Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này
Chương 102 102 Chương 99
Giữa hai vách tường cung đỏ rực lộ ra một đoạn đường nhỏ lát bằng ngọc.
Vài tên thái giám khiêng kiệu vua, đế vương ngồi trên kiệu cúi rũ mặt, mười sáu hàng lưu ly đung đưa trước mắt hắt bóng lên giữa hàng mày.
Nàng ấy chống cằm, làn da trắng lạnh bọc trong long bào thêu kim long đang bay cao, ngón tay hơi cuộn lại, bị ánh nắng chiếu vào làm lộ rõ màu sắc, có thể nhìn thấy những mạnh máu xanh xanh ở bên trong.
Đám cung nhân bên đường đang đi tới đi lui đều cúi đầu cung kính gọi một tiếng bệ hạ.
Vân Thiều còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên, trước mắt nàng ấy xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Hàng mi mỏng run lên, đôi mắt đong ánh nước mở to, nhìn về phía kia đầu tường thành một cách khó tin.
Thiếu nữ mặc chiếc váy trắng đi từ con đường nhỏ tới, mái tóc dài được vấn đơn giản, đầu hơi cúi xuống, thần thái điềm tĩnh nhã nhặn, tường cung đỏ rực thoáng cái đã vỡ tan, những mảnh ký ức muôn màu muôn vẻ lướt qua trước mắt.
Nàng ta bước từ cuối con đường đến, trên người mang mùi hương của hạt dẻ ngào đường ngày đầu gặp gỡ.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Vân Thiều căng cứng, trong đôi mắt đong đầy lệ, khe khẽ gọi một câu: "Tiên sinh."
Vi Oanh trốn sau tường cung nhìn trộm.
Nàng giẫm lên băng ghế, ló cái đầu ra, hai tay bấu víu vào tường cung, ngó xuống nhìn cho rõ.
Vốn dĩ Vi Oanh tưởng Hoàng đế trông thấy "bạch nguyệt quang" sẽ lập tức kích động đi lên nhận người.
Nhưng, sau khi Vân Thiều nhìn thấy thiếu nữ xong thì sắc mặt tái xanh, cánh môi run lẩy bẩy, còn cơ thể thì rụt về đằng sau.
Cái đầu nhỏ của Vi Oanh hiện đầu dấu hỏi chấm: Chẳng lẽ trước đây quan hệ của nàng với Hoàng đế không tốt, chẳng lẽ thường xuyên đánh nàng ấy? Không đúng, nếu thường xuyên đánh nàng ấy, thì không phải Hoàng đế sẽ vui như mở cờ hay sao.
Vân Thiều ngồi trên ghế rồng to rộng, cơ thể hơi co lại, mái tóc đen mướt mồ hôi dính trên gương mặt xanh xao, lộ ra vẻ yếu ớt bất lực.
Vi Oanh trông vậy, ít nhiều cũng có hơi không nỡ nhưng nghĩ đến việc rút thẻ nàng vẫn nằm bò trên tường, đợi nhiệm vụ được đưa ra.
Dựa theo cốt truyện, đáng lẽ Hoàng đế nên nhất kiến chung tình với mỹ nhân, đưa vào trong cung rồi sủng ái, kể từ khi mỹ nhân được sủng ái nhất hậu cung vẫn luôn chèn ép nữ chính.
Cũng trong lúc này, nữ chính cực kỳ thất vọng với Hoàng đế, lấy lý do sức khỏe ốm yếu cầu xin đến Vân Tự nghỉ ngơi.
Nhưng từ sau khi Vi Oanh nhúng tay vào, cốt truyện đã chệch hướng đi mười vạn tám nghìn dặm, lao điên lao cuồng không thể khống chế được.
Đến bây giờ, có lẽ sức ảnh hưởng của cốt truyện đã cảm thấy mệt, bắt đầu lười biếng, chứ nếu không mỹ nhân đã ở Hoán Y cục giặt đồ cả tháng trời sao vẫn chưa gặp gỡ Hoàng đế lần nào?
Vi Oanh bèn phải kí.ch thích sức ảnh hưởng của cốt truyện một phen, để nó đứng dậy làm việc chăm chỉ không được lười biếng nữa!
Chỉ cần sức ảnh hưởng của cốt truyện bắt đầu khởi động, Hoàng đế sẽ nảy sinh ý nghĩ đưa mỹ nhân nhập cung làm phi tử, Tiểu Cơ sẽ phát nhiệm vụ kêu nàng ngăn cản Hoàng đế.
Vậy là nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ rút thẻ thêm lần nữa.
Đến cả ngăn cản ra sao Vi Oanh cũng đều nghĩ xong xuôi rồi.
Đợi đến khi Hoàng đế vừa động lòng, nàng sẽ từ trên trời rơi xuống sà vào người Hoàng đế, cắt đứt loại ham muốn trần tục này của nàng ấy, cũng để cho bọn họ mở mang kiến thức một phen rằng trên thế giới có chiêu tuyệt kỹ từ trên trời rơi xuống.
Tiếng nhắc nhở "tít tít tít" của Cung Đấu Cơ vang lên trong đầu, Vi Oanh kích động đến nỗi xoa tay.
Thế nhưng giây sau, tiếng "tít tít tít" bỗng im bặt.
Vi Oanh nghiêng đầu: "Tiểu Cơ, sao ngươi không tít nữa, phải đưa ra nhiệm vụ rồi chứ?"
Cung Đấu Cơ: "Coạc coạc coạc không phải đâu, ký chủ, không cần đưa ra nhiệm vụ nữa."
Vi Oanh: "Gì, ngươi gặp trục trặc à? Ngươi bị hỏng mất rồi à? Tiểu Cơ Tiểu Cơ, ngươi đi thê thảm quá!"
Cung Đấu Cơ: "...!Cẩu ký chủ, ngươi nhìn xuống dưới đi!"
Vi Oanh thò đầu ra ngó xuống dưới bức tường cung.
Vân Thiều lạnh lùng liếc nhìn người con gái đang bước tới, ánh mắt sắc lạnh: "Sao lại là ngươi?"
Ve con bé bỏng đang tạo cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng đế, cố gắng khiến bản thân không tháo chạy, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực.
Nghe thấy vậy thì cơ thể nàng ta co rúm lại, quỳ sụp trên đất: "E e e e oa oa oa...!bệ hạ tha mạng..."
Hình tượng bạch nguyệt quang tan vỡ trong một giây.
Vi Oanh thở dài rầu rĩ: "Ôi, đừa trẻ này không có thiên phú gì cả."
Nàng đã dốc sức chỉ bảo rồi, sao còn có thể khoác cái da của bạch nguyệt quang rồi diễn kịch thành ra thế này?
Nỗi đau của Vi Oanh! Hơn nữa còn nhức tai!
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt trông giống mình đến tám phần, mỹ nhân khóc thành tiếng ve, lòng quặn từng cơn, định nhảy xuống bịt miệng mỹ nhân.
Nhưng hơi nghiêng người, Vi Oanh ngẫm nghĩ, bây giờ trong lòng bệ hạ chắc chắn đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Ai trông thấy bạch nguyệt quang của mình gào khóc thành tiếng ve cũng đều cảm thấy không dễ chịu gì.
Nàng hơi hào hứng đánh giá biểu cảm của Vân Thiều, Vân Thiều kinh ngạc nhìn mỹ nhân ve sầu, biểu cảm phức tạp.
Vi Oanh: "Tiểu Cơ, ngươi có cảm thấy trên mặt bệ hạ viết toàn chữ không?"
Cung Đấu Cơ trước giờ không theo nổi mạch não của nàng, không mò được suy nghĩ: "Không, trên mặt của bệ hạ không phải sạch sẽ lắm còn gì."
Vi Oanh cười, dùng ngón tay chọc vào gò má mềm mại: "Ngươi xem, bên này của nàng ấy viết sinh vô khả luyến, bên kia viết trời long đất lở."
Nói xong, khóe miệng Vi Oanh nhếch lên, không khỏi vui vẻ lên.
Thấy Hoàng đế không khơi dậy được sức ảnh hưởng của cốt truyện, không chịu đưa mỹ nhân ve sầu vào cung, nàng trông có vẻ vội vàng đấy nhưng trong lòng thì vẫn vui sướng.
Vân Thiều đi đến trước mặt mỹ nhân, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, cằm hơi nâng lên, nghiêm giọng hỏi: "Ai bảo ngươi lại xuất hiện trước mặt trẫm?"
Mỹ nhân: "Oe oe oe là Oanh Tiệp Dư bảo ta đến!"
Bán đồng minh nhanh chóng lắm.
Vi Oanh không vui nổi nữa, mặt nàng sa sầm lại, nàng lén nhảy khỏi băng ghế, rầu rĩ nghĩ, giờ phải làm sao đây? Trộm gà không được lại còn mất gạo, không rút được thẻ lại còn bị bán đi, giờ phải giải thích với bệ hạ làm sao?
