Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 219: Tế Thần Ô Mộc
Trên tường đá hỗn loạn, các dũng sĩ Ô Mộc bộ lạc luống cuống.
Đặc biệt là vị tộc trưởng kia âm trầm, hoảng sợ, chấn động nhìn vị Thạch tộc cường giả kia.- Nhanh, mời Tế Thần!Vị tộc trưởng này hoảng sợ hét lớn một tiếng, không thể không mời Tế Thần.
Chịu thôi, đối mặt một tên Hoán Huyết cường giả Thạch tộc căn bản là không có cách chống lại, biện pháp duy nhất cũng là mời Tế Thần bộ lạc đến giúp đỡ.- Khẩn cầu Tế Thần đại nhân hiện thân lui địch.Giờ phút này, tộc trưởng Ô Mộc bộ lạc đi đầu, quỳ xuống về phía gốc Ô Mộc to lớn của bộ lạc.- Mời Tế Thần đại nhân!Bốn phía, mọi người ào ào ào quỳ xuống, già trẻ nam nữ đều quỳ bái, khẩn cầu gốc Ô Mộc đại thụ.
Toàn bộ Ô Mộc bộ lạc không ai đứng cả, bầu không khí ngưng trọng, tình cảnh này khiến Cổ Trần vô cùng không thoải mái.Nhân tộc, cứ động một chút lại quỳ bái.
Đây là một biểu hiện suy nhược, một loại khuất nhục, đại diện cho hiện trạng của nhân tộc.
Ngay cả Tế Thần bộ lạc cũng phải quỳ bái, xem như Thần đến tế tự, thậm chí dùng huyết nhục linh hồn tộc nhân làm tế phẩm thờ phụng mới có thể giữ được an bình cho bộ lạc.Rì rào!Lúc này, từng cây cành rì rào, dường như ngàn vạn nhánh dây cùng xao động.- Ô Mộc?Bên ngoài, tên Thạch tộc cường giả hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm gốc Ô Mộc đại thụ, nhìn ra lai lịch của đối phương, sắc mặt thận trọng.- 300 tế phẩm, bổn tọa giúp các ngươi lui địch.Bỗng nhiên, một thanh âm khàn khàn truyền khắp bộ lạc, gốc Ô Mộc lên tiếng, câu nói người ta kinh dị, nội tâm run rẩy.
Nó muốn 300 tế phẩm, tất cả mọi người Ô Mộc bộ lạc sắc mặt đại biến, bi phẫn không thôi, nhưng không ai dám phản kháng hay phản đối.
Bởi vì không đồng ý chẳng khác nào bị Thạch tộc công phá, đến lúc đó chết còn nhiều hơn.- Được, sau khi thành công sẽ dâng đủ 300 tế phẩm.Cho nên không do dự vị tộc trưởng Ô Mộc bộ lạc dứt khoát đồng ý.
Cổ Trần nhìn thấy, trong lòng hắn lửa giận và sát ý càng ngày càng thịnh.- Mẹ kiếp, Nhân tộc bị ức hiếp tùy ý như vậy đấy, chỉ có thể làm tế phẩm, nô lệ, chẳng lẽ không ai nghĩ tới phản kháng sao?Cổ Trần phẫn nộ, nhưng kỳ thật cũng không trách được, dù sao không có năng lực phản kháng, ngoại trừ khẩn cầu Tế Thần bộ lạc Ô Mộc trợ giúp thì còn có thể có biện pháp nào khác sao?Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn bộ lạc bị hủy diệt, hoặc bị Thạch tộc công phá rồi dẫn tất cả mọi người mang về Thạch tộc sung làm nô lệ và lương thực.Ở chỗ này cung phụng một gốc Ô Mộc thì cũng chẳng khác là bao so với việc bị Thạch tộc mang đi, thậm chí còn thê thảm hơn, đây cũng là nỗi bi ai của nhân tộc.Ông!Tộc trưởng bộ lạc đáp ứng, gốc Ô Mộc ào ào, một nhánh cây đánh xuống ầm ầm, vị kia trước mặt Thạch tộc cường giả nổ ra một cái hố to, bức lui đối phương.- Đây là nông trường của bổn tọa, Thạch tộc các ngươi lập tức thối lui.Ô Mộc phát sáng, từ bên trong vang lên giọng nói khàn khàn nồng đậm cảnh cáo.
Ý của nó rất rõ ràng, bộ lạc này là nông trường của ta, các ngươi đừng có mà nhúng chàm.- Hừ!Bên kia, Thạch tộc cường giả tránh nhất kích, lại hừ lạnh một tiếng.
Khí tức toàn thân hắn sôi trào, hai khí thế va chạm, hình thành phong bạo đáng sợ bao phủ, quét ngang khắp nơi.Ầm ầm!Cả hai khí thế so đấu vậy không phân cao thấp, đánh ngang tay.- Ô Mộc, phiến khu vực này chính là cương vực Thạch tộc ta, tất cả Nhân tộc bộ lạc đều là nông trường thuộc về Thạch tộc, ngươi ngang ngược rồi.Thạch tộc cường giả bức bách đáp trả, sát khí đằng đằng.- Không đi, vậy thì chết đi!Bên trong bộ lạc, Ô Mộc đại thụ hơi chấn động, ô quang mãnh liệt bạo phát, hai nhánh cây đan ra một màn ánh sáng thâm đen, giống như dòng nước lũ cuốn tới Thạch tộc cường giả.- Cự Linh Thạch Giáp!Trong lúc nguy cấp, Thạch tộc cường giả quát lớn, toàn thân bộc phát hấp lực cường đại, vô số thạch đầu xung quanh ào ào bị cuốn bay tới.
Tạch tạch tạch hội tụ trong nháy mắt, bao lấy thân thể thạch tộc cường giả, trong chớp mắt hóa thành một tôn thạch đầu cự nhân, ngẩng đầu nộ hống.- Ô Mộc, hôm nay bản tọa tất sát ngươi!Tôn thạch đầu cự nhân gào thét, hai tay chụp vào hai nhánh cây.Đông!Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bụi mù cuồn cuộn ngút trời, một kích cường đại làm lõm mặt đất, mặt đất nổ tung, đá vụn bắn ra.Bụi mù tán đi, Nham Thạch Cự Nhân bắt lấy hai cành cây to, toàn thân lóe ra quang mang kim loại.- Cắt ra cho bổn tọa!Nham Thạch Cự Nhân gào thét như sấm, hai tay kéo mạnh, răng rắc một tiếng, hai nhánh cây bị xé đứt.
Một mảng lớn dịch thể đặc dính vẩy quanh bốn phía, hiện ra hào quang màu xanh lục, đó là nhựa Ô Mộc đại thụ, cũng là máu của nó.- A...!Thạch tộc cẩu tặc, ngươi muốn chết..