Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn
Chương 33: Thiên không chiến (2)
Vòng tròn kết giới bao bọc cả một khu đất lớn đã thoát li khỏi phạm vi dân cư, tiến thẳng ra vùng duyên hải non nước, lơ lửng bay trên đầu không trung.
Một giọt mồ chảy dọc theo sườn mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên trông thật đáng sợ. Cố Ngạc Thiền Vũ mím môi, đầu mày đã nhíu chặt lại, kiềm chế xung động mãnh liệt bên trong cơ thể. Chân khí rối loạn, gần như muốn bạo phát.
Một mặt thi triển pháp lực nhằm duy trì kết giới, mặt khác đổ một lượng lớn thần lực để triệu hồi u linh. Đây tuy không phải là lần đầu y mở cổng thông đến Minh giới, nhưng với số lượng lớn và nhiều như này vẫn là lần đầu tiên, cơ thể không khỏi có điểm suy sụp, nếu cứ tiếp tục, e là hậu quả khó lường.
Cố Ngạc Thiền Vũ cắn răng, âm thầm cảnh báo chính mình là phải tỉnh táo. Ta mặc kệ, dù có phải trả đại giá, ta nhất định cũng sẽ không buông tha cho yêu nghiệt đó.
Từ bầu trời rơi xuống một đạo quân xương khô, Đồng Mẫn Mẫn trân mắt ra nhìn, lâu đến mức xương khô đại ca đi tiên phong cũng phải nóng ruột, nghĩ xem có nên đưa tay chào nàng một tiếng cho lịch sự hay không.
Chậc chậc, hồi có da có thịt ta cũng đẹp trai lắm nha, các bà các cô đua nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, giờ thành ra cái dạng này mà vẫn thu hút được ánh mắt mến mộ của người khác phái. Chà, đúng là sức hấp dẫn không thể chối từ mà!
Nếu để Đồng Mẫn Mẫn biết được một bộ xương có thể tự kỉ, hơn nữa còn ảo tưởng sức mạnh đến thế, cam đoan một trăm phần trăm là sẽ hộc máu bỏ mình. Nên nói sao đây nhỉ? Không có hại não nhất, chỉ có hại não hơn.
Đồng Mẫn Mẫn.. Ta bay, ta bay! Ha ha, bạn rùa nhỏ và bạn thỏ nhỏ, chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi đến thế giới thần tiên tốt đẹp hơn nào! Tung tăng tung tăng dạo bước ~ Nhảy chân sáo qua các cánh đồng ~ Là lá la ~
Bốp!
"Aii nha!!" Đau quá, cái đầu đáng thương của ta!
Tâm trí ngày một mông lung, Đồng Mẫn Mẫn ngã ngồi trên đất với tay vẫy gọi rùa và thỏ đang chạy nhảy phía trước.
Bạn rùa nhỏ, bạn thỏ nhỏ! Các ngươi có giỏi thì chạy một mình đi, để ta bắt được nhất định sẽ làm một nồi lẩu thỏ với thịt rùa!!!! (Rùa và thỏ run rẩy:"Bọn ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong ảo tưởng của con bé đáng sợ đó nữa!" Nói xong chạy bắn khói.)
Đồng Du day day trán, không tìm ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung người trước mặt, nếu có, thì chắc là "Thật quá sức tưởng tượng!"
"Ngươi còn muốn ngồi đó đến bao giờ?" Đồng Du nhướng mày, một vẻ không kiên nhẫn nhìn ai đó ngồi xổm suýt xoa đầu.
Đồng Mẫn Mẫn bất mãn quay sang liếc Đồng Du, nếu bỏ đi ấn tượng ngổ ngáo tinh nghịch trước đó, thì hiện tại trong mắt mọi người nàng thoạt nhìn thật vô hại đáng yêu. Nhất là đôi mắt long lanh ánh nước kia, nó làm người ta liên tưởng đến động vật nhỏ muốn được cưng chiều.
Đồng Du nhìn nhìn, tay đã vươn ra.. chọt vào mắt Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Mẫn Mẫn ôm mặt gào lên:"Oh, my eyes!!!"
Mỗ sói câm nín:"Chưa thấy cặp nào bựa như cặp này!"
Thôi, không đùa nữa, tập trung giải quyết chính sự đi nào!
Đồng Mẫn Mẫn thôi không ăn vạ nữa, dụi dụi mắt tức giận trừng Đồng Du. Đồng Du khoanh tay quay đầu sang bên, lờ đi làm như không thấy.
Hừ, xương khô đáng ghét, hại mắt ta thành ra mắt cú mèo, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thế địch hùng mạnh, nhưng Đồng Mẫn Mẫn không nao núng. Vì sao ư? Há há, vì trong tay nàng có rất nhiều bảo bối của trưởng môn Nhạc Lân phái Trần Lựu, vừa hay đây cũng là dịp tốt để đem ra thử nghiệm.
Khư khư, xem bổn cô nương cá chép hoá rồng, gà rừng hoá phượng hoàng đây!
Đồng Mẫn Mẫn với tay vào vạt áo, móc ra hai hỏa châu cất giữ trong người, không do dự ném vào đám xương khô.
Bùm!!!
Khói bụi mịt mù, xương bay đầy trời. Đồng Mẫn Mẫn đứng gần đó, không biết mắc chứng gì mà ngửa đầu cười há há há. Móc ra thêm vài trái nữa quăng đi, chơi vui đến nghiện.
Mọi người:"..." Trẻ ngoan không nên bắt chước, trẻ hư đừng nên dại dột.
Lau mồ hôi. Đáng sợ, không ngờ trong người con bé này tàng trữ hàng quốc cấm, hơn nữa còn giấu ở chỗ chỉ có thánh mới biết kia. Trong một chốc, tất cả mọi ánh nhìn đồng cảm đều đổ dồn về phía Đồng Du, khiến mắt hắn không khỏi co giật.
Huynh đệ, bọn ta biết ngươi sống cũng không sướng vui gì, thôi thì cố lên nhé!
Hạ được đội quân xương khô chỉ trong tích tắc khiến Đồng Mẫn Mẫn đắc ý ra mặt, ưỡn ngực chống eo cười như chưa từng được cười. Kết quả là làm cho ai đó ngứa mắt không thôi, phất tay triệu hồi thêm ba trăm tướng lĩnh, hơn nữa còn là cấm vệ quân hoàng gia.
Đồng Mẫn Mẫn.. Mô phật, chắc con "chớt" quá!
Cấm vệ quân hoàng gia suy cho cùng cũng không phải hư danh, làm việc tuyệt nhiên không chần chờ như tốp lính trước đó, còn không đợi Đồng Mẫn Mẫn chuẩn bị tốt đã hung mãnh lao lên.
Hốc mắt tối tăm, phảng phất như có đốm lửa xanh dẫn dụ sinh mệnh. Đồng Mẫn Mẫn ngây người, trong một chốc đó ánh đao sáng lạnh nhanh như cắt đã chém xuống.
Soạtt..t!!
Cả thân thể thình lình bị kéo bật về sau, Đồng Mẫn Mẫn trừng to mắt trông thấy Minh và Tường nhảy lên cản đường đao của địch, trước khi bị tấm lưng to lớn cản trở tầm nhìn và khuôn mặt nhăn nhó của ai kia áp sát.
"Ngươi đồ ngốc sao? Bình thường thì trốn nhanh như thỏ, đến lúc cần thì đứng đờ ra đưa mặt cho người ta chém."
Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi:"Tại hắn làm lẹ quá ta không phản ứng kịp chứ bộ!"
"Hừ!"
Đồng Du quay mặt đi, không muốn đôi co với nàng. Đồng Mẫn Mẫn thấy vậy liền cười tủm tỉm.
Hì, tuy ngày thường có hay cãi vả, nhưng vào những thời khắc nguy hiểm được hắn bảo vệ vẫn làm nàng rất vui nha.
Đang đánh ở đầu trên, Minh và Tường nhịn không được quay lại trợn mắt.
Đề nghị hai người các ngươi ra chỗ khác tâm sự, choáng chỗ quá!
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du:"..." Cứ làm như đuổi tà không bằng!
Đằng Khả Dật mỉm cười bước lên, mời cha con hai người di giá sang nơi khác, tránh đứng đó nhiễu loạn lòng quân.
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du:"..." Có một sự xem thường không nhẹ ở đây!
Rầm!!
Lưu Tinh trận bị phá vỡ, một trong số năm đệ tử Khải Thanh phái văng mạnh vào mái ngói vỡ lả tả, mà người phá trận không phải ai xa lạ - Cố Ngạc Thiền Vũ.
Y lúc này một đầu tóc rối bời, sắc mặt vô cùng khó coi, toàn thân phảng phất lệ khí điên cuồng, mắt đỏ vằn tơ máu.
"Câm miệng, đều câm miệng hết cho ta!!"
Y ôm đầu gào thét, mắt trương lớn đến muốn nứt ra, vô vàn âm thanh cứ nhiễu loạn bên tai, ồn ào đến mức khiến y gần như phát điên.
Đầu đau quá! Cơ thể khó chịu quá! Các ngươi nói gì, ta không nghe? Câm miệng, đừng xì xào bên tai ta nữa! Tại sao ta phải chịu đựng việc này chứ?
Mạt sáng loé lên, trong đáy mắt âm u khôi phục chút thanh tỉnh hiếm hoi.
Phải rồi, tại sao ta phải chịu đựng những việc này? Là do yêu nghiệt kia? Phải rồi, đều là do yêu nghiệt kia, tất cả đều là lỗi của nó!!!
Xác định căn nguyên gây ra đau khổ của mình, ánh mắt lạnh băng của Cố Ngạc Thiền Vũ quét đi một lượt. Bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn đứng núp sau lưng một nam nhân khiến y mỉm cười, thâm trầm và tàn khốc.
Tìm thấy ngươi rồi!
Đại não còn chưa kịp phản ứng y đã phất tay tung chưởng, còn đánh liên tiếp vài đòn giống như phát cuồng.
Nhìn thấy kình phong từ trên cao giáng xuống, lại thấy hai mắt long sòng sọc của Cố Ngạc Thiền Vũ, đứng sau lưng Đồng Du mà Đồng Mẫn Mẫn không ức chế được rùng mình.
Ác, tên này điên thật rồi!
Ầm ầm!!!
Ở bên này Tiêu Mặc Phùng đấu với Xích Ái Bá Cơ đã đến hồi cao trào, ai cũng không nhường ai, một chiêu tiếp một chiêu không nhân nhượng. Xích Ái Bá Cơ cũng đã xuống ngựa, thương kiếm giao nhau cùng Tiêu Mặc Phùng đánh đến vô cùng kịch liệt.
Chợt nghe thấy tiếng thét của Cố Ngạc Thiền Vũ khiến Tiêu Mặc Phùng sửng sốt, vội tung một chưởng kéo giãn khoảng cách với Xích Ái Bá Cơ rồi nghiêng người tìm kiếm bóng dáng y.
Trời ạ, kia thật là sư đệ của ta sao?
Tiêu Mặc Phùng trợn trừng mắt, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Trong quá khứ, sư đệ luôn đặt mình ở vị trí cao hơn người khác, mắt chỉ nhìn lên không bao giờ nhìn xuống, một bộ dáng điềm nhiên tiêu sái. Nhưng người trước mắt hắn kia, một thân nhả ra lệ khí khiến người khác kinh sợ, so với dĩ vãng lạnh nhạt hờ hững thì hoàn toàn bất đồng, giống như không nhận ra ai mà điên cuồng tung chưởng phát tiết, đánh trọng thương hai trong số năm đồ môn Khải Thanh phái theo cùng.
Không được, ta không thể để y tiếp tục lún sâu như vậy được. Phải mau chóng đưa y về Khải Thanh phái để tẩy trừ ma chướng, bằng không chỉ e là..
Rất nhanh, Tiêu Mặc Phùng đã không thể nghĩ nhiều như vậy, lưỡi thương xông đến khiến hắn trở mình xoay người tránh đi mũi nhọn áp sát.
"Aahhh..!!!!"
Đồng Mẫn Mẫn trừng to mắt nhìn người trước mặt, từng lớp bụi nương theo gió bay đi lộ ra bóng lưng ưu nhã, một thân tiêu sái ngọc thụ lâm phong. Phẩy quạt một cái, động tác thập phần đẹp mắt, phối với nụ cười ưu mỹ bên môi khiến tiểu sắc lang nhà nào đó nước miếng chảy ròng ròng.
Đằng Khả Dật đại ca lên ngôi!
Chỉ trong nháy mắt đã hoá giải được uy phong chưởng lực của Cố Ngạc Thiền Vũ, đủ để chứng tỏ thực lực của Đằng Khả Dật không hề tầm thường. Ý thức được điều đó khiến Đồng Mẫn Mẫn đắc ý vô cùng, lại ve vẩy mông bước ra, lớn tiếng doạ nạt Cố Ngạc Thiền Vũ đang đứng kê chân trên một đầu mái nhà nhìn xuống.
"Hớ hớ, ta cho ngươi cơ hội cuối để dừng tay ngẫm nghĩ về những chuyện xấu xa mà ngươi đã làm, trong đó có việc khi dễ một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu là ta đây. Đừng ép Dật đại ca phải ra tay, huynh ấy là giang hồ đỉnh đỉnh đại danh mà yêu ma quỷ quái trong thiên hạ nghe thấy đều phải chạy mất dép đó nha!"
Đằng Khả Dật:"..." Còn pháo không mà nổ ghê vậy cô nương.
Cố Ngạc Thiền Vũ cũng không quản đối phương là ai, thực lực nông sâu thế nào, y chỉ muốn nhanh chóng hạ gục tất cả những kẻ cản trở rồi tóm lấy Đồng Mẫn Mẫn đang cười hả hê kia.
Ta sẽ không tha cho ngươi!!
Mắt Cố Ngạc Thiền Vũ loé lên hung quang chấp nhất, nét mặt cũng trở nên dữ tợn vô cùng, giẫm một cước như mũi tên lao thẳng xuống mặt đất. Đằng Khả Dật giương quạt tiếp chiêu.
Đồng Mẫn Mẫn.. Hi vọng cây quạt trên tay Dật đại ca là Quạt Ba Tiêu trong truyền thuyết, quạt một cái khiến cho tên kia thẳng bay về Tây Thiên cực lạc luôn.
Cố Ngạc Thiền Vũ và Đằng Khả Dật cận chiến, đánh đến Đồng Mẫn Mẫn không ngừng dụi mắt vì cát bay vào mặt. Mãi sau nàng mới nắm tay Đồng Du, hai người tò te tí te dắt nhau đi giữa chiến trận khốc liệt. Ngó ngó, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thôi thì đứng sau lưng hai tên hung hăng đánh chém xương khô kia vậy.
Minh và Tường.. Dự cảm bất an không rõ từ đâu như nước phá bờ.
Liếc mắt sang nhìn Đằng Khả Dật đang tung mình lộn vòng trên không trung, đương nhiên so với việc ngắm mấy bộ xương khô chạy lạch thì mĩ nam có da có thịt nhìn vẫn đã mắt hơn rồi. Thế là sắc lang họ Đồng nào đó chăm chăm nhìn đến rớt cả hai mắt, chỉ hận không có máy chụp hình để chụp vài kiểu tung mình lả lướt trên không ấy chứ.
Đồng Du.. Tự mà lụm mắt đi nhé!
Ngự Thần Bút quét tới vẽ ra lưỡi dao sắc sảo cắt rách cả không khí, Đằng Khả Dật nhanh nhẹn trở tay xoè ra cánh quạt đỡ đòn tấn công trực diện. Mũi quạt xoay chuyển khép lại theo hình vòng cung, ngay lập tức, ngón trỏ nhấn nhẹ xuống nút cơ quan bên dưới. Chỉ thấy hàn quang loé lên, Cố Ngạc Thiền Vũ đã tung mình nhảy lùi về sau năm bước, trên ngực có một vết cắt dài.
Đằng Khả Dật vung tay kéo quạt che nửa mặt, ánh mắt so với đầu nhọn trên cánh quạt vừa bung ra còn muốn sắc hơn vài phần. Mày kiếm chùng xuống lộ ra cỗ khí chất lãnh lệ, khoé môi thoáng cong càng tăng thêm mấy phần âm hàn.
Đằng Khả Dật lúc này so với Đằng Khả Dật lúc nào cũng mỉm cười, xuân phong phơi phới hoàn toàn khác biệt. Đồng Mẫn Mẫn mơ hồ nhận ra, phải chăng đây mới đúng thật là con người y, lãnh khốc và ngoan độc.
Vết thương trước ngực chỉ làm Cố Ngạc Thiền Vũ thêm điên tiết, mắt cơ hồ bị giận dữ xâm chiếm. Y gầm lên một tiếng, lao vào cùng Đằng Khả Dật bắt đầu vòng đánh chiến mới.
Một giọt mồ hôi trượt xuống, khoé môi Đồng Mẫn Mẫn co giật liên hồi. V.. Mạnh vãi chưởng!!
Với sức lực hiện tại của nàng, đương nhiên không thể tham vào trận chiến trận chiến đẳng cấp như thế, nhưng không giúp được nhiều thì giúp được ít nha.
Đứng một hồi rảnh rang đâm ra buồn tình, Đồng Mẫn Mẫn thấy hai người Minh và Tường đánh chém cực khổ bèn quyết định ra tay hỗ trợ.
Minh và Tường.. Dự cảm bất an lại tới nữa rồi!
Hì hì, hết hỏa lôi châu thì vẫn còn thứ khác nha. May mắn mà ngày đó chôm nhiều đồ, nhờ vậy mà hôm nay mới có dịp đem ra chơi. (Trần Lựu tức đến sùi bọt mép, vỗ ngực liên hồi:"Bảo bối của ta từ khi nào mà trở thành đồ chơi mua vui cho con bé đáng ghét nhà ngươi hả?")
Kéo lấy cái túi treo trên thắt lưng lên, Đồng Mẫn Mẫn thò tay vớ đại một thứ bên trong, cũng không quản nó là gì mà ném luôn, còn hào hứng hô to.
"Vô danh bảo bối một, xuất kích!!"
Bùm!!
"Khụ, khụ khụ!!!"
Chỉ thấy bụi bay đầy trời, Minh và Tường phất tay ho gần chết, đám xương khô thì được dịp trỏ cho mỗi người một cú. Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt.
Mô phật, hoá ra đây là hoả mù lừa tình thiên hạ à? Không sao, không sao. Thua keo này thì bày keo khác, lắm thứ thế này chắc chắn sẽ có thứ hữu dụng.
Mò mò, ném.
"Vô danh bảo bối hai, xuất kích!!"
"Á, chết cái chân của ta rồi!!!"
Lần này thì còn thảm thương hơn lần trước, chỉ thấy trên mặt đất có vô số ám tiêu như cánh mai cực nhỏ. Xương khô đạp phải thì không sao, Minh và Tường đạp phải thì.. A di đà phật!
Lau lau mồ hôi. Cái nào cũng là hình khối tròn vo thế này thì thánh mới phân biệt được.
"Vô danh bảo bối ba, xuất kích!!"
"Á!!!!!"
"Vô danh bảo bối bốn, xuất kích!!"
"Ố!!!!!"
"Vô danh bảo bối năm, xuất kích!!"
"É!!!!!"
"Vô danh bảo bối.."
~ ~ ~ Tiếng la hét triền miên dai dẳng ~ ~ ~
Sau một hồi liên tiếp sút phản lưới nhà, Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhẹ cong môi mỉm cười với trời xanh mây trắng, xa xa có vài cánh diều tuổi thơ lượn lờ.
Thôi, ta hết đồ nghề rồi, hai chú ráng mà bơi đi nhé!
Minh và Tường thương tích đầy mình gào lên:"Hại người cho đã rồi vẩy mông đi vậy đó!!"
Đồng Mẫn Mẫn bịt tai, là lá la. Ta không nghe, ta không thấy, ta không biết gì hết.
Đồng Du.. Quay mặt và lờ đi hết thảy mọi thứ.
Minh và Tường căm tức cắn khăn. Đám xương khô thì cười khặc khặc quái dị.
"Hự!!"
Đầu bên kia, Đằng Khả Dật tung một cước giẫm mạnh vào ngực Cố Ngạc Thiền Vũ. Trúng chiêu, thân thể Cố Ngạc Thiền Vũ như diều đứt dây văng mạnh ra xa rồi gục xuống, môi hộc ra một ngụm tiên huyết.
Thần thức mông lung, tinh thần lực khống chế trong nháy mắt tan vỡ. Đám xương khô đang hung hăng tiến đánh nhóm Đồng Mẫn Mẫn bỗng chốc khựng lại, ngay cả hai viên tướng đang giao đấu trên mái nhà cũng dừng tay.
Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc liền phát giác sự tình không ổn, vô số ánh mắt trống rỗng không hẹn mà cùng tụ về một nơi, sát khí lan tràn.
Giết!!!!!!!
Từng trận rung chuyển truyền đến, mặt đất dưới chân như hẫng đi một nhịp. Kết giới sụp đổ.
Một giọt mồ chảy dọc theo sườn mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên trông thật đáng sợ. Cố Ngạc Thiền Vũ mím môi, đầu mày đã nhíu chặt lại, kiềm chế xung động mãnh liệt bên trong cơ thể. Chân khí rối loạn, gần như muốn bạo phát.
Một mặt thi triển pháp lực nhằm duy trì kết giới, mặt khác đổ một lượng lớn thần lực để triệu hồi u linh. Đây tuy không phải là lần đầu y mở cổng thông đến Minh giới, nhưng với số lượng lớn và nhiều như này vẫn là lần đầu tiên, cơ thể không khỏi có điểm suy sụp, nếu cứ tiếp tục, e là hậu quả khó lường.
Cố Ngạc Thiền Vũ cắn răng, âm thầm cảnh báo chính mình là phải tỉnh táo. Ta mặc kệ, dù có phải trả đại giá, ta nhất định cũng sẽ không buông tha cho yêu nghiệt đó.
Từ bầu trời rơi xuống một đạo quân xương khô, Đồng Mẫn Mẫn trân mắt ra nhìn, lâu đến mức xương khô đại ca đi tiên phong cũng phải nóng ruột, nghĩ xem có nên đưa tay chào nàng một tiếng cho lịch sự hay không.
Chậc chậc, hồi có da có thịt ta cũng đẹp trai lắm nha, các bà các cô đua nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, giờ thành ra cái dạng này mà vẫn thu hút được ánh mắt mến mộ của người khác phái. Chà, đúng là sức hấp dẫn không thể chối từ mà!
Nếu để Đồng Mẫn Mẫn biết được một bộ xương có thể tự kỉ, hơn nữa còn ảo tưởng sức mạnh đến thế, cam đoan một trăm phần trăm là sẽ hộc máu bỏ mình. Nên nói sao đây nhỉ? Không có hại não nhất, chỉ có hại não hơn.
Đồng Mẫn Mẫn.. Ta bay, ta bay! Ha ha, bạn rùa nhỏ và bạn thỏ nhỏ, chúng ta hãy cùng nắm tay nhau đi đến thế giới thần tiên tốt đẹp hơn nào! Tung tăng tung tăng dạo bước ~ Nhảy chân sáo qua các cánh đồng ~ Là lá la ~
Bốp!
"Aii nha!!" Đau quá, cái đầu đáng thương của ta!
Tâm trí ngày một mông lung, Đồng Mẫn Mẫn ngã ngồi trên đất với tay vẫy gọi rùa và thỏ đang chạy nhảy phía trước.
Bạn rùa nhỏ, bạn thỏ nhỏ! Các ngươi có giỏi thì chạy một mình đi, để ta bắt được nhất định sẽ làm một nồi lẩu thỏ với thịt rùa!!!! (Rùa và thỏ run rẩy:"Bọn ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong ảo tưởng của con bé đáng sợ đó nữa!" Nói xong chạy bắn khói.)
Đồng Du day day trán, không tìm ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung người trước mặt, nếu có, thì chắc là "Thật quá sức tưởng tượng!"
"Ngươi còn muốn ngồi đó đến bao giờ?" Đồng Du nhướng mày, một vẻ không kiên nhẫn nhìn ai đó ngồi xổm suýt xoa đầu.
Đồng Mẫn Mẫn bất mãn quay sang liếc Đồng Du, nếu bỏ đi ấn tượng ngổ ngáo tinh nghịch trước đó, thì hiện tại trong mắt mọi người nàng thoạt nhìn thật vô hại đáng yêu. Nhất là đôi mắt long lanh ánh nước kia, nó làm người ta liên tưởng đến động vật nhỏ muốn được cưng chiều.
Đồng Du nhìn nhìn, tay đã vươn ra.. chọt vào mắt Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Mẫn Mẫn ôm mặt gào lên:"Oh, my eyes!!!"
Mỗ sói câm nín:"Chưa thấy cặp nào bựa như cặp này!"
Thôi, không đùa nữa, tập trung giải quyết chính sự đi nào!
Đồng Mẫn Mẫn thôi không ăn vạ nữa, dụi dụi mắt tức giận trừng Đồng Du. Đồng Du khoanh tay quay đầu sang bên, lờ đi làm như không thấy.
Hừ, xương khô đáng ghét, hại mắt ta thành ra mắt cú mèo, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thế địch hùng mạnh, nhưng Đồng Mẫn Mẫn không nao núng. Vì sao ư? Há há, vì trong tay nàng có rất nhiều bảo bối của trưởng môn Nhạc Lân phái Trần Lựu, vừa hay đây cũng là dịp tốt để đem ra thử nghiệm.
Khư khư, xem bổn cô nương cá chép hoá rồng, gà rừng hoá phượng hoàng đây!
Đồng Mẫn Mẫn với tay vào vạt áo, móc ra hai hỏa châu cất giữ trong người, không do dự ném vào đám xương khô.
Bùm!!!
Khói bụi mịt mù, xương bay đầy trời. Đồng Mẫn Mẫn đứng gần đó, không biết mắc chứng gì mà ngửa đầu cười há há há. Móc ra thêm vài trái nữa quăng đi, chơi vui đến nghiện.
Mọi người:"..." Trẻ ngoan không nên bắt chước, trẻ hư đừng nên dại dột.
Lau mồ hôi. Đáng sợ, không ngờ trong người con bé này tàng trữ hàng quốc cấm, hơn nữa còn giấu ở chỗ chỉ có thánh mới biết kia. Trong một chốc, tất cả mọi ánh nhìn đồng cảm đều đổ dồn về phía Đồng Du, khiến mắt hắn không khỏi co giật.
Huynh đệ, bọn ta biết ngươi sống cũng không sướng vui gì, thôi thì cố lên nhé!
Hạ được đội quân xương khô chỉ trong tích tắc khiến Đồng Mẫn Mẫn đắc ý ra mặt, ưỡn ngực chống eo cười như chưa từng được cười. Kết quả là làm cho ai đó ngứa mắt không thôi, phất tay triệu hồi thêm ba trăm tướng lĩnh, hơn nữa còn là cấm vệ quân hoàng gia.
Đồng Mẫn Mẫn.. Mô phật, chắc con "chớt" quá!
Cấm vệ quân hoàng gia suy cho cùng cũng không phải hư danh, làm việc tuyệt nhiên không chần chờ như tốp lính trước đó, còn không đợi Đồng Mẫn Mẫn chuẩn bị tốt đã hung mãnh lao lên.
Hốc mắt tối tăm, phảng phất như có đốm lửa xanh dẫn dụ sinh mệnh. Đồng Mẫn Mẫn ngây người, trong một chốc đó ánh đao sáng lạnh nhanh như cắt đã chém xuống.
Soạtt..t!!
Cả thân thể thình lình bị kéo bật về sau, Đồng Mẫn Mẫn trừng to mắt trông thấy Minh và Tường nhảy lên cản đường đao của địch, trước khi bị tấm lưng to lớn cản trở tầm nhìn và khuôn mặt nhăn nhó của ai kia áp sát.
"Ngươi đồ ngốc sao? Bình thường thì trốn nhanh như thỏ, đến lúc cần thì đứng đờ ra đưa mặt cho người ta chém."
Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi:"Tại hắn làm lẹ quá ta không phản ứng kịp chứ bộ!"
"Hừ!"
Đồng Du quay mặt đi, không muốn đôi co với nàng. Đồng Mẫn Mẫn thấy vậy liền cười tủm tỉm.
Hì, tuy ngày thường có hay cãi vả, nhưng vào những thời khắc nguy hiểm được hắn bảo vệ vẫn làm nàng rất vui nha.
Đang đánh ở đầu trên, Minh và Tường nhịn không được quay lại trợn mắt.
Đề nghị hai người các ngươi ra chỗ khác tâm sự, choáng chỗ quá!
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du:"..." Cứ làm như đuổi tà không bằng!
Đằng Khả Dật mỉm cười bước lên, mời cha con hai người di giá sang nơi khác, tránh đứng đó nhiễu loạn lòng quân.
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du:"..." Có một sự xem thường không nhẹ ở đây!
Rầm!!
Lưu Tinh trận bị phá vỡ, một trong số năm đệ tử Khải Thanh phái văng mạnh vào mái ngói vỡ lả tả, mà người phá trận không phải ai xa lạ - Cố Ngạc Thiền Vũ.
Y lúc này một đầu tóc rối bời, sắc mặt vô cùng khó coi, toàn thân phảng phất lệ khí điên cuồng, mắt đỏ vằn tơ máu.
"Câm miệng, đều câm miệng hết cho ta!!"
Y ôm đầu gào thét, mắt trương lớn đến muốn nứt ra, vô vàn âm thanh cứ nhiễu loạn bên tai, ồn ào đến mức khiến y gần như phát điên.
Đầu đau quá! Cơ thể khó chịu quá! Các ngươi nói gì, ta không nghe? Câm miệng, đừng xì xào bên tai ta nữa! Tại sao ta phải chịu đựng việc này chứ?
Mạt sáng loé lên, trong đáy mắt âm u khôi phục chút thanh tỉnh hiếm hoi.
Phải rồi, tại sao ta phải chịu đựng những việc này? Là do yêu nghiệt kia? Phải rồi, đều là do yêu nghiệt kia, tất cả đều là lỗi của nó!!!
Xác định căn nguyên gây ra đau khổ của mình, ánh mắt lạnh băng của Cố Ngạc Thiền Vũ quét đi một lượt. Bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn đứng núp sau lưng một nam nhân khiến y mỉm cười, thâm trầm và tàn khốc.
Tìm thấy ngươi rồi!
Đại não còn chưa kịp phản ứng y đã phất tay tung chưởng, còn đánh liên tiếp vài đòn giống như phát cuồng.
Nhìn thấy kình phong từ trên cao giáng xuống, lại thấy hai mắt long sòng sọc của Cố Ngạc Thiền Vũ, đứng sau lưng Đồng Du mà Đồng Mẫn Mẫn không ức chế được rùng mình.
Ác, tên này điên thật rồi!
Ầm ầm!!!
Ở bên này Tiêu Mặc Phùng đấu với Xích Ái Bá Cơ đã đến hồi cao trào, ai cũng không nhường ai, một chiêu tiếp một chiêu không nhân nhượng. Xích Ái Bá Cơ cũng đã xuống ngựa, thương kiếm giao nhau cùng Tiêu Mặc Phùng đánh đến vô cùng kịch liệt.
Chợt nghe thấy tiếng thét của Cố Ngạc Thiền Vũ khiến Tiêu Mặc Phùng sửng sốt, vội tung một chưởng kéo giãn khoảng cách với Xích Ái Bá Cơ rồi nghiêng người tìm kiếm bóng dáng y.
Trời ạ, kia thật là sư đệ của ta sao?
Tiêu Mặc Phùng trợn trừng mắt, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Trong quá khứ, sư đệ luôn đặt mình ở vị trí cao hơn người khác, mắt chỉ nhìn lên không bao giờ nhìn xuống, một bộ dáng điềm nhiên tiêu sái. Nhưng người trước mắt hắn kia, một thân nhả ra lệ khí khiến người khác kinh sợ, so với dĩ vãng lạnh nhạt hờ hững thì hoàn toàn bất đồng, giống như không nhận ra ai mà điên cuồng tung chưởng phát tiết, đánh trọng thương hai trong số năm đồ môn Khải Thanh phái theo cùng.
Không được, ta không thể để y tiếp tục lún sâu như vậy được. Phải mau chóng đưa y về Khải Thanh phái để tẩy trừ ma chướng, bằng không chỉ e là..
Rất nhanh, Tiêu Mặc Phùng đã không thể nghĩ nhiều như vậy, lưỡi thương xông đến khiến hắn trở mình xoay người tránh đi mũi nhọn áp sát.
"Aahhh..!!!!"
Đồng Mẫn Mẫn trừng to mắt nhìn người trước mặt, từng lớp bụi nương theo gió bay đi lộ ra bóng lưng ưu nhã, một thân tiêu sái ngọc thụ lâm phong. Phẩy quạt một cái, động tác thập phần đẹp mắt, phối với nụ cười ưu mỹ bên môi khiến tiểu sắc lang nhà nào đó nước miếng chảy ròng ròng.
Đằng Khả Dật đại ca lên ngôi!
Chỉ trong nháy mắt đã hoá giải được uy phong chưởng lực của Cố Ngạc Thiền Vũ, đủ để chứng tỏ thực lực của Đằng Khả Dật không hề tầm thường. Ý thức được điều đó khiến Đồng Mẫn Mẫn đắc ý vô cùng, lại ve vẩy mông bước ra, lớn tiếng doạ nạt Cố Ngạc Thiền Vũ đang đứng kê chân trên một đầu mái nhà nhìn xuống.
"Hớ hớ, ta cho ngươi cơ hội cuối để dừng tay ngẫm nghĩ về những chuyện xấu xa mà ngươi đã làm, trong đó có việc khi dễ một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu là ta đây. Đừng ép Dật đại ca phải ra tay, huynh ấy là giang hồ đỉnh đỉnh đại danh mà yêu ma quỷ quái trong thiên hạ nghe thấy đều phải chạy mất dép đó nha!"
Đằng Khả Dật:"..." Còn pháo không mà nổ ghê vậy cô nương.
Cố Ngạc Thiền Vũ cũng không quản đối phương là ai, thực lực nông sâu thế nào, y chỉ muốn nhanh chóng hạ gục tất cả những kẻ cản trở rồi tóm lấy Đồng Mẫn Mẫn đang cười hả hê kia.
Ta sẽ không tha cho ngươi!!
Mắt Cố Ngạc Thiền Vũ loé lên hung quang chấp nhất, nét mặt cũng trở nên dữ tợn vô cùng, giẫm một cước như mũi tên lao thẳng xuống mặt đất. Đằng Khả Dật giương quạt tiếp chiêu.
Đồng Mẫn Mẫn.. Hi vọng cây quạt trên tay Dật đại ca là Quạt Ba Tiêu trong truyền thuyết, quạt một cái khiến cho tên kia thẳng bay về Tây Thiên cực lạc luôn.
Cố Ngạc Thiền Vũ và Đằng Khả Dật cận chiến, đánh đến Đồng Mẫn Mẫn không ngừng dụi mắt vì cát bay vào mặt. Mãi sau nàng mới nắm tay Đồng Du, hai người tò te tí te dắt nhau đi giữa chiến trận khốc liệt. Ngó ngó, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thôi thì đứng sau lưng hai tên hung hăng đánh chém xương khô kia vậy.
Minh và Tường.. Dự cảm bất an không rõ từ đâu như nước phá bờ.
Liếc mắt sang nhìn Đằng Khả Dật đang tung mình lộn vòng trên không trung, đương nhiên so với việc ngắm mấy bộ xương khô chạy lạch thì mĩ nam có da có thịt nhìn vẫn đã mắt hơn rồi. Thế là sắc lang họ Đồng nào đó chăm chăm nhìn đến rớt cả hai mắt, chỉ hận không có máy chụp hình để chụp vài kiểu tung mình lả lướt trên không ấy chứ.
Đồng Du.. Tự mà lụm mắt đi nhé!
Ngự Thần Bút quét tới vẽ ra lưỡi dao sắc sảo cắt rách cả không khí, Đằng Khả Dật nhanh nhẹn trở tay xoè ra cánh quạt đỡ đòn tấn công trực diện. Mũi quạt xoay chuyển khép lại theo hình vòng cung, ngay lập tức, ngón trỏ nhấn nhẹ xuống nút cơ quan bên dưới. Chỉ thấy hàn quang loé lên, Cố Ngạc Thiền Vũ đã tung mình nhảy lùi về sau năm bước, trên ngực có một vết cắt dài.
Đằng Khả Dật vung tay kéo quạt che nửa mặt, ánh mắt so với đầu nhọn trên cánh quạt vừa bung ra còn muốn sắc hơn vài phần. Mày kiếm chùng xuống lộ ra cỗ khí chất lãnh lệ, khoé môi thoáng cong càng tăng thêm mấy phần âm hàn.
Đằng Khả Dật lúc này so với Đằng Khả Dật lúc nào cũng mỉm cười, xuân phong phơi phới hoàn toàn khác biệt. Đồng Mẫn Mẫn mơ hồ nhận ra, phải chăng đây mới đúng thật là con người y, lãnh khốc và ngoan độc.
Vết thương trước ngực chỉ làm Cố Ngạc Thiền Vũ thêm điên tiết, mắt cơ hồ bị giận dữ xâm chiếm. Y gầm lên một tiếng, lao vào cùng Đằng Khả Dật bắt đầu vòng đánh chiến mới.
Một giọt mồ hôi trượt xuống, khoé môi Đồng Mẫn Mẫn co giật liên hồi. V.. Mạnh vãi chưởng!!
Với sức lực hiện tại của nàng, đương nhiên không thể tham vào trận chiến trận chiến đẳng cấp như thế, nhưng không giúp được nhiều thì giúp được ít nha.
Đứng một hồi rảnh rang đâm ra buồn tình, Đồng Mẫn Mẫn thấy hai người Minh và Tường đánh chém cực khổ bèn quyết định ra tay hỗ trợ.
Minh và Tường.. Dự cảm bất an lại tới nữa rồi!
Hì hì, hết hỏa lôi châu thì vẫn còn thứ khác nha. May mắn mà ngày đó chôm nhiều đồ, nhờ vậy mà hôm nay mới có dịp đem ra chơi. (Trần Lựu tức đến sùi bọt mép, vỗ ngực liên hồi:"Bảo bối của ta từ khi nào mà trở thành đồ chơi mua vui cho con bé đáng ghét nhà ngươi hả?")
Kéo lấy cái túi treo trên thắt lưng lên, Đồng Mẫn Mẫn thò tay vớ đại một thứ bên trong, cũng không quản nó là gì mà ném luôn, còn hào hứng hô to.
"Vô danh bảo bối một, xuất kích!!"
Bùm!!
"Khụ, khụ khụ!!!"
Chỉ thấy bụi bay đầy trời, Minh và Tường phất tay ho gần chết, đám xương khô thì được dịp trỏ cho mỗi người một cú. Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt.
Mô phật, hoá ra đây là hoả mù lừa tình thiên hạ à? Không sao, không sao. Thua keo này thì bày keo khác, lắm thứ thế này chắc chắn sẽ có thứ hữu dụng.
Mò mò, ném.
"Vô danh bảo bối hai, xuất kích!!"
"Á, chết cái chân của ta rồi!!!"
Lần này thì còn thảm thương hơn lần trước, chỉ thấy trên mặt đất có vô số ám tiêu như cánh mai cực nhỏ. Xương khô đạp phải thì không sao, Minh và Tường đạp phải thì.. A di đà phật!
Lau lau mồ hôi. Cái nào cũng là hình khối tròn vo thế này thì thánh mới phân biệt được.
"Vô danh bảo bối ba, xuất kích!!"
"Á!!!!!"
"Vô danh bảo bối bốn, xuất kích!!"
"Ố!!!!!"
"Vô danh bảo bối năm, xuất kích!!"
"É!!!!!"
"Vô danh bảo bối.."
~ ~ ~ Tiếng la hét triền miên dai dẳng ~ ~ ~
Sau một hồi liên tiếp sút phản lưới nhà, Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhẹ cong môi mỉm cười với trời xanh mây trắng, xa xa có vài cánh diều tuổi thơ lượn lờ.
Thôi, ta hết đồ nghề rồi, hai chú ráng mà bơi đi nhé!
Minh và Tường thương tích đầy mình gào lên:"Hại người cho đã rồi vẩy mông đi vậy đó!!"
Đồng Mẫn Mẫn bịt tai, là lá la. Ta không nghe, ta không thấy, ta không biết gì hết.
Đồng Du.. Quay mặt và lờ đi hết thảy mọi thứ.
Minh và Tường căm tức cắn khăn. Đám xương khô thì cười khặc khặc quái dị.
"Hự!!"
Đầu bên kia, Đằng Khả Dật tung một cước giẫm mạnh vào ngực Cố Ngạc Thiền Vũ. Trúng chiêu, thân thể Cố Ngạc Thiền Vũ như diều đứt dây văng mạnh ra xa rồi gục xuống, môi hộc ra một ngụm tiên huyết.
Thần thức mông lung, tinh thần lực khống chế trong nháy mắt tan vỡ. Đám xương khô đang hung hăng tiến đánh nhóm Đồng Mẫn Mẫn bỗng chốc khựng lại, ngay cả hai viên tướng đang giao đấu trên mái nhà cũng dừng tay.
Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc liền phát giác sự tình không ổn, vô số ánh mắt trống rỗng không hẹn mà cùng tụ về một nơi, sát khí lan tràn.
Giết!!!!!!!
Từng trận rung chuyển truyền đến, mặt đất dưới chân như hẫng đi một nhịp. Kết giới sụp đổ.
Tác giả :
Tiểu Langlang