Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
Chương 103: Bánh trái cây cho bé mọc răng
Nhà họ Thẩm quả nhiên đã là một mảnh nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Phục trở về, Thẩm lão gia tử cùng Thẩm ca ca đều không thấy đâu, lại bị mẹ Thẩm kéo vào phòng.
"Tiểu Phục, con hãy thành thật nói với mẹ, sự tình của anh trai con và Giang Trình, con chừng nào thì biết đến?! Biết được nhiều hay ít!!”
Mẹ Thẩm chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, Thẩm Phục tự nhiên cũng không dám che giấu nói bậy, cũng không muốn lừa dối mẹ Thẩm, hơn nữa tình huống như thế này nếu như còn che giấu không phải là giúp đỡ Thẩm ca ca mà là đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Phục thành thật trả lời,
"Trước khi con về S thị cũng mới biết được.”
Mẹ Thẩm nghe vậy nhăn lại lông mày.
Thẩm Phục há miệng, muốn nói cái gì, lại lập tức bị mẹ Thẩm đánh gãy,
"Cái gì cũng đừng nói nữa, trong lòng mẹ nắm chắc rồi."
Thẩm Phục đành phải đem miệng ngậm lại, hắn không biết Thẩm ca ca cùng Giang Trình trước đã xảy ra chuyện gì, khả năng khiến mẹ Thẩm giữ kín như bưng, tuyệt đối không phải là việc nhỏ, hắn và Lâm Thục Ý lúc trước coi như cũng bị phản đối, nhưng cũng không phải toàn bộ, giờ chuyện Thẩm ca ca thích đàn ông, trong nhà lại thành như vậy, chuyện này chắc chắn liên quan đến Giang Trình.
Thẩm Phục đầu óc chuyển nhanh chóng, nhưng bây giờ lại không thể nghĩ ra biện pháp thực chất có thể giúp Thẩm ca ca, huống chi hắn cũng không biết Giang Trình người này đến cùng có đáng giá để Thẩm ca ca trả giá đánh đổi lớn như vậy hay không.
Thật nhiều năm trước, Giang Trình tựa hồ rất được người nhà họ Thẩm yêu thích, trên là Thẩm lão gia tử, xuống tới là ba Thẩm mẹ Thẩm, đều nói đứa nhỏ Giang Trình này thông minh lại hiểu chuyện, khi đó Thẩm Phục mới mười mấy tuổi, đối với người chú trên danh nghĩa này, thực tế so với anh trai không lớn hơn được bao nhiêu, cũng rất yêu thích. Bất quá cũng đã rất lâu rồi Thẩm Phục cũng không nhớ tới hình dáng của Giang Trình, chỉ nhớ tới gương mặt tựa hồ rất thâm thúy, có loại khí chất tuấn tú tinh anh, cũng đã là chuyện mấy năm về trước sau đó rốt cuộc không biết hai người xảy ra chuyện gì, ngược lại Giang Trình trốn đi nước ngoài, Thẩm ca ca tốt nghiệp đại học, liền vào Thẩm thị công tác, từ đó đến bây giờ cũng đã qua bảy tám năm.
Đợi đến khi người nhà họ Thẩm dần quên đi Giang Trình, ai biết hắn liền âm thầm trở lại, đã trở lại không nói còn kết duyên với Thẩm ca ca, chuyện này làm sao có thể không khiến mọi người thấy ngoài ý muốn.
Thẩm Phục cũng bất ngờ, cho nên thời điểm nghe tới tên Giang Trình, vừa xa lạ vừa quen biết, nhớ tới lúc đó cả người đều mộng mị, mà hiển nhiên, Thẩm gia so với hắn càng không thể tiếp thu.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này vẫn là muốn chờ nhìn thấy Giang Trình sau mới có thể kết luận, bất quá bây giờ hắn còn không thấy Thẩm ca ca thì làm sao có thể nhìn thấy Giang Trình.
Kết quả còn thật khiến Thẩm Phục như nguyện ý, hắn không nhìn thấy Thẩm ca ca, nhưng trước hết lại gặp được Giang Trình.
Cùng ký ức của hắn không giống nhau lắm, tựa hồ trầm tĩnh hơn, vững vàng hơn, khí thế càng bức người, gương mặt mày tựa hồ cũng không giống, chỉ có không đổi đại khái chính là trong đôi mắt có sự bình tĩnh, rõ ràng Thẩm lão gia tử đã trừng mắt lên nhìn hắn, hắn vẫn là hơi cười, sau đó ngồi đối diện với Thẩm lão gia tử lên tiếng.
"Ông nội Thẩm."
Ông nội? Thẩm Phục buồn bực, bối phận của Giang Trình không nên gọi ông nội!
Bất quá chỉ vừa nghĩ liền hiểu, đây là theo thân phận của Thẩm ca ca mà gọi, quả nhiên Thẩm lão gia tử lập tức liền cau chân mày lại.
"Tôi không phải là ông nội của anh!"
Thẩm lão gia tử nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng ở trước mặt người ngoài, xưa nay sẽ không phân biệt địch ta rõ ràng như vậy, Thẩm Phục cau mày nhìn phòng khách bóng lưng Giang Trình phía dưới, chỉ cảm thấy không ổn.
Còn muốn nhìn tiếp, lại bị người nào đó kéo ống tay áo, Thẩm Phục quay đầu nhìn lại, là Thẩm cô cô đứng ở phía sau, hướng hắn vẫy tay, nói rằng.
"Cùng cô lại đây."
Thẩm Phục quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bên trong phòng khách, rồi cùng Thẩm cô cô cùng đi vào trong.
"Chuyện này cháu vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn"
Thẩm cô cô đưa tay đáp xuống bụng mình, thở dài.
Thẩm Phục không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, mà là hỏi.
"Cô biết chuyện chuyện gì xảy ra ạ?"
Thẩm cô cô lắc đầu một cái.
"Cô luôn ở nước ngoài, biết chuyện cũng không tỉ mỉ, bất quá ông nội rõ ràng rất sinh khí, mà anh trai con vẫn chưa trở về.”
"Anh trai vẫn không trở về?"
Thẩm Phục ngạc nhiên nói, không trách hắn vẫn luôn không thấy Thẩm ca ca thì ra vẫn chưa trở lại, nhưng chuyện này là thế nào làm sao mà ông nội biết chuyện được?
Thẩm cô cô thấy Thẩm Phục nhìn mình, liền thở dài.
"Con cũng đừng hỏi, chuyện của bọn họ để xem duyên phận đi, cô ngược lại thật ra rất yêu thích Giang Trình, chính là..."
Ý thức được những câu nói này căn bản không nên nói với Thẩm Phục, Thẩm cô cô kịp thời ngưng miệng, liền nói đến chuyện nhà Thẩm Phục.
"Tiểu Ý không trở về đúng không?"
Thẩm Phục nghĩ tới ánh mắt tín nhiệm yên tâm của Lâm Thục Ý, tâm lý liền ấm áp, gật đầu nói.
"Vâng."
"Vậy thì tốt, trong nhà loạn như vậy, nó đến cũng không tiện, còn có Đào Đào cần phải chăm sóc, con đã trở về rồi thì cứ ở lại nhà đi.”
Thẩm Phục gật đầu đáp lại, Thẩm cô cô mới đẩy cửa đi ra ngoài, chờ Thẩm Phục đi ra, Giang Trình đã đi rồi, chỉ còn lại Thẩm lão gia tử một người ở trong phòng khách, không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Thẩm Phục nhớ tới thời điểm hắn nói với Thẩm lão gia tử mình là người đồng tính luyến ái, Thẩm lão gia tử cũng không có lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra quả nhiên là rất nghiêm trọng?
Thẩm Phục trở về phòng của mình, sau đó thử gọi điện thoại cho Thẩm ca ca.
Điện thoại vẫn luôn vang lên rất lâu cũng không có người nhận, lúc Thẩm Phục cho là không có ai tiếp, chuẩn bị bỏ xuống, lại được kết nối.
“Anh."
Thẩm ca ca ở bên kia ừ một tiếng, nghe thanh âm tâm tình cũng không phải rất kém, Thẩm Phục suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy nên nói thẳng, dù sao Thẩm ca ca đối với hắn chỉ có lời không muốn nói, nhưng sẽ không lừa dối hắn.
“Anh, anh cùng ông nội ngả bài?!!"
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Trầm ca ca nói rằng.
"Không phải anh."
"Hả?!!"
Thẩm Phục bắt đầu nghi hoặc.
Bên kia lại trầm mặc một chút, thời điểm mở miệng tựa hồ có chút ý cười.
"Bất quá cũng không liên quan, ngược lại anh cũng dự định nói cho ông nội, chuyện này em cũng đừng quan tâm, tự anh trai giải quyết."
Thẩm ca ca rất ít ở trước mặt Thẩm Phục xưng anh trai, những lúc như thế này, ước chừng là vì để hắn tin tưởng mình, làm cho hắn an tâm.
Kỳ thực Thẩm Phục cũng không phải rất lo lắng cho Thẩm ca ca, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, từ nhỏ đến lớn Thẩm ca ca cũng chưa từng xảy ra sự tình khiến người nhà lo lắng, hiện tại việc quan hệ đến hạnh phúc của mình, anh ấy nhất định cũng đã sớm chuẩn bị vẹn toàn.
Bất quá thời điểm như thế này, hắn cũng là cần thiết ủng hộ, Thẩm Phục suy nghĩ một chút biểu lộ lập trường của chính mình.
"Anh, em không biết anh và Giang Trình... đã từng đã xảy ra cái gì, để ông nội khó tiêu tan như vậy, bất quá từ nhỏ đến lớn những thứ anh kiên trì mong muốn không nhiều, cho nên lần này em tin tưởng, anh nhất định là suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm, nếu là như vậy, em hi vọng anh không được thỏa hiệp, việc quan hệ đến hạnh phúc cả đời của anh, anh phải kiên trì tới cùng, em tin tưởng, chỉ cần anh kiên trì chứng minh Giang Trình là người đáng giá để anh thích, nếu như vậy, các người không nên quá lo lắng ông nội, không quản như thế nào, em nghĩ bọn họ đều hi vọng anh có thể hạnh phúc"
Lời nói ra khỏi miệng, Thẩm Phục mới bắt đầu cảm thấy chính mình buồn nôn, thời điểm nào đã đến phiên hắn giảng đạo lý cho Thẩm ca ca rồi, bất quá khai đạo cho người khác cảm giác thật không giống nhau.
Thẩm Phục cười toe toét.
Bên kia Thẩm ca ca cũng sửng sốt một chút sau nở nụ cười.
"Ừ, hiểu được không ít, anh biết rồi, sự tình em lo lắng sẽ không phát sinh, yên tâm đi."
Bên kia có người ở bên tai Thẩm ca ca nói chút gì đó, Thẩm ca ca đáp.
"Lập tức liền xong."
Sau đó nói với Thẩm Phục,
"Vậy cứ như thế, anh cúp trước, ngày mai anh sẽ cùng Giang Trình về nhà nói rõ ràng với ông nội bọn họ, đừng lo lắng."
Thẩm Phục "Ừ" một tiếng, đưa điện thoại di động tắt đi.
Hắn tin tưởng Thẩm ca ca sẽ đem chuyện này xử lý tốt, bất quá bây giờ hắn hơi nghi hoặc ai là người đã nói sự tình của Giang Trình và Thẩm ca ca cho Thẩm lão gia tử biết, hắn biết chuyện như vậy từ trong miệng chính mình nói ra so với từ trong miệng người khác nói ra sẽ cho kết quả hoàn toàn khác nhau, nói không chắc Thẩn lão gia tử tức giận như vậy, cũng là bởi vì người đem chuyện nói ra trước, mà không biết người này có thêm mắm dặm muối gì không.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, hắn tựa hồ quả thật cũng là không giúp được gì, liền cầm điện thoại di động cất đi, đứng dậy đi xuống lầu.
Hắn trở về một hồi, vẫn còn chưa chưa chào hỏi Thẩm lão gia tử.
“Ông nội."
Nghe đến thanh âm của hắn, Thẳn lão gia tử mới từ trong suy nghĩ sâu sắc phục hồi tinh thần lại, trên mặt thần sắc phai nhạt chút, cũng không có hỏi Thẩm Phục trở về trở về lúc nào, mà là vỗ vỗ vị trí bên người vị trí, nói rằng.
"Đến, bồi ông nội ngồi một chút."
Thẩm Phục theo lời đi qua ngồi.
Thẩm lão gia tử cũng không nói, hai người chỉ ngồi lẳng lặng, nửa ngày lão gia tử mới lên tiếng.
"Tiểu Ngộ cùng Đào Đào vẫn tốt chứ."
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Tiểu Ngộ rất nghe lời, Đào Đào cũng rất ngoan, chính là gần đây bắt đầu mọc răng không ngừng chảy nước miếng, bắt được cái gì cắn cái đó.”
Thẩm lão gia tử chỉ dựa vào miêu tả của Thẩm Phục cũng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cười nói.
"Vậy phải xem kỹ, đồ ăn không thể ăn, đừng để cho nó nhìn thấy."
Thẩm Phục nhìn Thẩm lão gia tử liếc mắt một cái, cũng cười.
"Dạ, Tiểu Ý mua cho nó rất nhiều bánh quy vị trái cây, không chứa đường hóa học, mọc răng ăn cũng rất thoải mái."
Sau câu nói này hai người liền trầm mặc, nguyên bản cũng không phải là người có thể ngồi cùng một chỗ tâm sự Thẩm Phục vừa nghĩ muốn mở miệng hỏi sự tình Thẩm ca ca, một chốc lại trầm mặc không biết nên mở miệng thế nào.
"Lúc trước cháu nói cháu thích đàn ông, ông thật sự không thấy có cái gì tốt đẹp cả."
Thẩm lão gia tử đột nhiên mở miệng nói chuyện, Thẩm Phục quay mặt đi nhìn ông, lại phát hiện Thẩm lão gia tử cũng không có nhìn hắn, tựa hồ chỉ là chính ông tự lầm bầm lầu bầu, Thẩm Phục liền quay đầu lại cũng không tiếp lời, nghe Thẩm lão gia tử tiếp tục nói.
"Không phải ông có tư tưởng phong kiến, ông nội cũng coi như là người có chút kiến thức, cho nên ông vừa mới bắt đầu liền không đồng ý, là bởi vì ông cảm thấy, chỉ có thể dựa vào tình cảm gắn bó nói đến lâu dài, kỳ thực cũng là không lâu dài, trên thế giới này, thứ gì cũng không phải nhất thành bất biến, đặc biệt là tình cảm, thời điểm yêu thích miệng luôn nói là cả đời, đến lúc không thích nữa chỉ cần nhìn một giây cũng cảm thấy phiền, những chuyện này ông nội cũng không phải chưa từng thấy. Nếu như là nam nữ tầm thường, coi như không có ái tình, sau này chia tay cũng có thể đi tìm hạnh phúc mới, nhưng nếu như là người đồng tính, coi như chia tay cũng phải mang trên lưng lời lẽ không hay của thế tục, các người yêu nhau thắm thiết cảm thấy đáng giá, đợi đến khi chia tay rồi thì sao? Đến lúc đó đã phải trả giá rất nhiều còn cảm thấy đáng giá không?
Thẩm lão gia tử thở dài nói rằng.
"Lúc trước ông vẫn là nghĩ như vậy."
Thẩm Phục không nói lời nào, ngược lại là nở nụ cười.
"Hiện tại thế nào?"
Thẩm lão gia tử cúi đầu,
"Hiện tại ông cảm thấy, bất luận hai đứa có thể chia tay hay không, coi như chia tay, ông nghĩ cháu cũng sẽ cảm thấy đáng giá đi.”
"Vâng ạ"
Thẩm Phục khẽ đáp lời, nói rằng.
"Chỉ dựa vào ái tình có lẽ không đủ để duy trì cuộc đời này, thời điểm cháu nghĩ cùng với Tiểu Ý, ý nghĩ kỳ thực rất đơn giản, cháu không muốn chỉ có thể thấy em ấy một thời gian ngắn, cháu nghĩ sau này mỗi ngày cả ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy em ấy, giữa chúng cháu không chỉ có ái tình, cũng có giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, quyết tâm cả đời."
Thẩm lão gia tử gật gật đầu,
"Ừ, từ thời điểm hai đứa chuẩn bị kết hợp ông đã nhìn ra rồi."
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ái tình liền bắt đầu biến thành gia đình, giữa bọn họ ràng buộc cũng càng ngày càng sâu.
Lão gia tử rốt cục cười nghiêng đầu lại vỗ vỗ vai Thẩm Phục, vui mừng nói rằng.
"Tiểu Phục của ông lớn rồi, cũng có thể giảng đạo lý cho ông nội rồi.”
Thẩm Phục cười cười.
"Ông nội, ông vẫn luôn hiểu, cái này không cần cháu nói."
Lão gia tử không nói, đứng lên cười muốn đi lên lầu, Thẩm Phục lại nói.
"Cháu nghĩ anh trai cũng có quyết tâm như vậy."
Lão gia tử sững sờ, cuối cùng nói rằng.
"Ừ, ông biết!"
Cứ việc thái độ của Thẩm lão gia tử hết sức rõ ràng, Thẩm Phục lại có một loại dự cảm, cuộc chiến này, Thẩm ca ca khoảng chừng đã thắng lợi năm phần mười.
Còn dư lại, phải nhờ vào Thẩm ca ca tự mình cố gắng lên.
Hết chương 103
Thẩm Phục trở về, Thẩm lão gia tử cùng Thẩm ca ca đều không thấy đâu, lại bị mẹ Thẩm kéo vào phòng.
"Tiểu Phục, con hãy thành thật nói với mẹ, sự tình của anh trai con và Giang Trình, con chừng nào thì biết đến?! Biết được nhiều hay ít!!”
Mẹ Thẩm chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, Thẩm Phục tự nhiên cũng không dám che giấu nói bậy, cũng không muốn lừa dối mẹ Thẩm, hơn nữa tình huống như thế này nếu như còn che giấu không phải là giúp đỡ Thẩm ca ca mà là đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Phục thành thật trả lời,
"Trước khi con về S thị cũng mới biết được.”
Mẹ Thẩm nghe vậy nhăn lại lông mày.
Thẩm Phục há miệng, muốn nói cái gì, lại lập tức bị mẹ Thẩm đánh gãy,
"Cái gì cũng đừng nói nữa, trong lòng mẹ nắm chắc rồi."
Thẩm Phục đành phải đem miệng ngậm lại, hắn không biết Thẩm ca ca cùng Giang Trình trước đã xảy ra chuyện gì, khả năng khiến mẹ Thẩm giữ kín như bưng, tuyệt đối không phải là việc nhỏ, hắn và Lâm Thục Ý lúc trước coi như cũng bị phản đối, nhưng cũng không phải toàn bộ, giờ chuyện Thẩm ca ca thích đàn ông, trong nhà lại thành như vậy, chuyện này chắc chắn liên quan đến Giang Trình.
Thẩm Phục đầu óc chuyển nhanh chóng, nhưng bây giờ lại không thể nghĩ ra biện pháp thực chất có thể giúp Thẩm ca ca, huống chi hắn cũng không biết Giang Trình người này đến cùng có đáng giá để Thẩm ca ca trả giá đánh đổi lớn như vậy hay không.
Thật nhiều năm trước, Giang Trình tựa hồ rất được người nhà họ Thẩm yêu thích, trên là Thẩm lão gia tử, xuống tới là ba Thẩm mẹ Thẩm, đều nói đứa nhỏ Giang Trình này thông minh lại hiểu chuyện, khi đó Thẩm Phục mới mười mấy tuổi, đối với người chú trên danh nghĩa này, thực tế so với anh trai không lớn hơn được bao nhiêu, cũng rất yêu thích. Bất quá cũng đã rất lâu rồi Thẩm Phục cũng không nhớ tới hình dáng của Giang Trình, chỉ nhớ tới gương mặt tựa hồ rất thâm thúy, có loại khí chất tuấn tú tinh anh, cũng đã là chuyện mấy năm về trước sau đó rốt cuộc không biết hai người xảy ra chuyện gì, ngược lại Giang Trình trốn đi nước ngoài, Thẩm ca ca tốt nghiệp đại học, liền vào Thẩm thị công tác, từ đó đến bây giờ cũng đã qua bảy tám năm.
Đợi đến khi người nhà họ Thẩm dần quên đi Giang Trình, ai biết hắn liền âm thầm trở lại, đã trở lại không nói còn kết duyên với Thẩm ca ca, chuyện này làm sao có thể không khiến mọi người thấy ngoài ý muốn.
Thẩm Phục cũng bất ngờ, cho nên thời điểm nghe tới tên Giang Trình, vừa xa lạ vừa quen biết, nhớ tới lúc đó cả người đều mộng mị, mà hiển nhiên, Thẩm gia so với hắn càng không thể tiếp thu.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này vẫn là muốn chờ nhìn thấy Giang Trình sau mới có thể kết luận, bất quá bây giờ hắn còn không thấy Thẩm ca ca thì làm sao có thể nhìn thấy Giang Trình.
Kết quả còn thật khiến Thẩm Phục như nguyện ý, hắn không nhìn thấy Thẩm ca ca, nhưng trước hết lại gặp được Giang Trình.
Cùng ký ức của hắn không giống nhau lắm, tựa hồ trầm tĩnh hơn, vững vàng hơn, khí thế càng bức người, gương mặt mày tựa hồ cũng không giống, chỉ có không đổi đại khái chính là trong đôi mắt có sự bình tĩnh, rõ ràng Thẩm lão gia tử đã trừng mắt lên nhìn hắn, hắn vẫn là hơi cười, sau đó ngồi đối diện với Thẩm lão gia tử lên tiếng.
"Ông nội Thẩm."
Ông nội? Thẩm Phục buồn bực, bối phận của Giang Trình không nên gọi ông nội!
Bất quá chỉ vừa nghĩ liền hiểu, đây là theo thân phận của Thẩm ca ca mà gọi, quả nhiên Thẩm lão gia tử lập tức liền cau chân mày lại.
"Tôi không phải là ông nội của anh!"
Thẩm lão gia tử nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng ở trước mặt người ngoài, xưa nay sẽ không phân biệt địch ta rõ ràng như vậy, Thẩm Phục cau mày nhìn phòng khách bóng lưng Giang Trình phía dưới, chỉ cảm thấy không ổn.
Còn muốn nhìn tiếp, lại bị người nào đó kéo ống tay áo, Thẩm Phục quay đầu nhìn lại, là Thẩm cô cô đứng ở phía sau, hướng hắn vẫy tay, nói rằng.
"Cùng cô lại đây."
Thẩm Phục quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bên trong phòng khách, rồi cùng Thẩm cô cô cùng đi vào trong.
"Chuyện này cháu vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn"
Thẩm cô cô đưa tay đáp xuống bụng mình, thở dài.
Thẩm Phục không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, mà là hỏi.
"Cô biết chuyện chuyện gì xảy ra ạ?"
Thẩm cô cô lắc đầu một cái.
"Cô luôn ở nước ngoài, biết chuyện cũng không tỉ mỉ, bất quá ông nội rõ ràng rất sinh khí, mà anh trai con vẫn chưa trở về.”
"Anh trai vẫn không trở về?"
Thẩm Phục ngạc nhiên nói, không trách hắn vẫn luôn không thấy Thẩm ca ca thì ra vẫn chưa trở lại, nhưng chuyện này là thế nào làm sao mà ông nội biết chuyện được?
Thẩm cô cô thấy Thẩm Phục nhìn mình, liền thở dài.
"Con cũng đừng hỏi, chuyện của bọn họ để xem duyên phận đi, cô ngược lại thật ra rất yêu thích Giang Trình, chính là..."
Ý thức được những câu nói này căn bản không nên nói với Thẩm Phục, Thẩm cô cô kịp thời ngưng miệng, liền nói đến chuyện nhà Thẩm Phục.
"Tiểu Ý không trở về đúng không?"
Thẩm Phục nghĩ tới ánh mắt tín nhiệm yên tâm của Lâm Thục Ý, tâm lý liền ấm áp, gật đầu nói.
"Vâng."
"Vậy thì tốt, trong nhà loạn như vậy, nó đến cũng không tiện, còn có Đào Đào cần phải chăm sóc, con đã trở về rồi thì cứ ở lại nhà đi.”
Thẩm Phục gật đầu đáp lại, Thẩm cô cô mới đẩy cửa đi ra ngoài, chờ Thẩm Phục đi ra, Giang Trình đã đi rồi, chỉ còn lại Thẩm lão gia tử một người ở trong phòng khách, không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Thẩm Phục nhớ tới thời điểm hắn nói với Thẩm lão gia tử mình là người đồng tính luyến ái, Thẩm lão gia tử cũng không có lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra quả nhiên là rất nghiêm trọng?
Thẩm Phục trở về phòng của mình, sau đó thử gọi điện thoại cho Thẩm ca ca.
Điện thoại vẫn luôn vang lên rất lâu cũng không có người nhận, lúc Thẩm Phục cho là không có ai tiếp, chuẩn bị bỏ xuống, lại được kết nối.
“Anh."
Thẩm ca ca ở bên kia ừ một tiếng, nghe thanh âm tâm tình cũng không phải rất kém, Thẩm Phục suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy nên nói thẳng, dù sao Thẩm ca ca đối với hắn chỉ có lời không muốn nói, nhưng sẽ không lừa dối hắn.
“Anh, anh cùng ông nội ngả bài?!!"
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Trầm ca ca nói rằng.
"Không phải anh."
"Hả?!!"
Thẩm Phục bắt đầu nghi hoặc.
Bên kia lại trầm mặc một chút, thời điểm mở miệng tựa hồ có chút ý cười.
"Bất quá cũng không liên quan, ngược lại anh cũng dự định nói cho ông nội, chuyện này em cũng đừng quan tâm, tự anh trai giải quyết."
Thẩm ca ca rất ít ở trước mặt Thẩm Phục xưng anh trai, những lúc như thế này, ước chừng là vì để hắn tin tưởng mình, làm cho hắn an tâm.
Kỳ thực Thẩm Phục cũng không phải rất lo lắng cho Thẩm ca ca, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, từ nhỏ đến lớn Thẩm ca ca cũng chưa từng xảy ra sự tình khiến người nhà lo lắng, hiện tại việc quan hệ đến hạnh phúc của mình, anh ấy nhất định cũng đã sớm chuẩn bị vẹn toàn.
Bất quá thời điểm như thế này, hắn cũng là cần thiết ủng hộ, Thẩm Phục suy nghĩ một chút biểu lộ lập trường của chính mình.
"Anh, em không biết anh và Giang Trình... đã từng đã xảy ra cái gì, để ông nội khó tiêu tan như vậy, bất quá từ nhỏ đến lớn những thứ anh kiên trì mong muốn không nhiều, cho nên lần này em tin tưởng, anh nhất định là suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm, nếu là như vậy, em hi vọng anh không được thỏa hiệp, việc quan hệ đến hạnh phúc cả đời của anh, anh phải kiên trì tới cùng, em tin tưởng, chỉ cần anh kiên trì chứng minh Giang Trình là người đáng giá để anh thích, nếu như vậy, các người không nên quá lo lắng ông nội, không quản như thế nào, em nghĩ bọn họ đều hi vọng anh có thể hạnh phúc"
Lời nói ra khỏi miệng, Thẩm Phục mới bắt đầu cảm thấy chính mình buồn nôn, thời điểm nào đã đến phiên hắn giảng đạo lý cho Thẩm ca ca rồi, bất quá khai đạo cho người khác cảm giác thật không giống nhau.
Thẩm Phục cười toe toét.
Bên kia Thẩm ca ca cũng sửng sốt một chút sau nở nụ cười.
"Ừ, hiểu được không ít, anh biết rồi, sự tình em lo lắng sẽ không phát sinh, yên tâm đi."
Bên kia có người ở bên tai Thẩm ca ca nói chút gì đó, Thẩm ca ca đáp.
"Lập tức liền xong."
Sau đó nói với Thẩm Phục,
"Vậy cứ như thế, anh cúp trước, ngày mai anh sẽ cùng Giang Trình về nhà nói rõ ràng với ông nội bọn họ, đừng lo lắng."
Thẩm Phục "Ừ" một tiếng, đưa điện thoại di động tắt đi.
Hắn tin tưởng Thẩm ca ca sẽ đem chuyện này xử lý tốt, bất quá bây giờ hắn hơi nghi hoặc ai là người đã nói sự tình của Giang Trình và Thẩm ca ca cho Thẩm lão gia tử biết, hắn biết chuyện như vậy từ trong miệng chính mình nói ra so với từ trong miệng người khác nói ra sẽ cho kết quả hoàn toàn khác nhau, nói không chắc Thẩn lão gia tử tức giận như vậy, cũng là bởi vì người đem chuyện nói ra trước, mà không biết người này có thêm mắm dặm muối gì không.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, hắn tựa hồ quả thật cũng là không giúp được gì, liền cầm điện thoại di động cất đi, đứng dậy đi xuống lầu.
Hắn trở về một hồi, vẫn còn chưa chưa chào hỏi Thẩm lão gia tử.
“Ông nội."
Nghe đến thanh âm của hắn, Thẳn lão gia tử mới từ trong suy nghĩ sâu sắc phục hồi tinh thần lại, trên mặt thần sắc phai nhạt chút, cũng không có hỏi Thẩm Phục trở về trở về lúc nào, mà là vỗ vỗ vị trí bên người vị trí, nói rằng.
"Đến, bồi ông nội ngồi một chút."
Thẩm Phục theo lời đi qua ngồi.
Thẩm lão gia tử cũng không nói, hai người chỉ ngồi lẳng lặng, nửa ngày lão gia tử mới lên tiếng.
"Tiểu Ngộ cùng Đào Đào vẫn tốt chứ."
Thẩm Phục gật gật đầu,
"Tiểu Ngộ rất nghe lời, Đào Đào cũng rất ngoan, chính là gần đây bắt đầu mọc răng không ngừng chảy nước miếng, bắt được cái gì cắn cái đó.”
Thẩm lão gia tử chỉ dựa vào miêu tả của Thẩm Phục cũng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cười nói.
"Vậy phải xem kỹ, đồ ăn không thể ăn, đừng để cho nó nhìn thấy."
Thẩm Phục nhìn Thẩm lão gia tử liếc mắt một cái, cũng cười.
"Dạ, Tiểu Ý mua cho nó rất nhiều bánh quy vị trái cây, không chứa đường hóa học, mọc răng ăn cũng rất thoải mái."
Sau câu nói này hai người liền trầm mặc, nguyên bản cũng không phải là người có thể ngồi cùng một chỗ tâm sự Thẩm Phục vừa nghĩ muốn mở miệng hỏi sự tình Thẩm ca ca, một chốc lại trầm mặc không biết nên mở miệng thế nào.
"Lúc trước cháu nói cháu thích đàn ông, ông thật sự không thấy có cái gì tốt đẹp cả."
Thẩm lão gia tử đột nhiên mở miệng nói chuyện, Thẩm Phục quay mặt đi nhìn ông, lại phát hiện Thẩm lão gia tử cũng không có nhìn hắn, tựa hồ chỉ là chính ông tự lầm bầm lầu bầu, Thẩm Phục liền quay đầu lại cũng không tiếp lời, nghe Thẩm lão gia tử tiếp tục nói.
"Không phải ông có tư tưởng phong kiến, ông nội cũng coi như là người có chút kiến thức, cho nên ông vừa mới bắt đầu liền không đồng ý, là bởi vì ông cảm thấy, chỉ có thể dựa vào tình cảm gắn bó nói đến lâu dài, kỳ thực cũng là không lâu dài, trên thế giới này, thứ gì cũng không phải nhất thành bất biến, đặc biệt là tình cảm, thời điểm yêu thích miệng luôn nói là cả đời, đến lúc không thích nữa chỉ cần nhìn một giây cũng cảm thấy phiền, những chuyện này ông nội cũng không phải chưa từng thấy. Nếu như là nam nữ tầm thường, coi như không có ái tình, sau này chia tay cũng có thể đi tìm hạnh phúc mới, nhưng nếu như là người đồng tính, coi như chia tay cũng phải mang trên lưng lời lẽ không hay của thế tục, các người yêu nhau thắm thiết cảm thấy đáng giá, đợi đến khi chia tay rồi thì sao? Đến lúc đó đã phải trả giá rất nhiều còn cảm thấy đáng giá không?
Thẩm lão gia tử thở dài nói rằng.
"Lúc trước ông vẫn là nghĩ như vậy."
Thẩm Phục không nói lời nào, ngược lại là nở nụ cười.
"Hiện tại thế nào?"
Thẩm lão gia tử cúi đầu,
"Hiện tại ông cảm thấy, bất luận hai đứa có thể chia tay hay không, coi như chia tay, ông nghĩ cháu cũng sẽ cảm thấy đáng giá đi.”
"Vâng ạ"
Thẩm Phục khẽ đáp lời, nói rằng.
"Chỉ dựa vào ái tình có lẽ không đủ để duy trì cuộc đời này, thời điểm cháu nghĩ cùng với Tiểu Ý, ý nghĩ kỳ thực rất đơn giản, cháu không muốn chỉ có thể thấy em ấy một thời gian ngắn, cháu nghĩ sau này mỗi ngày cả ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy em ấy, giữa chúng cháu không chỉ có ái tình, cũng có giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, quyết tâm cả đời."
Thẩm lão gia tử gật gật đầu,
"Ừ, từ thời điểm hai đứa chuẩn bị kết hợp ông đã nhìn ra rồi."
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ái tình liền bắt đầu biến thành gia đình, giữa bọn họ ràng buộc cũng càng ngày càng sâu.
Lão gia tử rốt cục cười nghiêng đầu lại vỗ vỗ vai Thẩm Phục, vui mừng nói rằng.
"Tiểu Phục của ông lớn rồi, cũng có thể giảng đạo lý cho ông nội rồi.”
Thẩm Phục cười cười.
"Ông nội, ông vẫn luôn hiểu, cái này không cần cháu nói."
Lão gia tử không nói, đứng lên cười muốn đi lên lầu, Thẩm Phục lại nói.
"Cháu nghĩ anh trai cũng có quyết tâm như vậy."
Lão gia tử sững sờ, cuối cùng nói rằng.
"Ừ, ông biết!"
Cứ việc thái độ của Thẩm lão gia tử hết sức rõ ràng, Thẩm Phục lại có một loại dự cảm, cuộc chiến này, Thẩm ca ca khoảng chừng đã thắng lợi năm phần mười.
Còn dư lại, phải nhờ vào Thẩm ca ca tự mình cố gắng lên.
Hết chương 103
Tác giả :
Ba Nhĩ Đại Nhân