Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 2 - Chương 30: Nghiêm lão mời
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"A, không biết hôm nay có quỷ xui xẻo nào, bị thiên phú biến thái của Như Phong dọa sợ!" Ngón tay vuốt cằm, khuôn mặt tuấn mỹ Dạ Thiên Tà hiện ra tia nhu hòa, ý cười trong mắt tím thoáng xẹt qua một tia tà khí: "Nhưng mà, Như Phong, ngươi vốn nên ở phía trên mọi người, hưởng thụ ánh mắt của tất cả mọi người.”
Khóe miệng co rút một chút, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thở dài: "Tà, ngươi lại không phải không biết, ta không thích trở thành người vạn chúng chú ý, chỉ là hôm nay, vì sao ngươi không đến hội trường?"
"Như Phong không biết là, chỗ đó thật sự rất nhàm chán sao?" Hai tay ôm ngực, khóe miệng của Dạ Thiên Tà cong lên, mắt tím nhìn lên người Hạ Như Phong, lặng yên thoáng hiện một chút đùa bỡn tàn bạo: "Hơn nữa, ta là một phế vật kinh mạch đứt đoạn như vậy, đi vào trong đó làm cái gì? Đao thương không có mắt, vạn nhất chôn thân thì sao?"
"Khụ khụ." Nghe vậy, Hạ Như Phong ho khan hai tiếng, có chút không biết nói gì sờ mũi, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của hắn, trừng mắt nhìn, khuôn mặt tuyệt mỹ cong lên cười nhẹ: "Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Đó là một chủ ý không tệ, cho nên ta quyết định, Như Phong, về sau ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi."
"A?" Hạ Như Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhất thời lại không biết nói gì, nhưng nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của Dạ Thiên Tà, khẽ cười: "Ta sẽ không chuẩn bị phòng cho ngươi, cho nên tự ngươi chuẩn bị."
"Được!" Trong mắt tím chứa ý cười, Dạ Thiên Tà lười biếng ngáp một cái, hai tay ôm gáy, giọng nói mềm nhẹ, phảng phất như một trận gió, từ từ thổi qua bên tai.
"Tà, Như Phong cô nương, hai người các ngươi biết nhau sao?" Âu Dương Doãn nghe thấy hai người đối thoại thân thiết, không khỏi có chút há hốc mồm, dù sao hắn cũng không ngờ rằng, Dạ Thiên Tà lại biết nàng, chả trách Dạ Thiên Tà không để Nghiêm Như Ngọc vào trong mắt.
Nghiêm Như Ngọc căn bản không thể sánh với với nàng, cho dù là ai cũng sẽ không bỏ qua nàng, mà lựa chọn loại nữ nhân như Nghiêm Như Ngọc.
Hơn nữa, dường như Dạ Thiên Tà ở trước mặt Hạ Như Phong có chút không giống bình thường... Hắn lúc này, chính mình cũng chưa từng nhìn thấy... "Tà là bằng hữu ta có thể lấy mạng giao ra, cũng là người có thể an tâm giao phía sau lưng cho đối phương."
Giờ phút này, Hạ Như Phong nâng đôi mắt lên, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ chứa vẻ kiên định, trong con ngươi đen của nàng lóe ra ánh sáng, tín nhiệm với đối phương, ngay cả người bên ngoài cũng đều không khỏi cảm thấy rung động.
Bằng hữu lấy mạng giao ra? Loại tình bạn này, vững chắc đến cỡ nào? Dù sao trên đời này người có thể hoàn toàn yên tâm giao tính mạng cho bằng hữu cũng không nhiều lắm.
"Như Phong, thật ra, ta thật sự không ngại hai ta tiến thêm một bước, nếu không, hai ta thử phát triển một chút, thế nào?" Nhưng lại ngay lúc mọi người bị chấn động, giọng nói chứa ý đùa giỡn của Dạ Thiên Tà xen vào.
Có lẽ là nghe Dạ Thiên Tà nói đùa nhiều, lần này Hạ Như Phong có chút nhìn mãi cũng thành quen. Nhưng lúc Âu Dương Doãn ở một bên nghe thấy lời nói của hắn, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà.
Đúng vậy, hắn thật sự là Tà, nhưng lời nói kia, là hắn nói sao?
Hay là nói, hắn bị ai đánh tráo rồi? Hoặc là bị quỷ hồn chiếm được? Bằng không với tính cách của Dạ Thiên Tà, sao lại nói ra lời này với nữ tử kính trọng nhưng không gần gũi như vậy?
"Dạ gia, Dạ Thiên Tà?"
Hạ Như Phong còn không nói gì, Nghiêm Phong Hành một bước chắn trước mặt của nàng, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Dạ thiếu gia, tôn kính đại danh đã lâu, tuy thế nhân đều nói, Dạ gia Dạ Thiên Tà là phế vật, nhưng mà hôm nay vừa gặp, ta lại cảm thấy, dường như Dạ thiếu gia..."
Hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Phong Hành lại vang lên: "Cũng không giống bên ngoài lưu truyền như vậy."
Ánh của mắt Dạ Thiên Tà từ trên người Hạ Như Phong dời đi, âm trầm nhìn Nghiêm Phong Hành, thật lâu sau, khóe môi nở nụ cười khẽ: "Nghiêm gia tam thiếu cũng danh bất hư truyền, không có bôi nhọ đại danh đệ nhất thiên tài này."
"Dạ thiếu gia đang nói đùa sao? Bây giờ có tiểu muội, sao ta dám tự xưng là đệ nhất thiên tài chứ?" Nghiêm Phong Hành nhíu mày, sau đó mới nói: "Mặt khác, ta chỉ là Nghiêm Phong Hành, cũng không phải là Nghiêm gia tam thiếu gì cả."
Không khí trong sân bỗng nhiên trở nên dày đặc lên, Hạ Như Phong và Âu Dương Doãn đều có thể cảm giác được tranh đấu đối nhau trong đó.
Cong môi cười, Dạ Thiên Tà vươn tay, một cây châm màu đen nằm trong lòng bàn tay của hắn, sau đó, đôi mắt tím kia lại nhìn về phía Nghiêm Phong Hành: "Vật này, ngươi còn có ấn tượng hay không?"
Lúc nhìn thấy châm nhỏ kia, cơ thể Nghiêm Phong Hành bỗng nhiên run lên, hai mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Tà, lúc nhìn thấy khóe miệng của Dạ Thiên Tà tươi cười, mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra, chính là ngươi..."
Lần đó, ở lúc mình nguy hiểm, người ra tay cứu giúp lại là hắn.
Nhớ rõ lúc ấy bay đến đánh lén, chính là một cây châm nhỏ màu đen, hơn nữa Dạ Thiên Tà và tiểu muội có quan hệ bất thường, hắn từng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là người nào giúp hắn? Như vậy, những nghi ngờ đã được giải quyết dễ dàng.
Thì ra, vị phế vật trong truyền thuyết này, cũng giống như tiểu muội của mình, đều che dấu rất sâu... Nhưng mà một con số về một con số, tuy Dạ Thiên Tà đã cứu tính mạng của mình, nhưng đừng nghĩ vì vậy mà để cho mình giao tiểu muội cho hắn.
Nếu như hắn không có năng lực bảo vệ tiểu muội an toàn, không thể toàn tâm toàn ý yêu thương tiểu muội, như vậy hắn vốn không có tư cách, đứng ở bên người tiểu muội, chỉ nhìn ở phân thượng Dạ Thiên Tà đã cứu mình, hắn có thể cho hắn một cơ hội, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn muốn nhìn cố gắng của hắn... Nhưng nghĩ đến về sau tiểu muội sẽ phải xuất giá, trong lòng Nghiêm Phong Hành vô cùng không thoải mái.
"Đúng rồi, tam ca, Tà, các ngươi về trước đi, muội còn có việc, muốn đi xem công hội luyện dược." Dường như Hạ Như Phong bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lên tiếng nói.
Ma Ngạo Thiên đi lâu như vậy cũng nên trở lại, mà ở Thương Lang quốc, thế lực lớn nhất trừ hoàng tộc ra thì không thể nghi ngờ đó chính là công hội luyện dược, để cho Văn lão giúp mình chú ý hành tung của hắn một chút.
"Được, tiểu muội, muội đi đi!" Nghiêm Phong Hành xoay người lại, lúc nhìn về phía Hạ Như Phong, lãnh khốc trong nháy mắt rút đi, tia nhu hòa vây quanh trước mặt thiếu nữ.
Trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch, hắn hoàn toàn là như hai người mới vừa rồi.
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, sau khi cáo từ ba người, thì đi đến công hội luyện dược. Bởi vì Văn lão đã sớm nhắc nhở, bởi vậy thuận lợi bước vào trong công hội, không có bất kì ai đến ngăn cản.
"Ha ha, nha đầu, ngươi đã đến rồi?" Nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, Nghiêm lão thật giống như phát hiện ra bảo bối gì đó, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi lên đón, khuôn mặt già nua nở nụ cười: "Ngươi đến vừa đúng lúc, ta còn đang lo không tìm thấy tung tích của tiểu gia hỏa ngươi này."
Nói thật, với lão nhân này, thật ra Hạ Như Phong rất có hảo cảm, hơn nữa nhìn thấy Nghiêm lão, nàng sẽ không tự giác nhớ đến sư phụ ở Lâm Phong quốc... Cũng không biết sư phụ thế nào rồi.
Khẽ thở dài, nhíu mày, ánh mắt đặt ở trên người Nghiêm lão: "Nghiêm lão, có việc gì thế?"
"A, thật ra cũng không có đại sự gì, chính là, mười ngày nữa là đại thọ của lão nhân gia ta, đến lúc đó, ngươi nhất định phải đến, hơn nữa, cái kia..." Xoa bàn tay, Nghiêm lão có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Như Phong một cái: "Ha ha, ngươi hiểu chứ..."
"Thật xin lỗi, Nghiêm lão, ta cũng không biết." Nhún vai, khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên cười yếu ớt, lạnh nhạt nói.
"Ta cmn, ngươi nha đầu kia, chẳng lẽ muốn ta nói, ngươi mang hạ lễ sinh thần đến mới được sao? Người có tố chất như lão nhân gia ta như vậy, sao có thể trắng trợn yêu cầu hạ lễ của người ta? Bình thường ta nói chuyện rất khéo léo, thật sự..."
Khóe miệng run rẩy một chút, Hạ Như Phong bỗng nhiên cảm thấy, Nghiêm lão thật sự là một cái đồ vô sỉ, chỉ là với đồ vô sỉ này, nàng không thấy chán ghét mà thôi.
"Được rồi! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến, đúng rồi, Nghiêm lão, sao ta không thấy Văn lão?" Ánh mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng của Văn lão, Hạ Như Phong có chút không hiểu nhíu mày.
"Lão gia hỏa kia, nghe nói tỷ thí giữa ba đại gia tộc xuất hiện một biến thái, ông ta từ trước đến nay luôn yêu tài, cho nên đi tìm hiểu tin tức của biến thái kia." Có chút bất đắc dĩ thở dài, Nghiêm lão lắc đầu: "Đúng rồi ngươi đến đây có việc gì thế?"
"Vâng, là như vậy, Nghiêm lão, qua đoạn thời gian nữa ta có bằng hữu sẽ đến Thương Lang quốc, phiền Nghiêm lão để cho người ta chú ý một chút, trong những người đó, đầu lĩnh là một vị nam tử y phục đỏ, trong đó còn có một trăm nam tử người đầy sát khí lãnh khốc, ngươi chỉ cần để cho người ta chú ý một trăm người kia như vậy là đủ rồi, nếu như phát hiện bọn họ, thì để cho bọn họ đi..."
Hạ Như Phong báo chỗ ở của mình cho Nghiêm lão, sau đó nói vài câu đặc thù của mọi người, rồi mới xoay người rời đi, ở dưới ánh mắt cung tiễn của Nghiêm lão rời khỏi công hội luyện dược.
Chắc chắn, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến Thương Lang quốc?
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, Hạ Như Phong hít không khí vào, duỗi người, đi về phía nhà của mình... Có lẽ là vì kéo Hạ Như Phong về gia tộc, lần này Nghiêm Nhân thật sự tuân thủ lời hứa, tự mình đưa Hạ Chi Nhược đến trước mặt Hạ Như Phong, khi đó Nghiêm Nhân mới biết được, người ở trong sân nhỏ bên cạnh Nghiêm gia, chính là Hạ Như Phong.
Gặp được Hạ Chi Nhược, Hạ Như Phong cũng hơi có chút kích động, nhưng Nghiêm Phong Hành lại giành trước nói chiến tích của Hạ Như Phong với Hạ Chi Nhược, sau khi biết được thiên phú biến thái của nữ nhi, rốt cuộc trong mắt Hạ Chi Nhược hiện ra tia vui mừng.
Cho dù là nhi tử hay là nữ nhi, đều là kiêu ngạo của bà... Nói đến cũng khéo, ngay sau khi Hạ Như Phong nói vài câu với Nghiêm lão, trăm người chiến đội Nghịch Thiên, và chín Linh Vương từng bị thu phục kia đều đã đến Thương Lang quốc.
Nhưng mà Ma Ngạo Thiên cũng không ở đây, không biết vì sao, Hạ Như Phong thoáng cảm thấy một trận bất an.
"Ngươi tên là Vương An thật không? Ngươi đến nói một chút đi, sao Ma Ngạo Thiên hắn không trở về?" Ánh mắt tùy ý nhìn về phía một người trong chiến đội Nghịch Thiên, Hạ Như Phong nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Người bị điểm tên tiến lên một bước, hai tay ôm quyền, nói: "Tiểu thư, Ma đại nhân trên đường có việc, tạm thời rời khỏi một chuyến, hắn để cho chúng ta chuyển lời cho tiểu thư, không cần lo lắng, hắn sẽ trở lại rất nhanh."
Hai tay không khỏi nắm thật chặt, Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt nhìn về ánh nắng chiều diễm lệ chiếu xuống phía trời không.
Ngạo Thiên, rốt cuộc vì sao ngươi rời khỏi đây? Cho dù thế nào, ngươi đều phải còn sống trở về, nếu không, ta sẽ quấy thiên hạ này đến long trời lở đất...
"A, không biết hôm nay có quỷ xui xẻo nào, bị thiên phú biến thái của Như Phong dọa sợ!" Ngón tay vuốt cằm, khuôn mặt tuấn mỹ Dạ Thiên Tà hiện ra tia nhu hòa, ý cười trong mắt tím thoáng xẹt qua một tia tà khí: "Nhưng mà, Như Phong, ngươi vốn nên ở phía trên mọi người, hưởng thụ ánh mắt của tất cả mọi người.”
Khóe miệng co rút một chút, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thở dài: "Tà, ngươi lại không phải không biết, ta không thích trở thành người vạn chúng chú ý, chỉ là hôm nay, vì sao ngươi không đến hội trường?"
"Như Phong không biết là, chỗ đó thật sự rất nhàm chán sao?" Hai tay ôm ngực, khóe miệng của Dạ Thiên Tà cong lên, mắt tím nhìn lên người Hạ Như Phong, lặng yên thoáng hiện một chút đùa bỡn tàn bạo: "Hơn nữa, ta là một phế vật kinh mạch đứt đoạn như vậy, đi vào trong đó làm cái gì? Đao thương không có mắt, vạn nhất chôn thân thì sao?"
"Khụ khụ." Nghe vậy, Hạ Như Phong ho khan hai tiếng, có chút không biết nói gì sờ mũi, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối của hắn, trừng mắt nhìn, khuôn mặt tuyệt mỹ cong lên cười nhẹ: "Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Đó là một chủ ý không tệ, cho nên ta quyết định, Như Phong, về sau ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi."
"A?" Hạ Như Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhất thời lại không biết nói gì, nhưng nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của Dạ Thiên Tà, khẽ cười: "Ta sẽ không chuẩn bị phòng cho ngươi, cho nên tự ngươi chuẩn bị."
"Được!" Trong mắt tím chứa ý cười, Dạ Thiên Tà lười biếng ngáp một cái, hai tay ôm gáy, giọng nói mềm nhẹ, phảng phất như một trận gió, từ từ thổi qua bên tai.
"Tà, Như Phong cô nương, hai người các ngươi biết nhau sao?" Âu Dương Doãn nghe thấy hai người đối thoại thân thiết, không khỏi có chút há hốc mồm, dù sao hắn cũng không ngờ rằng, Dạ Thiên Tà lại biết nàng, chả trách Dạ Thiên Tà không để Nghiêm Như Ngọc vào trong mắt.
Nghiêm Như Ngọc căn bản không thể sánh với với nàng, cho dù là ai cũng sẽ không bỏ qua nàng, mà lựa chọn loại nữ nhân như Nghiêm Như Ngọc.
Hơn nữa, dường như Dạ Thiên Tà ở trước mặt Hạ Như Phong có chút không giống bình thường... Hắn lúc này, chính mình cũng chưa từng nhìn thấy... "Tà là bằng hữu ta có thể lấy mạng giao ra, cũng là người có thể an tâm giao phía sau lưng cho đối phương."
Giờ phút này, Hạ Như Phong nâng đôi mắt lên, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ chứa vẻ kiên định, trong con ngươi đen của nàng lóe ra ánh sáng, tín nhiệm với đối phương, ngay cả người bên ngoài cũng đều không khỏi cảm thấy rung động.
Bằng hữu lấy mạng giao ra? Loại tình bạn này, vững chắc đến cỡ nào? Dù sao trên đời này người có thể hoàn toàn yên tâm giao tính mạng cho bằng hữu cũng không nhiều lắm.
"Như Phong, thật ra, ta thật sự không ngại hai ta tiến thêm một bước, nếu không, hai ta thử phát triển một chút, thế nào?" Nhưng lại ngay lúc mọi người bị chấn động, giọng nói chứa ý đùa giỡn của Dạ Thiên Tà xen vào.
Có lẽ là nghe Dạ Thiên Tà nói đùa nhiều, lần này Hạ Như Phong có chút nhìn mãi cũng thành quen. Nhưng lúc Âu Dương Doãn ở một bên nghe thấy lời nói của hắn, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà.
Đúng vậy, hắn thật sự là Tà, nhưng lời nói kia, là hắn nói sao?
Hay là nói, hắn bị ai đánh tráo rồi? Hoặc là bị quỷ hồn chiếm được? Bằng không với tính cách của Dạ Thiên Tà, sao lại nói ra lời này với nữ tử kính trọng nhưng không gần gũi như vậy?
"Dạ gia, Dạ Thiên Tà?"
Hạ Như Phong còn không nói gì, Nghiêm Phong Hành một bước chắn trước mặt của nàng, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Dạ thiếu gia, tôn kính đại danh đã lâu, tuy thế nhân đều nói, Dạ gia Dạ Thiên Tà là phế vật, nhưng mà hôm nay vừa gặp, ta lại cảm thấy, dường như Dạ thiếu gia..."
Hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Phong Hành lại vang lên: "Cũng không giống bên ngoài lưu truyền như vậy."
Ánh của mắt Dạ Thiên Tà từ trên người Hạ Như Phong dời đi, âm trầm nhìn Nghiêm Phong Hành, thật lâu sau, khóe môi nở nụ cười khẽ: "Nghiêm gia tam thiếu cũng danh bất hư truyền, không có bôi nhọ đại danh đệ nhất thiên tài này."
"Dạ thiếu gia đang nói đùa sao? Bây giờ có tiểu muội, sao ta dám tự xưng là đệ nhất thiên tài chứ?" Nghiêm Phong Hành nhíu mày, sau đó mới nói: "Mặt khác, ta chỉ là Nghiêm Phong Hành, cũng không phải là Nghiêm gia tam thiếu gì cả."
Không khí trong sân bỗng nhiên trở nên dày đặc lên, Hạ Như Phong và Âu Dương Doãn đều có thể cảm giác được tranh đấu đối nhau trong đó.
Cong môi cười, Dạ Thiên Tà vươn tay, một cây châm màu đen nằm trong lòng bàn tay của hắn, sau đó, đôi mắt tím kia lại nhìn về phía Nghiêm Phong Hành: "Vật này, ngươi còn có ấn tượng hay không?"
Lúc nhìn thấy châm nhỏ kia, cơ thể Nghiêm Phong Hành bỗng nhiên run lên, hai mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Tà, lúc nhìn thấy khóe miệng của Dạ Thiên Tà tươi cười, mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra, chính là ngươi..."
Lần đó, ở lúc mình nguy hiểm, người ra tay cứu giúp lại là hắn.
Nhớ rõ lúc ấy bay đến đánh lén, chính là một cây châm nhỏ màu đen, hơn nữa Dạ Thiên Tà và tiểu muội có quan hệ bất thường, hắn từng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là người nào giúp hắn? Như vậy, những nghi ngờ đã được giải quyết dễ dàng.
Thì ra, vị phế vật trong truyền thuyết này, cũng giống như tiểu muội của mình, đều che dấu rất sâu... Nhưng mà một con số về một con số, tuy Dạ Thiên Tà đã cứu tính mạng của mình, nhưng đừng nghĩ vì vậy mà để cho mình giao tiểu muội cho hắn.
Nếu như hắn không có năng lực bảo vệ tiểu muội an toàn, không thể toàn tâm toàn ý yêu thương tiểu muội, như vậy hắn vốn không có tư cách, đứng ở bên người tiểu muội, chỉ nhìn ở phân thượng Dạ Thiên Tà đã cứu mình, hắn có thể cho hắn một cơ hội, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn muốn nhìn cố gắng của hắn... Nhưng nghĩ đến về sau tiểu muội sẽ phải xuất giá, trong lòng Nghiêm Phong Hành vô cùng không thoải mái.
"Đúng rồi, tam ca, Tà, các ngươi về trước đi, muội còn có việc, muốn đi xem công hội luyện dược." Dường như Hạ Như Phong bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lên tiếng nói.
Ma Ngạo Thiên đi lâu như vậy cũng nên trở lại, mà ở Thương Lang quốc, thế lực lớn nhất trừ hoàng tộc ra thì không thể nghi ngờ đó chính là công hội luyện dược, để cho Văn lão giúp mình chú ý hành tung của hắn một chút.
"Được, tiểu muội, muội đi đi!" Nghiêm Phong Hành xoay người lại, lúc nhìn về phía Hạ Như Phong, lãnh khốc trong nháy mắt rút đi, tia nhu hòa vây quanh trước mặt thiếu nữ.
Trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch, hắn hoàn toàn là như hai người mới vừa rồi.
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, sau khi cáo từ ba người, thì đi đến công hội luyện dược. Bởi vì Văn lão đã sớm nhắc nhở, bởi vậy thuận lợi bước vào trong công hội, không có bất kì ai đến ngăn cản.
"Ha ha, nha đầu, ngươi đã đến rồi?" Nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, Nghiêm lão thật giống như phát hiện ra bảo bối gì đó, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi lên đón, khuôn mặt già nua nở nụ cười: "Ngươi đến vừa đúng lúc, ta còn đang lo không tìm thấy tung tích của tiểu gia hỏa ngươi này."
Nói thật, với lão nhân này, thật ra Hạ Như Phong rất có hảo cảm, hơn nữa nhìn thấy Nghiêm lão, nàng sẽ không tự giác nhớ đến sư phụ ở Lâm Phong quốc... Cũng không biết sư phụ thế nào rồi.
Khẽ thở dài, nhíu mày, ánh mắt đặt ở trên người Nghiêm lão: "Nghiêm lão, có việc gì thế?"
"A, thật ra cũng không có đại sự gì, chính là, mười ngày nữa là đại thọ của lão nhân gia ta, đến lúc đó, ngươi nhất định phải đến, hơn nữa, cái kia..." Xoa bàn tay, Nghiêm lão có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Như Phong một cái: "Ha ha, ngươi hiểu chứ..."
"Thật xin lỗi, Nghiêm lão, ta cũng không biết." Nhún vai, khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên cười yếu ớt, lạnh nhạt nói.
"Ta cmn, ngươi nha đầu kia, chẳng lẽ muốn ta nói, ngươi mang hạ lễ sinh thần đến mới được sao? Người có tố chất như lão nhân gia ta như vậy, sao có thể trắng trợn yêu cầu hạ lễ của người ta? Bình thường ta nói chuyện rất khéo léo, thật sự..."
Khóe miệng run rẩy một chút, Hạ Như Phong bỗng nhiên cảm thấy, Nghiêm lão thật sự là một cái đồ vô sỉ, chỉ là với đồ vô sỉ này, nàng không thấy chán ghét mà thôi.
"Được rồi! Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến, đúng rồi, Nghiêm lão, sao ta không thấy Văn lão?" Ánh mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng của Văn lão, Hạ Như Phong có chút không hiểu nhíu mày.
"Lão gia hỏa kia, nghe nói tỷ thí giữa ba đại gia tộc xuất hiện một biến thái, ông ta từ trước đến nay luôn yêu tài, cho nên đi tìm hiểu tin tức của biến thái kia." Có chút bất đắc dĩ thở dài, Nghiêm lão lắc đầu: "Đúng rồi ngươi đến đây có việc gì thế?"
"Vâng, là như vậy, Nghiêm lão, qua đoạn thời gian nữa ta có bằng hữu sẽ đến Thương Lang quốc, phiền Nghiêm lão để cho người ta chú ý một chút, trong những người đó, đầu lĩnh là một vị nam tử y phục đỏ, trong đó còn có một trăm nam tử người đầy sát khí lãnh khốc, ngươi chỉ cần để cho người ta chú ý một trăm người kia như vậy là đủ rồi, nếu như phát hiện bọn họ, thì để cho bọn họ đi..."
Hạ Như Phong báo chỗ ở của mình cho Nghiêm lão, sau đó nói vài câu đặc thù của mọi người, rồi mới xoay người rời đi, ở dưới ánh mắt cung tiễn của Nghiêm lão rời khỏi công hội luyện dược.
Chắc chắn, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến Thương Lang quốc?
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, Hạ Như Phong hít không khí vào, duỗi người, đi về phía nhà của mình... Có lẽ là vì kéo Hạ Như Phong về gia tộc, lần này Nghiêm Nhân thật sự tuân thủ lời hứa, tự mình đưa Hạ Chi Nhược đến trước mặt Hạ Như Phong, khi đó Nghiêm Nhân mới biết được, người ở trong sân nhỏ bên cạnh Nghiêm gia, chính là Hạ Như Phong.
Gặp được Hạ Chi Nhược, Hạ Như Phong cũng hơi có chút kích động, nhưng Nghiêm Phong Hành lại giành trước nói chiến tích của Hạ Như Phong với Hạ Chi Nhược, sau khi biết được thiên phú biến thái của nữ nhi, rốt cuộc trong mắt Hạ Chi Nhược hiện ra tia vui mừng.
Cho dù là nhi tử hay là nữ nhi, đều là kiêu ngạo của bà... Nói đến cũng khéo, ngay sau khi Hạ Như Phong nói vài câu với Nghiêm lão, trăm người chiến đội Nghịch Thiên, và chín Linh Vương từng bị thu phục kia đều đã đến Thương Lang quốc.
Nhưng mà Ma Ngạo Thiên cũng không ở đây, không biết vì sao, Hạ Như Phong thoáng cảm thấy một trận bất an.
"Ngươi tên là Vương An thật không? Ngươi đến nói một chút đi, sao Ma Ngạo Thiên hắn không trở về?" Ánh mắt tùy ý nhìn về phía một người trong chiến đội Nghịch Thiên, Hạ Như Phong nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Người bị điểm tên tiến lên một bước, hai tay ôm quyền, nói: "Tiểu thư, Ma đại nhân trên đường có việc, tạm thời rời khỏi một chuyến, hắn để cho chúng ta chuyển lời cho tiểu thư, không cần lo lắng, hắn sẽ trở lại rất nhanh."
Hai tay không khỏi nắm thật chặt, Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt nhìn về ánh nắng chiều diễm lệ chiếu xuống phía trời không.
Ngạo Thiên, rốt cuộc vì sao ngươi rời khỏi đây? Cho dù thế nào, ngươi đều phải còn sống trở về, nếu không, ta sẽ quấy thiên hạ này đến long trời lở đất...
Tác giả :
Băng Y Khả Khả