Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 126: Ai mới là hoàng tước (4)
"Ha ha ha ha..." Nghe được lời nói của Thủy Thanh Ngạo, đột nhiên Vương Tu Vân cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai cùng chế giễu.
Sắc mặt Thủy Thanh Ngạo bởi vì tiếng cười của Vương Tu Vân trở nên càng ngày càng âm trầm, tay giương cao lại để xuống, trở tay một kích, hung hăng đánh một người bị thương trong người, trong nháy mắt đánh chết.
"Thủy Thanh Ngạo, ngươi vậy mà động thủ với ta!" Nam Đình cũng tỉnh lại từ trong khói độc của Thanh Lân Giao, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Thủy Thanh Ngạo.
"Ồ? Ngươi đã tỉnh, như thế nào? Cảm giác bị người phóng ám tiễn ở sau lưng như thế nào?" Mặt mũi Thủy Thanh Ngạo tràn đầy kiêu ngạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Đình, nhìn đối thủ trước kia chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt mình, trong nội tâm Thủy Thanh Ngạo rất là cao hứng.
Trên mặt nho nhã thanh tú của Nam Đình lộ ra vài phần tức giận, ánh mắt tức giận chuyển đến trên người Thủy Thanh Khuynh. Trái ngược vẻ nhã nhặn nho nhã ngày thường, giờ phút này trên mặt hắn nhiều thêm vài phần hung ác nham hiểm, giọng nói mang theo vài phần thất vọng nói: "Thanh Khuynh, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đối đãi với ta như thế. Quả nhiên, con người Thủy thị bộ tộc không thể tin, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi!"
"Nam Đình ca ca... Ta..." Thủy Thanh Khuynh muốn giải thích, nhưng lại phát hiện hết thảy giải thích tại thời khắc này đều trở nên yếu ớt không thuyết phục.
"Đủ rồi! Thủy Thanh Khuynh, từ nay về sau, ngươi và ta lại không liên quan gì, sống chết của ta và ngươi lại không có nửa phân quan hệ." Chính mình rơi xuống một bước này, trong nội tâm Nam Đình hận nhất không phải là Thủy Thanh Khuynh, mà là chính bản thân hắn. Sớm đã có người nhắc nhở hắn Thủy Thanh Khuynh không thể tin, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, có thể nói hắn rơi đến nông nỗi như thế này, chẳng oán được ai.
"Nam Đình ca ca, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn đả thương ngươi, ta thật sự là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy, ngươi..." Thủy Thanh Khuynh hoảng hốt, thấy người mình thích quyết tuyệt như thế, nàng thật sợ hãi.
...
"Ba ba ba - -" đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, khóe môi tươi cười của Thủy Thanh Ngạo mang theo vài phần âm lãnh, vỗ tay đi lên phía trước, nhìn Nam Đình và Thủy Thanh Khuynh cười lạnh nói: "Thật là diễn trò làm người khác mủi lòng! Nam Đình, ngươi không nghĩ tới mình sẽ có ngày này đi? Lúc nhỏ ngươi kiêu ngạo như vậy, hôm nay ở trước mặt ta chật vật như vậy, ngươi không cảm thấy rất tức giận chứ?"
"Thủy Thanh Ngạo, ngươi cho rằng ngươi thắng sao?" Nhìn Thủy Thanh Ngạo bày sắc mặt kiêu ngạo đắc ý, tức giận trên mặt Nam Đình từ từ biến mất, thay vào đó là lạnh lùng mỉa mai cùng khinh miệt.
Thủy Thanh Ngạo cất giọng cười to, chỉ vào hơn mười người lại còn bị Thanh Lân Giao gây thương tích, đối diện cao giọng hỏi Nam Đình: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào đám phế vật này đến chuyển bại thành thắng sao? Chỉ bằng bọn họ, có tư cách đó sao?"
Ba chi đội mười lăm người, ngoại trừ Nam Đình, Vương Tu Vân và Thủy Thanh Khuynh, cùng với một người bị Thủy Thanh Ngạo phẫn nộ giết chết. Thời điểm mười một người còn thừa lại nghe câu phế vật kia của Thủy Thanh Ngạo, mặt mũi từng người đều tràn đầy phẫn nộ.
"Như thế nào? Nói các ngươi là phế vật các ngươi còn không thừa nhận sao? Thật sự là bầy phế vật ngu ngốc." Trong giọng nói của Thủy Thanh Ngạo tràn ngập cuồng ngạo, khinh miệt cười lạnh, trực tiếp hạ lệnh cho những người phía sau hắn: "Giết hết những thứ phế vật này! Không chừa một mống."
Hai đầu lông mày của bốn người cùng đội với Thủy Thanh Ngạo mang theo khó xử nhàn nhạt, nhưng vẫn không dám phản kháng lời nói Thủy Thanh Ngạo. Mười một người bị thương, so sánh cùng bốn người có tu vi cao hơn bọn họ, mặc dù nhân số mười một người nhiều hơn cũng dần dần rơi xuống hạ phong.
"Thủy Thanh Ngạo, cũng nên lưu lại một đường, ngày sau còn gặp mặt! Ngươi không được quá tuyệt tình, Nam gia ta cũng không phải là dễ chọc." Nam Đình biết rõ cử động lần này của Thủy Thanh Ngạo là vì đả kích hắn, nếu hắn không có bị thương, đánh nhau với Thủy Thanh Ngạo chưa chắc hắn sẽ thua. Nhưng trước mắt hắn bị độc Thanh Lân Giao gây thương tích, tuyệt đối không phải là đối thủ của Thủy Thanh Ngạo, huống chi còn Thủy Thanh Khuynh có tu vi không kém.
Sắc mặt Thủy Thanh Ngạo bởi vì tiếng cười của Vương Tu Vân trở nên càng ngày càng âm trầm, tay giương cao lại để xuống, trở tay một kích, hung hăng đánh một người bị thương trong người, trong nháy mắt đánh chết.
"Thủy Thanh Ngạo, ngươi vậy mà động thủ với ta!" Nam Đình cũng tỉnh lại từ trong khói độc của Thanh Lân Giao, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Thủy Thanh Ngạo.
"Ồ? Ngươi đã tỉnh, như thế nào? Cảm giác bị người phóng ám tiễn ở sau lưng như thế nào?" Mặt mũi Thủy Thanh Ngạo tràn đầy kiêu ngạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Đình, nhìn đối thủ trước kia chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt mình, trong nội tâm Thủy Thanh Ngạo rất là cao hứng.
Trên mặt nho nhã thanh tú của Nam Đình lộ ra vài phần tức giận, ánh mắt tức giận chuyển đến trên người Thủy Thanh Khuynh. Trái ngược vẻ nhã nhặn nho nhã ngày thường, giờ phút này trên mặt hắn nhiều thêm vài phần hung ác nham hiểm, giọng nói mang theo vài phần thất vọng nói: "Thanh Khuynh, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đối đãi với ta như thế. Quả nhiên, con người Thủy thị bộ tộc không thể tin, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi!"
"Nam Đình ca ca... Ta..." Thủy Thanh Khuynh muốn giải thích, nhưng lại phát hiện hết thảy giải thích tại thời khắc này đều trở nên yếu ớt không thuyết phục.
"Đủ rồi! Thủy Thanh Khuynh, từ nay về sau, ngươi và ta lại không liên quan gì, sống chết của ta và ngươi lại không có nửa phân quan hệ." Chính mình rơi xuống một bước này, trong nội tâm Nam Đình hận nhất không phải là Thủy Thanh Khuynh, mà là chính bản thân hắn. Sớm đã có người nhắc nhở hắn Thủy Thanh Khuynh không thể tin, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, có thể nói hắn rơi đến nông nỗi như thế này, chẳng oán được ai.
"Nam Đình ca ca, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn đả thương ngươi, ta thật sự là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy, ngươi..." Thủy Thanh Khuynh hoảng hốt, thấy người mình thích quyết tuyệt như thế, nàng thật sợ hãi.
...
"Ba ba ba - -" đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, khóe môi tươi cười của Thủy Thanh Ngạo mang theo vài phần âm lãnh, vỗ tay đi lên phía trước, nhìn Nam Đình và Thủy Thanh Khuynh cười lạnh nói: "Thật là diễn trò làm người khác mủi lòng! Nam Đình, ngươi không nghĩ tới mình sẽ có ngày này đi? Lúc nhỏ ngươi kiêu ngạo như vậy, hôm nay ở trước mặt ta chật vật như vậy, ngươi không cảm thấy rất tức giận chứ?"
"Thủy Thanh Ngạo, ngươi cho rằng ngươi thắng sao?" Nhìn Thủy Thanh Ngạo bày sắc mặt kiêu ngạo đắc ý, tức giận trên mặt Nam Đình từ từ biến mất, thay vào đó là lạnh lùng mỉa mai cùng khinh miệt.
Thủy Thanh Ngạo cất giọng cười to, chỉ vào hơn mười người lại còn bị Thanh Lân Giao gây thương tích, đối diện cao giọng hỏi Nam Đình: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào đám phế vật này đến chuyển bại thành thắng sao? Chỉ bằng bọn họ, có tư cách đó sao?"
Ba chi đội mười lăm người, ngoại trừ Nam Đình, Vương Tu Vân và Thủy Thanh Khuynh, cùng với một người bị Thủy Thanh Ngạo phẫn nộ giết chết. Thời điểm mười một người còn thừa lại nghe câu phế vật kia của Thủy Thanh Ngạo, mặt mũi từng người đều tràn đầy phẫn nộ.
"Như thế nào? Nói các ngươi là phế vật các ngươi còn không thừa nhận sao? Thật sự là bầy phế vật ngu ngốc." Trong giọng nói của Thủy Thanh Ngạo tràn ngập cuồng ngạo, khinh miệt cười lạnh, trực tiếp hạ lệnh cho những người phía sau hắn: "Giết hết những thứ phế vật này! Không chừa một mống."
Hai đầu lông mày của bốn người cùng đội với Thủy Thanh Ngạo mang theo khó xử nhàn nhạt, nhưng vẫn không dám phản kháng lời nói Thủy Thanh Ngạo. Mười một người bị thương, so sánh cùng bốn người có tu vi cao hơn bọn họ, mặc dù nhân số mười một người nhiều hơn cũng dần dần rơi xuống hạ phong.
"Thủy Thanh Ngạo, cũng nên lưu lại một đường, ngày sau còn gặp mặt! Ngươi không được quá tuyệt tình, Nam gia ta cũng không phải là dễ chọc." Nam Đình biết rõ cử động lần này của Thủy Thanh Ngạo là vì đả kích hắn, nếu hắn không có bị thương, đánh nhau với Thủy Thanh Ngạo chưa chắc hắn sẽ thua. Nhưng trước mắt hắn bị độc Thanh Lân Giao gây thương tích, tuyệt đối không phải là đối thủ của Thủy Thanh Ngạo, huống chi còn Thủy Thanh Khuynh có tu vi không kém.
Tác giả :
Toan Vị Thanh Mông