Ta Vốn Phúc Hậu
Chương 152: Tìm bảo
Linh Nhi bị treo trên tường ba ngày mới được Bao Cốc thả xuống. Nàng từ trên tường thả xuống đến ngay cả khí lực để đứng cũng không có, khoanh chân tĩnh tọa thu nạp linh khí điều tức nửa ngày mới có thể đi được. Mấy ngày nay nàng rốt cục nhìn thấu rồi, chủ nhân hiện tại a, nhìn như nhu nhược trầm tĩnh nhưng rất mấy ngày nay a, còn phúc hắc hơn trước kia.
Nàng treo trên tường ba ngày, Bao Cốc ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Đến thời gian đọc sách thì đọc sách, đến thời gian tu luyện thì tu luyện, nên tưới hoa cỏ thì tưới hoa cỏ, đối với nàng treo ở trên tường hoàn toàn coi như không tồn tại.
Nếu như Bao Cốc của vài năm trước, sau khi thả nàng xuống ngoài miệng nhất định còn có thể giáo huấn, nhưng trong lòng nhất định luyến tiếc, tuyệt đối sẽ không giống hiện tại chỉ đem cấm chế trên mà ảnh giải trừ để nàng tự do rơi xuống đất ngã đến mặt đâp xuống đất cũng không quản nàng có đi được hay không, có đau hay không, ủy khuất hay không. Nếu như không phải dùng thiên nhãn giữa trán xác nhận, nàng thật sự sẽ hoài nghi người mặt lạnh này căn bản không phải Bao Cốc.
Linh Nhi không rõ, con người làm sao lại biến hóa lớn như vậy? Nhưng có một chuyện nàng biết rõ, chính là những thứ trong viện này không thể tùy tiện động vào, pháp trận càng không thể chạm, Bao Cốc tuy rằng cảnh giới thấp nhưng cũng không phải dễ chọc vào.
Linh Nhi đột nhiên rất nhớ Ngọc Mật, hoài niệm thời gian ăn gió nằm sương suốt ngày cùng người khác đánh giết, bình thường ba người cùng đi đánh cướp đôi khi tìm khắp người cũng không thấy một viên linh thạch. Nghèo, nhưng náo nhiệt! Nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không buồn chán. Bao Cốc dáng vẻ này a, nàng treo trên tường ba ngày, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng nước, ngay cả một chút động tĩnh đều nghe không được, chỉ có thỉnh thoảng Tử Vân Thù đến còn có thể có một chút động tĩnh, trước đây ai dám mắng nàng, nàng tuyệt đối sẽ chỉnh đối phương đến mẹ hắn nhìn không ra, nhưng ba ngày này Tử Vân Thù đến mắng nàng, nàng chỉ cảm thấy cảm động đến muốn nói – rốt cục có chút âm thanh rồi!
Linh Nhi ngồi trên bậc thang dưới mái hiên, lấy ra truyền âm ngọc phù liên hệ với Ngọc Mật, tìm Ngọc Mật tố khổ, để Ngọc Mật nói cho nàng biết hành tung, nàng muốn đi tìm Ngọc Mật.
Giọng nói của Ngọc Mật từ truyền âm phù truyền ra: "Nếu như ngươi buồn chán thì đi tìm Minh Nhi chơi đùa, hắn trước khi hắn đột phá Kim Đan kỳ sẽ không rời khỏi Huyền Thiên Môn."
Linh Nhi quay đầu lại nhìn Bao Cốc ngồi trong thư phòng đọc sách, nàng cầm truyền âm ngọc phù ra khỏi nhìn, lẫn mất rất xa, nói: "Ngọc Mật tỷ tỷ, ngươi trở về ở một thời gian đi, ta cảm thấy Bao Cốc trở nên thật đáng sợ."
Giọng nói kinh ngạc của Ngọc Mật từ trong truyền âm phù truyền ra: "Đáng sợ?"
Linh Nhi nói: "Ân. Ngươi biết mũi của ta cùng những cái mũi khác có bao nhiêu tốt mà! Ta ở trên người Bao Cốc gần như ngửi không được chút nhân khí, chỉ có dán sát người nàng mới có thể ngửi được một chút, bước đi của nàng rất nhẹ, khinh phiêu, nếu như không phải nàng quanh năm ngâm trong linh trân bảo dược trên người có đậm hương khí linh dược, thì sự tồn tại của nàng so với u hồn còn thấp hơn. Ba ngày nay ngoại trừ lúc Tiểu Sư Thúc đến nàng sẽ cùng Tiểu Sư Thúc đáp hai câu ra, nàng rất ít nói, cũng không có một chút tâm tình. Nàng treo ta trên tường ba ngày, ngay cả nhìn cũng không có nhìn một cái, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không từng dò đến. Bao Cốc, giống như hoạt tử nhân (xác sống).."
Ngọc Mật trầm thấp giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Linh Nhi!"
Linh Nhi nói: "Ngọc Mật tỷ tỷ, ta tin tưởng linh giác cùng quan sát của ta , ta cảm thấy Bao Cốc nhất định có vấn đề gì đó. Cảnh giới cùng biểu hiện của nàng thật sự không phù hợp, khí tức của nàng cũng không giống như người bình thường."
Ngọc Mật trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định?"
Linh Nhi nói: "Ân."
Ngọc Mật nói: "Nếu như Bao Cốc có gì bất ổn, Thánh Di hẳn là sẽ phát hiện."
Linh Nhi hô lên: "Ngọc Mật tỷ tỷ, Yêu Thánh chính là một đóa hoa, luận khứu giác ngũ cảm, ta bỏ xa nàng tám vạn dặm! Nàng có cao hơn ta hai cảnh giới thì cũng không bắt kịp ta! Đây là chênh lệch do thiên sinh."
Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói: "Nàng ăn lượng lớn linh trân bảo dược, thể chất dĩ nhiên từ lâu cải tạo bất đồng thường nhân, hơn nữa ngộ tính của nàng cực cao, hoặc giả là không được được công pháp thần thông thu liễm khí tức gì đó, mới khiến ngươi ngửi không được nhân khí trên người nàng."
Linh Nhi nói: "Ta vẫn cảm thấy Bao Cốc có chuyện, trực giác nói cho ta biết nàng có chuyện. Ngọc Mật tỷ tỷ, ngươi thật sự không trở lại?"
Ngọc Mật nói: "Nàng bị ta làm tổn thương trong lòng, tính tình trở nên không giống trước đây. Ngươi chiếu cố nàng nhiều một chút, có chuyện gì thì nói cho ta biết, không thích hợp tạm thời không trở về." Nàng dừng lại, nói: "Nếu như ngươi cảm thấy Bao Cốc có gì đó không thích hợp, ngươi đi tìm Thánh Di nói một chút về tình trạng của Bao Cốc. Thánh Di cảnh giới cùng nhãn giới đều hơn ngươi, hơn nữa nàng quanh năm cùng Bao Cốc ở chung, tình huống của Bao Cốc chỉ có nàng hiểu rõ nhất."
Linh Nhi không vui mà bĩu môi, nói: "Được rồi." Nàng kết thúc đối thoại với Ngọc Mật, đến biệt viện của Tử Vân Thù tìm được Yêu Thánh, đem vấn đề nàng nhận thấy nói với Yêu Thánh.
Yêu Thánh rất chăm chú nghe xong Linh Nhi thuật lại, nói: "Ngươi cảm thấy nàng đáng sợ là bình thường."
Linh Nhi "di" một tiếng, hỏi: "Xin chỉ giáo?"
Yêu Thánh nói: "Bao Cốc cảnh giới tu luyện thấp nhưng thực lực của nàng tuyệt đối không thấp, ngươi đừng quên trong cơ thể nàng có một thanh Huyền Thiên Kiếm. Nàng mượn sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm tu luyện, khí tức của Huyền Thiên Kiếm ngấm vào trong huyết mạch sau đó tản ra, đương nhiên sẽ có một cổ khí tức khiến kẻ khác sợ hãi. Cổ khí tức này rất nhạt, thường nhân khó có thể cảm thấy. Nhưng ngươi là cửu giai yêu thú, thức giác linh mẫn hơn người, có thể nhận rõ, vì vậy sinh sợ hãi."
Linh Nhi hiếu kỳ nhìn Yêu Thánh, nói: "Ngươi là nói ta cảm thấy Bao Cốc có chuyện, sợ Bao Cốc là bởi vì đối với Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể nàng cảm thấy sợ hãi?"
Yêu Thánh nói: "Cũng có phần là do không thích ứng với sự thay đổi tính cách của Bao Cốc đi."
Linh Nhi biết một chút chuyện giữa Ngọc Mật cùng Bao Cốc, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu. Nàng trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Sau này Bao Cốc đều sẽ như vậy sao?" Băng lãnh đối với ai cũng không phản ứng, đối với ai cũng không quan tâm.
Yêu Thánh lắc đầu, nói: "Không biết."
Bao Cốc cảm thấy treo Linh Nhi trên tường ba ngày hình phạt này hình như có hơi nặng một chút. Từ đó về sau Linh Nhi gần như luôn tránh né nàng, bình thường vẫn nấp ở chỗ cho rằng nàng không phát hiện quan sát nàng. Nàng không biết Linh Nhi đối với nàng là hiếu kỳ hay là cảm thấy nàng trở nên xa lạ không dám đến gần, chỉ có thể trốn ở chỗ tối quan sát để hiểu rõ chủ nhân này. Bao Cốc cũng không hối hận chuyện xử phạt Linh Nhi, viện này là tâm huyết của nàng, đầy viện kỳ trân, Linh Nhi nhìn xong trận đồ lại không phân nặng nhẹ, bất kể hậu quả mà làm càn, nếu như không hung hăng khiển trách thì không được.
Linh Nhi tránh né Bao Cốc, Bao Cốc cũng không để ý đến Linh Nhi.
Đa Bảo Linh Hầu trở về, Linh Nhi vui vẻ hỏng rồi, luyến tiếc nắm lấy Đa Bảo Linh Hầu không muốn buông tay, thao thao bất tuyệt nói xấu Bao Cốc.
Đa Bảo Linh Hầu nghe vô cùng chăm chú, còn vô cùng đồng tình mà gật đầu, càng không ngừng chi chi cùng Linh Nhi nói chuyện. Nói , chính là quá trầm lặng, nói, chính lad không phản ứng người khác, nói, ta cũng bị lãnh đạm !
Trong nháy mắt, một hồ một hầu đều cảm thấy tìm được đồng bào đồng chí, bình thường sẽ dán cùng một chỗ nói xấu Bao Cốc.
Bao Cốc mở một con mắt nhắm một con mắt, toàn bộ xem như không biết.
Đa Bảo Linh Hầu phải ủ Hầu Nhi Tửu, lại phải làm người đưa tin cùng vận chuyển cho Bao Cốc, có đôi khi gặp phải buông bán lớn hoặc là địa phương nào có trọng bảo xuất hiện nó còn phải theo Tôn Địa Long đến đó thu nạp bảo bối, bình thường bận rộn đến không thấy bóng dáng.
Bao Cốc nhìn thấy Linh Nhi bình thường buồn chán ghé vào trong viện phơi nắng, hoặc là có đôi khi buồn chán đến cực điểm liền phá hoại hoa cỏ trong viện, nên nàng liền phái Linh Nhi đi giúp Tiểu Hầu Tử.
Linh Nhi là người thích náo nhiệt không chịu ngồi yên, một khi bận rộn, cả người đều tràn đầy sức lực, nhìn Bao Cốc tính tình trầm lặng bình thường vài ngày không nói lời nào cũng không còn cảm thấy không vừa mắt nữa. Đặc biệt lúc tiếp xúc qua việc kinh doanh buôn bán của Bao Cốc. Nàng đối với Bao Cốc rốt cuộc cảm thấy bái phục! Không ra khỏi cửa còn có thể đem việc kinh doanh làm được lớn như vậy, bản lĩnh a! Việc kinh doanh của Bao Cốc rất lớn, bình thường có hàng loạt buôn bán giao dịch, bảo vật qua tay cũng nhiều. Linh Nhi đối với kinh doanh buôn bán không hiểu nhiều, nhưng hiểu biết đối với bảo vật, Tôn Địa Long, đó là bản lĩnh trời sinh hơn nữa thông minh, nàng theo Tiểu Hầu Tử, Tôn Địa Long không đến hai tháng liền đem giá cả các loại bảo vật nhớ rõ.
Tôn Địa Long thỉnh thoảng còn có thể hồ lộng một chút tâm tư, thành thật chỉ biết làm chân sai vặt chỉ có Đa Bảo Linh Hầu, âm thầm xén bớt một chút không bị Bao Cốc cảm thấy đục nước béo cò kiếm một khoản nhỏ. Sau khi Linh Nhi đến, Tôn Địa Long cũng không dám giở trò, nửa điểm mờ ám cũng không dám có, chỉ sợ một khi để Linh Nhi phát hiện truyền đến tai Bao Cốc vậy thì coi như xong. Huyền Thiên Môn thế lực lớn, hắn đi theo Bao Cốc lại có rất nhiều chỗ tốt, không đáng vì một chút lợi nhỏ mà đập bể chén cơm vàng! Hắn đã từng kiến thức qua thủ đoạn cùng bản lĩnh của Bao Cốc, diệt giao long đại yêu, diệt Vạn Ma Vực, diệt lũ yêu tu tà đạo Lưỡng Giới Sơn, đó là ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái mà diệt toàn bộ, nếu như hắn dám làm ra chuyện gì chọc giận Bao Cốc, hắn cảm thấy bản thân có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Sau khi Linh Nhi tiếp xúc việc kinh doanh của Bao Cốc phát hiện Bao Cốc không chỉ bán Hầu Nhi Tửu, đan dược, các loại luyện tài, pháp bảo, linh phù, giao dịch, tửu lâu, mà còn kinh doanh tin tức.
Buôn bán tin tức là Tôn Địa Long quản lý, sau khi hắn đi theo Bao Cốc, một trọng trách nặng như vậy cũng bị Bao Cốc nhét vào tay, thông qua cửa hàng hiệu buôn ở các nơi tạo thành một mạng lưới tin tức cường đại. Mạng lưới này không chỉ có buôn bán tin tức mà còn phụ trách giúp Tiểu Hầu Tử thu nạp đầu mối hoặc tin tức của bảo vật các nơi.
Đa Bảo Linh Hầu nghe được tin có linh trân dị bảo thì có chuyện động trời gì cũng không cản được chấp nhất của nó đối với bảo vật, Bao Cốc mấy năm nay thu mua linh trận trọng bảo có phân nửa là thông qua giao dịch, còn phân nửa là Đa Bảo Linh Hầu dựa theo tin tức tự mình tìm về.
Linh Nhi là một con cửu giai thiên hồ, trời sinh có bản lĩnh tầm bảo không hề kém hơn Đa Bảo Linh Hầu, chấp nhất đối với tìm kiếm bảo vật càng không thua Đa Bảo Linh Hầu, hôm nay biết Bao Cốc có mạng lưới tin tức còn có lợi ích này, quả thực mừng rỡ, vui không nén được mà tìm người đi nắm đầu mối các nơi, vơ vét thiên hạ kỳ trân. Có tin tức,, có đầu mối, dựa vào bản lĩnh tầm bảo trời sinh, chỉ cần thật sự có trọng bảo, nàng cùng Tiểu Hầu Tử liền có thể tìm ra. Bình thường có được tin tức, nàng sẽ gọi Đa Bảo Linh Hầu, lôi kéo Ngọc Mật cùng Ngọc Kiếm Minh đi tìm. Nếu như gặp phải thế lực lớn khác nhúng tay bọn họ mấy người bọn họ liên thủ cũng không đối phó được thì sẽ trở về gọi Phong Dịch hoặc Tử Thiên Quân, một lần gọi là một lần chuẩn, Phong Dịch cùng Tử Thiên Quân nghe được có bảo vật xuất thế chạy đến so với nàng cùng Tiểu Hầu Tử còn nhanh hơn. Duy nhất không quá tốt chính là mời Tử Thiên Quân hoặc Phong Dịch xuất thủ, sau khi chiếm được bảo vật bọn họ mỗi lần đều phải lấy đi phần nhiều, chí ít là một nửa! Nàng tìm Bao Cốc khóc cũng vô dụng!
Nàng treo trên tường ba ngày, Bao Cốc ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Đến thời gian đọc sách thì đọc sách, đến thời gian tu luyện thì tu luyện, nên tưới hoa cỏ thì tưới hoa cỏ, đối với nàng treo ở trên tường hoàn toàn coi như không tồn tại.
Nếu như Bao Cốc của vài năm trước, sau khi thả nàng xuống ngoài miệng nhất định còn có thể giáo huấn, nhưng trong lòng nhất định luyến tiếc, tuyệt đối sẽ không giống hiện tại chỉ đem cấm chế trên mà ảnh giải trừ để nàng tự do rơi xuống đất ngã đến mặt đâp xuống đất cũng không quản nàng có đi được hay không, có đau hay không, ủy khuất hay không. Nếu như không phải dùng thiên nhãn giữa trán xác nhận, nàng thật sự sẽ hoài nghi người mặt lạnh này căn bản không phải Bao Cốc.
Linh Nhi không rõ, con người làm sao lại biến hóa lớn như vậy? Nhưng có một chuyện nàng biết rõ, chính là những thứ trong viện này không thể tùy tiện động vào, pháp trận càng không thể chạm, Bao Cốc tuy rằng cảnh giới thấp nhưng cũng không phải dễ chọc vào.
Linh Nhi đột nhiên rất nhớ Ngọc Mật, hoài niệm thời gian ăn gió nằm sương suốt ngày cùng người khác đánh giết, bình thường ba người cùng đi đánh cướp đôi khi tìm khắp người cũng không thấy một viên linh thạch. Nghèo, nhưng náo nhiệt! Nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không buồn chán. Bao Cốc dáng vẻ này a, nàng treo trên tường ba ngày, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng nước, ngay cả một chút động tĩnh đều nghe không được, chỉ có thỉnh thoảng Tử Vân Thù đến còn có thể có một chút động tĩnh, trước đây ai dám mắng nàng, nàng tuyệt đối sẽ chỉnh đối phương đến mẹ hắn nhìn không ra, nhưng ba ngày này Tử Vân Thù đến mắng nàng, nàng chỉ cảm thấy cảm động đến muốn nói – rốt cục có chút âm thanh rồi!
Linh Nhi ngồi trên bậc thang dưới mái hiên, lấy ra truyền âm ngọc phù liên hệ với Ngọc Mật, tìm Ngọc Mật tố khổ, để Ngọc Mật nói cho nàng biết hành tung, nàng muốn đi tìm Ngọc Mật.
Giọng nói của Ngọc Mật từ truyền âm phù truyền ra: "Nếu như ngươi buồn chán thì đi tìm Minh Nhi chơi đùa, hắn trước khi hắn đột phá Kim Đan kỳ sẽ không rời khỏi Huyền Thiên Môn."
Linh Nhi quay đầu lại nhìn Bao Cốc ngồi trong thư phòng đọc sách, nàng cầm truyền âm ngọc phù ra khỏi nhìn, lẫn mất rất xa, nói: "Ngọc Mật tỷ tỷ, ngươi trở về ở một thời gian đi, ta cảm thấy Bao Cốc trở nên thật đáng sợ."
Giọng nói kinh ngạc của Ngọc Mật từ trong truyền âm phù truyền ra: "Đáng sợ?"
Linh Nhi nói: "Ân. Ngươi biết mũi của ta cùng những cái mũi khác có bao nhiêu tốt mà! Ta ở trên người Bao Cốc gần như ngửi không được chút nhân khí, chỉ có dán sát người nàng mới có thể ngửi được một chút, bước đi của nàng rất nhẹ, khinh phiêu, nếu như không phải nàng quanh năm ngâm trong linh trân bảo dược trên người có đậm hương khí linh dược, thì sự tồn tại của nàng so với u hồn còn thấp hơn. Ba ngày nay ngoại trừ lúc Tiểu Sư Thúc đến nàng sẽ cùng Tiểu Sư Thúc đáp hai câu ra, nàng rất ít nói, cũng không có một chút tâm tình. Nàng treo ta trên tường ba ngày, ngay cả nhìn cũng không có nhìn một cái, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không từng dò đến. Bao Cốc, giống như hoạt tử nhân (xác sống).."
Ngọc Mật trầm thấp giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Linh Nhi!"
Linh Nhi nói: "Ngọc Mật tỷ tỷ, ta tin tưởng linh giác cùng quan sát của ta , ta cảm thấy Bao Cốc nhất định có vấn đề gì đó. Cảnh giới cùng biểu hiện của nàng thật sự không phù hợp, khí tức của nàng cũng không giống như người bình thường."
Ngọc Mật trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định?"
Linh Nhi nói: "Ân."
Ngọc Mật nói: "Nếu như Bao Cốc có gì bất ổn, Thánh Di hẳn là sẽ phát hiện."
Linh Nhi hô lên: "Ngọc Mật tỷ tỷ, Yêu Thánh chính là một đóa hoa, luận khứu giác ngũ cảm, ta bỏ xa nàng tám vạn dặm! Nàng có cao hơn ta hai cảnh giới thì cũng không bắt kịp ta! Đây là chênh lệch do thiên sinh."
Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói: "Nàng ăn lượng lớn linh trân bảo dược, thể chất dĩ nhiên từ lâu cải tạo bất đồng thường nhân, hơn nữa ngộ tính của nàng cực cao, hoặc giả là không được được công pháp thần thông thu liễm khí tức gì đó, mới khiến ngươi ngửi không được nhân khí trên người nàng."
Linh Nhi nói: "Ta vẫn cảm thấy Bao Cốc có chuyện, trực giác nói cho ta biết nàng có chuyện. Ngọc Mật tỷ tỷ, ngươi thật sự không trở lại?"
Ngọc Mật nói: "Nàng bị ta làm tổn thương trong lòng, tính tình trở nên không giống trước đây. Ngươi chiếu cố nàng nhiều một chút, có chuyện gì thì nói cho ta biết, không thích hợp tạm thời không trở về." Nàng dừng lại, nói: "Nếu như ngươi cảm thấy Bao Cốc có gì đó không thích hợp, ngươi đi tìm Thánh Di nói một chút về tình trạng của Bao Cốc. Thánh Di cảnh giới cùng nhãn giới đều hơn ngươi, hơn nữa nàng quanh năm cùng Bao Cốc ở chung, tình huống của Bao Cốc chỉ có nàng hiểu rõ nhất."
Linh Nhi không vui mà bĩu môi, nói: "Được rồi." Nàng kết thúc đối thoại với Ngọc Mật, đến biệt viện của Tử Vân Thù tìm được Yêu Thánh, đem vấn đề nàng nhận thấy nói với Yêu Thánh.
Yêu Thánh rất chăm chú nghe xong Linh Nhi thuật lại, nói: "Ngươi cảm thấy nàng đáng sợ là bình thường."
Linh Nhi "di" một tiếng, hỏi: "Xin chỉ giáo?"
Yêu Thánh nói: "Bao Cốc cảnh giới tu luyện thấp nhưng thực lực của nàng tuyệt đối không thấp, ngươi đừng quên trong cơ thể nàng có một thanh Huyền Thiên Kiếm. Nàng mượn sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm tu luyện, khí tức của Huyền Thiên Kiếm ngấm vào trong huyết mạch sau đó tản ra, đương nhiên sẽ có một cổ khí tức khiến kẻ khác sợ hãi. Cổ khí tức này rất nhạt, thường nhân khó có thể cảm thấy. Nhưng ngươi là cửu giai yêu thú, thức giác linh mẫn hơn người, có thể nhận rõ, vì vậy sinh sợ hãi."
Linh Nhi hiếu kỳ nhìn Yêu Thánh, nói: "Ngươi là nói ta cảm thấy Bao Cốc có chuyện, sợ Bao Cốc là bởi vì đối với Huyền Thiên Kiếm trong cơ thể nàng cảm thấy sợ hãi?"
Yêu Thánh nói: "Cũng có phần là do không thích ứng với sự thay đổi tính cách của Bao Cốc đi."
Linh Nhi biết một chút chuyện giữa Ngọc Mật cùng Bao Cốc, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu. Nàng trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Sau này Bao Cốc đều sẽ như vậy sao?" Băng lãnh đối với ai cũng không phản ứng, đối với ai cũng không quan tâm.
Yêu Thánh lắc đầu, nói: "Không biết."
Bao Cốc cảm thấy treo Linh Nhi trên tường ba ngày hình phạt này hình như có hơi nặng một chút. Từ đó về sau Linh Nhi gần như luôn tránh né nàng, bình thường vẫn nấp ở chỗ cho rằng nàng không phát hiện quan sát nàng. Nàng không biết Linh Nhi đối với nàng là hiếu kỳ hay là cảm thấy nàng trở nên xa lạ không dám đến gần, chỉ có thể trốn ở chỗ tối quan sát để hiểu rõ chủ nhân này. Bao Cốc cũng không hối hận chuyện xử phạt Linh Nhi, viện này là tâm huyết của nàng, đầy viện kỳ trân, Linh Nhi nhìn xong trận đồ lại không phân nặng nhẹ, bất kể hậu quả mà làm càn, nếu như không hung hăng khiển trách thì không được.
Linh Nhi tránh né Bao Cốc, Bao Cốc cũng không để ý đến Linh Nhi.
Đa Bảo Linh Hầu trở về, Linh Nhi vui vẻ hỏng rồi, luyến tiếc nắm lấy Đa Bảo Linh Hầu không muốn buông tay, thao thao bất tuyệt nói xấu Bao Cốc.
Đa Bảo Linh Hầu nghe vô cùng chăm chú, còn vô cùng đồng tình mà gật đầu, càng không ngừng chi chi cùng Linh Nhi nói chuyện. Nói , chính là quá trầm lặng, nói, chính lad không phản ứng người khác, nói, ta cũng bị lãnh đạm !
Trong nháy mắt, một hồ một hầu đều cảm thấy tìm được đồng bào đồng chí, bình thường sẽ dán cùng một chỗ nói xấu Bao Cốc.
Bao Cốc mở một con mắt nhắm một con mắt, toàn bộ xem như không biết.
Đa Bảo Linh Hầu phải ủ Hầu Nhi Tửu, lại phải làm người đưa tin cùng vận chuyển cho Bao Cốc, có đôi khi gặp phải buông bán lớn hoặc là địa phương nào có trọng bảo xuất hiện nó còn phải theo Tôn Địa Long đến đó thu nạp bảo bối, bình thường bận rộn đến không thấy bóng dáng.
Bao Cốc nhìn thấy Linh Nhi bình thường buồn chán ghé vào trong viện phơi nắng, hoặc là có đôi khi buồn chán đến cực điểm liền phá hoại hoa cỏ trong viện, nên nàng liền phái Linh Nhi đi giúp Tiểu Hầu Tử.
Linh Nhi là người thích náo nhiệt không chịu ngồi yên, một khi bận rộn, cả người đều tràn đầy sức lực, nhìn Bao Cốc tính tình trầm lặng bình thường vài ngày không nói lời nào cũng không còn cảm thấy không vừa mắt nữa. Đặc biệt lúc tiếp xúc qua việc kinh doanh buôn bán của Bao Cốc. Nàng đối với Bao Cốc rốt cuộc cảm thấy bái phục! Không ra khỏi cửa còn có thể đem việc kinh doanh làm được lớn như vậy, bản lĩnh a! Việc kinh doanh của Bao Cốc rất lớn, bình thường có hàng loạt buôn bán giao dịch, bảo vật qua tay cũng nhiều. Linh Nhi đối với kinh doanh buôn bán không hiểu nhiều, nhưng hiểu biết đối với bảo vật, Tôn Địa Long, đó là bản lĩnh trời sinh hơn nữa thông minh, nàng theo Tiểu Hầu Tử, Tôn Địa Long không đến hai tháng liền đem giá cả các loại bảo vật nhớ rõ.
Tôn Địa Long thỉnh thoảng còn có thể hồ lộng một chút tâm tư, thành thật chỉ biết làm chân sai vặt chỉ có Đa Bảo Linh Hầu, âm thầm xén bớt một chút không bị Bao Cốc cảm thấy đục nước béo cò kiếm một khoản nhỏ. Sau khi Linh Nhi đến, Tôn Địa Long cũng không dám giở trò, nửa điểm mờ ám cũng không dám có, chỉ sợ một khi để Linh Nhi phát hiện truyền đến tai Bao Cốc vậy thì coi như xong. Huyền Thiên Môn thế lực lớn, hắn đi theo Bao Cốc lại có rất nhiều chỗ tốt, không đáng vì một chút lợi nhỏ mà đập bể chén cơm vàng! Hắn đã từng kiến thức qua thủ đoạn cùng bản lĩnh của Bao Cốc, diệt giao long đại yêu, diệt Vạn Ma Vực, diệt lũ yêu tu tà đạo Lưỡng Giới Sơn, đó là ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái mà diệt toàn bộ, nếu như hắn dám làm ra chuyện gì chọc giận Bao Cốc, hắn cảm thấy bản thân có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Sau khi Linh Nhi tiếp xúc việc kinh doanh của Bao Cốc phát hiện Bao Cốc không chỉ bán Hầu Nhi Tửu, đan dược, các loại luyện tài, pháp bảo, linh phù, giao dịch, tửu lâu, mà còn kinh doanh tin tức.
Buôn bán tin tức là Tôn Địa Long quản lý, sau khi hắn đi theo Bao Cốc, một trọng trách nặng như vậy cũng bị Bao Cốc nhét vào tay, thông qua cửa hàng hiệu buôn ở các nơi tạo thành một mạng lưới tin tức cường đại. Mạng lưới này không chỉ có buôn bán tin tức mà còn phụ trách giúp Tiểu Hầu Tử thu nạp đầu mối hoặc tin tức của bảo vật các nơi.
Đa Bảo Linh Hầu nghe được tin có linh trân dị bảo thì có chuyện động trời gì cũng không cản được chấp nhất của nó đối với bảo vật, Bao Cốc mấy năm nay thu mua linh trận trọng bảo có phân nửa là thông qua giao dịch, còn phân nửa là Đa Bảo Linh Hầu dựa theo tin tức tự mình tìm về.
Linh Nhi là một con cửu giai thiên hồ, trời sinh có bản lĩnh tầm bảo không hề kém hơn Đa Bảo Linh Hầu, chấp nhất đối với tìm kiếm bảo vật càng không thua Đa Bảo Linh Hầu, hôm nay biết Bao Cốc có mạng lưới tin tức còn có lợi ích này, quả thực mừng rỡ, vui không nén được mà tìm người đi nắm đầu mối các nơi, vơ vét thiên hạ kỳ trân. Có tin tức,, có đầu mối, dựa vào bản lĩnh tầm bảo trời sinh, chỉ cần thật sự có trọng bảo, nàng cùng Tiểu Hầu Tử liền có thể tìm ra. Bình thường có được tin tức, nàng sẽ gọi Đa Bảo Linh Hầu, lôi kéo Ngọc Mật cùng Ngọc Kiếm Minh đi tìm. Nếu như gặp phải thế lực lớn khác nhúng tay bọn họ mấy người bọn họ liên thủ cũng không đối phó được thì sẽ trở về gọi Phong Dịch hoặc Tử Thiên Quân, một lần gọi là một lần chuẩn, Phong Dịch cùng Tử Thiên Quân nghe được có bảo vật xuất thế chạy đến so với nàng cùng Tiểu Hầu Tử còn nhanh hơn. Duy nhất không quá tốt chính là mời Tử Thiên Quân hoặc Phong Dịch xuất thủ, sau khi chiếm được bảo vật bọn họ mỗi lần đều phải lấy đi phần nhiều, chí ít là một nửa! Nàng tìm Bao Cốc khóc cũng vô dụng!
Tác giả :
Tuyệt Ca