ tiểu thư như vậy chứ, tiểu thư lại là tỷ tỷ ruột của nàng a.
Nhưng mà Hoa Kinh Vũ cản lại động tác của Nhan Băng: “Đi thôi, trên người ta đau quá, đi tìm một chút thuốc đến cho ta trước đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trong lòng của Nhan Băng rất khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ, Tam tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, nàng chỉ là một nô tài, nếu nàng hiện tại đi tìm Tam tiểu thư tính sổ, chắc chắn sẽ bị trách phạt, vậy sau này ai sẽ đến bảo vệ tiểu thư chứ.
Nhan Băng đưa tay dìu Hoa Kinh Vũ, một mạch đi về chỗ ở của các nàng, Khinh Vũ Các.
Khinh Vũ Các là chỗ ở của Hoa Kinh Vũ, phương vị trái lại bố trí rất được, ở sân trong phía Tây.
Nơi này là sân mà mẫu thân của Hoa Kinh Vũ ở, sau khi mẫu thân Hoa Kinh Vũ qua đời, nơi này lại là nơi nàng ta ở một mình.
Trong Khinh Vũ Các ngoại trừ ba bà thô sử, còn lại là một nha hoàn Nhan Băng.
Những người khác đều bỏ chủ mà đi, đi theo một chủ tử xấu như Hoa Kinh Vũ, sẽ không có lối thoát.
Nhan Băng chính là mẫu thân của Hoa Kinh Vũ mua từ tay người khác, huấn luyện nàng đi theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ hầu hạ nàng, Nhan Băng cực kỳ trung thành.
Nhưng mà chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, nàng ta đành chịu, nhất là khi chủ tử quá mềm yếu, mới để cho kẻ khác cưỡi lên đầu mình, càng ngày càng tệ hại hơn.
Đáng tiếc là nàng đã nói, chủ tử cũng không nghe nàng, điều này luôn khiến nàng luôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chủ tớ hai người một đường tiến vào Khinh Vũ Các.
Nhan Băng lục lọi tìm được thuốc, bôi thuốc lên trên cho Hoa Kinh Vũ. Vừa nhìn thấy, ánh mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Trên người tiểu thư dường như không có chỗ nào hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết bị sói cắn, vết máu loang lổ, da thịt loét ra ngoài, vết răng sói hiện rõ trên người.
“Tiểu thư, nô tỳ đi tìm đại phu cho người.” Hoa Kinh Vũ lắc lắc đầu, kiếp trước nàng là kim bài độc dược sư, đối với vết thương có chút hiểu biết.
Tuy rằng chính mình nhìn thấy rất nghiêm trọng, nhưng cũng may không tổn hại đến xương cốt, vì thế không cần phải tìm đại phu. Về phần người trước kia sở dĩ chết đi, cũng là bị con sói kia cắn bị thương, sau đó mất máu quá nhiều đến chết, chính là hiện tại cô cũng cảm thấy toàn thân yếu ớt vô cùng.
“Không cần đâu, bôi lên chút thuốc, ở chỗ nặng nhất của vết thương, rồi dùng vải băng lại một chút là được rồi.” Hoa Kinh Vũ trầm ổn ra lệnh.
Nhan Băng theo bản năng nghe theo, nhưng rất nhanh nàng phát hiện chỗ không thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, hơn nữa ngày cũng không nhúc nhích gì.
Hoa Kinh Vũ nhíu mày nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Tiểu thư, người không giống như trước kia, người không phải là đầu óc?” Tiểu thư bị thương tích nặng như vậy, nếu là trước kia, sớm đã khóc đến chết đi sống lại, sau đó lại cứ khăng khăng khóc giống như phu nhân chết đi, nhưng hôm nay lại không khóc một tiếng nào, cho dù là lúc nàng bôi thuốc, rất đau, nàng cũng không rơi một giọt nước mắt, chỉ là cắn răng nhịn xuống.
Đây vẫn còn là tiểu thư yếu đuối nhát gan trước kia bị người khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Nhan Băng cho rằng Hoa Kinh Vũ có phải đầu óc bị gì rồi…
Hoa Kinh Vũ chau mày lại, nhìn Nhan Băng, nhìn ra được sự quan tâm và lo lắng trong mắt nàng, thản nhiên mở miệng: “Ta không sao, Nhan Băng, ngươi đừng nghĩ bậy, sau này ta sẽ không khóc, khóc chẳng có ích gì, vì thế khóc làm gì, sau này ta sẽ không để người tùy tiện khi dễ ta nữa.”
Con mắt của Nhan Băng trợn to, lại trợn to, nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, muốn xác định đây không phải là ý nghĩ thật sự của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt trấn định của nàng, lời này dường như xuất phát từ nội tâm.
Nhan Băng không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trong lòng thoải mái hơn rồi, sau đó cúi đầu băng bó cho Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, người có thể nghĩ như vậy, nô tỳ thật sự rất vui, người sớm nên như vậy, người mới là tiểu thư đứng đắn của Hoa phủ, phu nhân người là tướng quân dùng kiệu hoa khiêng vào từ cửa chính, vì thế tiểu thư không cần phải sợ bọn họ, chính vì người luôn sợ bọn họ, cho nên họ mới ngày một tệ hơn đó.”
Trong phòng, không người nói chuyện, ánh nến lấp lóe, Nhan Băng vẻ mặt vui mừng, tuy là tiểu thư bị thương nặng như vậy nàng đau lòng, nhưng đồng thời lại vì việc này, mà khiến cho tiểu thư thay đổi hoàn toàn.
Điều này lại làm nàng vui vẻ, tiểu thư rốt cuộc đã điều chỉnh tốt tâm tính, đây là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Bên ngoài Khinh Vũ Các, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Rất nhanh có một bà lão từ bên ngoài vọt vào, ba bà lão của Khinh Vũ Các cũng đều do phu nhân trước kia thu lưu, vì thế đối với Hoa Kinh Vũ cực kì tốt: “Tiểu thư, không xong rồi, Tam tiểu thư dẫn theo đám người lão gia đến rồi?”
Hoa Kinh Vũ nhíu lại lông mày, Tam tiểu thư? Hoa Lạc Y sao? Con sói kia dường như là của nàng ta, mà con sói kia cắn nàng cũng là nghe từ chỉ thị của Hoa Lạc Y phải không?
Khóe môi của Hoa Kinh Vũ là nụ cười âm lãnh.
Nhan Băng đã đứng lên, vẫy tay phân phó bà lão kia: “Biết rồi.”
Bà lão nhanh chóng lui ra ngoài, đoàn người ngoài cửa đã đi đến bên ngoài phòng, thanh âm của Hoa Lạc Y vang lên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi đi ra đây cho ta, ngươi đánh chết sói con của ta có đúng không?”
Thanh âm của Hoa Lạc Y nồng đậm hung ác, lúc trước nàng dẫn theo đám người Hoa Lăng Tuyết rời khỏi, sau đó ngẫm lại thấy không đúng, lại dẫn theo đám người đó quay lại, không ngờ đến thấy con sói xám chính mình thích nhất bị đánh chết, mà bóng dáng của Hoa Kinh Vũ lại không thấy, tuy rằng đối với việc Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng có chút không tin.
Nhưng nhất định là nữ nhân này đánh chết, nếu không là ai đánh chết.
Con sói xám này, lại là Nhị tỷ tỷ đi vào trong dãy núi rừng rậm Đen giao cho nàng, luôn rất được lòng nàng, hiện tại hay rồi, thế nhưng lại bị Hoa Kinh Vũ đánh chết.
Nàng làm sao cam tâm, cho nên Hoa Lạc Y lập tức đến trước mặt phụ thân tố cáo tội của Hoa Kinh Vũ, nói Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng, vốn Hoa Lôi tướng quân không thèm để ý đến nàng.
Nhưng mà Hoa Lạc Y rất thông minh, tố cáo tội trạng với Hoa Lôi trước mặt Thái tử. Quả nhiên phụ thân không nói lời nào, Thái tử đã lên tiếng trước.
“Không ngờ đến Hoa đại tiểu thư vậy mà tâm ngoan thủ lạt, Bổn cung ngược lại muốn nghe thử nàng làm thế nào xử lý chuyện này?”
Một câu của Thái tử, Hoa Lôi không dám không tuân theo, chỉ dẫn theo vài người lặng lẽ đến Khinh Vũ Các, không làm kinh động đến những người khác.
Hoa Lôi tướng quân rất tức giận, hôm nay lại là ngày ông khải hoàn trở về triều đình, nữ nhi không bớt lo này lại gây sự cho ông, làm sao không khiến ông tức được.
Hoa Kinh Vũ ở trong phòng, Nhan Băng vẻ mặt khó tin, quay đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, Tam tiểu thư nói người đánh chết sói con của nàng, có thật không?”
Nàng làm sao cũng cảm thấy không chân thật, tiểu thư sợ con sói xám kia đến chết, sao có thể đánh chết con sói xám kia chứ, điều này nhất định là Tam tiểu thư vu hãm.
Hoa Kinh Vũ đã ngọ nguậy đứng dậy, đau đớn trên người làm nàng nhíu mày, vừa lúc nghe được câu hỏi của Nhan Băng, nàng thản nhiên nói: “Là ta đánh chết, một con súc sinh thôi mà, ta vẫn còn chưa tìm chủ của nó tính sổ, nàng ta lại tìm đến cửa rồi.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, đi về phía ngoài cửa, Nhan Băng phía sau vẻ mặt kinh sợ, tiểu thư thật sự khác rồi, thật lợi hại nha.
Nhưng mà nàng cũng không thể để cho tiểu thư bị bọn họ khi dễ, nhưng mà lão gia đã đến rồi, Nhan Băng đi theo sau người Hoa Kinh Vũ ra ngoài.
Bên ngoài phòng, dười thềm hành lang, đứng đầu đám người, nam tử cầm đầu cao lớn khôi ngô, ngũ quan thập phần cương nghị, tuy rằng năm mươi tuổi, nhưng cũng không già.
Người này chính là phụ thân của Hoa Kinh Vũ, Hoa Lôi tướng quân.
Đi theo bên cạnh Hoa Lôi tướng quân là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn, nam tử mặt mày tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân tôn quý cao nhã, hào quang lộng lẫy bao phủ khắp người, cường thế quân lâm thiên hạ, nhưng mà giữa vẻ mặt có chút u ám.
Người này chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Hoa Kinh Vũ, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, trong mắt hiện lên tia sáng chán ghét, không che giấu chút nào, lại biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Ngoài hành lang, Hoa Lạc Y nhìn vẻ mặt của Thái tử, khóe môi không khỏi cong lên ý cười, trong lòng mừng thầm. Nhưng mà nàng biết mình muốn gả cho Thái tử làm Thái tử phi là việc không thể nào, bởi vì trên nàng còn có Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ lại là cao thủ đứng thứ mười trong Phượng bảng, rất được Thái tử yêu thích.
Nhưng mà Nhị tỷ tỷ nói, nếu nàng có thể như mong muốn gả cho Thái tử, liền để cho nàng cùng nhau tiến vào phủ Thái tử, làm thiếp hầu hạ.
Tuy rằng thiếp hầu hạ địa vị thấp, nhưng là thiếp hầu hạ của Thái tử cũng không phải người nào muốn làm thì làm. Cho nên lúc trước Hoa Lạc Y xuống tay độc ác muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ cũng là có nguyên nhân.
Chỉ là không nghĩ đến nữ nhân này lại mạng lớn, không chết được.
Hoa Lạc Y sắc mặt khó coi quay đầu hung hăng trừng mắt về phía Hoa Kinh Vũ trên thềm đá, kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại đánh chết sói con sủng vật của ta? Ngươi thật sự quá tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng lại tàn ác như vậy.”
Hoa Kinh Vũ nghe xong lời nói của Hoa Lạc Y, thật sự không nói gì mà cười rộ lên, nữ nhân này thật rất buồn cười nha.
Nàng ta để cho sủng vật cắn chết tỷ tỷ ruột của mình, hiện tại lại nói nàng tâm ngoan thủ lạt. Thật sự là một bông hoa hiếm thấy: “Hoa Lạc Y, ngươi có thể không vô sĩ thêm chút không?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ vang lên trong bóng đêm, vẻ mặt lãnh đạm, không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh.
Hoa Lạc Y bị khí thế của nàng làm chấn động, lại nhất thời không biết nói cái gì. Nhan Băng thật sự muốn vỗ tay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư thật sự quá lợi hại rồi, một câu nói lại có thể đem Tam tiểu thư chế trụ.
Hoa Lạc Y không có mở miệng nói chuyện, Hoa Lôi tướng quân lại trầm giọng quát hỏi: “Hoa Kinh Vũ, chẳng lẽ sói con kia thật sự do ngươi đánh chết?”
Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân, khóe môi cong ra nụ cười thản nhiên, ôn thanh hỏi: “Xin hỏi phụ thân đại nhân, ánh mắt của người có phải có vấn đề hay không?”
Sắc mặt của Hoa tướng quân trong nháy mắt khó coi cực kỳ, đây là lời nói mà nữ nhi nói cùng phụ thân sao, huống hồ lời này còn trước mặt Thái tử điện hạ nói ra.
Quả nhiên, giọng nói của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cùng hợp thời vang lên: “Hoa Lôi tướng quân, giáo dưỡng của Hoa đại tiểu thư này thật sự có vấn đề.”
Hoa Kinh Vũ lạnh lùng cười, tầm mắt rơi xuống trên người Nam Cung Nguyên Huy này, sau đó trong mắt là khinh thường, lạnh lẽo nói.
“Thì ra ánh mắt của Thái tử điện hạ cũng có vấn đề, chẳng lẽ hai vị vốn không có nhìn thấy vết thương trên người ta sao? Chẳng lẽ mạng của Hoa Kinh Vũ ta lại ti tiện như vậy sao? Ngay cả một con súc sinh cũng không bằng, ta xém chút nữa bị chết trong miệng sói, các ngươi không quan tâm ta, lại quan tâm đến sống chết của một con súc sinh, hay là con súc sinh kia mới là thân nhân của các ngươi?”
Nhan Băng là một nha hoàn trung thành.
Người trước kia có thể sống tốt, đó là vì hai người, một người là Nhan Băng trước mắt, một người khác chính là nghĩa huynh Hoa Thiên Tầm của người này.
Chỉ có điều từ tối đến đêm nay, Nhan Băng bị người điều đến trong phòng bếp phía sau giúp đỡ, mà Hoa Thiên Tầm hai năm trước đã đi rèn luyện trong quân đội rồi.
Chính vì nguyên nhân hai người này không ở bên cạnh, cho nên Hoa Kinh Vũ liền xảy ra chuyện.
Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nhan Băng, thản nhiên nói.
“Không sao, chỉ là bị một con sói cắn bị thương.”
“Có phải là Tam tiểu thư, nàng khi dễ người? Để con sói sám kia cắn người rồi?”
Nhan Băng cắn răng, hận không thể lập tức đi tìm Hoa Lạc Y tính sổ, sao lại có thể khi dễ tiểu thư như vậy chứ, tiểu thư lại là tỷ tỷ ruột của nàng a.
Nhưng mà Hoa Kinh Vũ cản lại động tác của Nhan Băng: “Đi thôi, trên người ta đau quá, đi tìm một chút thuốc đến cho ta trước đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trong lòng của Nhan Băng rất khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ, Tam tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, nàng chỉ là một nô tài, nếu nàng hiện tại đi tìm Tam tiểu thư tính sổ, chắc chắn sẽ bị trách phạt, vậy sau này ai sẽ đến bảo vệ tiểu thư chứ.
Nhan Băng đưa tay dìu Hoa Kinh Vũ, một mạch đi về chỗ ở của các nàng, Khinh Vũ Các.
Khinh Vũ Các là chỗ ở của Hoa Kinh Vũ, phương vị trái lại bố trí rất được, ở sân trong phía Tây.
Nơi này là sân mà mẫu thân của Hoa Kinh Vũ ở, sau khi mẫu thân Hoa Kinh Vũ qua đời, nơi này lại là nơi nàng ta ở một mình.
Trong Khinh Vũ Các ngoại trừ ba bà thô sử, còn lại là một nha hoàn Nhan Băng.
Những người khác đều bỏ chủ mà đi, đi theo một chủ tử xấu như Hoa Kinh Vũ, sẽ không có lối thoát.
Nhan Băng chính là mẫu thân của Hoa Kinh Vũ mua từ tay người khác, huấn luyện nàng đi theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ hầu hạ nàng, Nhan Băng cực kỳ trung thành.
