Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 145: Một đường sinh tử
Sát khí lẫn linh khí ẩn chứa trong người Diệp Sở lấy thủ đoạn Âm dương giao thái chuyển đổi cho nhau, hai luồng sức mạnh đối lập rốt cuộc đã bắt đầu giao hòa. Sắc mặt Diệp Sở vốn đang đen kịt đã bắt đầu trở nên nhạt dần.
Nhược Thủy vốn cho rằng Diệp Sở hẳn phải chết nhưng giờ phút này thấy sắc mặt hắn dần dần chuyển biến tốt hơn thì không nén được bèn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy không tin vào mắt mình, cũng không cách nào hiểu nổi vì sao Diệp Sở có thể chịu đựng được tất cả tinh hoa sát khí?
Sát khí và linh khí mượn Âm Dương chuyển biến mà giao hòa cùng một chỗ khiến linh khí trong người Diệp Sở lột xác. Bởi sát khí trở nên tinh thuần và dày đậm hơn nên thực lực của Diệp Sở cũng từ từ tăng theo.
Cảm nhận được tín hiệu của bản thân, Diệp Sở vô cùng sung sướng. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã bước lên một con đường mới. Cảm giác được sức mạnh bao gồm hai loại sát – linh khí tức giao hòa, Diệp Sở lại càng thấy nhiệt huyết dâng tràn. Điều này nói lên, sau này lực lượng của hắn không còn giống những người khác nữa, hắn sắp sửa có được linh khí độc hữu của riêng mình.
Đây chính là kì ngộ mà rất nhiều Tu hành giả ao ước nhưng không thể có. Một trong số những nguyên nhân Sát linh giả được nhiều người hâm mộ chính là bọn họ có linh khí, không giống những Tu hành giả khác.
Diệp Sở lợi dụng âm dương của bản thân để chuyển hóa sát – linh thành một thể, thực lực đang không ngừng gia tăng.
“Xùy...”
Tam Âm Thải Văn Sát Chu vốn đang đợi Diệp Sở chết đi nhưng khi thấy Diệp Sở có thể hóa giải sát khí của nó thì lại bắt đầu phát cuồng, bèn vũ động sát khí tràn ra rồi trùng kích đến mọi người.
Tình Văn Đình, Kỷ Điệp và hoàng tử Đế quốc không ngừng khu động thiên địa linh khí nhưng vẫn không phải là đối thủ của Sát Chu. Họ liên tục bị sát khí trùng kích rồi đánh bay thẳng ra. Nếu không có thiên địa linh khí bảo vệ, bọn họ sớm đã bị sát khí xâm nhiễm.
“Hự...”
Ba người nện xuống đất, khẽ rên một tiếng mà miệng phun máu liên tục. Hiển nhiên, thương thế của họ không nhẹ.
Sau khi đánh bay ba người, Tam Âm Thải Văn Sát Chu vung tám cái chân mang theo sát khí quét vào đám Đại tu hành giả khiến bọn họ cuống cuồng bỏ chạy để né tránh sát khí trùng kích. Trong vài hơi thở ngắn ngủi, Tam Âm Thải Văn Sát Chu đã đánh tan cả đám Tu hành giả đang vây công.
“Xùy...”
Thải Văn Sát Chu mang theo khí tức âm hàn nhảy lên rồi xông về hướng Diệp Sở và Nhược Thủy. Hiển nhiên nó muốn giải quyết hai người trước tiên.
Sát khí kinh khủng đánh thẳng vào người Diệp Sở khiến những Đại tu hành giả khác cũng không đành lòng mà nhắm mắt lại. Tình Văn Đình khu động Thánh quan, muốn ngăn cản sát khí cho Diệp Sở nhưng bởi thương thế khá nặng nên không thể dùng sức mạnh của nó, một lần nữa lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sát khí đập mạnh lên người Diệp Sở rồi thấm vào trong. Diệp Sở rên lên một tiếng nhưng vẫn trụ vững, tựa như không hề hấn gì.
Nhược Thủy suy yếu đứng phía sau Diệp Sở, khi thấy cảnh tượng này thì thầm hiểu ra vì sao Vô Tâm Phong lại thu nhận Diệp Sở. Có lẽ thực lực hắn rất kém nhưng loại thể chất này trước nay nàng chưa từng gặp.
Có thể chịu đựng sát khí nhập thể mà không chết, điều này thật quá sức tưởng tượng!
Hiển nhiên Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng không ngờ tên thiếu niên ấy lại kiên cường đến mức độ như vậy. Nó nhảy bật lên rồi phóng lên người Diệp Sở, sát khi kinh hồn trên người nó cũng tuôn vào thân thể hắn ào ào.
Nhược Thủy, Tình Văn Đình và Kỷ Điệp cùng cả đám Tu hành giả thấy vậy thì mặt mày thất sắc. Dù Diệp Sở thần kì như thế nào, khi bị Tam Âm Thải Văn Sát Chu bám vào người thì chỉ còn có một còn đường chết.
Nhược Thủy và Tình Văn Đình cũng muốn ra tay giúp Diệp Sở nhưng giờ phút này lại lực bất tòng tâm.
Diệp Sở cũng không ngờ rằng Tam Âm Thải Văn Sát Chu sẽ bám lên người mình hòng xuất thủ giết hắn trước. Không sai, Diệp Sở có thể ngăn cản sát khí nhưng cũng phải xem mức độ của nó. Tam Âm Thải Văn Sát Chu đã thành Linh, kinh khủng chí cực!
Thân thể Diệp Sở cũng là máu thịt, làm sao có thể ngăn cản?
Sát khí mang theo hào quang bảy màu cũng cuộn trào vào thân thể Diệp Sở. Hắn cảm thấy một cơn đau như dao cắt, thân hình cũng phù lên, dần dần sắp thối rữa.
Diệp Sở chộp lấy Tam Âm Thải Văn Sát Chu hòng ném đi nhưng nó không phải là thứ Diệp Sở có thể bắt mà không hề phản kháng. Nó bấu bốn đôi chân quanh Diệp Sở, căn bản khiến hắn không thể gỡ ra.
Bị sát khí âm hàn tuôn vào người, Diệp Sở cảm thấy sức sống của mình như bị mài mòn, toàn thân dần dần chết lặng. Cho dù thể chất của hắn đặc thù nhưng cũng không thể chịu nổi sự kinh khủng của Sát Chu, thứ mà ngay cả đám người Nhược Thủy cũng không thể kháng cự.
Hiển nhiên con Sát Chu đang muốn biến Diệp Sở thành một bãi nước nên dốc toàn lực phát ra quang mang chói mắt. Khi toàn bộ luồng sáng đi vào thân thể Diệp Sở thì toàn thân hắn như bị chụp vào một cái lồng sáng khiến người bên ngoài căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Thứ này thật kinh khủng! Lấy thể chất thần kì có thể ngăn được sát khí của mình, Diệp Sở cũng cảm giác ý thức bản thần dần dần trở nên mơ hồ.
Những Đại tu hành giả khác chỉ thấy cảnh tượng này mà không nhìn rõ bên trong thì chỉ thở dài. Họ thầm nghĩ, đối diện với sát vật khủng khiếp như thể, cho dù là Sát linh giả của Sát linh giới cũng phải đau đầu, luyện hóa nó ắt phải cửu tử nhất sinh. Giờ phút này, Diệp Sở bị nó bấu chặt thì hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Một số người thấy Diệp Sở bị cuốn lấy, nên thừa cơ hội phóng vội ra ngoài chạy trốn. Đây chỉ là cơ hội rất ngắn, bằng không nếu bị Sát Chu cuốn vào thêm một lần nữa thì họ cũng chỉ còn đi chung con đường của Diệp Sở.
Diệp sở cảm giác ý chí toàn thân sắp sửa biến mất. Vầng sáng bảy màu thấm đến đâu thì ăn mòn quần áo của Diệp Sở rách lổ chỗ đến đó. Bất kể đồ vật nào Diệp Sở mang theo, cho dù là Hồng Sát cô bản hay đến cả quyển bút ký về Sát linh giả mà Bàng Thiệu cho hắn đều bị ăn mòn đến mức hóa thành tro bụi.
Mà sau khi ăn mòn tất cả những thứ ấy, sát khí lại lan đến thỏi sắt đen Diệp Sở tiện tay nhặt được lúc trước.
Ngay lập tức, sát khí đã ăn mòn sạch sẽ các vết hoen rỉ trên thỏi sắt. Lực ăn mòn kinh khủng đến thế thì cho dù sắt ròng cũng không chịu nổi. Nhưng ngay khi các vết rỉ bị hủ thực, thỏi sắt đen chớp lóe u quang rồi dung nhập hoàn toàn vào người Diệp Sở. Nó đã biến mất trong ngực hắn.
Diệp Sở cũng cho rằng thỏi sắt đã bị ăn mòn sạch sẽ nên tay chân hắn càng thêm luống cuống, thần trí càng thêm mơ hồ.
Nhưng khi toàn thân Diệp Sở sưng đỏ như sắp bị rữa nát thì đột nhiên thân thể hắn chớp lóe u quang. Một vầng sáng mờ hạ xuống người hắn rồi quấn quanh luồng sáng bảy màu, toàn bộ bùng lên rồi đi vào thân thể Diệp Sở. Ngay kế tiếp, Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng bị dính u quang.
Thần trí Diệp Sở đột nhiên khôi phục bình thường. Hắn mở mắt ra bèn thấy rõ Tam Âm Thải Văn Sát Chu lộ vẻ kinh hoàng, muốn thoát khỏi thân thể mình nhưng căn bản nó không có cơ hội. Cùng lúc u quang biến mất, toàn thân nó cũng biến mất theo.
Lúc Tam Âm Thải Văn Sát Chu biến mất, thần trí của Diệp Sở đã hoàn toàn tỉnh táo, sát khí trên người hắn chớp lóe lòe lòe khiến người khác sợ hãi. Tam Âm Thải Văn Sát Chu không còn, mặc dù vẫn bị hành hạ bởi cơn đau khủng khiếp nhưng tính mạng hắn đã không còn bị uy hiếp.
Diệp Sở điên cuồng chuyển đổi âm dương, hắn cảm thấy khí hải đang phình to lên dữ dội. Điều này khiến hắn không kìm được phải nội thị tình huống bên trong cơ thể.
Nhưng khi tâm thần của Diệp Sở dung nhập vào khí hải thì cảnh tượng bên trong khiến hắn dại ra mà không dám tin. Bên trong khí hải của hắn có một thỏi sắt đen nằm ở trung tâm chiếu xạ quang mang u tối. Thỏi sắt đen ấy chỉ cỡ đầu ngón tay nhưng bên trên được khắc đầy phù văn thần kỳ. Khi nhìn chăm chú vào những phù văn ấy, Diệp Sở cảm thấy nguyên linh chợt nhảy lên điên cuồng.
Bên cạnh thỏi sắt đen, Tam Âm Thải Văn Sát Chu nằm co rúc một chỗ, dường như nó đang bị u quang trấn áp, thỉnh thoảng nó phóng ra một ít sát khí nhưng căn bản là không thể làm gì được Diệp Sở.
Cảnh tượng thần kì trong khí hải khiến Diệp Sở thất thần, không thể tự chủ!
Nhược Thủy vốn cho rằng Diệp Sở hẳn phải chết nhưng giờ phút này thấy sắc mặt hắn dần dần chuyển biến tốt hơn thì không nén được bèn thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy không tin vào mắt mình, cũng không cách nào hiểu nổi vì sao Diệp Sở có thể chịu đựng được tất cả tinh hoa sát khí?
Sát khí và linh khí mượn Âm Dương chuyển biến mà giao hòa cùng một chỗ khiến linh khí trong người Diệp Sở lột xác. Bởi sát khí trở nên tinh thuần và dày đậm hơn nên thực lực của Diệp Sở cũng từ từ tăng theo.
Cảm nhận được tín hiệu của bản thân, Diệp Sở vô cùng sung sướng. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã bước lên một con đường mới. Cảm giác được sức mạnh bao gồm hai loại sát – linh khí tức giao hòa, Diệp Sở lại càng thấy nhiệt huyết dâng tràn. Điều này nói lên, sau này lực lượng của hắn không còn giống những người khác nữa, hắn sắp sửa có được linh khí độc hữu của riêng mình.
Đây chính là kì ngộ mà rất nhiều Tu hành giả ao ước nhưng không thể có. Một trong số những nguyên nhân Sát linh giả được nhiều người hâm mộ chính là bọn họ có linh khí, không giống những Tu hành giả khác.
Diệp Sở lợi dụng âm dương của bản thân để chuyển hóa sát – linh thành một thể, thực lực đang không ngừng gia tăng.
“Xùy...”
Tam Âm Thải Văn Sát Chu vốn đang đợi Diệp Sở chết đi nhưng khi thấy Diệp Sở có thể hóa giải sát khí của nó thì lại bắt đầu phát cuồng, bèn vũ động sát khí tràn ra rồi trùng kích đến mọi người.
Tình Văn Đình, Kỷ Điệp và hoàng tử Đế quốc không ngừng khu động thiên địa linh khí nhưng vẫn không phải là đối thủ của Sát Chu. Họ liên tục bị sát khí trùng kích rồi đánh bay thẳng ra. Nếu không có thiên địa linh khí bảo vệ, bọn họ sớm đã bị sát khí xâm nhiễm.
“Hự...”
Ba người nện xuống đất, khẽ rên một tiếng mà miệng phun máu liên tục. Hiển nhiên, thương thế của họ không nhẹ.
Sau khi đánh bay ba người, Tam Âm Thải Văn Sát Chu vung tám cái chân mang theo sát khí quét vào đám Đại tu hành giả khiến bọn họ cuống cuồng bỏ chạy để né tránh sát khí trùng kích. Trong vài hơi thở ngắn ngủi, Tam Âm Thải Văn Sát Chu đã đánh tan cả đám Tu hành giả đang vây công.
“Xùy...”
Thải Văn Sát Chu mang theo khí tức âm hàn nhảy lên rồi xông về hướng Diệp Sở và Nhược Thủy. Hiển nhiên nó muốn giải quyết hai người trước tiên.
Sát khí kinh khủng đánh thẳng vào người Diệp Sở khiến những Đại tu hành giả khác cũng không đành lòng mà nhắm mắt lại. Tình Văn Đình khu động Thánh quan, muốn ngăn cản sát khí cho Diệp Sở nhưng bởi thương thế khá nặng nên không thể dùng sức mạnh của nó, một lần nữa lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sát khí đập mạnh lên người Diệp Sở rồi thấm vào trong. Diệp Sở rên lên một tiếng nhưng vẫn trụ vững, tựa như không hề hấn gì.
Nhược Thủy suy yếu đứng phía sau Diệp Sở, khi thấy cảnh tượng này thì thầm hiểu ra vì sao Vô Tâm Phong lại thu nhận Diệp Sở. Có lẽ thực lực hắn rất kém nhưng loại thể chất này trước nay nàng chưa từng gặp.
Có thể chịu đựng sát khí nhập thể mà không chết, điều này thật quá sức tưởng tượng!
Hiển nhiên Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng không ngờ tên thiếu niên ấy lại kiên cường đến mức độ như vậy. Nó nhảy bật lên rồi phóng lên người Diệp Sở, sát khi kinh hồn trên người nó cũng tuôn vào thân thể hắn ào ào.
Nhược Thủy, Tình Văn Đình và Kỷ Điệp cùng cả đám Tu hành giả thấy vậy thì mặt mày thất sắc. Dù Diệp Sở thần kì như thế nào, khi bị Tam Âm Thải Văn Sát Chu bám vào người thì chỉ còn có một còn đường chết.
Nhược Thủy và Tình Văn Đình cũng muốn ra tay giúp Diệp Sở nhưng giờ phút này lại lực bất tòng tâm.
Diệp Sở cũng không ngờ rằng Tam Âm Thải Văn Sát Chu sẽ bám lên người mình hòng xuất thủ giết hắn trước. Không sai, Diệp Sở có thể ngăn cản sát khí nhưng cũng phải xem mức độ của nó. Tam Âm Thải Văn Sát Chu đã thành Linh, kinh khủng chí cực!
Thân thể Diệp Sở cũng là máu thịt, làm sao có thể ngăn cản?
Sát khí mang theo hào quang bảy màu cũng cuộn trào vào thân thể Diệp Sở. Hắn cảm thấy một cơn đau như dao cắt, thân hình cũng phù lên, dần dần sắp thối rữa.
Diệp Sở chộp lấy Tam Âm Thải Văn Sát Chu hòng ném đi nhưng nó không phải là thứ Diệp Sở có thể bắt mà không hề phản kháng. Nó bấu bốn đôi chân quanh Diệp Sở, căn bản khiến hắn không thể gỡ ra.
Bị sát khí âm hàn tuôn vào người, Diệp Sở cảm thấy sức sống của mình như bị mài mòn, toàn thân dần dần chết lặng. Cho dù thể chất của hắn đặc thù nhưng cũng không thể chịu nổi sự kinh khủng của Sát Chu, thứ mà ngay cả đám người Nhược Thủy cũng không thể kháng cự.
Hiển nhiên con Sát Chu đang muốn biến Diệp Sở thành một bãi nước nên dốc toàn lực phát ra quang mang chói mắt. Khi toàn bộ luồng sáng đi vào thân thể Diệp Sở thì toàn thân hắn như bị chụp vào một cái lồng sáng khiến người bên ngoài căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Thứ này thật kinh khủng! Lấy thể chất thần kì có thể ngăn được sát khí của mình, Diệp Sở cũng cảm giác ý thức bản thần dần dần trở nên mơ hồ.
Những Đại tu hành giả khác chỉ thấy cảnh tượng này mà không nhìn rõ bên trong thì chỉ thở dài. Họ thầm nghĩ, đối diện với sát vật khủng khiếp như thể, cho dù là Sát linh giả của Sát linh giới cũng phải đau đầu, luyện hóa nó ắt phải cửu tử nhất sinh. Giờ phút này, Diệp Sở bị nó bấu chặt thì hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Một số người thấy Diệp Sở bị cuốn lấy, nên thừa cơ hội phóng vội ra ngoài chạy trốn. Đây chỉ là cơ hội rất ngắn, bằng không nếu bị Sát Chu cuốn vào thêm một lần nữa thì họ cũng chỉ còn đi chung con đường của Diệp Sở.
Diệp sở cảm giác ý chí toàn thân sắp sửa biến mất. Vầng sáng bảy màu thấm đến đâu thì ăn mòn quần áo của Diệp Sở rách lổ chỗ đến đó. Bất kể đồ vật nào Diệp Sở mang theo, cho dù là Hồng Sát cô bản hay đến cả quyển bút ký về Sát linh giả mà Bàng Thiệu cho hắn đều bị ăn mòn đến mức hóa thành tro bụi.
Mà sau khi ăn mòn tất cả những thứ ấy, sát khí lại lan đến thỏi sắt đen Diệp Sở tiện tay nhặt được lúc trước.
Ngay lập tức, sát khí đã ăn mòn sạch sẽ các vết hoen rỉ trên thỏi sắt. Lực ăn mòn kinh khủng đến thế thì cho dù sắt ròng cũng không chịu nổi. Nhưng ngay khi các vết rỉ bị hủ thực, thỏi sắt đen chớp lóe u quang rồi dung nhập hoàn toàn vào người Diệp Sở. Nó đã biến mất trong ngực hắn.
Diệp Sở cũng cho rằng thỏi sắt đã bị ăn mòn sạch sẽ nên tay chân hắn càng thêm luống cuống, thần trí càng thêm mơ hồ.
Nhưng khi toàn thân Diệp Sở sưng đỏ như sắp bị rữa nát thì đột nhiên thân thể hắn chớp lóe u quang. Một vầng sáng mờ hạ xuống người hắn rồi quấn quanh luồng sáng bảy màu, toàn bộ bùng lên rồi đi vào thân thể Diệp Sở. Ngay kế tiếp, Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng bị dính u quang.
Thần trí Diệp Sở đột nhiên khôi phục bình thường. Hắn mở mắt ra bèn thấy rõ Tam Âm Thải Văn Sát Chu lộ vẻ kinh hoàng, muốn thoát khỏi thân thể mình nhưng căn bản nó không có cơ hội. Cùng lúc u quang biến mất, toàn thân nó cũng biến mất theo.
Lúc Tam Âm Thải Văn Sát Chu biến mất, thần trí của Diệp Sở đã hoàn toàn tỉnh táo, sát khí trên người hắn chớp lóe lòe lòe khiến người khác sợ hãi. Tam Âm Thải Văn Sát Chu không còn, mặc dù vẫn bị hành hạ bởi cơn đau khủng khiếp nhưng tính mạng hắn đã không còn bị uy hiếp.
Diệp Sở điên cuồng chuyển đổi âm dương, hắn cảm thấy khí hải đang phình to lên dữ dội. Điều này khiến hắn không kìm được phải nội thị tình huống bên trong cơ thể.
Nhưng khi tâm thần của Diệp Sở dung nhập vào khí hải thì cảnh tượng bên trong khiến hắn dại ra mà không dám tin. Bên trong khí hải của hắn có một thỏi sắt đen nằm ở trung tâm chiếu xạ quang mang u tối. Thỏi sắt đen ấy chỉ cỡ đầu ngón tay nhưng bên trên được khắc đầy phù văn thần kỳ. Khi nhìn chăm chú vào những phù văn ấy, Diệp Sở cảm thấy nguyên linh chợt nhảy lên điên cuồng.
Bên cạnh thỏi sắt đen, Tam Âm Thải Văn Sát Chu nằm co rúc một chỗ, dường như nó đang bị u quang trấn áp, thỉnh thoảng nó phóng ra một ít sát khí nhưng căn bản là không thể làm gì được Diệp Sở.
Cảnh tượng thần kì trong khí hải khiến Diệp Sở thất thần, không thể tự chủ!
Tác giả :
Thuần Tình Tê Lợi Ca