Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 74: Thu Phục Linh Sủng Ngốc Manh (1)
Vô số ma thú chạy như bay mà đến, khí thế mãnh liệt, sát khí bốc lên cao!
Hai chân cơ bản là không thể chạy nhanh bằng bốn chân, hơn nữa dù có chạy được ra ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn.
Đáy mắt của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa ý lạnh nồng nặc, chỉ thấy hắn bế Tô Lạc lên, xoay người bay đến một căn phòng trên cây cách đó không xa.
Bọn người Liễu Nhược Hoa cũng bắt chước Nam Cung Lưu Vân, cả đám sử dụng hết cả tay lẫn chân, leo lên cây cổ thụ, ôm chặt lấy nhánh cây, mong có thể tránh thoát cơn sóng ma thú này.
Dao Trì tiên tử xoay người nhìn Nam Cung Lưu Vân đang ở xa, nhìn hắn ôm Tô Lạc, đôi mắt thanh nhã tươi đẹp dường như bị một làn hơi nước che đậy, ai cũng không thấy rõ ẩn ý bên trong đôi mắt đen sâu thẳm như mực kia.
Mặt nàng không gợn sóng, môi đỏ mỉm lên một độ cong như trăng khuyết, gợi lên ý cười nhẹ nhàng.
Dao Trì tiên tử lượn vòng, uyển chuyển ưu nhã, dáng vẻ hào phóng. Hơn mười thị nữ có sắc mặt như băng tuyết vây quanh nàng, lạnh băng mà nhìn về phía Tô Lạc, cũng bay theo nàng.
Tô Lạc nhíu mi lại, trực giác nói cho nàng biết vị Dao Trì tiên tử này cười có chút… thần bí.
Quả nhiên, khi nàng bay không được bao xa, bỗng nhiên, trên bầu trời có vô số Kền Kền bao vây các nàng lại.
Kền kền vương dường nha đã ngắm trúng Dao Trì tiên tử, chiêu nào cũng tàn nhẫn hung ác.
Kền kền vương, ma thú cấp bảy, hơn nữa còn là ma thú loại bay, so với ma thú cấp sáu còn khó đối phó hơn.
Lúc này, tình huống của Dao Trì tiên tử nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Kền kền vương vẫn luôn đuổi sát Dao Trì tiên tử, cắn chặt không buông, mắt thấy Dao Trì tiên tữ sắp phải mất mạng dưới móng vuốt của Kền kền vương thì…
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân lóe qua chút phức tạp, thần sắc lúc sáng lúc tối, cao thâm khó đoán.
Bỗng nhiên, hắn ôm Tô Lạc, hôn lên cái trán mềm mại của nàng một cái, biểu cảm nghiêm túc như đóng băng, nói với Tô Lạc: “Ngoan, ở đây chờ ta! Không nên đi lung tung.”
Lời còn chưa dứt, không đợi Tô Lạc trả lời, hắn đã bay đến giữa không trung, nhanh như tia chớp bay đến chỗ của Dao Trì tiên tử.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng rốt cuộc trong lòng ngươi, nàng vẫn quan trọng hơn.”
Khóe miệng Tô Lạc nở một nụ cười khổ, ngay cả chính nàng cũng không biết nụ cười này còn lẫn chút cay đắng bên trong.
Hiện tại Tô Lạc rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước Dao Trì tiên tử sẽ cười đến hàm ý sâu xa như vậy.
Nữ nhân này, dung mạo võ công đều là tốt nhất, lòng dạ tâm kế lại sâu, hơn nữa có gia thế bất phàm… Ông trời thật đúng là coi trọng nàng, cho nàng nhận hết ưu ái của trời cao.
Quả nhiên, người như vậy mới là tuyệt phối của Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc chỉ là một thứ nữ không được coi trọng của phủ Đại tướng quân, thì được xem là cái gì chứ?
Tô Lạc lạnh lùng cười, bỏ cảm xúc tiêu cực qua một bên, bắt đầu đánh giá căn phòng nhỏ trên cây này.
Căn nhỏ phòng thực sạch sẽ, đại khái rộng khoảng mười mét vuông, bên trong chỉ có một cái chiếu.
Tô Lạc lẳng lặng mà ngồi trong phòng.
Có lẽ là cô đơn khiến người tịch mịch, lúc này trong lòng Tô Lạc có cảm giác thất bại vô cùng.
Ở thế giới kiếp trước, nàng là kim bài sát thủ, địa vị cao hơn rất nhiều người, hầu hết tất cả mọi người trong mắt nàng đều chỉ là vật trang trí. Nhưng khi đến thế giới này, nàng đã nếm trải được cảm giác thất bại.
Ở chỗ này, nàng chỉ là người thường, nàng có thể dựa vào thân thủ của kiếp trước mà đánh bại Tô Vãn cấp một, nhưng nếu chân chính đối chiến cùng Tô Khê cấp hai, nàng chưa chắc sẽ thắng được.
Hai chân cơ bản là không thể chạy nhanh bằng bốn chân, hơn nữa dù có chạy được ra ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn.
Đáy mắt của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa ý lạnh nồng nặc, chỉ thấy hắn bế Tô Lạc lên, xoay người bay đến một căn phòng trên cây cách đó không xa.
Bọn người Liễu Nhược Hoa cũng bắt chước Nam Cung Lưu Vân, cả đám sử dụng hết cả tay lẫn chân, leo lên cây cổ thụ, ôm chặt lấy nhánh cây, mong có thể tránh thoát cơn sóng ma thú này.
Dao Trì tiên tử xoay người nhìn Nam Cung Lưu Vân đang ở xa, nhìn hắn ôm Tô Lạc, đôi mắt thanh nhã tươi đẹp dường như bị một làn hơi nước che đậy, ai cũng không thấy rõ ẩn ý bên trong đôi mắt đen sâu thẳm như mực kia.
Mặt nàng không gợn sóng, môi đỏ mỉm lên một độ cong như trăng khuyết, gợi lên ý cười nhẹ nhàng.
Dao Trì tiên tử lượn vòng, uyển chuyển ưu nhã, dáng vẻ hào phóng. Hơn mười thị nữ có sắc mặt như băng tuyết vây quanh nàng, lạnh băng mà nhìn về phía Tô Lạc, cũng bay theo nàng.
Tô Lạc nhíu mi lại, trực giác nói cho nàng biết vị Dao Trì tiên tử này cười có chút… thần bí.
Quả nhiên, khi nàng bay không được bao xa, bỗng nhiên, trên bầu trời có vô số Kền Kền bao vây các nàng lại.
Kền kền vương dường nha đã ngắm trúng Dao Trì tiên tử, chiêu nào cũng tàn nhẫn hung ác.
Kền kền vương, ma thú cấp bảy, hơn nữa còn là ma thú loại bay, so với ma thú cấp sáu còn khó đối phó hơn.
Lúc này, tình huống của Dao Trì tiên tử nhìn có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Kền kền vương vẫn luôn đuổi sát Dao Trì tiên tử, cắn chặt không buông, mắt thấy Dao Trì tiên tữ sắp phải mất mạng dưới móng vuốt của Kền kền vương thì…
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân lóe qua chút phức tạp, thần sắc lúc sáng lúc tối, cao thâm khó đoán.
Bỗng nhiên, hắn ôm Tô Lạc, hôn lên cái trán mềm mại của nàng một cái, biểu cảm nghiêm túc như đóng băng, nói với Tô Lạc: “Ngoan, ở đây chờ ta! Không nên đi lung tung.”
Lời còn chưa dứt, không đợi Tô Lạc trả lời, hắn đã bay đến giữa không trung, nhanh như tia chớp bay đến chỗ của Dao Trì tiên tử.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng rốt cuộc trong lòng ngươi, nàng vẫn quan trọng hơn.”
Khóe miệng Tô Lạc nở một nụ cười khổ, ngay cả chính nàng cũng không biết nụ cười này còn lẫn chút cay đắng bên trong.
Hiện tại Tô Lạc rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước Dao Trì tiên tử sẽ cười đến hàm ý sâu xa như vậy.
Nữ nhân này, dung mạo võ công đều là tốt nhất, lòng dạ tâm kế lại sâu, hơn nữa có gia thế bất phàm… Ông trời thật đúng là coi trọng nàng, cho nàng nhận hết ưu ái của trời cao.
Quả nhiên, người như vậy mới là tuyệt phối của Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc chỉ là một thứ nữ không được coi trọng của phủ Đại tướng quân, thì được xem là cái gì chứ?
Tô Lạc lạnh lùng cười, bỏ cảm xúc tiêu cực qua một bên, bắt đầu đánh giá căn phòng nhỏ trên cây này.
Căn nhỏ phòng thực sạch sẽ, đại khái rộng khoảng mười mét vuông, bên trong chỉ có một cái chiếu.
Tô Lạc lẳng lặng mà ngồi trong phòng.
Có lẽ là cô đơn khiến người tịch mịch, lúc này trong lòng Tô Lạc có cảm giác thất bại vô cùng.
Ở thế giới kiếp trước, nàng là kim bài sát thủ, địa vị cao hơn rất nhiều người, hầu hết tất cả mọi người trong mắt nàng đều chỉ là vật trang trí. Nhưng khi đến thế giới này, nàng đã nếm trải được cảm giác thất bại.
Ở chỗ này, nàng chỉ là người thường, nàng có thể dựa vào thân thủ của kiếp trước mà đánh bại Tô Vãn cấp một, nhưng nếu chân chính đối chiến cùng Tô Khê cấp hai, nàng chưa chắc sẽ thắng được.
Tác giả :
Tô Tiểu Noãn