Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 22: Thất thất lập uy giáo huấn tộc lão
Edit: Tương Ly
Ánh mắt Dạ Thất Thất rơi xuống trên người thành chủ Dạ Quân Nham đánh giá hắn, nhìn khuôn mặt hắn hung ác, không nghĩ tới hắn đối con gái của mình thực sự sủng ái tới tận trời, cho dù ngay trước mặt tộc nhân tức giận mắng tộc lão, cũng chỉ đổi lấy một câu nói xin lỗi hời hợt, bây giờ nàng tựa hồ đã không bài xích thân phận này nữa!
“Nói xin lỗi thì phải nói với đúng người, đối với lão nghiệt chướng mắt mờ không phân biệt đúng sai thì ta không dùng được, đừng giảm nhân cách của ta xuống!” Dạ Thất Thất khiêu khích nhìn về phía tộc lão bị nàng chọc tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt trần trụi nói cho hắn biết: “Ta chính là chọc tức ngươi, chính là mắng ngươi, sao không đáp trả lại đi! Ngươi cắn được ta chắc!”
Lão thiên----- Hỏa Kỳ Vân trừng lớn hai mắt nhìn Dạ Thất Thất lời nói độc địa, hắn vẫn cho rằng chính mình đã đủ độc miệng, không thể tưởng tượng được bên cạnh hắn còn ẩn dấu một vị cao thủ, khó trách, khó trách lạị chiếm được 'Mỹ danh' cực phẩm!
“Thất Thất------” Dạ Quân Nham khẽ nhíu mày, Thất Thất như thế nào không hiểu chuyện như vậy, không nên truy cùng tiệt tận tộc lão, nếu chọc giận tộc lão se gặp phiền toái.
“Hừ! Nghiệt chướng, lão phu thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt. . .”
Tộc bà bước một bước, thân thể như tên rời cung. thật nhanh hướng về Dạ Thất Thất mà đi, tay phải đánh về phía vai trái Dạ Thất Thất, đáy mắt lóe qua tia âm độc, một tia khói đen khóc có thể nhìn thấy ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, chỉ cần một chưởng này đánh trúng nàng, nàng sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt tộc lão sâu hơn vài phần, lộ ra dữ tợn đáng sợ.
“Thất Thất----- “
“Thất Thất------ “
Thành chủ Dạ Quân Nham cùng Bạch thị sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, giờ phút này, muốn xông tới cứu người cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nữ bị tộc lão đả thương...
Đột nhiên----
Ở lúc mọi người cho rằng Dạ Thất Thất nhất định sẽ bị tộc lão đả thương, dị biến nổi lên, tay tộc lão còn chưa chạm đến vạt áo Dạ Thất Thất, chỉ thấy Dạ Thất Thất tùy tiện giơ tay phẩy một cái, thân thể tộc lão đang hung hăng lại như vải rách bay ra ngoài, cây cột trước phòng bị hắn đụng phải lung lay như sắp đổ, có thể thấy lực mạnh như thế nào!
“Phốc----” Phun ra một ngụm máu tươi, tộc lão quỳ rạp trên mặt đất, thân thể chậm chạp động đậy.
“Tốt, đánh thật tốt, Thất Thất giỏi quá, thật lợi hại! Tùy tiện chụp một cái, giống như chụp dưa chuột vậy, đẹp trai ngây người, khốc muốn chết, ta yêu chiêu này chết mất, ngươi chút nữa phải dạy ta, nhất định phải dạy ta...” Hỏa Kỳ Vân chỉ sợ thiên hạ không loạn lớn tiếng kêu la, thời điểm đi qua địa phương tộc lão nằm thấy lão cản trở con đường của hắn, tiện chân 'nhẹ nhàng' đá hắn qua một bên.
Dạ Thất Thất phủi tay, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ liếc tộc lão, khinh thường mở miệng nói, “Chiêu chụp dưa chuột này là độc môn tuyệt học ta khổ luyện ba năm mới luyện được, với tư chất này của ngươi, tối thiểu phải luyện mười năm mới có thể đạt tới cảnh giới như ta, bất quá đối phó những thứ chó và mèo tuyệt đối là không thành vấn đề, trở về tỷ sẽ dạy ngươi.”
“Hừ, tư chất bổn thiếu gia tốt lắm đấy, bảo đảm ba tháng có thể thông suốt, đánh những lão cẩu tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất muốn bò cũng bò không nổi, ừ, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn...”
Hai người kẻ xướng người hoạ nói tới nói lui, tộc lão mới vừa được đỡ lên bị lời của bọn họ tức giận đến ngực khó chịu, một ngụm máu tươi ấm áp phun ra ngoài, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh!
“Dạ Thất Thất, ngươi tự mình rời nhà, sau khi trở về đầu tiên là đối với tộc lão vô lễ, rồi hướng tộc lão ngoan độc hạ thủ, tâm tư ác độc, thủ đoạn ác độc-----” Một nam nhân bộ dáng hơn 40 tuổi, gương mặt chữ quốc đứng lên, vẻ mặt chính khí giận dữ mắng mỏ Dạ Thất Thất.
“Hắn ra tay đả thương ta, lại không cho ta phản kích, đây là cái đạo lý gì? Logic gì? Mà ngươi--- là ai xứng đáng mắng ta?” Dạ Thất Thất lạnh lùng liếc mắt người nọ, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về hai tròng mắt hắn.
“Ngươi---- phốc!” Nam tử đột nhiên có ý nghĩ muốn ngất đi, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trực tiếp ngất đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm tộc nhân này đột nhiên hộc máu hôn mê, mắt lộ ra khó hiểu, ánh mắt hoài nghi từng đạo quét qua Dạ Thất Thất, mặc dù hoài nghi do nàng gây nên, lại càng muốn tin tưởng đây chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ không thể tin Dạ Thất Thất mới gần mười lăm tuổi sẽ có thể đả thương người trong vô hình, thật sự quá đáng sợ.
Ánh mắt Dạ Thất Thất rơi xuống trên người thành chủ Dạ Quân Nham đánh giá hắn, nhìn khuôn mặt hắn hung ác, không nghĩ tới hắn đối con gái của mình thực sự sủng ái tới tận trời, cho dù ngay trước mặt tộc nhân tức giận mắng tộc lão, cũng chỉ đổi lấy một câu nói xin lỗi hời hợt, bây giờ nàng tựa hồ đã không bài xích thân phận này nữa!
“Nói xin lỗi thì phải nói với đúng người, đối với lão nghiệt chướng mắt mờ không phân biệt đúng sai thì ta không dùng được, đừng giảm nhân cách của ta xuống!” Dạ Thất Thất khiêu khích nhìn về phía tộc lão bị nàng chọc tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt trần trụi nói cho hắn biết: “Ta chính là chọc tức ngươi, chính là mắng ngươi, sao không đáp trả lại đi! Ngươi cắn được ta chắc!”
Lão thiên----- Hỏa Kỳ Vân trừng lớn hai mắt nhìn Dạ Thất Thất lời nói độc địa, hắn vẫn cho rằng chính mình đã đủ độc miệng, không thể tưởng tượng được bên cạnh hắn còn ẩn dấu một vị cao thủ, khó trách, khó trách lạị chiếm được 'Mỹ danh' cực phẩm!
“Thất Thất------” Dạ Quân Nham khẽ nhíu mày, Thất Thất như thế nào không hiểu chuyện như vậy, không nên truy cùng tiệt tận tộc lão, nếu chọc giận tộc lão se gặp phiền toái.
“Hừ! Nghiệt chướng, lão phu thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt. . .”
Tộc bà bước một bước, thân thể như tên rời cung. thật nhanh hướng về Dạ Thất Thất mà đi, tay phải đánh về phía vai trái Dạ Thất Thất, đáy mắt lóe qua tia âm độc, một tia khói đen khóc có thể nhìn thấy ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, chỉ cần một chưởng này đánh trúng nàng, nàng sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt tộc lão sâu hơn vài phần, lộ ra dữ tợn đáng sợ.
“Thất Thất----- “
“Thất Thất------ “
Thành chủ Dạ Quân Nham cùng Bạch thị sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, giờ phút này, muốn xông tới cứu người cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nữ bị tộc lão đả thương...
Đột nhiên----
Ở lúc mọi người cho rằng Dạ Thất Thất nhất định sẽ bị tộc lão đả thương, dị biến nổi lên, tay tộc lão còn chưa chạm đến vạt áo Dạ Thất Thất, chỉ thấy Dạ Thất Thất tùy tiện giơ tay phẩy một cái, thân thể tộc lão đang hung hăng lại như vải rách bay ra ngoài, cây cột trước phòng bị hắn đụng phải lung lay như sắp đổ, có thể thấy lực mạnh như thế nào!
“Phốc----” Phun ra một ngụm máu tươi, tộc lão quỳ rạp trên mặt đất, thân thể chậm chạp động đậy.
“Tốt, đánh thật tốt, Thất Thất giỏi quá, thật lợi hại! Tùy tiện chụp một cái, giống như chụp dưa chuột vậy, đẹp trai ngây người, khốc muốn chết, ta yêu chiêu này chết mất, ngươi chút nữa phải dạy ta, nhất định phải dạy ta...” Hỏa Kỳ Vân chỉ sợ thiên hạ không loạn lớn tiếng kêu la, thời điểm đi qua địa phương tộc lão nằm thấy lão cản trở con đường của hắn, tiện chân 'nhẹ nhàng' đá hắn qua một bên.
Dạ Thất Thất phủi tay, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ liếc tộc lão, khinh thường mở miệng nói, “Chiêu chụp dưa chuột này là độc môn tuyệt học ta khổ luyện ba năm mới luyện được, với tư chất này của ngươi, tối thiểu phải luyện mười năm mới có thể đạt tới cảnh giới như ta, bất quá đối phó những thứ chó và mèo tuyệt đối là không thành vấn đề, trở về tỷ sẽ dạy ngươi.”
“Hừ, tư chất bổn thiếu gia tốt lắm đấy, bảo đảm ba tháng có thể thông suốt, đánh những lão cẩu tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất muốn bò cũng bò không nổi, ừ, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn...”
Hai người kẻ xướng người hoạ nói tới nói lui, tộc lão mới vừa được đỡ lên bị lời của bọn họ tức giận đến ngực khó chịu, một ngụm máu tươi ấm áp phun ra ngoài, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh!
“Dạ Thất Thất, ngươi tự mình rời nhà, sau khi trở về đầu tiên là đối với tộc lão vô lễ, rồi hướng tộc lão ngoan độc hạ thủ, tâm tư ác độc, thủ đoạn ác độc-----” Một nam nhân bộ dáng hơn 40 tuổi, gương mặt chữ quốc đứng lên, vẻ mặt chính khí giận dữ mắng mỏ Dạ Thất Thất.
“Hắn ra tay đả thương ta, lại không cho ta phản kích, đây là cái đạo lý gì? Logic gì? Mà ngươi--- là ai xứng đáng mắng ta?” Dạ Thất Thất lạnh lùng liếc mắt người nọ, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về hai tròng mắt hắn.
“Ngươi---- phốc!” Nam tử đột nhiên có ý nghĩ muốn ngất đi, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trực tiếp ngất đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm tộc nhân này đột nhiên hộc máu hôn mê, mắt lộ ra khó hiểu, ánh mắt hoài nghi từng đạo quét qua Dạ Thất Thất, mặc dù hoài nghi do nàng gây nên, lại càng muốn tin tưởng đây chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ không thể tin Dạ Thất Thất mới gần mười lăm tuổi sẽ có thể đả thương người trong vô hình, thật sự quá đáng sợ.
Tác giả :
Toan Vị Thanh Mông