Ta Là Tiên Phàm
Chương 14: Kim Hoàn Xà Vương
Dịch giả: sheishict
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Đi hơn mấy mươi dặm về phía Tây của huyện thành Cô Tô là một dãy núi lớn trải dài liên tục. Núi non nơi đây tựa như vòm trời, vừa cao vừa sâu thẳm lại xanh biếc, nên được gọi là Khung Lung Sơn (*).
(*) “Khung Lung” (hay “Khung Long”) nghĩa là vòm trời
Dưới chân dãy núi, khắp nơi đều có ao hồ. Nước hồ thẳm sâu tĩnh lặng, khiến lòng người vui tươi thoải mái.
Qua khỏi núi Khung Lung, đi thêm tầm ngàn dặm về hướng Tây chính là Thái Hồ - nơi có mặt nước gợn sóng xanh biếc.
Tô Trần không dám đi qua Thái Hồ.
Nơi đó chính là hang ổ của một trong năm bang phái lớn nhất Ngô Quận - Cự Kình Bang, tụ tập hơn vạn thủy phỉ, chiếm giữ Thái Hồ; thường xuyên cướp phá các thương nhân đi lại bằng đường sông của Ngô Quận, lại ức hiếp ngư dân nơi thôn dã. Ngay cả Thái Thú Phủ của Ngô Quận cũng không làm gì được bọn chúng.
Núi Khung Lung cách xa huyện thành Cô Tô, núi sâu rừng rậm, vô cùng hoang vu, không có người ở. Thợ săn trong huyện thành Cô Tô cũng không dám vào sâu trong núi, chỉ săn bắt thú ở rìa ngoài.
Tô Trần mặc bộ thanh y của đệ tử học đồ Dược Vương Bang, lưng đeo một cái gùi hái thuốc, tay cầm một con dao đốn củi, bạt cây bụi um tùm mở lấy đường đi. Y băng vách đá, vượt khe suối, tìm kiếm dấu vết của Kim Hoàn Xà.
Mặt trời chói chang.
Ở nơi rừng già thỉnh thoảng có thể bị độc trùng đốt phải. Tô Trần hái một ít thảo dược phòng độc trùng, nghiền nát thành một loại nước thuốc màu xanh có mùi tanh, bôi lên những chỗ hở trên thân mình để ngăn độc trùng hoặc muỗi, kiến.
Khi khát, y uống vài ngụm nước suối; đói bụng thì hái quả dại, bắt gà rừng, thỏ hoang, xát muối lên rồi nướng ăn.
Tô Trần khổ luyện võ kĩ nhập môn ở Dược Vương Sơn Trang được hơn năm tháng, đã không còn là cậu thiếu niên gầy yếu khi xưa. Khí lực tay của y ít nhất cũng đạt năm sáu chục cân, dùng dao đốn củi có thể một phát chém đứt một thân cây nhỏ, trèo đèo lội suối lại nhanh thoăn thoắt.
Lúc đêm xuống, y đốt lửa trại để ngăn sói đến gần.
Thỉnh thoảng nếu vận khí tốt, ở nơi khe suối, vách đá, Tô Trần còn có thể hái được một vài gốc thảo dược luyện thể cấp thấp đã mấy năm tuổi như Xích Huyết Đằng, Xà Cân Thảo, Hùng Bì Thảo… Mấy loại này đều có hiệu quả bổ huyết, cường gân, lợi da.
Ở những hiệu thuốc trong huyện thành Cô Tô, giá của mấy loại thảo dược luyện thể cấp thấp này ít nhất cũng là một, hai trăm văn tiền. Nếu như là thảo dược trên mười năm thì giá có thể trên năm trăm văn tiền, thậm chí trên một, hai lượng bạc.
Việc hái được số thảo dược này đối với Tô Trần mà nói chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Y vội vàng hái chúng bỏ vào gùi. Chờ sau khi trở về, y sẽ dùng chúng để tu luyện hạ đan điền của bản thân, bồi dưỡng thêm tinh huyết, tăng cường tu vi cho hạ đan điền.
Hiện tại, Tô Trần vẫn còn cách cảnh giới hạ đan điền sơ thành một khoảng khá xa. Nếu như không có thảo dược luyện thể trợ giúp, không chừng phải mất hai năm nữa, y mới bước đầu tu luyện thành hạ đan điền, tấn chức trở thành một võ giả tam lưu.
Có được những thảo dược luyện thể cấp thấp này, phỏng chừng tốc độ tu luyện của y có thể tăng nhanh rất nhiều.
Chỉ cần trở thành võ giả tam lưu, võ lực tăng lên nhiều, thì dù có phải vào Tạp Dịch Đường của Dược Vương Bang, ít nhất cũng có thể trở thành một chấp sự cấp thấp, chứ không phải là đệ tử tạp dịch tầng áp chót – một tiểu lâu la vô danh.
Trong rừng sâu có hổ báo, lang sói, cho nên đệ tử học đồ đi vào bên trong rất nguy hiểm. Tô Trần tuy mạo hiểm đi vào để tìm Kim Hoàn Xà nhưng cũng không dám ở lâu. Nếu như mất mạng, y dẫu có hái được nhiều thảo dược hơn cũng vô dụng.
“Mặc kệ lần vào núi này kết quả ra sao, cho dù thử nghiệm có thất bại, bị sư phụ đào thải trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường, thì mình cũng phải tiếp tục khổ luyện, trở thành một võ giả tam lưu! Như vậy, ít nhất thực lực cũng sánh được với đệ tử của Hộ Đao Đường, không kém các sư huynh đệ khác bao nhiêu.”
Tô Trần gánh trên lưng một gùi thuốc nặng trịch cùng với hành lý, tay lau mồ hôi trên trán, tự động viên mình.
oooOoOoOooo
Tô Trần đã vào rừng sâu hai ngày, vượt mọi gian nan. Đi đường đã thấm mệt, y ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi, dùng khăn vải thô lau mồ hôi trên mặt.
Suốt hai ngày trời, y cũng không thu hoạch được bao nhiêu, thỉnh thoảng hái được một ít thảo dược rẻ tiền, gộp lại cũng chỉ đáng mấy mươi văn tiền, mà tung tích của Kim Hoàn Xà vẫn chưa thấy đâu.
Những loại rắn độc khác như Trúc Diệp Thanh, Sơn Xà… cũng gặp được mấy con. Nhưng đáng tiếc, độc xà khác nhau, độc tính trong nọc độc cũng không giống nhau, không thay thế được. Chỉ duy độc tính của Kim Hoàn Xà tương đối đặc thù, mới có hiệu quả trong việc tu luyện “Quy Tức Quyết” và phong bế lục thức.
Vẻ mặt của Tô Trần có chút chán chường, ảo não.
Lần này y xin phép Lý Khôi dược sư nghỉ ba ngày. Nếu như hôm nay trước khi mặt trời lặn, y vẫn không tìm thấy Kim Hoàn Xà ở vùng núi Khung Lung này, ngày mai lại phải chuẩn bị quay lại Dược Vương Sơn Trang, thì chuyến đi này e rằng mất công vô ích rồi.
Tô Trần nghỉ ngơi một chút. Thấy sắc trời bắt đầu tối, sau khi khôi phục lại được chút sức lực, y liền tranh thủ thời gian, tiếp tục tìm kiếm.
Y vượt qua một ngọn núi cao mấy trăm trượng.
Bỗng nhiên ánh mắt của y đảo qua một gốc cây thông già cao vút, thấy ở dưới tàng cây có mọc một cây sâm núi xanh tươi.
Trên đỉnh cây sâm là mấy hạt màu đỏ rất bắt mắt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mê người. Nhìn số lượng lá, ước chừng đây là một cây sâm đã hai, ba chục năm tuổi.
“Đây là sâm núi!?” Tô Trần không khỏi sửng sốt, liền đó kinh hỉ.
Số tuổi của sâm núi càng cao, hiệu quả bổ khí càng nhiều, giá cả đương nhiên lại càng đắt hơn.
Ở các hiệu thuốc trong huyện thành, một gốc sâm mười năm có giá một, hai lượng bạc. Nếu như từ hai mươi đến ba mươi năm thì phải mất từ ba đến năm lượng bạc mới mua nổi. Với y mà nói thì đấy thực sự là giá trên trời, y căn bản không dám mong ước.
Căn bệnh thanh thạch lệ của y đang cần những gốc sâm núi như vậy, để phòng nhỡ may rơi lệ, có thể bổ sung nguyên khí. Hái được gốc sâm núi này, chí ít khi y phát bệnh, cũng chẳng cần lo lắng không có tiền mua sâm nữa.
Hơn nữa, sâm núi ngoài việc có thể bổ nguyên khí cho y, còn là một dược liệu dùng luyện khí quan trọng.
Trong thời gian tu luyện trung đan điền, có thể dùng nhân sâm tăng cường khí cảm, tu luyện nội gia chân khí. Điều này có nghĩa là: nếu như y không phát bệnh thì trong quá trình tu luyện đan điền cũng có thể sử dụng mấy gốc sâm núi này.
Có thể hái được một gốc sâm núi giá trị năm lượng bạc, coi như lần này vào núi cũng không phải là công cốc.
Tô Trần hết sức vui mừng, rút con dao nhỏ dùng để hái thuốc ở thắt lưng ra. Đang định tiến lên hái gốc sâm núi này thì y kinh ngạc phát hiện, ở xung quanh gốc sâm có vết nhàn nhàn màu trắng giống như nước bọt của rắn.
“Nước bọt rắn?... Chẳng lẽ xung quanh gốc sâm thường xuyên có rắn xuất hiện?”
Ngay lập tức Tô Trần sinh cảnh giác, không dám đến gần gốc sâm núi.
Y tiến đến bụi cỏ gần cây thông già, cẩn thận quan sát. Rất nhanh, y đã phát hiện ra, phía sau gốc sâm núi tầm một thước(*), có một cái hang sâu thăm thẳm, miệng hang còn lớn hơn cái bát ăn. Hang nằm lẩn khuất sau một lùm cỏ um tùm.
(*) “Thước” (Hán Việt là “Xích”): đơn vị đo lường cổ, một thước này bằng khoảng 0,33 mét
Bên trong hang u ám, mơ hồ có thể thấy hai điểm sáng mờ âm độc lấp lóe, thỉnh thoảng theo gió tản ra một ít mùi tanh của rắn.
“Rắn độc!”
Nhìn thấy điểm sáng mờ kia, đồng tử của Tô Trần co lại. Y kinh hãi hít vào một hơi khí lạnh.
Đúng là có một con rắn độc ẩn nấp đâu đây. May mà vừa rồi mình không mạo hiểm đi qua; nếu không, bỗng nhiên bị nó lao ra cắn cho một phát thì bản thân y chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.
Nhìn cửa hang rộng khoảng nửa thước, con rắn bên trong cũng không phải là loại hiền lành gì.
Mùi hương của cây sâm dược hấp dẫn không ít con chim trĩ, thỏ hoang tới kiếm ăn. Con độc xà ấy ẩn nấp ở chốn này, chẳng lẽ dùng gốc sâm để nhử mồi săn?
Tô Trần kiên nhẫn quan sát gần nửa canh giờ, muốn xem coi con rắn độc này có chui ra hay không. Kết quả, y phát hiện ra con rắn này còn kiên nhẫn hơn cả y. Nó ở trong hang không nhúc nhích, quyết tử thủ gốc sâm núi.
Tô Trần đã chờ đến sốt cả ruột, không muốn đợi thêm nữa.
Một chút nữa là trời tối rồi. Trời càng tối, y càng không quan sát được rõ, tuyệt đối không phải là đối thủ của con rắn độc này. Hơn nữa, sáng mai y còn phải quay về Dược Vương Sơn Trang gấp, không còn thời gian để giằng co với con rắn này nữa. Nếu không, y sẽ khiến cho Lý Khôi dược sư không hài lòng và bị trách phạt, vậy thì mất nhiều hơn được.
Tô Trần quan sát xung quanh gốc thông già, thấy trên mặt đất có rất nhiều cỏ và lá khô, lập tức có kế sách.
Y gom cỏ khô thành một đống nhỏ, lấy từ trong ngực áo một viên đá đánh lửa, rồi châm lửa đốt cỏ. Cỏ khô bốc lên một đám khói gây ngạt mũi rất khó chịu, y vội vàng dùng một chiếc lá lớn, ra sức quạt khói về phía miệng hang.
Quả nhiên không lâu sau, trong hang cũng có động tĩnh. Con rắn độc kia không chịu nổi mùi khói, rốt cuộc không ở lì tiếp trong hang được nữa.
"Xì ~~"
Một con rắn độc dài hơn một trượng vội vàng bò ra khỏi hang. Nó chật vật thè chiếc lưỡi rắn, đôi mắt âm hiểm tức tối nhìn Tô Trần đương ở cách đó không xa.
Kim hoàn, hắc hoàn đan xen nhau, rõ ràng là một con Kim Hoàn Xà Vương.
Nó thủ ở chốn này, chiếm núi làm vương bao năm, đã săn bắt, chén thịt vô số sinh linh; chẳng ngờ lại bị thằng nhãi trước mắt này dùng khói độc gây ngạt, phải gấp rút trườn khỏi hang. Thật là vô cùng nhục nhã, nó không giáo huấn thằng nhãi này một trận thì không được.
“Kim Hoàn Xà Vương!”
Tô Trần dùng khói hun hang rắn xong, liền nhanh chóng lui về sau mấy trượng.
Y vào thâm sơn đã hai ngày cũng không tìm thấy được dấu vết của Kim Hoàn Xà; chẳng ngờ phen này chẳng những tìm được một gốc sâm núi hai, ba chục năm tuổi, lại còn phát hiện ra một con Kim Hoàn Xà, có thể nói vận khí không tệ.
Nhưng điều khiến Tô Trần kinh sợ chính là, đây là một con Kim Hoàn Xà đã trưởng thành, to hơn bắp đùi, ít nhất cũng dài trượng rưỡi, so ra còn cao lớn, uy mãnh hơn y.
