Ta Là Sát Thủ
Chương 35: Đã chết . . .
EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Mỗi người cầm lấy một cây súng bắn tỉa trong tay lại tiếp tục vác theo một cái ba lô lớn leo lên một chiếc xe tải quân sự đỗ ở cửa nhà kho, chia thành hai hàng ngồi xuống, Tần Khả Tuyên ngồi ở vị trí gần ngoài nhất, Cảnh Khúc Tề ngồi ở vị trí kế bên cô.
Sau khi xe tải chạy, Cảnh Khúc Tề liền lấy từ trong túi áo ra hai cây bút sơn một đen một lục đưa cho Tần Khả Tuyên, đưa mặt tới trước mặt cô, nói: “Nè, giúp tôi vẽ lên.”
Tần Khả Tuyên mặc kệ hắn, “Tự mình vẽ.”
“Ơ hay, đây không phải là không có gương à, tôi tự vẽ loạn nhất định sẽ vẽ lệch hết, như thế xấu biết bao ảnh hưởng biết bao đến hình tượng của tôi! Giúp chút đi mà!”
Tần Khả Tuyên bị hắn quấy rầy đến phiền, liền cầm lấy hai cây bút sơn vẽ lên trên mặt hắn, xuống tay vô cùng thô bạo, vẽ đến Cảnh Khúc Tề kêu đau quá, hai ba cái thì đã vẽ xong, Tần Khả Tuyên ném bút sơn trả lại cho Cảnh Khúc Tề tính nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại bị Cảnh Khúc Tề quấy rầy.
“Tần Khả Tuyên, để tôi giúp cô vẽ lên.”
“Không cần thiết.”
“Gì? Cô nhất định là không biết tác dụng của vẽ hoa văn lên mặt đúng không? Thật ra nó đóng vai trò ngụy trang quang học giống quân phục ngụy trang trên người của chúng ta, còn nữa chờ khi cô nằm trong đống cỏ mai phục thì biết thứ này vẫn còn tác dụng chống muỗi, quan trọng nhất chính là ngụy trang tia hồng ngoại. Vào ban đêm, cô đừng tưởng rằng ẩn núp thì người ta không tìm được cô, đeo dụng cụ hồng ngoại nhìn ban đêm lên, cô trốn ở đằng sau tảng đá vẫn có thể đem mọi cử chỉ động tác của cô thấy rõ mồn một như thường! Bôi những thứ sơn có khả năng ngăn vật chất hồng ngoại này lên, cô nằm trong bụi cỏ, cũng sẽ không thoáng cái bị người phát hiện mặt của cô.”
Trốn ở sau tảng đá cũng có thể nhìn thấy? Điều này sao có thể? Tần Khả Tuyên không nói gì trầm mặc suy nghĩ.
“Hé hé, đó chính là lợi ích của bộ đội đặc chủng, trang bị đặc biệt lợi hại, mỗi một bộ đội đặc chủng đều được phát một dụng cụ hồng ngoại nhìn ban đêm, quá sướng! Phải biết rằng một số đại đội cả một đại đội mới có mấy cái như thế đó! Đáng tiếc chúng ta bây giờ vẫn chưa phải là bộ đội đặc chủng chính quy, không được phát dụng cụ nhìn ban đêm…”
“Giúp tôi vẽ lên.” Tần Khả Tuyên cắt ngang suy tưởng thao thao bất tuyệt của hắn.
“À ừ, cô đem mặt nâng cao lên chút, sang gần đây một chút, nhắm mắt lại.”
Tần Khả Tuyên theo lời hắn nói nhắm mắt lại để cho hắn vẽ hoa văn lên mặt, Cảnh Khúc Tề nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang ngẩng lên ở trước mặt mình, trong lòng không kềm được thầm cảm thán, không ngờ lại không nhìn thấy được lỗ chân lông, làn da thật sự là quá trắng nõn! Tần Khả Tuyên nhắm mắt lại xem ra không còn tỏa ra cảm giác lạnh lùng đến khó gần của ngày thường nữa, nhìn tựa như thiên sứ đang ngủ, lông mi cong cong nhẹ nhàng run rẩy, Cảnh Khúc Tề ngắm đến hơi mất hồn, rất muốn đưa tay sờ sờ nước da trông có vẻ trắng mịn đó.
Tần Khả Tuyên hơi mím môi để lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn của cô, phút chốc mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cảnh Khúc Tề, “Anh muốn nhìn tới khi nào?”
“Hả? Tôi, tôi không phải…” Cảnh Khúc Tề bối rối, luống cuống tay chân định che giấu chuyện đáng xấu hổ nhìn mặt cô đến ngây người của mình hồi nãy.
Mấy người khác ngồi ở bên cạnh nhìn thấy toàn quá trình lập tức cười ầm lên, Cảnh Khúc Tề lập tức nhe răng trợn mắt lườm mấy người đang cười ha hả, khuôn mặt vẽ loạn sơn màu nhìn không ra sắc mặt của hắn, nhưng lỗ tai hồng hết cả lên lại khiến hắn lộ ra hết, hắn cứ thế không dám nhìn mặt của Tần Khả Tuyên nữa.
Một vị Đội phó ngồi ở buồng điều khiển xuyên qua song sắt chạm rỗng, quát mắng bọn họ: “Giữ yên lặng!”
Đội trưởng bên cạnh hắn thì ngược lại xua xua tay bảo hắn nguôi giận, nói lướt qua: “Cứ để cho tụi nó vui vẻ trước đi, bảy ngày tiếp theo thì tụi nó có mà khóc.”
Tần Khả Tuyên lấy lại bút sơn từ trong tay Cảnh Khúc Tề đang bận đá mấy người cười trộm, nhắm mắt lại, vẽ đại khái vài nét bút lên mặt, nhưng cũng không đem bút sơn trả lại cho Cảnh Khúc Tề, mà nhét thẳng vào trong túi áo của mình, còn tựa vào thành xe nhìn cảnh sắc bên ngoài làm như không có chuyện ấy.
Cảnh Khúc Tề cũng tựa vào thành xe, lén nhìn trộm gò má của Tần Khả Tuyên, chuyện xấu hổ xảy ra hồi nãy làm cho hắn không tiện đòi lại bút sơn bị lấy mất. Lúc này, hắn lại không thể không âm thầm tiếc nuối, làn da đẹp như vậy bị bút sơn vẽ lên mấy vệt màu thực sự là phá hoại mỹ cảm quá đi!
Xe tải quân sự chạy một mạch đến một dãy núi hoang dã hoàn toàn xa lạ, sau đó dừng lại bảo Tần Khả Tuyên ngồi ở gần ngoài nhất xuống xe, Đội trưởng đứng ở chỗ đuôi xe đối với bọn họ nói: “Từ bây giờ trở đi đã bắt đầu bước vào khu khảo nghiệm của các cô cậu, vì để bảo đảm chắc chắn mỗi người dựa vào sức lực của bản thân vượt qua khảo nghiệm lần này, chúng tôi sẽ cách mỗi một đoạn thả một người, Tần Khả Tuyên, em là người đầu tiên.”
Tần Khả Tuyên gật gật đầu nhìn Đội trưởng một lần nữa leo lên xe nghênh ngang mà đi, cô hí hí mắt lướt nhìn hoàn cảnh chung quanh một lần, cầm lấy súng bắn tỉa lách mình tiến vào trong rừng rậm.
Cảnh Khúc Tề ngồi ở trên xe tải đang dần chạy xa nhìn bóng lưng của Tần Khả Tuyên lo canh cánh trong lòng, cô ta vừa mới gia nhập lớp bọn hắn hai ngày, có khi nào mới vừa đi ra ngoài thì bị bộ đội đặc chủng kỳ cựu cho cái đoàng không? Bộ dạng lo lắng của Cảnh Khúc Tề rơi vào trong mắt những người khác, dẫn tới một anh chàng bình thường rất không thích hắn châm chọc khiêu khích: “Ôi, hồi nãy tình cảm còn chưa thấy đủ hả? Lo lắng cho em gái người ta thì đi theo làm Hộ Hoa Sứ Giả ấy!”
Cảnh Khúc Tề thu tầm mắt về, nhướng mày xem thường nói: “Ấy, ấy cái rắm! Tao tình nguyện lo lắng liên quan gì đến mày, chưa thấy qua ai lắm lời như mày!”
Anh chàng châm chọc không được ngược lại còn bị người ta chế nhạo trở lại, lập tức đứng phắt dậy, muốn đánh Cảnh Khúc Tề, bị những người khác thấy thế không ổn liền vội vàng kéo lại, Đội trưởng ngồi ở phía trước, nghe thấy tiếng động của bọn họ, lạnh lùng nói: “Không muốn để tôi đá các cậu ra ngoài ngay bây giờ, thì ngồi yên cho tôi!”
Anh chàng đành phải nén giận ngồi xuống, dùng ánh mắt bị toác lườm Cảnh Khúc Tề đang vui sướng khi người gặp họa, hừ lạnh một tiếng xoay đầu không nhìn hắn nữa.
“Cảnh Khúc Tề, cậu là người thứ hai xuống xe.” Chiếc xe lại dừng lại lần nữa.
“Rõ!” Cảnh Khúc Tề lớn tiếng trả lời rồi nhảy từ trên xe xuống, cẩn thận đi vào trong rừng rậm. Xe tải tiếp tục chạy một mạch, cho đến khi đem toàn bộ thành viên lớp dự bị đều thả xuống xe.
Tần Khả Tuyên đi ở trên đường núi, hiện giờ cô phải tìm thức ăn và nguồn nước sạch, và cả nơi qua đêm, không biết ở đây có thú dữ gì không, hơn nữa còn phải phòng bị bộ đội đặc chủng sẽ chủ động tìm đến đây tấn công cô.
Đi tới đi lui, cô đột nhiên lách mình áp sát vào trên một thân cây bên cạnh, “bằng” một tiếng, một viên đạn bắn trúng vào vị trí đằng trước của một thân cây cô vừa đứng, để lại một cái hốc mờ mờ cùng với bụi phấn nổ tung của đạn giấy. Cô nghe nói loại đạn giấy này có điểm khác biệt với đạn thật, sẽ không bắn thương người, nhưng phải ở ngoài 5m, bằng không cũng sẽ bị thương, lần thực nghiệm này nếu như mà bị đạn giấy bắn trúng thì sẽ được coi như là đã bị bắn chết. Cô quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy bụi cỏ ở xa xa giật giật, có người đang mai phục ở đó.
Cô quan sát địa hình chung quanh một cái, chân bước nhanh chạy về phía vách núi dựng đứng bên kia, chỉ nghe thấy tiếng súng “bằng bằng bằng” không ngừng vang lên, nhưng lại không có một viên đạn nào là bắn trúng Tần Khả Tuyên, tiếng súng sau khi lại vang lên mấy tiếng thì bỗng dưng im bặt, bởi vì Tần Khả Tuyên mục tiêu ngắm bắn của bọn họ đã nhảy xuống vách núi dựng đứng biến mất ở trong mắt bọn họ.
“Ớ…chúng ta có cần đuổi theo hay không đây?”
“Vớ vẩn! Tốc độ của đạn đều không theo kịp, cậu cứ đi đuổi đi! Tôi ở đây lặng chờ tin tốt của cậu.”
“Đệch, cô ta nhanh chân thôi!”
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chúng ta bị những gương mặt sóng sau bộp chết ở vùng núi hoang dã.”
“Cô nàng này được à nha, tôi giơ hai chân hi vọng cô ta gia nhập vào chúng ta!”
“Sao cậu biết người ta là cô nàng mà không phải là anh chàng thế?”
“Mắt của cậu mọc đi đâu mất rồi? Không thấy cái bóng lưng cô ta để lại cho chúng ta có mái tóc khá dài hả?!”
“…”
Tổ ba người dùng súng bắn tỉa mai phục công kích Tần Khả Tuyên thảo luận đến khí thế ngất trời, cho đến khi bị Trung đội trưởng của bọn họ quát dừng, mới ngưng thảo luận nhanh chóng xuyên vào trong rừng rậm tìm kiếm tay mơ tiếp theo, trách nhiệm của bọn họ là bắn trúng tay mơ.
Tần Khả Tuyên sau khi nhảy xuống vách núi dựng đứng, thì lập tức chui vào trong bụi cỏ um tùm, giống như con báo đi săn nín thở chờ đợi con mồi xuất hiện, đôi mắt đen láy xuyên qua khe lá nhìn chằm chằm vào bên trên của vách núi dựng đứng, đem súng bắn tỉa trên cổ gác ở trên mặt đất nhắm lên trên, lặng chờ quân địch xuất hiện, một khi quân địch xuất hiện, cô sẽ đem bọn họ “bắn chết” từng tên một, mặc dù Đội trưởng của lớp dự bị bảo bọn cô muốn tiếp tục ở lại lớp dự bị thì nên cố gắng tránh sự tấn công của bộ đội đặc chủng, nhưng không hề nói không để cho bọn họ dành lại ưu thế tấn công đi tiêu diệt bộ đội đặc chủng.
Rất nhanh thì nghe thấy một vài âm thanh từ trên vách núi dựng đứng truyền đến, Tần Khả Tuyên đem họng súng nhắm ngay về cái hướng phát ra âm thanh đó, rồi chờ những người đó xuất hiện.
“Xuỵt, hướng tám giờ, phát hiện một tay mơ, chú ý ẩn náu.”
Tần Khả Tuyên chưa đợi được những người đó xuất hiện trên vách núi dựng đứng, ngược lại nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng chạy càng xa, hình như là phát hiện một lính dự bị khác muốn đi mai phục người đó. Cô thu súng về, một lần nữa khoác vào trên cổ, sau đó vịn vách núi lén từ trong khe núi leo lên trên vách núi dựng đứng, lộ mắt ra cẩn thận nhìn chăm chú vào mấy chỗ tương đối dễ núp người, quả nhiên phát hiện một vài bộ đội đặc chủng đưa lưng về phía cô đang nằm sấp ở trong đó, mặc dù bọn họ đều mặc quân phục ngụy trang, núp ở trong bụi cỏ màu xanh lá cực không dễ dàng bị phát hiện, nếu như chỉ nhìn thoáng qua một cái, Tần Khả Tuyên cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của bọn họ, nhưng cô đã biết bọn họ núp ở chỗ đó, cố ý nhìn là có thể nhìn ra được.
Bọn họ lúc này đang nhắm vào Cảnh Khúc Tề đang hết sức cẩn thận đi tới, không hề phát hiện Tần Khả Tuyên đã đi nhưng quay lại chút nào, bọn họ chắc là căn bản chưa từng nghĩ tới có một tay mơ nào lại to gan chạy tới tự tìm đường chết.
Tần Khả Tuyên gần đây luôn quen ẩu đả theo bên mình, nhưng vị trí của ba bộ đội đặc chủng chọn phải có chút xa, cô có thể chắc chắn không để bọn họ phát hiện lẻn vào một đao giết chết một người bên cạnh trong bọn họ, nhưng như thế một lúc sau, dù cho cô cẩn thận thế nào đều sẽ bị hai người khác phát hiện đồng đội của bọn họ đã bị người tập kích.
Thế là cô tháo ba lô xuống để trên mặt đất, đề khí nhảy lên một ngọn cây, ngồi xổm trên thân cây đem súng bắn tỉa nhắm ngay vào một người ở gần bên trái nhất bắn một phát, trước khi bọn họ còn đang bất ngờ chưa kịp phản ứng, lại lập tức chuyển hướng nhắm ngay vào người ở giữa bắn một phát, mà bọn họ cũng đã phát hiện Tần Khả Tuyên trên cây, người gần bên phải nhất nhanh chóng bắn một phát về phía Tần Khả Tuyên, Tần Khả Tuyên lập tức nghiêng cơ thể ra sau, từ trên thân cây bay ngược về sau một cái rơi xuống trên mặt đất, lại ôm súng lăn một vòng ngay tại chỗ, nửa quỳ chỉa họng súng vào tên bộ đặc đặc chủng bên phải bắn một phát, trúng ngay ngực của hắn.
“Các anh đều đã chết.” Tần Khả Tuyên đứng lên lặng lẽ nói.
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Mỗi người cầm lấy một cây súng bắn tỉa trong tay lại tiếp tục vác theo một cái ba lô lớn leo lên một chiếc xe tải quân sự đỗ ở cửa nhà kho, chia thành hai hàng ngồi xuống, Tần Khả Tuyên ngồi ở vị trí gần ngoài nhất, Cảnh Khúc Tề ngồi ở vị trí kế bên cô.
Sau khi xe tải chạy, Cảnh Khúc Tề liền lấy từ trong túi áo ra hai cây bút sơn một đen một lục đưa cho Tần Khả Tuyên, đưa mặt tới trước mặt cô, nói: “Nè, giúp tôi vẽ lên.”
Tần Khả Tuyên mặc kệ hắn, “Tự mình vẽ.”
“Ơ hay, đây không phải là không có gương à, tôi tự vẽ loạn nhất định sẽ vẽ lệch hết, như thế xấu biết bao ảnh hưởng biết bao đến hình tượng của tôi! Giúp chút đi mà!”
Tần Khả Tuyên bị hắn quấy rầy đến phiền, liền cầm lấy hai cây bút sơn vẽ lên trên mặt hắn, xuống tay vô cùng thô bạo, vẽ đến Cảnh Khúc Tề kêu đau quá, hai ba cái thì đã vẽ xong, Tần Khả Tuyên ném bút sơn trả lại cho Cảnh Khúc Tề tính nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại bị Cảnh Khúc Tề quấy rầy.
“Tần Khả Tuyên, để tôi giúp cô vẽ lên.”
“Không cần thiết.”
“Gì? Cô nhất định là không biết tác dụng của vẽ hoa văn lên mặt đúng không? Thật ra nó đóng vai trò ngụy trang quang học giống quân phục ngụy trang trên người của chúng ta, còn nữa chờ khi cô nằm trong đống cỏ mai phục thì biết thứ này vẫn còn tác dụng chống muỗi, quan trọng nhất chính là ngụy trang tia hồng ngoại. Vào ban đêm, cô đừng tưởng rằng ẩn núp thì người ta không tìm được cô, đeo dụng cụ hồng ngoại nhìn ban đêm lên, cô trốn ở đằng sau tảng đá vẫn có thể đem mọi cử chỉ động tác của cô thấy rõ mồn một như thường! Bôi những thứ sơn có khả năng ngăn vật chất hồng ngoại này lên, cô nằm trong bụi cỏ, cũng sẽ không thoáng cái bị người phát hiện mặt của cô.”
Trốn ở sau tảng đá cũng có thể nhìn thấy? Điều này sao có thể? Tần Khả Tuyên không nói gì trầm mặc suy nghĩ.
“Hé hé, đó chính là lợi ích của bộ đội đặc chủng, trang bị đặc biệt lợi hại, mỗi một bộ đội đặc chủng đều được phát một dụng cụ hồng ngoại nhìn ban đêm, quá sướng! Phải biết rằng một số đại đội cả một đại đội mới có mấy cái như thế đó! Đáng tiếc chúng ta bây giờ vẫn chưa phải là bộ đội đặc chủng chính quy, không được phát dụng cụ nhìn ban đêm…”
“Giúp tôi vẽ lên.” Tần Khả Tuyên cắt ngang suy tưởng thao thao bất tuyệt của hắn.
“À ừ, cô đem mặt nâng cao lên chút, sang gần đây một chút, nhắm mắt lại.”
Tần Khả Tuyên theo lời hắn nói nhắm mắt lại để cho hắn vẽ hoa văn lên mặt, Cảnh Khúc Tề nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang ngẩng lên ở trước mặt mình, trong lòng không kềm được thầm cảm thán, không ngờ lại không nhìn thấy được lỗ chân lông, làn da thật sự là quá trắng nõn! Tần Khả Tuyên nhắm mắt lại xem ra không còn tỏa ra cảm giác lạnh lùng đến khó gần của ngày thường nữa, nhìn tựa như thiên sứ đang ngủ, lông mi cong cong nhẹ nhàng run rẩy, Cảnh Khúc Tề ngắm đến hơi mất hồn, rất muốn đưa tay sờ sờ nước da trông có vẻ trắng mịn đó.