Nhưng mà chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, nàng ta đành chịu, nhất là khi chủ tử quá mềm yếu, mới để cho kẻ khác cưỡi lên đầu mình, càng ngày càng tệ hại hơn.
Đáng tiếc là nàng đã nói, chủ tử cũng không nghe nàng, điều này luôn khiến nàng luôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chủ tớ hai người một đường tiến vào Khinh Vũ Các.
Nhan Băng lục lọi tìm được thuốc, bôi thuốc lên trên cho Hoa Kinh Vũ. Vừa nhìn thấy, ánh mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Trên người tiểu thư dường như không có chỗ nào hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết bị sói cắn, vết máu loang lổ, da thịt loét ra ngoài, vết răng sói hiện rõ trên người.
“Tiểu thư, nô tỳ đi tìm đại phu cho người.” Hoa Kinh Vũ lắc lắc đầu, kiếp trước nàng là kim bài độc dược sư, đối với vết thương có chút hiểu biết.
Tuy rằng chính mình nhìn thấy rất nghiêm trọng, nhưng cũng may không tổn hại đến xương cốt, vì thế không cần phải tìm đại phu. Về phần người trước kia sở dĩ chết đi, cũng là bị con sói kia cắn bị thương, sau đó mất máu quá nhiều đến chết, chính là hiện tại cô cũng cảm thấy toàn thân yếu ớt vô cùng.
“Không cần đâu, bôi lên chút thuốc, ở chỗ nặng nhất của vết thương, rồi dùng vải băng lại một chút là được rồi.” Hoa Kinh Vũ trầm ổn ra lệnh.
Nhan Băng theo bản năng nghe theo, nhưng rất nhanh nàng phát hiện chỗ không thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, hơn nữa ngày cũng không nhúc nhích gì.
Hoa Kinh Vũ nhíu mày nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Tiểu thư, người không giống như trước kia, người không phải là đầu óc?” Tiểu thư bị thương tích nặng như vậy, nếu là trước kia, sớm đã khóc đến chết đi sống lại, sau đó lại cứ khăng khăng khóc giống như phu nhân chết đi, nhưng hôm nay lại không khóc một tiếng nào, cho dù là lúc nàng bôi thuốc, rất đau, nàng cũng không rơi một giọt nước mắt, chỉ là cắn răng nhịn xuống.
Đây vẫn còn là tiểu thư yếu đuối nhát gan trước kia bị người khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Nhan Băng cho rằng Hoa Kinh Vũ có phải đầu óc bị gì rồi…
Hoa Kinh Vũ chau mày lại, nhìn Nhan Băng, nhìn ra được sự quan tâm và lo lắng trong mắt nàng, thản nhiên mở miệng: “Ta không sao, Nhan Băng, ngươi đừng nghĩ bậy, sau này ta sẽ không khóc, khóc chẳng có ích gì, vì thế khóc làm gì, sau này ta sẽ không để người tùy tiện khi dễ ta nữa.”
Con mắt của Nhan Băng trợn to, lại trợn to, nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, muốn xác định đây không phải là ý nghĩ thật sự của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt trấn định của nàng, lời này dường như xuất phát từ nội tâm.
Nhan Băng không khỏi thở dài nhẹ nhõm, trong lòng thoải mái hơn rồi, sau đó cúi đầu băng bó cho Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, người có thể nghĩ như vậy, nô tỳ thật sự rất vui, người sớm nên như vậy, người mới là tiểu thư đứng đắn của Hoa phủ, phu nhân người là tướng quân dùng kiệu hoa khiêng vào từ cửa chính, vì thế tiểu thư không cần phải sợ bọn họ, chính vì người luôn sợ bọn họ, cho nên họ mới ngày một tệ hơn đó.”
Trong phòng, không người nói chuyện, ánh nến lấp lóe, Nhan Băng vẻ mặt vui mừng, tuy là tiểu thư bị thương nặng như vậy nàng đau lòng, nhưng đồng thời lại vì việc này, mà khiến cho tiểu thư thay đổi hoàn toàn.
Điều này lại làm nàng vui vẻ, tiểu thư rốt cuộc đã điều chỉnh tốt tâm tính, đây là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Bên ngoài Khinh Vũ Các, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Rất nhanh có một bà lão từ bên ngoài vọt vào, ba bà lão của Khinh Vũ Các cũng đều do phu nhân trước kia thu lưu, vì thế đối với Hoa Kinh Vũ cực kì tốt: “Tiểu thư, không xong rồi, Tam tiểu thư dẫn theo đám người lão gia đến rồi?”
Hoa Kinh Vũ nhíu lại lông mày, Tam tiểu thư? Hoa Lạc Y sao? Con sói kia dường như là của nàng ta, mà con sói kia cắn nàng cũng là nghe từ chỉ thị của Hoa Lạc Y phải không?
Khóe môi của Hoa Kinh Vũ là nụ cười âm lãnh.
Nhan Băng đã đứng lên, vẫy tay phân phó bà lão kia: “Biết rồi.”
Bà lão nhanh chóng lui ra ngoài, đoàn người ngoài cửa đã đi đến bên ngoài phòng, thanh âm của Hoa Lạc Y vang lên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi đi ra đây cho ta, ngươi đánh chết sói con của ta có đúng không?”
Thanh âm của Hoa Lạc Y nồng đậm hung ác, lúc trước nàng dẫn theo đám người Hoa Lăng Tuyết rời khỏi, sau đó ngẫm lại thấy không đúng, lại dẫn theo đám người đó quay lại, không ngờ đến thấy con sói xám chính mình thích nhất bị đánh chết, mà bóng dáng của Hoa Kinh Vũ lại không thấy, tuy rằng đối với việc Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng có chút không tin.
Nhưng nhất định là nữ nhân này đánh chết, nếu không là ai đánh chết.
Con sói xám này, lại là Nhị tỷ tỷ đi vào trong dãy núi rừng rậm Đen giao cho nàng, luôn rất được lòng nàng, hiện tại hay rồi, thế nhưng lại bị Hoa Kinh Vũ đánh chết.
Nàng làm sao cam tâm, cho nên Hoa Lạc Y lập tức đến trước mặt phụ thân tố cáo tội của Hoa Kinh Vũ, nói Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng, vốn Hoa Lôi tướng quân không thèm để ý đến nàng.
Nhưng mà Hoa Lạc Y rất thông minh, tố cáo tội trạng với Hoa Lôi trước mặt Thái tử. Quả nhiên phụ thân không nói lời nào, Thái tử đã lên tiếng trước.
“Không ngờ đến Hoa đại tiểu thư vậy mà tâm ngoan thủ lạt, Bổn cung ngược lại muốn nghe thử nàng làm thế nào xử lý chuyện này?”
Một câu của Thái tử, Hoa Lôi không dám không tuân theo, chỉ dẫn theo vài người lặng lẽ đến Khinh Vũ Các, không làm kinh động đến những người khác.
Hoa Lôi tướng quân rất tức giận, hôm nay lại là ngày ông khải hoàn trở về triều đình, nữ nhi không bớt lo này lại gây sự cho ông, làm sao không khiến ông tức được.
Hoa Kinh Vũ ở trong phòng, Nhan Băng vẻ mặt khó tin, quay đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, Tam tiểu thư nói người đánh chết sói con của nàng, có thật không?”
Nàng làm sao cũng cảm thấy không chân thật, tiểu thư sợ con sói xám kia đến chết, sao có thể đánh chết con sói xám kia chứ, điều này nhất định là Tam tiểu thư vu hãm.
Hoa Kinh Vũ đã ngọ nguậy đứng dậy, đau đớn trên người làm nàng nhíu mày, vừa lúc nghe được câu hỏi của Nhan Băng, nàng thản nhiên nói: “Là ta đánh chết, một con súc sinh thôi mà, ta vẫn còn chưa tìm chủ của nó tính sổ, nàng ta lại tìm đến cửa rồi.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, đi về phía ngoài cửa, Nhan Băng phía sau vẻ mặt kinh sợ, tiểu thư thật sự khác rồi, thật lợi hại nha.
Nhưng mà nàng cũng không thể để cho tiểu thư bị bọn họ khi dễ, nhưng mà lão gia đã đến rồi, Nhan Băng đi theo sau người Hoa Kinh Vũ ra ngoài.
Bên ngoài phòng, dười thềm hành lang, đứng đầu đám người, nam tử cầm đầu cao lớn khôi ngô, ngũ quan thập phần cương nghị, tuy rằng năm mươi tuổi, nhưng cũng không già.
Người này chính là phụ thân của Hoa Kinh Vũ, Hoa Lôi tướng quân.
Đi theo bên cạnh Hoa Lôi tướng quân là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn, nam tử mặt mày tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân tôn quý cao nhã, hào quang lộng lẫy bao phủ khắp người, cường thế quân lâm thiên hạ, nhưng mà giữa vẻ mặt có chút u ám.
Người này chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Hoa Kinh Vũ, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, trong mắt hiện lên tia sáng chán ghét, không che giấu chút nào, lại biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.
Ngoài hành lang, Hoa Lạc Y nhìn vẻ mặt của Thái tử, khóe môi không khỏi cong lên ý cười, trong lòng mừng thầm. Nhưng mà nàng biết mình muốn gả cho Thái tử làm Thái tử phi là việc không thể nào, bởi vì trên nàng còn có Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ lại là cao thủ đứng thứ mười trong Phượng bảng, rất được Thái tử yêu thích.
Nhưng mà Nhị tỷ tỷ nói, nếu nàng có thể như mong muốn gả cho Thái tử, liền để cho nàng cùng nhau tiến vào phủ Thái tử, làm thiếp hầu hạ.
Tuy rằng thiếp hầu hạ địa vị thấp, nhưng là thiếp hầu hạ của Thái tử cũng không phải người nào muốn làm thì làm. Cho nên lúc trước Hoa Lạc Y xuống tay độc ác muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ cũng là có nguyên nhân.
Chỉ là không nghĩ đến nữ nhân này lại mạng lớn, không chết được.
Hoa Lạc Y sắc mặt khó coi quay đầu hung hăng trừng mắt về phía Hoa Kinh Vũ trên thềm đá, kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại đánh chết sói con sủng vật của ta? Ngươi thật sự quá tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng lại tàn ác như vậy.”
Hoa Kinh Vũ nghe xong lời nói của Hoa Lạc Y, thật sự không nói gì mà cười rộ lên, nữ nhân này thật rất buồn cười nha.
Nàng ta để cho sủng vật cắn chết tỷ tỷ ruột của mình, hiện tại lại nói nàng tâm ngoan thủ lạt. Thật sự là một bông hoa hiếm thấy: “Hoa Lạc Y, ngươi có thể không vô sĩ thêm chút không?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ vang lên trong bóng đêm, vẻ mặt lãnh đạm, không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh.
Hoa Lạc Y bị khí thế của nàng làm chấn động, lại nhất thời không biết nói cái gì. Nhan Băng thật sự muốn vỗ tay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư thật sự quá lợi hại rồi, một câu nói lại có thể đem Tam tiểu thư chế trụ.
Hoa Lạc Y không có mở miệng nói chuyện, Hoa Lôi tướng quân lại trầm giọng quát hỏi: “Hoa Kinh Vũ, chẳng lẽ sói con kia thật sự do ngươi đánh chết?”
Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân, khóe môi cong ra nụ cười thản nhiên, ôn thanh hỏi: “Xin hỏi phụ thân đại nhân, ánh mắt của người có phải có vấn đề hay không?”
Sắc mặt của Hoa tướng quân trong nháy mắt khó coi cực kỳ, đây là lời nói mà nữ nhi nói cùng phụ thân sao, huống hồ lời này còn trước mặt Thái tử điện hạ nói ra.
Quả nhiên, giọng nói của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cùng hợp thời vang lên: “Hoa Lôi tướng quân, giáo dưỡng của Hoa đại tiểu thư này thật sự có vấn đề.”
Hoa Kinh Vũ lạnh lùng cười, tầm mắt rơi xuống trên người Nam Cung Nguyên Huy này, sau đó trong mắt là khinh thường, lạnh lẽo nói.
“Thì ra ánh mắt của Thái tử điện hạ cũng có vấn đề, chẳng lẽ hai vị vốn không có nhìn thấy vết thương trên người ta sao? Chẳng lẽ mạng của Hoa Kinh Vũ ta lại ti tiện như vậy sao? Ngay cả một con súc sinh cũng không bằng, ta xém chút nữa bị chết trong miệng sói, các ngươi không quan tâm ta, lại quan tâm đến sống chết của một con súc sinh, hay là con súc sinh kia mới là thân nhân của các ngươi?”
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu