Ta Thăng Cấp Từ Từ
Chương 31: Điên
*Ting
“ Hệ thống thông báo Kí chủ đã chết, tự động kích hoạt Khởi tử hoàn sinh từ hệ thống. Bắt đầu đếm ngược 71:59:59.”
Bị đám người Hiên Viên Gia cùng Trần Gia kia giết, Hoàng Long bất lực chẳng thể nào làm gì, vì hắn cứ nghĩ không sớm thì muộn hắn cũng sẽ mạnh lên. Rồi hắn nhận ra mình chẳng là gì, chỉ là một tên tiểu tử Ngưng Khí Bát tầng một thứ sâu bọ tùy tiện búng tay 1 cái cũng có thể chết. Hắn chẳng thể bảo vệ được ai, tận mắt chứng kiến người mà ở thế giới này hắn gọi là mẹ bị người ta đánh không biết sống chết ra sao. Bất lực gục ngã để Hiên Viên Ý Nhi bị bắt đi, ngay cả Tiểu Linh hắn cũng chẳng thể bảo vệ.
Hoàng Long đối diện với bóng tối lạnh lẽo của cái chết vô định, không thể nhìn thấy gì hắn nghĩ cuộc đời của hắn sẽ chấm dứt ở đó.
Ba ngày kể từ lúc hắn bị người ta đánh chết, người trong làng đã giúp đỡ mai táng hắn cùng mẹ. Đêm hôm đó mưa to gió lớn, sấm sét liên tục. Một tia sét lớn đánh thằng vào mộ của Hoàng Long làm mộ hắn bị toạc ra để lộ ra thân thể của hắn
*Ting
“ Thời gian Khởi tử hoàn sinh hoàn tất. Kí chủ Hoàng Long được hồi sinh thành công.”
Từ trong nấm mồ bằng đất vừa bị sét đánh tung lên đó, Hoàng Long từ từ đứng dậy bước ra khỏi quan tài, cơ thể cứng ngắc không có lấy một chút sức sống nào. Làn da tái nhợt, quần áo rách rưới loang lổ những vết máu đã khô. Hắn trông không khác gì một con Thi Quỷ. Ngơ ngác nhìn quanh, bên cạnh mộ phần của hắn còn có một phần mộ vẫn còn rất mới. Hắn chết lặng người, hắn biết đấy là của ai.
Hoàng Long bước đến trước mộ của Trương Diễm, ngã quỵ xuống trước bia mộ của mẹ hắn khóc lớn, mặc dù hắn đến thế giới này chưa lâu, cũng không tiếp xúc với mẹ hắn quá nhiều nhưng đó là người mẹ của hắn ở thế giới này. Từ mẹ hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Hoàng Long chẳng còn biết làm gì nữa. Nỗi đau này khác hẳn với những vết thương kia, chỉ vì hắn không đủ mạnh, không thể bảo vệ ai cũng chẳng thể thực hiện lời hứa với ai.
Hoàng Long ngồi trước mộ của Trương Diễm suốt ba ngày ba đêm chẳng biết hắn đã nghĩ gì, vài người trong làng cũng tảo mộ nhìn thấy Hoàng Long đang ngồi trước mộ Trương Diễm không khỏi hoảng hồn. Hoàng Long cứ ngồi đó, lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu câu nói.
- Ta sẽ giết hết…. Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi..
Hai mắt Hoàng Long dần trở nên huyết hồng, hắn chẳng còn ý thức về việc hắn làm nữa. Lúc này một người trung niên trong làng liều lĩnh đến xem Hoàng Long như thế nào với hi vọng Hoàng Long vẫn còn sống, ông ta tiến lại gần Hoàng Long lên tiếng hỏi
- Tiểu Long a, ngươi không sao chứ?
Đúng lúc này Hoàng Long quay lại nhìn một cách hung tợn về phía người đàn ông kia, Hắn lao thẳng vào người đàn ông kia cấu xé một cách cực kỳ dã man. Làm sao một người bình thường có thể chống cự lại một Ngưng Khí Bát tầng, Hoàng Long tàn nhẫn sát hại người đàn ông này.
Hoàng Long hoàn toàn không còn kiểm soát được bản thân nữa, hắn điên loạn trong đầu chỉ còn lại việc giết giết và giết. Hoàng Long gào rú như một con thú, hắn lao thẳng về phía khu rừng và biến mất vào trong khu rừng. Cũng may là hắn không lao về phía làng nếu không thì không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì.
Hoàng Long điên cuồng tàn sát bất kỳ thứ gì hắn gặp phải, hắn giờ đây như một đầu hung thú chỉ còn lại bản năng, giết hoặc bị giết.
Nhiều ngày trôi qua kể từ lúc hắn đánh mất lý trí của mình, Hoàng Long nằm trong một hốc đá thở dốc với một vết thương lớn ở ngực vẫn đang chảy máu bên cạnh hắc là một đầu Hổ Yêu to lớn đã chết. Có lẽ hắn đã ác chiến với con Hổ Yêu kia, tay hắn có vẻ như đã bị gãy, Hoàng Long ngất đi.
Lúc Hoàng Long ngất đi thì ở bên ngoài hốc đá có một lão Đạo sĩ nằm trên lưng một con la đi ngang qua. Lão Đạo sĩ lôi thôi say khướt nằm trên lưng con lừa đi ngang qua chỗ hốc đá thì con la kia dừng lại hất lão Đạo sĩ trên lưng nó xuống, vừa đá đá vừa nhai tóc để đánh thức lão Đạo sĩ dậy.
- La Tu ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi đánh thức ta dậy kiểu bình thường không được sao, việc gì phải hất ta xuống như vậy
Lão đạo sĩ ngồi dậy làu bàu trách móc con la, còn con la thì thể hiện ra một bộ mặt cười đểu, hếch hếch cái mắt về phía con Hổ Yêu nằm đối diện.
- A!! Là Địa Hổ Sư còn nhỏ a, con hàng hiếm như này sao lại xuất hiện ở chỗ này, Ấy ai lại đi đánh chết thứ quý giá này vậy a thật là phí phạm a. Đã giết lại vứt nó ở đây, đúng là một tên ngu si. Bộ lông của nó thôi cũng bán được hơn ngàn linh thạch a. Coi như hôm nay may mắn có chút đỉnh tiền uống rượu.
Lúc Lão đạo sĩ thu xác con Địa Hổ vào thì phát hiện ra trong hốc đá có một chàng trai trẻ nằm dài trên nền đất với một vết thương lớn ở ngực không động đậy gì. Thấy vậy Lão đạo sĩ tiến gần dùng chân đá đá vào người thanh niên kia, chẳng thấy động tĩnh gì. Lão nhìn tới ngó lui cũng không hiểu làm sao một tên tiểu tử như vậy lại có thể giết được con Địa Hổ Sư kia.
Bỏ đi cũng không đành lòng, đã cướp thành phẩm còn bỏ người ta chết vậy Lão Đạo sĩ cũng thấy sai sai a.
- Ài… Coi như tiểu tử nhà ngươi hôm nay may mắn gặp ta.
Nói rồi Lão đạo sĩ lấy bình rượu của mình tưới vào vết thương trước ngực của Hoàng Long, Xong rồi Lão còn ngậm một mồm rượu phun ướt khắp người Hoàng Long, điều kỳ diệu xảy ra, vết thương lớn ở ngực Hoàng Long nhanh chóng khép lại, những thương tích nhỏ trên người cũng lành lại ngay tức khắc. Lão đạo sĩ cũng ngồi đấy uống hết bình rượu rồi lăn quay ra ngủ.
Hoàng Long cũng đã bình phục nhờ vào rượu của Lão đạo sĩ, hắn từ từ mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình đang có một Lão già ăn mặc lôi thôi, chẳng nghĩ ngợi gì Hoàng Long lao thẳng vào tấn công Lão đạo sĩ nhưng bất ngờ là một cặp cước la đá thẳng vào mặt hắn. Hắn văn ra đập mạnh vào vách đá lại bất tỉnh. Lão đạo sĩ giật mình tỉnh dậy vì tiếng động lớn kia, thấy tên tiểu tử mình vừa mới cứu lại bị con la của mình đá không biết sống chết như nào. Bất lực nhìn lấy La Tu, Lão đạo sĩ lại chửi ầm lên.
- Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi hả La Tu, ngươi không biết kiềm chế một chút sao… Àiii.
- Này Lão già, là ta cứu ngươi khỏi tên tiểu tử kia nha, đã không cảm ơn ta rồi còn chửi ta, được. Lão tử về sau không cõng ngươi nữa có giỏi thì ngươi tự mà đi.
Con La kia lên tiếng cãi lại Lão đạo sĩ rồi quay lưng đi ra ngoài, nó không biết móc đâu ra một cây nhân sâm cho vào mồm nhai rôm rốp. Lão đạo sĩ cũng chán nản chả muốn nói thêm với con la này đành phải móc ra một bình rượu nữa, tưới lên đầu Hoàng Long. Lần này Lão không dám ngủ nữa sợ tên La Tu kia lại đá nữa thì toi công.
Một lúc sau Hoàng Long lại một lần nữa tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là lại lao vào tấn công Lão đạo sĩ.
- Định!
Hoàng Long đứng yên bất động không thể làm được gì ngoài la hét như một con thú, Lão đạo sĩ thì tiến lại gần đi quanh Hoàng Long nhìn nhìn ngó ngó vẻ mặt đăm chiêu.
- Tên tiểu tử này tẩu hỏa nhập ma sao, không đúng lắm giống nhập ma hơn cũng không đúng lại có phần giống điên. Thật là lạ a, hung tính như một con thú, tóc tai lại màu vàng tròng mắt lại có 3 vạch. Thôi mang hắn theo từ từ nghiên cứu vậy. La Tu.. La Tu
- Kêu cái gì mà kêu, lần này không dân lên nhân sâm trên 500 năm Lão tử đếch cõng ngươi nữa.
- Ta đâu kêu ngươi cõng, phụ ta lôi tên tiểu tử này đi, ta thấy hắn có vẻ thú vị đấy.
- Dựa vào cái gì Lão tử phải giúp ngươi? Không lằng nhằng, nhân sâm 500 năm.
- Thôi coi như ta thua ngươi. 500 năm thì 500 năm. Giúp ta buộc tên tiểu tử này lại rồi ta đưa cho. Ài…
“ Hệ thống thông báo Kí chủ đã chết, tự động kích hoạt Khởi tử hoàn sinh từ hệ thống. Bắt đầu đếm ngược 71:59:59.”
Bị đám người Hiên Viên Gia cùng Trần Gia kia giết, Hoàng Long bất lực chẳng thể nào làm gì, vì hắn cứ nghĩ không sớm thì muộn hắn cũng sẽ mạnh lên. Rồi hắn nhận ra mình chẳng là gì, chỉ là một tên tiểu tử Ngưng Khí Bát tầng một thứ sâu bọ tùy tiện búng tay 1 cái cũng có thể chết. Hắn chẳng thể bảo vệ được ai, tận mắt chứng kiến người mà ở thế giới này hắn gọi là mẹ bị người ta đánh không biết sống chết ra sao. Bất lực gục ngã để Hiên Viên Ý Nhi bị bắt đi, ngay cả Tiểu Linh hắn cũng chẳng thể bảo vệ.
Hoàng Long đối diện với bóng tối lạnh lẽo của cái chết vô định, không thể nhìn thấy gì hắn nghĩ cuộc đời của hắn sẽ chấm dứt ở đó.
Ba ngày kể từ lúc hắn bị người ta đánh chết, người trong làng đã giúp đỡ mai táng hắn cùng mẹ. Đêm hôm đó mưa to gió lớn, sấm sét liên tục. Một tia sét lớn đánh thằng vào mộ của Hoàng Long làm mộ hắn bị toạc ra để lộ ra thân thể của hắn
*Ting
“ Thời gian Khởi tử hoàn sinh hoàn tất. Kí chủ Hoàng Long được hồi sinh thành công.”
Từ trong nấm mồ bằng đất vừa bị sét đánh tung lên đó, Hoàng Long từ từ đứng dậy bước ra khỏi quan tài, cơ thể cứng ngắc không có lấy một chút sức sống nào. Làn da tái nhợt, quần áo rách rưới loang lổ những vết máu đã khô. Hắn trông không khác gì một con Thi Quỷ. Ngơ ngác nhìn quanh, bên cạnh mộ phần của hắn còn có một phần mộ vẫn còn rất mới. Hắn chết lặng người, hắn biết đấy là của ai.
Hoàng Long bước đến trước mộ của Trương Diễm, ngã quỵ xuống trước bia mộ của mẹ hắn khóc lớn, mặc dù hắn đến thế giới này chưa lâu, cũng không tiếp xúc với mẹ hắn quá nhiều nhưng đó là người mẹ của hắn ở thế giới này. Từ mẹ hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Hoàng Long chẳng còn biết làm gì nữa. Nỗi đau này khác hẳn với những vết thương kia, chỉ vì hắn không đủ mạnh, không thể bảo vệ ai cũng chẳng thể thực hiện lời hứa với ai.
Hoàng Long ngồi trước mộ của Trương Diễm suốt ba ngày ba đêm chẳng biết hắn đã nghĩ gì, vài người trong làng cũng tảo mộ nhìn thấy Hoàng Long đang ngồi trước mộ Trương Diễm không khỏi hoảng hồn. Hoàng Long cứ ngồi đó, lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu câu nói.
- Ta sẽ giết hết…. Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi..
Hai mắt Hoàng Long dần trở nên huyết hồng, hắn chẳng còn ý thức về việc hắn làm nữa. Lúc này một người trung niên trong làng liều lĩnh đến xem Hoàng Long như thế nào với hi vọng Hoàng Long vẫn còn sống, ông ta tiến lại gần Hoàng Long lên tiếng hỏi
- Tiểu Long a, ngươi không sao chứ?
Đúng lúc này Hoàng Long quay lại nhìn một cách hung tợn về phía người đàn ông kia, Hắn lao thẳng vào người đàn ông kia cấu xé một cách cực kỳ dã man. Làm sao một người bình thường có thể chống cự lại một Ngưng Khí Bát tầng, Hoàng Long tàn nhẫn sát hại người đàn ông này.
Hoàng Long hoàn toàn không còn kiểm soát được bản thân nữa, hắn điên loạn trong đầu chỉ còn lại việc giết giết và giết. Hoàng Long gào rú như một con thú, hắn lao thẳng về phía khu rừng và biến mất vào trong khu rừng. Cũng may là hắn không lao về phía làng nếu không thì không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì.
Hoàng Long điên cuồng tàn sát bất kỳ thứ gì hắn gặp phải, hắn giờ đây như một đầu hung thú chỉ còn lại bản năng, giết hoặc bị giết.
Nhiều ngày trôi qua kể từ lúc hắn đánh mất lý trí của mình, Hoàng Long nằm trong một hốc đá thở dốc với một vết thương lớn ở ngực vẫn đang chảy máu bên cạnh hắc là một đầu Hổ Yêu to lớn đã chết. Có lẽ hắn đã ác chiến với con Hổ Yêu kia, tay hắn có vẻ như đã bị gãy, Hoàng Long ngất đi.
Lúc Hoàng Long ngất đi thì ở bên ngoài hốc đá có một lão Đạo sĩ nằm trên lưng một con la đi ngang qua. Lão Đạo sĩ lôi thôi say khướt nằm trên lưng con lừa đi ngang qua chỗ hốc đá thì con la kia dừng lại hất lão Đạo sĩ trên lưng nó xuống, vừa đá đá vừa nhai tóc để đánh thức lão Đạo sĩ dậy.
- La Tu ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi đánh thức ta dậy kiểu bình thường không được sao, việc gì phải hất ta xuống như vậy
Lão đạo sĩ ngồi dậy làu bàu trách móc con la, còn con la thì thể hiện ra một bộ mặt cười đểu, hếch hếch cái mắt về phía con Hổ Yêu nằm đối diện.
- A!! Là Địa Hổ Sư còn nhỏ a, con hàng hiếm như này sao lại xuất hiện ở chỗ này, Ấy ai lại đi đánh chết thứ quý giá này vậy a thật là phí phạm a. Đã giết lại vứt nó ở đây, đúng là một tên ngu si. Bộ lông của nó thôi cũng bán được hơn ngàn linh thạch a. Coi như hôm nay may mắn có chút đỉnh tiền uống rượu.
Lúc Lão đạo sĩ thu xác con Địa Hổ vào thì phát hiện ra trong hốc đá có một chàng trai trẻ nằm dài trên nền đất với một vết thương lớn ở ngực không động đậy gì. Thấy vậy Lão đạo sĩ tiến gần dùng chân đá đá vào người thanh niên kia, chẳng thấy động tĩnh gì. Lão nhìn tới ngó lui cũng không hiểu làm sao một tên tiểu tử như vậy lại có thể giết được con Địa Hổ Sư kia.
Bỏ đi cũng không đành lòng, đã cướp thành phẩm còn bỏ người ta chết vậy Lão Đạo sĩ cũng thấy sai sai a.
- Ài… Coi như tiểu tử nhà ngươi hôm nay may mắn gặp ta.
Nói rồi Lão đạo sĩ lấy bình rượu của mình tưới vào vết thương trước ngực của Hoàng Long, Xong rồi Lão còn ngậm một mồm rượu phun ướt khắp người Hoàng Long, điều kỳ diệu xảy ra, vết thương lớn ở ngực Hoàng Long nhanh chóng khép lại, những thương tích nhỏ trên người cũng lành lại ngay tức khắc. Lão đạo sĩ cũng ngồi đấy uống hết bình rượu rồi lăn quay ra ngủ.
Hoàng Long cũng đã bình phục nhờ vào rượu của Lão đạo sĩ, hắn từ từ mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình đang có một Lão già ăn mặc lôi thôi, chẳng nghĩ ngợi gì Hoàng Long lao thẳng vào tấn công Lão đạo sĩ nhưng bất ngờ là một cặp cước la đá thẳng vào mặt hắn. Hắn văn ra đập mạnh vào vách đá lại bất tỉnh. Lão đạo sĩ giật mình tỉnh dậy vì tiếng động lớn kia, thấy tên tiểu tử mình vừa mới cứu lại bị con la của mình đá không biết sống chết như nào. Bất lực nhìn lấy La Tu, Lão đạo sĩ lại chửi ầm lên.
- Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi hả La Tu, ngươi không biết kiềm chế một chút sao… Àiii.
- Này Lão già, là ta cứu ngươi khỏi tên tiểu tử kia nha, đã không cảm ơn ta rồi còn chửi ta, được. Lão tử về sau không cõng ngươi nữa có giỏi thì ngươi tự mà đi.
Con La kia lên tiếng cãi lại Lão đạo sĩ rồi quay lưng đi ra ngoài, nó không biết móc đâu ra một cây nhân sâm cho vào mồm nhai rôm rốp. Lão đạo sĩ cũng chán nản chả muốn nói thêm với con la này đành phải móc ra một bình rượu nữa, tưới lên đầu Hoàng Long. Lần này Lão không dám ngủ nữa sợ tên La Tu kia lại đá nữa thì toi công.
Một lúc sau Hoàng Long lại một lần nữa tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là lại lao vào tấn công Lão đạo sĩ.
- Định!
Hoàng Long đứng yên bất động không thể làm được gì ngoài la hét như một con thú, Lão đạo sĩ thì tiến lại gần đi quanh Hoàng Long nhìn nhìn ngó ngó vẻ mặt đăm chiêu.
- Tên tiểu tử này tẩu hỏa nhập ma sao, không đúng lắm giống nhập ma hơn cũng không đúng lại có phần giống điên. Thật là lạ a, hung tính như một con thú, tóc tai lại màu vàng tròng mắt lại có 3 vạch. Thôi mang hắn theo từ từ nghiên cứu vậy. La Tu.. La Tu
- Kêu cái gì mà kêu, lần này không dân lên nhân sâm trên 500 năm Lão tử đếch cõng ngươi nữa.
- Ta đâu kêu ngươi cõng, phụ ta lôi tên tiểu tử này đi, ta thấy hắn có vẻ thú vị đấy.
- Dựa vào cái gì Lão tử phải giúp ngươi? Không lằng nhằng, nhân sâm 500 năm.
- Thôi coi như ta thua ngươi. 500 năm thì 500 năm. Giúp ta buộc tên tiểu tử này lại rồi ta đưa cho. Ài…
Tác giả :
Hành Ngập Mồm