Ta Là Một Ảnh vệ
Chương 83: Ảnh vệ tỉnh lại
Biên tập: Lam Ying
Máu tươi chậm rãi tụ lại ở đầu mũi đao rồi nhỏ xuống đất, trong nắng sớm, cái lạnh lẽo vẫn tràn ngập nơi đây, những con ngựa vô chủ bất an rảo bước qua lại trong gió rét, bên cạnh vó ngựa chất đầy kiếm gãy và xác người, quân kỳ bay phần phật, giống như mộ bia chỉ thẳng lên trời, sự tĩnh lặng càng thể hiện rõ nơi đây vừa mới xảy ra một cuộc đại chiến.
Quân địch cho rằng chúng ta ngăn dòng sông Nghiệp là để tiến công thành Thiên Thủy, lại không ngờ Tấn vương lại dùng chính quân đội của mình để làm mồi nhử. Cơ hồng thủy nhấn chìm gần ba nghìn binh sĩ Nhung địch, càng quan trọng hơn là đã làm nhiễu loạn đến tâm trí những người còn sót lại, phân tách đại quân Nhung địch thành hai phần, khiến cho tuyến chỉ huy của bọn chúng hoàn toàn tan vỡ. Trong trận chiến này quân coi giữ Trần Thương phá thành chặn đứng triệt để đường rút quân của địch, Nhung địch tán loạn sau đó khó mà tiếp tục sắp xếp đội ngũ chỉnh tề để phá hoại kế hoạch của Đại Khánh, mặc dù kẻ thống lĩnh Đạt Oa Nhĩ đã trốn thoát, không biết sống chết, nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chúng ta thắng rồi.
Nhưng vào giờ khắc này cảm xúc nảy lên đầu tiên cũng không phải vui sướng hay hưng phấn, mà là mỏi mệt và chết lặng, giống như đã trải qua một cuộc thi chạy đường dài, chậm nhưng không biết giới hạn ở đâu, cho đến khi đến đích rồi, thì chuyện thứ nhất muốn làm nhất định là đặt mông ngồi xuống, chứ không phải cùng bạn bè đi uống một chén để chúc mừng.
Cho đến khi khóc được ra, tất cả cơ quan cảm giác của ta mới khôi phục, máu trên vai và bụi bẩn hòa lẫn thành một màu đen, miệng vết thương bắt đầu thấy đau buốt sắc bén, dù đã tỉnh táo nhưng đầu óc ta vẫn có chút không được nhanh nhẹn.
Chung quanh vẫn có mấy người đang đánh nhau chém giết, tiếng rên rỉ, tiếng hô hét, tiếng đao kiếm xen lẫntrong gió, mơ hồ không rõ ràng. Có một đại hán râu rậm hùng hùng hổ hổ xách theo cây trường kích (*) đi tới hướng này, nhìn thấy đám man tử thì bổ cho một nhát, nhìn thấy binh sĩ Đại Khánh nằm trên mặt đất thì đá một cước, lớn tiếng ồn ào: “Nhanh đứng lên cho lão tử, toàn là lũ vô dụng, cấp trên phái lão Chu đi đuổi theo, công lao đều CMN bị người ta nẫng mất rồi! Đứng lên, giả bộ cái m* gì, nhanh lên chút chúng ta cùng đi biết đâu còn được phân cho ly rượu mà uống đấy!”
(*) Trường kích: cây kích dài, một loại vũ khí, hay thấy nhất là quân trông coi cổng thành dùng
Trải qua một hồi ác chiến còn có tinh thần như vậy, nhưng lại làm một chức quan cửu phẩm cầm trường kích thật sự là nhân tài không được trọng dụng a.
Ta cố gắng xốc lại tinh thần, vừa mang lòng kính nể nhìn qua hắn một cái, vừa lặng lẽ giảm bớt sự tồn tại của mình, miễn cho cũng bị hắn đá một cước. Tuy nói cấp bậc của ta cao hơn hắn rất nhiều, nhưng lúc này quần áo đều bị bùn máu nhuộm bẩn, chỉ dựa vào cái bộ mặt, ai nhận ra ai chứ.
