Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu
Chương 16
“Sâm ca, anh trông không tệ chút nào……” Tên đàn em bên cạnh nơm nớp lo sợ đưa gương soi, đám đàn em đằng sau một loạt cúi đầu, quả nhiên, Sâm Bân lập tức quát to.
“TNND! Đây là cái mặt đẹp trai của lão tử sao! Đây rõ ràng là cái đầu heo!”
“Sâm ca, anh soi gương a….” Tên đàn em tội nghiếp nhắc nhở gã.
“Vô liêm sỉ!” Sâm Bân đem gương đập loảng xoảng xuống đất, quơ tay bắt đầu đi quanh ở trong phòng, ai cũng nhìn ra gã đang rất bất mãn, ai cũng không dám hé răng, tất cả đều khẩn trương.
Vì bị đập đầu, hiện tại mặt Sâm Bân quấn đầy băng gạc, khó coi đến cực điểm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lão Đại của gã, mà đây cũng có thể trách ai a, nghe Lộ Tùng đại ca mang Sâm ca về nói, Sâm ca là đi đường ngã, trời ạ! Sâm ca anh minh thần võ của bọn họ cư nhiên đi đường có thể ngã sao? Vậy vậy cái người từ lúc mặc quần yếm đánh nhau chưa từng bị thương là ai a!
Sâm Bân rầu rĩ đi lại một lúc, rất khó chịu, nhưng không có cách nào, khổ chính là Kỷ Tiếu Nhan, vết thương so với ãhắn nặng hơn, không phải đập mặt, mà là đập gáy, Sâm Bân sờ sờ mũi, cứ nghĩ là khó chịu.
Lão tử không phải là hôn nhóc con kia một chút thôi sao, sao lại trở thành như vậy, bị thương không nói, còn cực kỳ mất mặt, đương nhiên, trong cảm nhận của lão Đại Sâm Bân của chúng ta, mặt mũi so với thân thể quan trọng hơn nhiều. Sớm biết vậy, cũng làm chút lãng mạn, đem tiểu tử kia lừa đi khách sạn……
Đi đi đi! Nghĩ cái gì vậy!
Thật đúng là không bình thường? Mẹ nó! Ngã đến ngu a!
Sâm Bân cau mày, một tay chống cằm, trong lòng rối loạn, có điều gã thật sự hiểu được một chuyện, gã trước kia vừa thấy Kỷ Tiếu Nhan, bất luận ngụy trang thế nào, trong lòng đều loạn, toàn bộ đều do gã đối Kỷ Tiếu Nhan có dục vọng.
Có dục vọng với một đứa nhóc, đối với một người cái gì cũng biết một chút mà nói, không đáng ngạc nhiên lắm, chuyện hoang đường hơn, bản thân đại khái cũng từng làm qua.
Gã trước kia vẫn cho rằng, bản thân chỉ coi Kỷ Tiếu Nhan như một thứ gia vị, một món đồ chơi, công cụ trung gian để tranh giành cùng Đỗ Linh Vũ, nhưng dường như có gì thay đổi…… Vì cái hôn kia, đột nhiên làm Sâm Bân sợ hãi nhận ra, có lẽ bản thân cũng không phải là mang tâm tính vui chơi, mà là một loại xúc động không ức chế được, làm gã không thể tự kiềm chế chú ý tới Kỷ Tiếu Nhan, sinh ra ước muốn độc chiếm mãnh liệt.
Mọi chuyện hình như bắt đầu mất kiểm soát rồi….. Vô cùng khủng hoảng, chưa từng có cảm giác như vậy, mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Sâm Bân lần đầu tiên rơi vào phiền não tình yêu, nhưng bản thân gã không có chút cảm kích nào, mà tình huống của Kỷ Tiếu Nhan ngốc nghếch so với gã còn thảm thương hơn gấp vài lần.
Vết thương của Kỷ Tiếu Nhan hơi nặng, nhưng tất cả đều nằm ở lưng với sau gáy, thuốc đỏ đều sát vào đó, vì mấy hôm trước đã tới một chuyến, mấy y tá vốn sớm có ý đồ với cậu còn loạn vô giúp vui, khiến Kỷ Tiếu Nhan choáng váng đau đầu.
“Bé xinh đến gần một chút, để chị xoa thuốc cho em.” Một nữ y tá mặt mũi khiêu tâm(xinh đẹp) tay cầm bông băng, bắt đầu dụ dỗ Kỷ Tiếu Nhan.
“Bé xinh trên bụng có bị thương không a?” Lại một đại tỷ khác, tự nhiên cởi áo cậu còn chưa đủ, vươn tay định cởi thắt lưng cậu.
“Vì sao tiểu thụ trường ta đều đáng yêu như vậy? Làm các chị cũng xót lòng!”
“Uy! Uy! Cô sờ vào đâu a!” Kỷ Tiếu Nhan chật vật co lại, đáng thương bị đám lang nữ tấn công, “Trương Hiểu Ba! Cậu mau tới cứu tôi a!”
“Cứu cậu? Tôi đến thân còn khó bảo toàn a!” Quần áo Trương Hiểu Ba cũng bị cởi sạch, bị một dì mang theo nụ cười ngọt ngào ấn xuống giường bệnh.
“Ân, tiểu thụ này cũng thực đáng yêu, để dì hảo hảo kiểm tra kiểm tra, dì nói cháu nghe a, muốn trở thành một tiểu thụ hoàn mỹ, phải có thắt lưng, phải có mông……”
Bác sĩ phụ trách cư nhiên đi đầu, cười tủm tỉm ‘dạy dỗ’ Trương Hiểu Ba, mấy dì khác đã sớm động thủ.
“Cái gì thắt lưng a! Mông a! Tôi bệnh gì cũng không có a! Không cần nhìn tôi….. Má ơi!”
Trương Hiểu Ba khóc không ra nước mắt, đây là bệnh viện gì a? Tuy từng nói thái độ của bác sĩ đều rất tốt….. cũng tốt thái quá rồi!
“Bé con, chữa bệnh không cần chờ có bệnh mới trị, phải phòng cơn hỏa họa chưa xảy ra, đến cho dì xem nào.”
Cư nhiên nói thế rồi tới sờ, sờ, sờ ngực y…… Oa
Rõ ràng là dáng vẻ đạo mạo!
Tình trạng Trương Hiểu Ba không kém Kỷ Tiếu Nhan là bao nhiêu, tất cả mấy dì y tá đều thích dạng nam sinh có khuôn mặt búp bê đáng yêu, ba chân bốn cẳng tới sờ y, trêu y.
Chỉ lát sau, quần Trương Hiểu Ba đã bị cởi xuống, chỉ chừa lại chiếc áo sơ mi trắng bị cởi sạch nút, áo len đã sớm không biết đi đằng nào, còn Kỷ Tiếu Nhan phía trên đã hoàn toàn bị cởi sạch, hiện tại đang tranh đoạt giữ quần cùng hai nữ y tá.
“Không nên lộn xộn, không nên lộn xộn, chị còn phải xoa thuốc!”
Nói xong, vài miếng bông dính đầy thuốc đỏ xát xuống, “A!!” Kỷ Tiếu Nhan cả người run lên, hai nữ y tá quỷ kế đa đoan thừa cơ, sét đánh không kịp bưng tai cởi quần cậu ra……
Kỷ Tiếu Nhan buồn bực, nhẽ nào đây đều là được huấn luyện mà ra….. Trời ạ…… Vốn không thể hét, hai mắt cậu ngập nước sắp khóc lên.
“Em không cần ủy khuất như vậy được không? Được làm tiểu thụ cho tập thể đồng nghiệp nữ HB chúng ta, đó là vinh hạnh cao nhất, tối nay em liền nằm lại đi!
Nằm lại nằm lại nằm lại…..
Vậy còn có thể sống đến ngày mai để nhìn ánh mặt trời không?
“Vậy đi vậy đi, thật không cẩn thận, kiss người yêu còn khiến em bị thương, các chị sẽ chiếu cố em!”
Kisskisskiss……
Ai, ai, ai kkkiss a, a, a!
………
Đầu óc Kỷ Tiểu Nhan đã hoàn toàn ngừng hoạt động, trừng to mắt, bộ dạng chịu khổ bị lăng nhục, hai tay chắn trước ngực, thỉnh thoảng run run lúc thoa thuốc đỏ, đây thật là người nhìn người thương a, tự nhiên có một loạt y tá lôi điện thoại di động ra chụp chụp, lẩm bẩm: “Bức ảnh này thật rung động lòng người a, đăng lên diễn đàn XX để các chị em thưởng thức, tuyệt đối đứng đầu a!”
“Vậy đi vậy đi, tôi thấy trong số nhiều tiểu thụ, đây là người có tiềm chất bị ngược nhất! Để chị ôn nhu SM em đi!”
“Thật sự muốn biết thành một anh đẹp trai để đem bé áp xuống rồi mỗi ngày OOXX một vạn lần!”
…….
!@#$%^&
Bên cạnh, Trương Hiểu Ba cũng bị một tập đoàn các dì thủ đoạn cao tay tra tấn đến mất hồn mất vía, đầu tiên là bị trói chặt bởi băng gạc, lại bị ống nghe lạnh băng di chuyển lung tung trên người, còn chạm vào những nơi khó nói…. Trương Hiểu Ba sớm đã muốn khóc lớn….
‘Bang!’ một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, y tá trưởng đại nhân giá lâm, “Mấy đang làm cái gì!”
Người trong phòng toàn bộ lập tức ngẩn ra.
Được cứu rồi được cứu rồi!
“Ngài chính là Monalisa của tôi a!”
Trương Hiểu Ba thấy y tá trưởng đại nhân như một thiên sứ có cánh!(Em quên mấy chị y tá trên đều do bác y tá trướng huấn luyện sao =)))))
“Bình thường được dạy thế nào! Đều giày vò bốn mươi phút, siêu âm hậu môn nhanh để tôi làm!”
Gió lạnh hiu hiu thổi qua…..
Thật sự rất lạnh a……
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba hai người tội nghiệp ôm chặt lấy nhau, bỗng nhiên hai người đồng thanh hô to: “Chúng tôi muốn đi vệ sinh!”
Sau đó tựa như gió xóa lao ra khỏi bệnh viện trường, ngay cả quần áo cũng không lấy, dưới trời đông giá rét tháng 11, chỉ mặc độc chiếc quần lót tứ giác, hai tất, trối chết chạy ra ngoài.
“Cứ để bọn họ chạy như vậy sao?” Nữ y tá còn chưa chơi đủ thất vọng nói.
“Được rồi, mấy người nháo còn chưa đủ sao, thuốc của bé con kia đã thoa xong chưa?” Y tá trưởng thu dọn phòng, mọi người lập tức thu dọn.
“Đều thoa xong rồi, đều là thương bên ngoài, không có gì đáng lo.” Hai nữ y tá cầm bông băng cười nói.
“Ừ, vậy là được rồi, thu dọn quần áo của hai người bọn họ lại, tìm nam y tá đưa về đi!” Y tá trưởng đại nhâm phất tay, đột nhiên mỉm cười, thực âm trầm nói: “Kỳ thật tôi vừa từ trên cửa sổ nhìn thấy, thầy Nhạc đang đến khu bệnh viện, hai bé con kia không biết trên đường có gặp hắn không?”
“Manh a ”
Nhóm nữ y tá trong phòng y tá lại hét ầm lên……
Thật là bất trị…….
Lại nói Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba ngay cả giày cũng không có, dưới ánh đèn mờ ảo cố gắng chạy về ký túc xá, lạnh đến sắp biết thành kem, Trương Hiểu Ba liên tiếp hắt hơi.
“Nhan tử a, tôi, tôi tôi lạnh….”
Kỷ Tiếu Nhan cũng sắp đông cứng, nhưng vẫn vươn tay ôm vai Trương Hiểu Ba, an ủi y: “Người anh em, kiên trì nhẫn nại, nhất định chiến thắng……”
“Tôi đây muốn thất bại được không?”
Trương Hiểu Ba hai mắt hồng hồng giống con thỏ, nhào vào trong vòng tay Kỷ Tiếu Nhan, thân thể hai người đều một chút cũng không có, ngay cả xúc cảm cũng trì độn.
“Thất bại, thất bại là mẹ thành công…… Không phải quá quá quá tốt…”
Kỷ Tiếu Nhan đang muốn thuyết phục Trương Hiểu Ba nhanh chạy về ký túc xá, chợt nghe thấy một thanh âm hù chết người thấp hơn không độ vang lên: “Tôi nên hiểu đây là đang làm cái gì vậy?”
Ách?
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trương Hiểu Ba oa một tiếng khóc lên, “Thầy a! Ngài đã tới a! Y tá trong bệnh viện trường khi dễ bọn em a!”
Nhạc Húc Phong mãi không nói gì, nhìn chằm chằm mặt Kỷ Tiếu Nhan, Kỷ Tiếu Nhan đành phải cố gắng làm ra biểu tình ‘chính là như thế’, giống như muốn giành lấy sự đồng cảm mà nhìn hắn,
Một lúc sao, đến lúc đồng chí Trương Hiểu Ba nghĩ mình sắp thăng thiên, Nhạc Húc Phong đi tới, cởi áo khoác, ném lên người y, ngữ khí xem như là hòa ái nói: “Mau về ký túc xá đi.”
Trương Hiểu Ba cảm động rớt cả nước mắt, hoàn toàn không để ý đến khí phách để Kỷ Tiếu Nhan lại cho Nhạc Húc Phong, điên cuồng chạy đi……
“Này……” Kỷ Tiếu Nhan không lời hỏi trời xanh, sao người anh em của cậu lại như vậy a!
“Kỷ Tiếu Nhan, lát nữa cậu tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho tôi!”
Nhạc Húc Phong biến sắc, nghiêm khắc vô cùng rống lên, dọa Kỷ Tiếu Nhan run rẩy, tiếp đó, tự nhiên bị Nhạc Húc Phong xách đi như xách gà con đến một văn phòng gần đó.
Ở chỗ khác, Trương Hiểu Ba mặc áo khoác lớn trị giá vài vạn nguyên được Nhạc Húc Phong ban cho, cuối cùng cũng trở về ký túc xa, một cước đá văng cửa, đĩnh đạc tiến vào, oa! Thật ấm ấp thật thoải mái thật hạnh phúc! Y không nói hai lời, lập tức ngã lên giường, vừa định an ủi tâm hồn chịu tra tấn hôm nay của mình, bị Ngoại Tinh Nhân từ lúc vừa vào cửa đã dùng tia nhìn chết chóc nhìn y lôi dậy.
“Uy uy! Cậu làm gì a!” Trương Hiểu Ba rống giận, không thấy y đang tìm thí nghiệm tâm lý sao?
“Cậu đi đâu?”
Kỳ quái, người này âm trầm hỏi mình để làm chi? Y đâu phải cha mình mẹ mình anh trai mình a? Trương Hiểu Ba gạt bỏ tay y: “Tôi đi đâu làm gì cần nói với cậu sao!”
“Quần áo cậu đâu?”
Nga, chó má! Quần áo của tôi bị lũ y tá vô lương lấy mất rồi…… Thế nhưng Ngoại Tinh Nhân hôm nay thần kinh a, đột nhiên quan tâm mình như thế? Không bình thường! Hừ!
“Bị người ta lấy mất được chưa? Chuyện của tôi không cần cậu lo!” Trương Hiểu Ba lại cúi đầu đi tìm đống đồ rách nát của y, giây tiếp theo bị một lực mạnh mẽ đè xuống giường.
Thiên hỗn địa chuyển……. Trời ơi! Đây đây đây là chuyện gì a!
Trương Hiểu Ba trừng to hai mắt, một lần nữa nhìn Ngoại Tinh Nhân đang đè trên người mình, này vừa nhìn đã hãi, dọa đến hồn vía bay mấy, y chưa từng thấy biểu tình khủng bố như vậy của Ngoại Tinh Nhân, quả thật như muốn giết ngươi.
“Này này này! Cậu cậu làm sao vậy? Áp lực học tập lớn, cuộc sống cũng buồn bực do dự cảm tình không thuận, nhưng nhưng nhưng ngàn vạn lần không cần giết người cho hả giận a!” Trương Hiểu Ba lúc này thật sợ hãi.
“Áo khoác này của Nhạc Húc Phong.” Thanh âm Ngoại Tinh Nhân gần như hư vô, một chút cảm tình cũng không có.
“Đúng, đúng.” Trương Hiểu Ba vội vàng gật đầu, hai cổ tay y bị Ngoại Tinh Nhân giữ chặt, đều nhanh đau muốn chết, trời biết y sao lại không may như vậy!
Vừa trả lời xong, Trương Hiểu Ba đau đớn hét lên một tiếng, Ngoại Tinh Nhan giật lấy hai chân y, dây chằng như bị kéo đứt, bình thường thế nào cũng nhìn không ra, khí lực của Ngoại Tinh Nhân lại lớn như vậy.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Ngoại Tinh Nhân luôn yên lặng quát chói tai một tiếng, Trương Hiểu Ba sợ tới mức khóc lên, con bà nó, hôm nay mệnh phạm long vương, khóc đến ba lần…..
“Đau đau……. O…….”
Trương Hiểu Ba đầu óc rối loạn, hôm nay tinh thần y bị chịu nhiều đả kích, cả mặt đều là nước mắt, cánh tay vừa bị siết đỏ quơ lung tung, “Buông……. Đau…… “
Ngoại Tinh Nhân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, buông lỏng tay, Trương Hiểu Ba lập tức co tròn, ủy khuất khóc liên tục.
“Đừng khóc, ẻo lả!”
Ngoại Tinh Nhân quay lưng về phía y, bình tĩnh một chút, tự hỏi, không đúng, người Nhạc Húc Phong coi trọng rõ ràng là Kỷ Tiếu Nhan, không có khả năng lại như thế với Trương Hiểu Ba……… Bất quá, đã hơn tám giờ, Kỷ Tiếu Nhan sao còn chưa về…… Lẽ nào…….
Y suy nghĩ một lát, vẫn nên hỏi Trương Hiểu Ba không có đầu óc kia, xoay người lại, mặt nhất thời hung hăng mở to.
“Trương Hiểu Ba! Cậu cư nhiên còn dám xem thí nghiệm tâm lý!”
“TNND! Đây là cái mặt đẹp trai của lão tử sao! Đây rõ ràng là cái đầu heo!”
“Sâm ca, anh soi gương a….” Tên đàn em tội nghiếp nhắc nhở gã.
“Vô liêm sỉ!” Sâm Bân đem gương đập loảng xoảng xuống đất, quơ tay bắt đầu đi quanh ở trong phòng, ai cũng nhìn ra gã đang rất bất mãn, ai cũng không dám hé răng, tất cả đều khẩn trương.
Vì bị đập đầu, hiện tại mặt Sâm Bân quấn đầy băng gạc, khó coi đến cực điểm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lão Đại của gã, mà đây cũng có thể trách ai a, nghe Lộ Tùng đại ca mang Sâm ca về nói, Sâm ca là đi đường ngã, trời ạ! Sâm ca anh minh thần võ của bọn họ cư nhiên đi đường có thể ngã sao? Vậy vậy cái người từ lúc mặc quần yếm đánh nhau chưa từng bị thương là ai a!
Sâm Bân rầu rĩ đi lại một lúc, rất khó chịu, nhưng không có cách nào, khổ chính là Kỷ Tiếu Nhan, vết thương so với ãhắn nặng hơn, không phải đập mặt, mà là đập gáy, Sâm Bân sờ sờ mũi, cứ nghĩ là khó chịu.
Lão tử không phải là hôn nhóc con kia một chút thôi sao, sao lại trở thành như vậy, bị thương không nói, còn cực kỳ mất mặt, đương nhiên, trong cảm nhận của lão Đại Sâm Bân của chúng ta, mặt mũi so với thân thể quan trọng hơn nhiều. Sớm biết vậy, cũng làm chút lãng mạn, đem tiểu tử kia lừa đi khách sạn……
Đi đi đi! Nghĩ cái gì vậy!
Thật đúng là không bình thường? Mẹ nó! Ngã đến ngu a!
Sâm Bân cau mày, một tay chống cằm, trong lòng rối loạn, có điều gã thật sự hiểu được một chuyện, gã trước kia vừa thấy Kỷ Tiếu Nhan, bất luận ngụy trang thế nào, trong lòng đều loạn, toàn bộ đều do gã đối Kỷ Tiếu Nhan có dục vọng.
Có dục vọng với một đứa nhóc, đối với một người cái gì cũng biết một chút mà nói, không đáng ngạc nhiên lắm, chuyện hoang đường hơn, bản thân đại khái cũng từng làm qua.
Gã trước kia vẫn cho rằng, bản thân chỉ coi Kỷ Tiếu Nhan như một thứ gia vị, một món đồ chơi, công cụ trung gian để tranh giành cùng Đỗ Linh Vũ, nhưng dường như có gì thay đổi…… Vì cái hôn kia, đột nhiên làm Sâm Bân sợ hãi nhận ra, có lẽ bản thân cũng không phải là mang tâm tính vui chơi, mà là một loại xúc động không ức chế được, làm gã không thể tự kiềm chế chú ý tới Kỷ Tiếu Nhan, sinh ra ước muốn độc chiếm mãnh liệt.
Mọi chuyện hình như bắt đầu mất kiểm soát rồi….. Vô cùng khủng hoảng, chưa từng có cảm giác như vậy, mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Sâm Bân lần đầu tiên rơi vào phiền não tình yêu, nhưng bản thân gã không có chút cảm kích nào, mà tình huống của Kỷ Tiếu Nhan ngốc nghếch so với gã còn thảm thương hơn gấp vài lần.
Vết thương của Kỷ Tiếu Nhan hơi nặng, nhưng tất cả đều nằm ở lưng với sau gáy, thuốc đỏ đều sát vào đó, vì mấy hôm trước đã tới một chuyến, mấy y tá vốn sớm có ý đồ với cậu còn loạn vô giúp vui, khiến Kỷ Tiếu Nhan choáng váng đau đầu.
“Bé xinh đến gần một chút, để chị xoa thuốc cho em.” Một nữ y tá mặt mũi khiêu tâm(xinh đẹp) tay cầm bông băng, bắt đầu dụ dỗ Kỷ Tiếu Nhan.
“Bé xinh trên bụng có bị thương không a?” Lại một đại tỷ khác, tự nhiên cởi áo cậu còn chưa đủ, vươn tay định cởi thắt lưng cậu.
“Vì sao tiểu thụ trường ta đều đáng yêu như vậy? Làm các chị cũng xót lòng!”
“Uy! Uy! Cô sờ vào đâu a!” Kỷ Tiếu Nhan chật vật co lại, đáng thương bị đám lang nữ tấn công, “Trương Hiểu Ba! Cậu mau tới cứu tôi a!”
“Cứu cậu? Tôi đến thân còn khó bảo toàn a!” Quần áo Trương Hiểu Ba cũng bị cởi sạch, bị một dì mang theo nụ cười ngọt ngào ấn xuống giường bệnh.
“Ân, tiểu thụ này cũng thực đáng yêu, để dì hảo hảo kiểm tra kiểm tra, dì nói cháu nghe a, muốn trở thành một tiểu thụ hoàn mỹ, phải có thắt lưng, phải có mông……”
Bác sĩ phụ trách cư nhiên đi đầu, cười tủm tỉm ‘dạy dỗ’ Trương Hiểu Ba, mấy dì khác đã sớm động thủ.
“Cái gì thắt lưng a! Mông a! Tôi bệnh gì cũng không có a! Không cần nhìn tôi….. Má ơi!”
Trương Hiểu Ba khóc không ra nước mắt, đây là bệnh viện gì a? Tuy từng nói thái độ của bác sĩ đều rất tốt….. cũng tốt thái quá rồi!
“Bé con, chữa bệnh không cần chờ có bệnh mới trị, phải phòng cơn hỏa họa chưa xảy ra, đến cho dì xem nào.”
Cư nhiên nói thế rồi tới sờ, sờ, sờ ngực y…… Oa
Rõ ràng là dáng vẻ đạo mạo!
Tình trạng Trương Hiểu Ba không kém Kỷ Tiếu Nhan là bao nhiêu, tất cả mấy dì y tá đều thích dạng nam sinh có khuôn mặt búp bê đáng yêu, ba chân bốn cẳng tới sờ y, trêu y.
Chỉ lát sau, quần Trương Hiểu Ba đã bị cởi xuống, chỉ chừa lại chiếc áo sơ mi trắng bị cởi sạch nút, áo len đã sớm không biết đi đằng nào, còn Kỷ Tiếu Nhan phía trên đã hoàn toàn bị cởi sạch, hiện tại đang tranh đoạt giữ quần cùng hai nữ y tá.
“Không nên lộn xộn, không nên lộn xộn, chị còn phải xoa thuốc!”
Nói xong, vài miếng bông dính đầy thuốc đỏ xát xuống, “A!!” Kỷ Tiếu Nhan cả người run lên, hai nữ y tá quỷ kế đa đoan thừa cơ, sét đánh không kịp bưng tai cởi quần cậu ra……
Kỷ Tiếu Nhan buồn bực, nhẽ nào đây đều là được huấn luyện mà ra….. Trời ạ…… Vốn không thể hét, hai mắt cậu ngập nước sắp khóc lên.
“Em không cần ủy khuất như vậy được không? Được làm tiểu thụ cho tập thể đồng nghiệp nữ HB chúng ta, đó là vinh hạnh cao nhất, tối nay em liền nằm lại đi!
Nằm lại nằm lại nằm lại…..
Vậy còn có thể sống đến ngày mai để nhìn ánh mặt trời không?
“Vậy đi vậy đi, thật không cẩn thận, kiss người yêu còn khiến em bị thương, các chị sẽ chiếu cố em!”
Kisskisskiss……
Ai, ai, ai kkkiss a, a, a!
………
Đầu óc Kỷ Tiểu Nhan đã hoàn toàn ngừng hoạt động, trừng to mắt, bộ dạng chịu khổ bị lăng nhục, hai tay chắn trước ngực, thỉnh thoảng run run lúc thoa thuốc đỏ, đây thật là người nhìn người thương a, tự nhiên có một loạt y tá lôi điện thoại di động ra chụp chụp, lẩm bẩm: “Bức ảnh này thật rung động lòng người a, đăng lên diễn đàn XX để các chị em thưởng thức, tuyệt đối đứng đầu a!”
“Vậy đi vậy đi, tôi thấy trong số nhiều tiểu thụ, đây là người có tiềm chất bị ngược nhất! Để chị ôn nhu SM em đi!”
“Thật sự muốn biết thành một anh đẹp trai để đem bé áp xuống rồi mỗi ngày OOXX một vạn lần!”
…….
!@#$%^&
Bên cạnh, Trương Hiểu Ba cũng bị một tập đoàn các dì thủ đoạn cao tay tra tấn đến mất hồn mất vía, đầu tiên là bị trói chặt bởi băng gạc, lại bị ống nghe lạnh băng di chuyển lung tung trên người, còn chạm vào những nơi khó nói…. Trương Hiểu Ba sớm đã muốn khóc lớn….
‘Bang!’ một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, y tá trưởng đại nhân giá lâm, “Mấy đang làm cái gì!”
Người trong phòng toàn bộ lập tức ngẩn ra.
Được cứu rồi được cứu rồi!
“Ngài chính là Monalisa của tôi a!”
Trương Hiểu Ba thấy y tá trưởng đại nhân như một thiên sứ có cánh!(Em quên mấy chị y tá trên đều do bác y tá trướng huấn luyện sao =)))))
“Bình thường được dạy thế nào! Đều giày vò bốn mươi phút, siêu âm hậu môn nhanh để tôi làm!”
Gió lạnh hiu hiu thổi qua…..
Thật sự rất lạnh a……
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba hai người tội nghiệp ôm chặt lấy nhau, bỗng nhiên hai người đồng thanh hô to: “Chúng tôi muốn đi vệ sinh!”
Sau đó tựa như gió xóa lao ra khỏi bệnh viện trường, ngay cả quần áo cũng không lấy, dưới trời đông giá rét tháng 11, chỉ mặc độc chiếc quần lót tứ giác, hai tất, trối chết chạy ra ngoài.
“Cứ để bọn họ chạy như vậy sao?” Nữ y tá còn chưa chơi đủ thất vọng nói.
“Được rồi, mấy người nháo còn chưa đủ sao, thuốc của bé con kia đã thoa xong chưa?” Y tá trưởng thu dọn phòng, mọi người lập tức thu dọn.
“Đều thoa xong rồi, đều là thương bên ngoài, không có gì đáng lo.” Hai nữ y tá cầm bông băng cười nói.
“Ừ, vậy là được rồi, thu dọn quần áo của hai người bọn họ lại, tìm nam y tá đưa về đi!” Y tá trưởng đại nhâm phất tay, đột nhiên mỉm cười, thực âm trầm nói: “Kỳ thật tôi vừa từ trên cửa sổ nhìn thấy, thầy Nhạc đang đến khu bệnh viện, hai bé con kia không biết trên đường có gặp hắn không?”
“Manh a ”
Nhóm nữ y tá trong phòng y tá lại hét ầm lên……
Thật là bất trị…….
Lại nói Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba ngay cả giày cũng không có, dưới ánh đèn mờ ảo cố gắng chạy về ký túc xá, lạnh đến sắp biết thành kem, Trương Hiểu Ba liên tiếp hắt hơi.
“Nhan tử a, tôi, tôi tôi lạnh….”
Kỷ Tiếu Nhan cũng sắp đông cứng, nhưng vẫn vươn tay ôm vai Trương Hiểu Ba, an ủi y: “Người anh em, kiên trì nhẫn nại, nhất định chiến thắng……”
“Tôi đây muốn thất bại được không?”
Trương Hiểu Ba hai mắt hồng hồng giống con thỏ, nhào vào trong vòng tay Kỷ Tiếu Nhan, thân thể hai người đều một chút cũng không có, ngay cả xúc cảm cũng trì độn.
“Thất bại, thất bại là mẹ thành công…… Không phải quá quá quá tốt…”
Kỷ Tiếu Nhan đang muốn thuyết phục Trương Hiểu Ba nhanh chạy về ký túc xá, chợt nghe thấy một thanh âm hù chết người thấp hơn không độ vang lên: “Tôi nên hiểu đây là đang làm cái gì vậy?”
Ách?
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trương Hiểu Ba oa một tiếng khóc lên, “Thầy a! Ngài đã tới a! Y tá trong bệnh viện trường khi dễ bọn em a!”
Nhạc Húc Phong mãi không nói gì, nhìn chằm chằm mặt Kỷ Tiếu Nhan, Kỷ Tiếu Nhan đành phải cố gắng làm ra biểu tình ‘chính là như thế’, giống như muốn giành lấy sự đồng cảm mà nhìn hắn,
Một lúc sao, đến lúc đồng chí Trương Hiểu Ba nghĩ mình sắp thăng thiên, Nhạc Húc Phong đi tới, cởi áo khoác, ném lên người y, ngữ khí xem như là hòa ái nói: “Mau về ký túc xá đi.”
Trương Hiểu Ba cảm động rớt cả nước mắt, hoàn toàn không để ý đến khí phách để Kỷ Tiếu Nhan lại cho Nhạc Húc Phong, điên cuồng chạy đi……
“Này……” Kỷ Tiếu Nhan không lời hỏi trời xanh, sao người anh em của cậu lại như vậy a!
“Kỷ Tiếu Nhan, lát nữa cậu tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho tôi!”
Nhạc Húc Phong biến sắc, nghiêm khắc vô cùng rống lên, dọa Kỷ Tiếu Nhan run rẩy, tiếp đó, tự nhiên bị Nhạc Húc Phong xách đi như xách gà con đến một văn phòng gần đó.
Ở chỗ khác, Trương Hiểu Ba mặc áo khoác lớn trị giá vài vạn nguyên được Nhạc Húc Phong ban cho, cuối cùng cũng trở về ký túc xa, một cước đá văng cửa, đĩnh đạc tiến vào, oa! Thật ấm ấp thật thoải mái thật hạnh phúc! Y không nói hai lời, lập tức ngã lên giường, vừa định an ủi tâm hồn chịu tra tấn hôm nay của mình, bị Ngoại Tinh Nhân từ lúc vừa vào cửa đã dùng tia nhìn chết chóc nhìn y lôi dậy.
“Uy uy! Cậu làm gì a!” Trương Hiểu Ba rống giận, không thấy y đang tìm thí nghiệm tâm lý sao?
“Cậu đi đâu?”
Kỳ quái, người này âm trầm hỏi mình để làm chi? Y đâu phải cha mình mẹ mình anh trai mình a? Trương Hiểu Ba gạt bỏ tay y: “Tôi đi đâu làm gì cần nói với cậu sao!”
“Quần áo cậu đâu?”
Nga, chó má! Quần áo của tôi bị lũ y tá vô lương lấy mất rồi…… Thế nhưng Ngoại Tinh Nhân hôm nay thần kinh a, đột nhiên quan tâm mình như thế? Không bình thường! Hừ!
“Bị người ta lấy mất được chưa? Chuyện của tôi không cần cậu lo!” Trương Hiểu Ba lại cúi đầu đi tìm đống đồ rách nát của y, giây tiếp theo bị một lực mạnh mẽ đè xuống giường.
Thiên hỗn địa chuyển……. Trời ơi! Đây đây đây là chuyện gì a!
Trương Hiểu Ba trừng to hai mắt, một lần nữa nhìn Ngoại Tinh Nhân đang đè trên người mình, này vừa nhìn đã hãi, dọa đến hồn vía bay mấy, y chưa từng thấy biểu tình khủng bố như vậy của Ngoại Tinh Nhân, quả thật như muốn giết ngươi.
“Này này này! Cậu cậu làm sao vậy? Áp lực học tập lớn, cuộc sống cũng buồn bực do dự cảm tình không thuận, nhưng nhưng nhưng ngàn vạn lần không cần giết người cho hả giận a!” Trương Hiểu Ba lúc này thật sợ hãi.
“Áo khoác này của Nhạc Húc Phong.” Thanh âm Ngoại Tinh Nhân gần như hư vô, một chút cảm tình cũng không có.
“Đúng, đúng.” Trương Hiểu Ba vội vàng gật đầu, hai cổ tay y bị Ngoại Tinh Nhân giữ chặt, đều nhanh đau muốn chết, trời biết y sao lại không may như vậy!
Vừa trả lời xong, Trương Hiểu Ba đau đớn hét lên một tiếng, Ngoại Tinh Nhan giật lấy hai chân y, dây chằng như bị kéo đứt, bình thường thế nào cũng nhìn không ra, khí lực của Ngoại Tinh Nhân lại lớn như vậy.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Ngoại Tinh Nhân luôn yên lặng quát chói tai một tiếng, Trương Hiểu Ba sợ tới mức khóc lên, con bà nó, hôm nay mệnh phạm long vương, khóc đến ba lần…..
“Đau đau……. O…….”
Trương Hiểu Ba đầu óc rối loạn, hôm nay tinh thần y bị chịu nhiều đả kích, cả mặt đều là nước mắt, cánh tay vừa bị siết đỏ quơ lung tung, “Buông……. Đau…… “
Ngoại Tinh Nhân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, buông lỏng tay, Trương Hiểu Ba lập tức co tròn, ủy khuất khóc liên tục.
“Đừng khóc, ẻo lả!”
Ngoại Tinh Nhân quay lưng về phía y, bình tĩnh một chút, tự hỏi, không đúng, người Nhạc Húc Phong coi trọng rõ ràng là Kỷ Tiếu Nhan, không có khả năng lại như thế với Trương Hiểu Ba……… Bất quá, đã hơn tám giờ, Kỷ Tiếu Nhan sao còn chưa về…… Lẽ nào…….
Y suy nghĩ một lát, vẫn nên hỏi Trương Hiểu Ba không có đầu óc kia, xoay người lại, mặt nhất thời hung hăng mở to.
“Trương Hiểu Ba! Cậu cư nhiên còn dám xem thí nghiệm tâm lý!”
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu