Tà Thiếu Dược Vương
Chương 58: Hạng người tiểu đứng
Năm đó lúc chiến đấu, sẽ không ai nói này nói nọ, nhưng hiện tại lúc này ngươi đột nhiên tụ tập đại quân, không có thánh chỉ của Hoàng thượng, nó ngang hàng với tạo phản. Mà đáng sợ hơn, một khi tiến vào trạng thái khẩn cấp này, các trưởng lão bọn họ ngày thường quản lý gia tộc đều mất quyền hiệu lệnh, trừ khi tất cả người của trưởng lão hội tụ tập. Mà trống trận này không chỉ tụ tập toàn bộ người Nhậm hệ ở Ngọc Kinh Thành, làm cho Nhậm gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sẽ càng truyền tin tức cho tất cả người hệ Nhậm gia trong cả nước, có thể nói lần này ngang với kích nổ núi lửa, lúc nào cũng có thể phun trào.
- Hậu quả? Phương gia dẫn hơn ngàn người tới trước cửa Nhậm gia gây sự, nếu như Nhậm gia ta không có một chút phản ứng, hậu quả là tất cả người Nhậm gia đều sẽ thất vọng, sẽ nghĩ rằng Nhậm gia không xong rồi, bị người ta ăn hiếp tới cửa mà các ngươi còn nói không có chuyện gì? Lòng người tan rã, đến lúc đó các ngươi còn muốn làm gì cũng trễ rồi, nước ấm nấu ếch, chết cũng không biết chết thế nào.
Nhậm Kiệt giận dữ nói: - Con mẹ nó thật không biết đầu óc các ngươi nghĩ thế nào, các ngươi còn không phải người Nhậm gia. Cha ta đã sớm nói với ta, người Nhậm gia có thể chết trận, vĩnh viễn không được bị người khác ăn hiếp. Hiện tại người ta cưỡi lên cổ đạp lên đầu các ngươi, các ngươi còn nói không có chuyện gì. Trạng thái chuẩn bị chiến đấu là chuyện gì, có người dám dẫn đại quân tới cửa Nhậm gia, ta sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu. Bổn gia chủ chính là muốn nói cho mọi người, nam nhân Nhậm gia ngoài ba tên các ngươi ra, đều là hạng có gan, có dũng.
Nhậm Kiệt căn bản không cho bọn họ cơ hội nói tiếp, vừa đi vừa trực tiếp bùng nổ, sau đó để lại ba người trực tiếp đi ra cửa, không nhìn tới bọn họ.
- Trước kia ngươi làm bậy, chúng ta nể mặt phụ thân ngươi, cũng không so đo với ngươi. Nhưng gõ trống trận chấn động toàn bộ Ngọc Kinh Thành, dẫn tới mấy vạn đại quân tụ tập Nhậm gia, Nhậm gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngươi đã vượt qua giới hạn mà chúng ta chịu đựng được. Nhậm gia có thể có gia chủ ngu ngốc, có gia chủ vô học vô tài, bởi vì Nhậm gia đủ hùng mạnh, bất cứ kẻ nào làm gia chủ, Nhậm gia đều sẽ hùng mạnh như thế, nhưng tuyệt đối không thể để cho người làm gia chủ. Bởi vì ngươi sẽ phá hủy Nhậm gia, ngươi còn tiếp tục như thế, chúng ta sẽ chỉ có thể mở đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc bãi miễn chức gia chủ của ngươi, chính ngươi tự giải quyết đi. Nhậm Quân Dương nhìn Nhậm Kiệt căn bản không để ý tới bọn họ, nhìn bóng lưng Nhậm Kiệt, trực tiếp nói rõ ràng.
Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vừa nghe, tinh thần chấn động. Nguyên bản bọn họ đều lén nói chuyện này, hiện giờ Nhậm Quân Dương trực tiếp nói rõ ràng ra ngoài, đã hoàn toàn không còn đường xoa dịu nữa.
Hừ!
Trong lòng Nhậm Kiệt hừ lạnh, ngu ngốc, vô học vô tài, thật ra các ngươi hy vọng bổn gia chủ vẫn mãi như thế. Bởi vì chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể luôn nắm quyền lực ta tay, các ngươi nghĩ hay quá. Nhưng mà nói ra cũng hay, Nhậm Kiệt mặc kệ bọn họ.
Những tên này chỉ biết nội đấu trong nhà, để ý tới bọn họ cũng không có ý nghĩa gì. Năm đó không có Nhậm Thiên Hành cha của mình, Nhậm gia như thế nào, hiện giờ đến cỡ này, lại không biết xấu nổ nói ra lời như thế.