Trước mắt nàng không thể rút thẻ, nàng đau buồn đi về điện Ngọc Lộ, nhưng đi chưa được vài bước lại định sang chỗ Quý phi lánh nạn, đi được nửa đường mới nhớ ra Quý phi vốn đã xuất cung rồi.
Cũng không biết bọn họ đã đến Vân Châu hay chưa, liệu có bị sức ảnh hưởng của cốt truyện ngăn cản hay không.
Vi Oanh thở dài âu sầu, quay đầu đi về phía cung Trường Xuân, muốn được an ủi một chút từ chỗ Hoàng hậu.
Lúc đến cung Trường Xuân, Hoàng hậu vẫn còn đang ngồi ở bàn đọc sách.
Vi Oanh quen thói leo lên giường mỹ nhân, thở dài: "Ôi."
Tính sai rồi.
Một là không ngờ tới sức ảnh hưởng của cốt truyện lại vô dụng như thế, đến một cái tình tiết gặp gỡ nhỏ nhoi cũng không làm được.
Hai là không ngờ ve sầu lại bán nàng dứt khoát đến vậy, đến cả nụ cười của biểu đồ thống kê hình tròn cũng không cần, trực tiếp nhận tội luôn.
Vi Oanh nằm ườn trên giường mỹ nhân, nhận trà do cung nữ đưa xong, lại ca thán một tiếng, động viên sức ảnh hưởng của cốt truyện ở bên trong đầu rằng: Truyện à, mi vực dậy đi truyện à, sao mi lại héo gục thế, sao đến cả một vấn đề bé tẹo teo mi cũng không giải quyết được?
Hoàng hậu ngước mắt lên: "Oanh Oanh sao thế?"
Vi Oanh uống trà xong thì cất lời: "Nương nương tiếp tục làm việc của mình đi, ta đến ngồi lát thôi."
Hoàng hậu ngoảnh đầu, trong mắt chứa vài phần ý cười, liếc nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu làm việc của mình.
Vi Oanh nằm sụp trên chiếc ghế nằm, hệt như con cá muối nằm ươn mình không dậy, nàng liếc nhìn Hoàng hậu đang cúi đầu làm việc học hành, thì nhớ đến kết cục của Hoàng hậu trong nguyên tác.
Đoạn sau ở trong sách, Quý phi tự tử, nữ chính hắc hóa, nhưng có Hoàng hậu áp chế nên nữ chính vẫn mãi không lật đổ được kẻ phong lưu kia.
Về sau Hoàng hậu u uất dẫn đến qua đời, hậu vị để trống, nữ chính thay Hoàng hậu quản lý lục cung mới dần dần nắm quyền đi lên.
Nhưng Vi Oanh tin tưởng Việt Thanh Huy một cách khó hiểu, nàng cứ cảm thấy dựa theo tính cách của Việt Thanh Huy thì việc u uất nên qua đời là chuyện không thể nào, trái lại giả chết trốn chạy ra ngoài còn khả thi hơn.
Khi xưa nàng đã thân thuộc với Việt Thanh Huy như thế, nên dạy nàng ta chiêu giả chết trốn chạy này cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Giả chết trốn một lúc sướng, luôn giả chết trốn thì càng luôn sướng.
Việt Thanh Huy cảm nhận được ánh mắt của nàng nên ngẩng đầu lên hỏi: "Oanh Oanh đang nghĩ gì vậy?"
Vi Oanh ngồi dậy: "Sau này Hoàng hậu sẽ rời khỏi hoàng cung sao?"
Việt Thanh Huy suy nghĩ rồi nói một cách thản nhiên: "Sẽ."
Vi Oanh ngả người xuống, xem ra u uất mà chết gì đó trong nguyên tác quả đúng là giả chết thoát thân rồi.
Nàng biết ngay cái hoàng cung này không cầm tù được nữ nhân trước mắt mà, thân là thiên nga thì không nên giam cả đời mình trong cái nhà lao hoa lệ này.
Việt Thanh Huy nở nụ cười khẽ nói tiếp: "Nhưng Oanh Oanh à, ta sẽ không cách nơi này xa đâu."
Vi Oanh thoáng giật mình: "Hả? Là ý gì?"
Việt Thanh Huy chớp mắt với nàng.
Cái wink của mỹ nhân lạnh lùng khiến Vi Oanh ôm ngực một phen.
Việt Thanh Huy trước giờ đoan chính tự biết kiềm chế, bỗng nhiên lại chớp mắt một cái, wink một cái khiến cho con người ta hơi không chịu được nổi.
Thế này cũng cưng quá đi!
