Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn
Chương 1: Lạy trời cho con một cơ hội
Cây cầu mà thường ngày Đồng Mẫn Mẫn đi dạo không biết vì nguyên do gì mà đông tới lạ thường, người tới lui tấp nập ồn ào náo nhiệt, xe cộ cũng chật cứng, nháo nhào cả một bên phố phường.
Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải đi qua cây cầu này, bởi vì đây là con đường gần nhất dẫn về nơi ở của cô, muốn đi qua đường khác thì cũng tốt thôi, nhưng phải đi vòng tới một tiếng lận, mà Đồng Mẫn Mẫn thì không siêng đến thế.
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày, cố gắng lách qua dòng người, thân hình nhỏ nhắn không mang về cho cô bất kì lợi thế nào, ngược lại cô không chỉ bị chèn ép đến thấy thương, mà còn phải lo giữ chặt cặp mắt kính trên mặt. Tuy không đến mức gọi là đui mù, nhưng số độ cận thị của cô cũng không nhỏ, những tám độ, giờ mà rớt cặp kính này thì coi như cô tiêu tùng.
Không biết là do mọi người quá hiếu kì hay do cô chỉ biết lủi lủi di mà không để ý nhìn quanh, vậy mà chẳng những không thể thoát ra được khỏi đám đông, mà còn bị lấn áp nhích đến gần thành cầu.
“Oa..!” Đồng Mẫn Mẫn ngã phịch ra đất do bị xô đẩy, đau điếng xoa xoa cái mông tội nghiệp của cô.
“Để tôi chết đi, tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa!!” Một tràng thét mắng chói tai vang ầm lên từ phía sau Đồng Mẫn Mẫn, cô ngạc nhiên quay lại nhìn.
“Tên khốn kiếp, XXX cả họ nhà anh! Đồ phụ bạc, đồ ngoại tình, đồ có mới nới cũ! Anh chờ đó, tôi làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
Đập vào mắt Đồng Mẫn Mẫn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang say bét nhè, hai má ửng đỏ, đúng hơn là cả người đều ửng đỏ, tu rượu còn hơn tu nước lã, nốc hết một chai liền ném luôn vỏ chai xuống sông, bật nắp chai khác ra vừa khóc vừa chửi lại vừa uống (Chí Phèo tái thế ^^), còn vung vẩy chân trên rìa thành cầu vô cùng nguy hiểm.
Đồng Mẫn Mẫn đẩy kính lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, cực lực lên án. Này cô gì đó ơi, không thấy biển cấm xả rác ở đầu cầu à? Cẩn thận Bộ vệ sinh môi trường đến hốt cô đi đó!
Khụ khụ, làm ơn tập trung vào tình huống hiện tại dùm cái.
Làm người vẫn nên có chút nhân nghĩa, có đức một chút để mai này con cháu còn được hưởng. Sau khi suy tính thiệt hơn một hồi, Đồng Mẫn Mẫn quyết định khuyên răn cô nàng.
“Này chị gì ơi, thất tình có phải chuyện gì to tát đâu. Trên đời này còn thiếu gì đàn ông, đâu phải chỉ có riêng mình gã. Chị lùi lại một bước mà suy nghĩ xem nào, chị trẻ đẹp như vậy còn lo không kiếm được một người tốt hơn để yêu chị sao? Về phần anh ta thì, tốt nhất là chị nên quên đi cho nhẹ lòng.”
Cô gái dường như nghe được lời của Đồng Mẫn Mẫn liền quay lại nhìn cô, cong môi hét văng nước miếng vào mặt xối xả.
“Cô thì biết gì mà nói, đã yêu lần nào chưa hay vẫn còn độc thân? Đừng có đem mấy lời tình cảm cũ rích ra nói với tôi.”
Ơ hay, cái bà chị này! Lâu lâu cô mới thốt ra được mấy lời vàng ngọc hay đến vậy, đã không biết điều cảm ơn thì thôi nỡ lòng nào lại nhẫn tâm chà đạp như thế.
Đồng Mẫn Mẫn cú rồi nha, cũng mặc kệ không thèm quan tâm hay an ủi gì nữa, cao giọng nói.
“Hừ, độc thân thì sao chứ? Vừa tự do muốn làm gì thì làm, không cần phải gò ép bản thân trở nên thật hoàn hảo trong mắt đối phương, không phải lo được lo mất, không phải quản thúc xem chừng, không ghen tuông ăn dấm chua bậy bạ,.. thế thì có gì là không tốt?” Cô vươn tay đẩy mắt kính lên, tròng kiếng lóe sáng dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, hùng hồn mạnh dạn rút ra kết luận:”Nói tóm lại, chuyện yêu đương vừa tốn tiền, phí thời gian, đau tim, hại não. FA như tôi là tốt nhất, hội FA muôn năm!!!”
(FA: Forever Alone. tạm dịch là Mãi cô đơn.)
Mọi người ngớ ra nhìn Đồng Mẫn Mẫn đột nhiên giơ thẳng nắm đấm hét lên khẩu quyết, xoay qua nhìn cô gái đang ngồi ngoài rìa thành cầu cũng một tình trạng tê liệt tương tự, hồi lâu sau cô gái mếu máo khóc đến thương tâm.
“Ô ô, đâu phải dễ dàng nói muốn quên là quên được. Cái tên chết tiệt đó, giờ này chắc đang hạnh phúc nằm trong vòng tay của người khác.” Cô bỗng gào lên, khóc càng dữ dội hơn:”Tại sao chứ? Tại sao lại là đàn ông mà không phải là phụ nữ? Hắn có gì tốt hơn tôi? Tại sao? Oa oa oa..!!!!!!”
Mô phật! Vì chúng sinh trong nhân gian này, xin người mau mau đến đây phổ độ độ trì cho thế giới được an lành, chúng con sắp chịu hết nổi rồi!!
Trong khi lòng người gào thét bất tận, chỉ thấy Đồng Mẫn Mẫn ngồi xuống vỗ lên vai cô gái nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt cười vô cùng phúc hậu, nói:
“Đâu phải chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau, phụ nữ cũng có thể mà. Hắn đã đam mỹ (Gây) rồi, thì chị cứ bách hợp (Less) đi thôi!” Còn nháy mắt như kiểu ‘Tôi tin chị có thể làm được mà!’
Chúa ơi! Ở đây còn có một người tư tưởng vượt thời đại nữa này!
Cô gái chớp đôi mắt đẫm nước, như được khai sáng mà vồ lấy Đồng Mẫn Mẫn.
“Cô nói đúng, hắn thì có gì tốt chứ. Tôi đây sẽ tìm một người phụ nữ còn tốt hơn hắn gấp cả trăm nghìn lần về đây yêu đương, nhất định phải cho hắn thấy tôi hạnh phúc như thế nào.”
Có thời gian làm từng ấy việc nhảm nhí, sao không tìm luôn đàn ông cho nhanh! Mọi người trợn mắt, âm thầm thở dài. Ai cũng nghĩ như hai cô này thì ngày trái đất bị diệt vong không còn bao xa nữa, họ cũng có thể sắp xếp thời gian để ăn mừng lịch tận thế mới rồi!
Cô gái cười, quệt đi nước mắt trên khóe mi, hướng Đồng Mẫn Mẫn nói:”Cô giúp tôi vào với, tôi hứa sẽ không vì một người đàn ông mà làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!”
“Được.” Đồng Mẫn Mẫn cười, kéo tay cô vào.
Sao nhìn thấy một người được cứu sống mà họ không cảm thấy gì hết vậy, cũng chẳng buồn vỗ tay tay tán thưởng gì luôn. À, chắc là vì thế giới này sắp mất đi thêm một cặp Adam và Eva nữa rồi!
“A!”
“Sao vậy?” Vào được nửa chừng thì cô gái chợt kinh hô, Đồng Mẫn Mẫn nhìn cô thắc mắc hỏi.
“Váy của tôi mắc kẹt rồi!” Cô chỉ vào váy áo của mình, chiếc váy dài quá khổ vướng vào đinh kẹt cứng không thể kéo ra.
“Được rồi, tôi ra ngoài đó giúp chị.” Nói rồi Đồng Mẫn Mẫn chồm người leo qua thành cầu, cẩn thận di chuyển giúp cô gái tháo gỡ nếp gấp bị cuốn vào của váy ra.
“Vậy là xong!” Đồng Mẫn Mẫn ngẩng lên nhìn cô gái cười, vừa lúc đó có một con muỗi rất không khôn ngoan lượn là lượn lờ trước mặt cô.
Bộp.
Ăn ngay một Giáng Long thập bát chưởng vào giữa trán, Đồng Mẫn Mẫn xây xẩm thấy đất trời chao đảo mông lung, cô mất đà ngã ra phía sau rơi vào khoảng không, như đâu đó như nghe được giọng cười khanh khách của cô gái.
“Bà đã ra tay thì mày chỉ có chết! Ha ha!”
Không phải lúc cười đâu thím à! Con muỗi chết mà tôi cũng chết luôn đây này!
Lần sau ra đường phải nhớ kĩ lời ông bà dạy, tuyệt không dây dưa vào chuyện thị phi. Ông trời à, con cả đời việc tốt hiếm làm, việc xấu chưa từng phạm phải. Ông có thể niệm tình suy xét mà cho con thêm một cơ hội nữa được không? Con thề kiếp sau đầu thai nhất định sẽ ăn chay niệm phật, cả đời hành thiện tích đức. Nếu có nửa lời gian dối, ông cứ cho con.. hóa Sói đi!
Dù sao thì sói cũng là con vật yêu thích của cô, trở thành sói xem ra cũng không tệ. Trước khi tiến nhập vào mặt nước lạnh băng tối đen như mực, Đồng Mẫn Mẫn đã nghĩ như vậy.
Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải đi qua cây cầu này, bởi vì đây là con đường gần nhất dẫn về nơi ở của cô, muốn đi qua đường khác thì cũng tốt thôi, nhưng phải đi vòng tới một tiếng lận, mà Đồng Mẫn Mẫn thì không siêng đến thế.
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày, cố gắng lách qua dòng người, thân hình nhỏ nhắn không mang về cho cô bất kì lợi thế nào, ngược lại cô không chỉ bị chèn ép đến thấy thương, mà còn phải lo giữ chặt cặp mắt kính trên mặt. Tuy không đến mức gọi là đui mù, nhưng số độ cận thị của cô cũng không nhỏ, những tám độ, giờ mà rớt cặp kính này thì coi như cô tiêu tùng.
Không biết là do mọi người quá hiếu kì hay do cô chỉ biết lủi lủi di mà không để ý nhìn quanh, vậy mà chẳng những không thể thoát ra được khỏi đám đông, mà còn bị lấn áp nhích đến gần thành cầu.
“Oa..!” Đồng Mẫn Mẫn ngã phịch ra đất do bị xô đẩy, đau điếng xoa xoa cái mông tội nghiệp của cô.
“Để tôi chết đi, tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa!!” Một tràng thét mắng chói tai vang ầm lên từ phía sau Đồng Mẫn Mẫn, cô ngạc nhiên quay lại nhìn.
“Tên khốn kiếp, XXX cả họ nhà anh! Đồ phụ bạc, đồ ngoại tình, đồ có mới nới cũ! Anh chờ đó, tôi làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
Đập vào mắt Đồng Mẫn Mẫn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang say bét nhè, hai má ửng đỏ, đúng hơn là cả người đều ửng đỏ, tu rượu còn hơn tu nước lã, nốc hết một chai liền ném luôn vỏ chai xuống sông, bật nắp chai khác ra vừa khóc vừa chửi lại vừa uống (Chí Phèo tái thế ^^), còn vung vẩy chân trên rìa thành cầu vô cùng nguy hiểm.
Đồng Mẫn Mẫn đẩy kính lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, cực lực lên án. Này cô gì đó ơi, không thấy biển cấm xả rác ở đầu cầu à? Cẩn thận Bộ vệ sinh môi trường đến hốt cô đi đó!
Khụ khụ, làm ơn tập trung vào tình huống hiện tại dùm cái.
Làm người vẫn nên có chút nhân nghĩa, có đức một chút để mai này con cháu còn được hưởng. Sau khi suy tính thiệt hơn một hồi, Đồng Mẫn Mẫn quyết định khuyên răn cô nàng.
“Này chị gì ơi, thất tình có phải chuyện gì to tát đâu. Trên đời này còn thiếu gì đàn ông, đâu phải chỉ có riêng mình gã. Chị lùi lại một bước mà suy nghĩ xem nào, chị trẻ đẹp như vậy còn lo không kiếm được một người tốt hơn để yêu chị sao? Về phần anh ta thì, tốt nhất là chị nên quên đi cho nhẹ lòng.”
Cô gái dường như nghe được lời của Đồng Mẫn Mẫn liền quay lại nhìn cô, cong môi hét văng nước miếng vào mặt xối xả.
“Cô thì biết gì mà nói, đã yêu lần nào chưa hay vẫn còn độc thân? Đừng có đem mấy lời tình cảm cũ rích ra nói với tôi.”
Ơ hay, cái bà chị này! Lâu lâu cô mới thốt ra được mấy lời vàng ngọc hay đến vậy, đã không biết điều cảm ơn thì thôi nỡ lòng nào lại nhẫn tâm chà đạp như thế.
Đồng Mẫn Mẫn cú rồi nha, cũng mặc kệ không thèm quan tâm hay an ủi gì nữa, cao giọng nói.
“Hừ, độc thân thì sao chứ? Vừa tự do muốn làm gì thì làm, không cần phải gò ép bản thân trở nên thật hoàn hảo trong mắt đối phương, không phải lo được lo mất, không phải quản thúc xem chừng, không ghen tuông ăn dấm chua bậy bạ,.. thế thì có gì là không tốt?” Cô vươn tay đẩy mắt kính lên, tròng kiếng lóe sáng dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, hùng hồn mạnh dạn rút ra kết luận:”Nói tóm lại, chuyện yêu đương vừa tốn tiền, phí thời gian, đau tim, hại não. FA như tôi là tốt nhất, hội FA muôn năm!!!”
(FA: Forever Alone. tạm dịch là Mãi cô đơn.)
Mọi người ngớ ra nhìn Đồng Mẫn Mẫn đột nhiên giơ thẳng nắm đấm hét lên khẩu quyết, xoay qua nhìn cô gái đang ngồi ngoài rìa thành cầu cũng một tình trạng tê liệt tương tự, hồi lâu sau cô gái mếu máo khóc đến thương tâm.
“Ô ô, đâu phải dễ dàng nói muốn quên là quên được. Cái tên chết tiệt đó, giờ này chắc đang hạnh phúc nằm trong vòng tay của người khác.” Cô bỗng gào lên, khóc càng dữ dội hơn:”Tại sao chứ? Tại sao lại là đàn ông mà không phải là phụ nữ? Hắn có gì tốt hơn tôi? Tại sao? Oa oa oa..!!!!!!”
Mô phật! Vì chúng sinh trong nhân gian này, xin người mau mau đến đây phổ độ độ trì cho thế giới được an lành, chúng con sắp chịu hết nổi rồi!!
Trong khi lòng người gào thét bất tận, chỉ thấy Đồng Mẫn Mẫn ngồi xuống vỗ lên vai cô gái nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt cười vô cùng phúc hậu, nói:
“Đâu phải chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau, phụ nữ cũng có thể mà. Hắn đã đam mỹ (Gây) rồi, thì chị cứ bách hợp (Less) đi thôi!” Còn nháy mắt như kiểu ‘Tôi tin chị có thể làm được mà!’
Chúa ơi! Ở đây còn có một người tư tưởng vượt thời đại nữa này!
Cô gái chớp đôi mắt đẫm nước, như được khai sáng mà vồ lấy Đồng Mẫn Mẫn.
“Cô nói đúng, hắn thì có gì tốt chứ. Tôi đây sẽ tìm một người phụ nữ còn tốt hơn hắn gấp cả trăm nghìn lần về đây yêu đương, nhất định phải cho hắn thấy tôi hạnh phúc như thế nào.”
Có thời gian làm từng ấy việc nhảm nhí, sao không tìm luôn đàn ông cho nhanh! Mọi người trợn mắt, âm thầm thở dài. Ai cũng nghĩ như hai cô này thì ngày trái đất bị diệt vong không còn bao xa nữa, họ cũng có thể sắp xếp thời gian để ăn mừng lịch tận thế mới rồi!
Cô gái cười, quệt đi nước mắt trên khóe mi, hướng Đồng Mẫn Mẫn nói:”Cô giúp tôi vào với, tôi hứa sẽ không vì một người đàn ông mà làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!”
“Được.” Đồng Mẫn Mẫn cười, kéo tay cô vào.
Sao nhìn thấy một người được cứu sống mà họ không cảm thấy gì hết vậy, cũng chẳng buồn vỗ tay tay tán thưởng gì luôn. À, chắc là vì thế giới này sắp mất đi thêm một cặp Adam và Eva nữa rồi!
“A!”
“Sao vậy?” Vào được nửa chừng thì cô gái chợt kinh hô, Đồng Mẫn Mẫn nhìn cô thắc mắc hỏi.
“Váy của tôi mắc kẹt rồi!” Cô chỉ vào váy áo của mình, chiếc váy dài quá khổ vướng vào đinh kẹt cứng không thể kéo ra.
“Được rồi, tôi ra ngoài đó giúp chị.” Nói rồi Đồng Mẫn Mẫn chồm người leo qua thành cầu, cẩn thận di chuyển giúp cô gái tháo gỡ nếp gấp bị cuốn vào của váy ra.
“Vậy là xong!” Đồng Mẫn Mẫn ngẩng lên nhìn cô gái cười, vừa lúc đó có một con muỗi rất không khôn ngoan lượn là lượn lờ trước mặt cô.
Bộp.
Ăn ngay một Giáng Long thập bát chưởng vào giữa trán, Đồng Mẫn Mẫn xây xẩm thấy đất trời chao đảo mông lung, cô mất đà ngã ra phía sau rơi vào khoảng không, như đâu đó như nghe được giọng cười khanh khách của cô gái.
“Bà đã ra tay thì mày chỉ có chết! Ha ha!”
Không phải lúc cười đâu thím à! Con muỗi chết mà tôi cũng chết luôn đây này!
Lần sau ra đường phải nhớ kĩ lời ông bà dạy, tuyệt không dây dưa vào chuyện thị phi. Ông trời à, con cả đời việc tốt hiếm làm, việc xấu chưa từng phạm phải. Ông có thể niệm tình suy xét mà cho con thêm một cơ hội nữa được không? Con thề kiếp sau đầu thai nhất định sẽ ăn chay niệm phật, cả đời hành thiện tích đức. Nếu có nửa lời gian dối, ông cứ cho con.. hóa Sói đi!
Dù sao thì sói cũng là con vật yêu thích của cô, trở thành sói xem ra cũng không tệ. Trước khi tiến nhập vào mặt nước lạnh băng tối đen như mực, Đồng Mẫn Mẫn đã nghĩ như vậy.
Tác giả :
Tiểu Langlang