Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 127: Nhóc thối bị chụp hình
Edit + Beta: Vịt
Có lẽ mệt mỏi, Cố Phong mơ giấc mơ.
Trong mơ hắn dường như trở lại rất lâu trước đâu. Khi đó, Dư Bảo Nguyên vẫn yêu hắn, giao ra cả trái tim đối xử với hắn, đứa nhỏ trong bụng vẫn chưa sinh ra, tất cả đều là dáng vẻ ban đầu.
Ngay cả hắn lạnh lùng và vô tình, cũng là dáng vẻ ban đầu.
Hắn mang theo Trần Lập Ninh ở bên người, tùy ý hôn môi với Trần Lập Ninh, lạnh lùng nhìn Dư Bảo Nguyên đau khổ khó chịu, hốc mắt đỏ bừng. Trong mơ hắn nói rất nhiều lời quá đáng, hắn nói Dư Bảo Nguyên chính là rác rưởi trời sinh chăm sóc người khác, hắn nói Dư Bảo Nguyên đời này cũng đừng nghĩ thượng vị.
Sau đó, Dư Bảo Nguyên nói với hắn mình mang thai, hắn thậm chí còn ra tay đánh đấm, hắn thậm chí mắng cậu không xứng có con của mình, ép cậu đi phá thai, cho dù có nguy hiểm sinh mạng, cũng không cho phép Dư Bảo Nguyên có cốt nhục của hắn!
Trong giấc mơ đó Dư Bảo Nguyên la khóc từng tiếng thống khổ, mỗi một vết máu tanh, đều khiến hắn kinh hồn táng đảm.
Cho đến sau đó, hắn dường như nhìn thấy trái tim Dư Bảo Nguyên đã chết, cứ như vậy biến mất, không tìm thấy bóng dáng cậu trên thế giới này nữa.
Hắn đột nhiên hối hận, giống như vật sống bị rút đi không khí, giống như cá rời khỏi nước.
Vốn coi là thứ không có chút quý giá nào, không nghĩ tới sau khi mất đi mới phát hiện khắc cốt minh tâm như vậy, không thể thiếu như vậy.
Hắn không biết ôm lấy ai bắt đầu gào thét, hắn khóc: "Bây giờ vẫn kịp, tôi van xin các người trả lại cho tôi, em ấy là của tôi...... các người trả lại Bảo Nguyên cho tôi, tôi không dám nữa, tôi hối hận rồi......"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ở trong đau đớn giống như trái tim sắp bị xé rách, hắn từ trong ác mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Cảm giác tim đập nhanh kéo dài thật lâu mới tiêu tan, Cố Phong hít một hơi thật sâu, kéo rèm cửa bên cạnh ra.
Bây giờ là ở trong bệnh viện, có một phòng nghỉ nhỏ chuẩn bị cho hắn. Ngoài cửa sổ sắc trời đen mưa phùn, đã là nửa đêm hửng sáng. Mùa đông không có tiếng chim hót, bên ngoài lộ vẻ vắng vẻ lạnh ngắt vô cùng. Cành cây khô già tối đen, ở trong giao màu giữa bóng đêm và nắng sớm chán nản chống đỡ.
Cố Phong ở trên giường nửa ngồi, hồi lâu mới từ trong giấc mơ kia tỉnh lại.
Anh hiểu, mình đây là ngày nghĩ, đêm mơ. Chuyện trước đây không thể nhận thấy, khoảng thời gian này ngày nào cũng nghĩ, ngày nào cũng nghĩ lại, những thống khổ từng mang đến cho Dư Bảo Nguyên, từng chút một toàn bộ từ trong ký ức Trần Phong rỉ ra, giống như kim châm nho nhỏ, từng cái một đâm tới trong lòng hắn đau.
Hắn đứng dậy đi tới phòng rửa mặt, cầm lấy một bộ đồ rửa mặt mới mở ra, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Xối nước lạnh trên mặt, hắn mới tỉnh táo chút.
Trong mơ hối hận và thống khổ như vậy, trên thực tế thì không có kịch liệt như vậy. Dư Bảo Nguyên vẫn còn đó, vẫn sống tốt, con bọn họ cũng an toàn sinh ra, đây chính là tốt nhất.
Hắn vẫn là cha ruột của đứa nhỏ, điểm này dù thế nào cũng không thể biến mất, Cố Phong lau mặt, tùy ý nước lạnh tí tách từ chóp mũi nhỏ xuống, ông trời vẫn bằng lòng cho hắn cơ hội hối hận này, hắn sẽ không từ bỏ.
Cố Phong từ phòng nghỉ nhỏ đi ra, thay xong quần áo, trầm ổn đi tới trước phòng bệnh Dư Bảo Nguyên đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa, chỉ nhìn thấy có hộ sĩ lạ ở bên trong, đang thu di động lại.
Hắn cau mày hỏi: "Cô đang làm gì?"
Hộ sĩ sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: "Tôi đến làm kiểm tra thường lệ và ghi chép tình hình bệnh nhân......"
"Nơi này không có việc gì nữa," Cố Phong khoát tay áo, "Cô đi ra ngoài đi."
Hộ sĩ nhanh chóng gật gật đầu, cầm đồ của mình ở trên tay, chạy chậm đi ra ngoài.
Cố Phong ngồi bên giường Dư Bảo Nguyên, động tác rất nhẹ, Dư Bảo Nguyên không tỉnh lại vẫn ở trong giấc mơ.
Hắn cứ như vậy si ngốc nhìn Dư Bảo Nguyên hồi lâu, sau đó cúi đầu, ở trên khuôn mặt cậu nhẹ nhàng hôn trộm một cái: "Tôi đi làm đây, buổi trưa lại đến thăm em."
Dứt lời, hắn đứng dậy, đi tới bên giường sơ sinh.
Nhóc thối cũng ngủ rất ngon, thằng nhãi này ngày nào cũng sống rất thoải mái.
Cố Phong cười cười, cũng cúi đầu, ở trên khuôn mặt nhỏ mềm của nhóc thối hôn một cái: "Cha đi làm đây, con ngoan với ba đấy, buổi chiều cha mang đồ chơi cho con, nhé?"
Dứt lời, Cố Phong cầm lấy đồ đạc của mình, nhìn kỹ hai cha con vẫn đang ngủ say, xoay người ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn đi một đường, cũng không chú ý tới hộ sĩ vừa mới bị hắn dọa sợ đang ở bên cạnh mang theo cười mỉm nghịch điện thoại.
Hộ sĩ do dự một chút, gửi một hình ảnh qua, gõ chữ: "Hí hí, đứa nhỏ đáng yêu quá đi, hu hu, người ta cũng muốn sinh cục cưng đáng yêu như thế......"
Bên kia, bạn trai của hộ sĩ rất nhanh đáp lại: "Thảm lông đứa nhỏ này dùng là hàng hiệu! Không rẻ đâu! Cha mẹ nó rất có tiền!"
Miệng hộ sĩ hơi dẩu, giống như đang làm nũng với bạn trai gõ chữ: "Ui dào, không phải cha mẹ, em lần trước không phải đã nói với anh sao......"
Có lẽ mệt mỏi, Cố Phong mơ giấc mơ.
Trong mơ hắn dường như trở lại rất lâu trước đâu. Khi đó, Dư Bảo Nguyên vẫn yêu hắn, giao ra cả trái tim đối xử với hắn, đứa nhỏ trong bụng vẫn chưa sinh ra, tất cả đều là dáng vẻ ban đầu.
Ngay cả hắn lạnh lùng và vô tình, cũng là dáng vẻ ban đầu.
Hắn mang theo Trần Lập Ninh ở bên người, tùy ý hôn môi với Trần Lập Ninh, lạnh lùng nhìn Dư Bảo Nguyên đau khổ khó chịu, hốc mắt đỏ bừng. Trong mơ hắn nói rất nhiều lời quá đáng, hắn nói Dư Bảo Nguyên chính là rác rưởi trời sinh chăm sóc người khác, hắn nói Dư Bảo Nguyên đời này cũng đừng nghĩ thượng vị.
Sau đó, Dư Bảo Nguyên nói với hắn mình mang thai, hắn thậm chí còn ra tay đánh đấm, hắn thậm chí mắng cậu không xứng có con của mình, ép cậu đi phá thai, cho dù có nguy hiểm sinh mạng, cũng không cho phép Dư Bảo Nguyên có cốt nhục của hắn!
Trong giấc mơ đó Dư Bảo Nguyên la khóc từng tiếng thống khổ, mỗi một vết máu tanh, đều khiến hắn kinh hồn táng đảm.
Cho đến sau đó, hắn dường như nhìn thấy trái tim Dư Bảo Nguyên đã chết, cứ như vậy biến mất, không tìm thấy bóng dáng cậu trên thế giới này nữa.
Hắn đột nhiên hối hận, giống như vật sống bị rút đi không khí, giống như cá rời khỏi nước.
Vốn coi là thứ không có chút quý giá nào, không nghĩ tới sau khi mất đi mới phát hiện khắc cốt minh tâm như vậy, không thể thiếu như vậy.
Hắn không biết ôm lấy ai bắt đầu gào thét, hắn khóc: "Bây giờ vẫn kịp, tôi van xin các người trả lại cho tôi, em ấy là của tôi...... các người trả lại Bảo Nguyên cho tôi, tôi không dám nữa, tôi hối hận rồi......"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ở trong đau đớn giống như trái tim sắp bị xé rách, hắn từ trong ác mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Cảm giác tim đập nhanh kéo dài thật lâu mới tiêu tan, Cố Phong hít một hơi thật sâu, kéo rèm cửa bên cạnh ra.
Bây giờ là ở trong bệnh viện, có một phòng nghỉ nhỏ chuẩn bị cho hắn. Ngoài cửa sổ sắc trời đen mưa phùn, đã là nửa đêm hửng sáng. Mùa đông không có tiếng chim hót, bên ngoài lộ vẻ vắng vẻ lạnh ngắt vô cùng. Cành cây khô già tối đen, ở trong giao màu giữa bóng đêm và nắng sớm chán nản chống đỡ.
Cố Phong ở trên giường nửa ngồi, hồi lâu mới từ trong giấc mơ kia tỉnh lại.
Anh hiểu, mình đây là ngày nghĩ, đêm mơ. Chuyện trước đây không thể nhận thấy, khoảng thời gian này ngày nào cũng nghĩ, ngày nào cũng nghĩ lại, những thống khổ từng mang đến cho Dư Bảo Nguyên, từng chút một toàn bộ từ trong ký ức Trần Phong rỉ ra, giống như kim châm nho nhỏ, từng cái một đâm tới trong lòng hắn đau.
Hắn đứng dậy đi tới phòng rửa mặt, cầm lấy một bộ đồ rửa mặt mới mở ra, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Xối nước lạnh trên mặt, hắn mới tỉnh táo chút.
Trong mơ hối hận và thống khổ như vậy, trên thực tế thì không có kịch liệt như vậy. Dư Bảo Nguyên vẫn còn đó, vẫn sống tốt, con bọn họ cũng an toàn sinh ra, đây chính là tốt nhất.
Hắn vẫn là cha ruột của đứa nhỏ, điểm này dù thế nào cũng không thể biến mất, Cố Phong lau mặt, tùy ý nước lạnh tí tách từ chóp mũi nhỏ xuống, ông trời vẫn bằng lòng cho hắn cơ hội hối hận này, hắn sẽ không từ bỏ.
Cố Phong từ phòng nghỉ nhỏ đi ra, thay xong quần áo, trầm ổn đi tới trước phòng bệnh Dư Bảo Nguyên đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa, chỉ nhìn thấy có hộ sĩ lạ ở bên trong, đang thu di động lại.
Hắn cau mày hỏi: "Cô đang làm gì?"
Hộ sĩ sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: "Tôi đến làm kiểm tra thường lệ và ghi chép tình hình bệnh nhân......"
"Nơi này không có việc gì nữa," Cố Phong khoát tay áo, "Cô đi ra ngoài đi."
Hộ sĩ nhanh chóng gật gật đầu, cầm đồ của mình ở trên tay, chạy chậm đi ra ngoài.
Cố Phong ngồi bên giường Dư Bảo Nguyên, động tác rất nhẹ, Dư Bảo Nguyên không tỉnh lại vẫn ở trong giấc mơ.
Hắn cứ như vậy si ngốc nhìn Dư Bảo Nguyên hồi lâu, sau đó cúi đầu, ở trên khuôn mặt cậu nhẹ nhàng hôn trộm một cái: "Tôi đi làm đây, buổi trưa lại đến thăm em."
Dứt lời, hắn đứng dậy, đi tới bên giường sơ sinh.
Nhóc thối cũng ngủ rất ngon, thằng nhãi này ngày nào cũng sống rất thoải mái.
Cố Phong cười cười, cũng cúi đầu, ở trên khuôn mặt nhỏ mềm của nhóc thối hôn một cái: "Cha đi làm đây, con ngoan với ba đấy, buổi chiều cha mang đồ chơi cho con, nhé?"
Dứt lời, Cố Phong cầm lấy đồ đạc của mình, nhìn kỹ hai cha con vẫn đang ngủ say, xoay người ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn đi một đường, cũng không chú ý tới hộ sĩ vừa mới bị hắn dọa sợ đang ở bên cạnh mang theo cười mỉm nghịch điện thoại.
Hộ sĩ do dự một chút, gửi một hình ảnh qua, gõ chữ: "Hí hí, đứa nhỏ đáng yêu quá đi, hu hu, người ta cũng muốn sinh cục cưng đáng yêu như thế......"
Bên kia, bạn trai của hộ sĩ rất nhanh đáp lại: "Thảm lông đứa nhỏ này dùng là hàng hiệu! Không rẻ đâu! Cha mẹ nó rất có tiền!"
Miệng hộ sĩ hơi dẩu, giống như đang làm nũng với bạn trai gõ chữ: "Ui dào, không phải cha mẹ, em lần trước không phải đã nói với anh sao......"
Tác giả :
Quất Miêu Ca Ca