Đến tận lúc hoàng hôn, Vi Oanh mới rời khỏi cung Trường Xuân.
Ở trong cung lâu như vậy, nàng cũng tạm coi như hiểu được rằng Hoàng đế với Hoàng hậu tương kính như tân, bằng mặt không bằng lòng, không quấy phiền đến nhau, giống như một đôi xã súc(*) vậy.
Ngoại trừ cùng tăng ca do việc triều chính thì những lúc khác không có liên hệ gì.
(*) Đây là từ có nguồn gốc từ Nhật, nhằm ám chỉ đến những nhân viên văn phòng bị chèn ép giống như gia súc.
Thế nên nàng ở lại cung Trường Xuân là chủ ý quá đúng đắn.
Vi Oanh nhân lúc đêm tối lén quay về điện Ngọc Lộ, định quay về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, đến sáng Hoàng đế lên triều thì lại chạy đến cung Trường Xuân, như vậy bệ hạ sẽ không tìm được mình!
Nhưng đi được nửa đường, nàng bỗng nghĩ đến giờ này chắc bệ hạ đang đợi mình ở điện Ngọc Lộ, trở về như thế này thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Nàng đã quá hiểu nữ nhân này rồi, thế là bèn quay đầu đi về phía Kim Ốc.
Kim Ốc hôm nay không còn lạnh lẽo nữa, mọi thứ đều được quét dọn qua, rực rỡ sạch sẽ hẳn, không có việc gì làm thì nàng thường đến chơi.
Vi Oanh đun nóng nước trên bếp, rồi đổ nước vào thùng tắm, cởi y phục ra ngâm mình trong đó, nằm xuống một cách thoải mái.
Nàng nhắm mắt lại trong đầu suy nghĩ phải làm sao, sức ảnh hưởng của cốt truyện đã không tạo ra được bọt sóng gì như vậy rồi, dẫn đến việc kề cà không phát nhiệm vụ, không phát nhiệm vụ thì không lấy được mảnh vỡ ký ức, cũng không có hộp mù, không thể rút thẻ.
Nhưng tân chính sắp diễn ra, chưa biết chừng Cung đảng sẽ có hành động gì đó, so với việc kiếm chuyện như ngày xưa thì Thái hậu ở Đông cung lại bất ngờ lặng thinh, trong khoảng thời gian này không làm chuyện gì cả, nhưng lại khiến cho Vi Oanh cảm thấy có vấn đề to đùng.
Vi Oanh chau mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.
Trong lúc nàng còn đang mải suy nghĩ, có một cánh tay ngọc ngà trắng như tuyết lẳng lặng leo lên vai nàng, ôm lấy nàng.
Vi Oanh cả kinh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của người sau lưng, thì vừa thấy bất lực vừa thấy yếu ớt, nàng sờ khóe miệng cất lời: "Bệ hạ, sao người lại tới đây?"
Vân Thiều cúi thấp đầu, dung nhan phản chiếu lên làn nước lấp lánh lăn tăn, trên đuôi mắt có một nốt ruồi son.
Nàng ấy khẽ giọng hỏi: "Ta còn định hỏi, tại sao Oanh Oanh lại trốn ta?"
Vi Oanh: "Ờm...!bệ hạ, nghe ta lý lẽ đã!"
Không đợi nàng giảo biện, Vân Thiều đã nở nụ cười dịu dàng, vốc một ít nước làm ướt đôi gò má Vi Oanh: "Là do Oanh Oanh ghen đó sao?"
Vi Oanh: "Hả?"
Vân Thiều tiếp tục nói: "Oanh Oanh thấy nàng ta giống nàng trước đây như vậy liền tưởng rằng ta sẽ động lòng với nàng ta ư?"
Dứt lời, nàng ấy mỉm cười: "Oanh Oanh có phần không mấy tự tin đối với chính mình rồi, người đó rất giống với tiên sinh nhưng ta thích tiên sinh không phải vì cái vẻ ngoài của tiên sinh."
Vi Oanh thoảng ngẩn người: "Phải không?"
Vân Thiều im lặng một lát, rồi cúi đầu, giọng điệu lộ ra sự yếu ớt: "Có chút liên quan." Nàng ấy ngừng lại, cởi y phục ra rồi chen vào trong thùng tắm, rúc vào lòng Vi Oanh: "Dù sao thì, Oanh Oanh à, nàng quan tâm ta như thế, ta thấy vui lắm."
Vi Oanh: "...!Bệ hạ, người có thể cảm thấy không vui không?"
Không được rút thẻ nữa.
Hết chương 99.