Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 10: Ngao ô ngao ô thế tử tha mạng!
Như Tiểu Lam nghe thấy một trận tiếng kêu "gâu gâu".
Nàng lắc lắc đầu.
Trước mắt có thứ gì đó đang kêu về phía nàng.
"Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa tỷ sẽ làm thịt ngươi!" Đây gọi là rượu mạnh làm tăng sự can đảm của con người, bởi vì bị cỏ bạc hà làm cho ảnh hưởng, nên hiện tại Như Tiểu Lam chẳng khác gì người đang uống say.
Bọn nha hoàn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn về phía "mèo hoang" đang không ngừng kêu "chít chít" về phía con chó, con chó kia ban đầu còn rất oai phong lẫm liệt, vậy mà bây giờ lại đứng im một chỗ không dám tiến lên một bước.
Đây là tại sao a?
Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau.
Liên cô nương liền cả giận nói: "Ngươi là cái đồ súc sinh vô dụng, ngày thường cho ngươi ăn ngon uống ngon, vậy mà bây giờ đến một con mèo hoang ngươi cũng đánh không lại!" Nói xong nàng lại phân phó cho nha hoàn: "Mang gậy gộc tới đây, đem con mèo hoang kia đánh chết rồi chôn dưới vườn hoa làm phân bón."
Như Tiểu Lam đang "nói chuyện" cùng với con chó kia, không biết có phải do bị biến thành động vật hay không, mà hiện tại nàng lại có thể nghe hiểu tiếng của động vật.
Nàng lên giọng uy hiếp: "Ta chính là có hậu thuẫn, nếu ngươi dám động đến ta...thế tử nhất định sẽ đem đầu chó của ngươi chặt bỏ xuống!"
Con chó kia cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính ở đây, cho nên chỉ đứng im một chỗ kêu, chứ không dám đi lên để cắn.
Có người mang gậy gộc đến, Liên cô nương đang định sai người ra tay, thì đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới: "Liên cô nương…… Liên cô nương…… Thế tử…… Thế tử tới!"
"A?" Liên cô nương vừa mừng vừa lo: "Thật sự?"
"Thật sự thật sự, thế tử vừa đi vào vườn rồi."
Liên cô nương vội vàng duỗi tay ra sửa soạn lại đầu tóc, rồi lại phất phất góc áo.
Lúc này, ở phía Tây bị che kín bởi ánh nắng chiều tuyệt mỹ, đường nhỏ bị hoàng hôn chiếu rọi một mảnh đỏ ửng.
Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đang bước đến đây.
"Thế tử!"
"Bái kiến thế tử!"
Mọi người đồng loạt hành lễ.
Thanh Mặc Nhan một đầu tóc ướt có chút rối, ở dưới ánh nắng chiều tạo lên những điểm kim quang tuyệt đẹp.
Liên cô nương mới chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thôi mà mặt đã ửng đỏ, sau đó liền vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Thế tử đi qua sao không sai người thông báo trước, để nô tỳ có thể chuẩn bị thật tốt."
Thanh Mặc Nhan không hề nhìn đến Liên cô nương, trực tiếp đi qua bên người nàng.
Liên cô nương nghe thấy được hô hấp hắn có chút dồn dập, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thanh Mặc Nhan từ trước đến nay hành sự trầm ổn, thần sắc vội vàng như vậy cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
"Vật nhỏ, lại đây."
Liên cô nương nghe được Thanh Mặc Nhan nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Chít chít" Con mèo hoang kia xiêu xiêu vẹo vẹo bước đến gần.
Ở trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Thanh Mặc Nhan cúi thấp người xuống, đem con mèo hoang vừa dơ vừa gầy kia ôm vào trong ngực.
Mấy nha hoàn đứng cạnh Liên cô nương đều lặng lẽ lùi về sau mấy bước, ý đồ muốn kéo ra chút khoảng cách với nàng ta.
Liên cô nương kinh sợ trợn mắt há hốc mồm: "Thế...thế tử, tiểu súc sinh này rất bẩn, y phục của ngài..."
Trong nháy mắt khi Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương vào trong lòng, hoàng hôn tắt dần, chiều hôm lặng yên khép lại.
Như Tiểu Lam rõ ràng cảm nhận được chỗ ngực của hắn đang kịch liệt phập phồng.
Trên người hắn tỏa ra mùi hương rất dễ ngửi.
Ách...sao lại như thế này, sao sắc mặt Thanh Mặc Nhan lại kém đến vậy?
Mê hoặc của cỏ bạc hà đi qua, nàng cảm thấy thanh tỉnh không ít.
Bất luận như thế nào, sắc mặt hắn bây giờ đều rất đen.
"Súc sinh?" Thanh Mặc Nhan nhìn bốn phía xung quanh, ngữ khí lãnh đạm: "Các ngươi muốn nói là ai?"
Liên cô nương vừa định mở miệng, chợt thấy mấy nha hoàn chốn ở góc phòng đang hướng về phía nàng nháy mắt mấy cái.
"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan phân phó với hộ vệ ở sau lưng: "Đi gọi quản gia đến đây, đem cái vườn này khóa lại, tất cả hạ nhân đều bán ra ngoài phủ, còn con chó kia...trực tiếp giết chết đi."
"Tuân mệnh!" Huyền Ngọc lên tiếng.
Liên cô nương nhìn đám người mang theo gương mặt xám như tro tàn, ngay cả con chó cũng rên lên vài tiếng cho hợp với tình hình.
"Thế tử, thế tử tha mạng!"
"Ngao ô!"
"Thế tử, nô tỳ biết lỗi, thỉnh thế tử khai ân."
"Ngao ô ngao ô!"
Nàng lắc lắc đầu.
Trước mắt có thứ gì đó đang kêu về phía nàng.
"Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa tỷ sẽ làm thịt ngươi!" Đây gọi là rượu mạnh làm tăng sự can đảm của con người, bởi vì bị cỏ bạc hà làm cho ảnh hưởng, nên hiện tại Như Tiểu Lam chẳng khác gì người đang uống say.
Bọn nha hoàn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn về phía "mèo hoang" đang không ngừng kêu "chít chít" về phía con chó, con chó kia ban đầu còn rất oai phong lẫm liệt, vậy mà bây giờ lại đứng im một chỗ không dám tiến lên một bước.
Đây là tại sao a?
Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau.
Liên cô nương liền cả giận nói: "Ngươi là cái đồ súc sinh vô dụng, ngày thường cho ngươi ăn ngon uống ngon, vậy mà bây giờ đến một con mèo hoang ngươi cũng đánh không lại!" Nói xong nàng lại phân phó cho nha hoàn: "Mang gậy gộc tới đây, đem con mèo hoang kia đánh chết rồi chôn dưới vườn hoa làm phân bón."
Như Tiểu Lam đang "nói chuyện" cùng với con chó kia, không biết có phải do bị biến thành động vật hay không, mà hiện tại nàng lại có thể nghe hiểu tiếng của động vật.
Nàng lên giọng uy hiếp: "Ta chính là có hậu thuẫn, nếu ngươi dám động đến ta...thế tử nhất định sẽ đem đầu chó của ngươi chặt bỏ xuống!"
Con chó kia cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính ở đây, cho nên chỉ đứng im một chỗ kêu, chứ không dám đi lên để cắn.
Có người mang gậy gộc đến, Liên cô nương đang định sai người ra tay, thì đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới: "Liên cô nương…… Liên cô nương…… Thế tử…… Thế tử tới!"
"A?" Liên cô nương vừa mừng vừa lo: "Thật sự?"
"Thật sự thật sự, thế tử vừa đi vào vườn rồi."
Liên cô nương vội vàng duỗi tay ra sửa soạn lại đầu tóc, rồi lại phất phất góc áo.
Lúc này, ở phía Tây bị che kín bởi ánh nắng chiều tuyệt mỹ, đường nhỏ bị hoàng hôn chiếu rọi một mảnh đỏ ửng.
Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đang bước đến đây.
"Thế tử!"
"Bái kiến thế tử!"
Mọi người đồng loạt hành lễ.
Thanh Mặc Nhan một đầu tóc ướt có chút rối, ở dưới ánh nắng chiều tạo lên những điểm kim quang tuyệt đẹp.
Liên cô nương mới chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thôi mà mặt đã ửng đỏ, sau đó liền vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Thế tử đi qua sao không sai người thông báo trước, để nô tỳ có thể chuẩn bị thật tốt."
Thanh Mặc Nhan không hề nhìn đến Liên cô nương, trực tiếp đi qua bên người nàng.
Liên cô nương nghe thấy được hô hấp hắn có chút dồn dập, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thanh Mặc Nhan từ trước đến nay hành sự trầm ổn, thần sắc vội vàng như vậy cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy.
"Vật nhỏ, lại đây."
Liên cô nương nghe được Thanh Mặc Nhan nhẹ giọng kêu một tiếng.
"Chít chít" Con mèo hoang kia xiêu xiêu vẹo vẹo bước đến gần.
Ở trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Thanh Mặc Nhan cúi thấp người xuống, đem con mèo hoang vừa dơ vừa gầy kia ôm vào trong ngực.
Mấy nha hoàn đứng cạnh Liên cô nương đều lặng lẽ lùi về sau mấy bước, ý đồ muốn kéo ra chút khoảng cách với nàng ta.
Liên cô nương kinh sợ trợn mắt há hốc mồm: "Thế...thế tử, tiểu súc sinh này rất bẩn, y phục của ngài..."
Trong nháy mắt khi Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương vào trong lòng, hoàng hôn tắt dần, chiều hôm lặng yên khép lại.
Như Tiểu Lam rõ ràng cảm nhận được chỗ ngực của hắn đang kịch liệt phập phồng.
Trên người hắn tỏa ra mùi hương rất dễ ngửi.
Ách...sao lại như thế này, sao sắc mặt Thanh Mặc Nhan lại kém đến vậy?
Mê hoặc của cỏ bạc hà đi qua, nàng cảm thấy thanh tỉnh không ít.
Bất luận như thế nào, sắc mặt hắn bây giờ đều rất đen.
"Súc sinh?" Thanh Mặc Nhan nhìn bốn phía xung quanh, ngữ khí lãnh đạm: "Các ngươi muốn nói là ai?"
Liên cô nương vừa định mở miệng, chợt thấy mấy nha hoàn chốn ở góc phòng đang hướng về phía nàng nháy mắt mấy cái.
"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan phân phó với hộ vệ ở sau lưng: "Đi gọi quản gia đến đây, đem cái vườn này khóa lại, tất cả hạ nhân đều bán ra ngoài phủ, còn con chó kia...trực tiếp giết chết đi."
"Tuân mệnh!" Huyền Ngọc lên tiếng.
Liên cô nương nhìn đám người mang theo gương mặt xám như tro tàn, ngay cả con chó cũng rên lên vài tiếng cho hợp với tình hình.
"Thế tử, thế tử tha mạng!"
"Ngao ô!"
"Thế tử, nô tỳ biết lỗi, thỉnh thế tử khai ân."
"Ngao ô ngao ô!"
Tác giả :
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc