Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
Chương 6-3
Thiên Tuyết nghe đến đấy thì bắt đầu nóng này, tức giận nhìn chằm chằm vào bé trai gần đó. Cho ta lau ! Sao số nàng khổ vậy, nàng chỉ là muốn hóng chút chuyện hay, làm thế nào mà lại dính luôn vô cái chuyện giang hồ bắt cóc, chém giết này nọ vậy ?! Tất cả, tất cả là tại tên xú tiểu tử kia, chính hắn là chủ mưu kéo nàng vào chuyện này – Thiên Tuyết vừa nghĩ vừa tức giận nhìn bé trai đó.
Hầy, thôi thì cái mạng vẫn quan trọng hơn, còn sống thì mới có thể ăn ngon mặc đẹp, chứ lúc chết rồi thì ăn kiểu gì nữa, chắc chỉ uống canh Mạnh Bà trừ bữa thôi à - Thiên Tuyết vuốt cằm suy nghĩ, bộ dáng trầm ngâm làm nhóm áo đen càng thêm cảnh giác. Cuối cùng, mỗ nữ của chúng ta quyết định, 36 kế, chạy là thượng sách. Rồi nàng vận nội lực, tayvừa thò vào vạt áo như định lấy gì đó vừa thần bí nói mà không nhìn thấy bóng dáng bé trai khi nãy đã biến mất :
-Thôi được rồi, nếu các vị đại ca, đặc biệt là đại ca trứng thối (thủ lĩnh nhóm sát thủ áo đen đó) đã quyết tâm như vậy, thì ta phải độngthôi…..Hỏa mù..í nhầm…Dương Tà độc, lên nào !
Rồi một hồi khói vung lên làm mọi người che mặt lại. Nhân cơ hội đó, Thiên Tuyết chuẩn bị dùng khinh công chạy đi. Trước khi đi, mỗ nữ của chúng ta còn không quên cười thật vui vẻ, nhưng lại không biết cũng có một bóng dáng nho nhỏ bám lên người nàng rồi, quay đầu lại nói :
-Các vị đại ca, các ngươi ở lại vui vẻ. Đừng tìm ta, nhưng nếu hâm mộ ta quá mà muốn tìm thì ta tên là Vương Thị Long Lanh Lóng Lanh Mong Manh Sáng Chói Độc Cô Còn Thích Cầu Bại, nhớ nha, tên ta đó !
Rồi Thiên Tuyết bay vút đi trong sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng, bàng hoàng đến phũ phàng của tất cả mọi người, đặc biệt là thủ lĩnh nhóm sát thủ áo đen. Một giây…..hai giây…..ba giây….. “A, thiếu chủ bị mang đi rồi!” Diễn viên quần chúng đóng vai cận vệ A lên tiếng. “Chết tiệt, nhiệm vụ của chúng ta thất bại con mẹ nó rồi!” Sát thủ nóng nảy B lên tiếng chửi….
******************************
“He he….Cho các ngươi không lên được trong vòng 1 tháng, dám uy hiếp bổn cô nương, làm bổn cô nương phải trở về. Đáng đời !” Thiên Tuyết vừa dùng khinh công bay về núi vừa tự vui vẻ nói.
“Loại độc mà ngươi vừa hạ là gì vậy ? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ ?” Bỗng có một tiếng nói phát ra.
“Ưm, đương nhiên là ngươi không biết rồi, chính ta đã….Khoan ! Ai nói ?” Thiên Tuyết theo phản xạ trả lời, may là cô nàng cũng không quá ngốc, còn biết giật mình phát hiện ra có điều kỳ lạ.
“Hừ..ngươi bây giờ mới phản ứng !” Tiếng nói non nớt của Ngôn Tử Mặc vang lên. Đúng vậy, từ lúc nữ nhân khác người này chuẩn bị chạy đi, bé đã phát hiện ra, lặng lẽ đi ra phía sau bám vào nàng. Bé có cảm giác là chơi với nữ nhân này rất vui a, không như mấy nữ nhân kia, suốt ngày bám lấy bé. Mà lâu rồi bé còn không được ra ngoài, đi một chuyến cũng không sao cả.
“Ngươi….xú tiểu tử, sao ngươi từ lúc nào đã bám vào nguồi ta vậy ?” Thiên Tuyết kinh ngạc lên tiếng, tiểu tử này từ lúc nào mà….Không quan trọng điều đó, quan trọng là hắn là người mà đám hắc y kia truy đuổi, nếu hắn bám theo nàng thì chẳng phải đám hắc y kia sẽ bám theo nàng hay sao ? Không được, phải trả hắn về, gây rắc rối thì nàng không ngại nhưng có phiền phức thì nàng xin tránh xa. Nghĩ rồi Thiên Tuyết lên tiếng :
-Tiểu tử, ta sẽ không truy cứu việc ngươi tự tiện động vào tỷ. Bây giờ nói cho tỷ biết, nhà ngươi đâu, tỷ có lòng tốt đưa ngươi về ?!
-Ta không muốn, ta muốn đi cùng ngươi. Ngôn Tử Mặc hất cằm nói.
-Cái gì ?! Không được, ngươi có nhiều phiền phức, không cho ! Thiên Tuyết ngạc nhiên rồi cứng rắn cự tuyệt.
- Hức..nhưng ta chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến thôi mà…hức…- Ngôn Tử Mặc thay đổi sắc mặt, đầy ủy khuất chọc người thương tiếc nói.
-Ơ…a….ta ta…ngươi đừng khóc.- Thiên Tuyết lúng túng lên tiếng. Nàng chưa bao giờ dỗ trẻ con a.
-Không, ta không chịu, ta muốn đi chơi !
-A...Thôi được rồi, ta đưa ngươi đến nơi của ta, nhưng chỉ một lần thôi đó. – Thiên Tuyết bất lực rồi. Nếu ai là bạn của nàng đều biết, điểm yếu trí mạng của nàng là nước mắt, mà nước mắt của tiểu đáng yêu này thì nàng càng không có sức miễn dịch a. Thôi thì chiều tiểu tử này một lần, dù sao tiểu tử này cũng suýt bị bắt cóc, mất tích mấy hôm cũng là chuyện bình thường. Mà nàng cũng muốn dạy dỗ tiểu tử này một chút, không nên kéo người vô tội chịu trận cùng mình a.
-Tốt, ngươi biết nghe lời. Gia sẽ thưởng cho ngươi. – Ngôn Tử Mặc lại trở về dáng vẻ cũ làm cho Thiên Tuyết lại phẫn nộ rồi.
Vậy là một hồi cãi nhau chim bay quạ kêu xuất hiện liên miên a.....
Thiên Tuyết vừa nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Ngôn Tử Mặc đến lúc đưa hắn về nơi nàng ở. Nàng hối hận rồi, hức, tiểu tử kia bảo đi một chuyến, mà một chuyến của nó là cả mấy năm trời. Cả quãng thời gian đó nhị vị sư phụ của nàng chỉ dính lấy nó, vứt nàng qua một bên. Phải đến khi phụ mẫu của tiểu tử kia đễn thì mới quyến luyến trả về, mới quay lại quan tâm đến nàng a.
Nàng tức, đúng, nàng tức, tự đóng cửa bế quan luyện y độc, võ công, không thèm chơi với ai. Lúc đó thì nhị vị sư phụ mới hối hận a, mà lạ là tiểu tử kia lại quay trở lại, còn dính lấy nàng không buông, cứ gọi nương mãi à. Sửa mãi không được, vậy liền kệ nó đi, nhưng mà nhìn mặt tiểu tử kia thật soái nha, vậy là nàng vứt hết thành kiến rồi, còn luôn kếu tiểu Mặc Mặc nữa. Nhiều lúc cũng thấy Thiên Tuyết nàng không có tiết tháo a. (Mèo : Bây giờ mới biết ! )
-Nương, người đang nghĩ gì vậy ? – Tiếng nói của Ngôn Tử Mặc vang lên kéo thần trí của Thiên Tuyết quay lại.
Nàng không thèm nhìn đến Ngôn Tử Mặc mà thất thần nhìn rangoài. Nàng đã ở trên núi được gần 5 năm rồi, vậy mà vẫn chưa được đi ra ngoài xem cuộc sống ở cổ đại như thế nào. Ai như tiểu tử kia, hắn được hai lão già kia cho ra ngoài, chạy chạy nhảy nhảy ở ngoài đó, còn nàng thì vẫn lủi thủi một mình trong này.
Không…..không được ! Nàng cũng phải ra ngoài thăm thú, đi hội vào ngày lễ, xem xuân cung đồ sống trong hoàng cung, nàng cũng phải đi ngắm mĩ nam cổ đại, nếu không thì xuyên đến đây thật là uổng…
Nghĩ rồi Thiên Tuyết đứng phắt dậy, quay đầu lạinhìn chằm chằm vào Ngôn Tử Mặc làm hắn lạnh sống lưng. Khà khà, nếu muốn đi ra ngoài thì sao ta không lợi dụng tiểu Mặc Mặc chứ nhỉ ?- Mỗ nữ nào đó bỉ ổi cười trong lòng.
Vậy là nữ chính của chúng ta đột nhiên cười ngọt ngào, giọng nói như rót mật vào tai ... ...
Hầy, thôi thì cái mạng vẫn quan trọng hơn, còn sống thì mới có thể ăn ngon mặc đẹp, chứ lúc chết rồi thì ăn kiểu gì nữa, chắc chỉ uống canh Mạnh Bà trừ bữa thôi à - Thiên Tuyết vuốt cằm suy nghĩ, bộ dáng trầm ngâm làm nhóm áo đen càng thêm cảnh giác. Cuối cùng, mỗ nữ của chúng ta quyết định, 36 kế, chạy là thượng sách. Rồi nàng vận nội lực, tayvừa thò vào vạt áo như định lấy gì đó vừa thần bí nói mà không nhìn thấy bóng dáng bé trai khi nãy đã biến mất :
-Thôi được rồi, nếu các vị đại ca, đặc biệt là đại ca trứng thối (thủ lĩnh nhóm sát thủ áo đen đó) đã quyết tâm như vậy, thì ta phải độngthôi…..Hỏa mù..í nhầm…Dương Tà độc, lên nào !
Rồi một hồi khói vung lên làm mọi người che mặt lại. Nhân cơ hội đó, Thiên Tuyết chuẩn bị dùng khinh công chạy đi. Trước khi đi, mỗ nữ của chúng ta còn không quên cười thật vui vẻ, nhưng lại không biết cũng có một bóng dáng nho nhỏ bám lên người nàng rồi, quay đầu lại nói :
-Các vị đại ca, các ngươi ở lại vui vẻ. Đừng tìm ta, nhưng nếu hâm mộ ta quá mà muốn tìm thì ta tên là Vương Thị Long Lanh Lóng Lanh Mong Manh Sáng Chói Độc Cô Còn Thích Cầu Bại, nhớ nha, tên ta đó !
Rồi Thiên Tuyết bay vút đi trong sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng, bàng hoàng đến phũ phàng của tất cả mọi người, đặc biệt là thủ lĩnh nhóm sát thủ áo đen. Một giây…..hai giây…..ba giây….. “A, thiếu chủ bị mang đi rồi!” Diễn viên quần chúng đóng vai cận vệ A lên tiếng. “Chết tiệt, nhiệm vụ của chúng ta thất bại con mẹ nó rồi!” Sát thủ nóng nảy B lên tiếng chửi….
******************************
“He he….Cho các ngươi không lên được trong vòng 1 tháng, dám uy hiếp bổn cô nương, làm bổn cô nương phải trở về. Đáng đời !” Thiên Tuyết vừa dùng khinh công bay về núi vừa tự vui vẻ nói.
“Loại độc mà ngươi vừa hạ là gì vậy ? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ ?” Bỗng có một tiếng nói phát ra.
“Ưm, đương nhiên là ngươi không biết rồi, chính ta đã….Khoan ! Ai nói ?” Thiên Tuyết theo phản xạ trả lời, may là cô nàng cũng không quá ngốc, còn biết giật mình phát hiện ra có điều kỳ lạ.
“Hừ..ngươi bây giờ mới phản ứng !” Tiếng nói non nớt của Ngôn Tử Mặc vang lên. Đúng vậy, từ lúc nữ nhân khác người này chuẩn bị chạy đi, bé đã phát hiện ra, lặng lẽ đi ra phía sau bám vào nàng. Bé có cảm giác là chơi với nữ nhân này rất vui a, không như mấy nữ nhân kia, suốt ngày bám lấy bé. Mà lâu rồi bé còn không được ra ngoài, đi một chuyến cũng không sao cả.
“Ngươi….xú tiểu tử, sao ngươi từ lúc nào đã bám vào nguồi ta vậy ?” Thiên Tuyết kinh ngạc lên tiếng, tiểu tử này từ lúc nào mà….Không quan trọng điều đó, quan trọng là hắn là người mà đám hắc y kia truy đuổi, nếu hắn bám theo nàng thì chẳng phải đám hắc y kia sẽ bám theo nàng hay sao ? Không được, phải trả hắn về, gây rắc rối thì nàng không ngại nhưng có phiền phức thì nàng xin tránh xa. Nghĩ rồi Thiên Tuyết lên tiếng :
-Tiểu tử, ta sẽ không truy cứu việc ngươi tự tiện động vào tỷ. Bây giờ nói cho tỷ biết, nhà ngươi đâu, tỷ có lòng tốt đưa ngươi về ?!
-Ta không muốn, ta muốn đi cùng ngươi. Ngôn Tử Mặc hất cằm nói.
-Cái gì ?! Không được, ngươi có nhiều phiền phức, không cho ! Thiên Tuyết ngạc nhiên rồi cứng rắn cự tuyệt.
- Hức..nhưng ta chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến thôi mà…hức…- Ngôn Tử Mặc thay đổi sắc mặt, đầy ủy khuất chọc người thương tiếc nói.
-Ơ…a….ta ta…ngươi đừng khóc.- Thiên Tuyết lúng túng lên tiếng. Nàng chưa bao giờ dỗ trẻ con a.
-Không, ta không chịu, ta muốn đi chơi !
-A...Thôi được rồi, ta đưa ngươi đến nơi của ta, nhưng chỉ một lần thôi đó. – Thiên Tuyết bất lực rồi. Nếu ai là bạn của nàng đều biết, điểm yếu trí mạng của nàng là nước mắt, mà nước mắt của tiểu đáng yêu này thì nàng càng không có sức miễn dịch a. Thôi thì chiều tiểu tử này một lần, dù sao tiểu tử này cũng suýt bị bắt cóc, mất tích mấy hôm cũng là chuyện bình thường. Mà nàng cũng muốn dạy dỗ tiểu tử này một chút, không nên kéo người vô tội chịu trận cùng mình a.
-Tốt, ngươi biết nghe lời. Gia sẽ thưởng cho ngươi. – Ngôn Tử Mặc lại trở về dáng vẻ cũ làm cho Thiên Tuyết lại phẫn nộ rồi.
Vậy là một hồi cãi nhau chim bay quạ kêu xuất hiện liên miên a.....
Thiên Tuyết vừa nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Ngôn Tử Mặc đến lúc đưa hắn về nơi nàng ở. Nàng hối hận rồi, hức, tiểu tử kia bảo đi một chuyến, mà một chuyến của nó là cả mấy năm trời. Cả quãng thời gian đó nhị vị sư phụ của nàng chỉ dính lấy nó, vứt nàng qua một bên. Phải đến khi phụ mẫu của tiểu tử kia đễn thì mới quyến luyến trả về, mới quay lại quan tâm đến nàng a.
Nàng tức, đúng, nàng tức, tự đóng cửa bế quan luyện y độc, võ công, không thèm chơi với ai. Lúc đó thì nhị vị sư phụ mới hối hận a, mà lạ là tiểu tử kia lại quay trở lại, còn dính lấy nàng không buông, cứ gọi nương mãi à. Sửa mãi không được, vậy liền kệ nó đi, nhưng mà nhìn mặt tiểu tử kia thật soái nha, vậy là nàng vứt hết thành kiến rồi, còn luôn kếu tiểu Mặc Mặc nữa. Nhiều lúc cũng thấy Thiên Tuyết nàng không có tiết tháo a. (Mèo : Bây giờ mới biết ! )
-Nương, người đang nghĩ gì vậy ? – Tiếng nói của Ngôn Tử Mặc vang lên kéo thần trí của Thiên Tuyết quay lại.
Nàng không thèm nhìn đến Ngôn Tử Mặc mà thất thần nhìn rangoài. Nàng đã ở trên núi được gần 5 năm rồi, vậy mà vẫn chưa được đi ra ngoài xem cuộc sống ở cổ đại như thế nào. Ai như tiểu tử kia, hắn được hai lão già kia cho ra ngoài, chạy chạy nhảy nhảy ở ngoài đó, còn nàng thì vẫn lủi thủi một mình trong này.
Không…..không được ! Nàng cũng phải ra ngoài thăm thú, đi hội vào ngày lễ, xem xuân cung đồ sống trong hoàng cung, nàng cũng phải đi ngắm mĩ nam cổ đại, nếu không thì xuyên đến đây thật là uổng…
Nghĩ rồi Thiên Tuyết đứng phắt dậy, quay đầu lạinhìn chằm chằm vào Ngôn Tử Mặc làm hắn lạnh sống lưng. Khà khà, nếu muốn đi ra ngoài thì sao ta không lợi dụng tiểu Mặc Mặc chứ nhỉ ?- Mỗ nữ nào đó bỉ ổi cười trong lòng.
Vậy là nữ chính của chúng ta đột nhiên cười ngọt ngào, giọng nói như rót mật vào tai ... ...
Tác giả :
meoancamam