Tà Thiếu Dược Vương
Chương 51: Tàn Hồn
Nhậm Kiệt ở bên cạnh nghe nói mới hiểu vì sao lão nhân mặt cười thất thố như vậy. Mặc dù có mặt nạ tươi cười che khuôn mặt, nhưng giờ phút này Nhậm Kiệt cũng có thể cảm nhận được vẻ kích động, thất thố của lão nhân mặt cười.
Vừa rồi chỉ là hắn mơ hồ nhìn thấy Tôn Nhị có cảm giác thân cận đặc biệt, cảm nhận trên người cô bé có một loại linh khí không thuộc về nông thôn, thậm chí không thuộc loại thế tục này, làm cho người ta có cảm giác một loại linh khí kinh người. Lúc này đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến đời trước có một câu nói: “nữ nhân là được làm ra bằng nước”. Giờ phút này Tôn Nhị làm cho người ta có cảm giác là một người vô cùng thuần khiết, thuần khiết nhất thế gian.
Khiến người ta nhìn thấy liền động lòng yêu thương, thân cận, thậm chí ngay cả tâm tình đều có cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Lúc này nghe lão nhân mặt cười vừa nói như vậy, hiển nhiên cô bé Tôn Nhị này cũng không tầm thường.
- Có gì chúng ta trước rời khỏi nơi này rồi nói sau, nơi này không phải chỗ nói chuyện, thuận tiện giúp một chuyện, chôn bọn họ đi! Đột nhiên một cơn gió thổi qua, làm cho mùi máu tanh tràn ngập đại trạch Tôn gia, lại nhìn thấy ánh mắt cô bé Tôn Nhị linh khí kinh người như vậy vẫn nhìn chằm chằm thi thể của Nghiêm Chấn Phi không nhúc nhích, trong lòng Nhậm Kiệt cũng trầm xuống, liền nói với lão nhân mặt cười.
- Đúng... đúng... đúng... Cái này ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ! Lão nhân mặt cười nói xong, phất tay một cái, trong nháy mắt một cọng lông chim trắng nõn xuất hiện ở dưới chân Nhậm Kiệt và Tôn Nhị, tiếp đó lông chim này biến thành dài chừng hơn mười thuớc, hai người liền giống như ngồi ở trên chiếc giường lông chim thật dày, chậm rãi bay lên.
“Con bà nó!” Nếu không có Tôn Nhị ở bên cạnh, giờ phút này Nhậm Kiệt thật muốn giơ một ngón giữa với lão nhân mặt cười. Đãi ngộ khác biệt cũng con bà nó quá lớn đi! Mỗi lần đều là trực tiếp xách lấy mình vừa bay đi điên cuồng, sau đó ném thẳng mình xuống, hiện giờ lại o bế như vậy.
Chung quanh cọng lông chim còn có một tầng lực lượng bảo hộ ấm áp, không có vì bay lên cao mà bị gió mạnh thổi vào mặt. Giờ phút này lão nhân mặt cười cũng bay lên không trung, hai tay múa may biến hóa pháp quyết.
“Ầm!” Trong nháy mắt trên không trung ngưng tụ một luồng linh khí vô cùng to lớn, tiếp theo lão nhân mặt cười cách không nhấn một cái, liền xuất hiện một bàn tay vô cùng to lớn ầm ầm đè thẳng xuống.
Nhưng vào đúng này, Nhậm Kiệt phát hiện cô bé Tôn Nhị đang cầm lấy tay của mình, vốn đang nhìn chằm chằm về một hướng đột nhiên căng thẳng, đồng thời phát hiện thân thể của cô bé run rẩy dữ dội.
- Đừng chôn tên hỗn đản kia cùng với người nhà của cô bé! Nhậm Kiệt lập tức ý thức được vì sao lại thế, đột nhiên hô một tiếng.
Bàn tay khổng lồ cách không đè xuống, vừa nghe Nhậm Kiệt hô lời này liền hơi chậm một chút, tiếp theo thi thể Nghiêm Chấn Phi kia bị một lực lượng vô hình hút bay lên không trung.
“Ầm!” Ngay sau đó, phía dưới toàn bộ đại trạch Tôn gia ầm ầm biến mất trên mặt đất, trực tiếp chìm vào dưới mặt đất; nơi này thì xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy. Tôn gia bị lão nhân mặt cười dùng lực lượng hủy diệt toàn bộ, hóa thành giống như những viên nhỏ chìm vào trong đất; tiếp theo sau trong mạch nước ngầm không ngừng có nước trào ra, dần dần xuất hiện một cái hồ nước.
