Ta Mới Là Duy Nhất
Chương 50: Trận đánh sông yên ấn (1)
Một tuần sau:
Một tuần, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài. Vậy nhưng trong một tuần này, rất nhiều thứ đã thỏa đáng.
Ở kinh, Thái Tử cùng với Mạc thừa tướng thay Hoàng Thượng chấp chính, bá quan cũng không có ý định mưu đồ gì. Dẫu sao vụ phản loạn của Hằng Vinh vương gia vừa kết thúc không lâu, ai cũng không dám có ý đồ gì vào thời điểm này. Hơn nữa, quyền lực và binh quyền cũng tập trung hết trong tay Ân Mạc Thần, cho dù có ý đồ thì cũng không thực hiện được.
Hậu cung sau đêm phản loạn ấy, từ đó đến nay đã bình tĩnh hơn nhiều. Hiền Phi một thây hai mạng, Đức Phi uống thuốc độc tự sát trong lãnh cung. Đức Phi có uống thuốc độc tự sát thật không, sự thật rõ như ban ngày, nhưng Nguyên gia làm phản, Hoàng Thượng cũng sẽ bỏ mặc không truy cứu vấn đề. Tứ phi chỉ còn lại một vị Hoàng Quý Phi, nhưng Hoàng Thượng hạ lệnh “cấm túc”, trong cung lúc này, người có tiếng nói là Dương Phi.
Dương Phi xuất thân cũng không cao, chẳng qua là người này từ khi Ân Mạc Thần còn là Đông cung Thái Tử đã được Thái Hậu sắp xếp làm nha hoàn thông phòng. Hai ba năm sau khi Mạc Tử Kỳ vào Đông cung làm Thái Tử Phi được phong lên thành Trắc. Khi Ân Mạc Thần lên ngôi được phong Tần, năm ngoái có công cứu giá Thái Hậu, nên được phong Phi, gọi Dương Phi.
Gia thế thấp, nên trong lúc Đức Phi, Hiền Phi còn sống, Dương Phi tuy lớn tuổi hơn hai người họ cũng phải cúi đầu nịnh nọt. Nay cả hai không còn, Hoàng Quý Phi thì bị cấm túc, Dương Phi – Dương Nguyệt lập tức nắm lấy thời cơ, lôi kéo người về phe mình.
Bên này, Ân Mạc Thần dùng kế sách cắm cọc trên sông, chỉ trong một tuần đã chuẩn bị tươm tất. Theo như mật báo, ngày mai, hơn phân nửa quân Mông Sát A sẽ ngồi thuyền lớn qua sông Yên Ấn. Công chúa A Chỉ Văn Tuệ Ly muốn đánh nhanh thắng nhanh, nên chỉ đánh duy nhất một trận này.
Khi nghe đến đây, Mạc Tử Kỳ dừng mũi khâu, lòng âm thầm quyết định mai sẽ tới chùa Thanh Yên gần đây thắp nhang niệm Phật, coi như chuộc lỗi vì cướp kế sách cha ông, cũng là cầu cho lần này thắng trận.
Không ai biết, cũng không ai ngờ, rằng ngày mai nàng đi cầu phúc trên chùa, lại thay đổi cả số phận của nàng, của rất nhiều người, và thậm chí, là cả thiên hạ này.
oOo
Trời tờ mờ sáng, Ân Mạc Thần nhiều đêm không ngủ nay một thân áo trắng, cùng với quạt xám nhạt trong tay càng khiến hắn toát vẻ thần tiên, chậm rãi từng bước từng bước đi lên tường thành.
Chưa bao giờ hắn thấy khẩn trương đến vậy. Thiên hạ từ trước đến nay vẫn là ba quốc, tạo thành thế chân vạc, chiến tranh là ít vô cùng. Trận chiến gần nhất, cũng là cách đây sáu mươi mấy năm trước.
Tường thành là chỗ cao nhất của thành, từ đây nhìn ra bốn phương tám hướng đều thấy được sông núi nhà cửa phố xá thành Yên Ấn. Lúc này là sáng sớm tinh mơ, không có quá nhiều người, tạo thành khung cảnh thanh bình. Nhưng hắn không biết được, trong vài canh giờ sau, thành Yên Ấn sẽ ngập tiếng reo hò của quân dân hay là tiếng kêu thê lương, máu chảy thành sông?
Trận đánh này, nếu thua, cũng tức là, mất nước!
Hắn đã bỏ thời gian nghiên cứu kỹ càng. A Chỉ Văn Tuệ Ly muốn đánh nhanh thắng nhanh, hẳn đã chuẩn bị chu toàn. Nếu thua, quân Mông Sát A sẽ một đường thẳng đánh đến kinh thành. Hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu lần này thực sự thua, là sẽ không còn cơ hội vãn hồi nữa.
Cô công chúa đó, vốn không hề có gì nổi bật, nhưng đột nhiên lại thay Nữ hoàng đem quân đi thu phục các bộ lạc vốn nổi tiếng hung hãn. Đời người, muốn làm đại sự thì phải biết nhẫn. Cô công chúa đó nhẫn hai mươi mấy năm, nay đột ngột trổ tài, chắc chắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Sắp rồi, trận chiến đó sắp đến rồi.
P.s: Xin lỗi mọi người, thời gian trước ta bận thi nên không đăng chương mới được.
Một tuần, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài. Vậy nhưng trong một tuần này, rất nhiều thứ đã thỏa đáng.
Ở kinh, Thái Tử cùng với Mạc thừa tướng thay Hoàng Thượng chấp chính, bá quan cũng không có ý định mưu đồ gì. Dẫu sao vụ phản loạn của Hằng Vinh vương gia vừa kết thúc không lâu, ai cũng không dám có ý đồ gì vào thời điểm này. Hơn nữa, quyền lực và binh quyền cũng tập trung hết trong tay Ân Mạc Thần, cho dù có ý đồ thì cũng không thực hiện được.
Hậu cung sau đêm phản loạn ấy, từ đó đến nay đã bình tĩnh hơn nhiều. Hiền Phi một thây hai mạng, Đức Phi uống thuốc độc tự sát trong lãnh cung. Đức Phi có uống thuốc độc tự sát thật không, sự thật rõ như ban ngày, nhưng Nguyên gia làm phản, Hoàng Thượng cũng sẽ bỏ mặc không truy cứu vấn đề. Tứ phi chỉ còn lại một vị Hoàng Quý Phi, nhưng Hoàng Thượng hạ lệnh “cấm túc”, trong cung lúc này, người có tiếng nói là Dương Phi.
Dương Phi xuất thân cũng không cao, chẳng qua là người này từ khi Ân Mạc Thần còn là Đông cung Thái Tử đã được Thái Hậu sắp xếp làm nha hoàn thông phòng. Hai ba năm sau khi Mạc Tử Kỳ vào Đông cung làm Thái Tử Phi được phong lên thành Trắc. Khi Ân Mạc Thần lên ngôi được phong Tần, năm ngoái có công cứu giá Thái Hậu, nên được phong Phi, gọi Dương Phi.
Gia thế thấp, nên trong lúc Đức Phi, Hiền Phi còn sống, Dương Phi tuy lớn tuổi hơn hai người họ cũng phải cúi đầu nịnh nọt. Nay cả hai không còn, Hoàng Quý Phi thì bị cấm túc, Dương Phi – Dương Nguyệt lập tức nắm lấy thời cơ, lôi kéo người về phe mình.
Bên này, Ân Mạc Thần dùng kế sách cắm cọc trên sông, chỉ trong một tuần đã chuẩn bị tươm tất. Theo như mật báo, ngày mai, hơn phân nửa quân Mông Sát A sẽ ngồi thuyền lớn qua sông Yên Ấn. Công chúa A Chỉ Văn Tuệ Ly muốn đánh nhanh thắng nhanh, nên chỉ đánh duy nhất một trận này.
Khi nghe đến đây, Mạc Tử Kỳ dừng mũi khâu, lòng âm thầm quyết định mai sẽ tới chùa Thanh Yên gần đây thắp nhang niệm Phật, coi như chuộc lỗi vì cướp kế sách cha ông, cũng là cầu cho lần này thắng trận.
Không ai biết, cũng không ai ngờ, rằng ngày mai nàng đi cầu phúc trên chùa, lại thay đổi cả số phận của nàng, của rất nhiều người, và thậm chí, là cả thiên hạ này.
oOo
Trời tờ mờ sáng, Ân Mạc Thần nhiều đêm không ngủ nay một thân áo trắng, cùng với quạt xám nhạt trong tay càng khiến hắn toát vẻ thần tiên, chậm rãi từng bước từng bước đi lên tường thành.
Chưa bao giờ hắn thấy khẩn trương đến vậy. Thiên hạ từ trước đến nay vẫn là ba quốc, tạo thành thế chân vạc, chiến tranh là ít vô cùng. Trận chiến gần nhất, cũng là cách đây sáu mươi mấy năm trước.
Tường thành là chỗ cao nhất của thành, từ đây nhìn ra bốn phương tám hướng đều thấy được sông núi nhà cửa phố xá thành Yên Ấn. Lúc này là sáng sớm tinh mơ, không có quá nhiều người, tạo thành khung cảnh thanh bình. Nhưng hắn không biết được, trong vài canh giờ sau, thành Yên Ấn sẽ ngập tiếng reo hò của quân dân hay là tiếng kêu thê lương, máu chảy thành sông?
Trận đánh này, nếu thua, cũng tức là, mất nước!
Hắn đã bỏ thời gian nghiên cứu kỹ càng. A Chỉ Văn Tuệ Ly muốn đánh nhanh thắng nhanh, hẳn đã chuẩn bị chu toàn. Nếu thua, quân Mông Sát A sẽ một đường thẳng đánh đến kinh thành. Hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu lần này thực sự thua, là sẽ không còn cơ hội vãn hồi nữa.
Cô công chúa đó, vốn không hề có gì nổi bật, nhưng đột nhiên lại thay Nữ hoàng đem quân đi thu phục các bộ lạc vốn nổi tiếng hung hãn. Đời người, muốn làm đại sự thì phải biết nhẫn. Cô công chúa đó nhẫn hai mươi mấy năm, nay đột ngột trổ tài, chắc chắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Sắp rồi, trận chiến đó sắp đến rồi.
P.s: Xin lỗi mọi người, thời gian trước ta bận thi nên không đăng chương mới được.
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Đình