Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)
Chương 48 Ý chí thép của Shiraishi Shū
Đồn cảnh sát Nakano.
Cảnh sát Aoki kết thúc cuộc gọi tới bệnh viện, nhìn Shiraishi Shū tiếp tục dùng tay phá tường, đem cảnh sát và thị dân lâm nguy lôi ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Anh không ngừng nuốt nước bọt, hỏi.
"Tôi muốn xuất gia bây giờ, liệu còn kịp không?"
"Chỉ cần anh một lòng hướng Phật, thì tùy thời có thể xuất gia.
Có điều cảnh sát Aoki cần phải thi chứng chỉ hành nghề thì mới làm hòa thượng được."
Shiraishi Shū vừa cứu vớt cảnh sát và người dân, vừa trả lời một cách chân thành.
Cảnh sát Aoki nhếch mép cười rồi gãi đầu.
"Haha. Tôi chỉ đùa thôi. Đại sư Shiraishi không cần phải nghiêm túc như vậy đâu. Rốt cuộc không phải hòa thượng nào cũng có pháp lực như ngài..."
Cảnh sát Aoki nói vậy chứ không thực sự muốn xuất gia. Anh vẫn thỏa mãn với cuộc sống và sự nghiệp hiện tại.
Huống hồ...
Cứ xuất gia là sẽ có pháp lực cao thâm như đại sư Shiraishi?
Có được thân thể và lực lượng La Hán kim cương giống thế này sao?
Đừng đùa!
Khi đập vỡ bức tường, bàn tay của đại sư Shiraishi không hề phiếm hồng mà vẫn trắng nõn như cũ.
Chẳng lẽ đây chính là Kim Cương Chưởng? Là Kim Thân Phật môn (1) trong truyền thuyết?
Sau khi trải qua quá nhiều sự kiện linh dị, cảnh sát Aoki đã đánh mất lòng kinh ngạc. Anh thậm chí còn coi cử chỉ kinh người của Shiraishi Shū là chuyện đương nhiên.
"Tôi chỉ là một chú tiểu mà thôi. Người giỏi hơn tôi có rất nhiều."
Shiraishi Shū lắc đầu.
Những chuyện mà cậu gặp phải gần đây.
Từ việc nhận thức Miko Asada đến việc tiếp xúc với cảnh sát.
Cùng cách mọi người tôn sùng pháp lực của cậu làm Shiraishi Shū ý thức được một vài điều...
Ví dụ như...
Mình có khả năng không yếu?
Cũng phải.
Đến nay Shiraishi Shū đã ngộ đạo 150 lần, không tính tới các kiến thức được cậu hấp thu thì trung bình mỗi lần pháp lực của cậu sẽ tăng khoảng 90 điểm.
Tổng cộng là 13.500 điểm pháp lực!
Một người có nhiều pháp lực như vậy thì tất nhiên phải vượt trội hơn những tăng nhân bình thường khác rồi.
Shiraishi Shū cảm thấy.
Mình có thể được xem là con nhà người ta, không thua kém gì những người anh thiên tài của trụ trì già!
Tất nhiên, cậu không thể sánh bằng những bậc cao tăng đại đức như trụ trì già.
Rốt cuộc họ đã niệm kinh cả đời.
Họ mỗi lần niệm liền có thể đạt được một chút pháp lực. Số pháp lực được tích cóp ấy chắc chắn phải là một con số khổng lồ.
Song Shiraishi Shū vẫn có thứ đáng để khoe khoang.
Shiraishi Phổ Độ Công!
Một bộ công pháp được tạo ra từ sự kết hợp giữa chú văn cổ xưa và kiến thức tế bào thời đại mới.
Căn cứ phản ứng của trụ trì già, bộ công pháp này hiển nhiên chưa từng xuất hiện trên đời.
Đó là kỹ thuật sáng tạo độc đáo của Shiraishi Shū!
Song Shiraishi Shū còn không biết nó có tác dụng phụ nào không.
Cậu không thể qua loa dạy cho người khác được.
Shiraishi Shū quyết định, chờ tới khi xác định bộ công pháp này không có bất luận tác dụng phụ nào, cậu sẽ viết nó thành một bộ kinh văn...
Một bộ kinh của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Shiraishi Shū không khỏi bật cười.
Cách làm đó giống như việc phát triển lý thuyết và đặt nền móng cho xã hội hiện đại của các học giả cổ đại vậy.
Đem tri thức viết thành văn tự để lại cho hậu thế.
Đối với một người thích học hỏi mà nói thì đây có lẽ là chuyện thỏa mãn nhất.
Niềm vui sướng nó mang lại vượt xa niềm vui kiếm tiền, xây nhà, tu hành rất nhiều.
Song với một chú tiểu, ý tưởng viết kinh văn truyền lại đời sau có chút cuồng vọng.
Vậy nên Shiraishi Shū nhất định phải kiếm thêm một ít danh vọng mới được.
Nhanh.
Khi Shiraishi Shū vừa giải cứu xong những người bị nhốt trong bức tường thì xe cấp cứu từ bệnh viện đã dừng lại trước đồn cảnh sát.
Một bác sĩ mặc áo trắng vọt tới.
Ông khiếp sợ nhìn hiện trường trước mặt —
Đây là khu vực phá bỏ và di dời sao?
Những lỗ thủng xuất hiện chi chít trên vách tường đồn cảnh sát, cát bụi lượn lờ trong không khí, phủ lên mọi vật dụng, cứ như thể nơi này vừa trải qua một cuộc chiến gian khổ.
Cảnh sát và công dân nằm bất tỉnh giữa đống đổ nát.
Trước trạng huống nguy cấp của những người bị thương, các bác sĩ không còn thời gian để ngạc nhiên hay thắc mắc.
Họ vội vã thực hiện các động tác cứu hộ.
Trong chốc lát, những tiếng quát tháo và la hét lại vang lên, sự bận rộn có trật tự đã quay trở về đồn cảnh sát Nakano.
"Đại sư Shiraishi, còn con quái vật thì sao?"
Khi các đồng sự đã được cứu giúp, Cảnh sát Aoki thở phào một hơi.
Anh liếc qua phòng thẩm vấn.
Trái tim đập liên hồi.
Chết tiệt. Mình vội vội vàng vàng lo cứu người mà quên mất con yêu quái kia!
"Nó chạy rồi."
Cảnh sát Aoki quên.
Nhưng Shiraishi Shū thì không.
Điều đó đã được xác nhận khi cậu sử dụng Thiên nhãn thông quét qua đồn Nakano.
Nó đã biến mất.
Có lẽ là chạy trốn.
Nhờ đó Shiraishi Shū mới có thể yên tâm cứu người.
Con người thiếu oxy quá lâu sẽ chết. Nếu không được cấp cứu kịp thời thì sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Cho nên Shiraishi Shū bắt buộc phải cứu người trước chứ không thể ngay lập tức đuổi theo.
Bây giờ, mọi người đã được cứu.
Cậu có thể suy xét tới chuyện bắt yêu.
...
Yêu quái đã đào tẩu được một lúc.
Nhưng dấu vết yêu khí còn lưu lại trên đường chạy trốn của nó chẳng khác nào mũi tên chỉ đường cho Shiraishi Shū.
Cậu lần theo dấu vết, rời khỏi đồn cảnh sát
Cảnh sát Aoki khởi động xe cảnh sát, chở Shiraishi Shū truy tung.
Họ dừng lại trước cửa một chung cư kiểu Nhật.
Ở khu Nakano có rất nhiều những chung cư thấp bé như thế này.
Dân sống ở đây đa phần là người làm thuê hoặc công nhân.
Nơi này rất có khả năng... là nhà của con yêu quái kia.
Nó không biết phải chạy tới đâu, đành phải quay về nhà...
Shiraishi Shū dùng thiên nhãn thông xuyên thấu qua tòa chung cư.
Nhận thấy không có người bị nhốt trong vách tường như đồn cảnh sát làm cậu thở phào một hơi.
Con yêu kia hiện đang trốn trong một gian phòng ở tầng ba.
Hình thể nó không lớn, giống hệt một cô bé.
Song bề ngoài lại vô cùng dữ tợn.
Thân thể nó được bao trùm một tầng giáp xác dày mang theo gai nhọn, như thể muốn đem bản thân bao bọc kín mít.
Gương mặt nó vô cùng đáng sợ. Mặt mũi hung tợn đến mức làm người ta phải sợ hãi, hoàn toàn không có vẻ bất lực nhu nhược chút nào.
Ngón tay, ngón chân nó mọc ra móng vuốt mảnh và sắc bén như dao cạo.
Vì lý do gì mà vẻ yêu quái của Ayumi và Akiko không giống nhau?
Những người từng là nhân loại này sau khi biến thành yêu...
Bề ngoài và năng lực sẽ thay đổi dựa trên nội tâm người đó chăng?
Shiraishi Shū thực sự tò mò.
Đây là một vấn đề học thuật.
Cậu nhìn kỹ hơn một chút, liền phát hiện một hạt châu nằm ở giữa trái tim nó.
Hiển nhiên, cô bé này đã chuyển hóa thành yêu quái nhờ Tẩy hồn châu!
Khi chạm mặt với nhện yêu, Shiraishi Shū quá mê mẩn với tế bào biến dị của yêu quái nên không chú ý tới chi tiết này.
Cậu xác nhận xong, liền xuống xe, đi tới cầu thang dẫn lên căn phòng nằm ở tầng 3.
Cửa không đóng, bên trong đèn điện sáng trưng như thể muốn mời Shiraishi Shū bước vào.
Cậu thực sự biết ơn điều này — đỡ phải đánh vỡ một cánh cửa.
Phòng khách hiện lên trong mắt Shiraishi Shū.
Ba người một nhà đang ngồi quanh chiếc bàn trong phòng khách, tựa hồ đang chờ đợi cơm trưa.
Song...
Dáng vẻ họ thật kinh khủng.
Ngồi đầu là người bố, ngực bị đào rỗng, tay chân bị cắt xén.
Người mẹ và em trai trông có vẻ không sao.
Nhờ tiết trời đang lạnh nên họ còn chưa bị hư thối.
Song nét mặt họ trông có vẻ cực kỳ đau đớn.
"Anh đến rồi."
Akiko lẩm bẩm với Shiraishi Shū.
Nó có vẻ bình tĩnh hơn Nhện yêu Ayumi rất nhiều.
Nhưng với ba cỗ thi thể trước mắt, Shiraishi Shū không nghĩ nó thiện lương hơn Ayumi chút nào.
Vì đối phương chủ động mở miệng, Shiraishi Shū liền gật đầu đáp.
“Tôi tới rồi.”
“Em biết, em ăn sạch ba ba, giết chết mama cùng em trai mình, chắc chắn sẽ bị báo ứng.
Nhưng anh có thể cho em chút thời gian được không? Em muốn hỏi anh một chuyện."
Yêu quái Akiko không chờ Shiraishi Shū đáp lại, nó nói tiếp.
"Em muốn biết...
Hòa thượng nii-san... Lúc em bị mama và baba đánh, anh ở đâu?
Lúc em bị mọi người ở trường bắt nạt, anh ở đâu?
Lúc em trốn trong WC để khóc, anh ở đâu?
Khi em... tuyệt vọng nhất, anh ở nơi nào?"
Shiraishi Shū vừa nghe vừa tiến tới gần yêu quái Akiko.
Cậu đặt tay lên trán nó.
Khi nó vừa dứt lời, ánh sáng phật pháp dịu dàng nở rộ.
"Thí chủ hỏi xong?
"Mấy vấn đề này... Tiểu tăng không dám trả lời, đành thỉnh thí chủ lên đường tới hỏi Phật Tổ vậy."
Dưới phật quang ấm áp, mọi thứ đều hóa thành hư vô. Thân hình yêu quái của Akiko cũng tan thành tro bụi.
Khi ánh sáng biến mất, hết thẩy đều trở lại bình thường.
Shiraishi Shū trầm mặc đứng trước ba thi thể một lúc, rồi mới nhắm mắt lại, chậm rãi niệm Vãng Sinh Chú.
#Chú thích:
1) Kim thân Phật môn hay Mình vàng, chỉ Tượng Phật hoặc cơ thể không bị hư thối của các cao tăng đắc đạo sau khi viên tịch. Ta có thể hiểu nôm na "Kim thân" ở đây có ý là vĩnh hằng bất biến.
Cảnh sát Aoki kết thúc cuộc gọi tới bệnh viện, nhìn Shiraishi Shū tiếp tục dùng tay phá tường, đem cảnh sát và thị dân lâm nguy lôi ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Anh không ngừng nuốt nước bọt, hỏi.
"Tôi muốn xuất gia bây giờ, liệu còn kịp không?"
"Chỉ cần anh một lòng hướng Phật, thì tùy thời có thể xuất gia.
Có điều cảnh sát Aoki cần phải thi chứng chỉ hành nghề thì mới làm hòa thượng được."
Shiraishi Shū vừa cứu vớt cảnh sát và người dân, vừa trả lời một cách chân thành.
Cảnh sát Aoki nhếch mép cười rồi gãi đầu.
"Haha. Tôi chỉ đùa thôi. Đại sư Shiraishi không cần phải nghiêm túc như vậy đâu. Rốt cuộc không phải hòa thượng nào cũng có pháp lực như ngài..."
Cảnh sát Aoki nói vậy chứ không thực sự muốn xuất gia. Anh vẫn thỏa mãn với cuộc sống và sự nghiệp hiện tại.
Huống hồ...
Cứ xuất gia là sẽ có pháp lực cao thâm như đại sư Shiraishi?
Có được thân thể và lực lượng La Hán kim cương giống thế này sao?
Đừng đùa!
Khi đập vỡ bức tường, bàn tay của đại sư Shiraishi không hề phiếm hồng mà vẫn trắng nõn như cũ.
Chẳng lẽ đây chính là Kim Cương Chưởng? Là Kim Thân Phật môn (1) trong truyền thuyết?
Sau khi trải qua quá nhiều sự kiện linh dị, cảnh sát Aoki đã đánh mất lòng kinh ngạc. Anh thậm chí còn coi cử chỉ kinh người của Shiraishi Shū là chuyện đương nhiên.
"Tôi chỉ là một chú tiểu mà thôi. Người giỏi hơn tôi có rất nhiều."
Shiraishi Shū lắc đầu.
Những chuyện mà cậu gặp phải gần đây.
Từ việc nhận thức Miko Asada đến việc tiếp xúc với cảnh sát.
Cùng cách mọi người tôn sùng pháp lực của cậu làm Shiraishi Shū ý thức được một vài điều...
Ví dụ như...
Mình có khả năng không yếu?
Cũng phải.
Đến nay Shiraishi Shū đã ngộ đạo 150 lần, không tính tới các kiến thức được cậu hấp thu thì trung bình mỗi lần pháp lực của cậu sẽ tăng khoảng 90 điểm.
Tổng cộng là 13.500 điểm pháp lực!
Một người có nhiều pháp lực như vậy thì tất nhiên phải vượt trội hơn những tăng nhân bình thường khác rồi.
Shiraishi Shū cảm thấy.
Mình có thể được xem là con nhà người ta, không thua kém gì những người anh thiên tài của trụ trì già!
Tất nhiên, cậu không thể sánh bằng những bậc cao tăng đại đức như trụ trì già.
Rốt cuộc họ đã niệm kinh cả đời.
Họ mỗi lần niệm liền có thể đạt được một chút pháp lực. Số pháp lực được tích cóp ấy chắc chắn phải là một con số khổng lồ.
Song Shiraishi Shū vẫn có thứ đáng để khoe khoang.
Shiraishi Phổ Độ Công!
Một bộ công pháp được tạo ra từ sự kết hợp giữa chú văn cổ xưa và kiến thức tế bào thời đại mới.
Căn cứ phản ứng của trụ trì già, bộ công pháp này hiển nhiên chưa từng xuất hiện trên đời.
Đó là kỹ thuật sáng tạo độc đáo của Shiraishi Shū!
Song Shiraishi Shū còn không biết nó có tác dụng phụ nào không.
Cậu không thể qua loa dạy cho người khác được.
Shiraishi Shū quyết định, chờ tới khi xác định bộ công pháp này không có bất luận tác dụng phụ nào, cậu sẽ viết nó thành một bộ kinh văn...
Một bộ kinh của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Shiraishi Shū không khỏi bật cười.
Cách làm đó giống như việc phát triển lý thuyết và đặt nền móng cho xã hội hiện đại của các học giả cổ đại vậy.
Đem tri thức viết thành văn tự để lại cho hậu thế.
Đối với một người thích học hỏi mà nói thì đây có lẽ là chuyện thỏa mãn nhất.
Niềm vui sướng nó mang lại vượt xa niềm vui kiếm tiền, xây nhà, tu hành rất nhiều.
Song với một chú tiểu, ý tưởng viết kinh văn truyền lại đời sau có chút cuồng vọng.
Vậy nên Shiraishi Shū nhất định phải kiếm thêm một ít danh vọng mới được.
Nhanh.
Khi Shiraishi Shū vừa giải cứu xong những người bị nhốt trong bức tường thì xe cấp cứu từ bệnh viện đã dừng lại trước đồn cảnh sát.
Một bác sĩ mặc áo trắng vọt tới.
Ông khiếp sợ nhìn hiện trường trước mặt —
Đây là khu vực phá bỏ và di dời sao?
Những lỗ thủng xuất hiện chi chít trên vách tường đồn cảnh sát, cát bụi lượn lờ trong không khí, phủ lên mọi vật dụng, cứ như thể nơi này vừa trải qua một cuộc chiến gian khổ.
Cảnh sát và công dân nằm bất tỉnh giữa đống đổ nát.
Trước trạng huống nguy cấp của những người bị thương, các bác sĩ không còn thời gian để ngạc nhiên hay thắc mắc.
Họ vội vã thực hiện các động tác cứu hộ.
Trong chốc lát, những tiếng quát tháo và la hét lại vang lên, sự bận rộn có trật tự đã quay trở về đồn cảnh sát Nakano.
"Đại sư Shiraishi, còn con quái vật thì sao?"
Khi các đồng sự đã được cứu giúp, Cảnh sát Aoki thở phào một hơi.
Anh liếc qua phòng thẩm vấn.
Trái tim đập liên hồi.
Chết tiệt. Mình vội vội vàng vàng lo cứu người mà quên mất con yêu quái kia!
"Nó chạy rồi."
Cảnh sát Aoki quên.
Nhưng Shiraishi Shū thì không.
Điều đó đã được xác nhận khi cậu sử dụng Thiên nhãn thông quét qua đồn Nakano.
Nó đã biến mất.
Có lẽ là chạy trốn.
Nhờ đó Shiraishi Shū mới có thể yên tâm cứu người.
Con người thiếu oxy quá lâu sẽ chết. Nếu không được cấp cứu kịp thời thì sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Cho nên Shiraishi Shū bắt buộc phải cứu người trước chứ không thể ngay lập tức đuổi theo.
Bây giờ, mọi người đã được cứu.
Cậu có thể suy xét tới chuyện bắt yêu.
...
Yêu quái đã đào tẩu được một lúc.
Nhưng dấu vết yêu khí còn lưu lại trên đường chạy trốn của nó chẳng khác nào mũi tên chỉ đường cho Shiraishi Shū.
Cậu lần theo dấu vết, rời khỏi đồn cảnh sát
Cảnh sát Aoki khởi động xe cảnh sát, chở Shiraishi Shū truy tung.
Họ dừng lại trước cửa một chung cư kiểu Nhật.
Ở khu Nakano có rất nhiều những chung cư thấp bé như thế này.
Dân sống ở đây đa phần là người làm thuê hoặc công nhân.
Nơi này rất có khả năng... là nhà của con yêu quái kia.
Nó không biết phải chạy tới đâu, đành phải quay về nhà...
Shiraishi Shū dùng thiên nhãn thông xuyên thấu qua tòa chung cư.
Nhận thấy không có người bị nhốt trong vách tường như đồn cảnh sát làm cậu thở phào một hơi.
Con yêu kia hiện đang trốn trong một gian phòng ở tầng ba.
Hình thể nó không lớn, giống hệt một cô bé.
Song bề ngoài lại vô cùng dữ tợn.
Thân thể nó được bao trùm một tầng giáp xác dày mang theo gai nhọn, như thể muốn đem bản thân bao bọc kín mít.
Gương mặt nó vô cùng đáng sợ. Mặt mũi hung tợn đến mức làm người ta phải sợ hãi, hoàn toàn không có vẻ bất lực nhu nhược chút nào.
Ngón tay, ngón chân nó mọc ra móng vuốt mảnh và sắc bén như dao cạo.
Vì lý do gì mà vẻ yêu quái của Ayumi và Akiko không giống nhau?
Những người từng là nhân loại này sau khi biến thành yêu...
Bề ngoài và năng lực sẽ thay đổi dựa trên nội tâm người đó chăng?
Shiraishi Shū thực sự tò mò.
Đây là một vấn đề học thuật.
Cậu nhìn kỹ hơn một chút, liền phát hiện một hạt châu nằm ở giữa trái tim nó.
Hiển nhiên, cô bé này đã chuyển hóa thành yêu quái nhờ Tẩy hồn châu!
Khi chạm mặt với nhện yêu, Shiraishi Shū quá mê mẩn với tế bào biến dị của yêu quái nên không chú ý tới chi tiết này.
Cậu xác nhận xong, liền xuống xe, đi tới cầu thang dẫn lên căn phòng nằm ở tầng 3.
Cửa không đóng, bên trong đèn điện sáng trưng như thể muốn mời Shiraishi Shū bước vào.
Cậu thực sự biết ơn điều này — đỡ phải đánh vỡ một cánh cửa.
Phòng khách hiện lên trong mắt Shiraishi Shū.
Ba người một nhà đang ngồi quanh chiếc bàn trong phòng khách, tựa hồ đang chờ đợi cơm trưa.
Song...
Dáng vẻ họ thật kinh khủng.
Ngồi đầu là người bố, ngực bị đào rỗng, tay chân bị cắt xén.
Người mẹ và em trai trông có vẻ không sao.
Nhờ tiết trời đang lạnh nên họ còn chưa bị hư thối.
Song nét mặt họ trông có vẻ cực kỳ đau đớn.
"Anh đến rồi."
Akiko lẩm bẩm với Shiraishi Shū.
Nó có vẻ bình tĩnh hơn Nhện yêu Ayumi rất nhiều.
Nhưng với ba cỗ thi thể trước mắt, Shiraishi Shū không nghĩ nó thiện lương hơn Ayumi chút nào.
Vì đối phương chủ động mở miệng, Shiraishi Shū liền gật đầu đáp.
“Tôi tới rồi.”
“Em biết, em ăn sạch ba ba, giết chết mama cùng em trai mình, chắc chắn sẽ bị báo ứng.
Nhưng anh có thể cho em chút thời gian được không? Em muốn hỏi anh một chuyện."
Yêu quái Akiko không chờ Shiraishi Shū đáp lại, nó nói tiếp.
"Em muốn biết...
Hòa thượng nii-san... Lúc em bị mama và baba đánh, anh ở đâu?
Lúc em bị mọi người ở trường bắt nạt, anh ở đâu?
Lúc em trốn trong WC để khóc, anh ở đâu?
Khi em... tuyệt vọng nhất, anh ở nơi nào?"
Shiraishi Shū vừa nghe vừa tiến tới gần yêu quái Akiko.
Cậu đặt tay lên trán nó.
Khi nó vừa dứt lời, ánh sáng phật pháp dịu dàng nở rộ.
"Thí chủ hỏi xong?
"Mấy vấn đề này... Tiểu tăng không dám trả lời, đành thỉnh thí chủ lên đường tới hỏi Phật Tổ vậy."
Dưới phật quang ấm áp, mọi thứ đều hóa thành hư vô. Thân hình yêu quái của Akiko cũng tan thành tro bụi.
Khi ánh sáng biến mất, hết thẩy đều trở lại bình thường.
Shiraishi Shū trầm mặc đứng trước ba thi thể một lúc, rồi mới nhắm mắt lại, chậm rãi niệm Vãng Sinh Chú.
#Chú thích:
1) Kim thân Phật môn hay Mình vàng, chỉ Tượng Phật hoặc cơ thể không bị hư thối của các cao tăng đắc đạo sau khi viên tịch. Ta có thể hiểu nôm na "Kim thân" ở đây có ý là vĩnh hằng bất biến.
Tác giả :
Thế Mạt Cáp Giả