Tần Khả Tuyên hơi mím môi để lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn của cô, phút chốc mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cảnh Khúc Tề, “Anh muốn nhìn tới khi nào?”
“Hả? Tôi, tôi không phải…” Cảnh Khúc Tề bối rối, luống cuống tay chân định che giấu chuyện đáng xấu hổ nhìn mặt cô đến ngây người của mình hồi nãy.
Mấy người khác ngồi ở bên cạnh nhìn thấy toàn quá trình lập tức cười ầm lên, Cảnh Khúc Tề lập tức nhe răng trợn mắt lườm mấy người đang cười ha hả, khuôn mặt vẽ loạn sơn màu nhìn không ra sắc mặt của hắn, nhưng lỗ tai hồng hết cả lên lại khiến hắn lộ ra hết, hắn cứ thế không dám nhìn mặt của Tần Khả Tuyên nữa.
Một vị Đội phó ngồi ở buồng điều khiển xuyên qua song sắt chạm rỗng, quát mắng bọn họ: “Giữ yên lặng!”
Đội trưởng bên cạnh hắn thì ngược lại xua xua tay bảo hắn nguôi giận, nói lướt qua: “Cứ để cho tụi nó vui vẻ trước đi, bảy ngày tiếp theo thì tụi nó có mà khóc.”
Tần Khả Tuyên lấy lại bút sơn từ trong tay Cảnh Khúc Tề đang bận đá mấy người cười trộm, nhắm mắt lại, vẽ đại khái vài nét bút lên mặt, nhưng cũng không đem bút sơn trả lại cho Cảnh Khúc Tề, mà nhét thẳng vào trong túi áo của mình, còn tựa vào thành xe nhìn cảnh sắc bên ngoài làm như không có chuyện ấy.
Cảnh Khúc Tề cũng tựa vào thành xe, lén nhìn trộm gò má của Tần Khả Tuyên, chuyện xấu hổ xảy ra hồi nãy làm cho hắn không tiện đòi lại bút sơn bị lấy mất. Lúc này, hắn lại không thể không âm thầm tiếc nuối, làn da đẹp như vậy bị bút sơn vẽ lên mấy vệt màu thực sự là phá hoại mỹ cảm quá đi!
Xe tải quân sự chạy một mạch đến một dãy núi hoang dã hoàn toàn xa lạ, sau đó dừng lại bảo Tần Khả Tuyên ngồi ở gần ngoài nhất xuống xe, Đội trưởng đứng ở chỗ đuôi xe đối với bọn họ nói: “Từ bây giờ trở đi đã bắt đầu bước vào khu khảo nghiệm của các cô cậu, vì để bảo đảm chắc chắn mỗi người dựa vào sức lực của bản thân vượt qua khảo nghiệm lần này, chúng tôi sẽ cách mỗi một đoạn thả một người, Tần Khả Tuyên, em là người đầu tiên.”
Tần Khả Tuyên gật gật đầu nhìn Đội trưởng một lần nữa leo lên xe nghênh ngang mà đi, cô hí hí mắt lướt nhìn hoàn cảnh chung quanh một lần, cầm lấy súng bắn tỉa lách mình tiến vào trong rừng rậm.
Cảnh Khúc Tề ngồi ở trên xe tải đang dần chạy xa nhìn bóng lưng của Tần Khả Tuyên lo canh cánh trong lòng, cô ta vừa mới gia nhập lớp bọn hắn hai ngày, có khi nào mới vừa đi ra ngoài thì bị bộ đội đặc chủng kỳ cựu cho cái đoàng không? Bộ dạng lo lắng của Cảnh Khúc Tề rơi vào trong mắt những người khác, dẫn tới một anh chàng bình thường rất không thích hắn châm chọc khiêu khích: “Ôi, hồi nãy tình cảm còn chưa thấy đủ hả? Lo lắng cho em gái người ta thì đi theo làm Hộ Hoa Sứ Giả ấy!”
Cảnh Khúc Tề thu tầm mắt về, nhướng mày xem thường nói: “Ấy, ấy cái rắm! Tao tình nguyện lo lắng liên quan gì đến mày, chưa thấy qua ai lắm lời như mày!”
Anh chàng châm chọc không được ngược lại còn bị người ta chế nhạo trở lại, lập tức đứng phắt dậy, muốn đánh Cảnh Khúc Tề, bị những người khác thấy thế không ổn liền vội vàng kéo lại, Đội trưởng ngồi ở phía trước, nghe thấy tiếng động của bọn họ, lạnh lùng nói: “Không muốn để tôi đá các cậu ra ngoài ngay bây giờ, thì ngồi yên cho tôi!”
Anh chàng đành phải nén giận ngồi xuống, dùng ánh mắt bị toác lườm Cảnh Khúc Tề đang vui sướng khi người gặp họa, hừ lạnh một tiếng xoay đầu không nhìn hắn nữa.
“Cảnh Khúc Tề, cậu là người thứ hai xuống xe.” Chiếc xe lại dừng lại lần nữa.
“Rõ!” Cảnh Khúc Tề lớn tiếng trả lời rồi nhảy từ trên xe xuống, cẩn thận đi vào trong rừng rậm. Xe tải tiếp tục chạy một mạch, cho đến khi đem toàn bộ thành viên lớp dự bị đều thả xuống xe.
Tần Khả Tuyên đi ở trên đường núi, hiện giờ cô phải tìm thức ăn và nguồn nước sạch, và cả nơi qua đêm, không biết ở đây có thú dữ gì không, hơn nữa còn phải phòng bị bộ đội đặc chủng sẽ chủ động tìm đến đây tấn công cô.
Đi tới đi lui, cô đột nhiên lách mình áp sát vào trên một thân cây bên cạnh, “bằng” một tiếng, một viên đạn bắn trúng vào vị trí đằng trước của một thân cây cô vừa đứng, để lại một cái hốc mờ mờ cùng với bụi phấn nổ tung của đạn giấy. Cô nghe nói loại đạn giấy này có điểm khác biệt với đạn thật, sẽ không bắn thương người, nhưng phải ở ngoài 5m, bằng không cũng sẽ bị thương, lần thực nghiệm này nếu như mà bị đạn giấy bắn trúng thì sẽ được coi như là đã bị bắn chết. Cô quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy bụi cỏ ở xa xa giật giật, có người đang mai phục ở đó.
Cô quan sát địa hình chung quanh một cái, chân bước nhanh chạy về phía vách núi dựng đứng bên kia, chỉ nghe thấy tiếng súng “bằng bằng bằng” không ngừng vang lên, nhưng lại không có một viên đạn nào là bắn trúng Tần Khả Tuyên, tiếng súng sau khi lại vang lên mấy tiếng thì bỗng dưng im bặt, bởi vì Tần Khả Tuyên mục tiêu ngắm bắn của bọn họ đã nhảy xuống vách núi dựng đứng biến mất ở trong mắt bọn họ.
“Ớ…chúng ta có cần đuổi theo hay không đây?”
“Vớ vẩn! Tốc độ của đạn đều không theo kịp, cậu cứ đi đuổi đi! Tôi ở đây lặng chờ tin tốt của cậu.”
“Đệch, cô ta nhanh chân thôi!”
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chúng ta bị những gương mặt sóng sau bộp chết ở vùng núi hoang dã.”
“Cô nàng này được à nha, tôi giơ hai chân hi vọng cô ta gia nhập vào chúng ta!”
“Sao cậu biết người ta là cô nàng mà không phải là anh chàng thế?”
“Mắt của cậu mọc đi đâu mất rồi? Không thấy cái bóng lưng cô ta để lại cho chúng ta có mái tóc khá dài hả?!”
“…”
Tổ ba người dùng súng bắn tỉa mai phục công kích Tần Khả Tuyên thảo luận đến khí thế ngất trời, cho đến khi bị Trung đội trưởng của bọn họ quát dừng, mới ngưng thảo luận nhanh chóng xuyên vào trong rừng rậm tìm kiếm tay mơ tiếp theo, trách nhiệm của bọn họ là bắn trúng tay mơ.
Tần Khả Tuyên sau khi nhảy xuống vách núi dựng đứng, thì lập tức chui vào trong bụi cỏ um tùm, giống như con báo đi săn nín thở chờ đợi con mồi xuất hiện, đôi mắt đen láy xuyên qua khe lá nhìn chằm chằm vào bên trên của vách núi dựng đứng, đem súng bắn tỉa trên cổ gác ở trên mặt đất nhắm lên trên, lặng chờ quân địch xuất hiện, một khi quân địch xuất hiện, cô sẽ đem bọn họ “bắn chết” từng tên một, mặc dù Đội trưởng của lớp dự bị bảo bọn cô muốn tiếp tục ở lại lớp dự bị thì nên cố gắng tránh sự tấn công của bộ đội đặc chủng, nhưng không hề nói không để cho bọn họ dành lại ưu thế tấn công đi tiêu diệt bộ đội đặc chủng.
Rất nhanh thì nghe thấy một vài âm thanh từ trên vách núi dựng đứng truyền đến, Tần Khả Tuyên đem họng súng nhắm ngay về cái hướng phát ra âm thanh đó, rồi chờ những người đó xuất hiện.
“Xuỵt, hướng tám giờ, phát hiện một tay mơ, chú ý ẩn náu.”
Tần Khả Tuyên chưa đợi được những người đó xuất hiện trên vách núi dựng đứng, ngược lại nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng chạy càng xa, hình như là phát hiện một lính dự bị khác muốn đi mai phục người đó. Cô thu súng về, một lần nữa khoác vào trên cổ, sau đó vịn vách núi lén từ trong khe núi leo lên trên vách núi dựng đứng, lộ mắt ra cẩn thận nhìn chăm chú vào mấy chỗ tương đối dễ núp người, quả nhiên phát hiện một vài bộ đội đặc chủng đưa lưng về phía cô đang nằm sấp ở trong đó, mặc dù bọn họ đều mặc quân phục ngụy trang, núp ở trong bụi cỏ màu xanh lá cực không dễ dàng bị phát hiện, nếu như chỉ nhìn thoáng qua một cái, Tần Khả Tuyên cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của bọn họ, nhưng cô đã biết bọn họ núp ở chỗ đó, cố ý nhìn là có thể nhìn ra được.
Bọn họ lúc này đang nhắm vào Cảnh Khúc Tề đang hết sức cẩn thận đi tới, không hề phát hiện Tần Khả Tuyên đã đi nhưng quay lại chút nào, bọn họ chắc là căn bản chưa từng nghĩ tới có một tay mơ nào lại to gan chạy tới tự tìm đường chết.
Tần Khả Tuyên gần đây luôn quen ẩu đả theo bên mình, nhưng vị trí của ba bộ đội đặc chủng chọn phải có chút xa, cô có thể chắc chắn không để bọn họ phát hiện lẻn vào một đao giết chết một người bên cạnh trong bọn họ, nhưng như thế một lúc sau, dù cho cô cẩn thận thế nào đều sẽ bị hai người khác phát hiện đồng đội của bọn họ đã bị người tập kích.
Thế là cô tháo ba lô xuống để trên mặt đất, đề khí nhảy lên một ngọn cây, ngồi xổm trên thân cây đem súng bắn tỉa nhắm ngay vào một người ở gần bên trái nhất bắn một phát, trước khi bọn họ còn đang bất ngờ chưa kịp phản ứng, lại lập tức chuyển hướng nhắm ngay vào người ở giữa bắn một phát, mà bọn họ cũng đã phát hiện Tần Khả Tuyên trên cây, người gần bên phải nhất nhanh chóng bắn một phát về phía Tần Khả Tuyên, Tần Khả Tuyên lập tức nghiêng cơ thể ra sau, từ trên thân cây bay ngược về sau một cái rơi xuống trên mặt đất, lại ôm súng lăn một vòng ngay tại chỗ, nửa quỳ chỉa họng súng vào tên bộ đặc đặc chủng bên phải bắn một phát, trúng ngay ngực của hắn.
“Các anh đều đã chết.” Tần Khả Tuyên đứng lên lặng lẽ nói.
Tác giả :
Bệnh Oa