Tạ Trường Lưu
Chương 1
(*Trường lưu: tồn tại lâu dài*)
Tên của ta là Trường Lưu.
Tạ Trường Lưu.
Tạ gia trường lưu, danh mãn kinh hoa.
Thánh Triêu khai quốc hơn một trăm năm, Thánh Tông, Thái Tông, Hiếu Tông, liên tiếp tam đại quân chủ hùng tài đại lược, chăm lo việc nước, cho tới bây giờ khắp nơi thái bình, trăm nghề phát triển, giang sơn gấm vóc. “Thái bình thịnh thế” trong sử sách có lẽ chính là như thế này.
Năm ta ra đời, đại quân Thánh Triêu đại phá liên quân ngoại tộc, thừa thắng tiến về hướng bắc truy kích hơn hai nghìn dặm, chín trăm dặm cảnh sắc tươi đẹp trở thành đất đai nước ta. Đánh thắng trận lớn, nguyên soái dẹp bắc quân chiến công vang dội, một thân võ công cao cường, là hộ quốc đại tướng quân Tạ Tiêu, cũng chính là phụ thân ta. Cũng năm đó, Hiếu Tông hoàng đế sửa tên nước thành “Đại Bình “, lịch sử “Đại Bình chi trì” cứ thế mà tiếp diễn.
Đại Bình ngày mười ba tháng bảy, Hiếu Tông băng hà, tân đế mới hai mươi tuổi đăng cơ, sửa niên hiệu thành Vạn Thống.
Bấm tay tính toán, hôm nay Vạn Thống đã tồn tại bảy năm.
“Trường Lưu!”
“Trường Lưu!”
Thời gian này ngập tràn ác mộng, trong mơ luôn gặp một gương mặt anh tuấn khiến người ta thống hận, tiến sát lại, gắt gao nhìn ta chằm chằm, sau đó mạnh mẽ nhếch môi cười, khí định thần nhàn ——
“Đứa nhỏ này thật tuấn tú! Gọi nó là Trường Lưu đi!”
Chung quanh, tiếng người cười nói ầm ầm vang vọng.
Ta như thường lệ bị dọa đến nhảy dựng, mở mắt, đã thấy hắn ngồi trước bàn, tập trung tinh thần, hận không thể ngập chìm trong đống tấu chương.
“Tỉnh rồi?” Hắn hỏi, không quay đầu lại.
Người này, biết ta đã tỉnh, vì sao chỉ một cái liếc mắt cũng không nhìn? Sầu mới hận cũ cùng nhau dâng lên trong lòng, ta khí thế trừng hắn—— đáng tiếc hắn không nhìn thấy ta, thật lãng phí một lần rửa mắt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ta tức giận mở miệng: “Ghê tởm, tại sao ta lại có cái tên này?”
“Ta không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Ngày đó đang ở thư phòng xem 《Sơn Hải Kinh》, phụ hoàng gọi ta đến nhìn oa nhi nhà tướng quân, vừa lúc thấy núi Trường Lưu phía xa xa. Hỏi từ lúc năm tuổi cho đến tận bây giờ, ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy phiền đấy.”
“Hừ, cha ta không biết chữ chắc? Cho nên mới phiền ngươi đặt tên cho ta?”
Hắn đặt tấu chương trong tay sang một bên, rồi lại cầm một cái mới lên, thuận miệng nói cho có lệ: “Tên này có gì không được? Ai cũng đều nói rất hay mà!”
Ta mắng: “Ngu ngốc! Tên do ngươi đặt, làm sao có người dám nói không hay?”
“Không phải càng tốt sao? Có ta ở đây, ai dám kêu ca một chữ?”
Ngắm cái chặn giấy trên bàn, một lát sau, ta nói: “Ta muốn đổi tên.”
Trọng Hoa rốt cục quay đầu lại, nguy hiểm mà nheo mắt nhìn chằm chằm ta: “Ngươi dám! Ngươi nếu đủ can đảm cứ thử xem!”
