Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 15: Gần ngay trước mắt
“Thế nào? Bất ngờ lắm phải không?” Diệp Sở quay sang Bạch Huyên cười hỏi, đôi mắt không tự chủ mà dừng lại chốc lát trên dáng người lồi lõm tản mát ra phong tình mê người của nàng. Tim hắn đập rộn lên, sắc đẹp của cô nàng này đã vượt quá hai từ xinh đẹp rồi.
Hoàng Vĩnh An thấy Diệp Sở và Bạch Huyên tựa hồ biết nhau liền nhíu mày bất mãn thốt: "Bạch Huyên tiểu thư, nếu không muốn làm giao dịch này thì Hoàng mỗ xin cáo từ vậy!"
"Chờ một chút. . ." Bạch Huyên giật mình hô lên, cũng không để ý tới Diệp Sở, nói: "Xin hãy cứu trị phụ thân ta đi mà!"
"Vậy mới ngoan chứ!" Hoàng Vĩnh An nở nụ cười thầm nhủ, đoạn đáp: "Vậy thì theo ta đi. Khi ta lấy được rồi thì Hoàng mỗ nhất định sẽ cứu được phụ thân của nàng!"
Thấy Bạch Huyên mím môi toan đi theo Hoàng Vĩnh An thì Diệp Sở đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chấp nhận bị một tên lường gạt lừa sao? Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận đó!"
Bạch Huyên đột nhiên dường bước, quay đầu lại nhìn về Diệp Sở, đang đợi hắn giải thích.
Bị một đôi mắt sáng người nhìn chằm chằm lấy, Diệp Sở giải tỏa nghi ngờ cho nàng: "Ngươi cho rằng tên lăng băm này có thể chữa được sát khí trong người phụ thân ngươi chăng?"
Một câu nói đó liền khiến sắc mặt Hoàng Vĩnh An kịch biến, giật mình quát to: "Tiểu tử điên này ở đâu ra vậy, ở chỗ này nói bậy nói bạ, còn không mau mau cút ra ngoài, bằng không đừng trách Hoàng mỗ ta tự thân thu thập ngươi!"
Diệp Sở không thèm để ý đến đối phương, hắn chỉ chỉ người đàn ông nằm trên giường thốt: "Ngươi cho hắn tiếp xúc với phụ thân ngươi một chút đi, thử xem hắn dám dùng chân khí tìm kiếm không?"
Bạch Huyên nhìn Hoàng Vĩnh An đầy vẻ hồ nghi khiến lão bối rối không dám đối mặt với nàng, Bạch Huyên bây giờ mới hiểu: Người này không thể chữa cho phụ thân mình.
"Tên này muốn chết! " Hoàng Vĩnh An thấy Bạch Huyên nhìn hắn giận dữ thì hắn biết âm mưu của mình đã bại lộ, đối với Diệp Sở oán hận vô cùng. Sát khí nhập thể hung hiểm vạn phần, đừng nói là hắn mà đến cả Đan sư cung đình đến cũng không cách nào cứu trị người này được. Hắn nói mạnh miệng như vậy chẳng qua là cho Bạch Huyên yên tâm mà thôi. Nhưng hết thảy cũng bị tên thằng nhãi từ đâu nhảy ra này phá mất.
"Thế nào? Thẹn quá hóa giận à? Cũng khó trách nha, ngươi thèm gái muốn điên rồi, khiến nội tiết tố mất cân đối, không kềm được dục vọng cũng là bình thường!" Diệp Sở nhìn Hoàng Vĩnh An cười nói, không hề để tâm đến đối phương đang vô cùng tức giận.
"Hoàng mỗ quả thật không thể cứu trị đó! Vậy thì thế nào? Ngươi có thể tìm người khác cứu sao? Ta đến thì phụ thân ngươi còn kéo dài tánh mạng được mấy ngày, ta không đến thì phụ thân ngươi không qua khỏi đêm nay đâu!" Hoàng Vĩnh An hừ một tiếng, dằn xuống lửa giận nhìn Bạch Huyên nói: "Ngươi nếu đáp ứng ta thì ngươi còn có thời gian người khác cứu trị phụ thân của mình, có lẽ còn có cơ hội. Nếu ngươi không đồng ý, phụ thân ngươi tối nay chắc chắn phải chết!"
Tâm Bạch Huyên như chìm vào đáy cốc, tên Hoàng Vĩnh An này đã là đan sư tốt nhất rồi, nếu giỏi hơn chút nữa là đã được cung đình mời vào rồi. Cũng chính bởi vì thế nên Bạch Huyên dù biết rõ tên này bại hoại nhưng vẫn đi mời. Nếu cả lão cũng cứu trị không được thì người nào còn có thể cứu trị được? Trong thời gian ngắn như vậy thì đi đâu tìm người đây?
"Nói thật mạnh miệng nha! Ngươi là cái thứ gì chứ! Chỉ có một chút tài nghệ như vậy mà ở đây kêu nhặng rồi! " Bàng Thiệu miệt thị một câu, ánh mắt dời khỏi người Bạch Huyên, trong bụng vô cùng hưng phấn, cái Nghiêu thành này đúng là tới không uổng nha, một nữ nhân chín mọng gợi cảm như vậy mà cũng gặp được, nơi này quả nhiên xuất ra rất nhiều mỹ nhân nha!
"Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám chỉ trích Hoàng mỗ chứ!" Hoàng Vĩnh An nhìn chằm chằm Bàng Thiệu, giận dữ mắng.
Bàng Thiệu là ai? Ngay cả vương thượng Nghiêu quốc cũng phải đối đãi khách khí đó. Hắn sao có thể chịu được một nhân vật như vậy mắng mỏ mình, bèn quát lên: "Bản thiếu gia hôm nay sẽ dạy cho ngươi cách làm người! Cho ngươi biết bản thiếu gia là nhân vật nào!"
Bàng Thiệu tức đến gầm rú khiến Hoàng Vĩnh An cười thầm khinh bỉ, bản thân mình mặc dù là một đan sư nhưng cũng đã tiến vào hàng ngũ người tu luyện rồi, đã đạt đến tầng thứ nhất 'Tu nguyên linh tự thân' hạ phẩm, đã đến Chân Khí cảnh tam trọng. Thực lực như vậy khiến cho rất nhiều người nhìn lên rồi, thanh niên Nghiêu thành có thể vượt quá hắn cũng đã không còn nhiều lắm.
Nên thấy Bàng Thiệu chuẩn bị động thủ, Hoàng Vĩnh An cực kỳ khinh thường.
Diệp Sở cũng không thích nhìn tên Hoàng Vĩnh An này, nhìn Bàng Thiệu nổi giận bừng bừng, thản nhiên đáp: "Có vài người cũng là cần phải dạy dỗ cho tốt một chút, làm bại hoại cũng thất bại như vậy thì đúng là làm mất mặt cộng đồng chúng ta quá!"
Bàng Thiệu gật đầu thật mạnh tỏ vẻ đồng tình.
"Đúng đó! Tên này lớn lên mặt mày quá khoa trương rồi, nhận thức lại thấp, mặt mũi xấu xí, càng nhìn càng thấy gớm. Ngươi nhớ chút nữa hầu hạ hắn nhẹ nhàng một chút, giúp hắn chỉnh lại dung mạo một lần. Ta thấy tên này cũng quá mập, đánh hắn gầy lại một chút đi! " Diệp Sở cẩn thận nhắc nhở Bàng Thiệu.
Bàng Thiệu cũng là người mập mạp nên suýt nữa là tức điên, đoạn phía trước không phải là nói hắn sao. Mập mạp thì sao chứ, mập mạp chọc tức ngươi à? Mập mạp thì không có nhân quyền sao? Ngươi sao lại kỳ thị mập mạp chứ? Hơn nữa đánh người mà còn đánh cho ốm lại dễ lắm sao?
