Ta là Văn Mị Nhi
Chương 50
“Người tiếp theo lên đài là Thi Nhạc cô nương của Thính Vũ lâu…” Đợi Phiên Phiên cô nương xuống đài rồi, nam nhân trung niên – cũng chính là người chủ trì mới lên đài, nói.
“Ồ, Thi Nhạc cô nương này đẹp ghê! Tiểu nhị, nàng ấy có tuyệt kỹ gì không?” Mị Nhi hỏi tiểu nhị đứng bên.
“Ôi, ngài hỏi Thi Nhạc cô nương ạ? Nàng ấy tài lắm ạ, có ngón đàn phải nói là cực hay. Nghe nói tú bà của Thính Vũ lâu còn mời cả nhạc sư nổi tiếng về dạy nàng ấy; người ta phải vung tiền như rác để nghe được một khúc của Thi Nhạc cô nương đấy ạ…” Vẻ mặt ao ước của tiểu nhị chọc cười Mị Nhi.
“Ha ha, vậy ngươi đã được nghe nàng ấy đàn bao giờ chưa?”
“Ôi trời, ngài nói đùa ạ, tiểu nhân nào có phúc phần ấy! Trông cái mặt này của tiểu nhân, sao có thể vào được Thính Vũ lâu ạ!” Trong giọng tiểu nhị có phần tiếc nuối.
“Cũng không sao mà. Tuy không đến Thính Vũ lâu, nhưng giờ chúng ta vẫn được nghe Thi Nhạc cô nương đàn đó thôi!” Mị Nhi cười lắc đầu, nói với tiểu nhị.
“Cô nương nói đúng ạ, thế nên chúng ta mới ngóng trông cuộc tỷ thí hoa khôi này như thế đấy ạ!” Tiểu nhị nhiệt tình trở lại, “Nhưng mà ba năm mới tổ chức một lần…” Nhiệt huyết vừa dâng trào của tiểu nhị lại lắng xuống.
Trên đài, Thi Nhạc đã bắt đầu biểu diễn. Dù là người trên đài, hay kẻ ngồi dưới đều lặng xuống.
Thấy mọi người nghiêm cẩn lắng nghe như vậy, Mị Nhi cũng bất giác ngừng thở.
Mị Nhi nghiêm túc nghe nhạc, Tô Chiêu Diễn cũng nghiêm cẩn nhìn nàng. Mấy tháng qua, y và Mị Nhi cũng đã dần chung đụng nhiều hơn. Y cảm giác được Mị Nhi đã dần quen có mình, y đã xâm nhập được vào cuộc sống của nàng. Mẫu thân từng nói, thói quen là điều đáng sợ nhất. Tuy y chưa từng theo đuổi ai; nhưng chỉ cần Mị Nhi quen có mình ngày ngày ở bên, quen được mình sắp xếp ổn thoả mọi thứ, thì sau này, nàng sẽ rất khó rời khỏi mình…
Làm vậy dẫu hơi đê tiện, nhưng Mị Nhi cũng không hề phản cảm mà? Dù có thể là do nàng ấy không phát hiện. Y cũng biết Mị Nhi có mua một vài cửa hàng, nhưng không buôn bán gì, mà lại cho thuê mặt tiền. Tuy rằng không thu vào nhiều, nhưng nhà nàng cũng chỉ có mình nàng và Lục Nhi, lượng chi tiêu không cao, nên cũng tự cấp tự túc được.
Mị Nhi không đặt nặng vấn đề tiền tài, nhưng vẫn luôn rõ ràng mình cần gì. Không biết nàng ấy lôi đâu ra mấy cái triết lí tào lao, nào là tiền không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền; nào là nữ nhân không có tiền, chẳng khác nào chim én gãy cánh… gì đó. Tóm lại là: không có tiền thì không thể thẳng sống lưng mà sống được!
Tô Chiêu Diễn lắc đầu, quy những suy nghĩ đó về một nguyên nhân là: Mị Nhi không tin vào nam nhân. Không biết sao một tiểu thư tướng phủ như nàng lại có ý nghĩ như vậy, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Ngược lại, y còn thấy mấy tật xấu nho nhỏ ấy cực đáng yêu ấy chứ!