“Aiz, ngươi, chính ngươi đấy!” Đáng tiếc đại hán râu rậm hiển nhiên không định buông tha cho bất kỳ ai, vừa nhìn sang phía ta, hừ một cái đã đi tới, nhấc chân định đá: “Lão tử ghét nhất loại tiểu bạch kiểm(*) như ngươi, ngươi… Chiến Huyền đại nhân?”
(*) Tiểu bạch kiểm: Tên mặt trắng, thường chỉ người vô dụng, ẻo lả.
Hắn đầy khiếp sợ nhìn ta.
Ta càng thêm khiếp sợ nhìn lại hắn.
Hóa ra ta nổi danh trong quân đội như vậy sao, một vị đại hán râu rậm qua đường cũng có thể gọi tên của ta?
Ánh mắt đại hán bắt đầu tỏa sáng, giống như nhìn thấy một đống vàng sống: “A nha, mụ nội nó ngài thật sự còn sống, Thánh Thượng tìm ngài sắp phát điên rồi kìa hắc hắc hắc hắc.”
… Thật ư, Tấn vương không sao hết.
Thật tốt quá.
Người ta lung lay, dùng một chút khí lực còn sót lại bắt lấy ống tay áo hắn: “Đưa ta qua đó.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Đại hán vội vàng xoa tay, quay đầu rống lớn với khoảng mười bĩnh sĩ đang nghiêng nghiêng ngả ngả phía sau: “Chiến Huyền đại nhân bị thương, chui trong bụi cỏ khóc trộm này, mau mời Thánh Thượng đến đi!”
Ta: …
Vào giờ khắc này,
Ta cảm thấy,
Vỏ bọc thần tượng của ta,
Nát vụn,
Rồi.
Ta lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, che mặt, nuốt xuống một hàng dài dấu chấm lửng trong lòng, muốn làm bộ mình và hắn chưa nói chuyện với nhau câu nào.
… Tên hàng này chỉ có thể làm một binh sĩ cầm trường kích quả nhiên là có nguyên nhân.
Khóc, khóc con em gái nhà mi a khóc! Ta vẫn còn là trẻ nhỏ ta còn chưa kịp mua thanh danh đã ngoài ý muốn bị tổn hại mặt mũi rồi ngươi gài hố hình tượng của ta như vậy CMN người nhà ngươi có biết không?
Ta huyết khí dâng lên, khó thở công tâm, hai mắt biến thành màu đen, tầm nhìn tối dần.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ta chỉ kịp nghe thấy một tiếng gọi từ xa: “A Huyền!”
…
Lần ngất này, ta không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Khi ý thức chậm rãi trở về, ta cảm thấy có người đang ngồi bên tay ta, cầm cái thìa, nhẹ nhàng đút dược cho ta.
Ta đang muốn mở mắt, gọi Tấn vương một tiếng, liền nghe thấy một trận lảm nhảm bên tai.
“Thời buổi này làm đại phu dễ lắm sao, không trị khỏi cho người ta, một tên thì muốn đem ta thiên đao vạn quả, một tên lại muốn đem ta chém đầu thị chúng, cũng không thèm ngẫm xem, nếu trị khỏi được ta không muốn trị sao, nếu đã không thể cứu chữa, thì cho dù có băm ta nấu thành canh xương sườn cho bọn hắn bổ thân thì cũng vẫn là không cứu được, này là lỗi của ta sao? Ta một năm mới kiếm mấy chục lượng bạc, vì sao ta nhất định phải mọc thêm mấy trăm cái đầu cho người khác mặc sức chém chứ. Ta năm đó đáng lẽ không nên nghe sư huynh học cái thứ đồ bỏ là nghề y này, đờ mờ, còn đưa ta đến cái nơi này, đờ mờ, lão hồ ly, sư phụ không có ở đây liền thay đổi phương pháp để hại ta.”
Ta: …
Nhất định là phương thức tỉnh lại của ta có chỗ nào đó không đúng.
Đang định ngủ lại để trốn tránh hiện thực, nào ngờ cái âm thanh kia dừng một chút, sau đó bỗng nhiên trở nên ổn trọng vô cùng: “A, ngươi tỉnh rồi?”
Ta đành mở mắt ra, chỉ thấy là một thanh niên xa lạ nga quan bác đai(*), phong thần tuấn lãng đang đặt mứt hoa quả trong tay xuống khay, vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn ta, trông không hề giống một tên bệnh thần kinh nói nhảm.
(*) Nga quan bác đai: đội mũ cao và vạt áo rộng, trang phục của đại phu thời xưa. (xem hình ảnh cuối bài)
Cố sức quay đầu nhìn, ta phát hiện bên cạnh căn bản không có người thứ hai, kiềm chế, không kiềm được, vì thế yếu ớt hỏi một câu: “Ngươi là…”
Người kia khẽ cười nói: “Không cần lo lắng, ta tên Duy Nhã, phụ trách chăm sóc thương thế của ngươi.”
Y tựa hồ vẫn có vẻ rất đáng tin. Dù sao nhất định là người do Tấn vương sắp xếp, chắc sẽ không có sai sót.
Ta yên tâm gật đầu, mở miệng hỏi: “Thánh Thượng sao rồi?”
“Thánh Thượng vẫn bên cạnh ngươi đến ngày hôm qua, vốn muốn đợi ngươi tỉnh lại. Nhưng lại có một tù binh Nhung địch tìm hắn nói nói mấy câu, hắn liền mang theo mấy tùy tùng ra Trần Thương, yên tâm đi, hắn nói sẽ về rất nhanh.”
Duy Nhã mỉm cười an ủi ta, sau đó vô cùng tự nhiên vươn tay bắt mạch cho ta, rất có kiên nhẫn nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy ngươi nên quan tâm đến thương thế của mình nhiều hơn. Lúc ngươi ngã từ trên ngựa xuống đã làm đầu bị thương, máu tụ ở đó phải cần chút thời gian mới tan hết được, sau khi tỉnh lại có phải ngươi nghe thấy những âm thanh kỳ quái hay không?”
Thanh âm kỳ quái… Ví dụ như người nào đó đang lảm nhảm sao?
Ta do dự một chút, vẫn trả lời: “… Không sai.”
Duy Nhã nói chắc như đinh đóng cột: “Đó là ảo giác, ngươi nhớ kĩ ngàn vạn lần phải quên sạch đi.”
Ta: …
“Ngươi bị thương rất nặng, vốn dĩ ta nhĩ rằng không cứu được.” Duy Nhã nhướn mày, hơi có chút đắc ý nói: “Có thể thấy y thuật của ta rất cao siêu.”
Vậy vì sao ngươi không trị cho đầu óc của mình trước hả anh bạn trẻ…
Ta không nói gì nhìn y trong chốc lát, sau đó bưng chén thuốc, ánh mắt đảo qua liền thấy mứt hoa quả trên bàn.
Tuy rằng người này tính cách cổ quái, nhưng thân là đại phu, vẫn rất tỉ mỉ cẩn thận, sợ thuốc đắng cho nên còn cố ý chuẩn bị cái này cho ta.
Kỳ thật y vẫn có chút có chút tốt nhỉ.
Trong lòng ta thấy ấm áp, liền vươn tay ra lấy.
Duy Nhã giơ tay lấy mứt hoa quả ôm trong ngực, mỉm cười: “Xin lỗi, đây là cho ta ăn, ngươi chỉ cần uống thuốc là được rồi. Bởi vì…” Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Đồ ngọt sẽ phá hư dược tính.”
Ta: …
Đây rõ ràng là đang tùy tiện tìm cớ đi, xin ngươi lúc tắc trách nhiệm vụ chăm sóc cho ta nghiêm túc một chút được không, bằng không cứ làm ra vẻ đáng tin ta thật sự rất khổ sở đấy biết không.
Không biết vì sao, vẻ nghiêm trang chững chạc nói hưu nói vượn của người này khiến ta nhớ đến một người.
Ta thuận miệng lại hỏi: “Ngươi và Quân Mặc Thanh chẳng lẽ là là huynh đệ sao?”
Sắc mặt Duy Nhã tối sầm: “Không, chúng ta là sư huynh đệ…” Y như là nghĩ tới điều gì thật xấu xa, lập tức đứng dậy, phất phất tay cứ như đuổi ruồi muỗi, chán ghét nói: “Nhắc tới hắn, toàn thân ta đều bắt đầu thấy không thoải mái, nào mau nằm nghỉ thêm chốc nữa đi. Dược đồng(*) ở bên ngoài, ngươi uống thuốc xong kêu một tiếng, tự nó sẽ vào chăm sóc ngươi.”