Lửa giận Bàng Thiệu không dám tìm Diệp Sở phát tiết nên tự nhiên chuyển cả lên người Hoàng Vĩnh An. Đều do bộ dạng ngươi mập mạp đó, hại ta cũng bị vạ lây này!
Mấy đan sư còn lại thấy Bàng Thiệu đánh về phía Hoàng Vĩnh An cũng không khỏi cảm thương lấy hắn, thầm nghĩ tuổi trẻ thật là hiếu thắng, phải trả giá đắt rồi. Chân Khí cảnh tam trọng ngay cả hổ dữ cũng có thể xé rách toạc, cái giống tay chân nhỏ xíu như ngươi thì làm sao địch nổi.
Hoàng Vĩnh An vẫn khinh thường như cũ, nhưng khi hắn đỡ một quyền như hời hợt kia của Bàng Thiệu thì sắc mặt lại đột nhiên kịch biến, chỉ cảm thấy bộ ngực mình bị một lực cực mạnh đánh vào, sau đó cả người bay ra ngoài.
Bao gồm cả Bạch Huyên cũng bị kết quả như vậy khiến cho kinh ngạc vô ngần, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ được thiếu niên mập ú này lại có thể cường hãn như vậy, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương một Chân Khí cảnh tam trọng. Thiếu niên có thực lực như vậy ở Nghiêu thành này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bọn họ chưa từng nghe có một người như vậy.
Đang lúc mọi người đang chìm trong im lặng và sợ hãi thì chỉ còn lại tiếng cười đùa của Diệp Sở với Dao Dao: "Không phải sợ, bọn họ đang biểu diễn xiếc khỉ cho muội xem đó!"
Dao Dao cái hiểu cái không, cái cổ nhỏ nhắn khẽ gật, thật thà đáp: "Nhưng không có con khỉ mập như vậy nha!"
Bàng Thiệu nghe được một câu này liền lảo đảo, chút nữa là đã ngã vật ra đất. Không muốn nghe tiếng của tên Diệp Sở này nữa nên hắn bèn kéo Hoàng Vĩnh An ra khỏi cửa phòng, muốn nghiên cứu một chút làm sao để đánh thằng này cho gầy lại.
Nhìn thấy tình cảnh Hoàng Vĩnh An ở trong tay Bàng Thiệu không chịu nổi một kích, nên những tên đan sư đi theo lão ta đều hoảng sợ, trông thấy ánh mắt Diệp Sở quét về phía mình liền khiến bọn họ sợ hãi chạy tán loạn, không dám ở chỗ này nữa.
"Xin đừng đi. . ." Bạch Huyên thấy không còn một bóng dáng đan sư liền khẩn trương thốt lên, nếu bọn họ đi hết thì phụ thân mình nhất định sẽ chết.
"Diệp Sở! Có thể kêu bằng hữu ngươi đừng đánh Hoàng Vĩnh An nữa không? Xem như là ta van ngươi, phụ thân ta cần lão." Đôi mắt Bạch Huyên đỏ bừng cầu xin, nàng không thể nhìn phụ thân cứ như vậy mà chết được.
"Á đù! Ngươi tin là tên lang băm kia có thể chữa được cho phụ thân ngươi sao?" Diệp Sở ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bất đắc dĩ của nàng, lắc đầu chịu thua hỏi.
"Nhưng ta có thể làm sao? Ta không tìm được người tốt hơn nữa rồi!" Bạch Huyên thút thít đáp.
"Ai nói tìm không ra? " Diệp Sở đáp: "Ta cho ngươi một lựa chọn tốt hơn nhiều!"
"Ngươi có thể tìm được đan sư khác? Ở nơi đâu?" Bạch Huyên vui mừng quá đỗi, ánh mắt nóng rực chăm chăm nhìn Diệp Sở, đôi mắt đẹp ngập tràn niềm hy vọng.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!" Diệp Sở nhún vai đáp.
Bạch Huyên đột nhiên nghi ngờ nhìn Diệp Sở thốt: "Là ngươi?"
Trong mắt Bạch Huyên liền lộ ra vẻ hoài nghi, cái tên bại hoại nổi danh ở Nghiêu thành là một đan sư còn lợi hại hơn Hoàng Vĩnh An sao, nói đùa gì vậy?
Hoàng Vĩnh An thấy Diệp Sở và Bạch Huyên tựa hồ biết nhau liền nhíu mày bất mãn thốt: "Bạch Huyên tiểu thư, nếu không muốn làm giao dịch này thì Hoàng mỗ xin cáo từ vậy!"
"Chờ một chút. . ." Bạch Huyên giật mình hô lên, cũng không để ý tới Diệp Sở, nói: "Xin hãy cứu trị phụ thân ta đi mà!"
"Vậy mới ngoan chứ!" Hoàng Vĩnh An nở nụ cười thầm nhủ, đoạn đáp: "Vậy thì theo ta đi. Khi ta lấy được rồi thì Hoàng mỗ nhất định sẽ cứu được phụ thân của nàng!"
Thấy Bạch Huyên mím môi toan đi theo Hoàng Vĩnh An thì Diệp Sở đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi chấp nhận bị một tên lường gạt lừa sao? Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận đó!"
Bạch Huyên đột nhiên dường bước, quay đầu lại nhìn về Diệp Sở, đang đợi hắn giải thích.
Bị một đôi mắt sáng người nhìn chằm chằm lấy, Diệp Sở giải tỏa nghi ngờ cho nàng: "Ngươi cho rằng tên lăng băm này có thể chữa được sát khí trong người phụ thân ngươi chăng?"
Một câu nói đó liền khiến sắc mặt Hoàng Vĩnh An kịch biến, giật mình quát to: "Tiểu tử điên này ở đâu ra vậy, ở chỗ này nói bậy nói bạ, còn không mau mau cút ra ngoài, bằng không đừng trách Hoàng mỗ ta tự thân thu thập ngươi!"
Diệp Sở không thèm để ý đến đối phương, hắn chỉ chỉ người đàn ông nằm trên giường thốt: "Ngươi cho hắn tiếp xúc với phụ thân ngươi một chút đi, thử xem hắn dám dùng chân khí tìm kiếm không?"
Bạch Huyên nhìn Hoàng Vĩnh An đầy vẻ hồ nghi khiến lão bối rối không dám đối mặt với nàng, Bạch Huyên bây giờ mới hiểu: Người này không thể chữa cho phụ thân mình.
"Tên này muốn chết! " Hoàng Vĩnh An thấy Bạch Huyên nhìn hắn giận dữ thì hắn biết âm mưu của mình đã bại lộ, đối với Diệp Sở oán hận vô cùng. Sát khí nhập thể hung hiểm vạn phần, đừng nói là hắn mà đến cả Đan sư cung đình đến cũng không cách nào cứu trị người này được. Hắn nói mạnh miệng như vậy chẳng qua là cho Bạch Huyên yên tâm mà thôi. Nhưng hết thảy cũng bị tên thằng nhãi từ đâu nhảy ra này phá mất.
"Thế nào? Thẹn quá hóa giận à? Cũng khó trách nha, ngươi thèm gái muốn điên rồi, khiến nội tiết tố mất cân đối, không kềm được dục vọng cũng là bình thường!" Diệp Sở nhìn Hoàng Vĩnh An cười nói, không hề để tâm đến đối phương đang vô cùng tức giận.
"Hoàng mỗ quả thật không thể cứu trị đó! Vậy thì thế nào? Ngươi có thể tìm người khác cứu sao? Ta đến thì phụ thân ngươi còn kéo dài tánh mạng được mấy ngày, ta không đến thì phụ thân ngươi không qua khỏi đêm nay đâu!" Hoàng Vĩnh An hừ một tiếng, dằn xuống lửa giận nhìn Bạch Huyên nói: "Ngươi nếu đáp ứng ta thì ngươi còn có thời gian người khác cứu trị phụ thân của mình, có lẽ còn có cơ hội. Nếu ngươi không đồng ý, phụ thân ngươi tối nay chắc chắn phải chết!"
Tâm Bạch Huyên như chìm vào đáy cốc, tên Hoàng Vĩnh An này đã là đan sư tốt nhất rồi, nếu giỏi hơn chút nữa là đã được cung đình mời vào rồi. Cũng chính bởi vì thế nên Bạch Huyên dù biết rõ tên này bại hoại nhưng vẫn đi mời. Nếu cả lão cũng cứu trị không được thì người nào còn có thể cứu trị được? Trong thời gian ngắn như vậy thì đi đâu tìm người đây?
"Nói thật mạnh miệng nha! Ngươi là cái thứ gì chứ! Chỉ có một chút tài nghệ như vậy mà ở đây kêu nhặng rồi! " Bàng Thiệu miệt thị một câu, ánh mắt dời khỏi người Bạch Huyên, trong bụng vô cùng hưng phấn, cái Nghiêu thành này đúng là tới không uổng nha, một nữ nhân chín mọng gợi cảm như vậy mà cũng gặp được, nơi này quả nhiên xuất ra rất nhiều mỹ nhân nha!
"Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám chỉ trích Hoàng mỗ chứ!" Hoàng Vĩnh An nhìn chằm chằm Bàng Thiệu, giận dữ mắng.
Bàng Thiệu là ai? Ngay cả vương thượng Nghiêu quốc cũng phải đối đãi khách khí đó. Hắn sao có thể chịu được một nhân vật như vậy mắng mỏ mình, bèn quát lên: "Bản thiếu gia hôm nay sẽ dạy cho ngươi cách làm người! Cho ngươi biết bản thiếu gia là nhân vật nào!"
Bàng Thiệu tức đến gầm rú khiến Hoàng Vĩnh An cười thầm khinh bỉ, bản thân mình mặc dù là một đan sư nhưng cũng đã tiến vào hàng ngũ người tu luyện rồi, đã đạt đến tầng thứ nhất 'Tu nguyên linh tự thân' hạ phẩm, đã đến Chân Khí cảnh tam trọng. Thực lực như vậy khiến cho rất nhiều người nhìn lên rồi, thanh niên Nghiêu thành có thể vượt quá hắn cũng đã không còn nhiều lắm.
Nên thấy Bàng Thiệu chuẩn bị động thủ, Hoàng Vĩnh An cực kỳ khinh thường.
Diệp Sở cũng không thích nhìn tên Hoàng Vĩnh An này, nhìn Bàng Thiệu nổi giận bừng bừng, thản nhiên đáp: "Có vài người cũng là cần phải dạy dỗ cho tốt một chút, làm bại hoại cũng thất bại như vậy thì đúng là làm mất mặt cộng đồng chúng ta quá!"
Bàng Thiệu gật đầu thật mạnh tỏ vẻ đồng tình.
"Đúng đó! Tên này lớn lên mặt mày quá khoa trương rồi, nhận thức lại thấp, mặt mũi xấu xí, càng nhìn càng thấy gớm. Ngươi nhớ chút nữa hầu hạ hắn nhẹ nhàng một chút, giúp hắn chỉnh lại dung mạo một lần. Ta thấy tên này cũng quá mập, đánh hắn gầy lại một chút đi! " Diệp Sở cẩn thận nhắc nhở Bàng Thiệu.
Bàng Thiệu cũng là người mập mạp nên suýt nữa là tức điên, đoạn phía trước không phải là nói hắn sao. Mập mạp thì sao chứ, mập mạp chọc tức ngươi à? Mập mạp thì không có nhân quyền sao? Ngươi sao lại kỳ thị mập mạp chứ? Hơn nữa đánh người mà còn đánh cho ốm lại dễ lắm sao?
Lửa giận Bàng Thiệu không dám tìm Diệp Sở phát tiết nên tự nhiên chuyển cả lên người Hoàng Vĩnh An. Đều do bộ dạng ngươi mập mạp đó, hại ta cũng bị vạ lây này!
Mấy đan sư còn lại thấy Bàng Thiệu đánh về phía Hoàng Vĩnh An cũng không khỏi cảm thương lấy hắn, thầm nghĩ tuổi trẻ thật là hiếu thắng, phải trả giá đắt rồi. Chân Khí cảnh tam trọng ngay cả hổ dữ cũng có thể xé rách toạc, cái giống tay chân nhỏ xíu như ngươi thì làm sao địch nổi.
Hoàng Vĩnh An vẫn khinh thường như cũ, nhưng khi hắn đỡ một quyền như hời hợt kia của Bàng Thiệu thì sắc mặt lại đột nhiên kịch biến, chỉ cảm thấy bộ ngực mình bị một lực cực mạnh đánh vào, sau đó cả người bay ra ngoài.
Bao gồm cả Bạch Huyên cũng bị kết quả như vậy khiến cho kinh ngạc vô ngần, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ được thiếu niên mập ú này lại có thể cường hãn như vậy, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương một Chân Khí cảnh tam trọng. Thiếu niên có thực lực như vậy ở Nghiêu thành này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bọn họ chưa từng nghe có một người như vậy.
Đang lúc mọi người đang chìm trong im lặng và sợ hãi thì chỉ còn lại tiếng cười đùa của Diệp Sở với Dao Dao: "Không phải sợ, bọn họ đang biểu diễn xiếc khỉ cho muội xem đó!"
Dao Dao cái hiểu cái không, cái cổ nhỏ nhắn khẽ gật, thật thà đáp: "Nhưng không có con khỉ mập như vậy nha!"
Bàng Thiệu nghe được một câu này liền lảo đảo, chút nữa là đã ngã vật ra đất. Không muốn nghe tiếng của tên Diệp Sở này nữa nên hắn bèn kéo Hoàng Vĩnh An ra khỏi cửa phòng, muốn nghiên cứu một chút làm sao để đánh thằng này cho gầy lại.
Nhìn thấy tình cảnh Hoàng Vĩnh An ở trong tay Bàng Thiệu không chịu nổi một kích, nên những tên đan sư đi theo lão ta đều hoảng sợ, trông thấy ánh mắt Diệp Sở quét về phía mình liền khiến bọn họ sợ hãi chạy tán loạn, không dám ở chỗ này nữa.
"Xin đừng đi. . ." Bạch Huyên thấy không còn một bóng dáng đan sư liền khẩn trương thốt lên, nếu bọn họ đi hết thì phụ thân mình nhất định sẽ chết.
"Diệp Sở! Có thể kêu bằng hữu ngươi đừng đánh Hoàng Vĩnh An nữa không? Xem như là ta van ngươi, phụ thân ta cần lão." Đôi mắt Bạch Huyên đỏ bừng cầu xin, nàng không thể nhìn phụ thân cứ như vậy mà chết được.
"Á đù! Ngươi tin là tên lang băm kia có thể chữa được cho phụ thân ngươi sao?" Diệp Sở ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bất đắc dĩ của nàng, lắc đầu chịu thua hỏi.
"Nhưng ta có thể làm sao? Ta không tìm được người tốt hơn nữa rồi!" Bạch Huyên thút thít đáp.
"Ai nói tìm không ra? " Diệp Sở đáp: "Ta cho ngươi một lựa chọn tốt hơn nhiều!"
"Ngươi có thể tìm được đan sư khác? Ở nơi đâu?" Bạch Huyên vui mừng quá đỗi, ánh mắt nóng rực chăm chăm nhìn Diệp Sở, đôi mắt đẹp ngập tràn niềm hy vọng.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!" Diệp Sở nhún vai đáp.
Bạch Huyên đột nhiên nghi ngờ nhìn Diệp Sở thốt: "Là ngươi?"
Trong mắt Bạch Huyên liền lộ ra vẻ hoài nghi, cái tên bại hoại nổi danh ở Nghiêu thành là một đan sư còn lợi hại hơn Hoàng Vĩnh An sao, nói đùa gì vậy?
Tác giả :
Thuần Tình Tê Lợi Ca