Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 82: Ngươi muốn chết (1)
"Dựa vào cái gì?" Ánh mắt Viêm Minh dừng lại ở trên người nàng, môi mỏng hé mở, lạnh lùng phun ra ba chữ.
Ngươi dựa vào cái gì nói công bằng với ta?
Ngươi có gì tư cách gì nói công bằng với ta?
Vì sao ta phải đáp ứng cho ngươi công bằng?
......
Ngắn ngủi ba chữ nhưng tương đối có thâm ý, ý tứ phi phàm.
Dạ Thất Thất nghe ra ý tứ ẩn núp đằng sau ba chữ này của hắn, khóe môi khẽ nhếch, hào quang tự tin ở đáy mắt lóe lên.
"Chỉ bằng ta là Dạ Thất Thất! Bằng trên người ta có vật ngươi cần tìm! Bằng ngươi muốn lợi dụng ta để đạt được thần khí Kính Luân Hồi mà cha ta bảo vệ! Những lý do này đủ chưa?" Ý là, nếu không đủ ta còn có thể nói tiếp.
Nhìn thấy thần thái tự tin đáng yêu của Dạ Thất Thất, Viêm Minh không khỏi ngẩn người. Trong đầu hiện ra dung nhan xinh đẹp từ sâu trong trí nhớ, khi đó nàng cũng tự tin phấn chấn như thế này, trong con ngươi linh động luôn luôn mang theo nụ cười thỏa mãn…
Viêm Minh đắm chìm trong hồi ức, Dạ Thất Thất trước mắt phảng phất giống như cùng Thất Thất kiên cường kia hòa thành một người, khiến hắn không thể dời ánh mắt.
"Viêm Minh, ngươi còn chưa trả lời ta?" Dạ Thất Thất không thích hắn dùng cái loại ánh mắt mang theo áy náy thâm tình đó nhìn mình, phi thường không thích!
Nàng là Dạ Thất Thất, trùng sinh mà đến, giành lấy cuộc sống mới, là Dạ Thất Thất độc nhất vô nhị, nam nhân này chỉ có một chút duyên phận với nàng dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng?
Viêm Minh trông thấy đáy mắt nàng không vui, khẽ nhíu mày, trong lòng giống như bị một khối đá lớn đè nặng, có chút khó chịu.
"Kim Tử, giúp nàng lấy được vật nàng muốn." Bỏ lại những lời này, trong nháy mắt bóng dáng Viêm Minh liền biến mất ở trước mắt bọn hắn.
Nếu không phải trong không khí còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, Dạ Thất Thất liền hoài nghi Viêm Minh có thật sự xuất hiện qua hay không?
Tiện tay xé ra không gian, tu vi cao sâu như thế, người như vậy muốn lấy được Kính Luân Hồi, liệu phụ thân ở Viêm Hỏa Thành có thể ngăn được không? Lần trước là may mắn tránh được một kiếp, lần sau thì sao?
Dạ Thất Thất nhíu mày, Kính Luân Hồi... Xem ra nàng nên tìm một cơ hội trở về nói chuyện cùng phụ thân một chút.
"Kim Tử, huynh bao nhiêu tuổi?" Viêm Minh đi rồi, thiếu một người động một chút là dùng ánh mắt kỳ quái xem xét, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy tự tại rất nhiều, cả người đều thoải mái.
Không biết vì cái gì, mỗi lần bị hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm, trong lòng nàng liền toát ra một loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, hình như là áy náy, lại hình như là mừng rỡ, tóm lại cảm giác phi thường phức tạp. Nàng mơ hồ có loại cảm giác mình nợ hắn cái gì.
"Thưa Dạ cô nương, Kim Tử năm nay 172 tuổi." Quân thượng vừa đi, Kim Tử ngược lại khẩn trương hơn, rất sợ Dạ cô nương hỏi vấn đề gì không thể trả lời mà đắc tội với nàng.
"172 tuổi? Ta thấy bộ dáng huynh bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi? Huynh không phải là gạt ta chứ?" Kim Tử trả lời, phản ứng đầu tiên của Dạ Thất Thất là không tin. Người này giống như thị đồng mười lăm mười sáu tuổi lại là một lão quái vật hơn một trăm tuổi? Nàng đương nhiên không tin. Bất quá, nàng tựa hồ quên mất chính mình mới là lão quái vật chân chính.
Phiêu bạt vũ trụ vô số năm, tu luyện ở mật cảnh năm trăm năm, tuổi của nàng cũng không nhỏ hơn so với Vàng.
"Ta tuyệt đối không dám lừa gạt Dạ cô nương, nếu Dạ cô nương không tin, Kim Tử nguyện lấy cái chết chứng minh!" Vẻ mặt Kim Tử hơi kích động, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc trả lời.
Dạ Thất Thất: "..."
Nàng có kinh khủng như vậy sao? Kim Tử lại muốn lấy cái chết chứng minh hắn không có nói láo. Nàng vốn còn muốn moi ra thân phận của Viêm Minh từ Kim Tử, hiện giờ hay là thôi đi!
Vừa vặn lúc này, lầu dưới, trên đài đấu giá cũng bắt đầu đưa lên kiện vật phẩm bán đấu giá tiếp theo. Đó là một hạt châu lớn chừng quả đấm, có hai màu trắng đen, theo Vạn Bảo Các giới thiệu đó là một viên Tị Hỏa Châu, nó không sợ bất kì ngọn lửa nào, thậm chí còn có thể đem hấp thu, là một món bảo khí phi thường khó được.
"Kim Tử, ta muốn hạt châu này, huynh có thể nghĩ biện pháp giúp ta lấy được nó không?" Dạ Thất Thất cảm giác được Nghịch Thiên Đỉnh trong cơ thể sau khi hạt châu kia xuất hiện liền xao động lợi hại hơn. Nếu không phải bánh bao nhỏ cực lực áp chế, chỉ sợ nó liền lao ra khỏi cơ thể của nàng, đánh về phía hạt châu kia.
Kim Tử gật đầu, Quân Thượng đã nói muốn lấy được vật Dạ cô nương muốn cho nàng, tất nhiên hắn sẽ không làm trái với ý tứ quân thượng.
Đáy mắt Dạ Thất Thất lóe ra một đạo tinh quang, Nghịch Thiên Châu, nàng bắt buộc phải có!
Ngươi dựa vào cái gì nói công bằng với ta?
Ngươi có gì tư cách gì nói công bằng với ta?
Vì sao ta phải đáp ứng cho ngươi công bằng?
......
Ngắn ngủi ba chữ nhưng tương đối có thâm ý, ý tứ phi phàm.
Dạ Thất Thất nghe ra ý tứ ẩn núp đằng sau ba chữ này của hắn, khóe môi khẽ nhếch, hào quang tự tin ở đáy mắt lóe lên.
"Chỉ bằng ta là Dạ Thất Thất! Bằng trên người ta có vật ngươi cần tìm! Bằng ngươi muốn lợi dụng ta để đạt được thần khí Kính Luân Hồi mà cha ta bảo vệ! Những lý do này đủ chưa?" Ý là, nếu không đủ ta còn có thể nói tiếp.
Nhìn thấy thần thái tự tin đáng yêu của Dạ Thất Thất, Viêm Minh không khỏi ngẩn người. Trong đầu hiện ra dung nhan xinh đẹp từ sâu trong trí nhớ, khi đó nàng cũng tự tin phấn chấn như thế này, trong con ngươi linh động luôn luôn mang theo nụ cười thỏa mãn…
Viêm Minh đắm chìm trong hồi ức, Dạ Thất Thất trước mắt phảng phất giống như cùng Thất Thất kiên cường kia hòa thành một người, khiến hắn không thể dời ánh mắt.
"Viêm Minh, ngươi còn chưa trả lời ta?" Dạ Thất Thất không thích hắn dùng cái loại ánh mắt mang theo áy náy thâm tình đó nhìn mình, phi thường không thích!
Nàng là Dạ Thất Thất, trùng sinh mà đến, giành lấy cuộc sống mới, là Dạ Thất Thất độc nhất vô nhị, nam nhân này chỉ có một chút duyên phận với nàng dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng?
Viêm Minh trông thấy đáy mắt nàng không vui, khẽ nhíu mày, trong lòng giống như bị một khối đá lớn đè nặng, có chút khó chịu.
"Kim Tử, giúp nàng lấy được vật nàng muốn." Bỏ lại những lời này, trong nháy mắt bóng dáng Viêm Minh liền biến mất ở trước mắt bọn hắn.
Nếu không phải trong không khí còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, Dạ Thất Thất liền hoài nghi Viêm Minh có thật sự xuất hiện qua hay không?
Tiện tay xé ra không gian, tu vi cao sâu như thế, người như vậy muốn lấy được Kính Luân Hồi, liệu phụ thân ở Viêm Hỏa Thành có thể ngăn được không? Lần trước là may mắn tránh được một kiếp, lần sau thì sao?
Dạ Thất Thất nhíu mày, Kính Luân Hồi... Xem ra nàng nên tìm một cơ hội trở về nói chuyện cùng phụ thân một chút.
"Kim Tử, huynh bao nhiêu tuổi?" Viêm Minh đi rồi, thiếu một người động một chút là dùng ánh mắt kỳ quái xem xét, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy tự tại rất nhiều, cả người đều thoải mái.
Không biết vì cái gì, mỗi lần bị hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm, trong lòng nàng liền toát ra một loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, hình như là áy náy, lại hình như là mừng rỡ, tóm lại cảm giác phi thường phức tạp. Nàng mơ hồ có loại cảm giác mình nợ hắn cái gì.
"Thưa Dạ cô nương, Kim Tử năm nay 172 tuổi." Quân thượng vừa đi, Kim Tử ngược lại khẩn trương hơn, rất sợ Dạ cô nương hỏi vấn đề gì không thể trả lời mà đắc tội với nàng.
"172 tuổi? Ta thấy bộ dáng huynh bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi? Huynh không phải là gạt ta chứ?" Kim Tử trả lời, phản ứng đầu tiên của Dạ Thất Thất là không tin. Người này giống như thị đồng mười lăm mười sáu tuổi lại là một lão quái vật hơn một trăm tuổi? Nàng đương nhiên không tin. Bất quá, nàng tựa hồ quên mất chính mình mới là lão quái vật chân chính.
Phiêu bạt vũ trụ vô số năm, tu luyện ở mật cảnh năm trăm năm, tuổi của nàng cũng không nhỏ hơn so với Vàng.
"Ta tuyệt đối không dám lừa gạt Dạ cô nương, nếu Dạ cô nương không tin, Kim Tử nguyện lấy cái chết chứng minh!" Vẻ mặt Kim Tử hơi kích động, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc trả lời.
Dạ Thất Thất: "..."
Nàng có kinh khủng như vậy sao? Kim Tử lại muốn lấy cái chết chứng minh hắn không có nói láo. Nàng vốn còn muốn moi ra thân phận của Viêm Minh từ Kim Tử, hiện giờ hay là thôi đi!
Vừa vặn lúc này, lầu dưới, trên đài đấu giá cũng bắt đầu đưa lên kiện vật phẩm bán đấu giá tiếp theo. Đó là một hạt châu lớn chừng quả đấm, có hai màu trắng đen, theo Vạn Bảo Các giới thiệu đó là một viên Tị Hỏa Châu, nó không sợ bất kì ngọn lửa nào, thậm chí còn có thể đem hấp thu, là một món bảo khí phi thường khó được.
"Kim Tử, ta muốn hạt châu này, huynh có thể nghĩ biện pháp giúp ta lấy được nó không?" Dạ Thất Thất cảm giác được Nghịch Thiên Đỉnh trong cơ thể sau khi hạt châu kia xuất hiện liền xao động lợi hại hơn. Nếu không phải bánh bao nhỏ cực lực áp chế, chỉ sợ nó liền lao ra khỏi cơ thể của nàng, đánh về phía hạt châu kia.
Kim Tử gật đầu, Quân Thượng đã nói muốn lấy được vật Dạ cô nương muốn cho nàng, tất nhiên hắn sẽ không làm trái với ý tứ quân thượng.
Đáy mắt Dạ Thất Thất lóe ra một đạo tinh quang, Nghịch Thiên Châu, nàng bắt buộc phải có!
Tác giả :
Toan Vị Thanh Mông