“Tô Chiêu Diễn! Người ta thường nói Tô – Hàng ra mỹ nữ, hôm nay ta mới biết, đúng là danh xứng với thực! Như Thi Nhạc cô nương đây, thực sự có thể xưng là tài mạo song tuyệt!” Hồn vía Tô Chiêu Diễn bị giọng nói phấn khích của Mị Nhi kéo về.
“Ngón đàn của Thi Nhạc cô nương quả thật không tồi!” Y thản nhiên nói.
“Hừ, sợ quá nha, ánh mắt của Tô Chiêu Diễn huynh hơi bị cao đó! Tiếng đàn của Thi Nhạc cô nương này có thể coi là tiếng trời rồi, người phàm chẳng mấy khi được nghe đâu! Ặc… Tuy rằng ta khen hơi tục một tí, nhưng tiếng đàn của nàng ấy không chỉ là không tồi, đúng chứ?” Mị Nhi cau mày nhìn Tô Chiêu Diễn.
“Đúng đúng đúng!!! Là do ta không biết thưởng thức!” Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Mị Nhi, tâm tình Tô Chiêu Diễn cực tốt; y xiên một miếng bánh đưa lên bên miệng Mị Nhi.
Mị Nhi liếc Tô Chiêu Diễn một cái, nuốt miếng bánh xuống, trong lòng vui đến lạ: nhìn thấy mỹ nữ như vậy, mà Tô Chiêu Diễn cũng không động lòng. Bỗng, nàng lại hơi tự ti, bản thân cũng chỉ vớ đại được cái túi da xinh đẹp của Văn Mị Nhi; tài nghệ à, hát được mấy bài thì có tính không; cá tính, hừm, đúng là có một chút, nhưng một cô gái thế kỷ 21 đến cổ đại, kiểu gì chẳng có tí khác thường? Vậy, tại sao Tô Chiêu Diễn lại thích mình? Nghĩ vậy, tâm trạng của Mị Nhi có phần xấu đi, ngay cả hoa khôi tiếp theo lên đài cũng không khiến nàng phấn khởi hơn.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hai mắt đã mê mang đi, không biết suy nghĩ đã bay đi đâu. Nếu Tô Chiêu Diễn hối hận thì sao? Tô Chiêu Diễn sẽ thật sự không hối hận ư?
Càng nghĩ, Mị Nhi càng khó chịu. Trước kia nàng không để ý, giờ nghĩ lại, Tô Chiêu Diễn rất đẹp – ừm, còn đến mức cực yêu nghiệt luôn cơ; nhân phẩm cũng tốt, từ lúc kết giao tới giờ, chưa từng thấy y hái hoa ngắt cỏ bao giờ, ngược lại còn ngây thơ lạ thường; gia thế thì tốt, còn có tiền nữa. Tổng kết lại bằng một câu là, có tài có mạo! Còn không ghét bỏ nàng đã từng gả cho người. Là nàng không xứng với y mới đúng…
Việc Tô Chiêu Diễn hối hận không phải là không có khả năng. Nhưng giờ, nàng… giờ nàng đã không muốn buông y ra nữa. Trước kia chưa yêu, xem trên TV, sách vở thấy người ta yêu muốn chết đi sống lại, nàng còn cười khì. Vốn tưởng là mình có thể rất tiêu sái, nhưng không phải bây giờ nàng cũng đã lo được lo mất rồi ư?!
Mị Nhi cười khổ.
Nhưng, mình còn có cơ hội mà? Ít nhất là hiện giờ, Tô Chiêu Diễn vẫn đang thích nàng. Chỉ cần nàng dụng tâm duy trì, phần cảm tình này cũng có thể kéo thật dài thật lâu…
“Mị Nhi, Mị Nhi…” Thấy Mị Nhi mãi không nói gì, kêu mấy tiếng mà nàng vẫn không phản ứng, Tô Chiêu Diễn bèn kéo tay nàng.
“A! Sao thế?” Bị y kéo, Mị Nhi quay đầu lại, vẻ mặt mê mang.
