Tà Minh Chi Giới
Chương 136
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Thương Long cuồng ngạo cười to, đùa vui: "Huyết Phật châu đã cùng ngươi hòa làm một thể, điểm này ta có thể nhận ra từ màu tóc của ngươi. Trên người ngươi tựa hồ còn tiềm tàng sức mạnh khác, thực tại để ta khiếp sợ. Ta cần oán lực của ngươi đến tái tạo linh hồn, ngươi không bằng hãy ở đây, theo ta đi."
"Ồ? Ngươi nói lưu, ta liền lưu sao, phải hỏi đồng bọn nhỏ của ta có đồng ý hay không?" Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng đưa ngón trỏ ra, một ánh lửa nghịch ngợm nhảy trên đầu ngón tay trắng nõn, thoáng chốc tràn ngập bốn phía, sương mù mạnh mẽ ba động, khí thể quỷ dị bị uy lực của ánh lửa xua tan.
Động tác này vừa tao nhã vừa tà tứ, Tuyết Phong xem sững sờ, cánh tay quấn hông Mộc Thủy Vân càng nắm chặt, mặc cho Diệp Cổ ở một bên kinh ngạc trừng mắt, nàng vẫn bá đạo quyển khẩn nữ nhân của mình, một cái nhíu mày, một nụ cười của Thuỷ Vân, đều tác động tâm nàng, chẳng trách Diệp Cổ sẽ dòm ngó, người tốt đẹp như thế, gặp nguy cơ còn có thể thong dong như vậy, nàng thật sự không biết nên làm gì để bình phục phân khiếp đảm kia.
Mộc Thủy Vân cảm giác được tâm tình Tuyết Phong biến hóa, tình cảm ẩn sâu, chiếm cứ cả người, người yêu gần trong gang tấc, nàng có chút khó khống chế, muốn ôm ấp Tuyết Phong, nhưng tình thế bây giờ không thể xuất hiện sai lệch, Thương Long đang nhìn chằm chằm bọn họ, nàng chỉ có thể dằn sự cấp bách này xuống đáy lòng.
Cỗ khí đen giữa không trung đột nhiên giãy giụa kịch liệt, âm hưởng gầm gừ, đinh tai nhức óc tràn ngập không gian, nếu không có tiên tôn khí hộ thể, chỉ sợ bọn họ sớm bị tiếng động này chấn điếc lỗ tai.
"Chết tiệt, kêu la cái gì? Còn hét nữa, ta liền diệt ngươi, có tin không?" Một tiếng nói non nớt vang lên, khói đen run rẩy một hồi, hai cỗ huyết quang bắn ra, nhằm thẳng sinh vật nhỏ trôi nổi trên trời.
Tiểu Thất híp mắt lại, kiêu ngạo ngước đầu, hai lỗ mũi phun sương mù.
"Một con chó nhỏ, cả gan khiêu chiến long uy, ngươi chán sống!" Thương Long hung ác nhào tới.
Diệp Cổ vừa muốn ra tay, lại bị một màn trước mắt làm chấn động.
Tiểu Thất trừng mắt, tử gia hỏa này dám đụng vào nó? Nó hé miệng ra, khuôn mặt manh manh đột nhiên nhiếp thả hình thái dữ tợn, sau lưng hiện ra một con cự thú hung tàn, cái miệng lớn như chậu máu hướng về đầu Thương Long mạnh mẽ cắn.
Hống! Một tiếng kêu thê lương phá tan huyền thiết kiên cố, bầu trời trên đỉnh đầu rót vào từng cơn gió, Thương Long hóa thành sương mù, vừa muốn ngưng tụ hình thái lần nữa, một luồng hoả diễm nồng nặc thiêu đốt bay đến, triệt để đốt trụi cỗ oán khí, oán khí phá diệt, phun mùi vị gay mũi, theo gió bấc bồng bềnh đi xa.
Mộc Thủy Vân thu hồi Luyện Ngục Hỏa, hoả tinh liền ẩn vào lòng bàn tay nàng, chỉ là màu tóc và huyết mâu nhất thời không cách nào ẩn nấp, huyết đồng thâm thúy đỏ ngầu làm người ta sợ hãi.
Tiểu Thất giẫm móng vuốt một cái, nhào vào lòng Mộc Thủy Vân, ngoan ngoãn sượt ở trước ngực nàng: "Chủ nhân, tên đại gia hỏa kia diễu võ dương oai nửa ngày, không nghĩ là không đỡ nổi một đòn. Sớm biết, ta đã sớm phát uy, còn nhọc lòng quan sát từ lâu làm gì?"
Mộc Thủy Vân vỗ nhẹ cái ót của nó, đảo mắt nói: "Ngươi thật cho là nó dễ đối phó như vậy?"
Tiểu Thất dựng tai trừng mắt, nước mắt óng ánh tràn mi, bộ dạng oan ức.
"Các ngươi mau nhìn!" Diệp Cổ hô một tiếng.
Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong cả kinh, vội vã nhìn về phía linh đường.
Kim quang óng ánh, một viên bảo châu êm dịu bay lên, luồng khí đen tà tứ chậm rãi thẩm thấu cả tầng kim quang, lặng lẽ bồng bềnh ở trên không, trút xuống sức mạnh, mặt đất bắt đầu rung chuyển, toàn bộ hoàng lăng rung lắc dữ dội.
Long mạch một khi rung chuyển, báo trước căn cơ hoàng triều sắp bất ổn, rầm rầm rầm, tiếng vang tập quyển trời đêm yên tĩnh, tinh tú chiếu rọi, cỗ khí đỏ như cầu vồng phi thiên, trong khoảnh khắc bao vây Linh châu, áp chế tà khí không ngừng khuếch tán.
Mộc Thủy Vân sắc mặt nghiêm túc, cố khống chế lực lượng hút Linh châu vào trong tay, sức mạnh Linh châu bạo phát, gặp phải oán lực ngăn cản, trong nháy mắt tiêu ẩn, nàng nhíu mi tâm, chỉ cảm thấy cỗ khí lực trong cơ thể lại bắt đầu tràn ra kinh mạch, khẽ vung tay, miễn cưỡng thu Linh châu vào nhẫn chứa đồ.
Diệp Cổ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước, nói: "Lúc nãy rung động quá mức kịch liệt, e sợ long mạch bị hư hỏng. Hoàng lăng dị động, Hoàng huynh nhất định phát giác ra, chúng ta mau rời đi nơi này."
"Đa tạ ý tốt của Kính Vương gia a, chúng ta xác thực muốn rời khỏi." Tuyết Phong nhắm mắt, ôm Mộc Thủy Vân bay lên trời.
Diệp Cổ lập tức đuổi theo, vội hỏi: "Thủy Vân, nàng theo ta về vương phủ đi. Nghi thức sắc phong vẫn chưa cử hành, các ngươi muốn đi đâu?"
Mộc Thủy Vân đè xuống cỗ khí lực bạo thoán, bình tĩnh nói: "Có thể thuận lợi bắt được Linh châu, nhờ có Vương gia đây. Hoàng lăng rung chuyển, Hoàng đế không khỏi nổi giận, mong rằng Vương gia mang theo tín vật trở về hoàng cung. Thủy Vân còn có chuyện quan trọng muốn làm, nghi thức sắc phong sau này hẵng nói."
Diệp Cổ còn muốn giữ lại, bị Tuyết Phong mạnh mẽ trừng một chút, hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng nhớ tới lúc trước hai người ám muội cử động, trong lòng kinh hãi: "Các ngươi..."
Tuyết Phong lạnh nhạt, ôm chặt Mộc Thủy Vân xoay tròn, không thấy bóng dáng.
Tiên lực có thể cảm ứng được phương vị các nàng biến mất nhưng Diệp Cổ không có dự định đuổi theo, hoàng lăng rung chuyển, Hoàng huynh tất nhiên sẽ hỏi tội, để Thủy Vân khỏi chịu ảnh hưởng, hắn nhất định phải hồi cung xử lý khắc phục hậu quả, còn có, Thấm phi mất tích cùng Tuyết Phong không thể tách rời quan hệ, chờ chuyện này lắng lại, hắn liền tìm tòi cả đại lục, mặc cho Thủy Vân ở nơi nào, coi như đào đất ba thước, cũng phải tìm tới nàng, sau đó giữ ở bên người.
Trăng khuyết đổi chiều ở trên trời cao, ánh sao tỏa sáng rực rỡ chói mắt, nhưng rừng cây phía dưới có khí lực đang gợn sóng.
Một đoàn khói tím xông lên phía chân trời, xa xa chấn động giao hưởng, hình như có mưa rào tầm tã đột kích, rồi lại có xu thế quỷ dị.
Chờ khí tím khuếch tán ra, rừng cây như bị nước đá giội rửa, trong nháy mắt sương giá khô héo.
Tử quang tráng kiện, quanh thân, tầng tầng nội lực tuần hoàn, óng ánh long lanh, hệt như tinh điêu.
Mái tóc đỏ nổi bật dưới ánh trăng, mồ hôi cỡ hạt đậu rơi xuống từ thái dương, sắc mặt tái nhợt như giấy, cỗ khí lực kia cuối cùng không có bị nàng áp chế, đột nhiên bạo phát.
Sấm sét kinh hưởng, Mộc Thủy Vân đau hô một tiếng, thân thể co quắp như vũng bùn.
Tuyết Phong ôm nàng vào ngực, vẫn dùng tiên lực áp chế khí lưu rung chuyển ở trong cơ thể nàng, đáy mắt hiện ra thương tiếc: "Thủy Vân, nàng chịu đựng, phía trước chính là hồ Phong Ngọc, nàng sẽ không sao."
"Nhanh, nhanh đi Luyện Ngục Nhai..." Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, nàng chỉ cảm thấy hai mắt hừng hực, như có cái gì muốn thông qua mắt nàng đột phá ra ngoài, lưng cùng cánh tay phải trướng thống không ngớt, mồ hôi ướt nhẹp quần áo, mạt đỏ ngầu trên lưng đó như Kính Hoa Thủy Nguyệt, lộ ra dưới vải vóc đơn bạc.
Cũng như ngày đó ở Luyện Ngục Nhai, cả người nàng che kín hoa sen dữ tợn, là kết tinh của Huyết Liên Hoa, cũng có thể nói, nó là ngưng thể của tiên hồn, xinh đẹp mang theo tà tứ tàn khốc.
Tuyết Phong ôm lấy nàng bay lên không trung, đẩy ra gió lạnh, hướng về hồ Phong Ngọc.
Hoàng lăng cách hồ Phong Ngọc nghìn dặm, nhưng Tuyết Phong chỉ dùng không tới nửa canh giờ, lách vào vách núi.
Hai đoàn hào quang như ẩn như hiện, một nữ tử cầm Lưu Ly Đăng, người khác, là nữ nhân tóc tím xinh đẹp.
Tuyết Phong đỡ Mộc Thủy Vân đáp xuống đỉnh nhai, bình tĩnh nhìn các nàng trầm giọng nói: "Các ngươi đúng là có nghị lực, thế nhưng đáng tiếc, chuyện Thủy Vân không muốn làm, bất luận người nào cũng đừng hòng miễn cưỡng."
Không khí tràn ngập lãnh ý băng tận xương tủy, Tử Vân Trúc phất tay xua tan, nàng không có xem Tuyết Phong, mà đem ánh mắt định trên khuôn mặt tái nhợt của Mộc Thủy Vân, cả kinh nói: "Thủy Vân làm sao?"
Tân Duyệt Tâm bên cạnh quan sát chốc lát, giật mình nói: "Trong cơ thể nàng, có hai cỗ tà khí đảo lưu, ngay cả ta đều cảm nhận được."
"Tà khí!" Tử Vân Trúc bay lên trước, bị Tuyết Phong mặt lạnh tách ra, nàng vội la lên: "Việc quan hệ đến tính mạng của Thủy Vân, mau để ta xem nàng một chút."
"Thất Tiên Phong người nào ta cũng không tin nổi, ta sẽ quý trọng tính mạng của Thủy Vân, không cần ngươi nhọc lòng." Tuyết Phong lạnh lùng liếc nàng một chút, năm ngón tay khẽ mở, một luồng tiên lực thuần khiết phóng xuống, vững vàng bao bọc Luyện Ngục Hoả đang rít gào phía dưới, hấp thụ sức mạnh của nó lan truyền cho Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân khoanh chân ngồi dưới đất, vẫn chăm chú nhắm hai mắt, cỗ sương mù, đúng, chính là khí lực Thương Long, nàng rõ ràng đã thiêu diệt mảnh khói đen kia a, nhưng vì sao sẽ bị nó chui chỗ trống, lẽ nào là lúc thu hồi Luyện Ngục Hỏa, lẻn vào trong thân thể?
Kinh mạch bắt đầu bành trướng, càng đau, nàng cắn chặt lấy hàm răng, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, một dòng nước ấm từ sau lưng tràn vào thân thể, áp chế cỗ lệ khí vẫn không ngừng quấy phá, đáng tiếc, khí lưu nguyên bản bạo động dựa thế tăng trưởng, xoẹt một tiếng, lưng trắng như tuyết bại lộ dưới ánh trăng, Huyết Liên Hoa mơ hồ di động, tựa hồ có thứ muốn đột phá.
Tuyết Phong cau mày, năm ngón tay mở rộng, rót từng luồng tiên lực cùng Luyện Ngục Hoả, nhằm ngăn chặn cự thú đang giãy giụa muốn phá thể, lúc này mới để cho nàng lấy hơi, lập tức hỏi: "Thủy Vân, nàng cảm thấy thế nào rồi?"
"Chỉ cảm thấy thân thể nóng quá, dường như muốn nổ tung. Phong nhi, nàng đừng xía vào ta, mau đẩy ta xuống đi." Mộc Thủy Vân lộ ra nụ cười suy yếu, chống đỡ ba cỗ khí lực, nàng chỉ cảm thấy đan điền sắp nổ tung, giờ khắc này biện pháp duy nhất có thể giúp nàng giải thoát chính là mặc kệ nàng, tự sinh tự diệt.
"Ta không cho phép! Cõi đời này không có bất kỳ sức mạnh nào có thể lấy mạng nàng, mạng nàng thuộc về ta! Nàng tỉnh lại cho ta, có nghe hay không?" Tuyết Phong đè vai nàng, lòng bàn tay dán lên dấu ấn khắc khổ minh tâm, tâm run lên, một bàn tay khác không chút nhàn rỗi, cho dù tiêu hao hết tiên lực, ta cũng muốn nàng bình an vô sự.
Mộc Thủy Vân nhẫn nhịn đau nhức, muốn khóc lên, đau đớn mãnh liệt, lực lượng tranh tương liên hợp giội rửa ý thức, lúc rơi vào hỗn độn, nàng run rẩy hô hoán: "Phong nhi..."
Tử quang tráo rung chuyển, Tử Vân Trúc xuyên qua lồng tiên khí nhìn một màn trong đó, một trái tim trướng thống, nàng muốn xông tới cứu Thủy Vân nhưng nữ nhân kia quá bá đạo, bây giờ chính là thời khắc nguy cấp, nếu mạo muội xông vào, nhất định sẽ khiến Thủy Vân trọng thương.
Bảo bối của mị ăn hành rồi T__T bất quá khổ tận cam lai, cố lên con yêu <3