Tràng diện lớn, tràng diện lớn, trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chấn động Ngọc Kinh Thành, mấy vạn người...
Nguyên bản nghe Nhậm Kiệt nói tràng diện lớn, mới nãy nghe ba vị trưởng lão rống giận, sốt ruột, tức giận nói trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chấn trụ Ngọc Kinh Thành, mấy vạn người tụ tập, Thường Lão Tứ còn không cảm giác quá lớn. Nhưng thật sự cùng Nhậm Kiệt đi ra ngoài Nhậm gia, nhìn thấy khắp xung quanh Nhậm gia là cung thủ, cung nỏ thậm chí những loại trận pháp, cấm chế khởi động trên không trung, đợi sau đó nhìn thấy đám người Chiến Thiên Long dẫn đại quân, cả quảng trường rộng lớn toàn là người kéo tít ra xa, Thường Lão Tứ cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Má nó, thật là tràng diện lớn!
Tuy rằng chém giết giang hồ nhiều năm, gặp nhiều mưa gió, năm đó Trường Nhạc Bang chém giết với bang phái khác cũng cảm thấy rất thảm thiết. Nhưng đó chỉ là chém giết mấy trăm người, so sánh với trước mắt thì căn bản chẳng là gì cả.
Nhậm gia quả nhiên rất lợi hại, rất rất lợi hại. Nên biết rằng cung tên, cung nỏ, mấy thứ này đều là có kiểm soát, hơn nữa còn có những thứ đặc biệt rèn luyện để đối phó cường giả Thần Thông Cảnh trở lên, Nhậm gia lại có nhiều như thế.
Càng đừng nói các Đại tướng quân như Chiến Thiên Long cũng không kém hắn bao nhiêu, những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, những lực lượng này gộp một chỗ, dù cho siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh đến đây cũng chỉ có thể tự vệ chạy trốn.
Đáng sợ nhất, là đông người như thế lại không phát ra âm thanh nào, cỗ áp lực này làm cho Thường Lão Tứ cuối cùng cảm nhận được vì sao những Đại tướng quân hay đại gia tộc đều không quan tâm bang phái giang hồ, cỗ lực lượng này thật quá đáng sợ....
Tràng diện lớn, dù bản thân là Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, cũng coi như hạng nhất trong bang phái Ngọc Kinh Thành, lúc này tâm tình của Thường Lão Tứ vô cùng kích động, bởi vì tràng diện lớn này là điều mà chém giết giang hồ vĩnh viễn không thể đạt đến, đây mới thật là tràng diện lớn.
- Nhậm Kiệt, lập tức thả Phương Viêm, giao ra Thường Lão Tứ, sau đó theo ta cùng diện thánh. Vô cớ gõ trống trận tụ tập đại quân, ta xem ngươi giải thích thế nào với bệ hạ. Tuy rằng trong nháy mắt vừa rồi Phương Thiên Ân rất lo sợ, nhưng nhìn thấy đi ra từ Nhậm gia là Nhậm Kiệt, cộng thêm lúc này tỉnh táo lại, hắn cũng bảy ra khí thế gia chủ Phương gia, Thượng Thư triều đình.
Đông người tụ tập đi nữa thì sao, chẳng lẽ ngươi thật dám đụng tới ta, ngươi đụng tới ta là thật sự tạo phản.
- Thường Lão Tứ chính là bổn gia chủ đường đường chính chính trước mắt người 5 đại gia tộc, trước mắt chủ 10 đại bang phái Ngọc Kinh Thành, thu làm đồ đệ. Vừa rồi Phương Viêm nhà các ngươi ở ngay khi bổn gia chủ thu đồ đệ liền tuyên bố muốn giết hắn, cho nên bổn gia chủ mới bắt hắn trói ở chỗ này. Thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, bây giờ ngươi cũng chạy đến trước cửa Nhậm gia ta la lối, có phải cũng muốn bổn gia chủ bắt ngươi, trói lên cột dạy dỗ một phen thì ngươi mới thích. Nhậm Kiệt làm lớn chuyện này, nhưng không phải vì chịu thiệt, tự nhiên sẽ không chiều theo hắn.
- Ta là gia chủ Phương gia, Hình Bộ Thượng Thư, ngươi thật nghĩ rằng Nhậm gia ngươi hùng mạnh đến lấy thúng úp voi hay sao. Trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không, không có vương pháp, không có pháp kỷ, Nhậm gia các ngươi muốn làm gì, Nhậm Kiệt ngươi thân là gia chủ Nhậm gia, ngươi muốn làm gì? Phương Thiên Ân giống như bị tức giận không thổi, nổi giận gầm lên.
Chọc giận người ta rất dễ dàng, nhưng Nhậm Kiệt lại biết rõ đám lão hồ ly Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên đều không dễ đối phó. Mình đánh Cao Bằng ở trước hoàng cung, tính sổ giữa ngự yến đại điện 5 tộc, Cao Chiến Uyên thoạt nhìn giận không thôi, nhưng qua chuyện lại như không có gì. Còn bên Phương Thiên Ân, dù cho bọn họ gần như khẳng định chuyện hạ độc có liên quan tới mình, chính mình tới cửa vơ vét, nhưng dưới tình huống đó mà bọn họ vẫn còn bố cục.
Trên thực tế tình huống hiện giờ làm người ta nổi giận, nhưng lúc này mình lại không chân chính chọc giận Phương Thiên Ân, hắn nổi giận, thất thố có hơi sớm, lại còn quát lên những lời này.
Dựa vào, má nó đang nói cho người khác nghe đây mà, nói cho Hoàng đế nghe đó chứ.
Nháo lớn như vậy, Hoàng đế không thể không biết những chuyện ở chỗ này.
- Làm gì... Nhậm Kiệt nhìn Phương Thiên Ân cũng những người Phương gia hùng hổ đi tới lúc này, bây giờ khẩn trương căng thẳng bị vây xung quanh, đột nhiên mỉm cười: - Ta muốn làm gì các ngươi còn không biết, Phương gia các ngươi đổi trắng thay đen, bổn gia chủ không tiếc trọng bảo cứu con gái ngươi, lúc ấy là chính Phương Thiên Ân ngươi tới cửa cầu xin bổn gia chủ. Bổn gia chủ quý trọng bảo vật, nhưng nhìn ngươi nóng lòng cứu con gái, cũng đồng ý Phương gia các ngươi bỏ ra 500 vạn tiền ngọc mua đi cứu người. Lúc đó ngươi nói không có nhiều tiền mặt như thế, lại nói Trường Nhạc Đổ Phường là sản nghiệp của Phương gia các người có thể gán nợ cho bổn gia chủ. Sau đó lấy ra một nhà hiệu thuốc của Phương Viêm, ba cửa hiệu tơ lụa của Phương Kỳ con gái ngươi, cùng một cái trang viên của ngươi, cộng thêm 100 vạn tiền ngọc cùng một kiện Linh khí trung phẩm đã sớm nói từ trước coi như bồi thường. Bổn gia chủ thế mới đồng ý đưa trọng bảo giải độc cho các ngươi.
- Nhưng mà các ngươi đã làm gì, má nó, lão khốn kiếp. Nhậm Kiệt đột nhiên cất cao giọng, giận dữ mắng: - Các ngươi lại đi bắt chẹt bang chủ Trường Nhạc Bang, nói bổn gia chủ muốn cướp sản nghiệp của hắn, bức hắn giao sản nghiệp Trường Nhạc Đổ Phường cho bổn gia chủ. Để cho bổn gia chủ đi làm người xấu, sau đó các ngươi lại ra mặt nói che chở cho Trường Nhạc Bang cùng Thường Lão Tứ, hoàn toàn thu hắn làm của mình, các ngươi tính toán hay lắm. Đáng tiếc các ngươi không ngờ tới, bổn gia chủ tiếp nhận Trường Nhạc Đổ Phường, Thường Lão Tứ không cam lòng đánh cược mấy hồi với bổn gia chủ, cuối cùng mọi chuyện công bố, bởi vì kỹ năng bài bạc của Thường Lão Tứ không bằng bổn gia chủ, cho nên bái bổn gia chủ làm thầy, âm mưu của các ngươi mới bị vạch trần.
- Phương Viêm kia tức điên người muốn giết đồ đệ của bổn gia chủ, bây giờ ngươi lại còn dẫn người đánh tới cửa Nhậm gia ta, ngươi còn hỏi bổn gia chủ muốn làm gì!
Nhậm Kiệt nói xong, đột nhiên nhìn các tướng sĩ xung quanh: - Trống trận là vật tư nhân của Nhậm Thiên Hành cha ta, trước nay không có quy định nói trống trận vang lên sẽ như thế nào. Nhưng lúc cha ta đi có nói cho ta biết, nếu như có người khi dễ ta nhỏ tuổi, cứ đi gõ trống trận này. Nếu những người theo ngài ấy chiến đấu năm đó, còn niệm một đoạn tình nghĩa sinh tử, còn nhớ tới ngài ấy, sẽ ít nhiều che chở cho vãn bối ta đây. Dù cho ta chọc thủng trời, cũng có bọn họ giúp ta chống lên. Hơn nữa Nhậm Thiên Hành cha ta còn nói, nam nhi Nhậm gia có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không thể để người khác ức hiếp.
- Quy củ chó má gì ta không biết, ta chỉ biết một chuyện, bây giờ bọn họ khi dễ ta nhỏ tuổi, đổi trắng thay đen còn làm bẩn thanh danh lão cha Nhậm Thiên Hành, cho nên ta liền gõ trống trận. Ta cứ gõ, dù cho Hoàng đế ở chỗ này ta cũng nói, người khác dẫn người bắt nạt tới cửa nhà ta, vì sao ta không thể gõ trống trận. Nếu cảm thấy ta làm không đúng, hiện tại có thể đi về, dù cho hôm nay chỉ còn lại một mình ta, thân là con trai của Nhậm Thiên Hành, thân là gia chủ Nhậm gia, ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước. Các ngươi dám dẫn người tới trước cửa nhà ta, ta dám đánh ngã toàn bộ các ngươi.
Nhậm Kiệt nói rồi, chỉ vào Phương Viêm: - Cũng như hắn, đánh ngã, trói ở trên này cho mọi người đều biết, con trai của Nhậm Thiên Hành là hạng người tiểu đứng.
Những người chạy đến đây đều là người nào, đều là những người cùng Nhậm Thiên Hành trải qua mười mấy năm chiến đấu còn sống sót. Nhậm Thiên Hành ở trong lòng bọn họ chính là tồn tại như thần, vừa rồi thấy Nhậm Kiệt đi ra, mà không phải Nhậm Thiên Hành đã trở lại, bọn họ cũng có một loại cảm giác mất mát, thậm chỉ một số người còn cảm thấy bất mãn, trống trận làm sao có thể gõ như đùa. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thanh danh của Nhậm Kiệt bình thường quá kém, đặc biệt là tin tức lâm triều hôm nay lan ra ngoài.
Nhưng lúc này nghe Nhậm Kiệt nói như thế, lại nhìn Thường Lão Tứ đứng sau Nhậm Kiệt, mà những lời Nhậm Kiệt nói lại có chứng cớ rõ ràng, cứng cỏi khí phách, hoàn toàn không giống nói tùy tiện, lập tức làm bọn họ có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra. Cái này còn chưa tính, những lời Nhậm Kiệt nói sau đó hoàn toàn chọc giận, kích hoạt đám tướng sĩ ngủ say nhiều năm, hơn nữa hai câu Nhậm Kiệt nói, dù là ta chọc thủng trời, cũng có bọn họ giúp ta chống lên; con trai của Nhậm Thiên Hành là hạng người tiểu đứng, hoàn toàn toàn làm những người này bùng nổ.
Oành...
Luyện Thể Cảnh thúc đẩy khí kình, Chân Khí Cảnh ngưng kết chân khí bùng ổ, còn có Thần Thông Cảnh tuôn ra pháp lực mạnh mẽ thẳng lên cao, nháy mắt ngưng tụ thành một cỗ sát khí.
- Má nó, có kẻ dám nói xấu đại soái, thì ra đối phó tiểu gia chủ là giả, bọn họ là muốn đối phó đại soái.
- Ai dám ăn hiếp con trai của đại soái, lão tử là kẻ đầu tiền giết hắn.
- Yên tâm, năm đó không có đại soái ta đã không giữ được cánh tay này, đại soái giải độc cho ta ba lần giết ra giết vào trại địch. Tuy rằng ta không cầm binh, nhưng 3000 binh sĩ Tào gia ta tuyệt đối sẽ không dễ cho bất cứ kẻ nào ức hiếp ngươi.
- Đúng thế, xem ai dám ức hiếp ngươi, má nó đừng nói không làm, dù có làm thì sao nào.
- Chơi chết chúng, còn trói ở đó làm gì...
- Đúng, hạng người tiểu đứng, thiếu chủ giỏi lắm, gia chủ Nhậm gia giỏi lắm.
.................
Quảng trường trước cửa Nhậm gia, đường phố xung quanh hoàn toàn bùng nổ, mỗi người kích hoạt tâm huyết, kích hoạt sát khí, rống giận lên, như trở về thời điểm năm đó cùng Nhậm Thiên Hành chinh chiến, thậm chí càng thêm kích động hơn.