Bị ngữ khí của hắn dọa, nuốt nước miếng, ta làm bộ lơ đãng rời khỏi hắn, thong thả bước trong thư phòng. Một lát sau, chưa từ bỏ ý định, lại thì thào vào tai hắn: “Ngươi xem, nhi tử nhà Hộ bộ Lâm thượng thư tên Lâm Ngọc Tề, nhi tử Lâm Hải hầu tên gọi Bình Ba, còn tân khoa trạng nguyên năm nay là cái gì Dương Minh Đức, chẳng phải đều nghe mạnh mẽ hơn cái tên Trường Lưu? Còn có nhi tử nhà Vệ đại học sĩ, Vệ Nguyên…”
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, chặn lời ta: “Vệ Nguyên? Tiểu tử nhà họ Vệ đã bị ta tống khứ đến Chiết Giang, ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên sao?” Hắn dừng một chút, nhấn mạnh từng từ: “Trường Lưu, từ nay về sau chuyện đổi tên không được nhắc lại! Còn nữa, nếu để ta nghe được từ miệng ngươi hai chữ Vệ Nguyên, ta sẽ đẩy gã về Lĩnh Nam.”
Ta không trả lời. Hắn lại bắt đầu phê tấu chương, nhưng bắt đầu quay lại nhìn ta, nói mấy câu, lại sai tiểu thái giám đến kể chuyện cười cho ta nghe. Ta cố nhịn không cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà đờ đẫn. Vì vậy hắn có điểm sốt ruột, liên tiếp nhìn qua —— ta chính là muốn hắn nhìn ta!
Biết hắn sợ ta không vui, giận dỗi, nhưng vì hắn phản ứng như vậy, ta mới biết hắn rất quan tâm ta, sao ta có thể nào giận dỗi, làm ngơ hắn? Hắn cái gì cũng không nói, vì vậy, tuy rằng biết hắn yêu ta, nhưng vẫn nhịn không được mà canh lúc hắn không chú ý, trộm bày trò, ép hắn nói ra những lời ta muốn nghe. Đoán được hay nghe được, dù sao cũng chẳng giống nhau…
Ta đi tới bên cửa sổ, gió nhẹ nhàng khoan khoái phất qua gò má, ở phía xa xa, ta nhìn thấy điện Khảm Xuân, tầng tầng lầu các đình thai như núi sông nhuộm đẫm sắc màu trong gió. Quay đầu lại, hắn đang chú tâm vào giang sơn của hắn, thần dân của hắn, đem chút cãi vã trước đó gác lại một bên.
Lúc này, ta biết hắn không nhìn thấy ta. Tựa như lúc thượng triều, khoảng cách quá xa, ta cũng không thể nhìn rõ hắn.
Trọng Hoa ngồi trên ngai vàng cao cao, mang thần thái của một vị thánh minh thiên tử, cả triều văn võ đều kinh sợ, sợ chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, sẽ bị thiên nhan nhìn thấy. Ta không sợ, nhưng dù sao ta cũng chỉ là một chức quan nhỏ, muốn nhìn cũng không thể nhìn. Cho dù cố gắng trợn mắt đến đỏ sọng mà quan sát, thứ ta nhìn thấy cũng chẳng qua là một bóng hình hư hư ảo ảo.
Đến khi tầm mắt trở lại bình thường, trong điện đã xôn xao thành một mảnh.
“Bệ hạ, chúng ta dùng mười vạn đại quân vây quanh du cốc lớn nhỏ, binh mã Tây Khương tổng cộng không đến sáu vạn người, nhưng tấn công lại không hiệu quả, có thể thấy chiếu tướng Vương Hạo Dương chưa làm tròn trách nhiệm. Khẩn cầu bệ hạ triệu hồi Vương Hạo Dương, cử người nhiều kinh nghiệm hơn.”
Những tiếng phụ họa xôn xao, có người phản kháng: “Bệ hạ, Lý đại nhân nói như vậy thật không công bằng hợp lý, Vương chiếu tướng dùng chiến thuật vây thành, tuy rằng không thắng lớn, nhưng vẫn có thể xem là ổn thỏa, nếu bây giờ đổi tướng, sợ rằng lòng quân hoang mang, hại nhiều hơn lợi!” Nói xong, lui một bước, đắc ý dào dạt nhìn kẻ thù, quan viên xung quanh chớp thời cơ tấm tắc khen hay.
“Sai rồi. Binh quý thần tốc, cứ như vậy vây xuống phía dưới, có lẽ mất hai, ba năm nữa, sao có thể xong việc? Đại quân bên ngoài, chậm trễ sẽ có biến thưa hoàng thượng!”
Hai phe không ai nhường ai, nhất thời loạn thành một đoàn.
Ta đứng phía sau vui mừng quan sát, vào triều khác gì khổ sai, chẳng mấy khi có trò vui thế này. Nhìn chung quanh một vòng, cư nhiên còn có một người giống ta, Niệp Tu cười, như muốn cùng ta so xem ai mới đóng vai quần chúng tốt hơn. Một ông lão chòm râu bạc trắng, kẻ dưới một người trên vạn người, Tư Không Biện, ông cố phụ của ta. Thực sự kỳ quái, bình thường rõ ràng không buông tha bất cứ kẻ nào, nhưng ngày hôm nay lại không hề hé răng? Ông cố phụ thấy ta, râu mép nhấc cao, thừa dịp ta chưa chuẩn bị, cư nhiên làm một bộ mặt quỷ.
Bộ binh Lưu đại nhân quay người lại hỏi: “Không biết Tư Không đại nhân có cao kiến gì?”
Ai chẳng biết Tư Không mưu kế cao minh, không ai bì kịp? Nhất thời an tĩnh lại, đều ngóng lão nhân mở miệng.
Nhưng Tư Không đại nhân chỉ cười: “Thánh thượng đã có phán đoán sáng suốt, xin bệ hạ lên tiếng.”
Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt chậm rãi đảo qua chư vị đại thần: “Chuyện này vốn rất rõ ràng, các vị ái khanh vì cái gì lại tranh luận không ngớt? Tuy nói địch không bằng ta, nhưng Tây Khương là nơi du cốc thiếu thốn, quân ta cũng không quen thuộc địa hình, lại không có yếu tố ‘nhân hòa’, Vương tướng quân vì vậy mới cẩn thận đem quân vây hãm. Có tội gì? Chẳng qua là nơi du cốc khổ ải, Tây Khương có nhiều vật tư, chiến mã, lương thảo, binh lính tất nhiên sung túc, vì mong ổn thỏa nên mới chỉ vây chứ không đánh, sợ rằng trận này cũng không khác. Mười vạn đại quân, lương thảo cùng quân lương tiêu không ít, năm rộng tháng dài, bách tính nếu rơi vào lầm than, thì dù đánh thắng trận cũng không thể bù đắp được. Bởi vậy, theo ý trẫm, Vương tướng quân thái độ làm người thận trọng, xuất chinh Tây Khương có công, triệu hắn trở về ban thưởng, chức quan thăng một bậc, thưởng thêm năm nghìn lượng, rồi cử người khác vào tiếp nhận chức vụ tướng quân. Cũng không cần tốc chiến, chỉ cần trong vòng nửa năm chiếm được du cốc, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?”
Một lời nói ra, cả triều văn võ vui lòng phục tùng.
Ông cố phụ gật đầu: “Bệ hạ nói đúng. Mang quân đi chiến đấu, không có đạo lý nào tất thắng, bởi vậy người làm chủ tướng kỵ nhất là liều lĩnh, Vương Hạo Dương dụng binh cẩn thận, nên ca ngợi. Mà hai quân giằng co không ngớt, lòng quân lo lắng, sở dĩ vì ai cũng mong tiến thủ. Nói đến việc cử người thay thế, Đại Bình nguyên niên Hộ quốc đại tướng quân Tạ Tiêu cùng Ngự sử Lý Nhất Khởi chinh phạt Bắc Di, Lý Ngự sử dùng binh rất giỏi, lập vô vàn chiến công, Tạ tướng quân trước đây từng nói Lý Ngự sử nho tướng chi phong, thần cho rằng nếu phái Lý Ngự sử vào đó, nhất định có thể toàn thắng mà về.”
“Bệ hạ.” Lý Dụ ra khỏi đội ngũ, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người ta, cuối cùng lại cười. Tựa như có một con mèo đen trong lòng chậm rãi giương móng vuốt, dự cảm thật bất thường.
Lý Dụ nói: “Quan văn khiển binh còn thiếu một tầng, ra chiến trường, điều binh khiển tướng, có nhiều chỗ không tiện. Thần đề cử một người —— nhi tử của Trung phấn hầu Tạ Tiêu, Tạ Trường Lưu.”
Thực sự là đóng cửa ngồi trong nhà cũng không tránh khỏi họa từ trên trời rơi xuống!