“Nàng xem chăm chú vậy, Y Y cô nương của Vạn Hoa lâu hát hay đến thế à? Hay đến nỗi Mị Nhi nghe phát mê cả lên, ta gọi nàng mấy lần rồi đấy!” Tô Chiêu Diễn trêu.
“Ặc… Ha ha, quả thật rất hay, ha ha…” Mị Nhi cười gượng, trả lời có lệ. Nàng còn không biết Y Y cô nương này lên đài từ lúc nào, ai biết được nàng ấy hát gì!
“Tiếp theo là Khinh Nguyệt cô nương của Miên Hoa lâu…”
“Cô nương, Khinh Nguyệt cô nương này là tài nữ có tiếng luôn đấy ạ!” Tiểu nhị thấy ánh mắt của Mị Nhi chuyển tới người Khinh Nguyệt, vội giới thiệu.
“Ồ? Nàng ấy có tài gì?” Mị Nhi để tâm sự của mình sang bên, hỏi.
“Khinh Nguyệt cô nương nổi tiếng với thi từ ca phú, hơn nữa còn am hiểu đáp câu đối. Nàng ấy còn rất thông minh, rất giỏi giải các câu hỏi kỳ lạ…”
“Vậy sao…” Mị Nhi thấy lời giới thiệu này sao mà quen thế, y như mấy lời giới thiệu các nữ chính trong mấy truyện xuyên không, chẳng lẽ nàng ta cũng là một người xuyên không? Mị Nhi ngầm đoán, nhìn chằm chằm Khinh Nguyệt trên đài, hòng tìm ra manh mối.
“Tài nghệ của Khinh Nguyệt cô nương là thi từ…”
Trên đài, Khinh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng. Trước mặt nàng ta đặt một cây đàn, môi son khẽ mở.
Không phải là biểu diễn thi từ à? Sao nàng ta lại quay ra đàn hát vậy? – Mị Nhi buồn bực, muốn quay đầu hỏi một câu, thì thấy ai cũng tỏ vẻ bình thường, bèn nuốt câu hỏi về bụng.
Nàng cau mày nghĩ một hồi, bỗng nhớ tới hình như thơ cổ toàn được ngâm xướng lên. Trời ạ, may mà không hỏi, không thì mất mặt chết mất! Mị Nhi âm thầm vỗ vỗ ngực.
“Ồ, Thi Nhạc cô nương này đẹp ghê! Tiểu nhị, nàng ấy có tuyệt kỹ gì không?” Mị Nhi hỏi tiểu nhị đứng bên.
“Ôi, ngài hỏi Thi Nhạc cô nương ạ? Nàng ấy tài lắm ạ, có ngón đàn phải nói là cực hay. Nghe nói tú bà của Thính Vũ lâu còn mời cả nhạc sư nổi tiếng về dạy nàng ấy; người ta phải vung tiền như rác để nghe được một khúc của Thi Nhạc cô nương đấy ạ…” Vẻ mặt ao ước của tiểu nhị chọc cười Mị Nhi.
“Ha ha, vậy ngươi đã được nghe nàng ấy đàn bao giờ chưa?”
“Ôi trời, ngài nói đùa ạ, tiểu nhân nào có phúc phần ấy! Trông cái mặt này của tiểu nhân, sao có thể vào được Thính Vũ lâu ạ!” Trong giọng tiểu nhị có phần tiếc nuối.
“Cũng không sao mà. Tuy không đến Thính Vũ lâu, nhưng giờ chúng ta vẫn được nghe Thi Nhạc cô nương đàn đó thôi!” Mị Nhi cười lắc đầu, nói với tiểu nhị.
“Cô nương nói đúng ạ, thế nên chúng ta mới ngóng trông cuộc tỷ thí hoa khôi này như thế đấy ạ!” Tiểu nhị nhiệt tình trở lại, “Nhưng mà ba năm mới tổ chức một lần…” Nhiệt huyết vừa dâng trào của tiểu nhị lại lắng xuống.
Trên đài, Thi Nhạc đã bắt đầu biểu diễn. Dù là người trên đài, hay kẻ ngồi dưới đều lặng xuống.
Thấy mọi người nghiêm cẩn lắng nghe như vậy, Mị Nhi cũng bất giác ngừng thở.
Mị Nhi nghiêm túc nghe nhạc, Tô Chiêu Diễn cũng nghiêm cẩn nhìn nàng. Mấy tháng qua, y và Mị Nhi cũng đã dần chung đụng nhiều hơn. Y cảm giác được Mị Nhi đã dần quen có mình, y đã xâm nhập được vào cuộc sống của nàng. Mẫu thân từng nói, thói quen là điều đáng sợ nhất. Tuy y chưa từng theo đuổi ai; nhưng chỉ cần Mị Nhi quen có mình ngày ngày ở bên, quen được mình sắp xếp ổn thoả mọi thứ, thì sau này, nàng sẽ rất khó rời khỏi mình…
Làm vậy dẫu hơi đê tiện, nhưng Mị Nhi cũng không hề phản cảm mà? Dù có thể là do nàng ấy không phát hiện. Y cũng biết Mị Nhi có mua một vài cửa hàng, nhưng không buôn bán gì, mà lại cho thuê mặt tiền. Tuy rằng không thu vào nhiều, nhưng nhà nàng cũng chỉ có mình nàng và Lục Nhi, lượng chi tiêu không cao, nên cũng tự cấp tự túc được.
Mị Nhi không đặt nặng vấn đề tiền tài, nhưng vẫn luôn rõ ràng mình cần gì. Không biết nàng ấy lôi đâu ra mấy cái triết lí tào lao, nào là tiền không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền; nào là nữ nhân không có tiền, chẳng khác nào chim én gãy cánh… gì đó. Tóm lại là: không có tiền thì không thể thẳng sống lưng mà sống được!
Tô Chiêu Diễn lắc đầu, quy những suy nghĩ đó về một nguyên nhân là: Mị Nhi không tin vào nam nhân. Không biết sao một tiểu thư tướng phủ như nàng lại có ý nghĩ như vậy, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Ngược lại, y còn thấy mấy tật xấu nho nhỏ ấy cực đáng yêu ấy chứ!
“Tô Chiêu Diễn! Người ta thường nói Tô – Hàng ra mỹ nữ, hôm nay ta mới biết, đúng là danh xứng với thực! Như Thi Nhạc cô nương đây, thực sự có thể xưng là tài mạo song tuyệt!” Hồn vía Tô Chiêu Diễn bị giọng nói phấn khích của Mị Nhi kéo về.
“Ngón đàn của Thi Nhạc cô nương quả thật không tồi!” Y thản nhiên nói.
“Hừ, sợ quá nha, ánh mắt của Tô Chiêu Diễn huynh hơi bị cao đó! Tiếng đàn của Thi Nhạc cô nương này có thể coi là tiếng trời rồi, người phàm chẳng mấy khi được nghe đâu! Ặc… Tuy rằng ta khen hơi tục một tí, nhưng tiếng đàn của nàng ấy không chỉ là không tồi, đúng chứ?” Mị Nhi cau mày nhìn Tô Chiêu Diễn.
“Đúng đúng đúng!!! Là do ta không biết thưởng thức!” Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Mị Nhi, tâm tình Tô Chiêu Diễn cực tốt; y xiên một miếng bánh đưa lên bên miệng Mị Nhi.
Mị Nhi liếc Tô Chiêu Diễn một cái, nuốt miếng bánh xuống, trong lòng vui đến lạ: nhìn thấy mỹ nữ như vậy, mà Tô Chiêu Diễn cũng không động lòng. Bỗng, nàng lại hơi tự ti, bản thân cũng chỉ vớ đại được cái túi da xinh đẹp của Văn Mị Nhi; tài nghệ à, hát được mấy bài thì có tính không; cá tính, hừm, đúng là có một chút, nhưng một cô gái thế kỷ 21 đến cổ đại, kiểu gì chẳng có tí khác thường? Vậy, tại sao Tô Chiêu Diễn lại thích mình? Nghĩ vậy, tâm trạng của Mị Nhi có phần xấu đi, ngay cả hoa khôi tiếp theo lên đài cũng không khiến nàng phấn khởi hơn.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hai mắt đã mê mang đi, không biết suy nghĩ đã bay đi đâu. Nếu Tô Chiêu Diễn hối hận thì sao? Tô Chiêu Diễn sẽ thật sự không hối hận ư?
Càng nghĩ, Mị Nhi càng khó chịu. Trước kia nàng không để ý, giờ nghĩ lại, Tô Chiêu Diễn rất đẹp – ừm, còn đến mức cực yêu nghiệt luôn cơ; nhân phẩm cũng tốt, từ lúc kết giao tới giờ, chưa từng thấy y hái hoa ngắt cỏ bao giờ, ngược lại còn ngây thơ lạ thường; gia thế thì tốt, còn có tiền nữa. Tổng kết lại bằng một câu là, có tài có mạo! Còn không ghét bỏ nàng đã từng gả cho người. Là nàng không xứng với y mới đúng…
Việc Tô Chiêu Diễn hối hận không phải là không có khả năng. Nhưng giờ, nàng… giờ nàng đã không muốn buông y ra nữa. Trước kia chưa yêu, xem trên TV, sách vở thấy người ta yêu muốn chết đi sống lại, nàng còn cười khì. Vốn tưởng là mình có thể rất tiêu sái, nhưng không phải bây giờ nàng cũng đã lo được lo mất rồi ư?!
Mị Nhi cười khổ.
Nhưng, mình còn có cơ hội mà? Ít nhất là hiện giờ, Tô Chiêu Diễn vẫn đang thích nàng. Chỉ cần nàng dụng tâm duy trì, phần cảm tình này cũng có thể kéo thật dài thật lâu…
“Mị Nhi, Mị Nhi…” Thấy Mị Nhi mãi không nói gì, kêu mấy tiếng mà nàng vẫn không phản ứng, Tô Chiêu Diễn bèn kéo tay nàng.
“A! Sao thế?” Bị y kéo, Mị Nhi quay đầu lại, vẻ mặt mê mang.
“Nàng xem chăm chú vậy, Y Y cô nương của Vạn Hoa lâu hát hay đến thế à? Hay đến nỗi Mị Nhi nghe phát mê cả lên, ta gọi nàng mấy lần rồi đấy!” Tô Chiêu Diễn trêu.
“Ặc… Ha ha, quả thật rất hay, ha ha…” Mị Nhi cười gượng, trả lời có lệ. Nàng còn không biết Y Y cô nương này lên đài từ lúc nào, ai biết được nàng ấy hát gì!
“Tiếp theo là Khinh Nguyệt cô nương của Miên Hoa lâu…”
“Cô nương, Khinh Nguyệt cô nương này là tài nữ có tiếng luôn đấy ạ!” Tiểu nhị thấy ánh mắt của Mị Nhi chuyển tới người Khinh Nguyệt, vội giới thiệu.
“Ồ? Nàng ấy có tài gì?” Mị Nhi để tâm sự của mình sang bên, hỏi.
“Khinh Nguyệt cô nương nổi tiếng với thi từ ca phú, hơn nữa còn am hiểu đáp câu đối. Nàng ấy còn rất thông minh, rất giỏi giải các câu hỏi kỳ lạ…”
“Vậy sao…” Mị Nhi thấy lời giới thiệu này sao mà quen thế, y như mấy lời giới thiệu các nữ chính trong mấy truyện xuyên không, chẳng lẽ nàng ta cũng là một người xuyên không? Mị Nhi ngầm đoán, nhìn chằm chằm Khinh Nguyệt trên đài, hòng tìm ra manh mối.
“Tài nghệ của Khinh Nguyệt cô nương là thi từ…”
Trên đài, Khinh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng. Trước mặt nàng ta đặt một cây đàn, môi son khẽ mở.
Không phải là biểu diễn thi từ à? Sao nàng ta lại quay ra đàn hát vậy? – Mị Nhi buồn bực, muốn quay đầu hỏi một câu, thì thấy ai cũng tỏ vẻ bình thường, bèn nuốt câu hỏi về bụng.
Nàng cau mày nghĩ một hồi, bỗng nhớ tới hình như thơ cổ toàn được ngâm xướng lên. Trời ạ, may mà không hỏi, không thì mất mặt chết mất! Mị Nhi âm thầm vỗ vỗ ngực.
Tác giả :
Túy Ngọa Thư Hương