Bởi vì không chỉ là giết địch, càng làm bọn họ kích động hơn là những lời của đại soái để lại trước khi đi, đây là giao phó đứa nhỏ cho bọn họ. Bây giờ lại có kẻ ức hiếp hắn, con bà nó, giết nó...
Mặc kệ hắn là ai, mặc kệ má nó là thế nào.
- Hậu quả? Phương gia dẫn hơn ngàn người tới trước cửa Nhậm gia gây sự, nếu như Nhậm gia ta không có một chút phản ứng, hậu quả là tất cả người Nhậm gia đều sẽ thất vọng, sẽ nghĩ rằng Nhậm gia không xong rồi, bị người ta ăn hiếp tới cửa mà các ngươi còn nói không có chuyện gì? Lòng người tan rã, đến lúc đó các ngươi còn muốn làm gì cũng trễ rồi, nước ấm nấu ếch, chết cũng không biết chết thế nào.
Nhậm Kiệt giận dữ nói: - Con mẹ nó thật không biết đầu óc các ngươi nghĩ thế nào, các ngươi còn không phải người Nhậm gia. Cha ta đã sớm nói với ta, người Nhậm gia có thể chết trận, vĩnh viễn không được bị người khác ăn hiếp. Hiện tại người ta cưỡi lên cổ đạp lên đầu các ngươi, các ngươi còn nói không có chuyện gì. Trạng thái chuẩn bị chiến đấu là chuyện gì, có người dám dẫn đại quân tới cửa Nhậm gia, ta sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu. Bổn gia chủ chính là muốn nói cho mọi người, nam nhân Nhậm gia ngoài ba tên các ngươi ra, đều là hạng có gan, có dũng.
Nhậm Kiệt căn bản không cho bọn họ cơ hội nói tiếp, vừa đi vừa trực tiếp bùng nổ, sau đó để lại ba người trực tiếp đi ra cửa, không nhìn tới bọn họ.
- Trước kia ngươi làm bậy, chúng ta nể mặt phụ thân ngươi, cũng không so đo với ngươi. Nhưng gõ trống trận chấn động toàn bộ Ngọc Kinh Thành, dẫn tới mấy vạn đại quân tụ tập Nhậm gia, Nhậm gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngươi đã vượt qua giới hạn mà chúng ta chịu đựng được. Nhậm gia có thể có gia chủ ngu ngốc, có gia chủ vô học vô tài, bởi vì Nhậm gia đủ hùng mạnh, bất cứ kẻ nào làm gia chủ, Nhậm gia đều sẽ hùng mạnh như thế, nhưng tuyệt đối không thể để cho người làm gia chủ. Bởi vì ngươi sẽ phá hủy Nhậm gia, ngươi còn tiếp tục như thế, chúng ta sẽ chỉ có thể mở đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc bãi miễn chức gia chủ của ngươi, chính ngươi tự giải quyết đi. Nhậm Quân Dương nhìn Nhậm Kiệt căn bản không để ý tới bọn họ, nhìn bóng lưng Nhậm Kiệt, trực tiếp nói rõ ràng.
Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vừa nghe, tinh thần chấn động. Nguyên bản bọn họ đều lén nói chuyện này, hiện giờ Nhậm Quân Dương trực tiếp nói rõ ràng ra ngoài, đã hoàn toàn không còn đường xoa dịu nữa.
Hừ!
Trong lòng Nhậm Kiệt hừ lạnh, ngu ngốc, vô học vô tài, thật ra các ngươi hy vọng bổn gia chủ vẫn mãi như thế. Bởi vì chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể luôn nắm quyền lực ta tay, các ngươi nghĩ hay quá. Nhưng mà nói ra cũng hay, Nhậm Kiệt mặc kệ bọn họ.
Những tên này chỉ biết nội đấu trong nhà, để ý tới bọn họ cũng không có ý nghĩa gì. Năm đó không có Nhậm Thiên Hành cha của mình, Nhậm gia như thế nào, hiện giờ đến cỡ này, lại không biết xấu nổ nói ra lời như thế.
Tràng diện lớn, tràng diện lớn, trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chấn động Ngọc Kinh Thành, mấy vạn người...
Nguyên bản nghe Nhậm Kiệt nói tràng diện lớn, mới nãy nghe ba vị trưởng lão rống giận, sốt ruột, tức giận nói trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chấn trụ Ngọc Kinh Thành, mấy vạn người tụ tập, Thường Lão Tứ còn không cảm giác quá lớn. Nhưng thật sự cùng Nhậm Kiệt đi ra ngoài Nhậm gia, nhìn thấy khắp xung quanh Nhậm gia là cung thủ, cung nỏ thậm chí những loại trận pháp, cấm chế khởi động trên không trung, đợi sau đó nhìn thấy đám người Chiến Thiên Long dẫn đại quân, cả quảng trường rộng lớn toàn là người kéo tít ra xa, Thường Lão Tứ cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Má nó, thật là tràng diện lớn!
Tuy rằng chém giết giang hồ nhiều năm, gặp nhiều mưa gió, năm đó Trường Nhạc Bang chém giết với bang phái khác cũng cảm thấy rất thảm thiết. Nhưng đó chỉ là chém giết mấy trăm người, so sánh với trước mắt thì căn bản chẳng là gì cả.
Nhậm gia quả nhiên rất lợi hại, rất rất lợi hại. Nên biết rằng cung tên, cung nỏ, mấy thứ này đều là có kiểm soát, hơn nữa còn có những thứ đặc biệt rèn luyện để đối phó cường giả Thần Thông Cảnh trở lên, Nhậm gia lại có nhiều như thế.
Càng đừng nói các Đại tướng quân như Chiến Thiên Long cũng không kém hắn bao nhiêu, những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, những lực lượng này gộp một chỗ, dù cho siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh đến đây cũng chỉ có thể tự vệ chạy trốn.
Đáng sợ nhất, là đông người như thế lại không phát ra âm thanh nào, cỗ áp lực này làm cho Thường Lão Tứ cuối cùng cảm nhận được vì sao những Đại tướng quân hay đại gia tộc đều không quan tâm bang phái giang hồ, cỗ lực lượng này thật quá đáng sợ....
Tràng diện lớn, dù bản thân là Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, cũng coi như hạng nhất trong bang phái Ngọc Kinh Thành, lúc này tâm tình của Thường Lão Tứ vô cùng kích động, bởi vì tràng diện lớn này là điều mà chém giết giang hồ vĩnh viễn không thể đạt đến, đây mới thật là tràng diện lớn.
- Nhậm Kiệt, lập tức thả Phương Viêm, giao ra Thường Lão Tứ, sau đó theo ta cùng diện thánh. Vô cớ gõ trống trận tụ tập đại quân, ta xem ngươi giải thích thế nào với bệ hạ. Tuy rằng trong nháy mắt vừa rồi Phương Thiên Ân rất lo sợ, nhưng nhìn thấy đi ra từ Nhậm gia là Nhậm Kiệt, cộng thêm lúc này tỉnh táo lại, hắn cũng bảy ra khí thế gia chủ Phương gia, Thượng Thư triều đình.
Đông người tụ tập đi nữa thì sao, chẳng lẽ ngươi thật dám đụng tới ta, ngươi đụng tới ta là thật sự tạo phản.
- Thường Lão Tứ chính là bổn gia chủ đường đường chính chính trước mắt người 5 đại gia tộc, trước mắt chủ 10 đại bang phái Ngọc Kinh Thành, thu làm đồ đệ. Vừa rồi Phương Viêm nhà các ngươi ở ngay khi bổn gia chủ thu đồ đệ liền tuyên bố muốn giết hắn, cho nên bổn gia chủ mới bắt hắn trói ở chỗ này. Thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, bây giờ ngươi cũng chạy đến trước cửa Nhậm gia ta la lối, có phải cũng muốn bổn gia chủ bắt ngươi, trói lên cột dạy dỗ một phen thì ngươi mới thích. Nhậm Kiệt làm lớn chuyện này, nhưng không phải vì chịu thiệt, tự nhiên sẽ không chiều theo hắn.
- Ta là gia chủ Phương gia, Hình Bộ Thượng Thư, ngươi thật nghĩ rằng Nhậm gia ngươi hùng mạnh đến lấy thúng úp voi hay sao. Trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không, không có vương pháp, không có pháp kỷ, Nhậm gia các ngươi muốn làm gì, Nhậm Kiệt ngươi thân là gia chủ Nhậm gia, ngươi muốn làm gì? Phương Thiên Ân giống như bị tức giận không thổi, nổi giận gầm lên.
Chọc giận người ta rất dễ dàng, nhưng Nhậm Kiệt lại biết rõ đám lão hồ ly Phương Thiên Ân, Cao Chiến Uyên đều không dễ đối phó. Mình đánh Cao Bằng ở trước hoàng cung, tính sổ giữa ngự yến đại điện 5 tộc, Cao Chiến Uyên thoạt nhìn giận không thôi, nhưng qua chuyện lại như không có gì. Còn bên Phương Thiên Ân, dù cho bọn họ gần như khẳng định chuyện hạ độc có liên quan tới mình, chính mình tới cửa vơ vét, nhưng dưới tình huống đó mà bọn họ vẫn còn bố cục.
Trên thực tế tình huống hiện giờ làm người ta nổi giận, nhưng lúc này mình lại không chân chính chọc giận Phương Thiên Ân, hắn nổi giận, thất thố có hơi sớm, lại còn quát lên những lời này.
Dựa vào, má nó đang nói cho người khác nghe đây mà, nói cho Hoàng đế nghe đó chứ.
Nháo lớn như vậy, Hoàng đế không thể không biết những chuyện ở chỗ này.
- Làm gì... Nhậm Kiệt nhìn Phương Thiên Ân cũng những người Phương gia hùng hổ đi tới lúc này, bây giờ khẩn trương căng thẳng bị vây xung quanh, đột nhiên mỉm cười: - Ta muốn làm gì các ngươi còn không biết, Phương gia các ngươi đổi trắng thay đen, bổn gia chủ không tiếc trọng bảo cứu con gái ngươi, lúc ấy là chính Phương Thiên Ân ngươi tới cửa cầu xin bổn gia chủ. Bổn gia chủ quý trọng bảo vật, nhưng nhìn ngươi nóng lòng cứu con gái, cũng đồng ý Phương gia các ngươi bỏ ra 500 vạn tiền ngọc mua đi cứu người. Lúc đó ngươi nói không có nhiều tiền mặt như thế, lại nói Trường Nhạc Đổ Phường là sản nghiệp của Phương gia các người có thể gán nợ cho bổn gia chủ. Sau đó lấy ra một nhà hiệu thuốc của Phương Viêm, ba cửa hiệu tơ lụa của Phương Kỳ con gái ngươi, cùng một cái trang viên của ngươi, cộng thêm 100 vạn tiền ngọc cùng một kiện Linh khí trung phẩm đã sớm nói từ trước coi như bồi thường. Bổn gia chủ thế mới đồng ý đưa trọng bảo giải độc cho các ngươi.
- Nhưng mà các ngươi đã làm gì, má nó, lão khốn kiếp. Nhậm Kiệt đột nhiên cất cao giọng, giận dữ mắng: - Các ngươi lại đi bắt chẹt bang chủ Trường Nhạc Bang, nói bổn gia chủ muốn cướp sản nghiệp của hắn, bức hắn giao sản nghiệp Trường Nhạc Đổ Phường cho bổn gia chủ. Để cho bổn gia chủ đi làm người xấu, sau đó các ngươi lại ra mặt nói che chở cho Trường Nhạc Bang cùng Thường Lão Tứ, hoàn toàn thu hắn làm của mình, các ngươi tính toán hay lắm. Đáng tiếc các ngươi không ngờ tới, bổn gia chủ tiếp nhận Trường Nhạc Đổ Phường, Thường Lão Tứ không cam lòng đánh cược mấy hồi với bổn gia chủ, cuối cùng mọi chuyện công bố, bởi vì kỹ năng bài bạc của Thường Lão Tứ không bằng bổn gia chủ, cho nên bái bổn gia chủ làm thầy, âm mưu của các ngươi mới bị vạch trần.
- Phương Viêm kia tức điên người muốn giết đồ đệ của bổn gia chủ, bây giờ ngươi lại còn dẫn người đánh tới cửa Nhậm gia ta, ngươi còn hỏi bổn gia chủ muốn làm gì!
Nhậm Kiệt nói xong, đột nhiên nhìn các tướng sĩ xung quanh: - Trống trận là vật tư nhân của Nhậm Thiên Hành cha ta, trước nay không có quy định nói trống trận vang lên sẽ như thế nào. Nhưng lúc cha ta đi có nói cho ta biết, nếu như có người khi dễ ta nhỏ tuổi, cứ đi gõ trống trận này. Nếu những người theo ngài ấy chiến đấu năm đó, còn niệm một đoạn tình nghĩa sinh tử, còn nhớ tới ngài ấy, sẽ ít nhiều che chở cho vãn bối ta đây. Dù cho ta chọc thủng trời, cũng có bọn họ giúp ta chống lên. Hơn nữa Nhậm Thiên Hành cha ta còn nói, nam nhi Nhậm gia có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không thể để người khác ức hiếp.
- Quy củ chó má gì ta không biết, ta chỉ biết một chuyện, bây giờ bọn họ khi dễ ta nhỏ tuổi, đổi trắng thay đen còn làm bẩn thanh danh lão cha Nhậm Thiên Hành, cho nên ta liền gõ trống trận. Ta cứ gõ, dù cho Hoàng đế ở chỗ này ta cũng nói, người khác dẫn người bắt nạt tới cửa nhà ta, vì sao ta không thể gõ trống trận. Nếu cảm thấy ta làm không đúng, hiện tại có thể đi về, dù cho hôm nay chỉ còn lại một mình ta, thân là con trai của Nhậm Thiên Hành, thân là gia chủ Nhậm gia, ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước. Các ngươi dám dẫn người tới trước cửa nhà ta, ta dám đánh ngã toàn bộ các ngươi.
Nhậm Kiệt nói rồi, chỉ vào Phương Viêm: - Cũng như hắn, đánh ngã, trói ở trên này cho mọi người đều biết, con trai của Nhậm Thiên Hành là hạng người tiểu đứng.
Những người chạy đến đây đều là người nào, đều là những người cùng Nhậm Thiên Hành trải qua mười mấy năm chiến đấu còn sống sót. Nhậm Thiên Hành ở trong lòng bọn họ chính là tồn tại như thần, vừa rồi thấy Nhậm Kiệt đi ra, mà không phải Nhậm Thiên Hành đã trở lại, bọn họ cũng có một loại cảm giác mất mát, thậm chỉ một số người còn cảm thấy bất mãn, trống trận làm sao có thể gõ như đùa. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là thanh danh của Nhậm Kiệt bình thường quá kém, đặc biệt là tin tức lâm triều hôm nay lan ra ngoài.
Nhưng lúc này nghe Nhậm Kiệt nói như thế, lại nhìn Thường Lão Tứ đứng sau Nhậm Kiệt, mà những lời Nhậm Kiệt nói lại có chứng cớ rõ ràng, cứng cỏi khí phách, hoàn toàn không giống nói tùy tiện, lập tức làm bọn họ có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra. Cái này còn chưa tính, những lời Nhậm Kiệt nói sau đó hoàn toàn chọc giận, kích hoạt đám tướng sĩ ngủ say nhiều năm, hơn nữa hai câu Nhậm Kiệt nói, dù là ta chọc thủng trời, cũng có bọn họ giúp ta chống lên; con trai của Nhậm Thiên Hành là hạng người tiểu đứng, hoàn toàn toàn làm những người này bùng nổ.
Oành...
Luyện Thể Cảnh thúc đẩy khí kình, Chân Khí Cảnh ngưng kết chân khí bùng ổ, còn có Thần Thông Cảnh tuôn ra pháp lực mạnh mẽ thẳng lên cao, nháy mắt ngưng tụ thành một cỗ sát khí.
- Má nó, có kẻ dám nói xấu đại soái, thì ra đối phó tiểu gia chủ là giả, bọn họ là muốn đối phó đại soái.
- Ai dám ăn hiếp con trai của đại soái, lão tử là kẻ đầu tiền giết hắn.
- Yên tâm, năm đó không có đại soái ta đã không giữ được cánh tay này, đại soái giải độc cho ta ba lần giết ra giết vào trại địch. Tuy rằng ta không cầm binh, nhưng 3000 binh sĩ Tào gia ta tuyệt đối sẽ không dễ cho bất cứ kẻ nào ức hiếp ngươi.
- Đúng thế, xem ai dám ức hiếp ngươi, má nó đừng nói không làm, dù có làm thì sao nào.
- Chơi chết chúng, còn trói ở đó làm gì...
- Đúng, hạng người tiểu đứng, thiếu chủ giỏi lắm, gia chủ Nhậm gia giỏi lắm.
.................
Quảng trường trước cửa Nhậm gia, đường phố xung quanh hoàn toàn bùng nổ, mỗi người kích hoạt tâm huyết, kích hoạt sát khí, rống giận lên, như trở về thời điểm năm đó cùng Nhậm Thiên Hành chinh chiến, thậm chí càng thêm kích động hơn.
Bởi vì không chỉ là giết địch, càng làm bọn họ kích động hơn là những lời của đại soái để lại trước khi đi, đây là giao phó đứa nhỏ cho bọn họ. Bây giờ lại có kẻ ức hiếp hắn, con bà nó, giết nó...
Mặc kệ hắn là ai, mặc kệ má nó là thế nào.
Tác giả :
Thắng Kỷ