Điều này khiến y cảm thấy kinh hãi.
Đây là một con Kim Hoàn Xà Vương, bá đạo vô cùng. Nếu bị nó cắn một phát thì dù là sói trưởng thành cũng phải mất mạng.
Trong lòng sợ hãi, Tô Trần gần như muốn co giò bỏ chạy.
Tô Trần bấy giờ vẫn chỉ là một tiểu võ giả chưa nhập lưu, ngay cả võ giả tam lưu cũng chưa đạt đến. Y chỉ mong bắt được một con Kim Hoàn Xà bình thường để lấy nọc, chứ đâu muốn bắt một con Kim Hoàn Xà Vương thế này.
Nhưng gốc sâm núi kia lại quá hấp dẫn.
Y vất vả lắm mới có thể vào núi một chuyến, phát hiện ra một gốc sâm núi giá năm lượng bạc, cơ hội như thế này khó khăn lắm mới có được. Nếu có thể hái được gốc sâm núi này, ít nhất trong hơn một năm tới đây, y không cần lo lắng căn bệnh thanh thạch lệ của mình lại phát tác.
Tô Trần mạnh mẽ áp chế ý nghĩ muốn chạy trốn. Y căng thẳng nhìn chằm chằm vào Kim Hoàn Xà Vương, tay cầm dao đốn củi, cẩn thận lùi chầm chậm về phía sau khoảng năm trượng.
Thân là đệ tử Dược Vương Bang, y biết khá nhiều về tập quán của loài rắn. Trong khoảng cách gần, tốc độ nhào cắn của rắn độc rất kinh người. Trong một chớp mắt, nó có thể nhào ra cắn mấy lần, thậm chí tốc độ công kích của nó còn vượt xa so với võ giả tam lưu.
Nọc độc của Kim Hoàn Xà rất lợi hại, một con trâu khỏe mạnh nặng mấy trăm cân nếu bị nó cắn một phát cũng gục rất nhanh.
Hơn nữa, đây còn là một con Kim Hoàn Xà Vương có cơ thể to lớn, dài hơn một trượng. Một khi bị nó quấn chặt thì cho dù không trúng độc cũng ngạt thở mà chết.
Tô Trần biết rõ thực lực của mình. Luận về lực đạo xuất thủ, tốc độ công kích, y đều không bằng con Kim Hoàn Xà Vương này; mà ở trong phạm vi gần, càng không phải là đối thủ của nó.
Cũng may, loài rắn có một nhược điểm chí mạng, đó là tốc độ di chuyển rất bình thường, chỉ như một đứa trẻ chạy mà thôi.
Chỉ cần duy trì một khoảng cách nhất định, tấn công từ xa thì bản thân cũng khá an toàn. Nó đuổi không kịp, muốn trốn cũng khó khăn.
Y vẫn có cơ hội giết con Kim Hoàn Xà Vương hung hãn lại có sức lực vượt qua bản thân này.
oooOoOoOooo
Thân thể to lớn của Kim Hoàn Xà Vương chầm chậm trườn tới trườn lui, cặp mắt rắn lạnh như băng, cứ nhìn chằm chằm vào vị đối thủ cẩn thận, bấy giờ đương ở cách xa năm trượng.
Nơi rừng sâu núi thẳm này ít thấy bóng dáng con người lai vãng. Từ trước đến nay, đối thủ của nó chỉ là các loại chim chóc, thỏ hoang, gà rừng, không đáng nhắc đến.
Dù là sói trưởng thành hung tàn hay trâu rừng to lớn, đều không phải là đối thủ của nó, chỉ cần một phát cắn là mất mạng. Chỉ có ít giống đại bàng, chim ưng hung mãnh bay liệng trên trời, mới khiến nó cảm thấy bị uy hiếp và phiền toái.
Có điều, nó luôn luôn ẩn mình trong hang sâu, rất ít khi trườn ra ngoài; cho dù đại bàng, chim ưng có phát hiện ra, cũng không làm gì được nó.
Gặp cường địch, nó ẩn sâu bên trong hang, án binh bất động. Một khi phát hiện có con mồi sơ sẩy tiến vào phạm vi nửa trượng gần miệng hang, nó sẽ lập tức nhào ra cắn, tiêm nọc độc, quấn chặt lấy con mồi. Rất nhanh, con mồi sẽ bị nọc độc làm cho tê liệt, mất sức phản kháng, bị nó nuốt vào bụng.
Nhưng người trước mặt này không giống với những đối thủ nó gặp trước kia. Y lại dùng khói hun, buộc nó phải rời khỏi hang.
Mấy chục năm ẩn mình trong hang ở nơi rừng sâu núi thẳm này, e rằng đây chính là đối thủ giảo hoạt nhất mà nó từng gặp.
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Đi hơn mấy mươi dặm về phía Tây của huyện thành Cô Tô là một dãy núi lớn trải dài liên tục. Núi non nơi đây tựa như vòm trời, vừa cao vừa sâu thẳm lại xanh biếc, nên được gọi là Khung Lung Sơn (*).
(*) “Khung Lung” (hay “Khung Long”) nghĩa là vòm trời
Dưới chân dãy núi, khắp nơi đều có ao hồ. Nước hồ thẳm sâu tĩnh lặng, khiến lòng người vui tươi thoải mái.
Qua khỏi núi Khung Lung, đi thêm tầm ngàn dặm về hướng Tây chính là Thái Hồ - nơi có mặt nước gợn sóng xanh biếc.
Tô Trần không dám đi qua Thái Hồ.
Nơi đó chính là hang ổ của một trong năm bang phái lớn nhất Ngô Quận - Cự Kình Bang, tụ tập hơn vạn thủy phỉ, chiếm giữ Thái Hồ; thường xuyên cướp phá các thương nhân đi lại bằng đường sông của Ngô Quận, lại ức hiếp ngư dân nơi thôn dã. Ngay cả Thái Thú Phủ của Ngô Quận cũng không làm gì được bọn chúng.
Núi Khung Lung cách xa huyện thành Cô Tô, núi sâu rừng rậm, vô cùng hoang vu, không có người ở. Thợ săn trong huyện thành Cô Tô cũng không dám vào sâu trong núi, chỉ săn bắt thú ở rìa ngoài.
Tô Trần mặc bộ thanh y của đệ tử học đồ Dược Vương Bang, lưng đeo một cái gùi hái thuốc, tay cầm một con dao đốn củi, bạt cây bụi um tùm mở lấy đường đi. Y băng vách đá, vượt khe suối, tìm kiếm dấu vết của Kim Hoàn Xà.
Mặt trời chói chang.
Ở nơi rừng già thỉnh thoảng có thể bị độc trùng đốt phải. Tô Trần hái một ít thảo dược phòng độc trùng, nghiền nát thành một loại nước thuốc màu xanh có mùi tanh, bôi lên những chỗ hở trên thân mình để ngăn độc trùng hoặc muỗi, kiến.
Khi khát, y uống vài ngụm nước suối; đói bụng thì hái quả dại, bắt gà rừng, thỏ hoang, xát muối lên rồi nướng ăn.
Tô Trần khổ luyện võ kĩ nhập môn ở Dược Vương Sơn Trang được hơn năm tháng, đã không còn là cậu thiếu niên gầy yếu khi xưa. Khí lực tay của y ít nhất cũng đạt năm sáu chục cân, dùng dao đốn củi có thể một phát chém đứt một thân cây nhỏ, trèo đèo lội suối lại nhanh thoăn thoắt.
Lúc đêm xuống, y đốt lửa trại để ngăn sói đến gần.
Thỉnh thoảng nếu vận khí tốt, ở nơi khe suối, vách đá, Tô Trần còn có thể hái được một vài gốc thảo dược luyện thể cấp thấp đã mấy năm tuổi như Xích Huyết Đằng, Xà Cân Thảo, Hùng Bì Thảo… Mấy loại này đều có hiệu quả bổ huyết, cường gân, lợi da.
Ở những hiệu thuốc trong huyện thành Cô Tô, giá của mấy loại thảo dược luyện thể cấp thấp này ít nhất cũng là một, hai trăm văn tiền. Nếu như là thảo dược trên mười năm thì giá có thể trên năm trăm văn tiền, thậm chí trên một, hai lượng bạc.
Việc hái được số thảo dược này đối với Tô Trần mà nói chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Y vội vàng hái chúng bỏ vào gùi. Chờ sau khi trở về, y sẽ dùng chúng để tu luyện hạ đan điền của bản thân, bồi dưỡng thêm tinh huyết, tăng cường tu vi cho hạ đan điền.
Hiện tại, Tô Trần vẫn còn cách cảnh giới hạ đan điền sơ thành một khoảng khá xa. Nếu như không có thảo dược luyện thể trợ giúp, không chừng phải mất hai năm nữa, y mới bước đầu tu luyện thành hạ đan điền, tấn chức trở thành một võ giả tam lưu.
Có được những thảo dược luyện thể cấp thấp này, phỏng chừng tốc độ tu luyện của y có thể tăng nhanh rất nhiều.
Chỉ cần trở thành võ giả tam lưu, võ lực tăng lên nhiều, thì dù có phải vào Tạp Dịch Đường của Dược Vương Bang, ít nhất cũng có thể trở thành một chấp sự cấp thấp, chứ không phải là đệ tử tạp dịch tầng áp chót – một tiểu lâu la vô danh.
Trong rừng sâu có hổ báo, lang sói, cho nên đệ tử học đồ đi vào bên trong rất nguy hiểm. Tô Trần tuy mạo hiểm đi vào để tìm Kim Hoàn Xà nhưng cũng không dám ở lâu. Nếu như mất mạng, y dẫu có hái được nhiều thảo dược hơn cũng vô dụng.
“Mặc kệ lần vào núi này kết quả ra sao, cho dù thử nghiệm có thất bại, bị sư phụ đào thải trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường, thì mình cũng phải tiếp tục khổ luyện, trở thành một võ giả tam lưu! Như vậy, ít nhất thực lực cũng sánh được với đệ tử của Hộ Đao Đường, không kém các sư huynh đệ khác bao nhiêu.”
Tô Trần gánh trên lưng một gùi thuốc nặng trịch cùng với hành lý, tay lau mồ hôi trên trán, tự động viên mình.
oooOoOoOooo
Tô Trần đã vào rừng sâu hai ngày, vượt mọi gian nan. Đi đường đã thấm mệt, y ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi, dùng khăn vải thô lau mồ hôi trên mặt.
Suốt hai ngày trời, y cũng không thu hoạch được bao nhiêu, thỉnh thoảng hái được một ít thảo dược rẻ tiền, gộp lại cũng chỉ đáng mấy mươi văn tiền, mà tung tích của Kim Hoàn Xà vẫn chưa thấy đâu.
Những loại rắn độc khác như Trúc Diệp Thanh, Sơn Xà… cũng gặp được mấy con. Nhưng đáng tiếc, độc xà khác nhau, độc tính trong nọc độc cũng không giống nhau, không thay thế được. Chỉ duy độc tính của Kim Hoàn Xà tương đối đặc thù, mới có hiệu quả trong việc tu luyện “Quy Tức Quyết” và phong bế lục thức.
Vẻ mặt của Tô Trần có chút chán chường, ảo não.
Lần này y xin phép Lý Khôi dược sư nghỉ ba ngày. Nếu như hôm nay trước khi mặt trời lặn, y vẫn không tìm thấy Kim Hoàn Xà ở vùng núi Khung Lung này, ngày mai lại phải chuẩn bị quay lại Dược Vương Sơn Trang, thì chuyến đi này e rằng mất công vô ích rồi.
Tô Trần nghỉ ngơi một chút. Thấy sắc trời bắt đầu tối, sau khi khôi phục lại được chút sức lực, y liền tranh thủ thời gian, tiếp tục tìm kiếm.
Y vượt qua một ngọn núi cao mấy trăm trượng.
Bỗng nhiên ánh mắt của y đảo qua một gốc cây thông già cao vút, thấy ở dưới tàng cây có mọc một cây sâm núi xanh tươi.
Trên đỉnh cây sâm là mấy hạt màu đỏ rất bắt mắt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mê người. Nhìn số lượng lá, ước chừng đây là một cây sâm đã hai, ba chục năm tuổi.
“Đây là sâm núi!?” Tô Trần không khỏi sửng sốt, liền đó kinh hỉ.
Số tuổi của sâm núi càng cao, hiệu quả bổ khí càng nhiều, giá cả đương nhiên lại càng đắt hơn.
Ở các hiệu thuốc trong huyện thành, một gốc sâm mười năm có giá một, hai lượng bạc. Nếu như từ hai mươi đến ba mươi năm thì phải mất từ ba đến năm lượng bạc mới mua nổi. Với y mà nói thì đấy thực sự là giá trên trời, y căn bản không dám mong ước.
Căn bệnh thanh thạch lệ của y đang cần những gốc sâm núi như vậy, để phòng nhỡ may rơi lệ, có thể bổ sung nguyên khí. Hái được gốc sâm núi này, chí ít khi y phát bệnh, cũng chẳng cần lo lắng không có tiền mua sâm nữa.
Hơn nữa, sâm núi ngoài việc có thể bổ nguyên khí cho y, còn là một dược liệu dùng luyện khí quan trọng.
Trong thời gian tu luyện trung đan điền, có thể dùng nhân sâm tăng cường khí cảm, tu luyện nội gia chân khí. Điều này có nghĩa là: nếu như y không phát bệnh thì trong quá trình tu luyện đan điền cũng có thể sử dụng mấy gốc sâm núi này.
Có thể hái được một gốc sâm núi giá trị năm lượng bạc, coi như lần này vào núi cũng không phải là công cốc.
Tô Trần hết sức vui mừng, rút con dao nhỏ dùng để hái thuốc ở thắt lưng ra. Đang định tiến lên hái gốc sâm núi này thì y kinh ngạc phát hiện, ở xung quanh gốc sâm có vết nhàn nhàn màu trắng giống như nước bọt của rắn.
“Nước bọt rắn?... Chẳng lẽ xung quanh gốc sâm thường xuyên có rắn xuất hiện?”
Ngay lập tức Tô Trần sinh cảnh giác, không dám đến gần gốc sâm núi.
Y tiến đến bụi cỏ gần cây thông già, cẩn thận quan sát. Rất nhanh, y đã phát hiện ra, phía sau gốc sâm núi tầm một thước(*), có một cái hang sâu thăm thẳm, miệng hang còn lớn hơn cái bát ăn. Hang nằm lẩn khuất sau một lùm cỏ um tùm.
(*) “Thước” (Hán Việt là “Xích”): đơn vị đo lường cổ, một thước này bằng khoảng 0,33 mét
Bên trong hang u ám, mơ hồ có thể thấy hai điểm sáng mờ âm độc lấp lóe, thỉnh thoảng theo gió tản ra một ít mùi tanh của rắn.
“Rắn độc!”
Nhìn thấy điểm sáng mờ kia, đồng tử của Tô Trần co lại. Y kinh hãi hít vào một hơi khí lạnh.
Đúng là có một con rắn độc ẩn nấp đâu đây. May mà vừa rồi mình không mạo hiểm đi qua; nếu không, bỗng nhiên bị nó lao ra cắn cho một phát thì bản thân y chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.
Nhìn cửa hang rộng khoảng nửa thước, con rắn bên trong cũng không phải là loại hiền lành gì.
Mùi hương của cây sâm dược hấp dẫn không ít con chim trĩ, thỏ hoang tới kiếm ăn. Con độc xà ấy ẩn nấp ở chốn này, chẳng lẽ dùng gốc sâm để nhử mồi săn?
Tô Trần kiên nhẫn quan sát gần nửa canh giờ, muốn xem coi con rắn độc này có chui ra hay không. Kết quả, y phát hiện ra con rắn này còn kiên nhẫn hơn cả y. Nó ở trong hang không nhúc nhích, quyết tử thủ gốc sâm núi.
Tô Trần đã chờ đến sốt cả ruột, không muốn đợi thêm nữa.
Một chút nữa là trời tối rồi. Trời càng tối, y càng không quan sát được rõ, tuyệt đối không phải là đối thủ của con rắn độc này. Hơn nữa, sáng mai y còn phải quay về Dược Vương Sơn Trang gấp, không còn thời gian để giằng co với con rắn này nữa. Nếu không, y sẽ khiến cho Lý Khôi dược sư không hài lòng và bị trách phạt, vậy thì mất nhiều hơn được.
Tô Trần quan sát xung quanh gốc thông già, thấy trên mặt đất có rất nhiều cỏ và lá khô, lập tức có kế sách.
Y gom cỏ khô thành một đống nhỏ, lấy từ trong ngực áo một viên đá đánh lửa, rồi châm lửa đốt cỏ. Cỏ khô bốc lên một đám khói gây ngạt mũi rất khó chịu, y vội vàng dùng một chiếc lá lớn, ra sức quạt khói về phía miệng hang.
Quả nhiên không lâu sau, trong hang cũng có động tĩnh. Con rắn độc kia không chịu nổi mùi khói, rốt cuộc không ở lì tiếp trong hang được nữa.
"Xì ~~"
Một con rắn độc dài hơn một trượng vội vàng bò ra khỏi hang. Nó chật vật thè chiếc lưỡi rắn, đôi mắt âm hiểm tức tối nhìn Tô Trần đương ở cách đó không xa.
Kim hoàn, hắc hoàn đan xen nhau, rõ ràng là một con Kim Hoàn Xà Vương.
Nó thủ ở chốn này, chiếm núi làm vương bao năm, đã săn bắt, chén thịt vô số sinh linh; chẳng ngờ lại bị thằng nhãi trước mắt này dùng khói độc gây ngạt, phải gấp rút trườn khỏi hang. Thật là vô cùng nhục nhã, nó không giáo huấn thằng nhãi này một trận thì không được.
“Kim Hoàn Xà Vương!”
Tô Trần dùng khói hun hang rắn xong, liền nhanh chóng lui về sau mấy trượng.
Y vào thâm sơn đã hai ngày cũng không tìm thấy được dấu vết của Kim Hoàn Xà; chẳng ngờ phen này chẳng những tìm được một gốc sâm núi hai, ba chục năm tuổi, lại còn phát hiện ra một con Kim Hoàn Xà, có thể nói vận khí không tệ.
Nhưng điều khiến Tô Trần kinh sợ chính là, đây là một con Kim Hoàn Xà đã trưởng thành, to hơn bắp đùi, ít nhất cũng dài trượng rưỡi, so ra còn cao lớn, uy mãnh hơn y.
Điều này khiến y cảm thấy kinh hãi.
Đây là một con Kim Hoàn Xà Vương, bá đạo vô cùng. Nếu bị nó cắn một phát thì dù là sói trưởng thành cũng phải mất mạng.
Trong lòng sợ hãi, Tô Trần gần như muốn co giò bỏ chạy.
Tô Trần bấy giờ vẫn chỉ là một tiểu võ giả chưa nhập lưu, ngay cả võ giả tam lưu cũng chưa đạt đến. Y chỉ mong bắt được một con Kim Hoàn Xà bình thường để lấy nọc, chứ đâu muốn bắt một con Kim Hoàn Xà Vương thế này.
Nhưng gốc sâm núi kia lại quá hấp dẫn.
Y vất vả lắm mới có thể vào núi một chuyến, phát hiện ra một gốc sâm núi giá năm lượng bạc, cơ hội như thế này khó khăn lắm mới có được. Nếu có thể hái được gốc sâm núi này, ít nhất trong hơn một năm tới đây, y không cần lo lắng căn bệnh thanh thạch lệ của mình lại phát tác.
Tô Trần mạnh mẽ áp chế ý nghĩ muốn chạy trốn. Y căng thẳng nhìn chằm chằm vào Kim Hoàn Xà Vương, tay cầm dao đốn củi, cẩn thận lùi chầm chậm về phía sau khoảng năm trượng.
Thân là đệ tử Dược Vương Bang, y biết khá nhiều về tập quán của loài rắn. Trong khoảng cách gần, tốc độ nhào cắn của rắn độc rất kinh người. Trong một chớp mắt, nó có thể nhào ra cắn mấy lần, thậm chí tốc độ công kích của nó còn vượt xa so với võ giả tam lưu.
Nọc độc của Kim Hoàn Xà rất lợi hại, một con trâu khỏe mạnh nặng mấy trăm cân nếu bị nó cắn một phát cũng gục rất nhanh.
Hơn nữa, đây còn là một con Kim Hoàn Xà Vương có cơ thể to lớn, dài hơn một trượng. Một khi bị nó quấn chặt thì cho dù không trúng độc cũng ngạt thở mà chết.
Tô Trần biết rõ thực lực của mình. Luận về lực đạo xuất thủ, tốc độ công kích, y đều không bằng con Kim Hoàn Xà Vương này; mà ở trong phạm vi gần, càng không phải là đối thủ của nó.
Cũng may, loài rắn có một nhược điểm chí mạng, đó là tốc độ di chuyển rất bình thường, chỉ như một đứa trẻ chạy mà thôi.
Chỉ cần duy trì một khoảng cách nhất định, tấn công từ xa thì bản thân cũng khá an toàn. Nó đuổi không kịp, muốn trốn cũng khó khăn.
Y vẫn có cơ hội giết con Kim Hoàn Xà Vương hung hãn lại có sức lực vượt qua bản thân này.
oooOoOoOooo
Thân thể to lớn của Kim Hoàn Xà Vương chầm chậm trườn tới trườn lui, cặp mắt rắn lạnh như băng, cứ nhìn chằm chằm vào vị đối thủ cẩn thận, bấy giờ đương ở cách xa năm trượng.
Nơi rừng sâu núi thẳm này ít thấy bóng dáng con người lai vãng. Từ trước đến nay, đối thủ của nó chỉ là các loại chim chóc, thỏ hoang, gà rừng, không đáng nhắc đến.
Dù là sói trưởng thành hung tàn hay trâu rừng to lớn, đều không phải là đối thủ của nó, chỉ cần một phát cắn là mất mạng. Chỉ có ít giống đại bàng, chim ưng hung mãnh bay liệng trên trời, mới khiến nó cảm thấy bị uy hiếp và phiền toái.
Có điều, nó luôn luôn ẩn mình trong hang sâu, rất ít khi trườn ra ngoài; cho dù đại bàng, chim ưng có phát hiện ra, cũng không làm gì được nó.
Gặp cường địch, nó ẩn sâu bên trong hang, án binh bất động. Một khi phát hiện có con mồi sơ sẩy tiến vào phạm vi nửa trượng gần miệng hang, nó sẽ lập tức nhào ra cắn, tiêm nọc độc, quấn chặt lấy con mồi. Rất nhanh, con mồi sẽ bị nọc độc làm cho tê liệt, mất sức phản kháng, bị nó nuốt vào bụng.
Nhưng người trước mặt này không giống với những đối thủ nó gặp trước kia. Y lại dùng khói hun, buộc nó phải rời khỏi hang.
Mấy chục năm ẩn mình trong hang ở nơi rừng sâu núi thẳm này, e rằng đây chính là đối thủ giảo hoạt nhất mà nó từng gặp.
Tác giả :
Bách Lý Tỉ