Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền
Chương 11: Cái Này Có Thể Ăn
Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
"Tỷ, cái này không thể ăn."
Lâm Diệp Nhi chỉ có thể lại giải thích một lần, "Ta trước kia đã thấy qua rồi, loại nấm này nấu canh, ăn cũng rất ngon, không trúng độc." Nàng bảo đảm nhiều lần, Lâm Võ vẫn như cũ bán tín bán nghi.
Lâm Võ lo lắng sốt ruột, Tiểu Đoàn Đoàn nhưng thật một lòng tin tưởng tỷ tỷ, hái nấm đến thực vui vẻ. Lâm Diệp Nhi biết vụ ăn nấm chết người đã ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, muốn lập tức làm hắn tin tưởng, còn cần một chút thời gian.
Lâm Diệp Nhi cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi quay về, làm cho bọn họ ăn thử, ăn qua rồi sẽ biết.
Chờ đến lúc bọn họ về đến nơi, mặt trời đã đã xuống núi, nhìn khói bếp lượn lờ ở xa xa, trong tay xách theo cực nhiều nấm, Lâm Diệp Nhi tâm tình không tồi.
Lúc tỷ muội ba người trở lại thôn, mọi nhà đều đã ăn cơm, vừa vào đến nhà, Tiểu Đoàn Đoàn liền đến phòng bếp rửa nấm.
Lâm Võ thấy Lâm Diệp Nhi cũng đi rửa nấm, có vẻ như là làm bữa tối cho hôm nay là ăn nấm.
"Tỷ, cái này thật không thể ăn." Lâm Võ đứng trước cửa phòng bếp, khuyên nhủ: "Tỷ, trong nhà còn có một ít ngô. Thứ này, vẫn là không cần ăn. Vạn nhất ăn xong lại có chuyện gì, thật là hối hận cũng không kịp. Mấy năm trước, trong thôn có người ăn cái này đã chết rồi."
Lâm Diệp Nhi cũng minh bạch rằng nếu mình làm bọn họ cũng sẽ không ăn, ngược lại sẽ cực lực ngăn cản nàng ăn, nên đành đề nghị nói: "Như vậy đi. Đệ mang về hai con gà đều còn sống, vậy ta làm xong sẽ để cho gà thử trước. Nếu là có độc, ta lập tức vứt bỏ chúng. Còn nếu không, chúng ta giữ lại làm thức ăn."
Lâm Võ trong lòng đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cắn răng đáp ứng. Tuy rằng đau lòng vì mất con gà, nhưng để tỷ tỷ từ bỏ ý niệm tự sát, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lâm Diệp Nhi lập tức động thủ làm canh nấm gà, ba người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm con gà rừng. Đợi cả nửa ngày, cả cơm cũng đã nấu xong, mà con gà vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót.
Trên bàn cơm, Lâm Võ vẫn là không dám chén canh nấm hương, nhưng thật ra Tiểu Đoàn Đoàn ừng ực ừng ực uống một hớp lớn, sau đó chép chép miệng, "Ăn ngon, ăn ngon."
Lâm Diệp Nhi cười nhìn Tiểu Đoàn Đoàn kia ăn đến phình phình khuôn mặt nhỏ, cũng uống một ngụm canh, cuối cùng cũng cảm nhận được mỹ vị của nhân gian. Hai ngày này, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một chút mỹ vị, quá thỏa mãn.
"Đệ không nếm thử sao? Ngon lắm đó nha."
Lâm Võ nhìn hai người tỷ một ngụm muội một ngụm uống canh, cũng có chút động tâm, trộm nếm thử một ngụm, đôi mắt chợt sáng ngời, lại uống một hớp lớn. Hương vị này, sợ là có thể nuốt lầm cả đầu lưỡi.
Lâm Diệp Nhi thấy hai người ăn vui vẻ, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Diệp Nhi đã sớm nghĩ kỹ rồi, nhiều nấm như vậy không giữ tươi được lâu, bọn họ cũng ăn không hết, tốt nhất rửa sạch phơi khô, chờ tới rồi mùa đông cũng có cái ăn.
Lâm Diệp Nhi đem ý nghĩ cua mình nói cho Lâm Võ, Lâm Võ cảm thấy không tồi, nghĩ đến trên núi còn có rất nhiều loại nấm này, chuẩn bị ngày hôm sau tiếp tục vào núi.
Lúc này đây, lấy toàn bộ túi có trong nhà, lại thêm mỗi ngươi hai cái rổ, sáng sớm đã ra cửa. Bọn họ bây giờ đã có mục tiêu xác định, chính là nơi hái nấm hôm trước.
"Tỷ tỷ, cái này có thể ăn sao?" Tiểu Đoàn Đoàn cầm một cây nấm trắng muốt phấn phấn nộn nộn lên hỏi.
Loại nấm này nàng không rõ ràng, Lâm Diệp Nhi không dám bảo đảm, "Không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ hái loại cũ thôi. Đệ phải nhận rõ, ngàn vạn đừng hái sai. Những loại khác rất có thể có độc."
Tiểu Đoàn Đoàn đáng tiếc nói: "Loại này có thật nhiều."