Tà Ngự Thiên Kiều
Chương 133: Là nàng!
Thừa lúc đám Tình Văn Đình, Bàng Thiệu và Hoàng tử gây ra huyên náo bên ngoài, Diệp Sở lại tiếp tục đi sâu vào trong. Càng đi sâu vào hắn càng gặp nhiều sát khí. Diệp Sở không chút sợ hãi, lấy thân thể ngạnh kháng sát khí. Được thân thể hắn luyện hóa, chúng bị ngưng tụ thành từng viên sát châu trong lòng bàn tay.
Thỉnh thoảng có người đi qua, phát hiện Diệp Sở bỏ qua sát khí mà đi, điều này khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên. Họ có thể đi đến nơi này thì lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí tránh né chúng. Thế nhưng họ lại tận mắt trông thấy Diệp Sở đi lại tự nhiên trong sát khí.
Một đường đi tới, cuối cùng Diệp Sở đã đến cổng vòm thứ nhất. Khi hắn vừa chuẩn bị đi vào thì lại bị một vầng sáng trùng kích bắn ngược ra. Nó khiến tất cả mọi người, kể cả Diệp Sở đều không thể ngăn cản, bị bắn bay ra ngoài lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Có người không nhịn được hừ lên một tiếng buồn bực, ngay cả Diệp Sở cũng cảm thấy huyết khí nhộn nhạo.
Trước mặt cổng vòm, mấy người bò dậy thầm nghĩ may mắn nó không phải là sát khí, nếu không chỉ bằng một kích này họ đều phải chết sạch mà không cần bàn cãi.
Bọn họ lấy ra binh khí, chuẩn bị ngạnh kháng những tia sáng trùng kích này. Nhưng sau một kích vừa xong thì cũng không xuất hiện bất cứ tia sáng nào nữa. Cả đám kéo nhau đi vào, bên trong là một khoảnh đất trống.
Ở trong này lại có một khối Ngũ Quang Thập Sắc Ngọc Thạch vô cùng to lớn và tráng lệ, bên trên được điêu khắc hoa - điểu - trùng - ngư, thi thoảng xen lẫn văn tự. Ai cũng có thể cảm giác được nét chữ cứng cáp có lực như rồng bay phượng múa. Ý cảnh bàng bạc khủng bố như muốn tràn ra từ bên trong.
Mấy người tiến vào đều không dám nhìn thẳng những văn tự này. Chỉ cần nhìn vào một lần thì đã cảm thấy nguyên linh muốn nổ tung vì không thể chịu nổi lực ý cảnh trùng kích.
“Oanh... ”
Một cơn địa chấn khủng bố truyền ra từ trong động, đồng thời tại một nơi khác cũng phát ra chấn động cường đại. Tiếng vang ầm ầm vọng lại khiến màng nhĩ mọi người đau đớn. Diệp Sở cũng nhịn không được mà kinh hãi, thầm nghĩ ai dám ở mộ Đại tướng quân vận dụng man lực như vậy.
Cố lần theo âm thanh trùng kích ấy, Diệp Sở thấy một đám người đang vây quanh một cổng vòng đóng kín. Tay họ lăm lăm binh khí, phát lực bắn đi. Nhưng chính vì vậy, vầng sáng khủng bố đã bắt đầu khởi động, không ngừng đánh bay những kẻ này.
“Oanh...”
Mọi người hợp lực xông tới hợp kích phát ra một lực lượng mạnh mẽ đánh vào cổng vòm. Nó rốt cuộc đã bị rung chuyển rồi từ từ mở ra. Nhưng đồng thời khi cánh cửa hé mở, một luồng khí tức bàng bạc chợt đánh úp tới mang theo một lực lượng cường đại mênh mông, mãnh liệt mà Diệp Sở cũng không tưởng tượng được, bắn thẳng vào đám Tu hành giả. Cả đám kêu gào ầm ĩ, không rõ sống chết.
Cho dù Diệp Sở đứng cách khá xa nhưng cũng cảm nhận rõ hung hiểm. Hắn điên cuồng lui về phía sau mới tránh được một kích này.
Sau khi cổng vòm phun ra lực lượng mãnh mẽ, vầng hào quang từ ngọc thạch cuối cùng cũng nhạt đi một ít, vài Tu hành giả không bị oanh tạc ngay lạp tức nhanh chân chui vào bên trong.
Thấy thế, Diệp Sở cũng nhanh chóng phóng vào. Vừa đến bên trong thì cổng vòm cũng tự động khép lại.
Lấy ra bản đồ Bạch Báo đã cho, cuối cùng Diệp Sở cũng xác định được vị trí của mình. Tiến vào cái cổng vòm này, hắn đã đến khá sâu trong mộ huyệt rồi.
Bên ngoài cổng vòm có vầng sáng chớp động. Trên mấy cái bàn đá có vài món vật phẩm. Những thứ này đều là vật bồi táng Đại tướng quân, không phải vật phàm. Một đám người tiến vào trong đó đều hưng phấn, nhào tới tranh cướp những vật phẩm này.
Các vật này phát ra ánh sáng, lực lượng bắt đầu khởi động. Chúng phát ra lực lượng không thua kém gì Tiên thiên cảnh, điều này khiến Diệp Sở kinh hãi. Hắn thầm nghĩ, nếu mang những món này ra ngoài thì đều là vật ngàn vàng khó mua.
Diệp Sở tất nhiên không để chúng vào mắt. Hắn nhìn mọi người say máu chém giết vì mấy món đồ vật bèo nhèo này mà thân ảnh chợt biến mất, lao vào phía sâu bên trong. Tiến vào sâu hơn, Diệp Sở bèn cẩn thận từng li từng tí, trong đầu nhớ lại bản vẽ những đường cong đơn lẻ, dựa theo miêu tả về chúng mà đi.
Được một đoạn không xa, Diệp Sở bắt gặp được mấy bộ xương trắng. Thi thể! Hắn biết đây đều là những người chết khi xâm nhập mộ Đại tướng quân.
“Thần nữ, trong mộ huyệt có thần nữ!” Diệp Sở đi thêm một khoảng nữa thì thấy được mấy người, lại nghe thấy tiếng kinh hô không thôi. Điều này khiến Diệp Sở nhíu mày.
“Quả nhiên là thần nữ! Nàng từ bên ngoài vào nhưng vẫn đi lại tự nhiên trong mộ huyệt, rõ ràng không xem sát khí ra gì!” Mấy tên Tu hành giả thán phục sợ hãi, nguyên một đám mang ánh mắt nóng bỏng.
Diệp Sở trong lòng cũng cả kinh. Lại có người không xem sát khí ra gì?
"Tại sao gọi là Thần Nữ?" Diệp Sở không nhịn được hỏi thăm.
"Mấy người chỉ vào phía trước:" Cái kia... cái lối đi kia trải rộng sát khí, ở đó còn có một nữ tử đẹp như tiên nữ ở trong đó chạy rất nhanh. ”
Diệp Sở kinh hãi, nhanh chóng phóng đến nơi ấy, chui vào thông đạo được mấy người kia chỉ.
Thấy Diệp Sở tiến vào mà cũng đi lại tự nhiên, mấy tên vốn vẫn khiếp sợ thần nữ thi nhau lau mắt, lộ rõ vẻ bất ngờ.
...
Trong thông đạo, sát khí hung mãnh hơn nhiều so với bên ngoài nhưng Diệp Sở cũng không thèm để ý. Với thể chất đặc thù của mình, sát khí đã bị chuyển hóa thành từng viên sát châu hiện ra trong lòng bàn tay khiến Diệp Sở một đường thẳng tiến. Đây là thủ đoạn người khác khó có thể thực hiện nhưng xuất hiện trong tay Diệp Sở thì cũng không có gì lạ.
Diệp Sở đuổi theo, chủ yếu là muốn xem người nào lại có thể di chuyển tùy ý trong mộ Đại tướng quân. Truy theo một đoạn không ngắn, Diệp Sở đến một tòa ngọc đài cao cao liền bắt gặp một nữ tử áo trắng thánh khiết như tuyết. Tà áo phiêu lãng theo gió khiến nàng giống như một vị nữ thần cưỡi gió mà đi.
Tuy nữ tử đưa lưng về phía Diệp Sở nhưng hắn vẫn cảm giác được khí chất xuất trần không cốc u lan của nàng. Vẻ đẹp ung dung tĩnh lặng kết hợp hoàn mỹ với ngọc thạch bốn phía, trông như thiên địa linh tú.
Diệp Sở cảm giác nguyên linh của mình cũng bị ảnh hưởng, tốc độ hấp thu chân nguyên chi lực cũng tăng thêm vài phần.
Điều này khiến cho Diệp Sở kinh hãi. Nữ nhân này lẳng lặng đứng nơi đó mà có thể tác động đến ý cảnh, lại ảnh hưởng đến tu hành của mình?! Chỉ có thể nói nàng không hề đơn giản!
Tựa như phát giác sau lưng có người, nữ tử quay đầu lại nhìn thoáng qua. Lúc này Diệp Sở mới nhìn rõ dung nhan nàng. Gương mặt tuyệt mỹ không tì vết, đôi mắt trong xanh như làn nước, bờ môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, chiếc cổ trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, làn da như băng cơ ngọc cốt, ngũ quan tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành, đường cong uyển chuyển mềm mại!
Nữ nhân này không chỉ có dung nhan tuyệt thế mà khí chất cũng thoát tục, không nhiễm khói bụi nhân gian. Ở giữa trời đất, tất cả mọi thứ xinh đẹp đứng trước mặt nàng đều nhạt nhòa thất sắc. Đây là một nữ nhân hoàn mỹ đến mức tận cùng!
Nhưng tất cả những điều này đều không khiến cho Diệp Sở kinh ngạc, mà điều hắn kinh ngạc nhất chính là vì một gương mặt quen thuộc.
“Tại sao lại là nàng? So với lần trước, khí chất của nàng có sự thoát thai biến hóa, cơ thể mặc dù không thay đổi thế nhưng khí tức lại rung động lòng người, thật giống như thần nữ!”
Thỉnh thoảng có người đi qua, phát hiện Diệp Sở bỏ qua sát khí mà đi, điều này khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên. Họ có thể đi đến nơi này thì lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí tránh né chúng. Thế nhưng họ lại tận mắt trông thấy Diệp Sở đi lại tự nhiên trong sát khí.
Một đường đi tới, cuối cùng Diệp Sở đã đến cổng vòm thứ nhất. Khi hắn vừa chuẩn bị đi vào thì lại bị một vầng sáng trùng kích bắn ngược ra. Nó khiến tất cả mọi người, kể cả Diệp Sở đều không thể ngăn cản, bị bắn bay ra ngoài lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Có người không nhịn được hừ lên một tiếng buồn bực, ngay cả Diệp Sở cũng cảm thấy huyết khí nhộn nhạo.
Trước mặt cổng vòm, mấy người bò dậy thầm nghĩ may mắn nó không phải là sát khí, nếu không chỉ bằng một kích này họ đều phải chết sạch mà không cần bàn cãi.
Bọn họ lấy ra binh khí, chuẩn bị ngạnh kháng những tia sáng trùng kích này. Nhưng sau một kích vừa xong thì cũng không xuất hiện bất cứ tia sáng nào nữa. Cả đám kéo nhau đi vào, bên trong là một khoảnh đất trống.
Ở trong này lại có một khối Ngũ Quang Thập Sắc Ngọc Thạch vô cùng to lớn và tráng lệ, bên trên được điêu khắc hoa - điểu - trùng - ngư, thi thoảng xen lẫn văn tự. Ai cũng có thể cảm giác được nét chữ cứng cáp có lực như rồng bay phượng múa. Ý cảnh bàng bạc khủng bố như muốn tràn ra từ bên trong.
Mấy người tiến vào đều không dám nhìn thẳng những văn tự này. Chỉ cần nhìn vào một lần thì đã cảm thấy nguyên linh muốn nổ tung vì không thể chịu nổi lực ý cảnh trùng kích.
“Oanh... ”
Một cơn địa chấn khủng bố truyền ra từ trong động, đồng thời tại một nơi khác cũng phát ra chấn động cường đại. Tiếng vang ầm ầm vọng lại khiến màng nhĩ mọi người đau đớn. Diệp Sở cũng nhịn không được mà kinh hãi, thầm nghĩ ai dám ở mộ Đại tướng quân vận dụng man lực như vậy.
Cố lần theo âm thanh trùng kích ấy, Diệp Sở thấy một đám người đang vây quanh một cổng vòng đóng kín. Tay họ lăm lăm binh khí, phát lực bắn đi. Nhưng chính vì vậy, vầng sáng khủng bố đã bắt đầu khởi động, không ngừng đánh bay những kẻ này.
“Oanh...”
Mọi người hợp lực xông tới hợp kích phát ra một lực lượng mạnh mẽ đánh vào cổng vòm. Nó rốt cuộc đã bị rung chuyển rồi từ từ mở ra. Nhưng đồng thời khi cánh cửa hé mở, một luồng khí tức bàng bạc chợt đánh úp tới mang theo một lực lượng cường đại mênh mông, mãnh liệt mà Diệp Sở cũng không tưởng tượng được, bắn thẳng vào đám Tu hành giả. Cả đám kêu gào ầm ĩ, không rõ sống chết.
Cho dù Diệp Sở đứng cách khá xa nhưng cũng cảm nhận rõ hung hiểm. Hắn điên cuồng lui về phía sau mới tránh được một kích này.
Sau khi cổng vòm phun ra lực lượng mãnh mẽ, vầng hào quang từ ngọc thạch cuối cùng cũng nhạt đi một ít, vài Tu hành giả không bị oanh tạc ngay lạp tức nhanh chân chui vào bên trong.
Thấy thế, Diệp Sở cũng nhanh chóng phóng vào. Vừa đến bên trong thì cổng vòm cũng tự động khép lại.
Lấy ra bản đồ Bạch Báo đã cho, cuối cùng Diệp Sở cũng xác định được vị trí của mình. Tiến vào cái cổng vòm này, hắn đã đến khá sâu trong mộ huyệt rồi.
Bên ngoài cổng vòm có vầng sáng chớp động. Trên mấy cái bàn đá có vài món vật phẩm. Những thứ này đều là vật bồi táng Đại tướng quân, không phải vật phàm. Một đám người tiến vào trong đó đều hưng phấn, nhào tới tranh cướp những vật phẩm này.
Các vật này phát ra ánh sáng, lực lượng bắt đầu khởi động. Chúng phát ra lực lượng không thua kém gì Tiên thiên cảnh, điều này khiến Diệp Sở kinh hãi. Hắn thầm nghĩ, nếu mang những món này ra ngoài thì đều là vật ngàn vàng khó mua.
Diệp Sở tất nhiên không để chúng vào mắt. Hắn nhìn mọi người say máu chém giết vì mấy món đồ vật bèo nhèo này mà thân ảnh chợt biến mất, lao vào phía sâu bên trong. Tiến vào sâu hơn, Diệp Sở bèn cẩn thận từng li từng tí, trong đầu nhớ lại bản vẽ những đường cong đơn lẻ, dựa theo miêu tả về chúng mà đi.
Được một đoạn không xa, Diệp Sở bắt gặp được mấy bộ xương trắng. Thi thể! Hắn biết đây đều là những người chết khi xâm nhập mộ Đại tướng quân.
“Thần nữ, trong mộ huyệt có thần nữ!” Diệp Sở đi thêm một khoảng nữa thì thấy được mấy người, lại nghe thấy tiếng kinh hô không thôi. Điều này khiến Diệp Sở nhíu mày.
“Quả nhiên là thần nữ! Nàng từ bên ngoài vào nhưng vẫn đi lại tự nhiên trong mộ huyệt, rõ ràng không xem sát khí ra gì!” Mấy tên Tu hành giả thán phục sợ hãi, nguyên một đám mang ánh mắt nóng bỏng.
Diệp Sở trong lòng cũng cả kinh. Lại có người không xem sát khí ra gì?
"Tại sao gọi là Thần Nữ?" Diệp Sở không nhịn được hỏi thăm.
"Mấy người chỉ vào phía trước:" Cái kia... cái lối đi kia trải rộng sát khí, ở đó còn có một nữ tử đẹp như tiên nữ ở trong đó chạy rất nhanh. ”
Diệp Sở kinh hãi, nhanh chóng phóng đến nơi ấy, chui vào thông đạo được mấy người kia chỉ.
Thấy Diệp Sở tiến vào mà cũng đi lại tự nhiên, mấy tên vốn vẫn khiếp sợ thần nữ thi nhau lau mắt, lộ rõ vẻ bất ngờ.
...
Trong thông đạo, sát khí hung mãnh hơn nhiều so với bên ngoài nhưng Diệp Sở cũng không thèm để ý. Với thể chất đặc thù của mình, sát khí đã bị chuyển hóa thành từng viên sát châu hiện ra trong lòng bàn tay khiến Diệp Sở một đường thẳng tiến. Đây là thủ đoạn người khác khó có thể thực hiện nhưng xuất hiện trong tay Diệp Sở thì cũng không có gì lạ.
Diệp Sở đuổi theo, chủ yếu là muốn xem người nào lại có thể di chuyển tùy ý trong mộ Đại tướng quân. Truy theo một đoạn không ngắn, Diệp Sở đến một tòa ngọc đài cao cao liền bắt gặp một nữ tử áo trắng thánh khiết như tuyết. Tà áo phiêu lãng theo gió khiến nàng giống như một vị nữ thần cưỡi gió mà đi.
Tuy nữ tử đưa lưng về phía Diệp Sở nhưng hắn vẫn cảm giác được khí chất xuất trần không cốc u lan của nàng. Vẻ đẹp ung dung tĩnh lặng kết hợp hoàn mỹ với ngọc thạch bốn phía, trông như thiên địa linh tú.
Diệp Sở cảm giác nguyên linh của mình cũng bị ảnh hưởng, tốc độ hấp thu chân nguyên chi lực cũng tăng thêm vài phần.
Điều này khiến cho Diệp Sở kinh hãi. Nữ nhân này lẳng lặng đứng nơi đó mà có thể tác động đến ý cảnh, lại ảnh hưởng đến tu hành của mình?! Chỉ có thể nói nàng không hề đơn giản!
Tựa như phát giác sau lưng có người, nữ tử quay đầu lại nhìn thoáng qua. Lúc này Diệp Sở mới nhìn rõ dung nhan nàng. Gương mặt tuyệt mỹ không tì vết, đôi mắt trong xanh như làn nước, bờ môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, chiếc cổ trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, làn da như băng cơ ngọc cốt, ngũ quan tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành, đường cong uyển chuyển mềm mại!
Nữ nhân này không chỉ có dung nhan tuyệt thế mà khí chất cũng thoát tục, không nhiễm khói bụi nhân gian. Ở giữa trời đất, tất cả mọi thứ xinh đẹp đứng trước mặt nàng đều nhạt nhòa thất sắc. Đây là một nữ nhân hoàn mỹ đến mức tận cùng!
Nhưng tất cả những điều này đều không khiến cho Diệp Sở kinh ngạc, mà điều hắn kinh ngạc nhất chính là vì một gương mặt quen thuộc.
“Tại sao lại là nàng? So với lần trước, khí chất của nàng có sự thoát thai biến hóa, cơ thể mặc dù không thay đổi thế nhưng khí tức lại rung động lòng người, thật giống như thần nữ!”
Tác giả :
Thuần Tình Tê Lợi Ca