(*) Dược đồng: Đứa nhỏ đi theo giúp việc cho các đại phu, được đại phu dạy y thuật, bồi dưỡng từ nhỏ.
Ta ngẩn người, còn chưa kịp gật đầu, liền có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi va đụng bước vào, lắp bắp hô: “Duy, Duy đại phu, không xong rồi, Lương đại nhân hắn…”
Duy Nhã nhíu mày ngắt lời y: “Ta đã sớm nói với hắn đừng có tới tìm ta nữa, đã chết rồi, thì có là thần tiên cũng không cứu về được, nói gì đến ta chẳng qua chỉ là một thần y. Bộ dáng nửa chết nửa sống kia của bản thân hắn, ta còn có thể cữu chữa mấy phần cho hắn —— trói lại tẩn cho một trận là được.”
“Không không, không phải.” Thiếu niên trừng mắt nói cho hết lời: “Lương đại nhân đã bị người ta đánh thành đầu heo nha!”
“Cái gì, ai đánh?” Duy Nhã biến sắc, mở miệng hỏi.
Thiếu niên ổn định một chút, lắc lắc đầu trả lời: “Không biết tên, là một nam nhân rất đẹp, hai người bọn họ vốn đang nói chuyện êm đẹp, đột nhiên người nọ hung tợn đấm vào mũi Lương đại nhân một quyền, làm ta sợ muốn chết.”
Duy Nhã nhếch môi nghĩ nghĩ, lại liếc nhanh sang ta một cái, dặn dò thiếu niên: “Ngươi ở lại trông nom y, thân thể y chưa khôi phục, đừng để y đi ra ngoài xem trận náo nhiệt này.”
“Ta muốn ra ngoài.”
“Ta trông y.”
Lời nói ra, ta và thiếu niên đôi bên ngắm nhau.
Thiếu niên run rẩy, buồn rười rượi quay đầu, rên rỉ với Duy Nhã: “Duy đại phu, sắc mặt y thật đáng sợ, ta khẳng định làm không được a a a.”
Duy Nhã chân trước đã bước ra cửa, nghe vậy quay đầu mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Làm không được? Ta ngày xưa đã dạy ngươi như thế nào, dương mưu âm mưu đâu hết rồi. Ngươi không ngăn được y, thì không biết cho y chút thuốc mê sao?”
Thiếu niên: …
Ta: …
… Sư môn của Quân Mặc Thanh dạy cái gì vậy, thật hung tàn, chẳng lẽ là một ổ hồ ly sao?
Ta đang nghĩ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ thương tâm, sinh thời ta không phải sẽ cùng một đám phúc hắc bệnh thần kinh này giao thiệp đấy chứ.
Nhìn bóng dáng Duy Nhã biến mất tại góc tường, ta và thiếu niên đồng thời thở nhẹ ra.
Đánh Lương Văn Hạo phỏng chừng cũng chính là Chiến Bạch, không biết đôi nhị hóa phu phu này lại xảy ra vấn đề gì… Nhưng mà hai tên này, có đánh nữa đánh mãi cũng không xảy ra chuyện lớn gì, đầu giường đánh nhau ngày khác cuối giường hòa hợp thôi.
Ta chỉ nghĩ vậy, cũng không vội đi nữa, quay lại giường nằm, vẫy vẫy tay với thiếu niên kia, muốn moi móc thông tin từ miệng y.
“Hai người ngoài kia vì sao lại đánh nhau?”
Thiếu niên giật mình, giống như con thỏ bị hoảng sợ nhảy một bước thật xa, nơm nớp lo sợ chớp chớp đôi mắt: “Nha, ngươi cùng ta nói chuyện sao?”
Ta buồn cười gật đầu.
Thiếu niên lúc này mới thở ra một hơi, xoắn tay nói: “Ta, ta cũng không rõ lắm, ta đứng khá xa không nghe rõ lời họ nói, chỉ nghe thấy một hai câu, hình như là đang nói đến Chiến Hắc hay là Chiến Bạch chết ấy —— vì chuyện này, Lương đại nhân đã náo loạn chỗ chúng ta mấy lần rồi, khó khăn lắm mới yên tĩnh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…”
Ta sững sờ.
Những lời sau đó của y ta đều không nghe vào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Chiến Bạch chết…
Chiến Bạch chết?
Hết chương 83.
Máu tươi chậm rãi tụ lại ở đầu mũi đao rồi nhỏ xuống đất, trong nắng sớm, cái lạnh lẽo vẫn tràn ngập nơi đây, những con ngựa vô chủ bất an rảo bước qua lại trong gió rét, bên cạnh vó ngựa chất đầy kiếm gãy và xác người, quân kỳ bay phần phật, giống như mộ bia chỉ thẳng lên trời, sự tĩnh lặng càng thể hiện rõ nơi đây vừa mới xảy ra một cuộc đại chiến.
Quân địch cho rằng chúng ta ngăn dòng sông Nghiệp là để tiến công thành Thiên Thủy, lại không ngờ Tấn vương lại dùng chính quân đội của mình để làm mồi nhử. Cơ hồng thủy nhấn chìm gần ba nghìn binh sĩ Nhung địch, càng quan trọng hơn là đã làm nhiễu loạn đến tâm trí những người còn sót lại, phân tách đại quân Nhung địch thành hai phần, khiến cho tuyến chỉ huy của bọn chúng hoàn toàn tan vỡ. Trong trận chiến này quân coi giữ Trần Thương phá thành chặn đứng triệt để đường rút quân của địch, Nhung địch tán loạn sau đó khó mà tiếp tục sắp xếp đội ngũ chỉnh tề để phá hoại kế hoạch của Đại Khánh, mặc dù kẻ thống lĩnh Đạt Oa Nhĩ đã trốn thoát, không biết sống chết, nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chúng ta thắng rồi.
Nhưng vào giờ khắc này cảm xúc nảy lên đầu tiên cũng không phải vui sướng hay hưng phấn, mà là mỏi mệt và chết lặng, giống như đã trải qua một cuộc thi chạy đường dài, chậm nhưng không biết giới hạn ở đâu, cho đến khi đến đích rồi, thì chuyện thứ nhất muốn làm nhất định là đặt mông ngồi xuống, chứ không phải cùng bạn bè đi uống một chén để chúc mừng.
Cho đến khi khóc được ra, tất cả cơ quan cảm giác của ta mới khôi phục, máu trên vai và bụi bẩn hòa lẫn thành một màu đen, miệng vết thương bắt đầu thấy đau buốt sắc bén, dù đã tỉnh táo nhưng đầu óc ta vẫn có chút không được nhanh nhẹn.
Chung quanh vẫn có mấy người đang đánh nhau chém giết, tiếng rên rỉ, tiếng hô hét, tiếng đao kiếm xen lẫntrong gió, mơ hồ không rõ ràng. Có một đại hán râu rậm hùng hùng hổ hổ xách theo cây trường kích (*) đi tới hướng này, nhìn thấy đám man tử thì bổ cho một nhát, nhìn thấy binh sĩ Đại Khánh nằm trên mặt đất thì đá một cước, lớn tiếng ồn ào: “Nhanh đứng lên cho lão tử, toàn là lũ vô dụng, cấp trên phái lão Chu đi đuổi theo, công lao đều CMN bị người ta nẫng mất rồi! Đứng lên, giả bộ cái m* gì, nhanh lên chút chúng ta cùng đi biết đâu còn được phân cho ly rượu mà uống đấy!”
(*) Trường kích: cây kích dài, một loại vũ khí, hay thấy nhất là quân trông coi cổng thành dùng
Trải qua một hồi ác chiến còn có tinh thần như vậy, nhưng lại làm một chức quan cửu phẩm cầm trường kích thật sự là nhân tài không được trọng dụng a.
Ta cố gắng xốc lại tinh thần, vừa mang lòng kính nể nhìn qua hắn một cái, vừa lặng lẽ giảm bớt sự tồn tại của mình, miễn cho cũng bị hắn đá một cước. Tuy nói cấp bậc của ta cao hơn hắn rất nhiều, nhưng lúc này quần áo đều bị bùn máu nhuộm bẩn, chỉ dựa vào cái bộ mặt, ai nhận ra ai chứ.
“Aiz, ngươi, chính ngươi đấy!” Đáng tiếc đại hán râu rậm hiển nhiên không định buông tha cho bất kỳ ai, vừa nhìn sang phía ta, hừ một cái đã đi tới, nhấc chân định đá: “Lão tử ghét nhất loại tiểu bạch kiểm(*) như ngươi, ngươi… Chiến Huyền đại nhân?”
(*) Tiểu bạch kiểm: Tên mặt trắng, thường chỉ người vô dụng, ẻo lả.
Hắn đầy khiếp sợ nhìn ta.
Ta càng thêm khiếp sợ nhìn lại hắn.
Hóa ra ta nổi danh trong quân đội như vậy sao, một vị đại hán râu rậm qua đường cũng có thể gọi tên của ta?
Ánh mắt đại hán bắt đầu tỏa sáng, giống như nhìn thấy một đống vàng sống: “A nha, mụ nội nó ngài thật sự còn sống, Thánh Thượng tìm ngài sắp phát điên rồi kìa hắc hắc hắc hắc.”
… Thật ư, Tấn vương không sao hết.
Thật tốt quá.
Người ta lung lay, dùng một chút khí lực còn sót lại bắt lấy ống tay áo hắn: “Đưa ta qua đó.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Đại hán vội vàng xoa tay, quay đầu rống lớn với khoảng mười bĩnh sĩ đang nghiêng nghiêng ngả ngả phía sau: “Chiến Huyền đại nhân bị thương, chui trong bụi cỏ khóc trộm này, mau mời Thánh Thượng đến đi!”
Ta: …
Vào giờ khắc này,
Ta cảm thấy,
Vỏ bọc thần tượng của ta,
Nát vụn,
Rồi.
Ta lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, che mặt, nuốt xuống một hàng dài dấu chấm lửng trong lòng, muốn làm bộ mình và hắn chưa nói chuyện với nhau câu nào.
… Tên hàng này chỉ có thể làm một binh sĩ cầm trường kích quả nhiên là có nguyên nhân.
Khóc, khóc con em gái nhà mi a khóc! Ta vẫn còn là trẻ nhỏ ta còn chưa kịp mua thanh danh đã ngoài ý muốn bị tổn hại mặt mũi rồi ngươi gài hố hình tượng của ta như vậy CMN người nhà ngươi có biết không?
Ta huyết khí dâng lên, khó thở công tâm, hai mắt biến thành màu đen, tầm nhìn tối dần.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ta chỉ kịp nghe thấy một tiếng gọi từ xa: “A Huyền!”
…
Lần ngất này, ta không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Khi ý thức chậm rãi trở về, ta cảm thấy có người đang ngồi bên tay ta, cầm cái thìa, nhẹ nhàng đút dược cho ta.
Ta đang muốn mở mắt, gọi Tấn vương một tiếng, liền nghe thấy một trận lảm nhảm bên tai.
“Thời buổi này làm đại phu dễ lắm sao, không trị khỏi cho người ta, một tên thì muốn đem ta thiên đao vạn quả, một tên lại muốn đem ta chém đầu thị chúng, cũng không thèm ngẫm xem, nếu trị khỏi được ta không muốn trị sao, nếu đã không thể cứu chữa, thì cho dù có băm ta nấu thành canh xương sườn cho bọn hắn bổ thân thì cũng vẫn là không cứu được, này là lỗi của ta sao? Ta một năm mới kiếm mấy chục lượng bạc, vì sao ta nhất định phải mọc thêm mấy trăm cái đầu cho người khác mặc sức chém chứ. Ta năm đó đáng lẽ không nên nghe sư huynh học cái thứ đồ bỏ là nghề y này, đờ mờ, còn đưa ta đến cái nơi này, đờ mờ, lão hồ ly, sư phụ không có ở đây liền thay đổi phương pháp để hại ta.”
Ta: …
Nhất định là phương thức tỉnh lại của ta có chỗ nào đó không đúng.
Đang định ngủ lại để trốn tránh hiện thực, nào ngờ cái âm thanh kia dừng một chút, sau đó bỗng nhiên trở nên ổn trọng vô cùng: “A, ngươi tỉnh rồi?”
Ta đành mở mắt ra, chỉ thấy là một thanh niên xa lạ nga quan bác đai(*), phong thần tuấn lãng đang đặt mứt hoa quả trong tay xuống khay, vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn ta, trông không hề giống một tên bệnh thần kinh nói nhảm.
(*) Nga quan bác đai: đội mũ cao và vạt áo rộng, trang phục của đại phu thời xưa. (xem hình ảnh cuối bài)
Cố sức quay đầu nhìn, ta phát hiện bên cạnh căn bản không có người thứ hai, kiềm chế, không kiềm được, vì thế yếu ớt hỏi một câu: “Ngươi là…”
Người kia khẽ cười nói: “Không cần lo lắng, ta tên Duy Nhã, phụ trách chăm sóc thương thế của ngươi.”
Y tựa hồ vẫn có vẻ rất đáng tin. Dù sao nhất định là người do Tấn vương sắp xếp, chắc sẽ không có sai sót.
Ta yên tâm gật đầu, mở miệng hỏi: “Thánh Thượng sao rồi?”
“Thánh Thượng vẫn bên cạnh ngươi đến ngày hôm qua, vốn muốn đợi ngươi tỉnh lại. Nhưng lại có một tù binh Nhung địch tìm hắn nói nói mấy câu, hắn liền mang theo mấy tùy tùng ra Trần Thương, yên tâm đi, hắn nói sẽ về rất nhanh.”
Duy Nhã mỉm cười an ủi ta, sau đó vô cùng tự nhiên vươn tay bắt mạch cho ta, rất có kiên nhẫn nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy ngươi nên quan tâm đến thương thế của mình nhiều hơn. Lúc ngươi ngã từ trên ngựa xuống đã làm đầu bị thương, máu tụ ở đó phải cần chút thời gian mới tan hết được, sau khi tỉnh lại có phải ngươi nghe thấy những âm thanh kỳ quái hay không?”
Thanh âm kỳ quái… Ví dụ như người nào đó đang lảm nhảm sao?
Ta do dự một chút, vẫn trả lời: “… Không sai.”
Duy Nhã nói chắc như đinh đóng cột: “Đó là ảo giác, ngươi nhớ kĩ ngàn vạn lần phải quên sạch đi.”
Ta: …
“Ngươi bị thương rất nặng, vốn dĩ ta nhĩ rằng không cứu được.” Duy Nhã nhướn mày, hơi có chút đắc ý nói: “Có thể thấy y thuật của ta rất cao siêu.”
Vậy vì sao ngươi không trị cho đầu óc của mình trước hả anh bạn trẻ…
Ta không nói gì nhìn y trong chốc lát, sau đó bưng chén thuốc, ánh mắt đảo qua liền thấy mứt hoa quả trên bàn.
Tuy rằng người này tính cách cổ quái, nhưng thân là đại phu, vẫn rất tỉ mỉ cẩn thận, sợ thuốc đắng cho nên còn cố ý chuẩn bị cái này cho ta.
Kỳ thật y vẫn có chút có chút tốt nhỉ.
Trong lòng ta thấy ấm áp, liền vươn tay ra lấy.
Duy Nhã giơ tay lấy mứt hoa quả ôm trong ngực, mỉm cười: “Xin lỗi, đây là cho ta ăn, ngươi chỉ cần uống thuốc là được rồi. Bởi vì…” Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Đồ ngọt sẽ phá hư dược tính.”
Ta: …
Đây rõ ràng là đang tùy tiện tìm cớ đi, xin ngươi lúc tắc trách nhiệm vụ chăm sóc cho ta nghiêm túc một chút được không, bằng không cứ làm ra vẻ đáng tin ta thật sự rất khổ sở đấy biết không.
Không biết vì sao, vẻ nghiêm trang chững chạc nói hưu nói vượn của người này khiến ta nhớ đến một người.
Ta thuận miệng lại hỏi: “Ngươi và Quân Mặc Thanh chẳng lẽ là là huynh đệ sao?”
Sắc mặt Duy Nhã tối sầm: “Không, chúng ta là sư huynh đệ…” Y như là nghĩ tới điều gì thật xấu xa, lập tức đứng dậy, phất phất tay cứ như đuổi ruồi muỗi, chán ghét nói: “Nhắc tới hắn, toàn thân ta đều bắt đầu thấy không thoải mái, nào mau nằm nghỉ thêm chốc nữa đi. Dược đồng(*) ở bên ngoài, ngươi uống thuốc xong kêu một tiếng, tự nó sẽ vào chăm sóc ngươi.”
(*) Dược đồng: Đứa nhỏ đi theo giúp việc cho các đại phu, được đại phu dạy y thuật, bồi dưỡng từ nhỏ.
Ta ngẩn người, còn chưa kịp gật đầu, liền có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi va đụng bước vào, lắp bắp hô: “Duy, Duy đại phu, không xong rồi, Lương đại nhân hắn…”
Duy Nhã nhíu mày ngắt lời y: “Ta đã sớm nói với hắn đừng có tới tìm ta nữa, đã chết rồi, thì có là thần tiên cũng không cứu về được, nói gì đến ta chẳng qua chỉ là một thần y. Bộ dáng nửa chết nửa sống kia của bản thân hắn, ta còn có thể cữu chữa mấy phần cho hắn —— trói lại tẩn cho một trận là được.”
“Không không, không phải.” Thiếu niên trừng mắt nói cho hết lời: “Lương đại nhân đã bị người ta đánh thành đầu heo nha!”
“Cái gì, ai đánh?” Duy Nhã biến sắc, mở miệng hỏi.
Thiếu niên ổn định một chút, lắc lắc đầu trả lời: “Không biết tên, là một nam nhân rất đẹp, hai người bọn họ vốn đang nói chuyện êm đẹp, đột nhiên người nọ hung tợn đấm vào mũi Lương đại nhân một quyền, làm ta sợ muốn chết.”
Duy Nhã nhếch môi nghĩ nghĩ, lại liếc nhanh sang ta một cái, dặn dò thiếu niên: “Ngươi ở lại trông nom y, thân thể y chưa khôi phục, đừng để y đi ra ngoài xem trận náo nhiệt này.”
“Ta muốn ra ngoài.”
“Ta trông y.”
Lời nói ra, ta và thiếu niên đôi bên ngắm nhau.
Thiếu niên run rẩy, buồn rười rượi quay đầu, rên rỉ với Duy Nhã: “Duy đại phu, sắc mặt y thật đáng sợ, ta khẳng định làm không được a a a.”
Duy Nhã chân trước đã bước ra cửa, nghe vậy quay đầu mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Làm không được? Ta ngày xưa đã dạy ngươi như thế nào, dương mưu âm mưu đâu hết rồi. Ngươi không ngăn được y, thì không biết cho y chút thuốc mê sao?”
Thiếu niên: …
Ta: …
… Sư môn của Quân Mặc Thanh dạy cái gì vậy, thật hung tàn, chẳng lẽ là một ổ hồ ly sao?
Ta đang nghĩ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ thương tâm, sinh thời ta không phải sẽ cùng một đám phúc hắc bệnh thần kinh này giao thiệp đấy chứ.
Nhìn bóng dáng Duy Nhã biến mất tại góc tường, ta và thiếu niên đồng thời thở nhẹ ra.
Đánh Lương Văn Hạo phỏng chừng cũng chính là Chiến Bạch, không biết đôi nhị hóa phu phu này lại xảy ra vấn đề gì… Nhưng mà hai tên này, có đánh nữa đánh mãi cũng không xảy ra chuyện lớn gì, đầu giường đánh nhau ngày khác cuối giường hòa hợp thôi.
Ta chỉ nghĩ vậy, cũng không vội đi nữa, quay lại giường nằm, vẫy vẫy tay với thiếu niên kia, muốn moi móc thông tin từ miệng y.
“Hai người ngoài kia vì sao lại đánh nhau?”
Thiếu niên giật mình, giống như con thỏ bị hoảng sợ nhảy một bước thật xa, nơm nớp lo sợ chớp chớp đôi mắt: “Nha, ngươi cùng ta nói chuyện sao?”
Ta buồn cười gật đầu.
Thiếu niên lúc này mới thở ra một hơi, xoắn tay nói: “Ta, ta cũng không rõ lắm, ta đứng khá xa không nghe rõ lời họ nói, chỉ nghe thấy một hai câu, hình như là đang nói đến Chiến Hắc hay là Chiến Bạch chết ấy —— vì chuyện này, Lương đại nhân đã náo loạn chỗ chúng ta mấy lần rồi, khó khăn lắm mới yên tĩnh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…”
Ta sững sờ.
Những lời sau đó của y ta đều không nghe vào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Chiến Bạch chết…
Chiến Bạch chết?
Hết chương 83.
Tác giả :
Tiểu Vũ Phi