Tà Minh Chi Giới
Chương 122: [H]
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Sau khi rời đi Thiên Huyền Môn, hai người quyết định đi hồ Phong Ngọc. Nếu muốn mở vách núi ra kiến tạo trang viên, nhất định phải tới kinh đô một chuyến. Đây là Chủ thành, nơi phồn hoa nhất đại lục, dĩ nhiên không thiếu những người có tay nghề giỏi, các nàng dự định mời mấy sư phụ kiến tài tốt nhất, thuê người tới hồ Phong Ngọc xây dựng công trình, phỏng chừng hai ba tháng sẽ hoàn công thôi.
Trước khi xây xong, các nàng muốn làm thoả đáng tất cả sự tình, một đường vất vả, liền thuận tiện tìm một chỗ ở lại hai ngày, hưởng thụ thế giới của hai người, sau đó lại đến Dược Tiên Cốc, cướp Linh hồn nguyên châu. Tĩnh Vân Lâu là tửu lâu xa hoa nhất ở Chủ thành, Mộc Thủy Vân tự nhiên sẽ chọn nơi này, hơn nữa, tất cả chi tiêu ở đây đều là Tiêu Hằng trả, kỳ hạn một năm còn chưa đến, nàng thoải mái ở đây, yên tâm ăn uống, quan trọng nhất là có người yêu bên cạnh, chính là chuyện tốt đẹp nhất thế gian này.
Gió xuân phất phới qua chiếc màn cửa sổ, cảm giác thanh nhuận tựa như nhu cẩm triền miên, nhẹ nhàng thổi vào.
Đồ ăn trên bàn nguội lạnh, màn giường lay động, cẩm bào mềm mại tung bay, hơi thở nhỏ nhẹ khẽ phát ra ngoài.
Hồng tiêu trướng noãn, xuân tình vô biên.
Hai cỗ thân thể duyên dáng si mê quấn triền, giống như hai con mỹ xà, tư thái mê tình.
"Phong nhi, nàng nói ta khó kiềm chế tình tự của mình, mê muội ái dục, vậy giờ khắc này nàng lại đang làm gì?" Mộc Thủy Vân nằm trên giường thở hổn hển, tóc tựa như lưu vân* nhuyễn hoạt phô tán trên gối nằm. Tia máu đỏ rực trong mắt nàng đã biến mất, huyết mâu giống như phản phác quy chân, trở về với ánh mắt nâu đen, vẫn cực kỳ trong suốt, ngây thơ động hồn.
*đám mây
Đến kinh đô, Mộc Thủy Vân không thể lấy hình tượng đặc thù kia đi ở trên đường, nhất định sẽ bị người khác nghĩ là quái vật, vì không muốn có phiền phức, Tuyết Phong đã dùng tiên linh khí tạm thời che lấp hình tượng kia của nàng, thế giới trong mắt nàng rốt cuộc khôi phục thanh minh, cảnh vật năm màu làm tâm tình nàng đặc biệt thoải mái, còn tấm dung nhan tuyệt sắc yêu mỹ trước mắt này khiến trái tim nàng run rẩy điên cuồng.
Tuyết Phong nằm lên người nàng, cảm thụ da thịt ôn nhu nhẵn nhụi của Mộc Thủy Vân, nhẹ nhàng siết ngón tay, miết cặp lông mày bình thản của nàng, híp mắt cười một tiếng: "Câu nói này rất tốt, mê muội ái dục, khó kiềm chế tình tự. Ta không thờ phụng Phật tổ, nên ta không cần hết sức khống chế chuyện này, nhưng nàng không giống, nàng có niềm tin của nàng, có phải không?"
"Niềm tin của ta đã phong trần, giờ khắc này, ta chỉ có nàng." Mộc Thủy Vân mím môi, vòng xoáy nhu tình tập quyển trong con ngươi đen tuyền óng ánh long lanh, một tia sáng đỏ từ từ khuếch tán, rướn người đem Tuyết Phong đặt ở dưới thân, liền xả nhẹ chăn phủ lên người.
Bốn phía rơi vào hắc ám, Tuyết Phong miễn cưỡng nheo mắt, đưa tay vòng qua cổ Mộc Thủy Vân, nhẹ nhàng đưa môi lên.
"Phong nhi..." Mộc Thủy Vân cấp bách hấp duẫn mùi vị của Tuyết Phong, hai chiếc lưỡi trơn mềm dây dưa lẫn nhau, giống như thưởng thức tư vị tốt đẹp nhất thế gian, khiến cho cả hai muốn ngừng cũng không được, cơ thể dưới thân mềm nhẵn ôn nhu, chỉ cần nhẹ nhàng ma sát, sẽ cảm nhận được sự tê dại khuây khoả trước nay chưa từng có.
Đầu ngón tay Tuyết Phong vuốt ve tấm lưng trơn bóng mềm mại của Mộc Thủy Vân, tựa như một ngọn lửa cực nóng thiêu đốt phía dưới băng thiên tuyết địa, cảm thụ làn da trắng mịn óng ánh ngọc nhuận khiến nàng hưng phấn, cảm giác được thân thể trong lòng mình run lên, nàng sủng nịch nở nụ cười, một tay đè đầu Mộc Thủy Vân lại, từ từ làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
"Ách..." Mộc Thủy Vân run rẩy thở dốc một tiếng, hai tay không kìm được đặt lên nơi đẫy đà của nàng, dùng sức nhào nặn thành các loại hình dạng khác nhau, đan đầu gối vào, mở ra hai chân nhỏ dài của nàng, hoa tâm mềm mại dán vào nhau phảng phất cảm nhận được sự ướt át từ Tuyết Phong.
"Thủy Vân..." Tuyết Phong giơ hai chân lên quấn lấy vòng eo thon của nàng, khiến sự ma sát càng sâu, va chạm của hoa hạch dấy lên đốm lửa khoái cảm khiến cho nàng không khống chế được kêu lên: "Nhanh..."
"Suỵt... Không nên gấp..." Mộc Thủy Vân hôn một cái lên môi nàng, vòng eo mạnh mẽ hướng lên trên, một tiếng thân ngâm tiêu hồn truyền vào tai, nàng tà tứ nở nụ cười, rút hai tay đang xoa ngọn đồi kia về, thân thể như một con rắn linh hoạt trượt xuống dưới.
Tuyết Phong vén chăn lên, thâm hô một cái, hai gò má yêu mị hiện lên vệt hồng mập mờ, lộ ra vẻ kiều diễm ướt át, như một đóa kiều hoa xinh đẹp, tỏa ra dưới ánh nắng ấm áp, hưởng thụ sự an ủi từ người yêu, chân tâm truyền đến cảm giác nóng ướt, một khắc sau liền bị một đôi môi nóng hừng hực bao vây, khoái cảm che ngợp bầu trời kéo tới, suýt thì đánh tan ý thức của nàng, nàng đưa tay đặt lên chỗ hơi nhô cao kia, vòng eo run rẩy cung hứng đi tới: "Ân..."
Trong bóng tối, một đôi huyết đồng lóe ra ánh sáng long lanh, một cơn sóng gợn mông lung dập dờn từ trong con ngươi, hẳn là một cơn sóng tràn ngập say mê. Mộc Thủy Vân mê muội với hương thơm mềm mại trong miệng, đầu lưỡi trơn mềm nhẹ nhàng tỉ mỉ chăm sóc cho khe hở ấy, cấp tốc kìm viên hoa hạch xinh đẹp bất ngờ nổi lên, cảm giác được thân thể Tuyết Phong run lên, hai chân kẹp bên đầu liền vô lực thả xuống.
Mộc Thủy Vân nhắm mắt, mạnh mẽ hấp duẫn khối mềm mại ở trong miệng mình, giống như đang thưởng thức vị Quỳnh Tương Ngọc Dịch* cực phẩm, đem chất lỏng óng ánh trượt ra từ trong dũng đạo liếm hết vào miệng, đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò phun nhiệt khí đi vào dũng đạo, trong nháy mắt cảm thụ được sự căng mịn tiêu hồn.
*một loại rượu thánh
"Thủy Vân... Chậm một chút... A..." Tuyết Phong ngẩng đầu hét một tiếng, mồ hôi trên trán thấm ướt tóc bạc, sự khêu gợi ửng hồng trên hai gò má nàng, con ngươi mê ly dập dờn, hai tay nắm chặt tấm chăn, thân thể run rẩy cong lên, nghênh đón đôi môi làm cho nàng tiêu hồn thực cốt.
Mộc Thủy Vân thuận thế nâng tuyết đồn của nàng, xốc lên chăn mỏng che đi. Tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trên giường, một vệt sáng đỏ như máu tinh xảo lóe sáng trong phút chốc, tròng mắt hưng phấn cùng tà tứ triệt để bạo phát ra.
Xoay thân thể Tuyết Phong nằm úp xuống, Mộc Thủy Vân nằm nhoài lên tấm lưng trắng như tuyết của nàng, vật mềm mại trước ngực không ngừng đè ép da thịt bóng loáng trên lưng, hai chân trùng điệp, da thịt ma sát, hiển lộ tình tự triền miên.
"Ân... Thủy Vân..." Tuyết Phong khẽ nhắm mắt, ý loạn tình mê hô tên nàng, hai tay nắm chặt đệm chăn ở hai bên, thân thể vô tình phối hợp với sự ma sát của Mộc Thủy Vân.
Gió xuân đi kèm theo lá liễu lưu loát thổi vào trong phòng, giường trướng bay tán loạn, hai cỗ thân thể duyên dáng trắng nõn liều chết triền miên, theo tiết tấu rung động kịch liệt của nữ tử phía trên, cả chiếc giường bắt đầu lay động, phát sinh tiếng cọt kẹt.
"A... Thủy Vân... Quá nhanh..." Thân thể Tuyết Phong bị lay động, nếu không nắm chặt đệm chăn, chỉ sợ đã bị sự ma sát kịch liệt của người trên đánh bay, chân tâm mềm mại đột nhiên bị bao trùm khiến tâm tình nàng rung động.
Tuyết Phong có thể rõ ràng cảm nhận được bàn tay mềm mại ôn nhu kia đang âu yếm trái cây hơi cứng ở bên trong hoa tâm, vừa chầm chậm vừa nhu hòa, suýt nữa ôn nhu đến tận xương tủy, tê dại lòng nàng.
"Phong nhi... Thoải mái không?" Đôi môi nóng hừng hực của Mộc Thủy Vân dính sát vào bên tai nàng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi mềm mại vẽ đường viền của nó, cảm thụ khí tức của Tuyết Phong hỗn loạn, mạt động tình đỏ ửng dập dờn ở trên dung nhan yêu mị, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng khiến người ta suýt đánh mất hồn phách, động tác liên tục, hơn nữa lực đạo bàn tay càng tăng thêm, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng dò vào dũng đạo trơn trợt không ngớt kia.
"Ân..." Lông mi Tuyết Phong rung động, tựa như con bướm xinh đẹp bay phấp phới trong bụi hoa, hưởng thụ hương hoa nức mũi cùng tư vị nhuần nhuyễn tốt đẹp, khoái cảm ở trong cơ thể một lần nữa lấy đi tâm trí của nàng, nhấn chìm nàng, chỉ còn sót lại nửa phần ý thức.
Mộc Thủy Vân thở ra, ngón tay cũng không vội vã co rúm, mà là đang lẳng lặng cảm thụ căng mịn bên trong dũng đạo, ngón tay vẫn đặt tại giọt sương no đủ kia, thân thể thân mật đến không kẽ hở, bộ ngực mềm mại của nàng kề sát lưng Tuyết Phong, chậm rãi, nhẹ nhàng chuyển động theo hành động nguyên thủy nhất của con người.
"Thủy Vân..." Tuyết Phong có chút chịu không nổi cảm giác như gió phất qua, nàng khó nhịn vặn vẹo, sao hai ngón tay đang chôn trong người kia lại bất động? Làm cả người nàng toả nhiệt, giống như có một luồng hơi thở cực nóng kêu gào muốn đột phá ra vào, tránh thoát ràng buộc cơ thể, lao ra khỏi linh hồn.
Mi tâm Mộc Thủy Vân run lên, Hỏa Liên Hoa trên cánh tay đột nhiên nóng rực, dẫn đến ngón tay của nàng đang ở trong dũng đạo cấp tốc trừu động một cái, lúc này Tuyết Phong liền hô lên: "Nóng quá... Thủy Vân... Nàng làm bỏng ta..."
"Rất nóng?" Tâm Mộc Thủy Vân run lên, lẽ nào Luyện Ngục Hỏa chuyển đến trên ngón tay nàng? Nàng sợ Tuyết Phong bị thương cho nên định kéo tay về, không ngờ lại bị đè lại.
Tuyết Phong nheo mắt, lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ, cho dù bị bỏng chết, nàng cũng phải cùng Thủy Vân, đem ngón tay sắp được lấy ra kia đẩy vào, cảm giác nóng rực cùng khoái cảm tê dại đan xen, mạnh mẽ xuyên qua thân thể nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu rít gào: "A..."
Trong tiếng thét mềm mại này xen lẫn run rẩy, tim Mộc Thủy Vân đau xót, ánh sáng đỏ ngầu trong mắt càng lớn, ngón tay nóng bỏng mau chóng co giật, vẻ mặt từ từ mê loạn, đôi môi mỏng say mê hôn cắn bờ vai trắng nõn của Tuyết Phong, cảm giác cơ thể dưới thân đang mạnh mẽ run lên, nàng càng không e dè gì, đem tất cả sức mạnh dồn ở ngón tay, thoả thích hưởng thụ sự tốt đẹp này, cam nguyện rơi vào vực sâu bể tình, trong cổ họng phát sinh một tiếng nỉ non nhẵn nhụi: "Phong nhi... Nàng là của ta... Vĩnh viễn đều là của ta..."
"Ân..." Gương mặt Tuyết Phong hiện ra một tia thống khổ, thân thể như bị liệt diễm thiêu đốt, cảm thụ trong dũng đạo càng rõ ràng hơn, nàng muốn thoát khỏi cảm giác khiến người ta hít thở không thông này, nhưng càng muốn cùng Thủy Vân gần nhau.
Cảm thụ được dũng đạo căng mịn co rút lại, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng chặt, Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, biết Tuyết Phong sắp lên đỉnh liền kéo nàng lên, giày vò bộ ngực đầy đặn đứng ngạo nghễ kia, ngón tay chôn trong dũng đạo tăng nhanh tốc độ, mỗi lần xuyên qua đều đụng vào khối mềm mại nhất trong cơ thể.
"Quá sâu..." Tuyết Phong rít gào ngửa đầu lên, bộ ngực to lớn không ngừng phập phồng đánh nảy, lúc thở dốc thì hiện ra bộ dạng yêu mị, tuyệt đại phong tình, cao quý đến mê người.
Nhìn ngọn đồi không ngừng đánh nảy, cảm giác rạo rực mông lung phảng phất từ bên trong khuếch tán ra ngoài. Mộc Thủy Vân khiếp sợ giảm chậm tốc độ, vốn hai ngọn đồi mềm mại này đã rất lớn, nếu lay động nữa nàng sợ nó sẽ nhảy ra, hơn nữa Tuyết Phong sẽ không chịu nổi.
Tác giả có lời muốn nói: Hai vị mỹ nữ tỷ tỷ đều là của bổn quân... Haha...
Editors cũng có lời muốn nói: Càng ngày càng thấy bản thân thật dâm tà *bụm mặt khóc*