Nhậm Kiệt đi tới thế giới này, lần này coi như chân chính nhìn thấy loại thần thông gần như di sơn đảo hải này... đúng thật là lực lượng cường đại vượt qua trong tưởng tượng.
Chuyện này thời điểm ở địa cầu hoàn toàn không dám tưởng tượng, loại lực lượng này so với mượn dùng lực lượng khoa học kỹ thuật càng thêm có cảm giác thoải mái hơn.
“Thình thịch!” Còn thi thể Nghiêm Chấn Phi bị lão nhân mặt cười hút bay lên không trung kia, tiếp theo lão nhân mặt cười cách không chụp một cái, thi thể này trực tiếp nát tan ra, biến mất trong thiên địa.
- Làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới một số người! Lão nhân mặt cười nói xong, thân mình cũng rơi xuống trên lông chim, ngay sau đó lông chim hóa thành một luồng sáng trắng bay đi.
Lông chim nhanh chóng bay đi, lão nhân mặt cười xoay người lại nhìn về phía Tôn Nhị, giống như tửu quỷ nhìn thấy rượu, như kẻ hám lợi nhìn thấy bảo tàng.
- Cọng lông chim này được không? Ngươi bái ta làm thầy ta liền tặng cho ngươi vật này. Chỉ cần ngươi đạt tới Thần Thông Cảnh là có thể sử dụng bay lên trời. Còn có thần thông vừa rồi ta thi triển, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho ngươi toàn bộ, về sau ngươi có thể tung hoành thiên địa, trở thành cường giả tuyệt thế chân chính! Nhìn Tôn Nhị, đột nhiên lão nhân mặt cười không kịp chờ đợi lên tiếng nói.
Nhậm Kiệt vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên lông chim ngã xuống.
“Con bà nó!” Kiểu nói này như thế nào giống như con buôn ở đời trước đưa nắm kẹo lừa mấy đứa nhỏ vậy a!!!
Thân mình cô bé Tôn Nhị co rúm lại trốn ra phía sau Nhậm Kiệt, cũng không dám nhìn lão nhân mặt cười một cái.
Điều này làm cho lão nhân mặt cười đang ngồi chồm hổm ở nơi đó, vừa hưng phấn, vừa kích động hỏi, lại phải xấu hổ một trận. Với tu vi của lão nếu muốn nhận ai làm đồ đệ, cho dù là đế vương đều sẽ ào tới, người trước ngã xuống, người sau kế tiếp... không quản tới hết thảy xông lên, nhưng hiện tại tiểu cô nương này lại không thèm để ý tới lão.
- Xin ngài! Ngài cũng bình tĩnh một chút được không? Cô bé vẫn chỉ là một đứa bé, mới vừa trải qua chuyện gì ngài cũng biết đó! Nhìn thấy lão nhân mặt cười còn muốn vòng ra phía sau mình hỏi tiếp, Nhậm Kiệt khoát tay ngăn lão nhân mặt cười lại.
Lão nhân mặt cười vừa nghe lập tức vỗ trán một cái: - Quên mất, quên mất! Như thế nào lại quên mất chuyện này! Vừa mới trải qua loại chuyện đó, trẻ con đều sợ hãi!
- Tiểu tử! Ngươi nhất định phải chiếu cố cho cô bé kỹ lưỡng! Ngươi có biết hay không, cô bé chính là Tiên Thiên Linh Thể đấy! Tiếp theo lão nhân mặt cười rất nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt, nói, mặc dù có mặt nạ tươi cười che khuất, nhưng giọng điệu lại vô cùng trịnh trọng: - Loại thể chất này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói trừ những tồn tại ngẫu nhiên được thiên địa dựng dục đặc thù kia sẽ có Tiên Thiên Linh Thể; còn nhân loại nếu muốn có Tiên Thiên Linh Thể đầu tiên cha mẹ đều phải trở thành tồn tại trong truyền thuyết, sau đó còn phải có cơ duyên nhất định... Tóm lại thể chất này gần như chỉ có trong truyền thuyết! Huống chi, cô bé còn có trí văn bẩm sinh, may mắn là cô bé sống ở trong trấn nhỏ này không ai biết, nếu không có thể dẫn tới một trận chém giết đẫm máu để tranh đoạt!
- Cái gì là Tiên Thiên Linh Thể và trí văn bẩm sinh? Nhậm Kiệt gần đây cũng đọc sách không ít, nhưng còn chưa chưa nghe nói qua loại này.
- Điều này đã không có khả năng xuất hiện trong thế giới người thường. Tiên Thiên Linh Thể là tiên thiên có linh thể, vừa sinh ra là có thể tự mình hấp thu linh khí thiên địa. Nói cách khác cô bé vừa sinh ra là đã giống như tồn tại Thần Thông Cảnh có thể hấp thu linh khí trong trời đất để tu luyện, loại khác biệt này ngươi có thể tưởng tượng ra được sao! Tổ cha nó! Thật không biết tổ tông Nhậm gia tích bao nhiêu đức, loại chuyện này cũng có thể để cho ngươi gặp được. Ngươi không phát hiện hiện tại tu vi của cô bé đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám rồi sao? Đây cũng là vì cô bé sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này!
- Về phần trí văn bẩm sinh, nói rõ từ trong bụng mẹ cô bé đã nhận được mở ra trí tuệ, trí tuệ sẽ cao hơn người thường rất nhiều. Trí văn bẩm sinh còn đỡ, chủ yếu là Tiên Thiên Linh Thể, trong truyền thuyết cơ hồ nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt thế, sau này không gian rộng lớn vô hạn! Lão nhân mặt cười nhắc tới Tiên Thiên Linh Thể, giọng điệu cũng rất là kích động.
Thì ra là thế, không trách được lão nhân mặt cười kích động như vậy! Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ đến vừa rồi thời điểm Tôn Trúc ôm Tôn Nhị hoảng sợ lui về phía sau, hắn mới vừa chạy tới đã dụng thần thức tra xét tình huống: phát hiện trước ngực Tôn Nhị có cái gói xinh đẹp, hẳn là chứa hạt châu Ngọc Tinh, sau đó nhìn thấy biểu hiện khiếp sợ của lão nhân mặt cười đối với Tiên Thiên Linh Thể...
- Vật này có phải là của bé hay không? Nhậm Kiệt nghĩ đến đây, nghe xong lão nhân mặt cười giải thích, liền xoay người ngồi xổm xuống lấy ra hạt châu Ngọc Tinh hỏi cô bé Tôn Nhị.
Tôn Nhị lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào Nhậm Kiệt, có ý nói đây là của Nhậm Kiệt.
- Không phải! Ý của ca ca muốn nói, hạt châu này có phải từ nhỏ luôn đeo ở trên người bé hay không? Hoặc là trước khi bé sinh ra, bé có biết mụ mụ bé cũng luôn đeo ở trên người hay không?
Mặc dù Nhậm Kiệt không biết gì về hạt châu Ngọc Tinh và Tiên Thiên Linh Thể, nhưng cũng có thể cảm giác được những thứ đó không tầm thường. Hắn biết hẳn là cảnh giới hiện tại của mình còn không đủ, cho nên nhìn không thấu triệt thứ này, nếu như cường đại thêm một ít là được rồi.
Nhưng Nhậm Kiệt luôn có cảm giác hạt châu này không chỉ là hạt châu Ngọc Tinh! Trên thực tế lão nhân mặt cười cũng nói bên trong có khả năng phong ấn thứ gì đó, vì thế Nhậm Kiệt muốn hỏi rõ tình huống của Tôn Nhị.
Nhậm Kiệt hỏi cái gì, tuy rằng Tôn Nhị từ đầu đến giờ không mở miệng trả lời, nhưng sẽ gật đầu hoặc lắc đầu. Tuy rằng hơi chậm một chút, nhưng rốt cục Nhậm Kiệt cũng biết rõ, hạt châu này từ nhỏ Tôn Trúc đã nói có duyên với cô bé, bởi vì nghe nói thời điểm mang thai cô bé hạt châu này từng có phản ứng dị thường, Tôn Trúc mới từ trong đống đồ vật lấy ra, đến sau đeo cho mẫu thân cô bé, sau khi cô bé sinh ra thì chuyển đeo cho cô bé.
Khi hỏi đến hạt châu này có đeo cho tiểu đệ đệ của cô bé lúc đầy tháng hay không, liền thấy đồng tử của Tôn Nhị trợn trắng, vẻ mặt trở nên cực kỳ khủng bố, toàn thân run rẩy, Nhậm Kiệt vội vàng ngừng lại.
- Tiểu tử ngươi thật ra có chút thông minh! Chuyện này cũng có thể làm cho ngươi hỏi tới! Xem ra hạt châu Ngọc Tinh này còn thần bí hơn xa trong tưởng tượng, nếu không biết rõ ràng ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết, cũng đừng vội phá giải phong ấn, nếu không thật có khả năng dẫn tới tai họa ngập trời! Không nói gì khác, chỉ riêng tổ chức sát thủ Tàn Hồn kia cũng đủ để quấy đảo lật nhào toàn bộ Ngọc Kinh Thành đấy! Lão nhân mặt cười nghe nói thế, cũng cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng.
- Tàn Hồn? Nhậm Kiệt nghi hoặc nhìn về phía lão nhân mặt cười, lập lại.
- Ngươi cứ biết có một tổ chức sát thủ là được rồi! Ký hiệu phía trên hạt châu Ngọc Tinh chính là dấu hiệu của tổ chức bọn họ! Hạt châu Ngọc Tinh này hẳn đã từng bị một vị cường giả siêu cấp của tổ chức bọn họ thu được... Tóm lại ngươi nhớ kỹ ngàn vạn chớ đi chọc bọn họ, và đừng cho bất luận kẻ nào biết chuyện tối hôm nay là được rồi! Tổ cha nó! Hãy chiếu cố tốt cho đồ đệ của bổn vương, nếu cô bé xảy ra chuyện gì, cứ chờ xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào! Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt cảm giác dưới chân trở nên ổn định, thì ra bọn họ đã hạ xuống đất, quay nhìn lại phát hiện lão nhân mặt cười cùng với lông chim dưới chân sớm đã không thấy tung tích.
Giờ phút này vì trong tay có hạt châu Ngọc Tinh, còn có Tôn Nhị nắm tay mình còn đang run run, Nhậm Kiệt mới biết hôm nay hết thảy đều không phải là mộng ảo. Tuy rằng hắn đại cảnh giới cũng đủ, ngay cả tâm cảnh cũng đủ cường đại, sẽ không vì lần đầu tiên giết người, hay nhìn thấy loại cảnh tượng giết chóc kia mà hoảng sợ, hoặc là lưu lại di chứng gì... Thế nhưng dù sao là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cộng thêm tự tay giết người, cộng thêm vết thương trên người, nên lúc này Nhậm Kiệt cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt...
- Tổ cha nó! Không đúng! Tiểu tử này hẳn là lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên nhìn thấy loại giết chóc tàn khốc như thế, mà sao hắn còn có thể bình tĩnh như vậy? Hơn nữa không phải giả vờ, còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc? Rõ ràng hắn không phải là loại người hiếu chiến khát máu giết chóc, nói như vậy chẳng lẽ tâm cảnh của hắn cũng rất cường đại ư??? Sau khi rời đi lão nhân mặt cười mới kịp phản ứng từ trong phát hiện hạt châu Ngọc Tinh, Tiên Thiên Linh Thể... nghĩ đến chính mình hôm nay lần nữa thất bại trước Nhậm Kiệt, đúng là không bình thường.
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy quá mức cổ quái! Cuối cùng lão nghĩ tới làm cho chính mình đều phiền não, thầm nghĩ: “Tiểu tử này một lần thêm một lần không bình thường, có lẽ hắn như vậy chính là bình thường, hắn phải bình thường mới là không bình thường!”
-----------------
Trên Kim Loan Đại Điện của hoàng cung ở Ngọc Kinh Thành, hôm nay lâm triều đặc biệt náo nhiệt.
Mới vừa bắt đầu đã có rất đông Ngự Sử ngôn quan vọt tới, nhao nhao buộc tội gia chủ Nhậm gia cướp đoạt tài sản người khác, hơn nữa số lượng lớn thấy mà ghê người, trực tiếp mua với mấy chục vạn một sản nghiệp giá trị mấy trăm vạn tiền ngọc, hành vi này chính là xem thường pháp luật quốc gia, dao động nền tảng quốc gia: Nhất định phải nghiêm trị, răn đe, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ở trong miệng bọn họ, Nhậm Kiệt chính là thuộc hạng người ăn chơi trác táng, cướp đoạt tài sản, tội ác không thể tha thứ. Khai quốc ngàn năm cũng chưa từng có loại chuyện này, cướp đoạt tài sản người khác tuyệt đối không phải là chuyện xảy ra ở một Hoàng triều cường thịnh.
Thời điểm này Phương Thiên Ân áy náy đứng ra, tỏ vẻ mình cũng có quan hệ với chuyện này: chính mình vì cứu ái nữ, bị bức bách không thể không trợ giúp Nhậm Kiệt đoạt lấy Trường Nhạc Đổ Phường, nên chủ động thỉnh cầu bệ hạ trị tội. Đương nhiên, hắn cũng ngỏ ý sẽ tự mình làm ra bồi thường đối với Trường Nhạc Đổ Phường, đã chuẩn bị mấy chục chỗ sản nghiệp của Phương gia, chuẩn bị để cho bọn họ tiếp tục khai trương sự nghiệp khác.
Mà lại còn nói đã bàn chuyện ổn thỏa với Thường lão tứ của Trường Nhạc Đổ Phường. Dù sao chuyện này cũng là vì Phương Kỳ mới xảy ra, Phương gia cũng có một phần trách nhiệm.
Vừa rồi chỉ là hắn mơ hồ nhìn thấy Tôn Nhị có cảm giác thân cận đặc biệt, cảm nhận trên người cô bé có một loại linh khí không thuộc về nông thôn, thậm chí không thuộc loại thế tục này, làm cho người ta có cảm giác một loại linh khí kinh người. Lúc này đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến đời trước có một câu nói: “nữ nhân là được làm ra bằng nước”. Giờ phút này Tôn Nhị làm cho người ta có cảm giác là một người vô cùng thuần khiết, thuần khiết nhất thế gian.
Khiến người ta nhìn thấy liền động lòng yêu thương, thân cận, thậm chí ngay cả tâm tình đều có cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Lúc này nghe lão nhân mặt cười vừa nói như vậy, hiển nhiên cô bé Tôn Nhị này cũng không tầm thường.
- Có gì chúng ta trước rời khỏi nơi này rồi nói sau, nơi này không phải chỗ nói chuyện, thuận tiện giúp một chuyện, chôn bọn họ đi! Đột nhiên một cơn gió thổi qua, làm cho mùi máu tanh tràn ngập đại trạch Tôn gia, lại nhìn thấy ánh mắt cô bé Tôn Nhị linh khí kinh người như vậy vẫn nhìn chằm chằm thi thể của Nghiêm Chấn Phi không nhúc nhích, trong lòng Nhậm Kiệt cũng trầm xuống, liền nói với lão nhân mặt cười.
- Đúng... đúng... đúng... Cái này ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ! Lão nhân mặt cười nói xong, phất tay một cái, trong nháy mắt một cọng lông chim trắng nõn xuất hiện ở dưới chân Nhậm Kiệt và Tôn Nhị, tiếp đó lông chim này biến thành dài chừng hơn mười thuớc, hai người liền giống như ngồi ở trên chiếc giường lông chim thật dày, chậm rãi bay lên.
“Con bà nó!” Nếu không có Tôn Nhị ở bên cạnh, giờ phút này Nhậm Kiệt thật muốn giơ một ngón giữa với lão nhân mặt cười. Đãi ngộ khác biệt cũng con bà nó quá lớn đi! Mỗi lần đều là trực tiếp xách lấy mình vừa bay đi điên cuồng, sau đó ném thẳng mình xuống, hiện giờ lại o bế như vậy.
Chung quanh cọng lông chim còn có một tầng lực lượng bảo hộ ấm áp, không có vì bay lên cao mà bị gió mạnh thổi vào mặt. Giờ phút này lão nhân mặt cười cũng bay lên không trung, hai tay múa may biến hóa pháp quyết.
“Ầm!” Trong nháy mắt trên không trung ngưng tụ một luồng linh khí vô cùng to lớn, tiếp theo lão nhân mặt cười cách không nhấn một cái, liền xuất hiện một bàn tay vô cùng to lớn ầm ầm đè thẳng xuống.
Nhưng vào đúng này, Nhậm Kiệt phát hiện cô bé Tôn Nhị đang cầm lấy tay của mình, vốn đang nhìn chằm chằm về một hướng đột nhiên căng thẳng, đồng thời phát hiện thân thể của cô bé run rẩy dữ dội.
- Đừng chôn tên hỗn đản kia cùng với người nhà của cô bé! Nhậm Kiệt lập tức ý thức được vì sao lại thế, đột nhiên hô một tiếng.
Bàn tay khổng lồ cách không đè xuống, vừa nghe Nhậm Kiệt hô lời này liền hơi chậm một chút, tiếp theo thi thể Nghiêm Chấn Phi kia bị một lực lượng vô hình hút bay lên không trung.
“Ầm!” Ngay sau đó, phía dưới toàn bộ đại trạch Tôn gia ầm ầm biến mất trên mặt đất, trực tiếp chìm vào dưới mặt đất; nơi này thì xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy. Tôn gia bị lão nhân mặt cười dùng lực lượng hủy diệt toàn bộ, hóa thành giống như những viên nhỏ chìm vào trong đất; tiếp theo sau trong mạch nước ngầm không ngừng có nước trào ra, dần dần xuất hiện một cái hồ nước.
Nhậm Kiệt đi tới thế giới này, lần này coi như chân chính nhìn thấy loại thần thông gần như di sơn đảo hải này... đúng thật là lực lượng cường đại vượt qua trong tưởng tượng.
Chuyện này thời điểm ở địa cầu hoàn toàn không dám tưởng tượng, loại lực lượng này so với mượn dùng lực lượng khoa học kỹ thuật càng thêm có cảm giác thoải mái hơn.
“Thình thịch!” Còn thi thể Nghiêm Chấn Phi bị lão nhân mặt cười hút bay lên không trung kia, tiếp theo lão nhân mặt cười cách không chụp một cái, thi thể này trực tiếp nát tan ra, biến mất trong thiên địa.
- Làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới một số người! Lão nhân mặt cười nói xong, thân mình cũng rơi xuống trên lông chim, ngay sau đó lông chim hóa thành một luồng sáng trắng bay đi.
Lông chim nhanh chóng bay đi, lão nhân mặt cười xoay người lại nhìn về phía Tôn Nhị, giống như tửu quỷ nhìn thấy rượu, như kẻ hám lợi nhìn thấy bảo tàng.
- Cọng lông chim này được không? Ngươi bái ta làm thầy ta liền tặng cho ngươi vật này. Chỉ cần ngươi đạt tới Thần Thông Cảnh là có thể sử dụng bay lên trời. Còn có thần thông vừa rồi ta thi triển, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho ngươi toàn bộ, về sau ngươi có thể tung hoành thiên địa, trở thành cường giả tuyệt thế chân chính! Nhìn Tôn Nhị, đột nhiên lão nhân mặt cười không kịp chờ đợi lên tiếng nói.
Nhậm Kiệt vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên lông chim ngã xuống.
“Con bà nó!” Kiểu nói này như thế nào giống như con buôn ở đời trước đưa nắm kẹo lừa mấy đứa nhỏ vậy a!!!
Thân mình cô bé Tôn Nhị co rúm lại trốn ra phía sau Nhậm Kiệt, cũng không dám nhìn lão nhân mặt cười một cái.
Điều này làm cho lão nhân mặt cười đang ngồi chồm hổm ở nơi đó, vừa hưng phấn, vừa kích động hỏi, lại phải xấu hổ một trận. Với tu vi của lão nếu muốn nhận ai làm đồ đệ, cho dù là đế vương đều sẽ ào tới, người trước ngã xuống, người sau kế tiếp... không quản tới hết thảy xông lên, nhưng hiện tại tiểu cô nương này lại không thèm để ý tới lão.
- Xin ngài! Ngài cũng bình tĩnh một chút được không? Cô bé vẫn chỉ là một đứa bé, mới vừa trải qua chuyện gì ngài cũng biết đó! Nhìn thấy lão nhân mặt cười còn muốn vòng ra phía sau mình hỏi tiếp, Nhậm Kiệt khoát tay ngăn lão nhân mặt cười lại.
Lão nhân mặt cười vừa nghe lập tức vỗ trán một cái: - Quên mất, quên mất! Như thế nào lại quên mất chuyện này! Vừa mới trải qua loại chuyện đó, trẻ con đều sợ hãi!
- Tiểu tử! Ngươi nhất định phải chiếu cố cho cô bé kỹ lưỡng! Ngươi có biết hay không, cô bé chính là Tiên Thiên Linh Thể đấy! Tiếp theo lão nhân mặt cười rất nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt, nói, mặc dù có mặt nạ tươi cười che khuất, nhưng giọng điệu lại vô cùng trịnh trọng: - Loại thể chất này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói trừ những tồn tại ngẫu nhiên được thiên địa dựng dục đặc thù kia sẽ có Tiên Thiên Linh Thể; còn nhân loại nếu muốn có Tiên Thiên Linh Thể đầu tiên cha mẹ đều phải trở thành tồn tại trong truyền thuyết, sau đó còn phải có cơ duyên nhất định... Tóm lại thể chất này gần như chỉ có trong truyền thuyết! Huống chi, cô bé còn có trí văn bẩm sinh, may mắn là cô bé sống ở trong trấn nhỏ này không ai biết, nếu không có thể dẫn tới một trận chém giết đẫm máu để tranh đoạt!
- Cái gì là Tiên Thiên Linh Thể và trí văn bẩm sinh? Nhậm Kiệt gần đây cũng đọc sách không ít, nhưng còn chưa chưa nghe nói qua loại này.
- Điều này đã không có khả năng xuất hiện trong thế giới người thường. Tiên Thiên Linh Thể là tiên thiên có linh thể, vừa sinh ra là có thể tự mình hấp thu linh khí thiên địa. Nói cách khác cô bé vừa sinh ra là đã giống như tồn tại Thần Thông Cảnh có thể hấp thu linh khí trong trời đất để tu luyện, loại khác biệt này ngươi có thể tưởng tượng ra được sao! Tổ cha nó! Thật không biết tổ tông Nhậm gia tích bao nhiêu đức, loại chuyện này cũng có thể để cho ngươi gặp được. Ngươi không phát hiện hiện tại tu vi của cô bé đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám rồi sao? Đây cũng là vì cô bé sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này!
- Về phần trí văn bẩm sinh, nói rõ từ trong bụng mẹ cô bé đã nhận được mở ra trí tuệ, trí tuệ sẽ cao hơn người thường rất nhiều. Trí văn bẩm sinh còn đỡ, chủ yếu là Tiên Thiên Linh Thể, trong truyền thuyết cơ hồ nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt thế, sau này không gian rộng lớn vô hạn! Lão nhân mặt cười nhắc tới Tiên Thiên Linh Thể, giọng điệu cũng rất là kích động.
Thì ra là thế, không trách được lão nhân mặt cười kích động như vậy! Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ đến vừa rồi thời điểm Tôn Trúc ôm Tôn Nhị hoảng sợ lui về phía sau, hắn mới vừa chạy tới đã dụng thần thức tra xét tình huống: phát hiện trước ngực Tôn Nhị có cái gói xinh đẹp, hẳn là chứa hạt châu Ngọc Tinh, sau đó nhìn thấy biểu hiện khiếp sợ của lão nhân mặt cười đối với Tiên Thiên Linh Thể...
- Vật này có phải là của bé hay không? Nhậm Kiệt nghĩ đến đây, nghe xong lão nhân mặt cười giải thích, liền xoay người ngồi xổm xuống lấy ra hạt châu Ngọc Tinh hỏi cô bé Tôn Nhị.
Tôn Nhị lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào Nhậm Kiệt, có ý nói đây là của Nhậm Kiệt.
- Không phải! Ý của ca ca muốn nói, hạt châu này có phải từ nhỏ luôn đeo ở trên người bé hay không? Hoặc là trước khi bé sinh ra, bé có biết mụ mụ bé cũng luôn đeo ở trên người hay không?
Mặc dù Nhậm Kiệt không biết gì về hạt châu Ngọc Tinh và Tiên Thiên Linh Thể, nhưng cũng có thể cảm giác được những thứ đó không tầm thường. Hắn biết hẳn là cảnh giới hiện tại của mình còn không đủ, cho nên nhìn không thấu triệt thứ này, nếu như cường đại thêm một ít là được rồi.
Nhưng Nhậm Kiệt luôn có cảm giác hạt châu này không chỉ là hạt châu Ngọc Tinh! Trên thực tế lão nhân mặt cười cũng nói bên trong có khả năng phong ấn thứ gì đó, vì thế Nhậm Kiệt muốn hỏi rõ tình huống của Tôn Nhị.
Nhậm Kiệt hỏi cái gì, tuy rằng Tôn Nhị từ đầu đến giờ không mở miệng trả lời, nhưng sẽ gật đầu hoặc lắc đầu. Tuy rằng hơi chậm một chút, nhưng rốt cục Nhậm Kiệt cũng biết rõ, hạt châu này từ nhỏ Tôn Trúc đã nói có duyên với cô bé, bởi vì nghe nói thời điểm mang thai cô bé hạt châu này từng có phản ứng dị thường, Tôn Trúc mới từ trong đống đồ vật lấy ra, đến sau đeo cho mẫu thân cô bé, sau khi cô bé sinh ra thì chuyển đeo cho cô bé.
Khi hỏi đến hạt châu này có đeo cho tiểu đệ đệ của cô bé lúc đầy tháng hay không, liền thấy đồng tử của Tôn Nhị trợn trắng, vẻ mặt trở nên cực kỳ khủng bố, toàn thân run rẩy, Nhậm Kiệt vội vàng ngừng lại.
- Tiểu tử ngươi thật ra có chút thông minh! Chuyện này cũng có thể làm cho ngươi hỏi tới! Xem ra hạt châu Ngọc Tinh này còn thần bí hơn xa trong tưởng tượng, nếu không biết rõ ràng ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết, cũng đừng vội phá giải phong ấn, nếu không thật có khả năng dẫn tới tai họa ngập trời! Không nói gì khác, chỉ riêng tổ chức sát thủ Tàn Hồn kia cũng đủ để quấy đảo lật nhào toàn bộ Ngọc Kinh Thành đấy! Lão nhân mặt cười nghe nói thế, cũng cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng.
- Tàn Hồn? Nhậm Kiệt nghi hoặc nhìn về phía lão nhân mặt cười, lập lại.
- Ngươi cứ biết có một tổ chức sát thủ là được rồi! Ký hiệu phía trên hạt châu Ngọc Tinh chính là dấu hiệu của tổ chức bọn họ! Hạt châu Ngọc Tinh này hẳn đã từng bị một vị cường giả siêu cấp của tổ chức bọn họ thu được... Tóm lại ngươi nhớ kỹ ngàn vạn chớ đi chọc bọn họ, và đừng cho bất luận kẻ nào biết chuyện tối hôm nay là được rồi! Tổ cha nó! Hãy chiếu cố tốt cho đồ đệ của bổn vương, nếu cô bé xảy ra chuyện gì, cứ chờ xem bổn vương thu thập ngươi như thế nào! Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt cảm giác dưới chân trở nên ổn định, thì ra bọn họ đã hạ xuống đất, quay nhìn lại phát hiện lão nhân mặt cười cùng với lông chim dưới chân sớm đã không thấy tung tích.
Giờ phút này vì trong tay có hạt châu Ngọc Tinh, còn có Tôn Nhị nắm tay mình còn đang run run, Nhậm Kiệt mới biết hôm nay hết thảy đều không phải là mộng ảo. Tuy rằng hắn đại cảnh giới cũng đủ, ngay cả tâm cảnh cũng đủ cường đại, sẽ không vì lần đầu tiên giết người, hay nhìn thấy loại cảnh tượng giết chóc kia mà hoảng sợ, hoặc là lưu lại di chứng gì... Thế nhưng dù sao là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cộng thêm tự tay giết người, cộng thêm vết thương trên người, nên lúc này Nhậm Kiệt cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt...
- Tổ cha nó! Không đúng! Tiểu tử này hẳn là lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên nhìn thấy loại giết chóc tàn khốc như thế, mà sao hắn còn có thể bình tĩnh như vậy? Hơn nữa không phải giả vờ, còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc? Rõ ràng hắn không phải là loại người hiếu chiến khát máu giết chóc, nói như vậy chẳng lẽ tâm cảnh của hắn cũng rất cường đại ư??? Sau khi rời đi lão nhân mặt cười mới kịp phản ứng từ trong phát hiện hạt châu Ngọc Tinh, Tiên Thiên Linh Thể... nghĩ đến chính mình hôm nay lần nữa thất bại trước Nhậm Kiệt, đúng là không bình thường.
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy quá mức cổ quái! Cuối cùng lão nghĩ tới làm cho chính mình đều phiền não, thầm nghĩ: “Tiểu tử này một lần thêm một lần không bình thường, có lẽ hắn như vậy chính là bình thường, hắn phải bình thường mới là không bình thường!”
-----------------
Trên Kim Loan Đại Điện của hoàng cung ở Ngọc Kinh Thành, hôm nay lâm triều đặc biệt náo nhiệt.
Mới vừa bắt đầu đã có rất đông Ngự Sử ngôn quan vọt tới, nhao nhao buộc tội gia chủ Nhậm gia cướp đoạt tài sản người khác, hơn nữa số lượng lớn thấy mà ghê người, trực tiếp mua với mấy chục vạn một sản nghiệp giá trị mấy trăm vạn tiền ngọc, hành vi này chính là xem thường pháp luật quốc gia, dao động nền tảng quốc gia: Nhất định phải nghiêm trị, răn đe, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ở trong miệng bọn họ, Nhậm Kiệt chính là thuộc hạng người ăn chơi trác táng, cướp đoạt tài sản, tội ác không thể tha thứ. Khai quốc ngàn năm cũng chưa từng có loại chuyện này, cướp đoạt tài sản người khác tuyệt đối không phải là chuyện xảy ra ở một Hoàng triều cường thịnh.
Thời điểm này Phương Thiên Ân áy náy đứng ra, tỏ vẻ mình cũng có quan hệ với chuyện này: chính mình vì cứu ái nữ, bị bức bách không thể không trợ giúp Nhậm Kiệt đoạt lấy Trường Nhạc Đổ Phường, nên chủ động thỉnh cầu bệ hạ trị tội. Đương nhiên, hắn cũng ngỏ ý sẽ tự mình làm ra bồi thường đối với Trường Nhạc Đổ Phường, đã chuẩn bị mấy chục chỗ sản nghiệp của Phương gia, chuẩn bị để cho bọn họ tiếp tục khai trương sự nghiệp khác.
Mà lại còn nói đã bàn chuyện ổn thỏa với Thường lão tứ của Trường Nhạc Đổ Phường. Dù sao chuyện này cũng là vì Phương Kỳ mới xảy ra, Phương gia cũng có một phần trách nhiệm.
Tác giả :
Thắng Kỷ