Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 224: Không khí gia yến có chút không đúng a
Lão Hầu gia gầm lên: "Tên nghiệt súc đó, đừng nhắc đến hắn!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, Thanh Mặc Nhan một thân quan phục bước đến, ở phía sau hắn, còn có Như Tiểu Lam ăn mặc giống như búp bê, váy gấm màu hồng phấn thêu hoa mai, bên ngoài khoác áo choàng bằng nhung, cả người nhìn qua mềm mại, khiến người ta không khỏi yêu thương.
Đi cùng Thanh Mặc Nhan còn có Huyền Ngọc và Sử Đại Thiên.
Các tử sĩ khác đều giả dạng thành hộ vệ, đứng ở cửa. Khí thế hơn hẳn hộ vệ Hầu phủ, không khí có vẻ hết sức quỷ dị.
Lão Hầu gia không ngờ tới Thanh Mặc Nhan sẽ đến đây, hơn nữa trên người còn mặc quan phục.
Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có. Lúc trước cứ về đến phủ là hắn sẽ thay đổi y phục, tình huống giống như bây giờ, mặc quan phục như thế, đứng ở chỗ này ngược lại làm người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà cũng chỉ có lúc này, lão Hầu gia mới ý thức được, ngoài việc trong mắt người ngoài Thanh Mặc Nhan là con trai hắn ra, thì hắn còn là một mệnh quan triều đình quan viên tứ phẩm.
Thanh Mặc Nhan bước vào cửa, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mọi người, nhị thiếu gia theo bản năng rùng mình một cái, cúi đầu né tránh tầm mắt hắn.
Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt cô mẫu, chắp tay: "Cô mẫu mạnh khỏe."
Cô mẫu vốn định mở miệng nói hắn vài câu, bởi vì hắn không vấn an Hầu gia trước, nàng chỉ là khách nhân, sao có thể trực tiếp lướt qua chủ nhân được.
Không đợi nàng mở miệng, Như Tiểu Lam đã vươn đầu từ sau lưng Thanh Mặc Nhan ra, cười khanh khách vẫy tay với nàng: "Cô mẫu ngươi khỏe."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây gọi gì là vấn an.
Ngũ thị làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn cô mẫu một cái, ý là: Xem đi, ta nói đâu có sai, nha đầu này chính là thứ không có quy củ.
Sắc mặt cô mẫu tối sầm xuống.
"Thanh Mặc Nhan, đứa nhỏ này từ đâu đến, sao lại không có quy củ như thế."
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam đến bên người, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Nàng là người trong lúc phá án ta vô tình cứu được, bởi vì biết chút dị thuật giúp ích cho quá trình phá án, nên Hoàng thượng mới đặc biệt cho phép ta nuôi nàng ở bên người."
Cũng không giải thích quá nhiều, Thanh Mặc Nhan trực tiếp lôi Hoàng thượng ra.
Cô mẫu lập tức bị nghẹn ở trong họng.
Không nghĩ tới nha đầu này là Hoàng thượng đặc biệt cho phép hắn nhận nuôi, đây là thánh chỉ, không thể chống lại.
Cũng may nàng chưa nói ra câu gì khó nghe, bằng không đến lúc đó mọi việc coi như xong.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Ngũ thị liền mang theo ba phần bất mãn: "Thì ra là như vậy, vì sao các ngươi không nói với ta."
Ngũ thị vẻ mặt ai oán, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Không có quy củ."
Thanh Mặc Nhan nghe xong cũng không phản bác, ngược lại kéo Như Tiểu Lam để nàng ngồi xuống bàn ăn của nữ quyến bên này.
"Có một số chuyện cô mẫu nghe xong chắc sẽ cảm thấy thú vị, ta bảo người kể cho ngươi nghe, coi như giải buồn." Nói xong hắn gọi Sử Đại Thiên đến.
Sử Đại Thiên ăn mặc như quản gia trong phủ, thấy cô mẫu liền cúi đầu khom lưng, đầu tiên là thỉnh an tất cả mọi người, sau đó mới đem câu chuyện của Như Tiểu Lam kể qua một lần.
Dù cho chỉ là câu chuyện xưa bình thường, nhưng khi nó từ trong miệng Sử Đại Thiên nói ra, lại mang theo mười phần lôi cuốn.
Gia yến bắt đầu, nữ quyến bên này đều say sưa ngồi nghe kể chuyện.
Nói đến đoạn "một nhà" Như Tiểu Lam bị con rối đứng đầu hãm hại, chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm, Sử Đại Thiên xúc động cực kỳ, liên tục dùng ống tay áo lau nước mắt.
Dẫn tới cô mẫu cũng cảm thấy thương cảm theo, Tần Thiệu Du tuổi còn trẻ, chưa từng nghe qua loại chuyện xưa như thế này, càng thêm nghẹn ngào ra tiếng.
Gia yến đang tốt đẹp bỗng nhiên lại giống như tang lễ.
Ngũ thị gắt gao cắn chặt răng, cầm đôi đũa trong tay gắp thức ăn cho cô mẫu, lại bị cô mẫu liên tục cản lại, còn khuyên nàng nên ngồi xuống cùng nghe kể chuyện xưa.
Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia vụng trộm bóp đùi, nỗ lực không để chính mình cười ra tiếng.
Khi Sử Đại Thiên kể chuyện, ở cổ tay áo có không ít nước gừng, xem ra hiệu quả rất không tồi a.
Này nếu như là ở hiện đại, với năng khiếu này của hắn muốn làm diễn viên cũng không phải chuyện khó, tuy rằng bản tính hắn có hơi khoa trương cùng giả tạo.
Thanh Mặc Nhan cùng nhị thiếu gia, còn có Tần Thiên Du cùng lão Hầu gia ngồi ở chính viện, nghe thấy phía sau bức bình phong thường thường truyền đến thanh âm nữ tử nghẹn ngào, ai cũng không có tâm tư dùng bữa nữa.
Này không phải quá ngột ngạt sao!
"Ngươi đây là không muốn để gia đình được bình yên." Lão Hầu gia cuối cùng nhịn không được quát lớn lên.
Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng: "Phụ thân sao lại nói thế, nhi tử không tới gia yến, ngươi nói ta không biết tôn trọng tôn trưởng, nhi tử cố ý buông công việc ra trở về, ngươi lại nói ta không muốn để gia đình được bình yên, bất luận như thế nào lỗi sai cũng thuộc về ta. Không bằng hôm nay phụ thân nói ra một câu thoải mái, rốt cuộc ta phải làm sao mới khiến ngươi vừa lòng."
Lời này vừa nói ra, đến ngay cả Sử Đại Thiên cùng nữ quyến bên kia cũng yên lặng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hầu gia bên này.
Lão Hầu gia nửa giương miệng, mấp máy cả nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.
Thanh Mặc Nhan cực kỳ nhẫn nại tựa lưng vào ghế ngồi nhìn hắn.
Như Tiểu Lam chú ý tới, từ khi Thanh Mặc Nhan biết đến những chuyện xảy ra với mẹ đẻ hắn, ánh mắt hắn nhìn về phía lão Hầu đã mang theo vài phần lăng liệt.
Tựa như con dao sắp rút ra khỏi vỏ, ẩn ẩn hiện lên ánh sáng sắc bén.
Nhưng mà lão Hầu gia lại không chú ý tới điểm này, bởi vì hắn bất hạnh không tìm ra được lý do để lên án mạnh mẽ Thanh Mặc Nhan.
Cô mẫu thấy thế liền mở miệng giảng hòa: "Hôm nay tổ chức gia yến, đừng để đề tài này làm ảnh hưởng đến không khí."
Hầu gia hừ một tiếng, mượn cái bậc thang này, quay đầu nói chuyện với Tần Thiên Du.
Không khí lúc này mới dần dần trở nên hòa dịu.
Sau khi Sử Đại Thiên kể xong chuyện xưa cũng không có lui xuống, mà là đứng phía sau hầu hạ Như Tiểu Lam, tựa như đang chiếu cố tiểu hài tử.
Tần Thiệu Du không khỏi hiếu kỳ nói: "Như cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?" Cô nương gần mười tuổi, cũng đã được tính là trưởng thành, sau mười lăm tuổi thì có thể lập gia đình, chính là cũng có không ít người được gả đi khi mới mười ba, mười bốn tuổi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to, nhìn bàn tay chính mình, tựa hồ có chút do dự.
Sử Đại Thiên cười nói: "Hồi biểu tiểu thư, năm nay Như cô nương bốn tuổi không sai biệt lắm."
Cô mẫu kinh ngạc nói: "Nhưng rõ ràng nhìn nàng giống như đã mười tuổi."
"Không phải tiểu nhân đã nói rồi sao, Như cô nương bởi vì lúc trước gặp nạn, không biết đã chúng phải loại tà pháp gì, thân thể trưởng thành nhanh đến kinh người, cho nên mới khiến thọ hạn của nàng ngắn hơn người thường chúng ta, Thế tử tìm kiếm phương thuốc khắp nơi, buồn không tả... Đến cả Hoàng thượng lão nhân gia cũng thường xuyên hỏi thăm hình hình của Như cô nương nhà ta, thỉnh thoảng còn triệu nàng tiến cung, Thái hậu đối với nàng cũng là yêu thương có thừa..."
Sử Đại Thiên một phen nói ra, cô mẫu cùng Tần Thiệu Du hai mắt đều đẫm lệ.
"Đúng là một hài tử đáng thương."
"Khó trách không hiểu quy củ, hài tử mới bốn tuổi có thể biết cái gì, nhưng mà trong cái rủi còn có cái may vì ngươi gặp được người tốt, Mặc Nhan đứa nhỏ này không tệ, có hắn che chở cho ngươi, ngươi sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy nữa." Cô mẫu nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Như Tiểu Lam thật sự nhịn không được, lộ ta ý cười.
Không nghĩ tới nàng không cười thì thôi, cười lên càng khiến người ta cảm thấy chua xót, Tần Thiệu Du lại đây lôi kéo tay nàng, vừa an ủi, vừa cổ vũ.
Như Tiểu Lam vẻ mặt mơ hồ.
Cái này rõ ràng không đúng a, khi nghe đến thiếu nữ trước mắt này, còn nghĩ là sẽ đối trọi gay gắt, hoặc là tranh giành tình cảm đâu, vì sao lại hòa bình hữu ái đến thế a.
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân, Thanh Mặc Nhan một thân quan phục bước đến, ở phía sau hắn, còn có Như Tiểu Lam ăn mặc giống như búp bê, váy gấm màu hồng phấn thêu hoa mai, bên ngoài khoác áo choàng bằng nhung, cả người nhìn qua mềm mại, khiến người ta không khỏi yêu thương.
Đi cùng Thanh Mặc Nhan còn có Huyền Ngọc và Sử Đại Thiên.
Các tử sĩ khác đều giả dạng thành hộ vệ, đứng ở cửa. Khí thế hơn hẳn hộ vệ Hầu phủ, không khí có vẻ hết sức quỷ dị.
Lão Hầu gia không ngờ tới Thanh Mặc Nhan sẽ đến đây, hơn nữa trên người còn mặc quan phục.
Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có. Lúc trước cứ về đến phủ là hắn sẽ thay đổi y phục, tình huống giống như bây giờ, mặc quan phục như thế, đứng ở chỗ này ngược lại làm người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà cũng chỉ có lúc này, lão Hầu gia mới ý thức được, ngoài việc trong mắt người ngoài Thanh Mặc Nhan là con trai hắn ra, thì hắn còn là một mệnh quan triều đình quan viên tứ phẩm.
Thanh Mặc Nhan bước vào cửa, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mọi người, nhị thiếu gia theo bản năng rùng mình một cái, cúi đầu né tránh tầm mắt hắn.
Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt cô mẫu, chắp tay: "Cô mẫu mạnh khỏe."
Cô mẫu vốn định mở miệng nói hắn vài câu, bởi vì hắn không vấn an Hầu gia trước, nàng chỉ là khách nhân, sao có thể trực tiếp lướt qua chủ nhân được.
Không đợi nàng mở miệng, Như Tiểu Lam đã vươn đầu từ sau lưng Thanh Mặc Nhan ra, cười khanh khách vẫy tay với nàng: "Cô mẫu ngươi khỏe."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây gọi gì là vấn an.
Ngũ thị làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn cô mẫu một cái, ý là: Xem đi, ta nói đâu có sai, nha đầu này chính là thứ không có quy củ.
Sắc mặt cô mẫu tối sầm xuống.
"Thanh Mặc Nhan, đứa nhỏ này từ đâu đến, sao lại không có quy củ như thế."
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam đến bên người, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Nàng là người trong lúc phá án ta vô tình cứu được, bởi vì biết chút dị thuật giúp ích cho quá trình phá án, nên Hoàng thượng mới đặc biệt cho phép ta nuôi nàng ở bên người."
Cũng không giải thích quá nhiều, Thanh Mặc Nhan trực tiếp lôi Hoàng thượng ra.
Cô mẫu lập tức bị nghẹn ở trong họng.
Không nghĩ tới nha đầu này là Hoàng thượng đặc biệt cho phép hắn nhận nuôi, đây là thánh chỉ, không thể chống lại.
Cũng may nàng chưa nói ra câu gì khó nghe, bằng không đến lúc đó mọi việc coi như xong.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Ngũ thị liền mang theo ba phần bất mãn: "Thì ra là như vậy, vì sao các ngươi không nói với ta."
Ngũ thị vẻ mặt ai oán, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Không có quy củ."
Thanh Mặc Nhan nghe xong cũng không phản bác, ngược lại kéo Như Tiểu Lam để nàng ngồi xuống bàn ăn của nữ quyến bên này.
"Có một số chuyện cô mẫu nghe xong chắc sẽ cảm thấy thú vị, ta bảo người kể cho ngươi nghe, coi như giải buồn." Nói xong hắn gọi Sử Đại Thiên đến.
Sử Đại Thiên ăn mặc như quản gia trong phủ, thấy cô mẫu liền cúi đầu khom lưng, đầu tiên là thỉnh an tất cả mọi người, sau đó mới đem câu chuyện của Như Tiểu Lam kể qua một lần.
Dù cho chỉ là câu chuyện xưa bình thường, nhưng khi nó từ trong miệng Sử Đại Thiên nói ra, lại mang theo mười phần lôi cuốn.
Gia yến bắt đầu, nữ quyến bên này đều say sưa ngồi nghe kể chuyện.
Nói đến đoạn "một nhà" Như Tiểu Lam bị con rối đứng đầu hãm hại, chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm, Sử Đại Thiên xúc động cực kỳ, liên tục dùng ống tay áo lau nước mắt.
Dẫn tới cô mẫu cũng cảm thấy thương cảm theo, Tần Thiệu Du tuổi còn trẻ, chưa từng nghe qua loại chuyện xưa như thế này, càng thêm nghẹn ngào ra tiếng.
Gia yến đang tốt đẹp bỗng nhiên lại giống như tang lễ.
Ngũ thị gắt gao cắn chặt răng, cầm đôi đũa trong tay gắp thức ăn cho cô mẫu, lại bị cô mẫu liên tục cản lại, còn khuyên nàng nên ngồi xuống cùng nghe kể chuyện xưa.
Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia vụng trộm bóp đùi, nỗ lực không để chính mình cười ra tiếng.
Khi Sử Đại Thiên kể chuyện, ở cổ tay áo có không ít nước gừng, xem ra hiệu quả rất không tồi a.
Này nếu như là ở hiện đại, với năng khiếu này của hắn muốn làm diễn viên cũng không phải chuyện khó, tuy rằng bản tính hắn có hơi khoa trương cùng giả tạo.
Thanh Mặc Nhan cùng nhị thiếu gia, còn có Tần Thiên Du cùng lão Hầu gia ngồi ở chính viện, nghe thấy phía sau bức bình phong thường thường truyền đến thanh âm nữ tử nghẹn ngào, ai cũng không có tâm tư dùng bữa nữa.
Này không phải quá ngột ngạt sao!
"Ngươi đây là không muốn để gia đình được bình yên." Lão Hầu gia cuối cùng nhịn không được quát lớn lên.
Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng: "Phụ thân sao lại nói thế, nhi tử không tới gia yến, ngươi nói ta không biết tôn trọng tôn trưởng, nhi tử cố ý buông công việc ra trở về, ngươi lại nói ta không muốn để gia đình được bình yên, bất luận như thế nào lỗi sai cũng thuộc về ta. Không bằng hôm nay phụ thân nói ra một câu thoải mái, rốt cuộc ta phải làm sao mới khiến ngươi vừa lòng."
Lời này vừa nói ra, đến ngay cả Sử Đại Thiên cùng nữ quyến bên kia cũng yên lặng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hầu gia bên này.
Lão Hầu gia nửa giương miệng, mấp máy cả nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.
Thanh Mặc Nhan cực kỳ nhẫn nại tựa lưng vào ghế ngồi nhìn hắn.
Như Tiểu Lam chú ý tới, từ khi Thanh Mặc Nhan biết đến những chuyện xảy ra với mẹ đẻ hắn, ánh mắt hắn nhìn về phía lão Hầu đã mang theo vài phần lăng liệt.
Tựa như con dao sắp rút ra khỏi vỏ, ẩn ẩn hiện lên ánh sáng sắc bén.
Nhưng mà lão Hầu gia lại không chú ý tới điểm này, bởi vì hắn bất hạnh không tìm ra được lý do để lên án mạnh mẽ Thanh Mặc Nhan.
Cô mẫu thấy thế liền mở miệng giảng hòa: "Hôm nay tổ chức gia yến, đừng để đề tài này làm ảnh hưởng đến không khí."
Hầu gia hừ một tiếng, mượn cái bậc thang này, quay đầu nói chuyện với Tần Thiên Du.
Không khí lúc này mới dần dần trở nên hòa dịu.
Sau khi Sử Đại Thiên kể xong chuyện xưa cũng không có lui xuống, mà là đứng phía sau hầu hạ Như Tiểu Lam, tựa như đang chiếu cố tiểu hài tử.
Tần Thiệu Du không khỏi hiếu kỳ nói: "Như cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?" Cô nương gần mười tuổi, cũng đã được tính là trưởng thành, sau mười lăm tuổi thì có thể lập gia đình, chính là cũng có không ít người được gả đi khi mới mười ba, mười bốn tuổi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to, nhìn bàn tay chính mình, tựa hồ có chút do dự.
Sử Đại Thiên cười nói: "Hồi biểu tiểu thư, năm nay Như cô nương bốn tuổi không sai biệt lắm."
Cô mẫu kinh ngạc nói: "Nhưng rõ ràng nhìn nàng giống như đã mười tuổi."
"Không phải tiểu nhân đã nói rồi sao, Như cô nương bởi vì lúc trước gặp nạn, không biết đã chúng phải loại tà pháp gì, thân thể trưởng thành nhanh đến kinh người, cho nên mới khiến thọ hạn của nàng ngắn hơn người thường chúng ta, Thế tử tìm kiếm phương thuốc khắp nơi, buồn không tả... Đến cả Hoàng thượng lão nhân gia cũng thường xuyên hỏi thăm hình hình của Như cô nương nhà ta, thỉnh thoảng còn triệu nàng tiến cung, Thái hậu đối với nàng cũng là yêu thương có thừa..."
Sử Đại Thiên một phen nói ra, cô mẫu cùng Tần Thiệu Du hai mắt đều đẫm lệ.
"Đúng là một hài tử đáng thương."
"Khó trách không hiểu quy củ, hài tử mới bốn tuổi có thể biết cái gì, nhưng mà trong cái rủi còn có cái may vì ngươi gặp được người tốt, Mặc Nhan đứa nhỏ này không tệ, có hắn che chở cho ngươi, ngươi sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy nữa." Cô mẫu nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Như Tiểu Lam thật sự nhịn không được, lộ ta ý cười.
Không nghĩ tới nàng không cười thì thôi, cười lên càng khiến người ta cảm thấy chua xót, Tần Thiệu Du lại đây lôi kéo tay nàng, vừa an ủi, vừa cổ vũ.
Như Tiểu Lam vẻ mặt mơ hồ.
Cái này rõ ràng không đúng a, khi nghe đến thiếu nữ trước mắt này, còn nghĩ là sẽ đối trọi gay gắt, hoặc là tranh giành tình cảm đâu, vì sao lại hòa bình hữu ái đến thế a.
Tác giả :
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc