Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 345: Kiệu hoa nứt hỏng! Mùi hương thảo dược
Dưới khăn voan, truyền đến thanh âm "Răng rắc" rõ ràng.
Thanh Mặc Nhan thuận thế nhìn về phía hai tay Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam giống như chột dạ rụt lui bàn tay, dùng tay áo to rộng che đậy tay lại.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Trường Hận.
Trường Hận có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Thanh Mặc Nhan âm thầm bật cười.
Hắn biết vật nhỏ không bao giờ chịu ngồi yên, mặc kệ chuyện gì chỉ cần không nhìn chằm chằm nàng liền sẽ xảy ra chuyện, cho nên hắn mới gọi Trường Hận đến, để nàng thay đổi nữ trang bồi ở bên người Như Tiểu Lam.
"Giờ lành đã đến, cõng tân nương tử lên kiệu!" Hỉ bà gân cổ lên hô.
Một bà tử đi qua muốn cõng Như Tiểu Lam, Thanh Mặc Nhan làm động tác ngăn lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thiếu khanh đại nhân đây là muốn làm cái gì? Tự mình cõng tân nương?
"Hoàng thượng tứ hôn, không thể xảy ra chút sai lầm. Vẫn là để ta tự mình đến đi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói, cúi người bế Như Tiểu Lam từ trên giường cưới lên.
Hỉ bà đứng ở một bên thấy thế liền cơ trí sửa miệng: "Tân lang bế tân nương lên kiệu!"
Thanh Mặc Nhan bế ngang Như Tiểu Lam đi nhanh ra cửa. Hỉ bà ở phía sau lại la hét: "Tân nương tử cầm quả táo rồi sao?"
Trường Hận giả trang thành nha hoàn bên người Như Tiểu Lam, cúi đầu đáp lời.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan ngoéo một cái. Thấp giọng nói: "Ăn hết cả quả, không để lại miếng nào cho ta?"
"Còn sót chút thịt..." Như Tiểu Lam theo bản năng nói, đồng thời giơ tay lên. Đem hạt táo cực lớn kia nhét vào trong miệng của hắn.
Mọi người trong viện lập tức hỗn độn trong gió.
Quả táo trong tay tân nương như thế nào lại biến thành hạt? Tất cả mọi người đều nhìn trộm sắc mặt Thanh Mặc Nhan, Thiếu khanh đại nhân hẳn là sẽ tức giận đi?
Thanh Mặc Nhan dùng răng nanh cắn cả ngón tay nàng.
Lúc này Như Tiểu Lam mới ý thức được nàng vừa làm cái gì, chột dạ nghĩ lấy lại hạt từ trong miệng hắn ra.
"Buông a." Nàng nhỏ giọng năn nỉ, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, tựa như mèo con kêu.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan lập tức mềm nhũn, nới răng nanh ra.
Như Tiểu Lam sợ hãi một lần nữa giấu hạt táo vào trong tay áo.
Thanh Mặc Nhan ngửa đầu cười to, liền khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Từ bao giờ tính tình Đại lý tự Thiếu khanh lại tốt đến như vậy, tân nương tử không biết quy củ không nói, còn nhét hạt táo vào trong miệng hắn, lạ ở chỗ hắn lại không hề tức giận, quả thực rất làm cho người ta ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan ra khỏi cửa trang, đi đến trước kiệu, nói khẽ với nàng: "Ta để Trường Hận đi theo bên cạnh nàng, mặc kệ lát nữa ở trên đường xảy ra chuyện gì. Nàng đều không cần hoảng."
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh.
Thanh Mặc Nhan đặt nàng vào bên trong kiệu.
Đội ngũ đón dâu một đường diễn tấu sáo và trống, cuối cùng là thuận lợi vào thành.
Như Tiểu Lam ngồi ở bên trong kiệu, trực tiếp vén khăn voan lên, vụng trộm nâng góc rèm nhìn ra bên ngoài.
Trước Thanh Hầu phủ, đã sớm tụ tập không ít khách khứa đến để chúc mừng.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân cùng Thái tử Vu Thanh Thành cũng đứng ở trong đám người, lẳng lặng nhìn đội ngũ đón dâu đang đến gần.
Thái tử mặt mang mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Thanh Mặc Nhan cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước đội ngũ, trong ánh mắt mang theo tia u tối không rõ ý tứ hàm xúc.
Tầm mắt Vu Nguyên Quân lại dừng ở trên người một nha hoàn đi theo sát bên cạnh kiệu hoa.
Bộ dáng nha hoàn kia hắn chưa từng gặp qua, nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Thân ảnh nàng cực kỳ giống với thân ảnh ngày ấy hắn nhìn thấy trong xe ngựa Minh Duyệt quận chúa...
Mắt thấy kiệu hoa sắp đi tới cửa phủ.
Thanh Mặc Nhan hơi hơi nghiêng đầu, âm thầm liếc mắt với Huyền Ngọc một cái.
Huyền Ngọc đi chậm nửa bước, ném ánh mắt về phía mấy kiệu phu nâng kiệu.
Tiếng pháo vang lên trước cửa lớn Hầu phủ.
Hỉ bà đã sai người dọn xong chậu than cùng yên ngựa, chỉ còn chờ kiệu hoa đi lại đây.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra một chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Kiệu hoa ở trước tầm mắt mọi người, chia năm xẻ bảy, mấy tên kiệu phu đều tự khiêng đòn kiệu. Sau đó đi về phía trước, mà tân nương tử vẫn còn ngồi tại chỗ.
Kia? Đã xảy ra chuyện gì?
Như Tiểu Lam đột nhiên phát hiện cỗ kiệu đang nứt ra, bản thân bị lộ ra ngoài.
Xung quanh tất cả đều là dân chúng xem náo nhiệt cùng khách khứa Thanh Hầu phủ, bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại bọn hắn chằm chằm.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, vì sao nàng lại ngồi ở trên đường cái?
Trường Hận nắm lấy khăn voan trong tay nàng, bịt kín đầu nàng vào.
"Sao lại như thế này?" Như Tiểu Lam kêu lên, khăn đắp trên đầu khiến nàng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hư..." Trường Hận phát ra hư thanh: "Đừng nói chuyện, tất cả đã có Thiếu khanh đại nhân."
Nghe xong lời này Như Tiểu Lam liền không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Bất quá mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm như này ngồi ở bên đường, xác thực rất phong cách.
Mấy kiệu phu đều là vẻ mặt vô tội, giống như bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Này cỗ kiệu vì sao lại nứt hỏng?
Thanh Mặc Nhan lúc này xuống ngựa. Đi đến trước cỗ kiệu bị nứt hỏng.
Huyền Ngọc sai người tiến lên xem xét.
"Thế tử, cỗ kiệu này quá cũ, tuy rằng bên ngoài đã được mài giũa qua một lần nữa, nhưng ván gỗ bên trong quá mỏng, căn bản không thể chịu được lực." Có người giương giọng hồi bẩm.
Nghe nói như thế, đám người đứng xung quanh xem náo nhiệt lập tức liền nổ tung.
Mặc kệ là ai thành thân cũng đều phải đi thuê cỗ kiệu, nhưng mà cũng chỉ có những dân chúng nhà nghèo mới đi thuê loại kiệu giá rẻ này, Thanh Hầu phủ là nơi nào, dù có nghèo cũng không đến mức phải thuê cỗ kiệu này đi?
Lại nói hôm nay thành thân chính là Thế tử Thanh Hầu phủ. Đại lý tự Thiếu khanh, lại còn là do Hoàng đế tứ hôn, sao có thể không có tiền lo cho hôn sự đây.
Xung quanh có vài người đi qua xem cỗ kiệu.
"Chậc chậc... ván gỗ bên trong tất cả đều hư cũ. Khó trách..."
"Ai, ta sống hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên thấy cỗ kiệu cũ như thế này. Đáng ra phải sớm mang đi làm củi rồi mới đúng."
"Thanh Hầu phủ đây là muốn làm cái gì, Thế tử bọn họ thành thân liền muốn dùng loại kiệu này đi rước tân nương sao..."
"Ta nghe nói phụ tử Thanh hầu gia cùng Thiếu khanh vẫn luôn bất hòa..."
Trong đám người không biết là ai đột nhiên nói ra một câu.
Lời này tựa như viên đá, lặng yên kích thích một mảnh gợn sóng trong đám người.
"Đúng đúng đúng. Ta nhớ ra rồi, phụ tử bọn họ bất hòa, lúc trước còn từng náo loạn khiến dư luận xôn xao..."
"Thanh Hầu gia nói Thế tử bất hiếu, hình như còn nháo với Thiếu khanh đại nhân về chuyện của Minh Duyệt quận chúa."
"Ai bảo lúc đó Hoàng thượng chưa phong hào cho Minh Duyệt quận chúa đâu." Có người cười trộm, ngữ khí ẩn ẩn mang theo khinh thường.
Mọi người trào phúng nhìn Thanh Hầu phủ, càng ngày càng có nhiều lời chê trách vang lên. Thẳng đến khi hạ nhân trong phủ đều cúi thấp đầu, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
Nhị thiếu gia Thanh Cẩm Chi cũng không có ở trong đội ngũ đón dâu, lẽ ra hắn là đệ đệ Thanh Mặc Nhan, hẳn là phải đi theo hắn đón dâu, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại cự tuyệt.
Hắn đứng ở cửa phủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sử Đại Thiên ở trong đám dân chúng xem náo nhiệt chen tới chen lui. Thường thường phát ra mấy câu khinh thường trào phúng.
Dân chúng lại rất dễ dàng nghe theo lời nói từ một phía, nhìn kiệu hoa nứt hỏng trước mắt này, bọn họ càng thêm tin tưởng lời đồn phụ tử Thanh Hầu gia cùng Thanh Mặc Nhan bất hòa.
"Hoàng đế tứ hôn cũng dám làm keo kiệt như thế. Chậc chậc."
Đến ngay cả khách khứa tham gia tiệc mừng cũng có người bắt đầu oán giận lên.
"Thanh Hầu gia sẽ không keo kiệt như vậy đi, này một chút bạc cũng muốn ăn chặn?"
"Nghe nói Hoàng thượng thưởng không ít đồ đưa đến phủ... chẳng lẽ là bị ai tham..."
Đối với những lời nghị luận xung quanh, Thanh Mặc Nhan mắt điếc tai ngơ. Nhảy xuống ngựa, bế Như Tiểu Lam lên, trực tiếp đi về phía cửa phủ.
"Thiếu khanh thật đúng là đặc biệt. Ngay cả tổ chức hôn sự cũng muốn nháo ra loại chuyện này." Thái tử buồn bã nói.
Vu Nguyên Quân giống như không nghe thấy lời Thái tử nói, ánh mắt của hắn liên tục đuổi theo nha hoàn đi bên người Như Tiểu Lam.
Minh Duyệt quận chúa qua chậu than, vượt yên ngựa. Đi theo Thanh Mặc Nhan vào phủ.
Vu Nguyên Quân lặng lẽ tiến lên, nha hoàn kia hiển nhiên không chú ý tới hắn ở trong đám người, qua một lúc, Vu Nguyên Quân ngửi thấy được mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người nàng.
Thanh Mặc Nhan thuận thế nhìn về phía hai tay Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam giống như chột dạ rụt lui bàn tay, dùng tay áo to rộng che đậy tay lại.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Trường Hận.
Trường Hận có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Thanh Mặc Nhan âm thầm bật cười.
Hắn biết vật nhỏ không bao giờ chịu ngồi yên, mặc kệ chuyện gì chỉ cần không nhìn chằm chằm nàng liền sẽ xảy ra chuyện, cho nên hắn mới gọi Trường Hận đến, để nàng thay đổi nữ trang bồi ở bên người Như Tiểu Lam.
"Giờ lành đã đến, cõng tân nương tử lên kiệu!" Hỉ bà gân cổ lên hô.
Một bà tử đi qua muốn cõng Như Tiểu Lam, Thanh Mặc Nhan làm động tác ngăn lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thiếu khanh đại nhân đây là muốn làm cái gì? Tự mình cõng tân nương?
"Hoàng thượng tứ hôn, không thể xảy ra chút sai lầm. Vẫn là để ta tự mình đến đi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói, cúi người bế Như Tiểu Lam từ trên giường cưới lên.
Hỉ bà đứng ở một bên thấy thế liền cơ trí sửa miệng: "Tân lang bế tân nương lên kiệu!"
Thanh Mặc Nhan bế ngang Như Tiểu Lam đi nhanh ra cửa. Hỉ bà ở phía sau lại la hét: "Tân nương tử cầm quả táo rồi sao?"
Trường Hận giả trang thành nha hoàn bên người Như Tiểu Lam, cúi đầu đáp lời.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan ngoéo một cái. Thấp giọng nói: "Ăn hết cả quả, không để lại miếng nào cho ta?"
"Còn sót chút thịt..." Như Tiểu Lam theo bản năng nói, đồng thời giơ tay lên. Đem hạt táo cực lớn kia nhét vào trong miệng của hắn.
Mọi người trong viện lập tức hỗn độn trong gió.
Quả táo trong tay tân nương như thế nào lại biến thành hạt? Tất cả mọi người đều nhìn trộm sắc mặt Thanh Mặc Nhan, Thiếu khanh đại nhân hẳn là sẽ tức giận đi?
Thanh Mặc Nhan dùng răng nanh cắn cả ngón tay nàng.
Lúc này Như Tiểu Lam mới ý thức được nàng vừa làm cái gì, chột dạ nghĩ lấy lại hạt từ trong miệng hắn ra.
"Buông a." Nàng nhỏ giọng năn nỉ, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, tựa như mèo con kêu.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan lập tức mềm nhũn, nới răng nanh ra.
Như Tiểu Lam sợ hãi một lần nữa giấu hạt táo vào trong tay áo.
Thanh Mặc Nhan ngửa đầu cười to, liền khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Từ bao giờ tính tình Đại lý tự Thiếu khanh lại tốt đến như vậy, tân nương tử không biết quy củ không nói, còn nhét hạt táo vào trong miệng hắn, lạ ở chỗ hắn lại không hề tức giận, quả thực rất làm cho người ta ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan ra khỏi cửa trang, đi đến trước kiệu, nói khẽ với nàng: "Ta để Trường Hận đi theo bên cạnh nàng, mặc kệ lát nữa ở trên đường xảy ra chuyện gì. Nàng đều không cần hoảng."
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh.
Thanh Mặc Nhan đặt nàng vào bên trong kiệu.
Đội ngũ đón dâu một đường diễn tấu sáo và trống, cuối cùng là thuận lợi vào thành.
Như Tiểu Lam ngồi ở bên trong kiệu, trực tiếp vén khăn voan lên, vụng trộm nâng góc rèm nhìn ra bên ngoài.
Trước Thanh Hầu phủ, đã sớm tụ tập không ít khách khứa đến để chúc mừng.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân cùng Thái tử Vu Thanh Thành cũng đứng ở trong đám người, lẳng lặng nhìn đội ngũ đón dâu đang đến gần.
Thái tử mặt mang mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Thanh Mặc Nhan cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước đội ngũ, trong ánh mắt mang theo tia u tối không rõ ý tứ hàm xúc.
Tầm mắt Vu Nguyên Quân lại dừng ở trên người một nha hoàn đi theo sát bên cạnh kiệu hoa.
Bộ dáng nha hoàn kia hắn chưa từng gặp qua, nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Thân ảnh nàng cực kỳ giống với thân ảnh ngày ấy hắn nhìn thấy trong xe ngựa Minh Duyệt quận chúa...
Mắt thấy kiệu hoa sắp đi tới cửa phủ.
Thanh Mặc Nhan hơi hơi nghiêng đầu, âm thầm liếc mắt với Huyền Ngọc một cái.
Huyền Ngọc đi chậm nửa bước, ném ánh mắt về phía mấy kiệu phu nâng kiệu.
Tiếng pháo vang lên trước cửa lớn Hầu phủ.
Hỉ bà đã sai người dọn xong chậu than cùng yên ngựa, chỉ còn chờ kiệu hoa đi lại đây.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra một chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Kiệu hoa ở trước tầm mắt mọi người, chia năm xẻ bảy, mấy tên kiệu phu đều tự khiêng đòn kiệu. Sau đó đi về phía trước, mà tân nương tử vẫn còn ngồi tại chỗ.
Kia? Đã xảy ra chuyện gì?
Như Tiểu Lam đột nhiên phát hiện cỗ kiệu đang nứt ra, bản thân bị lộ ra ngoài.
Xung quanh tất cả đều là dân chúng xem náo nhiệt cùng khách khứa Thanh Hầu phủ, bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại bọn hắn chằm chằm.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, vì sao nàng lại ngồi ở trên đường cái?
Trường Hận nắm lấy khăn voan trong tay nàng, bịt kín đầu nàng vào.
"Sao lại như thế này?" Như Tiểu Lam kêu lên, khăn đắp trên đầu khiến nàng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Hư..." Trường Hận phát ra hư thanh: "Đừng nói chuyện, tất cả đã có Thiếu khanh đại nhân."
Nghe xong lời này Như Tiểu Lam liền không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Bất quá mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm như này ngồi ở bên đường, xác thực rất phong cách.
Mấy kiệu phu đều là vẻ mặt vô tội, giống như bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Này cỗ kiệu vì sao lại nứt hỏng?
Thanh Mặc Nhan lúc này xuống ngựa. Đi đến trước cỗ kiệu bị nứt hỏng.
Huyền Ngọc sai người tiến lên xem xét.
"Thế tử, cỗ kiệu này quá cũ, tuy rằng bên ngoài đã được mài giũa qua một lần nữa, nhưng ván gỗ bên trong quá mỏng, căn bản không thể chịu được lực." Có người giương giọng hồi bẩm.
Nghe nói như thế, đám người đứng xung quanh xem náo nhiệt lập tức liền nổ tung.
Mặc kệ là ai thành thân cũng đều phải đi thuê cỗ kiệu, nhưng mà cũng chỉ có những dân chúng nhà nghèo mới đi thuê loại kiệu giá rẻ này, Thanh Hầu phủ là nơi nào, dù có nghèo cũng không đến mức phải thuê cỗ kiệu này đi?
Lại nói hôm nay thành thân chính là Thế tử Thanh Hầu phủ. Đại lý tự Thiếu khanh, lại còn là do Hoàng đế tứ hôn, sao có thể không có tiền lo cho hôn sự đây.
Xung quanh có vài người đi qua xem cỗ kiệu.
"Chậc chậc... ván gỗ bên trong tất cả đều hư cũ. Khó trách..."
"Ai, ta sống hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên thấy cỗ kiệu cũ như thế này. Đáng ra phải sớm mang đi làm củi rồi mới đúng."
"Thanh Hầu phủ đây là muốn làm cái gì, Thế tử bọn họ thành thân liền muốn dùng loại kiệu này đi rước tân nương sao..."
"Ta nghe nói phụ tử Thanh hầu gia cùng Thiếu khanh vẫn luôn bất hòa..."
Trong đám người không biết là ai đột nhiên nói ra một câu.
Lời này tựa như viên đá, lặng yên kích thích một mảnh gợn sóng trong đám người.
"Đúng đúng đúng. Ta nhớ ra rồi, phụ tử bọn họ bất hòa, lúc trước còn từng náo loạn khiến dư luận xôn xao..."
"Thanh Hầu gia nói Thế tử bất hiếu, hình như còn nháo với Thiếu khanh đại nhân về chuyện của Minh Duyệt quận chúa."
"Ai bảo lúc đó Hoàng thượng chưa phong hào cho Minh Duyệt quận chúa đâu." Có người cười trộm, ngữ khí ẩn ẩn mang theo khinh thường.
Mọi người trào phúng nhìn Thanh Hầu phủ, càng ngày càng có nhiều lời chê trách vang lên. Thẳng đến khi hạ nhân trong phủ đều cúi thấp đầu, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
Nhị thiếu gia Thanh Cẩm Chi cũng không có ở trong đội ngũ đón dâu, lẽ ra hắn là đệ đệ Thanh Mặc Nhan, hẳn là phải đi theo hắn đón dâu, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại cự tuyệt.
Hắn đứng ở cửa phủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sử Đại Thiên ở trong đám dân chúng xem náo nhiệt chen tới chen lui. Thường thường phát ra mấy câu khinh thường trào phúng.
Dân chúng lại rất dễ dàng nghe theo lời nói từ một phía, nhìn kiệu hoa nứt hỏng trước mắt này, bọn họ càng thêm tin tưởng lời đồn phụ tử Thanh Hầu gia cùng Thanh Mặc Nhan bất hòa.
"Hoàng đế tứ hôn cũng dám làm keo kiệt như thế. Chậc chậc."
Đến ngay cả khách khứa tham gia tiệc mừng cũng có người bắt đầu oán giận lên.
"Thanh Hầu gia sẽ không keo kiệt như vậy đi, này một chút bạc cũng muốn ăn chặn?"
"Nghe nói Hoàng thượng thưởng không ít đồ đưa đến phủ... chẳng lẽ là bị ai tham..."
Đối với những lời nghị luận xung quanh, Thanh Mặc Nhan mắt điếc tai ngơ. Nhảy xuống ngựa, bế Như Tiểu Lam lên, trực tiếp đi về phía cửa phủ.
"Thiếu khanh thật đúng là đặc biệt. Ngay cả tổ chức hôn sự cũng muốn nháo ra loại chuyện này." Thái tử buồn bã nói.
Vu Nguyên Quân giống như không nghe thấy lời Thái tử nói, ánh mắt của hắn liên tục đuổi theo nha hoàn đi bên người Như Tiểu Lam.
Minh Duyệt quận chúa qua chậu than, vượt yên ngựa. Đi theo Thanh Mặc Nhan vào phủ.
Vu Nguyên Quân lặng lẽ tiến lên, nha hoàn kia hiển nhiên không chú ý tới hắn ở trong đám người, qua một lúc, Vu Nguyên Quân ngửi thấy được mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người nàng.
Tác giả :
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc