Ta Là Sát Thủ
Chương 58: Quen nhau chăng . . .
EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Trác Tiểu Tuyên lạnh nhạt nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng nhỏ giọng nói thêm một câu: “Anh từ chối rồi! Thật đó!”
Lưu Đình chạy tới trước mặt họ, chớp đôi mắt to sáng long lanh, tò mò nhìn chằm chằm Trác Tiểu Tuyên, cười ngọt ngào, “Xin chào, tôi tên Lưu Đình, bạn học của Húc Đông.”
Trác Tiểu Tuyên híp híp mắt, “Ân Húc Đông, chuyện ngành của cậu là gì?”
“…Y học lâm sàng. Nè, Lưu Đình, chúng ta ấy, nhiều lắm xem như là bạn thôi, không phải bạn học.” Ân Húc Đông nói lời lẽ nghiêm khắc với Lưu Đình.
Lưu Đình giậm giậm chân, lớn giọng: “Cậu xấu thật đó, không phải cùng lớp cũng là bạn học à, tại sao có thể nói như vậy chứ?”
Trác Tiểu Tuyên thế nào lại đột nhiên cảm thấy vốn trời tháng mười hơi có tí oi bức lại có một tia khí lạnh xâm lấn cơ thể, Ân Húc Đông bên cạnh cô thì càng thêm áp lực, khóe miệng co giật co giật, “Thế, không có việc gì chúng tôi đi trước.” Với cái cô nữ sinh õng ẹo này, cậu thật sự là không có gì.
“Chờ đã!” Lưu Đình lên tiếng kêu Ân Húc Đông đang định kéo Trác Tiểu Tuyên đi khỏi.
Trác Tiểu Tuyên khoanh tay ôm ngực đứng ở một bên, nhìn nhìn Lưu Đình đỏ rực hai má đôi mắt ngập nước, lại nhìn nhìn Ân Húc Đông vẻ mặt không biết làm sao, xem cậu ta giải quyết như thế nào.
Ân Húc Đông không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Nghe thấy Ân Húc Đông nói bằng thái độ này, Lưu Đình bỗng chốc liền đỏ rực hai hốc mắt, nức nở nói: “Tớ thích cậu, mặc kệ cô ta có phải bạn gái của cậu hay không, tớ vẫn thích cậu! Tớ sẽ không từ bỏ! Tớ đẹp hơn cô ta, có tiền hơn cô ta, ba tớ là Viện trưởng của Học viện Quân y X, cậu rõ ràng là thích tớ mà, cậu chia tay cô ta đi có được không? Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt thật tốt!” Những người bạn bên cạnh cô ta nhìn thấy cô ta khóc, lập tức vây quanh an ủi cô ta, tiện thể trừng Trác Tiểu Tuyên đang làm ra vẻ hai mắt vô tội, nhưng tiếc là ánh mắt của Trác Tiểu Tuyên chẳng hề vô tội, thậm chí có chứa sát khí? Các nữ sinh lập tức thu hồi ánh mắt trừng người, nhẹ giọng an ủi Lưu Đình.
Trác Tiểu Tuyên nhíu mày, cô gái này là có ý gì, tính quấn mãi không buông? Cô hơi nheo lại hai mắt, có nên tìm một nơi giải quyết cô gái này không? Cô cam đoan có thể làm được dù cho Conan có tới, cũng sẽ không tìm ra hung thủ là cô.
“Sao cô lại buồn chán như vậy thế hả? Cô thích ai thì đi thích ai đi, không liên quan tới tôi!” Ân Húc Đông vẫn là lần đầu tiên cảm thấy chuyện bị người cố chấp như vậy thích làm cho người ta đau đầu, “Tuyên Tuyên, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới cô ta.”
Sau khi Trác Tiểu Tuyên bị Ân Húc Đông kéo đi vài bước, ngừng một chút, quay đầu đối với Lưu Đình đang đỏ rực mắt nhìn bọn họ, mở miệng lộ ra mấy cái răng trắng, một tay để ở trên cổ làm một dấu hiệu cắt cổ, sau khi hài lòng nhìn thấy cô ta cùng bạn bè toàn thân run lên, mới tiếp tục cùng Ân Húc Đông đi đến nơi khác.
“Cô ta nói, cậu rõ ràng đã thích cô ta?”
“Khụ khụ! Không, không có chuyện đó!” Ân Húc Đông thoáng cái bị sặc nước bọt.
“Sao?”
“Anh chỉ là ở trong thời gian huấn luyện quân sự nhặt hộ cô ta cái mũ thôi. Anh xin thề! Anh thật không có ý gì khác! Nếu như anh biết cô ta sẽ là cái dạng này, thì anh đã ném mũ vào trong thùng rác ngay rồi!”
“Ừ, nhớ kỹ sau này đừng nhặt đồ bậy bạ nữa.”
“…Ừm.”
Sau khi Ân Húc Đông dẫn Trác Tiểu Tuyên dạo qua một vòng ở trong sân trường, đi tới ven hồ của trường học, cây trên bãi cỏ ven hồ rất tươi tốt, cách khá xa chút đều không nhìn thấy cảnh dưới tán cây.
Trác Tiểu Tuyên chỉ ra: Chúng ta đã đi qua chỗ này rồi.”
Ân Húc Đông mang theo đồ ăn vặt mua được từ siêu thị nhỏ của trường ngồi ở trên bãi cỏ, “Người ở đây ít, chúng ta ngồi ở trong này chút, đói bụng chưa? Qua đây ăn chút gì nào.”
Hai người ăn uống no đủ xong, nằm ở trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Ân Húc Đông nằm ở bên cạnh Trác Tiểu Tuyên, một tay cầm lấy tay cô nghịch, “Tuyên Tuyên?”
“Sao?”
“Chúng ta lúc này có tính là đang quen nhau không?” Ân Húc Đông len lén liếc nhìn Trác Tiểu Tuyên đang nhắm hai mắt thoải mái nghỉ ngơi.
“Cậu cho rằng sao?”
“Ờ, anh cảm thấy là phải!” Ân Húc Đông trở mình dùng tay chống cằm nửa ghé vào bên người Trác Tiểu Tuyên, nghiêm túc trả lời.
“Cậu cho rằng phải, vậy thì là phải.”
Câu trả lời của Trác Tiểu Tuyên ngoài Ân Húc Đông dự liệu rất nhiều, thật ra cậu ta đã sớm chuẩn bị sẽ bị đả kích, hoàn toàn không nghĩ tới sự thực sẽ giống như thế trái ngược với tình cảnh trong tưởng tượng của cậu ta, thế cho nên kinh ngạc đến ngây người không kịp phản ứng.
Trác Tiểu Tuyên đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu ta nói chuyện, nhẹ nhàng mở mắt ra, lại nhìn thấy bộ dạng khờ khờ đó của cậu ta, có phải như là bản thân đã làm một cái lựa chọn cực sai lầm hay không? Cô ho nhẹ hai tiếng làm tỉnh lại Ân Húc Đông đang kinh ngạc đến ngây người.
Ân Húc Đông đột nhiên nhào tới ôm lấy Trác Tiểu Tuyên, mặt dán vào mặt của cô cọ cọ, “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Anh…”
“Bên kia! Hai sinh viên bên kia đang làm gì thế?!” Một giọng nói đột ngột vang lên, khi giáo viên đang tuần tra đi tới ven hồ, vậy mà lại nhìn thấy một nam đặt ở trên người một nữ, lại dám to gan giữa ban ngày ban mặt không đem giáo kỷ để vào mắt?! Không trừng phạt nghiêm khắc chúng nó một chút, thì tụi sinh viên này càng ngày càng tự tung tự tác mà!
“Nguy rồi! Tuyên Tuyên chạy mau!” Ân Húc Đông nhanh chóng bò dậy kéo Trác Tiểu Tuyên chạy, trường quân đội nghiêm cấm sinh viên nói chuyện yêu thương, cần phải lén lén lút lút mà yêu, bây giờ họ bị giáo viên bắt tại trận, nếu như bị bắt được, xử phạt thông báo cho toàn trường là tuyệt đối sẽ không thiếu!
Về sau khi cùng sư huynh trò chuyện nói về chuyện yêu đương gì gì đó ở trường học, hỏi là ven hồ vô cùng thích hợp nói chuyện yêu đương vì sao lại không nhìn thấy tình nhân xuất hiện ở đó? Sư huynh đáp rằng: Ngốc thế! Chú cũng biết ở đó có rừng cây nhỏ thích hợp cho uyên ương triền miên, thế mấy giáo viên lại ngốc ngếch không biết à? Các giáo viên chuyên môn đứng ở đó chờ, sau đó tiến hành một sự nghiệp vĩ đại đó là gậy đánh uyên ương! Dần dà thì không có người đi vào trong đó nói chuyện yêu đương nữa, chỉ có mấy đứa gà mờ mới nhập học hàng năm mới đi vào trong đó làm uyên ương!
Có người bất mãn, nói lẩm bẩm: Vậy mà sư huynh các anh cũng không truyền đạo thụ nghiệp cho các sư đệ, không biết đã có bao nhiêu sư đệ sư muội bị bắt tại trận rồi.
Sư huynh cười ha ha: Vậy chú không hiểu rồi, trong trường quân đội buồn quá mà, ngày thường không có việc gì vui, nếu như nói cho mấy chú biết, há chẳng phải là thiếu đi rất nhiều chuyện vui?
Chúng sư đệ tức giận bất bình, thầm mắng các sư huynh quá ác độc, nhưng lại không thể tiến hành trả thù được các sư huynh, thế là đưa oán hận của bọn họ chuyển dời đến trên người các sư đệ thế hệ tiếp theo, cũng không đem chuyện này nói với bọn họ… Thế là, cái tuần hoàn ác tính đấy cứ như vậy được sinh ra, tân sinh viên mỗi năm nhất định sẽ có một ít như vậy bị bắt phê bình tiến hành giáo dục tư tưởng.
Giờ khắc này Ân Húc Đông kéo Trác Tiểu Tuyên chạy như bay mà đi, giáo viên phía sau vẫn cứ kiên nhẫn đuổi theo, trong miệng còn la hét: “Đứng lại cho ta! Ta đã nhận được mặt của hai đứa bây rồi! Có chạy nữa cũng vô dụng!”
Hù dọa ai thế? Trác Tiểu Tuyên vốn không phải là sinh viên trường của bọn họ, đương nhiên là không sợ, mà Ân Húc Đông xưa nay đều không phải là sinh viên ngoan hiền gì, sao có thể bị hù mấy câu thì ngoan ngoãn đứng lại bị bắt?
Hai người chạy vội về trước, sau khi vòng vo một vòng, trước mặt xuất hiện một bức tường cao ba mét, Ân Húc Đông bước chân nhanh hơn dẫn đầu vọt tới dưới góc tường, ngồi khụy xuống, hai tay đan lại đặt ở trước đầu gối, khi Trác Tiểu Tuyên chạy tới giẫm lên trên bàn tay của cậu ta, lập tức dùng sức nâng lên, Trác Tiểu Tuyên liền mượn lực nhảy lên trên tường, Ân Húc Đông nhảy lên một cái, tay bám vào đầu tường, lập tức lại được Trác Tiểu Tuyên đưa tay kéo, cũng nhanh chóng bò lên tường, sau đó hai người nhảy xuống tường bên kia, liền biến mất ở trước mặt của giáo viên đang truy đuổi họ.
Giáo viên Học viện Quân y không thể so với quân nhân bình thường có lực hành động mạnh, chỉ có thể vọng tường than thở, bản lĩnh của hai đứa này nhanh nhẹn quá, phối hợp đến mức được gọi là nước chảy mây trôi, chỉ có thể thở dài rời khỏi.
Trác Tiểu Tuyên phán đoán tiếng bước chân của giáo viên đã đi xa, nói với Ân Húc Đông đang cực kỳ hồi hộp căng thẳng nhoài người vào trên vách tường dùng tai nghe tiếng động bên kia: “Người đó đi rồi.”
Ân Húc Đông thở phào một hơi, sau đó ôm bụng cười cười ha hả, vừa rồi thật sự kích thích ghê!
Khóe mắt Trác Tiểu Tuyên hiếm khi cong cũng cong cong lên, cô vẫn là lần đầu gặp phải loại sự tình này, biết rõ tình hình là đối phương không có khả năng đuổi kịp mình vậy mà cũng cảm thấy một chút căng thẳng, tim cũng đập nhanh một chút, loại cảm giác mới lạ này làm cô không khỏi theo Ân Húc Đông cười nhẹ ra tiếng.
Mặt của Trác Tiểu Tuyên xưa nay lạnh như băng lại cười nhẹ nhàng như vậy, sự tương phản mãnh liệt làm lộ rõ nét động lòng người xưa nay chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm Ân Húc Đông nhìn đến tim ngứa ngáy, nhịn không được liền cúi đầu ở trên khóe miệng của Trác Tiểu Tuyên chụt một cái, để trán lên trán của cô, sau đó lại cúi đầu chụt một cái, chụt một cái lại một cái, có một lần còn lén vươn đầu lưỡi liếm thử một cái.
Ân Húc Đông còn định chụt tiếp mấy lần, Trác Tiểu Tuyên đưa tay đẩy mặt của cậu ta ra, “Tôi đi về đây.” Sau đó liền chạy như bay ra cổng trường, tốc độ nhanh đến nỗi làm Ân Húc Đông theo không kịp, giương miệng gọi uy uy mấy tiếng thì người liền không thấy tăm hơi đâu nữa, đây là…thẹn thùng đến.. giận chạy?
Sau khi Trác Tiểu Tuyên về đến ký túc xá, những người khác thấy thế lập tức kinh sợ, xưa nay luôn lấy mặt than công diễn với trước mặt dân chúng, cho tới bây giờ Trác Tiểu Tuyên đều là mặt không đổi sắc, hiện tại sắc mặt lại ửng hồng, thở hồng hộc, lại liên tưởng đến hôm nay cô chưa xin được đơn phê duyệt ra ngoài nhưng lại không thấy bóng dáng cả ngày nay, ha, cô gái này đi làm chuyện xấu! Mọi người cũng không vạch trần, chỉ là thỉnh thoảng dùng ánh mắt có chứa hàm ý đặc biệt cùng với mỉm cười nhìn nhìn Trác Tiểu Tuyên.
Tiểu Trần nửa nằm ở trên giường, chuẩn bị môn học ngày mai, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Tiểu Tuyên động tác của cậu nhanh quá! Nhìn trúng nam sinh nào rồi? Sao trước cũng không thấy cậu có động tĩnh gì?”
Một người mở ra đề tài, những nữ sinh khác cũng bắt đầu líu ríu hỏi tới tấp, tiến hành các kiểu kỹ năng đào móc sâu tầng với thân phận của nam sinh kia, không biết làm sao trong một tháng huấn luyện qua cũng chưa thấy Trác Tiểu Tuyên cùng người nam sinh nào đi được tương đối gần, các kiểu kỹ năng đều giở ra hết cả cũng không đoán ra là nam sinh nào, cuối cùng vẫn phải đem vấn đề hỏi Trác Tiểu Tuyên.
“Tiểu Tuyên, cậu cứ nói đi mà, là ai thế? Bọn mình đều tò mò quá rồi nè! Nếu như không nói, cả đêm tớ đều sẽ hỏi vấn đề này, sau đó thì tớ không ngủ được, sau đó cuộc tập hợp luyện tập ngày mai khẳng định là không dậy nổi, sau đó thì chắc chắn sẽ bị phạt, sau đó thì cả đám cùng nhau bị phạt, sau đó…”
“Khỏi đoán nữa, không phải nam sinh trường chúng ta.” Trác Tiểu Tuyên liếc họ một cái, lạnh nhạt nói.
“Không phải trường chúng ta?!”
“Cậu chưa xin được đơn phê duyệt ra ngoài, cậu là… A! Cậu, cậu…” Tiểu Nhu nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc thở nhẹ ra tiếng.
Trác Tiểu Tuyên chính là cố ý muốn để cho họ biết, lợi dụng được thì tốt, sau này gặp phải kiểm tra đột xuất gì gì đó thì cũng có thể giúp lừa dối qua ải, gật đầu thừa nhận, “Phải.”
“Lá gan của cậu lớn thật nhỉ! Không biết lén đi ra ngoài bị bắt được sẽ bị phạt, còn là phạt nặng sao?” Tiểu Nhu chậc chậc cảm thán.
“Đúng rồi, máy giám sát trên bức tường, cậu làm sao tránh được? Có khi nào bị quay lại rồi không? Bị quay lại rồi chăng? Chính trị viên sẽ tìm cậu làm công tác tư tưởng mất!” Tiểu Dương nhỏ giọng nói nhỏ.
Tiểu Nhã ở giường trên của Tiểu Tuyên chớp chớp cặp mắt to, “Tớ thì lại khá tò mò, không có đơn xin ra ngoài, không thể ngồi xe tuyến của trường được, cậu là làm thế nào ra được?”
Trác Tiểu Tuyên đương nhiên sẽ không nói cho họ biết là mình dùng khinh công lén chạy ra ngoài, chỉ nói cho họ biết là sau khi trèo qua tường vây thì chạy một mạch. Thế là, họ liền bị cái “hành động vĩ đại” này của Trác Tiểu Tuyên làm chấn động, Trác Tiểu Tuyên gầy teo yếu ớt như thế kia nhưng vì cùng người yêu gặp mặt, lại dám có thể vì tình yêu của mình chạy mười mấy km, này con mẹ nó chính là “Tình yêu chạy bộ năm mươi km” hoa lệ lệ vừa mới ra đây mà, ngay lập tức cảm động đến nước mắt rớt xuống tí tách, nhiệt tình vỗ bộ ngực lép đến không thể lép hơn nữa thề tuyệt đối bảo mật chuyện cô lén đi ra ngoài, với cả sau này lén đi ra ngoài chỉ cần báo cho họ biết một cái, đều sẽ có họ chịu trách nhiệm cho, không cần lo lắng có kiểm tra khám xét gì gì đó nữa.
–––– o O o ––––
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Trác Tiểu Tuyên lạnh nhạt nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng nhỏ giọng nói thêm một câu: “Anh từ chối rồi! Thật đó!”
Lưu Đình chạy tới trước mặt họ, chớp đôi mắt to sáng long lanh, tò mò nhìn chằm chằm Trác Tiểu Tuyên, cười ngọt ngào, “Xin chào, tôi tên Lưu Đình, bạn học của Húc Đông.”
Trác Tiểu Tuyên híp híp mắt, “Ân Húc Đông, chuyện ngành của cậu là gì?”
“…Y học lâm sàng. Nè, Lưu Đình, chúng ta ấy, nhiều lắm xem như là bạn thôi, không phải bạn học.” Ân Húc Đông nói lời lẽ nghiêm khắc với Lưu Đình.
Lưu Đình giậm giậm chân, lớn giọng: “Cậu xấu thật đó, không phải cùng lớp cũng là bạn học à, tại sao có thể nói như vậy chứ?”
Trác Tiểu Tuyên thế nào lại đột nhiên cảm thấy vốn trời tháng mười hơi có tí oi bức lại có một tia khí lạnh xâm lấn cơ thể, Ân Húc Đông bên cạnh cô thì càng thêm áp lực, khóe miệng co giật co giật, “Thế, không có việc gì chúng tôi đi trước.” Với cái cô nữ sinh õng ẹo này, cậu thật sự là không có gì.
“Chờ đã!” Lưu Đình lên tiếng kêu Ân Húc Đông đang định kéo Trác Tiểu Tuyên đi khỏi.
Trác Tiểu Tuyên khoanh tay ôm ngực đứng ở một bên, nhìn nhìn Lưu Đình đỏ rực hai má đôi mắt ngập nước, lại nhìn nhìn Ân Húc Đông vẻ mặt không biết làm sao, xem cậu ta giải quyết như thế nào.
Ân Húc Đông không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Nghe thấy Ân Húc Đông nói bằng thái độ này, Lưu Đình bỗng chốc liền đỏ rực hai hốc mắt, nức nở nói: “Tớ thích cậu, mặc kệ cô ta có phải bạn gái của cậu hay không, tớ vẫn thích cậu! Tớ sẽ không từ bỏ! Tớ đẹp hơn cô ta, có tiền hơn cô ta, ba tớ là Viện trưởng của Học viện Quân y X, cậu rõ ràng là thích tớ mà, cậu chia tay cô ta đi có được không? Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt thật tốt!” Những người bạn bên cạnh cô ta nhìn thấy cô ta khóc, lập tức vây quanh an ủi cô ta, tiện thể trừng Trác Tiểu Tuyên đang làm ra vẻ hai mắt vô tội, nhưng tiếc là ánh mắt của Trác Tiểu Tuyên chẳng hề vô tội, thậm chí có chứa sát khí? Các nữ sinh lập tức thu hồi ánh mắt trừng người, nhẹ giọng an ủi Lưu Đình.
Trác Tiểu Tuyên nhíu mày, cô gái này là có ý gì, tính quấn mãi không buông? Cô hơi nheo lại hai mắt, có nên tìm một nơi giải quyết cô gái này không? Cô cam đoan có thể làm được dù cho Conan có tới, cũng sẽ không tìm ra hung thủ là cô.
“Sao cô lại buồn chán như vậy thế hả? Cô thích ai thì đi thích ai đi, không liên quan tới tôi!” Ân Húc Đông vẫn là lần đầu tiên cảm thấy chuyện bị người cố chấp như vậy thích làm cho người ta đau đầu, “Tuyên Tuyên, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới cô ta.”
Sau khi Trác Tiểu Tuyên bị Ân Húc Đông kéo đi vài bước, ngừng một chút, quay đầu đối với Lưu Đình đang đỏ rực mắt nhìn bọn họ, mở miệng lộ ra mấy cái răng trắng, một tay để ở trên cổ làm một dấu hiệu cắt cổ, sau khi hài lòng nhìn thấy cô ta cùng bạn bè toàn thân run lên, mới tiếp tục cùng Ân Húc Đông đi đến nơi khác.
“Cô ta nói, cậu rõ ràng đã thích cô ta?”
“Khụ khụ! Không, không có chuyện đó!” Ân Húc Đông thoáng cái bị sặc nước bọt.
“Sao?”
“Anh chỉ là ở trong thời gian huấn luyện quân sự nhặt hộ cô ta cái mũ thôi. Anh xin thề! Anh thật không có ý gì khác! Nếu như anh biết cô ta sẽ là cái dạng này, thì anh đã ném mũ vào trong thùng rác ngay rồi!”
“Ừ, nhớ kỹ sau này đừng nhặt đồ bậy bạ nữa.”
“…Ừm.”
Sau khi Ân Húc Đông dẫn Trác Tiểu Tuyên dạo qua một vòng ở trong sân trường, đi tới ven hồ của trường học, cây trên bãi cỏ ven hồ rất tươi tốt, cách khá xa chút đều không nhìn thấy cảnh dưới tán cây.
Trác Tiểu Tuyên chỉ ra: Chúng ta đã đi qua chỗ này rồi.”
Ân Húc Đông mang theo đồ ăn vặt mua được từ siêu thị nhỏ của trường ngồi ở trên bãi cỏ, “Người ở đây ít, chúng ta ngồi ở trong này chút, đói bụng chưa? Qua đây ăn chút gì nào.”
Hai người ăn uống no đủ xong, nằm ở trên bãi cỏ nghỉ ngơi, Ân Húc Đông nằm ở bên cạnh Trác Tiểu Tuyên, một tay cầm lấy tay cô nghịch, “Tuyên Tuyên?”
“Sao?”
“Chúng ta lúc này có tính là đang quen nhau không?” Ân Húc Đông len lén liếc nhìn Trác Tiểu Tuyên đang nhắm hai mắt thoải mái nghỉ ngơi.
“Cậu cho rằng sao?”
“Ờ, anh cảm thấy là phải!” Ân Húc Đông trở mình dùng tay chống cằm nửa ghé vào bên người Trác Tiểu Tuyên, nghiêm túc trả lời.
“Cậu cho rằng phải, vậy thì là phải.”
Câu trả lời của Trác Tiểu Tuyên ngoài Ân Húc Đông dự liệu rất nhiều, thật ra cậu ta đã sớm chuẩn bị sẽ bị đả kích, hoàn toàn không nghĩ tới sự thực sẽ giống như thế trái ngược với tình cảnh trong tưởng tượng của cậu ta, thế cho nên kinh ngạc đến ngây người không kịp phản ứng.
Trác Tiểu Tuyên đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu ta nói chuyện, nhẹ nhàng mở mắt ra, lại nhìn thấy bộ dạng khờ khờ đó của cậu ta, có phải như là bản thân đã làm một cái lựa chọn cực sai lầm hay không? Cô ho nhẹ hai tiếng làm tỉnh lại Ân Húc Đông đang kinh ngạc đến ngây người.
Ân Húc Đông đột nhiên nhào tới ôm lấy Trác Tiểu Tuyên, mặt dán vào mặt của cô cọ cọ, “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Anh…”
“Bên kia! Hai sinh viên bên kia đang làm gì thế?!” Một giọng nói đột ngột vang lên, khi giáo viên đang tuần tra đi tới ven hồ, vậy mà lại nhìn thấy một nam đặt ở trên người một nữ, lại dám to gan giữa ban ngày ban mặt không đem giáo kỷ để vào mắt?! Không trừng phạt nghiêm khắc chúng nó một chút, thì tụi sinh viên này càng ngày càng tự tung tự tác mà!
“Nguy rồi! Tuyên Tuyên chạy mau!” Ân Húc Đông nhanh chóng bò dậy kéo Trác Tiểu Tuyên chạy, trường quân đội nghiêm cấm sinh viên nói chuyện yêu thương, cần phải lén lén lút lút mà yêu, bây giờ họ bị giáo viên bắt tại trận, nếu như bị bắt được, xử phạt thông báo cho toàn trường là tuyệt đối sẽ không thiếu!
Về sau khi cùng sư huynh trò chuyện nói về chuyện yêu đương gì gì đó ở trường học, hỏi là ven hồ vô cùng thích hợp nói chuyện yêu đương vì sao lại không nhìn thấy tình nhân xuất hiện ở đó? Sư huynh đáp rằng: Ngốc thế! Chú cũng biết ở đó có rừng cây nhỏ thích hợp cho uyên ương triền miên, thế mấy giáo viên lại ngốc ngếch không biết à? Các giáo viên chuyên môn đứng ở đó chờ, sau đó tiến hành một sự nghiệp vĩ đại đó là gậy đánh uyên ương! Dần dà thì không có người đi vào trong đó nói chuyện yêu đương nữa, chỉ có mấy đứa gà mờ mới nhập học hàng năm mới đi vào trong đó làm uyên ương!
Có người bất mãn, nói lẩm bẩm: Vậy mà sư huynh các anh cũng không truyền đạo thụ nghiệp cho các sư đệ, không biết đã có bao nhiêu sư đệ sư muội bị bắt tại trận rồi.
Sư huynh cười ha ha: Vậy chú không hiểu rồi, trong trường quân đội buồn quá mà, ngày thường không có việc gì vui, nếu như nói cho mấy chú biết, há chẳng phải là thiếu đi rất nhiều chuyện vui?
Chúng sư đệ tức giận bất bình, thầm mắng các sư huynh quá ác độc, nhưng lại không thể tiến hành trả thù được các sư huynh, thế là đưa oán hận của bọn họ chuyển dời đến trên người các sư đệ thế hệ tiếp theo, cũng không đem chuyện này nói với bọn họ… Thế là, cái tuần hoàn ác tính đấy cứ như vậy được sinh ra, tân sinh viên mỗi năm nhất định sẽ có một ít như vậy bị bắt phê bình tiến hành giáo dục tư tưởng.
Giờ khắc này Ân Húc Đông kéo Trác Tiểu Tuyên chạy như bay mà đi, giáo viên phía sau vẫn cứ kiên nhẫn đuổi theo, trong miệng còn la hét: “Đứng lại cho ta! Ta đã nhận được mặt của hai đứa bây rồi! Có chạy nữa cũng vô dụng!”
Hù dọa ai thế? Trác Tiểu Tuyên vốn không phải là sinh viên trường của bọn họ, đương nhiên là không sợ, mà Ân Húc Đông xưa nay đều không phải là sinh viên ngoan hiền gì, sao có thể bị hù mấy câu thì ngoan ngoãn đứng lại bị bắt?
Hai người chạy vội về trước, sau khi vòng vo một vòng, trước mặt xuất hiện một bức tường cao ba mét, Ân Húc Đông bước chân nhanh hơn dẫn đầu vọt tới dưới góc tường, ngồi khụy xuống, hai tay đan lại đặt ở trước đầu gối, khi Trác Tiểu Tuyên chạy tới giẫm lên trên bàn tay của cậu ta, lập tức dùng sức nâng lên, Trác Tiểu Tuyên liền mượn lực nhảy lên trên tường, Ân Húc Đông nhảy lên một cái, tay bám vào đầu tường, lập tức lại được Trác Tiểu Tuyên đưa tay kéo, cũng nhanh chóng bò lên tường, sau đó hai người nhảy xuống tường bên kia, liền biến mất ở trước mặt của giáo viên đang truy đuổi họ.
Giáo viên Học viện Quân y không thể so với quân nhân bình thường có lực hành động mạnh, chỉ có thể vọng tường than thở, bản lĩnh của hai đứa này nhanh nhẹn quá, phối hợp đến mức được gọi là nước chảy mây trôi, chỉ có thể thở dài rời khỏi.
Trác Tiểu Tuyên phán đoán tiếng bước chân của giáo viên đã đi xa, nói với Ân Húc Đông đang cực kỳ hồi hộp căng thẳng nhoài người vào trên vách tường dùng tai nghe tiếng động bên kia: “Người đó đi rồi.”
Ân Húc Đông thở phào một hơi, sau đó ôm bụng cười cười ha hả, vừa rồi thật sự kích thích ghê!
Khóe mắt Trác Tiểu Tuyên hiếm khi cong cũng cong cong lên, cô vẫn là lần đầu gặp phải loại sự tình này, biết rõ tình hình là đối phương không có khả năng đuổi kịp mình vậy mà cũng cảm thấy một chút căng thẳng, tim cũng đập nhanh một chút, loại cảm giác mới lạ này làm cô không khỏi theo Ân Húc Đông cười nhẹ ra tiếng.
Mặt của Trác Tiểu Tuyên xưa nay lạnh như băng lại cười nhẹ nhàng như vậy, sự tương phản mãnh liệt làm lộ rõ nét động lòng người xưa nay chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm Ân Húc Đông nhìn đến tim ngứa ngáy, nhịn không được liền cúi đầu ở trên khóe miệng của Trác Tiểu Tuyên chụt một cái, để trán lên trán của cô, sau đó lại cúi đầu chụt một cái, chụt một cái lại một cái, có một lần còn lén vươn đầu lưỡi liếm thử một cái.
Ân Húc Đông còn định chụt tiếp mấy lần, Trác Tiểu Tuyên đưa tay đẩy mặt của cậu ta ra, “Tôi đi về đây.” Sau đó liền chạy như bay ra cổng trường, tốc độ nhanh đến nỗi làm Ân Húc Đông theo không kịp, giương miệng gọi uy uy mấy tiếng thì người liền không thấy tăm hơi đâu nữa, đây là…thẹn thùng đến.. giận chạy?
Sau khi Trác Tiểu Tuyên về đến ký túc xá, những người khác thấy thế lập tức kinh sợ, xưa nay luôn lấy mặt than công diễn với trước mặt dân chúng, cho tới bây giờ Trác Tiểu Tuyên đều là mặt không đổi sắc, hiện tại sắc mặt lại ửng hồng, thở hồng hộc, lại liên tưởng đến hôm nay cô chưa xin được đơn phê duyệt ra ngoài nhưng lại không thấy bóng dáng cả ngày nay, ha, cô gái này đi làm chuyện xấu! Mọi người cũng không vạch trần, chỉ là thỉnh thoảng dùng ánh mắt có chứa hàm ý đặc biệt cùng với mỉm cười nhìn nhìn Trác Tiểu Tuyên.
Tiểu Trần nửa nằm ở trên giường, chuẩn bị môn học ngày mai, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Tiểu Tuyên động tác của cậu nhanh quá! Nhìn trúng nam sinh nào rồi? Sao trước cũng không thấy cậu có động tĩnh gì?”
Một người mở ra đề tài, những nữ sinh khác cũng bắt đầu líu ríu hỏi tới tấp, tiến hành các kiểu kỹ năng đào móc sâu tầng với thân phận của nam sinh kia, không biết làm sao trong một tháng huấn luyện qua cũng chưa thấy Trác Tiểu Tuyên cùng người nam sinh nào đi được tương đối gần, các kiểu kỹ năng đều giở ra hết cả cũng không đoán ra là nam sinh nào, cuối cùng vẫn phải đem vấn đề hỏi Trác Tiểu Tuyên.
“Tiểu Tuyên, cậu cứ nói đi mà, là ai thế? Bọn mình đều tò mò quá rồi nè! Nếu như không nói, cả đêm tớ đều sẽ hỏi vấn đề này, sau đó thì tớ không ngủ được, sau đó cuộc tập hợp luyện tập ngày mai khẳng định là không dậy nổi, sau đó thì chắc chắn sẽ bị phạt, sau đó thì cả đám cùng nhau bị phạt, sau đó…”
“Khỏi đoán nữa, không phải nam sinh trường chúng ta.” Trác Tiểu Tuyên liếc họ một cái, lạnh nhạt nói.
“Không phải trường chúng ta?!”
“Cậu chưa xin được đơn phê duyệt ra ngoài, cậu là… A! Cậu, cậu…” Tiểu Nhu nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc thở nhẹ ra tiếng.
Trác Tiểu Tuyên chính là cố ý muốn để cho họ biết, lợi dụng được thì tốt, sau này gặp phải kiểm tra đột xuất gì gì đó thì cũng có thể giúp lừa dối qua ải, gật đầu thừa nhận, “Phải.”
“Lá gan của cậu lớn thật nhỉ! Không biết lén đi ra ngoài bị bắt được sẽ bị phạt, còn là phạt nặng sao?” Tiểu Nhu chậc chậc cảm thán.
“Đúng rồi, máy giám sát trên bức tường, cậu làm sao tránh được? Có khi nào bị quay lại rồi không? Bị quay lại rồi chăng? Chính trị viên sẽ tìm cậu làm công tác tư tưởng mất!” Tiểu Dương nhỏ giọng nói nhỏ.
Tiểu Nhã ở giường trên của Tiểu Tuyên chớp chớp cặp mắt to, “Tớ thì lại khá tò mò, không có đơn xin ra ngoài, không thể ngồi xe tuyến của trường được, cậu là làm thế nào ra được?”
Trác Tiểu Tuyên đương nhiên sẽ không nói cho họ biết là mình dùng khinh công lén chạy ra ngoài, chỉ nói cho họ biết là sau khi trèo qua tường vây thì chạy một mạch. Thế là, họ liền bị cái “hành động vĩ đại” này của Trác Tiểu Tuyên làm chấn động, Trác Tiểu Tuyên gầy teo yếu ớt như thế kia nhưng vì cùng người yêu gặp mặt, lại dám có thể vì tình yêu của mình chạy mười mấy km, này con mẹ nó chính là “Tình yêu chạy bộ năm mươi km” hoa lệ lệ vừa mới ra đây mà, ngay lập tức cảm động đến nước mắt rớt xuống tí tách, nhiệt tình vỗ bộ ngực lép đến không thể lép hơn nữa thề tuyệt đối bảo mật chuyện cô lén đi ra ngoài, với cả sau này lén đi ra ngoài chỉ cần báo cho họ biết một cái, đều sẽ có họ chịu trách nhiệm cho, không cần lo lắng có kiểm tra khám xét gì gì đó nữa.
–––– o O o ––––
Tác giả :
Bệnh Oa