Tà Minh Chi Giới
Chương 139
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Phong nhi!" Mộc Thủy Vân sợ hãi xông lên, Mạc Vô Hoan có rất nhiều dị sổ, tu vi chỉ nhất cảnh, nhưng xuất lực mạnh mẽ quá đáng, nàng không thể nhìn Tuyết Phong xảy ra chuyện.
Tử Vân Trúc ngăn cản nàng, vội nói: "Tuyết Phong cô nương tu vi cao thâm, Mạc Vô Hoan không hẳn là đối thủ, ngươi đừng đi tới gây thêm phiền nhiễu."
"Đừng cản ta!" Mộc Thủy Vân đẩy nàng, hai mắt tuôn ra huyết quang quỷ dị, một chân đạp xuống, chỉ thấy dưới chân có một đóa sen máu, dập dờn bích ba, điểm điểm sóng gợn.
Tình cảnh nhất thời biến ảo, hai cỗ tiên lực đánh tới, ầm một tiếng, sơn diêu địa chấn, đinh tai nhức óc va chạm, núi sông nứt toác, giản tuyền chấn động, Luyện Ngục Nhai rung chuyển liên tục.
Bả vai Yến Dương Thiên và Chu Vũ Nhi đau xót, song song ngã trước mặt Tân Duyệt Tâm, là nữ nhân tiên cấp kia cứu bọn họ!
Khói tím tràn ngập, Mộc Thủy Vân căng thẳng đẩy ra sương mù, eo nhỏ bị một cánh tay nắm, lãnh hương quen thuộc đã bay vào mũi, lập tức ôm lấy Tuyết Phong: "Phong nhi, nàng không sao chứ?"
"Hắn muốn thương tổn ta, không dễ vậy đâu. Bằng hữu của nàng không sao rồi, uy hiếp không tồn tại." Tuyết Phong quấn Mộc Thủy Vân, tâm ý của Chu Vũ Nhi, sao nàng không rõ, nàng chắc chắn không cho những người khác có cơ hội lay động Thủy Vân, ngay cả một ánh mắt thương xót, nàng cũng không cho phép.
"Xem ra, các ngươi thật sự không để bổn lâu vào mắt!" Mạc Vô Hoan quát một tiếng, ánh mắt cực kỳ dữ tợn, Thanh Ngọc Phiến mở ra, từng tia sáng xanh phóng xạ từ bên trong hóa thành bóng mờ Thanh Long, hung ác nhào tới hai người.
Một tiếng rống to vang vọng đất trời, bầu trời tối đi, thân hình Nhai Tý trong nháy mắt bành trướng, toả ra khí tức hung thú cổ lão, huyết mâu tàn nhẫn sắc bén, móng vuốt vung vẩy nhắm thẳng Thanh Long đang hung hăng rít gào.
Ầm ầm! Hai sức mạnh cư nhiên không cách biệt nhiều, Nhai Tý vô cùng tức giận, ngay cả Thương Long ở hoàng lăng đều không phải đối thủ của nó, con Thanh Long nhỏ bé này, chẳng lẽ còn muốn để cho nó tác quái?
Một tia sáng tím tàn nhẫn xông tới, Tuyết Phong lập tức ôm Mộc Thủy Vân tách ra, lúc xoay người vung tay áo, khí lực cường hãn như lật tung bọt nước, hướng về phía Mạc Vô Hoan.
Vệt sáng kia ẩn hàm vô tận lực lượng đỉnh cao, toàn bộ tầng mây bị thôn phệ, không khí hóa thành mưa đá, lạnh lẽo cứng rắn rơi xuống, có thể thấy được sự uy mãnh của cỗ khí lực này.
Mạc Vô Hoan ngưng mắt, hai tay mở rộng, một ngọn lửa màu u lam xẹt qua giữa trời, ngăn cản tử quang ẩn hàm sương giá, một giọt mồ hôi lướt xuống, hắn kinh hãi không thôi, không nghĩ tới nữ nhân này mạnh mẽ như vậy, hắn dùng hết toàn lực mới có thể chống lại công kích của nàng, cộng thêm việc phân thần đề phòng hai tiên tôn bên dưới, có điều, danh xưng "chơi đẹp" của Thất Tiên Phong không phải nói suông, đánh lén sau lưng, các nàng không làm được, huống hồ, xem Tử Vân Trúc, căn bản không có ý định ra tay.
Tuyết Phong hướng lòng bàn tay lên, bầu trời lập tức hiện lên một đóa sen tím sẫm, cánh hoa trong suốt như ngọc, hương vị tung bay, hình thái tao nhã mê người, năm cánh hoa mở ra, mấy trăm vệt sáng tím bắn ra, cuốn lấy Thanh Long, Nhai Tý lập tức xuất kích.
Mộc Thủy Vân giãy giụa muốn rời khỏi Tuyết Phong ôm ấp, lại bị nàng gắt gao vây ở trong lòng: "Nàng ngoan ngoãn một chút, không cho liều lĩnh."
"Phong nhi, nàng thả ra ta!" Mộc Thủy Vân cảm thấy thân thể nóng quá, hai mắt sung huyết, dáng dấp như Tu La địa ngục, lưng đau đớn đến cực điểm, liệt diễm thiêu đốt, thống khổ khó nhịn, huyết quang đột nhiên bay ra khỏi lưng như yêu ma giãy khỏi gông xiềng, hình thành một con cự thú dữ tợn trên bầu trời.
Toàn thân yêu thú che kín huyết liên, Tân Duyệt Tâm giật mình nhìn cự thú, dáng người to lớn đột nhiên xuất hiện, bầu trời trong xanh thoáng chốc trở nên hoàn toàn đỏ ngầu giống như một tấm lụa đỏ, che lấp thái dương, gió tanh mưa máu, hiện ra khuôn mặt trắng xám đang cười tà tứ.
Mộc Thủy Vân đẩy Tuyết Phong ra, phi thân đứng lên đầu cự thú, hai mắt nàng bị máu tươi nhiễm đỏ, ở trong đó không có tình cảm, âm phong gào thét, huyết tung sông lớn, giai điệu vong linh yên lặng ngâm xướng bên tai mọi người.
"Thủy Vân!" Tuyết Phong hoảng sợ xông lên, liều lĩnh ôm lấy nàng, run giọng nói: "Sao nàng đẩy ta ra chứ? Một khắc đó, tim ta rất đau. Thủy Vân, nàng hãy tỉnh táo lại đi!"
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, đầu óc xẹt qua một tia thanh minh, huyết sắc nhạt dần dà, nàng nhìn Tuyết Phong, xem rõ lo lắng và thương tiếc trong con ngươi xinh đẹp, nàng đột nhiên nắm chặt tay Tuyết Phong, hồ đồ hỏi: "Phong nhi, lúc nãy ta làm sao thế? Có phải đã thương tổn nàng?"
"Không có! Nàng không có thương tổn ta, ta chỉ thương tiếc nàng." Ánh mắt Tuyết Phong trở nên vô cùng dịu dàng, cánh tay nắm chặt gắt gao ôm nàng vào trong ngực, mặc những ánh mắt kinh dị kia, nàng đều không để ý, nàng chỉ quan tâm cảm thụ của Thủy Vân mà thôi.
Tử Vân Trúc và Tân Duyệt Tâm liếc mắt nhìn nhau, từng người thở dài, các nàng sao có thể không nhìn ra quan hệ giữa Tuyết Phong và Mộc Thủy Vân a, vì các nàng cũng thế, cảm tình giữa hai nữ nhân quá tuyệt diệu, quá hấp dẫn người, một khi chạm đến, sẽ tựa như nghiện, đã xảy ra là không thể ngăn cản.
Chu Vũ Nhi lòng tràn đầy thống khổ nhìn tình cảnh đó, hai nữ tử phong hoa tuyệt đại thân mật ôm ấp trước mắt mọi người, ai đang yêu, e sợ đều xem rõ rõ ràng ràng, thời khắc này trái tim thật đau, đầu óc cũng trướng thống, nàng bất lực ôm chặt chính mình, suýt nữa ngất đi.
Mộc Thủy Vân như có cảm ứng, đột nhiên nhìn về phía cô gái yếu đuối thống khổ không ngớt bên cạnh vách núi, cả kinh nói: "Vũ Nhi!"
Ánh mắt Tuyết Phong trầm xuống, Thủy Vân sốt sắng lo Chu Vũ Nhi như vậy, lòng nàng rất không thoải mái, nghiêng đầu nhìn, thấy thế lực Thanh Vũ Lâu ở một bên xem trò vui, Mạc Vô Hoan cực kỳ nhàn nhã thưởng thức biến cố.
Hắn thấy Tuyết Phong lạnh lùng nhìn sang, liền cười nói: "Bổn lâu biết vũ lực cũng không thể giải quyết vấn đề, nếu cô nương có thể bình yên cứu hai người bọn họ từ trên tay ta, bổn lâu cũng khinh thường làm tiểu nhân. Bổn lâu nhắc nhở ngươi một tiếng, nếu ngươi muốn lần thứ hai gặp cố nhân, vậy cứ tiếp tục cùng Thanh Vũ Lâu là địch. Nếu ngươi không muốn làm lớn chuyện, liền giao Mộc Thủy Vân ra. Bổn lâu chỉ muốn mời Thủy Vân cô nương đến Thanh Vũ Lâu làm khách, sẽ không thương tổn nàng."
"Cố nhân..." Tuyết Phong hơi run run.
Mộc Thủy Vân bất an, nàng muốn ngăn cản Tuyết Phong gặp gỡ người kia, "cố nhân" sao? Vì sao vừa bắt đầu nhìn thấy nữ nhân kia thì nàng đã có cảm giác bàng hoàng, tiềm thức vốn không muốn để Tuyết Phong tiếp xúc, trên người nữ nhân kia, nàng cảm nhận được, cảm giác cô độc mãnh liệt, loại cô độc này, nàng quá quen thuộc, bởi vì đồng dạng trên người Tuyết Phong cũng có, trăm năm cô độc, đến từ đau lòng.
Tuyết Phong trở tay nắm chặt tay nàng, chuyển mắt nhìn chằm chằm Mạc Vô Hoan, lạnh lùng nói: "Cố nhân mà ngươi nói, ta cũng không muốn thấy, Thủy Vân cũng sẽ không cùng ngươi đến Thanh Vũ Lâu. Đi hay không đi, đều không phải do Mạc Vô Hoan ngươi định đoạt. Nếu như ngươi không muốn Thanh Vũ Lâu tiêu thanh diệt tích trên đại lục, tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho ta."
Đùng đùng đùng...
Ba đòn chưởng quá mức kỳ ảo, phảng phất đến từ phi xuyên cửu nhạc, hỗn hợp khí tức u lãnh, rót vào cốt tủy, mọi người giật mình, một tiếng thở dài liền truyền tới: "Ngươi vẫn thô bạo y như trước đây, làm ta hoài niệm. Nhưng hôm nay, ngươi và ta không còn thân mật nữa rồi, chia lìa trăm năm, ngược lại mới lạ."
Tuyết Phong chấn động, lập tức nhìn khởi nguồn âm thanh.
Một cỗ khói đen du đãng giữa bầu trời trống trải vô ngần, từng tia từng tia nhẵn nhụi, màu sắc nhạt nhẽo như đường nét tế bút phác hoạ ra, vẻ đẹp dị dạng, tỉ mỉ, mà tuyệt thế.
Sơn hà cẩm tú, bích thủy thanh xuyên, yên vụ mờ ảo, kinh thế tuyệt tục, hết thảy đều như một bức tranh tú lệ, chỉ là trong bức tranh xuất hiện thêm một phong cảnh quỷ dị, thoáng chốc, phá hoại vẻ đẹp, đó là một thân ảnh cô đơn, toàn thân vây trong màn sương đen lấp lóa, từ bên trong bắn ra hai vệt sáng đỏ, đó là một đôi mắt quỷ dị, chân chính khát máu, không khác gì Tu La.
Một luồng máu tanh làm người ta buồn nôn phả vào mặt, mọi người che miệng, quá mức gay mũi.
Tử Vân Trúc cau mày cong ngón tay búng một cái, tường khí tím vụt lên từ mặt đất, nửa vòng tròn bao bọc mọi người ở trong đó, huyết tinh bị tiên lực ngăn cản ở ngoài, khó có thể xâm nhập.
Mạc Vô Hoan đạp mây đi tới cạnh người kia, thái độ một mực cung kính: "Đại nhân."
"Ừm." Mộng Tử Nhan bình tĩnh nhìn Tuyết Phong, khói đen nhàn nhạt tiêu tan, lộ ra một thân hoa phục cẩm tú, dáng người nhỏ bé, duyên dáng mềm mại, tóc nâu lướt nhẹ, vẫn là tư thái phong hoa năm đó, nhưng thân thể của nàng là hư huyễn, hư mà không thật, huyễn ảnh tiêu tan.
Tuyết Phong than thở: "Ngươi chưa khôi phục tu vi mà lại dám xuất hiện vào ban ngày. Là vì thấy ta, hay là vì uy hiếp ta? Bất luận mục đích của ngươi là cái gì, ta đều muốn hỏi một câu, ngươi đưa Thấm phi đi nơi nào?"
Mộc Thủy Vân nhíu mi tâm, đúng là quên mất Thấm phi, nàng lập tức kinh ngạc, Tuyết Phong rất để bụng Thấm phi a.
"Nàng rất tốt. Đối với mỹ nữ như vưu vật, ta luôn thương hương tiếc ngọc. Nhưng mà ngươi, ngươi khiến ta quá thương tâm. Ta chờ đợi ngươi trăm năm, ngươi lại cùng nữ nhân sắp thành ma nữ này hỗn cùng nhau, xứng đáng sao?" Mộng Tử Nhan nhìn chằm chằm Tuyết Phong, nàng không nhìn thấy tấm dung nhan kia, hết sức hoài niệm một cái nhíu mày, một nụ cười, mang đến cảm thụ tuyệt mỹ, ngay cả mặt nạ mỹ lệ, cũng không xứng với nàng ấy, một vệt đen từ lòng bàn tay bay ra hướng về mặt Tuyết Phong, nàng muốn xốc lên cái mặt nạ vướng bận.
Quang lực cường hãn nhanh như chớp giật, chưa tới trước mắt lại bị một cỗ khí lực khác đánh bay, phịch một tiếng, bạo phát ở phía xa.
Khí lực xẹt qua trong nháy mắt Tuyết Phong rõ ràng cảm giác được sức nóng thổi qua, một sợi tóc bạc bồng bềnh tán loạn, Mộng Tử Nhan ra tay xác thực rất nhanh, nhưng Mộc Thủy Vân còn nhanh hơn, khuôn mặt này chung quy thuộc về Thủy Vân, nàng đã cho Mộng Tử Nhan cơ hội, nhưng lần này, nàng sẽ không do dự nữa.
Tuyết Phong, chủ vựa giấm lớn nhất đại lục =))