Tên của ta là Trường Lưu.
Tạ Trường Lưu.
Tạ gia trường lưu, danh mãn kinh hoa.
Thánh Triêu khai quốc hơn một trăm năm, Thánh Tông, Thái Tông, Hiếu Tông, liên tiếp tam đại quân chủ hùng tài đại lược, chăm lo việc nước, cho tới bây giờ khắp nơi thái bình, trăm nghề phát triển, giang sơn gấm vóc. “Thái bình thịnh thế” trong sử sách có lẽ chính là như thế này.
Năm ta ra đời, đại quân Thánh Triêu đại phá liên quân ngoại tộc, thừa thắng tiến về hướng bắc truy kích hơn hai nghìn dặm, chín trăm dặm cảnh sắc tươi đẹp trở thành đất đai nước ta. Đánh thắng trận lớn, nguyên soái dẹp bắc quân chiến công vang dội, một thân võ công cao cường, là hộ quốc đại tướng quân Tạ Tiêu, cũng chính là phụ thân ta. Cũng năm đó, Hiếu Tông hoàng đế sửa tên nước thành “Đại Bình “, lịch sử “Đại Bình chi trì” cứ thế mà tiếp diễn.
Đại Bình ngày mười ba tháng bảy, Hiếu Tông băng hà, tân đế mới hai mươi tuổi đăng cơ, sửa niên hiệu thành Vạn Thống.
Bấm tay tính toán, hôm nay Vạn Thống đã tồn tại bảy năm.
“Trường Lưu!”
“Trường Lưu!”
Thời gian này ngập tràn ác mộng, trong mơ luôn gặp một gương mặt anh tuấn khiến người ta thống hận, tiến sát lại, gắt gao nhìn ta chằm chằm, sau đó mạnh mẽ nhếch môi cười, khí định thần nhàn ——
“Đứa nhỏ này thật tuấn tú! Gọi nó là Trường Lưu đi!”
Chung quanh, tiếng người cười nói ầm ầm vang vọng.
Ta như thường lệ bị dọa đến nhảy dựng, mở mắt, đã thấy hắn ngồi trước bàn, tập trung tinh thần, hận không thể ngập chìm trong đống tấu chương.
“Tỉnh rồi?” Hắn hỏi, không quay đầu lại.
Người này, biết ta đã tỉnh, vì sao chỉ một cái liếc mắt cũng không nhìn? Sầu mới hận cũ cùng nhau dâng lên trong lòng, ta khí thế trừng hắn—— đáng tiếc hắn không nhìn thấy ta, thật lãng phí một lần rửa mắt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ta tức giận mở miệng: “Ghê tởm, tại sao ta lại có cái tên này?”
“Ta không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Ngày đó đang ở thư phòng xem 《Sơn Hải Kinh》, phụ hoàng gọi ta đến nhìn oa nhi nhà tướng quân, vừa lúc thấy núi Trường Lưu phía xa xa. Hỏi từ lúc năm tuổi cho đến tận bây giờ, ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy phiền đấy.”
“Hừ, cha ta không biết chữ chắc? Cho nên mới phiền ngươi đặt tên cho ta?”
Hắn đặt tấu chương trong tay sang một bên, rồi lại cầm một cái mới lên, thuận miệng nói cho có lệ: “Tên này có gì không được? Ai cũng đều nói rất hay mà!”
Ta mắng: “Ngu ngốc! Tên do ngươi đặt, làm sao có người dám nói không hay?”
“Không phải càng tốt sao? Có ta ở đây, ai dám kêu ca một chữ?”
Ngắm cái chặn giấy trên bàn, một lát sau, ta nói: “Ta muốn đổi tên.”
Trọng Hoa rốt cục quay đầu lại, nguy hiểm mà nheo mắt nhìn chằm chằm ta: “Ngươi dám! Ngươi nếu đủ can đảm cứ thử xem!”
Bị ngữ khí của hắn dọa, nuốt nước miếng, ta làm bộ lơ đãng rời khỏi hắn, thong thả bước trong thư phòng. Một lát sau, chưa từ bỏ ý định, lại thì thào vào tai hắn: “Ngươi xem, nhi tử nhà Hộ bộ Lâm thượng thư tên Lâm Ngọc Tề, nhi tử Lâm Hải hầu tên gọi Bình Ba, còn tân khoa trạng nguyên năm nay là cái gì Dương Minh Đức, chẳng phải đều nghe mạnh mẽ hơn cái tên Trường Lưu? Còn có nhi tử nhà Vệ đại học sĩ, Vệ Nguyên…”
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, chặn lời ta: “Vệ Nguyên? Tiểu tử nhà họ Vệ đã bị ta tống khứ đến Chiết Giang, ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên sao?” Hắn dừng một chút, nhấn mạnh từng từ: “Trường Lưu, từ nay về sau chuyện đổi tên không được nhắc lại! Còn nữa, nếu để ta nghe được từ miệng ngươi hai chữ Vệ Nguyên, ta sẽ đẩy gã về Lĩnh Nam.”
Ta không trả lời. Hắn lại bắt đầu phê tấu chương, nhưng bắt đầu quay lại nhìn ta, nói mấy câu, lại sai tiểu thái giám đến kể chuyện cười cho ta nghe. Ta cố nhịn không cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà đờ đẫn. Vì vậy hắn có điểm sốt ruột, liên tiếp nhìn qua —— ta chính là muốn hắn nhìn ta!
Biết hắn sợ ta không vui, giận dỗi, nhưng vì hắn phản ứng như vậy, ta mới biết hắn rất quan tâm ta, sao ta có thể nào giận dỗi, làm ngơ hắn? Hắn cái gì cũng không nói, vì vậy, tuy rằng biết hắn yêu ta, nhưng vẫn nhịn không được mà canh lúc hắn không chú ý, trộm bày trò, ép hắn nói ra những lời ta muốn nghe. Đoán được hay nghe được, dù sao cũng chẳng giống nhau…
Ta đi tới bên cửa sổ, gió nhẹ nhàng khoan khoái phất qua gò má, ở phía xa xa, ta nhìn thấy điện Khảm Xuân, tầng tầng lầu các đình thai như núi sông nhuộm đẫm sắc màu trong gió. Quay đầu lại, hắn đang chú tâm vào giang sơn của hắn, thần dân của hắn, đem chút cãi vã trước đó gác lại một bên.
Lúc này, ta biết hắn không nhìn thấy ta. Tựa như lúc thượng triều, khoảng cách quá xa, ta cũng không thể nhìn rõ hắn.
Trọng Hoa ngồi trên ngai vàng cao cao, mang thần thái của một vị thánh minh thiên tử, cả triều văn võ đều kinh sợ, sợ chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, sẽ bị thiên nhan nhìn thấy. Ta không sợ, nhưng dù sao ta cũng chỉ là một chức quan nhỏ, muốn nhìn cũng không thể nhìn. Cho dù cố gắng trợn mắt đến đỏ sọng mà quan sát, thứ ta nhìn thấy cũng chẳng qua là một bóng hình hư hư ảo ảo.
Đến khi tầm mắt trở lại bình thường, trong điện đã xôn xao thành một mảnh.
“Bệ hạ, chúng ta dùng mười vạn đại quân vây quanh du cốc lớn nhỏ, binh mã Tây Khương tổng cộng không đến sáu vạn người, nhưng tấn công lại không hiệu quả, có thể thấy chiếu tướng Vương Hạo Dương chưa làm tròn trách nhiệm. Khẩn cầu bệ hạ triệu hồi Vương Hạo Dương, cử người nhiều kinh nghiệm hơn.”
Những tiếng phụ họa xôn xao, có người phản kháng: “Bệ hạ, Lý đại nhân nói như vậy thật không công bằng hợp lý, Vương chiếu tướng dùng chiến thuật vây thành, tuy rằng không thắng lớn, nhưng vẫn có thể xem là ổn thỏa, nếu bây giờ đổi tướng, sợ rằng lòng quân hoang mang, hại nhiều hơn lợi!” Nói xong, lui một bước, đắc ý dào dạt nhìn kẻ thù, quan viên xung quanh chớp thời cơ tấm tắc khen hay.
“Sai rồi. Binh quý thần tốc, cứ như vậy vây xuống phía dưới, có lẽ mất hai, ba năm nữa, sao có thể xong việc? Đại quân bên ngoài, chậm trễ sẽ có biến thưa hoàng thượng!”
Hai phe không ai nhường ai, nhất thời loạn thành một đoàn.
Ta đứng phía sau vui mừng quan sát, vào triều khác gì khổ sai, chẳng mấy khi có trò vui thế này. Nhìn chung quanh một vòng, cư nhiên còn có một người giống ta, Niệp Tu cười, như muốn cùng ta so xem ai mới đóng vai quần chúng tốt hơn. Một ông lão chòm râu bạc trắng, kẻ dưới một người trên vạn người, Tư Không Biện, ông cố phụ của ta. Thực sự kỳ quái, bình thường rõ ràng không buông tha bất cứ kẻ nào, nhưng ngày hôm nay lại không hề hé răng? Ông cố phụ thấy ta, râu mép nhấc cao, thừa dịp ta chưa chuẩn bị, cư nhiên làm một bộ mặt quỷ.
Bộ binh Lưu đại nhân quay người lại hỏi: “Không biết Tư Không đại nhân có cao kiến gì?”
Ai chẳng biết Tư Không mưu kế cao minh, không ai bì kịp? Nhất thời an tĩnh lại, đều ngóng lão nhân mở miệng.
Nhưng Tư Không đại nhân chỉ cười: “Thánh thượng đã có phán đoán sáng suốt, xin bệ hạ lên tiếng.”
Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt chậm rãi đảo qua chư vị đại thần: “Chuyện này vốn rất rõ ràng, các vị ái khanh vì cái gì lại tranh luận không ngớt? Tuy nói địch không bằng ta, nhưng Tây Khương là nơi du cốc thiếu thốn, quân ta cũng không quen thuộc địa hình, lại không có yếu tố ‘nhân hòa’, Vương tướng quân vì vậy mới cẩn thận đem quân vây hãm. Có tội gì? Chẳng qua là nơi du cốc khổ ải, Tây Khương có nhiều vật tư, chiến mã, lương thảo, binh lính tất nhiên sung túc, vì mong ổn thỏa nên mới chỉ vây chứ không đánh, sợ rằng trận này cũng không khác. Mười vạn đại quân, lương thảo cùng quân lương tiêu không ít, năm rộng tháng dài, bách tính nếu rơi vào lầm than, thì dù đánh thắng trận cũng không thể bù đắp được. Bởi vậy, theo ý trẫm, Vương tướng quân thái độ làm người thận trọng, xuất chinh Tây Khương có công, triệu hắn trở về ban thưởng, chức quan thăng một bậc, thưởng thêm năm nghìn lượng, rồi cử người khác vào tiếp nhận chức vụ tướng quân. Cũng không cần tốc chiến, chỉ cần trong vòng nửa năm chiếm được du cốc, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?”
Một lời nói ra, cả triều văn võ vui lòng phục tùng.
Ông cố phụ gật đầu: “Bệ hạ nói đúng. Mang quân đi chiến đấu, không có đạo lý nào tất thắng, bởi vậy người làm chủ tướng kỵ nhất là liều lĩnh, Vương Hạo Dương dụng binh cẩn thận, nên ca ngợi. Mà hai quân giằng co không ngớt, lòng quân lo lắng, sở dĩ vì ai cũng mong tiến thủ. Nói đến việc cử người thay thế, Đại Bình nguyên niên Hộ quốc đại tướng quân Tạ Tiêu cùng Ngự sử Lý Nhất Khởi chinh phạt Bắc Di, Lý Ngự sử dùng binh rất giỏi, lập vô vàn chiến công, Tạ tướng quân trước đây từng nói Lý Ngự sử nho tướng chi phong, thần cho rằng nếu phái Lý Ngự sử vào đó, nhất định có thể toàn thắng mà về.”
“Bệ hạ.” Lý Dụ ra khỏi đội ngũ, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua trên người ta, cuối cùng lại cười. Tựa như có một con mèo đen trong lòng chậm rãi giương móng vuốt, dự cảm thật bất thường.
Lý Dụ nói: “Quan văn khiển binh còn thiếu một tầng, ra chiến trường, điều binh khiển tướng, có nhiều chỗ không tiện. Thần đề cử một người —— nhi tử của Trung phấn hầu Tạ Tiêu, Tạ Trường Lưu.”
Thực sự là đóng cửa ngồi trong nhà cũng không tránh khỏi họa từ trên trời rơi xuống!
Tác giả :
Xương Bồ