Tà Thiếu Dược Vương
Chương 35: Phương Viêm tức hộc máu!
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người không giống nhau, một đời anh hùng một đời cẩu hùng, so sánh với đại đại anh hùng tỷ lệ lớn hơn nữa. Nhậm Kiệt bị Nhậm Thiên Túng ôm, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, bất quá hắn hiện tại đã từ từ thích ứng toàn bộ, nếu có thể có cơ hội đầu thai làm người như vậy, chính mình sẽ phải sống ngoạn mục, sống thông minh.
Mà tình yêu của Lục thúc Nhậm Thiên Túng đối với lục thẩm, còn có cử động quan tâm yên lặng không tiếng động đối với mình, tất cả Nhậm Kiệt cũng ghi tạc trong lòng, nếu như không phải là sớm đã biết những thứ này, hắn cũng sẽ không như vậy.
Thật ra thì từ một loạt cử động khác thường gần đây của Nhậm Kiệt, Lục gia Nhậm Thiên Hành đã nhận thấy được, nhưng hắn cho dù suy nghĩ nhiều hơn một chút so sánh với những người khác, cũng vẫn còn có chút không chắc chắn, bởi vì Nhậm Kiệt làm việc như hoàn khố, hoang đường thậm chí gần đây có chút điên cuồng.
Cho nên hắn mới quyết định để cho Mặc Hồng gọi Nhậm Kiệt tới, hắn muốn đích thân thử một chút, lại không nghĩ rằng sẽ như thế.
- Nếu như phụ thân ngươi có thể chờ thêm ba năm, đủ để cho ngươi hoàn toàn nắm Nhậm gia trong tay, nhưng bây giờ Nhậm gia đã không thể so với ngày trước, cho nên trước khi thời cơ chưa tới, ngươi tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ngươi thay đổi.
Sau khi vui vẻ, Lục gia Nhậm Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến chuyện lo lắng nhất, trầm giọng nói.
Biết Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, hắn vui mừng nhưng lập tức nghĩ đến chuyện hắn lo lắng nhất, mặc dù vì vậy mà vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt rất có thể sẽ khó bảo toàn tánh mạng.
Nội bộ Nhậm gia, cả Minh Ngọc Hoàng Triều, thậm chí quốc gia xung quanh cũng không muốn, sẽ không để cho Nhậm gia xuất hiện một Nhậm Thiên Hành nữa,. Nếu như Nhậm gia xuất hiện thêm một Nhậm Thiên Hành cường thịnh mấy thập niên, trên phiến đại lục này chỉ sợ cũng không có quốc gia khác, gia tộc khác cũng sẽ bị ép tới không thở nổi lần nữa.
Cho nên tình huống Nhậm Kiệt phải đối mặt, còn khó hơn gấp mười lần, gấp trăm lần so với Nhậm Thiên Hành tiếp nhận Nhậm gia chủ lúc trước, tiếp quản chính là một gia tộc không ai để ý, gia tộc kế cuối trong ngũ đại gia tộc.
Mà, cũng vừa vặn là chuyện Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất.
- Lục thúc ngươi cứ yên tâm đi, hiện tại người bên ngoài mong đợi ta đấu cùng gia tộc trưởng lão hội, những người khác bận rộn làm chuyện của mình, mà ta dù sao cũng là gia chủ Nhậm gia danh chánh ngôn thuận. Ta không cần thiết tranh đoạt chính diện, ta chỉ cần tiếp tục làm gia chủ con rối hoàn khố, phách lối.
Nhậm Kiệt cười xấu xa, nói:
- Ngươi nhìn, một hồi ta liền sẽ đi giải độc cho Phương Kỳ, như vậy cũng tương đương với việc trực tiếp thừa nhận là ta hạ độc, nhưng bọn hắn có thể làm gì. Ta có thể cãi lộn trong hoàng cung, có thể danh chánh ngôn thuận dùng Miễn Tử Ngọc Bài hù dọa Cao Bằng khóc mà quỳ xuống, có thể thu thập Phó tổng quản ở cửa nhà, nhưng bọn họ nhìn vào, cũng không phải là ta theo chân bọn họ tranh đoạt quyền lực. Các phương diện hiện tại cũng hy vọng ta như thế, tiếp tục hoàn khố, tiếp tục điên cuồng, tiếp tục làm gia chủ con rối, ta đây cứ tiếp tục sắm vai nhân vật này là được.
Lục gia Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất chính là, Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, bởi vì như thế, hắn không cam lòng làm gia chủ con rối, muốn mau sớm cầm quyền, nắm Nhậm gia trong tay.
Một khi có loại ý nghĩ này, muốn ngăn cản cũng rất khó, bởi vì dù sao cố chấp, chấp nhất cũng là cá tính đặc hữu của thiên tài, nhưng một khi nói như vậy, hắn sẽ trở thành địch nhân của tất cả mọi người, cho dù chính mình cùng hắn trói ở chung một chỗ cũng không được.
- Có những lời này của ngươi, Lục thúc an tâm. Ngươi có thể hiểu được đạo lý này, Lục thúc cũng là không cần nói nhảm nhiều, ngươi cứ việc làm, trời sụp có Lục thúc đỡ cho ngươi.
Lo lắng thì lo lắng, lo lắng chính là Nhậm Kiệt không có hiểu được thế cục mà làm loạn, cảm thấy Nhậm Kiệt đã rất rõ ràng, vậy còn dư lại chính là đem hết sức mình ủng hộ Nhậm Kiệt.
- Lục thúc, chuyện tình cha ta ngươi biết không?
- Biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hỏi cái vấn đề này, chuyện của đại ca ta cũng không rõ ràng lắm, năm đó hắn đột nhiên biến mất, đột nhiên trở lại, cái gì cũng không nói với ta, thậm chí không để cho ta hỏi.
Lục gia Nhậm Thiên Túng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhậm Kiệt cũng không hỏi nhiều vấn đề này nữa, sau đó lại nói mấy câu, bởi vì thời gian phát bệnh của lục thẩm đã bắt đầu, Nhậm Thiên Túng lại phải đi trợ giúp lục thẩm khống chế bệnh tình, Nhậm Kiệt cũng không có ở lại nhiều hơn nữa. Bởi vì bệnh của lục thẩm đặc biệt, một mình muốn giải độc, hóa giải thậm chí làm gì khác, chỉ sẽ đưa đến phản hiệu quả, cho nên trước khi giải độc hoàn toàn, cũng chỉ có thể lại để cho Lục thúc hao phí chân nguyên bổn mạng không ngừng trợ giúp lục thẩm trấn áp.
Mặc Hồng vẫn đưa Nhậm Kiệt ra ngoài rừng rậm nguyên thủy, nhìn Nhậm Kiệt rời đi, hắn khom người thi lễ từ nội tâm, cho đến khi thân ảnh Nhậm Kiệt biến mất hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Bên trong thiền điện của Nhậm gia, Phương Viêm đã chờ đến gần năm canh giờ ở nơi này, đã qua cả ngày.
Giờ phút này sắc trời đã tối, Phương Viêm nhìn Cao Nhân ngồi đối diện, lại nhìn thức ăn tinh xảo trước mặt, hắn một chút tâm tình cũng không có.
Cả ngày này bị tên mập mạp chết bầm này làm cho ghê tởm muốn chết, cũng giận đến thiếu chút nữa mấy lần có ý giết người.
Trong lòng Phương Viêm không ngừng suy nghĩ, bây giờ nếu không phải ở Nhậm gia, nếu không phải là bởi vì chính mình tới có sứ mạng đặc thù, chuyện liên quan đến quá nhiều, mình nhất định đích thân xé nát tên mập mạp chết bầm này, xé cả thịt béo trên người của hắn.
Lấy tu vi của hắn, mặc dù còn chưa tới Ích Cốc, nhưng mấy ngày không ăn cơm cũng còn không có vấn đề quá lớn.
Trên thực tế hắn đã sớm bị tức no rồi, nào có tâm tình ăn cơm, nhất là mập mạp Cao Nhân vừa ăn cơm, vẫn không quên chọc tức hắn.
- Lại tức giận cũng không thể bực bội với cái bụng của mình a, vừa nhìn ngươi chính là chưa chịu khổ, chưa chịu đói, không biết thức ăn trân quý bao nhiêu.
Mập mạp ăn vài miếng, dừng lại lau một chút, giống như là đang giáo huấn một đứa trẻ không hảo hảo ăn cơm, kén chọn.
- Thật ra thì không làm gia chủ cũng không tồi, dù nói thế nào ngươi cũng có cơ hội trở thành Phò mã a, bất quá nói thật, làm Phò mã dường như không có quá ngưu bức. Nghe nói Phò mã muốn lên giường, là phải đợi Công chúa treo đèn lồng triệu kiến mới được, ngươi có cha mẹ hay không, nếu là có vậy quá không được tự nhiên, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) phải quỳ xuống hành lễ con dâu. Đúng rồi, ngươi có háo sắc hay không, háo sắc thì có thể thảm a, làm Phò mã là không thể tùy tiện cưới vợ bé, vạn nhất Công chúa giận dữ . . . Sách sách . . .
Mập mạp vừa nói, lại bưng ly rượu nhỏ lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn Phương Viêm rất là đáng thương, tựa hồ có thể hiểu được tại sao hắn ăn không ngon.
Ánh mắt kia, tràn đầy thương cảm, đáng thương, chẳng qua là rơi vào trong mắt Phương Viêm, cơ hồ chính là trong ngọn lửa tăng thêm thuốc nổ.
Phương Viêm đã sắp bị tức tới giận sôi lên, giơ tay lên đập bàn, lại phát hiện cái bàn bên cạnh đã bị hắn đánh nát, mập mạp sau khi bảo người dọn dẹp đã không có để cái mới vào, hắn không thể đập nữa. Trong ngày này Phương Viêm không phải là chưa thử qua đối chọi gay gắt cùng mập mạp, hắn mặc dù tham gia tỷ thí Võ trạng nguyên, nhưng tài ăn nói, tài văn chương cũng không quá kém, lúc bình thường thật ra thì cũng rất tự phụ.
Kết quả không mở miệng còn tốt, miễn cưỡng còn có thể khống chế được, tĩnh táo làm cho mình không nghe, không suy nghĩ nhiều, nhịn . . . nhịn . . . nhịn . . .
Chỉ khi nào mở miệng, thì có một chút không khống chế nổi, cho nên tức giận hừ một tiếng với Phương Viêm, thần thức phong bế thính giác của mình lần nữa, để cho mình tạm thời yên tĩnh một chút, đồng thời cũng không nghe mập mạp chết bầm kia nói thêm gì nữa.
- Phò mã . . . Phò mã, kháo, lại giả bộ điếc, bất quá cũng tốt, ta cũng được nghỉ ngơi một chút, hảo hảo ăn bữa cơm.
Mập mạp xấu xa lầm bầm lầu bầu nói, bắt đầu càn quét thức ăn trước mắt.
- Mập mạp chết bầm, ăn cơm cũng không nghĩ tới ta.
Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt đi ra ngoài từ trong rừng rậm nguyên thủy chỗ Lục gia Nhậm Thiên Túng, vừa chỗ ở một chuyến nhìn Đồng Cường bọn họ tu luyện mới đi vào, vừa nhìn mập mạp đang ăn cái gì đó, không chút khách khí kéo một cái ghế qua trực tiếp ngồi xuống.
Vốn là rất ưu nhã, mập mạp từ từ ăn giống như là thấy quân địch đánh tới, tốc độ gia tăng gấp mười lần, tốc độ nhai cũng gia tăng gấp mười lần, lượng thức ăn gắp lên cũng vượt qua gấp mấy lần mới vừa rồi, nếu như nói mới vừa rồi hắn ăn cơm giống như gió mát mưa phùn, uy phong nhàn nhạt, giờ phút này lại biến thành lốc xoáy gió cuốn mây tan, cuồng quét.
- Không thể nào! Ngươi bị quỷ chết đói nhập hồn sao.
Phản ứng theo bản năng, Nhậm Kiệt mắng một tiếng, tốc độ cũng không chậm hơn so với mập mạp, bắt đầu tranh đoạt.
Mập mạp có một thói quen, chỉ cần có người khác ăn cơm cùng một lúc, tốc độ lập tức gia tăng, sợ không giành được. Nếu không phải là nói trước để một mình ăn chỗ này, Nhậm Kiệt một mực nghĩ, trước kia Cao Nhân khẳng định đã từng bị kích thích, nếu không sẽ không lưu lại tật xấu này.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng ăn cơm cùng mập mạp, vẫn là vô cùng đã nghiền, cướp ăn cũng rất đã nghiền.
- Ừm . . . Nhậm gia chủ, Bổn thống lĩnh đã ở chỗ này chờ ngươi một ngày, thành ý của Phương gia ta ngươi cũng đã thấy, hiện tại xin theo ta cùng đi tới Phương gia, có yêu cầu gì Phương gia ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Rốt cục, rốt cục thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, Phương Viêm cũng thở dài ra một hơi, lập tức giải khai phong bế thính lực, người cũng đã đứng dậy.
Một!
Hai!
Ba!
. . .
Đứng lên nói xong, Phương Viêm lấy một loại thái độ ngay ngắn nhìn Nhậm Kiệt, nhưng chờ một hồi lâu, Nhậm Kiệt cùng mập mạp tranh đoạt tiêu diệt hết món ăn trong mâm, cướp đoạt bánh ngọt, nhưng chính là không ai để ý đến hắn.
Không ai để ý, không ai để ý ...
Hoàn toàn, hoàn toàn không nhìn, coi hắn như không khí, điều này làm cho Phương Viêm còn khó chịu hơn so với trước bị mập mạp nói một ngày.
- Nhậm gia chủ, ta đại biểu Phương gia tiến đến mời.
Phương Viêm tăng thêm chữ mời, đã nói bằng giọng mũi.
- Của ta . . .
Lúc này, Nhậm Kiệt đã nắm lên một khối bánh ngọt cuối cùng, nhưng tay mập mạp cũng đã bắt được.
- Mỗi người một nửa.
Mập mạp cũng gắt gao nắm không buông.
- Được rồi!
Nhậm Kiệt miễn cưỡng đồng ý.
Cố ý, bọn họ là cố ý, bọn họ nhất định là cố ý.
Thấy một màn như vậy, giờ phút này trong đầu Phương Viêm toàn bộ cũng là những thứ này, nhịn, ta nhịn nữa, những thứ này nếu để Thất công chúa cùng hoàng thượng biết, cũng sẽ để Phương Thiên Ân biết được.
Các ngươi muốn mượn lần này để nhục nhã Bổn thống lĩnh đúng không, nhưng vừa vặn giúp Bổn thống lĩnh.
Sau khi Phương Viêm tức giận trong lòng, đã tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng nghĩ như vậy.
- Nhậm gia chủ, ăn xong rồi chứ, hiện tại . . .
Phương Viêm vẫn nhìn Nhậm Kiệt ăn xong, mới lên tiếng lần nữa.
- Ngừng. . . . Ngừng ngừng ngừng!!
Nhậm Kiệt giơ tay lên ngăn cản Phương Viêm nói tiếp, rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi là đệ tử của Phương gia sao, mặc dù Phương gia các ngươi không bằng Nhậm gia chúng ta, ngươi cũng không có quyền thừa kế, không thể lên làm gia chủ giống ta, yêu cầu đối với ngươi sẽ không nghiêm khắc như vậy, nhưng nói như thế nào ngươi cũng coi như là con cháu dòng chính, đại gia tộc đi ra ngoài, làm sao một chút quy củ cũng đều không hiểu a.
Đương đương!!
Nhậm Kiệt gõ bàn một cái nói:
- Không thấy được bản gia chủ đang ăn cơm sao, ăn không nói ngủ không nói, ngươi ở một bên cằn nhằn lải nhải lúc người khác ăn cơm, ngươi muốn làm gì, đại nhân nhà ngươi không dạy qua ngươi rất không lễ phép sao?
Ách!
Cái này đến phiên Phương Viêm hết chỗ nói rồi, bởi vì lời nói này của Nhậm Kiệt đúng là không sai, Phương Viêm mới vừa rồi đúng là muốn mau mau nói với Nhậm Kiệt, cũng không coi đây là đang ăn cơm, cộng thêm bị mập mạp Cao Nhân chọc tức một ngày, đã sớm giận đến không chịu được, căn bản không nghĩ nhiều.
- Phương gia chủ tha lỗi, mới vừa rồi . . .
- Tha lỗi, tha lỗi gì, đúng chính là đúng, sai chính là sai, ta thấy ngươi muốn tha thứ cái gì, ngươi là ai mà kêu ta tha lỗi.
Phương Viêm này có thể chịu được mập mạp lâu như vậy, hơn nữa ở trước hoàng cung âm thầm liên lạc cùng Nhị hoàng tử, Nhậm Kiệt đã sớm nhìn ra tâm tư người này, đối đãi với hắn Nhậm Kiệt căn bản sẽ không khách khí.
Nếu như mình dễ dàng đi tới giải độc cho nữ nhân ác độc muốn giết chết mình như vậy, đó mới là có vấn đề a, cho dù trong lòng Nhậm Kiệt cùng mập mạp vẫn luôn chờ để đi qua vơ vét tài sản một phen, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đi như vậy.
- Nhậm gia chủ, Phương Viêm sai lầm rồi, kính xin ngươi tha thứ. Ta lần này đặc biệt đại biểu Phương gia . . .
Phương Viêm hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt, hôm nay hết thảy ta cũng nhịn ngươi, còn có tên mập mạp chết bầm này, các ngươi chờ đó cho ta, một ngày kia không lột da rút gân các ngươi, Phương Viêm ta thề không làm người. Hôm nay các ngươi lớn lối, tốt, các ngươi lớn lối, nhục nhã ta đúng không, sớm muộn gì ta sẽ thu thập ngươi từng chút từng chút một.
Trong lòng nghĩ vậy, Phương Viêm ngược lại buông ra, trực tiếp hào phóng nhận sai.
- Tốt lắm, nhận sai là được rồi, những thứ khác ngươi cũng không cần nói, ngươi không đại biểu được Phương gia. Lúc trước bản gia chủ ở trên ngũ tộc đại điện đã nói, kết quả Phương Thiên Ân không lĩnh tình, bây giờ để một mình tiểu bối ngươi tới, còn đang lúc ta ăn cơm cằn nhằn nói không ngừng, bảo ta trực tiếp đi qua, ngươi cho rằng bản gia chủ là thầy thuốc nhà các ngươi sao, để cho Phương Thiên Ân tới rồi hãy nói, ngươi không đủ tư cách.
Nhậm Kiệt nói xong, hoàn toàn không hề nói nhảm cùng Phương Viêm nữa, đứng dậy rời đi.
- Gia chủ . . . Cái này không được đâu, nói như thế nào hắn cũng là Phò mã tương lai . . .
Mập mạp Cao Nhân đuổi theo thật giống như có lòng tốt.
- Không thể nào! Chúng ta cũng không phải là Công chúa, để ý đến hắn làm gì.
Nhậm Kiệt cùng mập mạp phối hợp ăn ý, rất tùy ý nói, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
- Phốc . . .
Bộ ngực Phương Viêm có một cục tức vọt lên, lửa giận trong cơ thể mình, khí hỏa công tâm lực lượng rất mạnh cũng không trụ được, lại bị tức giận đến phun một búng máu ra ngoài.
Mà tình yêu của Lục thúc Nhậm Thiên Túng đối với lục thẩm, còn có cử động quan tâm yên lặng không tiếng động đối với mình, tất cả Nhậm Kiệt cũng ghi tạc trong lòng, nếu như không phải là sớm đã biết những thứ này, hắn cũng sẽ không như vậy.
Thật ra thì từ một loạt cử động khác thường gần đây của Nhậm Kiệt, Lục gia Nhậm Thiên Hành đã nhận thấy được, nhưng hắn cho dù suy nghĩ nhiều hơn một chút so sánh với những người khác, cũng vẫn còn có chút không chắc chắn, bởi vì Nhậm Kiệt làm việc như hoàn khố, hoang đường thậm chí gần đây có chút điên cuồng.
Cho nên hắn mới quyết định để cho Mặc Hồng gọi Nhậm Kiệt tới, hắn muốn đích thân thử một chút, lại không nghĩ rằng sẽ như thế.
- Nếu như phụ thân ngươi có thể chờ thêm ba năm, đủ để cho ngươi hoàn toàn nắm Nhậm gia trong tay, nhưng bây giờ Nhậm gia đã không thể so với ngày trước, cho nên trước khi thời cơ chưa tới, ngươi tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ngươi thay đổi.
Sau khi vui vẻ, Lục gia Nhậm Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến chuyện lo lắng nhất, trầm giọng nói.
Biết Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, hắn vui mừng nhưng lập tức nghĩ đến chuyện hắn lo lắng nhất, mặc dù vì vậy mà vui vẻ, nhưng Nhậm Kiệt rất có thể sẽ khó bảo toàn tánh mạng.
Nội bộ Nhậm gia, cả Minh Ngọc Hoàng Triều, thậm chí quốc gia xung quanh cũng không muốn, sẽ không để cho Nhậm gia xuất hiện một Nhậm Thiên Hành nữa,. Nếu như Nhậm gia xuất hiện thêm một Nhậm Thiên Hành cường thịnh mấy thập niên, trên phiến đại lục này chỉ sợ cũng không có quốc gia khác, gia tộc khác cũng sẽ bị ép tới không thở nổi lần nữa.
Cho nên tình huống Nhậm Kiệt phải đối mặt, còn khó hơn gấp mười lần, gấp trăm lần so với Nhậm Thiên Hành tiếp nhận Nhậm gia chủ lúc trước, tiếp quản chính là một gia tộc không ai để ý, gia tộc kế cuối trong ngũ đại gia tộc.
Mà, cũng vừa vặn là chuyện Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất.
- Lục thúc ngươi cứ yên tâm đi, hiện tại người bên ngoài mong đợi ta đấu cùng gia tộc trưởng lão hội, những người khác bận rộn làm chuyện của mình, mà ta dù sao cũng là gia chủ Nhậm gia danh chánh ngôn thuận. Ta không cần thiết tranh đoạt chính diện, ta chỉ cần tiếp tục làm gia chủ con rối hoàn khố, phách lối.
Nhậm Kiệt cười xấu xa, nói:
- Ngươi nhìn, một hồi ta liền sẽ đi giải độc cho Phương Kỳ, như vậy cũng tương đương với việc trực tiếp thừa nhận là ta hạ độc, nhưng bọn hắn có thể làm gì. Ta có thể cãi lộn trong hoàng cung, có thể danh chánh ngôn thuận dùng Miễn Tử Ngọc Bài hù dọa Cao Bằng khóc mà quỳ xuống, có thể thu thập Phó tổng quản ở cửa nhà, nhưng bọn họ nhìn vào, cũng không phải là ta theo chân bọn họ tranh đoạt quyền lực. Các phương diện hiện tại cũng hy vọng ta như thế, tiếp tục hoàn khố, tiếp tục điên cuồng, tiếp tục làm gia chủ con rối, ta đây cứ tiếp tục sắm vai nhân vật này là được.
Lục gia Nhậm Thiên Hành lo lắng nhất chính là, Nhậm Kiệt cũng không phải là phế vật như vậy, bởi vì như thế, hắn không cam lòng làm gia chủ con rối, muốn mau sớm cầm quyền, nắm Nhậm gia trong tay.
Một khi có loại ý nghĩ này, muốn ngăn cản cũng rất khó, bởi vì dù sao cố chấp, chấp nhất cũng là cá tính đặc hữu của thiên tài, nhưng một khi nói như vậy, hắn sẽ trở thành địch nhân của tất cả mọi người, cho dù chính mình cùng hắn trói ở chung một chỗ cũng không được.
- Có những lời này của ngươi, Lục thúc an tâm. Ngươi có thể hiểu được đạo lý này, Lục thúc cũng là không cần nói nhảm nhiều, ngươi cứ việc làm, trời sụp có Lục thúc đỡ cho ngươi.
Lo lắng thì lo lắng, lo lắng chính là Nhậm Kiệt không có hiểu được thế cục mà làm loạn, cảm thấy Nhậm Kiệt đã rất rõ ràng, vậy còn dư lại chính là đem hết sức mình ủng hộ Nhậm Kiệt.
- Lục thúc, chuyện tình cha ta ngươi biết không?
- Biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hỏi cái vấn đề này, chuyện của đại ca ta cũng không rõ ràng lắm, năm đó hắn đột nhiên biến mất, đột nhiên trở lại, cái gì cũng không nói với ta, thậm chí không để cho ta hỏi.
Lục gia Nhậm Thiên Túng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhậm Kiệt cũng không hỏi nhiều vấn đề này nữa, sau đó lại nói mấy câu, bởi vì thời gian phát bệnh của lục thẩm đã bắt đầu, Nhậm Thiên Túng lại phải đi trợ giúp lục thẩm khống chế bệnh tình, Nhậm Kiệt cũng không có ở lại nhiều hơn nữa. Bởi vì bệnh của lục thẩm đặc biệt, một mình muốn giải độc, hóa giải thậm chí làm gì khác, chỉ sẽ đưa đến phản hiệu quả, cho nên trước khi giải độc hoàn toàn, cũng chỉ có thể lại để cho Lục thúc hao phí chân nguyên bổn mạng không ngừng trợ giúp lục thẩm trấn áp.
Mặc Hồng vẫn đưa Nhậm Kiệt ra ngoài rừng rậm nguyên thủy, nhìn Nhậm Kiệt rời đi, hắn khom người thi lễ từ nội tâm, cho đến khi thân ảnh Nhậm Kiệt biến mất hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Bên trong thiền điện của Nhậm gia, Phương Viêm đã chờ đến gần năm canh giờ ở nơi này, đã qua cả ngày.
Giờ phút này sắc trời đã tối, Phương Viêm nhìn Cao Nhân ngồi đối diện, lại nhìn thức ăn tinh xảo trước mặt, hắn một chút tâm tình cũng không có.
Cả ngày này bị tên mập mạp chết bầm này làm cho ghê tởm muốn chết, cũng giận đến thiếu chút nữa mấy lần có ý giết người.
Trong lòng Phương Viêm không ngừng suy nghĩ, bây giờ nếu không phải ở Nhậm gia, nếu không phải là bởi vì chính mình tới có sứ mạng đặc thù, chuyện liên quan đến quá nhiều, mình nhất định đích thân xé nát tên mập mạp chết bầm này, xé cả thịt béo trên người của hắn.
Lấy tu vi của hắn, mặc dù còn chưa tới Ích Cốc, nhưng mấy ngày không ăn cơm cũng còn không có vấn đề quá lớn.
Trên thực tế hắn đã sớm bị tức no rồi, nào có tâm tình ăn cơm, nhất là mập mạp Cao Nhân vừa ăn cơm, vẫn không quên chọc tức hắn.
- Lại tức giận cũng không thể bực bội với cái bụng của mình a, vừa nhìn ngươi chính là chưa chịu khổ, chưa chịu đói, không biết thức ăn trân quý bao nhiêu.
Mập mạp ăn vài miếng, dừng lại lau một chút, giống như là đang giáo huấn một đứa trẻ không hảo hảo ăn cơm, kén chọn.
- Thật ra thì không làm gia chủ cũng không tồi, dù nói thế nào ngươi cũng có cơ hội trở thành Phò mã a, bất quá nói thật, làm Phò mã dường như không có quá ngưu bức. Nghe nói Phò mã muốn lên giường, là phải đợi Công chúa treo đèn lồng triệu kiến mới được, ngươi có cha mẹ hay không, nếu là có vậy quá không được tự nhiên, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) phải quỳ xuống hành lễ con dâu. Đúng rồi, ngươi có háo sắc hay không, háo sắc thì có thể thảm a, làm Phò mã là không thể tùy tiện cưới vợ bé, vạn nhất Công chúa giận dữ . . . Sách sách . . .
Mập mạp vừa nói, lại bưng ly rượu nhỏ lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn Phương Viêm rất là đáng thương, tựa hồ có thể hiểu được tại sao hắn ăn không ngon.
Ánh mắt kia, tràn đầy thương cảm, đáng thương, chẳng qua là rơi vào trong mắt Phương Viêm, cơ hồ chính là trong ngọn lửa tăng thêm thuốc nổ.
Phương Viêm đã sắp bị tức tới giận sôi lên, giơ tay lên đập bàn, lại phát hiện cái bàn bên cạnh đã bị hắn đánh nát, mập mạp sau khi bảo người dọn dẹp đã không có để cái mới vào, hắn không thể đập nữa. Trong ngày này Phương Viêm không phải là chưa thử qua đối chọi gay gắt cùng mập mạp, hắn mặc dù tham gia tỷ thí Võ trạng nguyên, nhưng tài ăn nói, tài văn chương cũng không quá kém, lúc bình thường thật ra thì cũng rất tự phụ.
Kết quả không mở miệng còn tốt, miễn cưỡng còn có thể khống chế được, tĩnh táo làm cho mình không nghe, không suy nghĩ nhiều, nhịn . . . nhịn . . . nhịn . . .
Chỉ khi nào mở miệng, thì có một chút không khống chế nổi, cho nên tức giận hừ một tiếng với Phương Viêm, thần thức phong bế thính giác của mình lần nữa, để cho mình tạm thời yên tĩnh một chút, đồng thời cũng không nghe mập mạp chết bầm kia nói thêm gì nữa.
- Phò mã . . . Phò mã, kháo, lại giả bộ điếc, bất quá cũng tốt, ta cũng được nghỉ ngơi một chút, hảo hảo ăn bữa cơm.
Mập mạp xấu xa lầm bầm lầu bầu nói, bắt đầu càn quét thức ăn trước mắt.
- Mập mạp chết bầm, ăn cơm cũng không nghĩ tới ta.
Nhưng vào lúc này, Nhậm Kiệt đi ra ngoài từ trong rừng rậm nguyên thủy chỗ Lục gia Nhậm Thiên Túng, vừa chỗ ở một chuyến nhìn Đồng Cường bọn họ tu luyện mới đi vào, vừa nhìn mập mạp đang ăn cái gì đó, không chút khách khí kéo một cái ghế qua trực tiếp ngồi xuống.
Vốn là rất ưu nhã, mập mạp từ từ ăn giống như là thấy quân địch đánh tới, tốc độ gia tăng gấp mười lần, tốc độ nhai cũng gia tăng gấp mười lần, lượng thức ăn gắp lên cũng vượt qua gấp mấy lần mới vừa rồi, nếu như nói mới vừa rồi hắn ăn cơm giống như gió mát mưa phùn, uy phong nhàn nhạt, giờ phút này lại biến thành lốc xoáy gió cuốn mây tan, cuồng quét.
- Không thể nào! Ngươi bị quỷ chết đói nhập hồn sao.
Phản ứng theo bản năng, Nhậm Kiệt mắng một tiếng, tốc độ cũng không chậm hơn so với mập mạp, bắt đầu tranh đoạt.
Mập mạp có một thói quen, chỉ cần có người khác ăn cơm cùng một lúc, tốc độ lập tức gia tăng, sợ không giành được. Nếu không phải là nói trước để một mình ăn chỗ này, Nhậm Kiệt một mực nghĩ, trước kia Cao Nhân khẳng định đã từng bị kích thích, nếu không sẽ không lưu lại tật xấu này.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng ăn cơm cùng mập mạp, vẫn là vô cùng đã nghiền, cướp ăn cũng rất đã nghiền.
- Ừm . . . Nhậm gia chủ, Bổn thống lĩnh đã ở chỗ này chờ ngươi một ngày, thành ý của Phương gia ta ngươi cũng đã thấy, hiện tại xin theo ta cùng đi tới Phương gia, có yêu cầu gì Phương gia ta cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Rốt cục, rốt cục thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, Phương Viêm cũng thở dài ra một hơi, lập tức giải khai phong bế thính lực, người cũng đã đứng dậy.
Một!
Hai!
Ba!
. . .
Đứng lên nói xong, Phương Viêm lấy một loại thái độ ngay ngắn nhìn Nhậm Kiệt, nhưng chờ một hồi lâu, Nhậm Kiệt cùng mập mạp tranh đoạt tiêu diệt hết món ăn trong mâm, cướp đoạt bánh ngọt, nhưng chính là không ai để ý đến hắn.
Không ai để ý, không ai để ý ...
Hoàn toàn, hoàn toàn không nhìn, coi hắn như không khí, điều này làm cho Phương Viêm còn khó chịu hơn so với trước bị mập mạp nói một ngày.
- Nhậm gia chủ, ta đại biểu Phương gia tiến đến mời.
Phương Viêm tăng thêm chữ mời, đã nói bằng giọng mũi.
- Của ta . . .
Lúc này, Nhậm Kiệt đã nắm lên một khối bánh ngọt cuối cùng, nhưng tay mập mạp cũng đã bắt được.
- Mỗi người một nửa.
Mập mạp cũng gắt gao nắm không buông.
- Được rồi!
Nhậm Kiệt miễn cưỡng đồng ý.
Cố ý, bọn họ là cố ý, bọn họ nhất định là cố ý.
Thấy một màn như vậy, giờ phút này trong đầu Phương Viêm toàn bộ cũng là những thứ này, nhịn, ta nhịn nữa, những thứ này nếu để Thất công chúa cùng hoàng thượng biết, cũng sẽ để Phương Thiên Ân biết được.
Các ngươi muốn mượn lần này để nhục nhã Bổn thống lĩnh đúng không, nhưng vừa vặn giúp Bổn thống lĩnh.
Sau khi Phương Viêm tức giận trong lòng, đã tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng nghĩ như vậy.
- Nhậm gia chủ, ăn xong rồi chứ, hiện tại . . .
Phương Viêm vẫn nhìn Nhậm Kiệt ăn xong, mới lên tiếng lần nữa.
- Ngừng. . . . Ngừng ngừng ngừng!!
Nhậm Kiệt giơ tay lên ngăn cản Phương Viêm nói tiếp, rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi là đệ tử của Phương gia sao, mặc dù Phương gia các ngươi không bằng Nhậm gia chúng ta, ngươi cũng không có quyền thừa kế, không thể lên làm gia chủ giống ta, yêu cầu đối với ngươi sẽ không nghiêm khắc như vậy, nhưng nói như thế nào ngươi cũng coi như là con cháu dòng chính, đại gia tộc đi ra ngoài, làm sao một chút quy củ cũng đều không hiểu a.
Đương đương!!
Nhậm Kiệt gõ bàn một cái nói:
- Không thấy được bản gia chủ đang ăn cơm sao, ăn không nói ngủ không nói, ngươi ở một bên cằn nhằn lải nhải lúc người khác ăn cơm, ngươi muốn làm gì, đại nhân nhà ngươi không dạy qua ngươi rất không lễ phép sao?
Ách!
Cái này đến phiên Phương Viêm hết chỗ nói rồi, bởi vì lời nói này của Nhậm Kiệt đúng là không sai, Phương Viêm mới vừa rồi đúng là muốn mau mau nói với Nhậm Kiệt, cũng không coi đây là đang ăn cơm, cộng thêm bị mập mạp Cao Nhân chọc tức một ngày, đã sớm giận đến không chịu được, căn bản không nghĩ nhiều.
- Phương gia chủ tha lỗi, mới vừa rồi . . .
- Tha lỗi, tha lỗi gì, đúng chính là đúng, sai chính là sai, ta thấy ngươi muốn tha thứ cái gì, ngươi là ai mà kêu ta tha lỗi.
Phương Viêm này có thể chịu được mập mạp lâu như vậy, hơn nữa ở trước hoàng cung âm thầm liên lạc cùng Nhị hoàng tử, Nhậm Kiệt đã sớm nhìn ra tâm tư người này, đối đãi với hắn Nhậm Kiệt căn bản sẽ không khách khí.
Nếu như mình dễ dàng đi tới giải độc cho nữ nhân ác độc muốn giết chết mình như vậy, đó mới là có vấn đề a, cho dù trong lòng Nhậm Kiệt cùng mập mạp vẫn luôn chờ để đi qua vơ vét tài sản một phen, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đi như vậy.
- Nhậm gia chủ, Phương Viêm sai lầm rồi, kính xin ngươi tha thứ. Ta lần này đặc biệt đại biểu Phương gia . . .
Phương Viêm hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt, hôm nay hết thảy ta cũng nhịn ngươi, còn có tên mập mạp chết bầm này, các ngươi chờ đó cho ta, một ngày kia không lột da rút gân các ngươi, Phương Viêm ta thề không làm người. Hôm nay các ngươi lớn lối, tốt, các ngươi lớn lối, nhục nhã ta đúng không, sớm muộn gì ta sẽ thu thập ngươi từng chút từng chút một.
Trong lòng nghĩ vậy, Phương Viêm ngược lại buông ra, trực tiếp hào phóng nhận sai.
- Tốt lắm, nhận sai là được rồi, những thứ khác ngươi cũng không cần nói, ngươi không đại biểu được Phương gia. Lúc trước bản gia chủ ở trên ngũ tộc đại điện đã nói, kết quả Phương Thiên Ân không lĩnh tình, bây giờ để một mình tiểu bối ngươi tới, còn đang lúc ta ăn cơm cằn nhằn nói không ngừng, bảo ta trực tiếp đi qua, ngươi cho rằng bản gia chủ là thầy thuốc nhà các ngươi sao, để cho Phương Thiên Ân tới rồi hãy nói, ngươi không đủ tư cách.
Nhậm Kiệt nói xong, hoàn toàn không hề nói nhảm cùng Phương Viêm nữa, đứng dậy rời đi.
- Gia chủ . . . Cái này không được đâu, nói như thế nào hắn cũng là Phò mã tương lai . . .
Mập mạp Cao Nhân đuổi theo thật giống như có lòng tốt.
- Không thể nào! Chúng ta cũng không phải là Công chúa, để ý đến hắn làm gì.
Nhậm Kiệt cùng mập mạp phối hợp ăn ý, rất tùy ý nói, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
- Phốc . . .
Bộ ngực Phương Viêm có một cục tức vọt lên, lửa giận trong cơ thể mình, khí hỏa công tâm lực lượng rất mạnh cũng không trụ được, lại bị tức giận đến phun một búng máu ra ngoài.
Tác giả :
Thắng Kỷ